Từng Thề Ước

Quyển 1 - Chương 2: Lỡ vướng phải lưới trần giăng mắc

 

Mặc gió thổi tung mái tóc, nàng đưa mắt nhìn khắp bốn bể, chợt trông thấy hắn, nàng liền nhoẻn miệng cười, thời khắc ấy, hoàng hôn lung linh, ráng chiều sóng sánh, con đường ngập trong cát bụi như có ngàn vạn gốc đào theo nhau nở rộ, muôn sắc rạng ngời, hoa bay phấp phới.

 

Hai trăm năm sau, trên Thần Nông sơn.

 

Thần Nông sơn là trung tâm của vương quốc Thần Nông, tổng cộng có bốn sông chín núi hai mươi tám đỉnh, ngọn Tử Kim cao nhất chính là nơi ở và nghị sự của Viêm Đế.

 

Những năm gần đây Viêm Đế say mê y dược, mấy chuyện công văn giấy tờ đều do vương tử Du Võng thay mặt xử lý, Du Võng là con trai độc nhất của Viêm Đế nhưng thần lực kém cỏi, còn chẳng lọt nổi vào số một trăm người lợi hại nhất tộc Thần Nông, có điều y lòng dạ nhân từ, hành sự độ lượng nên bề tôi trong triều cùng chư hầu các nước rất ủng hộ.

 

Hôm nay sau khi tan triều, Du Võng không xuống núi mà tách khỏi đám tùy tùng, cưỡi tọa kỵ đến cấm địa Thảo Ao lĩnh.

 

Hai trăm năm trước, Thảo Ao lĩnh đã bị Viêm Đế liệt vào hàng cấm địa, vậy mà Du Võng có vẻ vô cùng thông thuộc đường lối vào đây. Y đáp tọa kỵ xuống một gò đất khuất nẻo rồi vạch lùm cây bụi cỏ, níu lấy mấu đá trèo lên vách núi.

 

Trên vách đá cheo leo có một căn nhà tranh dựa lưng vào núi, bên trong vắng ngắt, xung quanh chỉ có sương mù bảng lảng phủ mờ tầm mắt, cách đấy chưa tới một trượng là vách đá dựng đứng xanh rì những cây tùng cây bách mọc nghiêng so le nhau, mấy con khỉ tai trắng đang rau ráu ăn quả dại, hai cánh diều hâu một trước một sau bay tới đậu lên cành cây kêu quang quác.

 

Du Võng đứng bên vách núi ngắm bể mây bát ngát, lặng lẽ đợi, hồi lâu mới nói với đám khỉ và diều hâu: “E rằng lúc ta đang ở lưng chừng trời các ngươi đã mật báo cho Xi Vưu rồi, sao còn chưa thấy hắn?”

 

Khỉ mải mê gặm quả nhí nhách, diều hâu thì bận rỉa lông kêu quang quác, rõ ràng không hiểu tiếng người, cũng chẳng thể trả lời Du Võng, nhưng dưới vách núi đã nghe có giọng nói vọng lên: “Ta chưa ngửi thấy mùi rượu, đương nhiên chẳng đi nhanh được rồi.”

 

Một cơn gió chợt ào đến mang theo hơi ấm khiến biển mây cuộn sóng như lớp màn the che phủ khắp nơi, tùng bách dập dờn, vách núi ẩn hiện, bỗng chốc cả đất trời vụt trở nên mịt mờ. Đột nhiên một vệt bóng đỏ rực như máu rẽ biển mây ló ra tựa vầng thái dương sáng chói, phấp phới bay về phía Du Võng, nhìn có vẻ ung dung, kỳ thực lại đang tới cực nhanh.

 

Đợi khi bóng người kia đáp xuống, mây mù tan hết mới thấy đó là một nam tử vóc dáng cao lớn, dáng đứng uể oải, áo quần nhếch nhác, đầu tóc bù xù, dáng vẻ thờ ơ nhưng cặp mắt lại sắc sảo lạ thường, để tỏ ý tôn trọng, hắn hơi cúi đầu với Du Võng, né tránh ánh mắt y.

 

Nam tử áo đỏ chính là Xi Vưu mà Du Võng đang đợi, thấy y tới tay không, hắn lẩm bẩm: “Không mang rượu tới thì tới cấm địa tìm ta làm gì?”

 

Du Võng cười nói: “Nếu giúp ra tra rõ một chuyện, ta sẽ lẻn vào địa cung của phụ vương trộm rượu cống phẩm tuyệt ngon ra cho ngươi.”

 

“Ngươi có cả đống tay chân mẫn cán kia mà, còn nhờ ta giúp gì nữa chứ?”

