“Ta thấy hắn và ngươi rất giống, cho nên đi theo. Địch Mân, là hắn cứu ngươi sao?”
“Trở về đi. . . .”
Địch Mân thở dài, không phải Tàn Nguyệt có vấn đề, Tàn Nguyệt gật gật đầu, cũng không cố chấp hỏi tiếp.
“Tàn Nguyệt. . . . . .”
Trở lại trong phòng, Địch Mân bỗng nhiên ôm chặt lấy Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt kinh ngạc, nhưng cũng không giãy giụa, chỉ là thuận theo dựa vào trong lòng hắn, lúc này Địch Mân rất không bình thường, có lẽ hắn gặp phải việc khó gì.
“Mân, ngươi làm sao vậy?”
Thở dài, Tàn Nguyệt cuối cùng nhịn không được, trong tiếng nói mang theo chút lo lắng.
“Nguyệt Nhi, đêm nay ta muốn ra ngoài một chuyến, có lẽ mấy ngày nữa mới có thể về, chờ ta. . . .”
Đêm nay?
Nhìn mặt trời chiều ngoài cửa sổ sắp xuống núi, trong lòng Tàn Nguyệt hiện lên nhiều điểm bất an, đêm nay hắn phải đi sao? Phải ra ngoài giết người?
Sát thủ, bọn họ đều lấy giết người làm chức nghiệp, có phải hay không.. . .
Nghĩ đến một màn máu tanh kia, lòng dạ Tàn Nguyệt sợ hãi, bất lực, càng nhiều hơn là lo lắng.
“Nguyệt Nhi, yên tâm, ta không sao, rất nhanh sẽ trở về. . . . . .”
Cúi đầu thanh âm nỉ non ở bên tai, sắc mặt Tàn Nguyệt tái nhợt, trong đầu bỗng nhiên hiện lên, thật lâu thật lâu trước kia, thời điểm Địch Mân xuất chinh, hắn cũng ôm lấy mình như vậy, tự nói với mình rất nhanh có thể trở về . . . . . .
Lời vẫn còn ở tai, nhưng khi đó Địch Mân lại không đúng hạn trở về, hắn thậm chí, thiếu chút nữa chết ở bên ngoài. . . . . .
“Không, đừng ra ngoài, đừng ra ngoài, Mân. . . . Đừng ra ngoài, được không?”
Trong mắt, có nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống, nhỏ giọt trên người Địch Mân, nóng nóng, ấm áp .
“Không có việc gì , Nguyệt Nhi, ta chỉ muốn đi kiểm số. . . . . .”
Địch Mân thở dài một tiếng, hắn biết, Tàn Nguyệt sẽ lo lắng. Cho nên ban đầu, hắn liều chết cũng không muốn nhận Tàn Nguyệt.
“Ta. . . . Được, Mân, ta ủng hộ ngươi!”
Khẽ cắn môi, trong đồng ý nhưng vẫn lo lắng vô cùng, nhưng Địch Mân đã quyết định, nàng chỉ có thể ở trong nhà cầu nguyện cho hắn, mà không thể ngăn trở hắn, khiến hắn lo lắng cho mình. . .