Thái tử tức giận trừng mắt Lâm quý phi, lần đầu tiên cảm thấy, mẫu phi của mình, thì ra là ích kỷ như vậy, không nói lý lẽ như vậy. . . . . .
“Ngươi. . . . Ngươi nghịch tử này, vì con tiện nhân kia, cũng dám nói chuyện với bổn cung như vậy?”
Lâm quý phi giận dữ, giương mắt nhìn thái tử đột nhiên vươn bàn tay to, nàng nhíu lông mày, cả giận nói:
“Tốt, cánh cứng cáp rồi, dám đánh ta. Ngươi đánh đi, đánh đi. . . . . .”
Tức giận trong longd, mang theo hận ý nói không nên lời.
Nhìn tay mình giơ lên cao cao, nhìn bàn tay chưa hạ xuống kia, thái tử bỗng nhiên hoàn hồn, oán hận buông, vung tay áo, nhanh rời đi. . . .
“Đứng lại!”
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Lâm quý phi hít một hơi:
“Nàng không có việc gì, được Thần Vương cứu. . . . . .”
Thân mình thái tử cứng đờ, hắn không quay đầu, vẫn rời khỏi.
“Nếu ngươi dám rời đi kinh thành, ta chắc chắn lấy tánh mạng của nàng.. . . . .”
Thanh âm hung tợn, vẫn quanh quẩn ở bên tai, thật lâu không tản đi. . . .
Lâm quý phi, mẫu phi của hắn, lòng dạ độc ác, thái tử vẫn biết, nàng nói được thì sẽ làm được.
“Thái tử. . . . . .”
Nâng cao cái thai, đã sắp sinh, Hạo Nguyệt vui vẻ nhìn thái tử, cao hứng hỏi:
“Thái tử, ngươi hỏi qua mẫu phi sao?”
“Không phải đã nói thân mình ngươi không tiện cũng đừng có đi ra sao? Trở về nghỉ ngơi đi!”
Thanh âm kia, cực lạnh nhạt, mang theo một chút không nhịn, may mắn Hạo Nguyệt sớm đã quen thái tử như vậy, nhưng thật ra tuyệt không để ý. . . .
“Thái tử, đứa nhỏ không ngoan, hắn đang nhớ ngươi . . . . . .”
Sắp lâm bồn, trong lòng càng thêm bất an, nay muốn về nhà hỏi nương cũng không thể, tiếp nương lại đây thái tử cũng sẽ không toan tính. Biết thái tử khẩn trương, trong lòng nàng ngọt ngào hạnh phúc.
“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, bổn vương xong việc liền tới thăm ngươi. . . . . .”
Nhẫn nại, nhẫn nại, trong lòng lo lắng muốn chết cho một nữ nhân khác, mà nữ nhân này lại đang ở đây quấn quít chặt lấy, cố tình hắn lại không thể động nàng, cái thai của nàng là hy vọng của hắn. . . .