 

“Nghe nói Chúc Dung đang thèm muốn địa hỏa ở Bác Phụ sơn, y đã biến cả ngọn núi thành lò luyện công khiến mấy trăm dặm xung quanh cây cỏ không mọc nổi, dân chúng Bác Phụ quốc khổ sở lầm than nhưng chẳng quan viên nào dám tấu trình lên phụ vương. Ta muốn phái một vị thần đi tra xét chuyện này, nếu là sự thật thì sẽ lập tức tâu lên phụ vương, lệnh cho Chúc Dung dẹp ngay lò luyện. Chuyện cũng không có gì to tát nhưng ngươi biết rồi đấy, tính Chúc Dung nóng như lửa, chẳng có mấy thần tiên dám đắc tội với y, nghĩ đi nghĩ lại chỉ mình ngươi không sợ y thôi.”

 

Xi Vưu huýt mấy tiếng, một con khỉ tai trắng liền nhảy ngay lên vách núi cung kính dâng mấy quả dại đỏ thắm tới trước mặt hắn. Xi Vưu vừa đưa quả dại lên miệng cắn, vừa nói mập mờ: “Ta không sợ y không có nghĩa là ta sẽ đi kiếm chuyện với y. Oán hận chất chồng giữa ta và y đã quá nặng rồi, ngươi nên biết rằng sư phụ biến nơi này thành cấm địa chính là để cấm ta và Chúc Dung tiếp xúc với nhau, sợ y nhất thời nóng giận sẽ giết ta.”

 

Biết Xi Vưu ưa mềm không ưa cứng, Du Võng bèn rầu rĩ khom lưng chắp tay, giở giọng nài nỉ: “Hảo huynh đệ, ngươi giúp ta đi mà.”

 

Xi Vưu lắc đầu cười: “Thôi, thôi! Ta đi Bác Phụ sơn giúp ngươi một chuyến là được chứ gì.”

 

Thấy Xi Vưu nhận lời, Du Võng vẫn chưa yên tâm: “Mọi chuyện ngươi đều phải cẩn thận, chỉ cần ngấm ngầm tra xét xem lời đồn có thực hay không là được, những việc khác cứ để ta xử lý, nhất thiết đừng giao đấu trực tiếp với Chúc Dung nhé. Còn nữa, ngươi chải lại đầu tóc sửa sang quần áo đi, bên ngoài là nơi con người sinh sống, không phải như trên núi đâu, đừng có hù chết người ta…”

 

Xi Vưu cau mày, búng ngay một quả dại vào miệng Du Võng rồi tung người nhảy khỏi vách núi, nháy mắt đã biến mất giữa biển mây. Du Võng há hốc miệng, thoáng ngớ người rồi cười cười nhai quả dại, thong thả xuống núi.

 

Đứng giữa đồng hoang bên ngoài Bác Phụ, Xi Vưu chân đạp đất mắt nhìn trời, cảm thấy hỏa linh quá mãnh liệt, vạn vật quằn quại rên la, quả nhiên Chúc Dung đang luyện công ở đây.

 

Hắn chẳng thấy Chúc Dung có gì sai, vạn vật trong trời đất vốn là mạnh được yếu thua kia mà, chẳng qua Du Võng lòng dạ quá thiện lương, cứ thích lo chuyện bao đồng đấy thôi. Có điều nếu y chẳng hay lo chuyện bao đồng, nửa đêm đuổi theo thuyết phục hắn quay về Thần Nông sơn thì cũng không có Xi Vưu ngày hôm nay.

 

Hắn thu lại linh lực, lơ đãng ngoảnh đầu, nhưng chợt trông thấy: bên lối mòn, trước gió Tây, một nàng thiếu nữ mặc bộ đồ xanh hơi rung rúc đang thong dong từ phía ráng chiều tiến lại. Bốn bề hoang vu, đất trời ảm đạm, nhưng nàng vẫn căng tràn nhựa sống tựa một đóa hoa dại bừng nở nơi đỉnh dốc cheo leo đầu gió.

 

Mặc gió đông thổi tung mái tóc, nàng đưa mắt nhìn khắp bốn bề, chợt trông thấy hắn, nàng liền nhoẻn miệng cười, thời khắc ấy, hoàng hôn lung linh, ráng chiều sóng sánh, con đường ngập trong cát bụi bỗng như có ngàn vạn gốc đào theo nhau nở rộ, muôn sắc rạng ngời, hoa bay phấp phới.

