Phong Nguyệt Linh Nhi trở về liền bị Ngụy Thiên Sở nửa cưỡng ép nửa dụ dỗ, ăn vạ mà mang nàng vào cung. Trước tiên để nàng làm một mỹ nhân sau đó mua chuộc, uy hiếp quan lại nâng nàng lên trở thành hoàng hậu. Khi đó Phong Nguyệt Linh Nhi đã có mang.
Phong Nguyệt Linh Nhi có chút không đồng ý nhưng nghĩ đến đứa trẻ trong bụng liền để Ngụy Thiên Sở sắp xếp. Ngụy Thiên Sở cũng sắp xếp cho nàng một thân phận khác.
Công chúa Phong Nguyệt đã là một người quá cố, lúc này nàng trở lại sẽ kiếm thêm phiền phức không đáng có.
Khi Ngụy Thiên Sở lập hậu có gửi giấy mời đến Phong Nguyệt Phủ Hàn nhưng hắn lại không đến. Ngụy Thiên Sở cũng không nhắc đến hoàng hậu chính là Phong Nguyệt Linh Nhi.
Phong Nguyệt Linh Nhi thành hậu, Ngụy Thiên Sở liền chỉ sủng mình nàng, cô lập hậu cung ba ngàn giai lệ.
Đứa bé Phong Nguyệt Linh Nhi sinh ra cũng nhanh chóng trở thành thái tử.
Chính là đứa bé quấn quýt Khanh Khanh gọi là mẫu thân.
Ngụy Linh Sở.
Lam Khanh Khanh như có như không nhìn qua Linh Sở đang ngủ trong lòng Phong Nguyệt Linh Nhi "Đến nhi tử của mình cũng lợi dụng?!"
Phong Nguyệt Linh Nhi thoáng ngẩn ra, sau đó cúi đầu cười nhạt "Ta tin cô không vô tình đến mức vứt bỏ đứa bé mới ba tuổi ở lại đó."
Khanh Khanh nhìn nàng ấy một lát, đột nhiên lên tiếng "Ta lại có cảm giác ngươi lợi dụng ta nhiều hơn."
Chuyến này không phải vốn dĩ là nàng đi, Liễu An Nhiên gặp chuyện nên nàng mới đi thay. Theo lí Phong Nguyệt Linh Nhi ắt không biết mà sắp xếp, đám cường đạo kia nhìn cũng không phải hàng giả.
Nói cách khác chính là Phong Nguyệt Linh Nhi đến, mục đích chính là nàng, chỉ là nửa đường sơ sảy, Linh Sở bị lạc mất. Trong lúc đó Linh Nhi phát hiện ra nàng ở gần đây nên mới tương kế tựu kế mượn nàng cứu Linh Sở, cũng để cho Linh Sở tiếp cận nàng, nàng sẽ không phòng bị nhiều với một đứa trẻ.
Mấy tên hắc y nhân ở khách điếm cũng không biết là người của Linh Nhi hay là của bọm cường đạo.
Phong Nguyệt Linh Nhi biết có lẽ nàng đã rõ mọi chuyện, nàng ấy không nói lời nào, chỉ cười nhẹ.
Khanh Khanh càng nhìn càng muốn lật bàn.
Con mẹ nó, Linh Nhi công chúa trong miệng bọn họ là một cô bé ngoan ngoãn, dịu dàng, ôn nhu vô tận cớ sao đến phiên nàng lại là một nữ nhân đầy mưu mô?!
Đùa nhau à?!
Khanh Khanh hít sâu một hơi, tự làm cho mình bình tĩnh một chút "Vậy tại sao ngươi lại muốn nói cho ta biết chuyện năm đó?"
"Nguyên nhân sâu xa khi đó chính là cô, không thể nói cho cô biết sao?"
Khanh Khanh trầm mặc, nàng nghi ngờ nữ nhân đối diện là boss phản diện chuyên môn tới hố nàng.
Cho dù có dung mạo giống nàng cũng không được phép hố nàng ah!
"Rồi sao?"-nàng dửng dưng hỏi lại.
Phong Nguyệt Linh Nhi im lặng hồi lâu mới lên tiếng "Ta nghĩ đại loạn năm đó là do Vương Quân phát động."
Khanh Khanh lãnh đạm nhìn nàng ấy "Suy cho cùng vẫn là suy đoán?"
