"Ngươi..."
Tay bất tri bất giác đưa lên, chỉ muốn vuốt ve mặt của nàng, xoa xoa bên sưng ở hai má, hắn muốn hỏi một câu, hỏi một tiếng, Nguyệt Nhi, còn đau không? Còn đau không?
Nhưng nói không ra, Tàn Nguyệt sớm lui về phía sau một bước, hai mắt bất an nhìn hắn:
"Ngươi....Ngươi muốn làm gì?"
Nhìn cặp mắt phòng bị kia , ánh mắt hoảng sợ, lòng Thái Tử đột nhiên đau xót:
"Nguyệt Nhi, trong lòng của ngươi hận ta như vậy sao? Chẳng lẽ ta là một người như vậy sao?"
Sau khi từ biệt, Tàn Nguyệt cố chấp không gặp hắn, cũng không nói chuyện. Có câu :người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cũng có câu trầm trồ khen ngợi không thiệt thòi trước mắt, nàng muốn nói đúng vậy, nhưng nàng không thể mở miệng
Bởi vì mở miệng, kết quả chính là chọc giận hắn, hậu quả chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Nghĩ đến đêm kia, nghĩ đến cảnh mất đi đứa nhỏ, nghĩ đến cảnh máu chảy, nghĩ đến
Lòng của nàng vẫn run run! vẫn rất đau!
Nếu hắn không phải một người như vậy, con của nàng làm sao có thể mất. Nàng sao lại lưu lạc bên ngoài ?
"Ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi yên tâm nghỉ ngơi đi!"
Loảng xoảng một tiếng, cửa lại bị khóa lại. Tàn Nguyệt quay đầu, nhìn chằm chằm cánh cửa một hồi lâu
Hắn nói sẽ bảo vệ nàng, nhưng Lâm Quý Phi sẽ đồng ý sao? Hạo Nguyệt sẽ bỏ qua sao? Còn có Hoàng Thượng?
Hoàng Thượng sẽ làm như thế nào? Nếu quả thật chứng thực tội danh, tướng quân phủ làm sao bây giờ? Tướng phủ nên làm cái gì bây giờ?
Tướng phủ hẳn không sao chứ? Dù sao, có Hạo Nguyệt, Hạo Nguyệt có thể bảo vệ Tướng phủ
Chỉ có phủ tướng quân, phụ mẫu của Địch Mân, nàng muốn bảo vệ bọn họ?
Đi đến bên giường, Tàn Nguyệt lẳng lặngngồi xuống, hai tay vòng qua chân, hai mắt si ngốc nhìn mặt đất:
Hiện tại rất tốt, Tiểu Mạt cũng đi rồi, cũng chỉ còn lại có mình, cô đơn ở nơi này chờ, chờ vận mệnh của mình
Tiểu Mạt không sao chứ? Có nên tin lời nói của Thái Từ , dù sao hiện tại nàng cũng không có ai có thể thể tin, không phải sao?
Tiểu Mạt, đi đi, chạy thật xa, không cần trở về, vĩnh viễn cũng không cần trở lại.