 

Cõi lòng Xi Vưu chan chứa xuân tình nhưng vẻ mặt vẫn hoang hoải thờ ơ như mặt đất dưới chân, hắn đưa mắt liếc nữ tử áo xanh rồi đi lướt qua nàng, chuẩn bị quay về Thần Nông. Hai trăm năm nay, từ một con dã thú, hắn đã tập làm người, điều đầu tiên hiểu ra là cái ác thường ẩn náu sau nụ cười, điều đầu tiên học được là dùng nụ cười che giấu ác ý, thế nên hắn chẳng muốn tìm hiểu thứ gì nấp sau nụ cười tươi rói của nàng.

 

Nhưng thiếu nữ áo xanh lại đi về phía hắn, nhoẻn miệng cười lên tiếng trước: “Xin hỏi công tử đường tới Bác Phụ quốc đi thế nào?”

 

Hắn dừng bước, cười trừ không đáp, chẳng ngoảnh lại mà cũng không đi tiếp, chỉ lặng lẽ ngước nhìn ráng mây đỏ cuối trời, gương mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lộ vẻ tránh né.

 

Thiếu nữ ngơ ngác không hiểu, bèn khẽ nắm lấy chéo áo hắn: “Công tử? Công tử thấy khó chịu à?” Nàng đâu biết rằng có lẽ mình đã níu lấy một khối họa sát thân.

 

Được thôi, để xem bộ mặt thật của nàng ta. Trong lúc ngoảnh lại, Xi Vưu đã đổi ý, cũng đổi luôn nét mặt, cười nói: “Ta là người Bác Phụ quốc đây, cô nương… à, tiểu thư nếu không ngại thì hai ta cùng đi.”

 

“Hay quá, ta tên Tây Lăng Hành, là người quê mùa thô kệch, công từ đừng đa lễ, cứ gọi ta là A Hành đi.”

 

Xi Vưu chăm chú nhìn nàng một lát rồi thong thả nói: “Ta tên Xi Vưu.”

 

A Hành và Xi Vưu cùng đi, qua hôm sau thì tới thành Bác Phụ, cả hai bèn tìm một quán trọ nghỉ chân.

 

Xa xa Bác Phụ sơn đang bốc cháy phừng phừng, ngày cũng như đêm, rọi sáng cả bầu trời.

 

Trời nóng như thiêu khiến tiểu nhị trong quán cũng ỉu xìu ngồi ì ra, thấy một nam một nữ sánh vai bước vào, nam tử bộ dạng nhếch nhác, vạt áo đỏ nhuốm bụi đường, y chẳng buồn nhấc mình đứng dậy, bèn vờ như không thấy.

 

Xi Vưu hô lớn: “Mau mang nước ra đây, khát cháy cổ rồi.”

 

Tiểu nhị lườm hắn rồi xòe năm ngón tay ra: “Một bình nước sạch năm ngọc tệ[1]!” Tỏ ý rằng ngươi có uống nổi không?

 

[1] Người thời xưa dùng ngọc làm vật trung gian để trao đổi lưu thông hàng hóa (tương tự như tiền ngày nay), gọi là ngọc tệ. (ND)

 

Xi Vưu cũng lườm lại y, đúng là không uống nổi! Nhưng hắn vẫn tí tởn nhìn sang Tây Lăng Hành. Suốt dọc đường hắn vẫn ăn chực uống nhờ nàng. Tây Lăng Hành cũng đã quen, bèn móc hầu bao ra đếm, vừa đúng năm ngọc tệ.

 

“Uống nước mà nhịn ăn thì đâu có dược.” Xi Vưu lo lắng nói.

 

“Vậy ngươi có tiền…” Tây Lăng Hành còn chưa nói hết đã thấy Xi Vưu một tay xòe ra, tay kia chỉ đôi khuyên ngọc thạch trên tai mình, “Gán thêm đôi hoa tai kia đi, tuy chất ngọc không tốt lắm nhưng chắc cũng đổi được bữa cơm đó.”

 

Tây Lăng Hành cười khổ, tháo hoa tai ra đặt vào tay Xi Vưu.

 

Tiểu nhị vội vàng vơ lấy hoa tai và ngọc tệ, trước khi đi vào trong còn lườm Xi Vưu thêm cái nữa, y đã gặp khối kẻ vô lại nhưng chưa thấy ai vô lại đến thế này!

 

Tiểu nhị bưng nước và đồ ăn ra, Xi Vưu liền rót ngay cho mình một chén, mặc Tây Lăng Hành cau mày nhìn về phía “Hỏa Diệm sơn” đằng xa.

 

Vừa thong thả nhấp từng ngụm nước, Xi Vưu vừa nheo mắt ngắm Tây Lăng Hành, ánh mắt sâu xa tựa như một con báo vừa tỉnh ngủ đang uể oải quan sát con mồi.

