Cười như vậy, vui vẻ có chút khoa trương, nhưng phía sau sự khoa trương, dường như Tàn Nguyệt nhìn thấy một tia thương cảm...
Thương cảm? Làm sao có thể? Khi nhìn kỹ lại không nhìn ra cái gì. Tàn Nguyệt gục đầu xuống, Địch phu nhân, nàng bây giờ là nương, tại sao lại mang cho nàng cảm giác là lạ?
"Đang suy nghĩ cái gì?"
Trở lại trong phòng, Địch Mân không yên lòng hỏi Tàn Nguyệt, từ phía sau ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, thanh âm có chút khàn khàn .
"Ta đang suy nghĩ... Địch Mân, nương vừa rồi làm sao?..."
Nàng vốn là muốn hỏi nương làm sao lại nói như vậy, nhưng nói chưa ra khỏi miệng, Địch Mân đã cười nói:
"Nương cũng chỉ muốn nhanh được ôm tôn tử (cháu trai)... Nguyệt Nhi, chúng ta phải cố gắng rồi..."
Cái hôn tinh tế, rơi xuống trên cổ trơn nhẵn, ngọn đèn phía dưới, thậm chí có thể nhàn nhạt soi thấy dấu vết của nụ hôn, đó là kiệt tác không lâu trước của hắn...
Trướng giờ, hắn không phải là một người có dục vọng quá lớn, cứ nhìn đến nàng, mỗi một lần hắn đều không cầm giữ được chính mình. Cổ nhân nói, vạn vật đều có tương sinh tương khắc, có lẽ nàng chính là khắc tinh cả đời này của hắn...
******
Trì Chính điện, các đại thần lục tục bước ra, thì thầm thuật lại với nhau chuyện nước. Liễu Tương mặc dù tuổi không còn trẻ, bây giờ quyền thế cũng đủ lớn, đương nhiên hắn cũng sẽ tham tài một chút, nhưng tổng thể mà nói, coi như là một quan tốt.
"Tương gia, thái tử mời người buổi tối qua một chuyến!"
Một công công tiến đến, áp sát Liễu Tương nhỏ giọng nói. Liễu Tương mặt nhăn mày nhíu, nhìn các đại thần phía trước, bực mình nói:
"Ta không... Được, ta qua!"
Nếu là bình thường, hắn sẽ quả quyết là không qua, nhưng lần trước thái tử thả cho hắn một con đường, cái tình này hắn luôn muốn hoàn lại, bằng không trong lòng hắn sẽ cảm thấy bất an.
Trở lại trong phủ, sắc mặt Liễu Tương không tốt, phu nhân đón phía trước, chăm sóc giúp Liễu Tương thay triều phục, Liễu Tương mở lớn mắt:
"Làm sao ngươi lại không có một chút đầu óc?"
Óc heo óc trâu, đều có thể so với đầu óc của người phụ nữ này! Hừ lạnh một tiếng, Cúc Văn sợ tới mức vội vàng che mặt, ngày đó trở về, Liễu Tương không nói hai lời, đánh mặt nàng hơn mười cái tát, hôm nay may là có lớp phấn dày che, bằng không vẫn còn nhìn ra dấu vết của những cái tát...