Phong Nguyệt Linh Nhi không phản bác "Đúng vậy, chỉ là phỏng đoán, nhưng mà hắn có thể phát động được một số dị tượng. Có lẽ năm đó vốn chỉ có thiên tai ở một số nơi, vì hắn mà đại lục mới trở nên hỗn loạn như vậy. Chuyện năm đó không khỏi liên quan đến hắn"
Khanh Khanh nhướng mày "Mục đích? Hắn được lợi gì?"
Phong Nguyệt Linh Nhi lắc nhẹ đầu "Ta điều tra bao năm như vậy vẫn không tra ra, bên phía Vương Quân hành sự kín đáo, thật không thể nhìn ra được."
Khanh Khanh nhếch môi, nụ cười lạnh nhạt "Ngươi cho rằng ta sẽ giúp ngươi điều tra?"
Phong Nguyệt Linh Nhi khó hiểu nhìn nàng "Chẳng lẽ cô không hiếu kì?"
Khanh Khanh lạnh nhạt nhìn nàng ấy, hàn ý quanh quẩn "Ta vì sao lại hiếu kì?"
"Năm đó nhiều bách tính vô tội phải bỏ mạng như vậy, đại lục rơi vào hỗn loạn. Nếu như hắn lại lần nữa phát động dị tượng thì làm sao mọi người chống đỡ được?"
Khanh Khanh lãnh đạm nhìn Phong Nguyệt Linh Nhi, ánh mắt lạnh lẽo không chút nhiệt độ, đôi con ngươi như vực sâu không đáy khiến nàng ấy hoảng hốt.
Nàng chậm rãi nói "Liên quan gì đến ta? Họ không phải bách tính của ta, đây cũng phải thế giới của ta. Vì cớ gì ta phải giúp những người xa lạ kia? Ngươi vì điều gì mà nghĩ ta lại độ lượng như vậy?"
Phong Nguyệt Linh Nhi giật mình. Nàng ấy vạn vạn không nghĩ đến Khanh Khanh sẽ lạnh lùng vô tình đến mức này. Nàng ấy tính đã rất chu toàn chỉ thiếu sót duy nhất là không hiểu được con người Khanh Khanh.
Phong Nguyệt Linh Nhi cúi đầu "Có lẽ cô đúng."
Khanh Khanh mất kiên nhẫn hỏi "Ta có thể đi chưa?". Bên ngoài trời đã gần sáng, nàng mất tích một đêm như vậy không biết đám binh sĩ bên kia nhốn nháo đến thế nào rồi.
Phong Nguyệt Linh Nhi nhẹ giọng "Cô có thể đi rồi."
Khanh Khanh không chút chần chờ đứng dậy đi ra cửa.
Phong Nguyệt Linh Nhi như không cam lòng ngẩn đầu nhìn bóng lưng nàng "Khanh Khanh, cô có thể nghĩ lại, nghĩ đến... Người cô yêu, nghĩ đến người yêu cô ở thế giới này có được không?"
Lời nói của nàng ấy dần nhỏ đi, cuối cùng biến thành thều thào "Van xin cô giúp ta, cũng như giúp những người xung quanh cô..."
Khanh Khanh dừng lại ở cửa ra vào, không quay đầu nhìn nàng ấy. Cũng chỉ trong chốc lát, nàng nhấc chân rời khỏi nhà trúc, một đường không quay đầu.
Khanh Khanh là ngọn cỏ cuối cùng có thể giải quyết khúc mắc trong lòng Phong Nguyệt Linh Nhi trong bao năm nay. Phong Nguyệt Linh Nhi biết cũng chỉ có nàng mới có thể tìm ra nguyên nhân.
Binh sĩ đóng quân trong rừng đã loạn thành một đoàn, bọn họ phái ra nửa đội đi tìm Khanh Khanh khắp trong rừng, nửa còn lại canh giữ lương thảo.
Lúc này trời đã sáng hẳn, một đêm tìm kiếm mà đến một bóng người cũng không thấy. Đám binh sĩ vừa lo lắng lại sợ hãi, bọn họ như nhìn thấy cảnh tượng bị vương gia phạt ngay trước mặt.
Đương lúc có người đề nghị chia một nửa đội quân ra đem lương thảo về thành, đem chuyện nói qua một lượt để người trong thành đến giúp một tay, nửa đội còn lại tiếp tục tìm kiếm thì người bọn họ tìm suốt đêm đột nhiên xuất hiện.