 

Dường như Tây Lăng Hành cũng cảm nhận được cái nhìn của Xi Vưu liền ngoảnh phắt lại, nhưng chỉ thấy Xi Vưu đang lén lút rót thêm chén nữa.

 

Bị nàng phát giác, hắn đành cười hì hì: “Cô uống không?” Rồi đưa chén nước tới trước mặt nàng.

 

Tây Lăng Hành dịu dàng lắc đầu: “Ngươi uống thêm chút đi!”

 

Nàng gọi tiểu nhị lại hỏi: “Nghe nói Bác Phụ quốc mưa thuận gió hòa, muôn dân an cư lạc nghiệp, sao lại thành ra thế này?”

 

“Mấy chục năm trước quả đúng là mưa thuận gió hòa, lúa gạo bội thu nhưng chẳng biết tự lúc nào Bác Phụ sơn bắt đầu bốc cháy, khí hậu càng lúc càng khô hạn, nước càng ngày càng khan hiếm, dân chúng vì giành nhau giọt nước mà xung đột, ở nơi này mạng người còn không bằng bát nước đó!” Tiểu nhị nhìn quầng lửa phía cuối trời than thở: “Người già đều nói lửa trên Bác Phụ sơn là do thần tiên nhen lên để trừng phạt chúng ta, nhưng rốt cuộc chúng ta đã làm sai điều gì cơ chứ?”

 

Chợt một lão già tuổi chừng lục tuần, để râu dê, đeo cây tam huyền cầm bước vào quán, sắc mặt lão đỏ tía, mồ hôi đẫm cả trán, run rẩy nói với tiểu nhị: “Xin tiểu ca cho lão ngụm nước.”

 

Tiểu nhị đã quen với cảnh này nên chỉ xị mặt đứng im. Lão già liền khom lưng van vỉ mấy vị khách lác đác trong quán: “Vị khách quan nào ban cho lão ngụm nước đi?”

 

Mọi người đều ngoảnh mặt làm ngơ.

 

“Lão lại đây ngồi đi!”

 

Lão già vội chạy lại, Tây Lăng Hành định rót nước cho lão, Xi Vưu vội giữ chặt lấy bình, liên tục đưa mắt ám chỉ nàng đã hết tiền. Tây Lăng hành giật lấy bình nước, hắn lại giằng lại, bình nước cứ chạy qua trái rồi qua phải, ánh mắt lão già cũng đảo lia lịa, hết sang trái rồi sang phải.

 

Trái phải, trái phải…

 

Sau mấy vòng, lão đã thấy đầu váng mắt hoa, suýt té xỉu.

 

Tây Lăng Hành đập cho Xi Vưu một cái khiến hắn phải hậm hực buông tay ra, lão già kia cũng thở phào nhẹ nhõm, run run ngồi xuống.

 

Hớp được miếng nước, sắc mặt lão khá dần lên, bèn quay sang cảm tạ Tây Lăng Hành: “Đa tạ ơn cứu mạng của tiểu thư, lão đây chẳng có gì báo đáp, đành đàn tặng nàng một khúc, kể một chuyện lạ, coi như để tạ ơn vậy.” Lão so dây hắng giọng cất lời: “Vừa nãy nghe tiểu thư hỏi về lửa trên Bác Phụ sơn, lão đành đánh liều nói thật. Thật ra lửa trên Bác Phụ sơn nào phải lửa trời trừng phạt phàm nhân, mà là ngọn lửa vô danh do Hỏa thần Chúc Dung nhen lên đấy thôi. Vì Bác Phụ sơn thông với địa hỏa, hỏa linh dồi dào, Chúc Dung muốn luyện hỏa linh của mình nên đã dẫn địa hỏa lên, biến cả ngọn núi thành lò luyện công của hắn, các thôn xóm xung quanh vốn chung sống thuận hòa vậy mà nay ngày ngày đâm chém nhau tranh giành giọt nước, trai tráng không chết dưới đao thì què chân cụt tay, những kẻ có cơ thoát đều bỏ đi tha hương, còn lại toàn cô nhi quả phụ, chỉ tội cho cây cỏ vùng này, không tay không chân, muốn chạy cũng chẳng chạy nổi…”

 

Xi Vưu ngắt lời lão, vẻ hoảng hốt, “Im ngay, dám chỉ trích thần tộc, lão không cần mạng nhưng chúng ta còn cần đó!”

 

Lão già chăm chú nhìn Tây Lăng Hành không đáp, như đang mong đợi điều gì, hồi lâu mới ôm cây tam huyền cầm lên lẳng lặng bỏ đi.

