Chỉ biết là, nàng rất thích, cũng rất thưởng thức nữ tử này!
Cũng là ở phía sau, nàng rốt cục hiểu được, vì sao Địch Mân trong hôn mê, tâm tâm niệm niệm chính là Nguyệt Nhi của hắn!
“Đi thôi, dẫn bọn hắn về nhà đi, bọn họ còn không chưa về nhà. . . . . .”
Hoàng thượng thở dài, nếu bây giờ hắn có thể đi, hắn cũng muốn đi ra ngoài, đón Địch Mân cùng Tàn Nguyệt trở về.
Nhưng, hiện tại hắn không nhúc nhích được, suy yếu đến nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.
******
Phủ tướng quân, bởi vì hai người đến, náo nhiệt rất nhiều.
Địch Mân, vẫn không tháo mặt nạ da người trên mặt xuống, hắn nhận khăn mặt nha đầu đưa tới, nhẹ nhàng giúp Tàn Nguyệt lau vết máu trên mặt.
Thời gian qua lâu, máu đã có chút khô, dính vào trên mặt, rất khó lau đi.
Nhưng hắn thực ôn nhu, mềm nhẹ từ từ lau, chỉ sợ làm Tàn Nguyệt đau.
Đại phu tới đây, một lần nữa giúp Tàn Nguyệt xử lý vết thương trên đầu, thở dài:
“May mắn rơi trên tóc, thiếu chút nữa liền hủy khuôn mặt. . . .”
Đúng vậy, thực may mắn, còn thiếu một chút, vào trên trán. Đến lúc đó có một cái sẹo, sẽ khó coi.
“Đúng vậy, thiếu chút nữa. . . .”
Địch lão phu nhân thương tiếc nhìn Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt ngượng ngùng cười nói:
“Ta lúc ấy, cả người không có tí sức lực nào. . . . . .”
“Đó là dĩ nhiên, Thanh thúc không muốn để ngươi phá hư kế hoạch của hắn. . . .”
Địch Mân buông khăn mặt, thở dài:
“Không nghĩ tới, ta vậy mà lại là. . . Cha, nương, thật có lỗi, thật sự rất xin lỗi. . . .”
Địch lão phu nhân lắc đầu, nước mắt ở trong mắt trào ra, rốt cục mới hạ xuống:
“Tam hoàng tử. . . . . .”
“Không, ta là Địch Mân, cũng là nhi tử các người, cha, nương!”
Bắt lấy tay Địch lão phu nhân, Địch Mân kiên định nhìn nàng, trong lòng nhịn không được vì hy sinh của bọn họ, tình yêu vô tư của bọn họ mà cảm động.
“Tốt, tốt. . . . Địch Mân, ngươi vẫn là nhi tử ngoan của ta!”
Địch lão tướng quân nói liên tục hai chữ tốt, Tàn Nguyệt cũng vui vẻ nở nụ cười, lão đại phu một bên kích động cười nói:
“Chúc mừng tướng quân, tam hỉ lâm môn. . . . . .”
“Tam hỉ?”