Đám binh sĩ nhìn cô nương đột nhiên xuất hiện trước mặt họ chỉ có cảm xúc muốn nhào lên ôm nàng khóc thật lớn, nghĩ lại người này là của vương gia đành thôi.
Đám binh sĩ quan sát một lượt thấy nàng không có chút thương tổn nào mới thở phào. Bọn họ nhìn nàng bằng ánh mắt như nàng phụ tình họ, oán hận cùng tủi hờn đan xen...
Cái quái gì vậy?
Nàng chỉ mất tích một đêm, bọn nam nhân não phẳng này nhìn nàng như vậy có ý gì?
Khanh Khanh đã trở về bọn họ liền khởi hành trở về thành.
Lúc đầu vì lo lắng cho nàng, bọn họ không để ý đến cái đuôi sau lưng nàng biến mất từ khi nào. Đợi đến gần thành một binh sĩ nào đó mới chợt nhớ đến.
"Lam cô nương, Linh Sở đâu rồi?"
Mấy đại nam nhân hóng chuyện quay đầu nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái, có nghi hoặc, có khó hiểu, có... Tức giận?
"Lam cô nương, dù ngài có làm ra chuyện có lỗi với vương gia cũng không thể cứ che giấu bằng cách này. Linh Sở còn là một đứa trẻ!"
"Lam cô nương, người thật quá hồ đồ, vương gia có lẽ sẽ không để ý đâu, sao người lại làm vậy."
"Lam cô nương..."
Khanh Khanh đen mặt nhìn bọn nam nhân lãi nha lãi nhãi trước mặt có cảm giác muốn bổ cho bọn họ một đao.
Mẹ nó! Bọn họ vậy mà lại nghĩ cô đem Linh Sở vứt đi vì sợ trở về khiến Phong Nguyệt Vô Thần tức giận.
Đám binh sĩ này cũng thật nhàn nhã rồi!
Trở về, tăng cường tập luyện!
Khanh Khanh cưỡi ngựa đi qua bọn họ lạnh nhạt nói "Linh Sở trở về với mẫu thân của nó rồi."
Đám nam nhân ngu ngơ nhìn theo bóng lưng Khanh Khanh.
Dạo này cũng có thật nhiều chuyện bát quái!
Phong Nguyệt Linh Nhi có chút không đồng ý nhưng nghĩ đến đứa trẻ trong bụng liền để Ngụy Thiên Sở sắp xếp. Ngụy Thiên Sở cũng sắp xếp cho nàng một thân phận khác.
Công chúa Phong Nguyệt đã là một người quá cố, lúc này nàng trở lại sẽ kiếm thêm phiền phức không đáng có.
Khi Ngụy Thiên Sở lập hậu có gửi giấy mời đến Phong Nguyệt Phủ Hàn nhưng hắn lại không đến. Ngụy Thiên Sở cũng không nhắc đến hoàng hậu chính là Phong Nguyệt Linh Nhi.
Phong Nguyệt Linh Nhi thành hậu, Ngụy Thiên Sở liền chỉ sủng mình nàng, cô lập hậu cung ba ngàn giai lệ.
Đứa bé Phong Nguyệt Linh Nhi sinh ra cũng nhanh chóng trở thành thái tử.
Chính là đứa bé quấn quýt Khanh Khanh gọi là mẫu thân.
Ngụy Linh Sở.
Lam Khanh Khanh như có như không nhìn qua Linh Sở đang ngủ trong lòng Phong Nguyệt Linh Nhi "Đến nhi tử của mình cũng lợi dụng?!"
Phong Nguyệt Linh Nhi thoáng ngẩn ra, sau đó cúi đầu cười nhạt "Ta tin cô không vô tình đến mức vứt bỏ đứa bé mới ba tuổi ở lại đó."
Khanh Khanh nhìn nàng ấy một lát, đột nhiên lên tiếng "Ta lại có cảm giác ngươi lợi dụng ta nhiều hơn."
Chuyến này không phải vốn dĩ là nàng đi, Liễu An Nhiên gặp chuyện nên nàng mới đi thay. Theo lí Phong Nguyệt Linh Nhi ắt không biết mà sắp xếp, đám cường đạo kia nhìn cũng không phải hàng giả.
