Đi khỏi cửa phòng, Tiểu Mạt săn sóc đưa lên một cái khăn. Tàn Nguyệt kinh ngạc nhìn cái khăn trước mặt, nâng tay nhỏ bé lên, nhẹ nhàng chạm vào trên mặt, mới phát hiện, trên mặt lại ẩm ướt . . .
Chua xót, là tâm của nàng. . . .
Không cam lòng, là vì tâm của nương. . . .
Nghĩ đến, nàng sẽ không để ý, nhưng vì sao nhìn thấy vô tình của hắn, tâm vẫn rất đau. . . .
Không phải vì chính mình, mà là vì nương. . . . .
Vì nữ tử ngốc nghếch, yêu hắn cả đời. . . .
Mà nàng, Tàn Nguyệt, sao lại cảm thấy không ngốc ?
Nàng nói qua, nàng sẽ không dễ dàng động tâm, nhưng một khi động tâm, đó cũng là toàn thân toàn tâm động. . .
Cả trái tim, đều đã giao ra, giao ra không hề giữ lại. . . .
Nay, lòng của nàng đã giao ra, chính là người kia, cũng đã không còn. . .
Đã mất . . . . . .
“Tàn Nguyệt. . . . . .”
Thanh âm sốt ruột, bỗng nhiên từ phía sau vang lên, Tàn Nguyệt giật mình một cái, chưa có quay đầu lại, nhưng không tiếp tục đi về phía trước. . . .
Chờ hắn, đi tới. Nhưng hắn đi cũng là thật chậm, thật chậm. . . . . .
“Ngươi có khỏe không?”
Thanh âm dịu dàng, là dịu dàng cho tới bây giờ nàng chưa từng nghe qua. Tàn Nguyệt quay đầu, vết nước mắt trên mặt sớm không thấy, nhiều ra, tươi cười rực rỡ như hoa:
“Cha, người dùng bữa xong rồi?”
Giống như, nữ nhi hiếu thuận nhất, chính là, trong mắt, nhưng không có bao nhiêu ý cười.
Nhưng, tại buổi tối ánh trăng mông lung, lại có ai có thể nhìn đến đáy mắt người?
“Tàn Nguyệt, ta nghĩ rằng ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không gọi ta là cha. . .”
Liễu tướng hít một hơi, trong thanh âm mang theo chút không yên.
“Làm sao có thể đây. Người chính là cha của ta. . . . . .”
Tàn Nguyệt mềm mại cười, làm như tuyệt không để ý tất cả trước kia.
“Tàn Nguyệt, ngươi hận cha sao?”
Cùng Tàn Nguyệt sóng vai, Liễu tướng bỗng nhiên phát giác, Tàn Nguyệt lớn, không còn là tiểu cô nương khóc nước mắt nước mũi một phen kia nữa.
“Ta nói không hận, người có tin không?”
Tàn Nguyệt quay đầu, nghịch ngợm cười, cười đến Liễu tướng hơi có chút hoảng hốt.