 

Tây Lăng Hành dõi mắt nhìn về phía “Hỏa Diệm sơn” trầm ngâm. Dập lửa không khó, nhưng Chúc Dung nào dễ đối phó! Hắn là một trong mười cao thủ đứng đầu Thần tộc, nghe nói tâm địa rất hẹp hòi, chỉ cần sơ ý trừng mắt một cái cũng bị hắn ghi hận, nếu hủy lò luyện công của hắn e rằng phải đền mạng thật.

 

Xi Vưu bỗng ghé tai Tây Lăng Hành thì thầm: “Ta thấy lão già đó có vấn đề, nói là khát chết nhưng trán lại đầy mồ hôi, chẳng giống người thiếu nước chút nào, không hiểu định giở quỷ kế gì nữa.”

 

Tây Lăng Hành gật đầu, “Ta cũng thấy thế, lão không phải là người… không phải một ông lão bình thường.” Lão già vốn thuộc Yêu tộc, linh lực không tệ, tiếc rằng Mộc yêu bản tính sợ lửa, lão cũng vì cứu đám cây cỏ quanh đây mà tới, định dò xem nàng có linh lực hay không, tuy dụng tâm riêng nhưng chẳng có ác ý.

 

Nhân lúc Xi Vưu đang nghỉ ngơi, Tây Lăng Hành lén bỏ đi, tới Bác Phụ sơn.

 

Vì địa nhiệt nên quanh Bác Phụ sơn đầy rẫy hiểm nguy, các kẽ nứt trên mặt đất chốc chốc lại phụt khí nóng rực, ở một vài nơi, bề mặt trông có vẻ bằng phẳng nhưng bên dưới có lẽ đã tan chảy cả.

 

Tây Lăng Hành thận trọng vòng tránh luồng khí nóng phụt lên, chật vật đi về phía Bác Phụ sơn. Nàng vừa nhấc chân phải dợm một bước, chợt một tiếng la thảm vang lên, nàng ngoái lại thấy Xi Vưu đụng phải luồng khí, bị bỏng ngã lăn ra đất, bèn chạy tới đỡ hắn dậy, “Sao ngươi lại đến đây?”

 

Bỗng nghe sau lưng nổ uỳnh một tiếng, khí nóng ập tới, Tây Lăng Hành lập tức lấy thân mình chắn cho Xi Vưu, xốc hắn nhảy ra ngoài.

 

Chỗ nàng suýt giẫm xuống khi nãy đã biến thành một cái lỗ sâu hoắm không thấy đáy, hơi nước bốc lên nghi ngút tựa một con rồng lớn xông thẳng lên trời, đến đá tảng cũng nát thành bột mịn.

 

Tây Lăng Hành toát mồ hôi lạnh, chẳng dám tưởng tượng nếu vừa nãy mình đặt chân xuống thì sẽ ra sao.

 

Xi Vưu ôm chặt lấy nàng ngượng nghịu nói: “Tây Lăng cô nương, ta chưa kết hôn đâu, nếu cô muốn làm vợ ta, ta phải về hỏi ý mẹ trước đã.”

 

“Hả?” Đang hoảng hốt, Tây Lăng Hành chẳng hiểu lời hắn nói gì, nhưng thấy mình đè lên người hắn, hai tay còn ôm lấy hắn, nàng liền đỏ mặt đứng dậy, “Ta không phải… Ta cũng vì cứu ngươi thôi. Phải rồi, sao ngươi lại tới đây?”

 

“Sao cô lại tới đây?” Xi Vưu vặn lại.

 

“Ta định hủy…” Tây Lăng Hành bực bội, “Ta đang hỏi ngươi mà!”

 

“Ta cũng đang hỏi cô đó! Cô nói trước đi rồi ta nói!”

 

Biết tỏng tính ngang ngược của hắn, Tây Lăng Hành liền quay mình bỏ đi, “Ngươi thấy rồi đấy, nơi này nguy hiểm lắm, mau về đi!”

 

Thận trọng lần từng bước, Tây Lăng Hành cũng đi được một quãng đường, trông thấy một khoảnh đất bùn lỗ chỗ, thăm dò thấy không có gì nguy hiểm, nàng đang định tiến vào lại nghe tiếng la thảm phía sau.

 

Xi Vưu ôm lấy một bên chân bị phỏng dung nham, vừa đau đớn nhảy dựng lên vừa nghiến răng nghiến lợi vẫy tay với nàng.

 

“Sao ngươi còn đi theo ta, không sợ chết à?”