Nói cách khác chính là Phong Nguyệt Linh Nhi đến, mục đích chính là nàng, chỉ là nửa đường sơ sảy, Linh Sở bị lạc mất. Trong lúc đó Linh Nhi phát hiện ra nàng ở gần đây nên mới tương kế tựu kế mượn nàng cứu Linh Sở, cũng để cho Linh Sở tiếp cận nàng, nàng sẽ không phòng bị nhiều với một đứa trẻ.
Mấy tên hắc y nhân ở khách điếm cũng không biết là người của Linh Nhi hay là của bọm cường đạo.
Phong Nguyệt Linh Nhi biết có lẽ nàng đã rõ mọi chuyện, nàng ấy không nói lời nào, chỉ cười nhẹ.
Khanh Khanh càng nhìn càng muốn lật bàn.
Con mẹ nó, Linh Nhi công chúa trong miệng bọn họ là một cô bé ngoan ngoãn, dịu dàng, ôn nhu vô tận cớ sao đến phiên nàng lại là một nữ nhân đầy mưu mô?!
Đùa nhau à?!
Khanh Khanh hít sâu một hơi, tự làm cho mình bình tĩnh một chút "Vậy tại sao ngươi lại muốn nói cho ta biết chuyện năm đó?"
"Nguyên nhân sâu xa khi đó chính là cô, không thể nói cho cô biết sao?"
Khanh Khanh trầm mặc, nàng nghi ngờ nữ nhân đối diện là boss phản diện chuyên môn tới hố nàng.
Cho dù có dung mạo giống nàng cũng không được phép hố nàng ah!
"Rồi sao?"-nàng dửng dưng hỏi lại.
Phong Nguyệt Linh Nhi im lặng hồi lâu mới lên tiếng "Ta nghĩ đại loạn năm đó là do Vương Quân phát động."
Khanh Khanh lãnh đạm nhìn nàng ấy "Suy cho cùng vẫn là suy đoán?"
Phong Nguyệt Linh Nhi không phản bác "Đúng vậy, chỉ là phỏng đoán, nhưng mà hắn có thể phát động được một số dị tượng. Có lẽ năm đó vốn chỉ có thiên tai ở một số nơi, vì hắn mà đại lục mới trở nên hỗn loạn như vậy. Chuyện năm đó không khỏi liên quan đến hắn"
Khanh Khanh nhướng mày "Mục đích? Hắn được lợi gì?"
Phong Nguyệt Linh Nhi lắc nhẹ đầu "Ta điều tra bao năm như vậy vẫn không tra ra, bên phía Vương Quân hành sự kín đáo, thật không thể nhìn ra được."
Khanh Khanh nhếch môi, nụ cười lạnh nhạt "Ngươi cho rằng ta sẽ giúp ngươi điều tra?"
Phong Nguyệt Linh Nhi khó hiểu nhìn nàng "Chẳng lẽ cô không hiếu kì?"
Khanh Khanh lạnh nhạt nhìn nàng ấy, hàn ý quanh quẩn "Ta vì sao lại hiếu kì?"
"Năm đó nhiều bách tính vô tội phải bỏ mạng như vậy, đại lục rơi vào hỗn loạn. Nếu như hắn lại lần nữa phát động dị tượng thì làm sao mọi người chống đỡ được?"
Khanh Khanh lãnh đạm nhìn Phong Nguyệt Linh Nhi, ánh mắt lạnh lẽo không chút nhiệt độ, đôi con ngươi như vực sâu không đáy khiến nàng ấy hoảng hốt.
Nàng chậm rãi nói "Liên quan gì đến ta? Họ không phải bách tính của ta, đây cũng phải thế giới của ta. Vì cớ gì ta phải giúp những người xa lạ kia? Ngươi vì điều gì mà nghĩ ta lại độ lượng như vậy?"
Phong Nguyệt Linh Nhi giật mình. Nàng ấy vạn vạn không nghĩ đến Khanh Khanh sẽ lạnh lùng vô tình đến mức này. Nàng ấy tính đã rất chu toàn chỉ thiếu sót duy nhất là không hiểu được con người Khanh Khanh.
Phong Nguyệt Linh Nhi cúi đầu "Có lẽ cô đúng."
