"Như thế nào? Không phải ngươi luôn miệng nói không phải thái tử sẽ không lấy chồng, hao hết tâm tư chính là muốn gả cho ta sao? Bây giờ rốt cục như nguyện rồi, sao ngay cả nhìn ta một cái cũng không dám?"
Thái tử trào phúng cười, hài lòng thưởng thức người phụ nữ quỳ rạp trên mặt đất lấy cơm ăn này.
Không sai, vừa rồi hắn chính là cố ý!
Hắn cố ý để cho ngục tốt đạp đổ cơm, cố ý để cho ngục tốt nhục nhã nàng, cũng cố ý nhìn bộ dáng bất lực của nàng, nhìn khốn khổ của nàng!
"Thái tử, ta không phải..."
Sợ hãi ngẩng đầu, thấy hèn mọn trong mắt hắn, Hạo Nguyệt rất nhanh cúi xuống, ánh mắt như vậy, khiến cho nàng cảm giác được, mình dơ bẩn cỡ nào, đáng khinh cỡ nào.
"Không cái gì? Hạo Nguyệt, ngươi vừa mới nói không cái gì?"
Xem ra, đại lao này thật đúng là không phải người bình thường ở, Hạo Nguyệt bất quá mới vào hơn mười ngày, người xinh đẹp như hoa, đã trở nên tiều tụy như thế, không ra hình người như thế...
Không biết, nếu như để cho Liễu Tương cùng Liễu phu nhân thấy được, bọn họ sẽ có cảm giác gì đây?
Trên mặt bọn họ, nhất định sẽ rất đặc sắc? Nữ nhi xinh đẹp của bọn họ, biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy, bọn họ nhất định sẽ thất kinh.
Bất quá, hắn đối với Hạo Nguyệt coi như là tốt rồi, tối thiểu giữ cho nàng một mạng, không có lập tức xử tử nàng, đúng không?
"Ta..."
Ngập ngừng lui ra phía sau từng bước, nàng không dám nhìn hắn, nam tử này có chút ôn hòa quá mức.
Tại sao, lúc đầu, nàng không thấy hắn như vậy?
"Không phản đối sao? Người đâu, còn không mau lại đây hầu hạ!"
Hừ lạnh một tiếng, thái tử xoay người, sải bước đi ra ngoài.
Hạo Nguyệt ngẩng đầu, khó hiểu nhìn bóng lưng đi xa kia, vẫn chưa hiểu rõ, hắn nói hầu hạ là...
"Vâng! Thái tử, nô tỳ biết rồi..."
Thanh âm nghiêm chỉnh vang lên, hai người nữ tử ba mươi tuổi cùng nhau đi tới.
Người trong phòng giam cũng không nhiều, có thể thấy được cũng chỉ có hai người các nàng.
"Thái tử muốn thả ta ra ngoài sao?"
Trên mặt có kinh hỉ hiện lên, Hạo Nguyệt cao hứng nhìn cửa lao đã mở ra, bình tĩnh hỏi.