Không biết là ai hô một tiếng, mọi người điên cuồng hô lên
Giai nhân như tiên, cười khuynh thành, lại cười khuynh quốc
Mọi người tranh nhau tán dương , bên trong kiệu, Tàn Nguyệt lại nước mắt lưng tròng
Cha, nương…
Mặc dù chỉ thoáng nhìn, nhưng nàng nhìn thấy, trong đám người, Địch lão tướng quân cùng phu nhân dắt nhau, vẻ mặt bi thương nhìn mình
Là gặp mặt lần cuối sao?
Giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống, nhỏ vào áo hỉ dài đỏ thẫm, nhỏ vào trong lòng Tàn Nguyệt
Cha, nương, các người có khỏe không?
Bảo trọng…
Môi đỏ mọng khẽ nhếch, không tiếng động, bọn họ nhất định có thể nghe được
Bàn tay nhỏ bé gắt gao đưa đến ngực, đau quá đau quá, vĩnh biệt, kinh thành!
Vĩnh biệt, thân nhân của ta
Hơn mười ngày ngày trôi qua rất nhanh, đi khỏi kinh thành, Tiểu Mạt ở trong kiệu cùng Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt khó chịu tựa trên ngườiTiểu Mạt
Mười ngày trôi qua, nhưng phía dưới vẫn có máu, vẫn không sạch sẽ
"Tiểu Mạt, ngươi nói cho Lưu công công, ta muốn tìm đại phu"
Kia rốt cuộc là thuốc gì, vì sao uống lâu như vậy, vẫn chảy máu? Thân mình cứ mềm nhũn , tiếp tục như vậy, không cần phải tới Kỳ quốc, nàng sẽ mất nhiều máu mà chết
"Tiểu thư, ta nói cho Lưu công công rồi, hắn nói đúng hạn uống thuốc là hết"
Thanh âm của Tiểu Mạt rất lớn, Tàn Nguyệt khó hiểu nhăn mặt nhìu mày, Tiểu Mạt giữ chặt tay nàng, nhỏ giọng nói:
"Lưu công công là người của Lâm Quý Phi, tiểu thư không cần sợ hãi, không có chuyện gì"
Tàn Nguyệt kinh ngạc hiểu rõ ngẩng đầu, nghĩ đến lời nói của Ngũ hoàng tử, trong lòng tràn đầy khó hiểu
Tại sao Ngũ hoàng tử phải nói như vậy? Ý của hắn chỉ Tiểu Mạt là người của Thái Tử sao? Nhưng cũng không thể, Tiểu Mạt là người của phủ tướng quân, làm sao có thể thành người của Thái Tử ?
Hơn nữa, nếu Tiểu Mạt là người của Thái Tử, vừa rồi tại sao nàng phải nói như vậy? Là vì muốn tranh thủ sự tín nhiệm của mình sao?
"Tiểu Mạt, thật sự sẽ không có chuyện gì sao?"
Lòng nghi ngờ rất lớn, nhưng trên mặt vẫn giống như không có việc gì, Tàn Nguyệt nay, so với trước kia bình ổn hơn rất nhiều