Khanh Khanh mất kiên nhẫn hỏi "Ta có thể đi chưa?". Bên ngoài trời đã gần sáng, nàng mất tích một đêm như vậy không biết đám binh sĩ bên kia nhốn nháo đến thế nào rồi.
Phong Nguyệt Linh Nhi nhẹ giọng "Cô có thể đi rồi."
Khanh Khanh không chút chần chờ đứng dậy đi ra cửa.
Phong Nguyệt Linh Nhi như không cam lòng ngẩn đầu nhìn bóng lưng nàng "Khanh Khanh, cô có thể nghĩ lại, nghĩ đến... Người cô yêu, nghĩ đến người yêu cô ở thế giới này có được không?"
Lời nói của nàng ấy dần nhỏ đi, cuối cùng biến thành thều thào "Van xin cô giúp ta, cũng như giúp những người xung quanh cô..."
Khanh Khanh dừng lại ở cửa ra vào, không quay đầu nhìn nàng ấy. Cũng chỉ trong chốc lát, nàng nhấc chân rời khỏi nhà trúc, một đường không quay đầu.
Khanh Khanh là ngọn cỏ cuối cùng có thể giải quyết khúc mắc trong lòng Phong Nguyệt Linh Nhi trong bao năm nay. Phong Nguyệt Linh Nhi biết cũng chỉ có nàng mới có thể tìm ra nguyên nhân.
Binh sĩ đóng quân trong rừng đã loạn thành một đoàn, bọn họ phái ra nửa đội đi tìm Khanh Khanh khắp trong rừng, nửa còn lại canh giữ lương thảo.
Lúc này trời đã sáng hẳn, một đêm tìm kiếm mà đến một bóng người cũng không thấy. Đám binh sĩ vừa lo lắng lại sợ hãi, bọn họ như nhìn thấy cảnh tượng bị vương gia phạt ngay trước mặt.
Đương lúc có người đề nghị chia một nửa đội quân ra đem lương thảo về thành, đem chuyện nói qua một lượt để người trong thành đến giúp một tay, nửa đội còn lại tiếp tục tìm kiếm thì người bọn họ tìm suốt đêm đột nhiên xuất hiện.
Đám binh sĩ nhìn cô nương đột nhiên xuất hiện trước mặt họ chỉ có cảm xúc muốn nhào lên ôm nàng khóc thật lớn, nghĩ lại người này là của vương gia đành thôi.
Đám binh sĩ quan sát một lượt thấy nàng không có chút thương tổn nào mới thở phào. Bọn họ nhìn nàng bằng ánh mắt như nàng phụ tình họ, oán hận cùng tủi hờn đan xen...
Cái quái gì vậy?
Nàng chỉ mất tích một đêm, bọn nam nhân não phẳng này nhìn nàng như vậy có ý gì?
Khanh Khanh đã trở về bọn họ liền khởi hành trở về thành.
Lúc đầu vì lo lắng cho nàng, bọn họ không để ý đến cái đuôi sau lưng nàng biến mất từ khi nào. Đợi đến gần thành một binh sĩ nào đó mới chợt nhớ đến.
"Lam cô nương, Linh Sở đâu rồi?"
Mấy đại nam nhân hóng chuyện quay đầu nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái, có nghi hoặc, có khó hiểu, có... Tức giận?
"Lam cô nương, dù ngài có làm ra chuyện có lỗi với vương gia cũng không thể cứ che giấu bằng cách này. Linh Sở còn là một đứa trẻ!"
"Lam cô nương, người thật quá hồ đồ, vương gia có lẽ sẽ không để ý đâu, sao người lại làm vậy."
"Lam cô nương..."
Khanh Khanh đen mặt nhìn bọn nam nhân lãi nha lãi nhãi trước mặt có cảm giác muốn bổ cho bọn họ một đao.
Mẹ nó! Bọn họ vậy mà lại nghĩ cô đem Linh Sở vứt đi vì sợ trở về khiến Phong Nguyệt Vô Thần tức giận.
Đám binh sĩ này cũng thật nhàn nhã rồi!
Trở về, tăng cường tập luyện!
Khanh Khanh cưỡi ngựa đi qua bọn họ lạnh nhạt nói "Linh Sở trở về với mẫu thân của nó rồi."
Đám nam nhân ngu ngơ nhìn theo bóng lưng Khanh Khanh.
Dạo này cũng có thật nhiều chuyện bát quái!