A
Tiếng hét mang theo thống khổ, xuyên thấu thật mạnh làm tan đi khí nóng. Ngày cuối cùng, cũng là ngày mấu chốt, quả nhiên so với mấy ngày hôm trước khó chịu hơn rất nhiều!
Nhắm chặt mắt lại, Địch Mân cảm giác cả người không thoải mái, dường như đại huyệt trên cả người bị ngăn chặn, cả người đều bế tắc
"Ngươi"
Bàn tay to lành lạnh chống đỡ phía sau lưng Địch Mân, Địch Mân bất an nhăn mặt nhìu mày, phía sau, có thể đi vào ao cũng chỉ có một người
Thanh thúc, người giúp mình chữa bệnh
"Đừng phân tâm, tiếp tục vận công điều tức đi!"
Nhẹ đạm nói:
"Về sau nhớ rõ, trăm ngàn lần không được phân tâm, lại càng không được ngừng lại, ta giúp ngươi giải khai máu trong đầu!"
Địch Mân cúi đầu, cảm kích nói:
"Ừm!"
Cảm giác được phía sau chân khí liên tục không ngừng truyền vào, so với thời điểm vừa rồi mình điều tức dễ dàng rất nhiều. Địch Mân âm thầm trấn tĩnh, chân khí vận chuyển sáu cái chu thiên, Thanh thúc mới nói:
"Được rồi."
Tay, từ từ hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt như tờ giấy, khí lực trên người giống như bị hút sạch
"Thanh thúc, ngươi làm sao vậy?"
Địch Mân mở mắt ra, chung quanh mờ mịt, có thể cảm giác được ánh sáng, nhưng cái gì cũng thấy không rõ
Mà, mù lâu như vậy, thính lực của Địch Mân cũng nhạy bén dị thường, thanh âm rất nhỏ cũng chạy không thoát lỗ tai của hắn.
"Ta không sao"
Phù phù một tiếng, thanh thúc không kiên trì nổi, choáng váng, Địch Mân cuống quít xoay người đỡ hắn, nghiêng ngả lảo đảo đi ra
Ngày hôm sau, Thanh thúc rốt cục tỉnh lại, ánh mắt của Địch Mân, tuy rằng vẫn không thế nào thích ứng với ánh sáng bên ngoài, nhưng so với trước tốt hơn rất nhiều
Thấy không rõ diện mạo người trước mặt, nhưng lại cũng có thể nhìn hình dáng đại thể,
"Thanh ca, ngươi cuối cùng đã tỉnh."
Ngọc Nhi là người đầu tiên phát hiện Thanh thúc tỉnh , Địch Mân xoay người, nheo lại mắt muốn nhìn rõ hơn một chút
"Ngọc Nhi, để ngươi phải lo lắng."
Nhẹ cười, khuôn mặt tái nhợt, có vẻ phá lệ thê lương
"Thanh ca…"
Mắt Ngọc Nhi ẩm ướt, thanh âm nức nở nói:
"Ngọc Nhi sợ….Hù chết Ngọc Nhi…"