 

“Ai thấy nấy có phần, ta cũng không lấy nhiều đâu, bốn phần là đủ rồi!”

 

“Thấy cái gì, ngươi muốn chia cái gì chứ?”

 

“Thì bảo bối đó! Cô lén lén lút lút, thậm thà thậm thụt, còn chẳng phải đi đào của báu sao?”

 

“Ta đâu có đi đào của báu!”

 

Xi Vưu lắc đầu đáp, “Chim chết vì mồi người chết vì tiền, ta thông minh lắm, cô đừng hòng lừa!”

 

Đã tới tận đây rồi, muốn quay về cũng khó, Tây Lăng Hành chẳng biết làm sao, đành đi tiếp, “Ngươi phải bám theo ta, đừng chạy lung tung đấy.”

 

Xi Vưu gật đầu lia lịa, nắm chặt lấy chéo áo nàng, vẻ mặt căng thẳng.

 

Vì vướng Xi Vưu lằng nhằng quấy rối nên phải lát sau Tây Lăng Hành mới quay lại khoảnh đất bùn khi nãy được. Nhìn rừng bọt nước vàng nổi lên từ đám đất bùn, Xi Vưu liền hăm hở chạy đến, “Đẹp quá!”

 

Tây Lăng Hành kéo hắn lại, “Đó là khí độc dưới lòng đất đó!” Nàng thầm hú vía, nếu chẳng phải tên lưu manh kia quấy nhiễu, nàng đã bước vào đó rồi.

 

Tây Lăng Hành dẫn Xi Vưu đi đường vòng, hết một ngày, cuối cùng cũng tới chân Bác Phụ sơn an toàn.

 

Hơi nóng bốc lên hừng hực như muốn thiêu chín người. Xi Vưu rên la không ngớt, còn A Hành chỉ nắm chặt tay hắn, ra sức dùng linh lực bao quanh thân thể hắn, mặc bản thân càng lúc càng đuối sức, may sao quần áo khoác trên mình nàng do mẫu thân pha lẫn tơ Băng Tằm vào dệt thành nên mới khắc chế được địa hỏa.

 

Đi thêm một đoạn, Xi Vưu mặt đã đỏ bừng, khò khè nói, “Ta không đi nổi nữa rồi, cô tự lên núi đào của báu đi, cứ mặc ta, ta đợi cô ở đây.”

 

“Đã bảo không phải đi đào của báu à!” Để hắn lại đây e rằng chưa tới một tuần trà đã bị hỏa linh ăn mòn, tan thành mây khói. Tây Lăng Hành nghĩ ngợi rồi cởi áo ngoài ra.

 

Mặc Xi Vưu vùng vằng không chịu mặc đồ con gái, Tây Lăng Hành cứ khoác lên người hắn, vừa choàng vào, hắn đã cảm thấy mát rượi, “Cái gì thế?”

 

“Ngươi cứ khoác vào đi!” Tây Lăng Hành, gượng cười, linh lực của nàng vốn đã không cao, giờ chẳng còn áo choàng, lại phải lo cho hắn, quả rất nhọc sức.

 

Xi Vưu vừa đi vừa nhìn Tây Lăng Hành, thấy mặt nàng đỏ bừng, rõ ràng sau khi đưa áo cho hắn nàng càng mệt mỏi hơn.

 

Đang đi, Xi Vưu chợt mỉm cười ranh mãnh, vừa nhoẻn miệng chân hắn đã bước hụt, ngã khuỵu xuống đất, Tây Lăng Hành định đỡ hắn dậy nhưng chỉ hơi nhúc nhích, hắn đã la toáng lên.

 

Tây Lăng Hành rờ chân hỏi xem hắn đau chỗ nào nhưng Xi Vưu chỉ rên rỉ, mặt trắng bệch, rõ ràng là không đi nổi nữa.

 

“Để ta cõng ngươi!” Tây Lăng Hành khom người nói.

 

Xi Vưu liền chẳng chút khách khí, cười hì hì bám lấy nàng, “Vất vả cho cô rồi!”

 

Tây Lăng Hành hì hục leo núi, chẳng biết do ảo giác hay do tiêu tốn quá nhiều linh lực mà Xi Vưu trên lưng càng lúc càng nặng thêm, về sau nàng cảm thấy như mình không phải đang cõng người mà là cõng một quả núi nhỏ, xém nữa thì lăn ra.

 

“Sao ngươi nặng thế?”

 

Tấm lưng Xi Vưu đã hóa đá, khiến tất cả trọng lượng của núi non quanh đó tụ lại đè lên mình Tây Lăng Hành, nhưng ngoài miệng hắn vẫn càu nhàu: “Cô có ý gì? Nếu không thích cõng thì cứ bỏ xuống đi! Ta liều mạng lên núi đào của với cô, thế mà thừa dịp ta bị thương, cô lại định bỏ mặc ta!”

