“Không phải, tạm thời sẽ không!”
“A, vậy trẫm nên cảm thấy may mắn sao?”
Vừa quan sát Xích Sát, trong lòng hoàng thượng, âm thầm hoài nghi, Mặc Sát môn bởi vì cái gì xuất hiện ở trong này? Thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Hoặc là, hắn vì cái gì?
“Thế thì không cần, cáo từ!”
Lời còn chưa dứt, thân mình Địch Mân bay lên, lẩn mất giống như một bóng ma, rất nhanh liền biến mất tung tích.
“Hoàng thượng, thuộc hạ phân phó, cho bọn họ đuổi theo. . . .”
“Đuổi? Ngươi đuổi theo kịp sao?”
Hoàng thượng khinh thường hừ lạnh, nhìn bóng đêm đen thui kia, thầm nghĩ:
Xích Sát này, quả nhiên là có có chút tài năng, vừa rồi hắn không có ý xấu gì, cũng không phải muốn đối phó Xích Sát, nếu quả thật muốn đối phó, chỉ sợ chính mình cũng không phải đối thủ của Xích Sát. . . .
Võ công của hắn rất cao, Mặc Sát môn cũng không phải tà môn ma đạo, triều đình có đôi khi cũng sẽ dùng đến bọn họ, chỉ là có đôi khi, hơn nữa không phải hắn tự thân xuất mã mà thôi.
Vừa rồi, sở dĩ không động thủ với hắn, hắn cũng là lo lắng điểm này. Trên người Xích Sát không có sát khí, lần này không phải hắn tới giết người, vậy vừa rồi hắn, tại sao muốn. . .
****
Trở lại Mặc Sát môn, sau nửa đêm, đêm đã khuya, vốn là muốn tìm tạm một chỗ nghỉ qua đêm rồi về, bất đắc dĩ cả người nóng lên, cảm giác này rất không thích hợp, Địch Mân đành phải cả đêm cắn răng chạy về Mặc Sát môn.
“Môn chủ, sao ngươi . . . . . .”
Chanh Sát mở cửa, Chanh Sát không vui chu miệng lên, khi nhìn thấy Địch Mân, kinh ngạc mở lớn miệng, vội vàng dìu hắn đi vào ngồi xuống.
“Môn chủ, ngươi trúng độc?”
Một thân hắc y, mặt nạ, tuy rằng che cả mặt, nhưng cổ, lại là màu đỏ nhàn nhạt, đỏ thẫm ở giữa, hết sức sáng mắt.
“Chanh Sát, ngươi xem ta trúng độc gì?”
Địch Mân khẽ cắn môi, hiện tại cả người hắn nóng lên, nhìn Chanh Sát, thậm chí hắn rất quyến luyến tựa vào trên người nàng.
“A. . . Môn, môn. . . .”
Đang đỡ Địch Mân, Chanh Sát bắt lấy cổ tay Địch Mân, nhắm mắt suy ngẫm.
“Môn chủ, ngươi trúng là. . . . Là. . .”