 

“Ta đâu có ý ấy, chỉ là thấy ngươi nặng quá thôi mà…”

 

“Cô thấy ta nặng quá à? Lẽ ra ta không được để cô cõng, đúng không? Nhưng tại cô mà ta bị thương đó! Giờ cô thấy ta phiền phức, chỉ mong cho ta chết quách đi chứ gì! Thế thì cô cứ vứt ta xuống, mặc ta chết luôn ở đây đi! Ôi, thật tội nghiệp cho bà mẹ già tám mươi vẫn đợi ta ở nhà…” Xi Vưu nức nở khóc nói.

 

“Thôi thôi được rồi, coi như ta sai!”

 

“Cái gì là “coi như” cô sai?” Xi Vưu vẫn chưa chịu thôi, vùng vẫy muốn tuột xuống.

 

Tây Lăng Hành đành nuốt giận nói cho qua chuyện: “Là ta không đúng.”

 

Vừa hì hục cõng Xi Vưu, nàng vừa phải tránh các cạm bẫy dưới chân, lại phải luôn đề phòng những quả cầu lửa bay xuống suốt dọc đường vô cùng nguy hiểm, mấy lần suýt nữa táng mạng, thế mà hắn còn càu nhàu chê nàng cõng không vững.

 

Tây Lăng Hành giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng chẳng thể bỏ mặc chuyện sống chết của hắn, đành vừa rủa thầm vừa thề rằng qua đận này nhất định sẽ tuyệt giao với gã vô lại này!

 

Chật vật mãi mới leo được lên sườn dốc gần đỉnh núi, Tây Lăng Hành bèn đặt Xi Vưu xuống, mồ hôi đầm đìa, khắp người lấm lem đất cát, chỉ mình hắn là khoan khoái nhẹ nhàng, sạch sẽ tinh tươm vì chẳng phải đi đường cũng không cần phí sức.

 

Đang lau mồ hôi trán, Tây Lăng Hành chợt thấy có gì đó không ổn, nhận ra tên Xi Vưu đã nín lặng hồi lâu, nàng lo lắng ngoảnh lại mới thấy hắn đang nhìn mình chăm chú khác thường, bộ dạng vô cùng ngang ngược lếu láo, chẳng coi thiên hạ ra gì.

 

Tây Lăng Hành giật thót mình, cảm thấy như Xi Vưu đã trở thành một con người khác, “Ngươi… làm sao thế?”

 

Xi Vưu nhoẻn miệng cười, trơ trẽn túm lấy tay nàng nói: “Hay là cô làm vợ ta đi, cô khỏe thế này làm ruộng chắc giỏi lắm.”

 

Đúng là đồ lưu manh mặt dày!

 

Tây Lăng Hành chẳng buồn đáp, chỉ giật tay hắn ra, ngẩng đầu nhìn ngọn lửa bừng bừng bốc lên trời, thầm cảm thán: Chúc Dung không hổ là Hỏa thần, một lò luyện công mà cũng uy thế nhường này, dù nàng có dập được lửa, e rằng cũng khó thoát nổi sự truy sát của hắn, đành tới đâu hay tới đó thôi.

 

Tây Lăng Hành rút ra một chiếc “tráp ngọc” cho hắn, dặn, “Đứng sau lưng ta nhé.”

 

Dứt lời nàng vận linh lực xua hai con Băng Tằm vương bay lên, nhả tơ dệt thành một tấm lưới dày đặc bao quanh ngọn lửa, lưới càng kết càng dày, sắc mặt nàng càng lúc càng đỏ bừng, mồ hôi ròng ròng đầy trán.

 

Sau cùng tấm lưới Băng Tằm khổng lồ cũng giăng xong, Tây Lăng Hành thúc động linh lực chụp lưới xuống, dập lửa từ từ từng chút một, nhưng khi đến gần miệng núi, địa hỏa chợt bùng lên rừng rực như muốn phá lưới xông ra khiến nàng bị chấn động phải lùi liền ba bước, suýt nữa ngã xuống dốc, may mà Xi Vưu đỡ kịp.

 

Tây Lăng Hành chẳng buồn lên tiếng, chỉ gật đầu tỏ vẻ cảm ơn rồi gắng vận lực tiếp tục khép lưới lại, nhưng ngọn lửa chẳng hề bị áp chế mà còn bốc cao hơn, sắc mặt nàng cũng từ đỏ đổi sang trắng, càng lúc càng trắng bệch, thân hình lảo đảo muốn ngã.

 

Bỗng nàng thấy cổ họng ngòn ngọt bèn hộc ra một ngụm máu, bắn tóe lên mặt lưới, uỳnh một tiếng, tấm lưới tỏa ra bạch quang chói lọi, nhưng hồng quang cũng bùng lên, nuốt trọn lấy bạch quang. Ngọn lửa bên trong đã chọc thủng lưới, tạt về phía Tây Lăng Hành. Bị hơi nóng táp vào mặt, Tây Lăng Hành thấy trước mắt tối sầm, ngã lăn ra ngất xỉu.

 

Bấy giờ hết thảy người qua lại trên đường đều trợn tròn mắt nhìn về phía Bác Phụ sơn.

 

Hồng quang đang rực rỡ ngập trời đã bị vầng sáng như một tấm lưới bạc dồn ép nhỏ dần lại, cả bầu không cũng dịu hẳn đi, đột nhiên ánh lửa sắp lụi tàn thình lình bùng lên, tấm lưới bạc biến mất, ngọn lửa lại chiếu đỏ rực một góc trời.

 

Giữa lúc thế lửa đang bừng bừng dữ dội, đột nhiên một đạo bạch quang chói lòa vút lên khiến ai nấy đều phải nhắm mắt quay đi.

 

Khi mọi người mở được mắt ra thì đã chẳng thấy bạch quang lẫn hồng quang đâu nữa, trời đất xung quanh cũng tối sầm cả lại.

 

Trên nền trời thăm thẳm âm u tựa như một mảnh thủy tinh đen nguyên chất, muôn ngàn ánh sao lấp lánh, làn gió hây hây mang theo hơi sương đêm mát lạnh cứ thế ùa vào mặt.

 

Đêm hôm đó cũng như bao đêm khác giữa đất trời này, nhưng mấy chục năm nay, Bác Phụ quốc chưa từng có buổi đêm nào như thế.

 

Mọi người đều ngơ ngác đừng nhìn lên bầu trời, như thể cả Bác Phụ quốc đã trúng phải định thân chú.

 

Một lúc lâu sau, từ những kẽ đất nứt nẻ bỗng phun ra bao nhiêu cột nước, cột thấp cột cao tạo nên những đóa hoa nước tuyệt đẹp, từng đóa nở xòe trong màn đêm, tuy không rực rỡ chói lọi nhưng dưới mắt những kẻ đã chịu hạn hán lâu ngày, đó vẫn là loài hoa đẹp nhất.

 

Vừa trông thấy nước, tất cả người trên phố đều nhảy cẫng lên reo hò, bất kể quen hay lạ cũng ôm chầm lấy nhau, người già thì mừng mừng tủi tủi vốc nước vào miệng, trẻ nít thì chạy nhảy nô đùa giữa những cột nước. Trẻ con Cự Nhân[2] tộc cầm máng đá, trẻ con người phàm xách thùng gỗ, hứng nước té vào nhau, vừa té vừa cười.

 

[2] Người khổng lồ. (ND)

 

Tây Lăng Hành mở mắt bừng tỉnh, liền trông thấy cả bầu trời đầy sao lấp lánh, tĩnh lặng mà mỹ lệ.

 

Nàng ngẩn người một thoáng mới nhận ra mình đang ở đâu, “Lửa tắt rồi, lửa tắt rồi!” Nàng xúc động lay lay Xi Vưu đang hôn mê, hắn mơ mơ màng màng mở mắt, rồi trợn trừng mắt kinh ngạc, lắp bắp một hồi: “Hết, hết lửa rồi kìa! Là cô dập tắt đám cháy rừng hả?”

 

Tây Lăng Hành nghi hoặc nhìn hắn, “Ta cũng chẳng biết là ai dập nữa, có khi là ngươi đấy.” Trước lúc hôn mê, rõ ràng nàng thấy ngọn lửa ngút trời đang ập xuống mình, còn ngỡ rằng phen này không chết ắt cũng trọng thương.

 

Xi Vưu liền nhảy dựng lên, hào khí xông mày vỗ ngực cất tiếng: “Là ta chứ còn ai nữa! Ta thấy con hai tằm béo sắp bị lửa nuốt liền tập trung linh lực toàn thân nén cái tráp, hừm, linh lực của ta mạnh lắm, lửa tắt ngúm ngay!” Vẻ mặt hắn dương dương đắc ý, dường như đang tưởng tượng ra lát nữa xuống núi sẽ được vạn dân dập đầu cảm tạ.

 

Thái độ tranh công của hắn không ngờ lại giải tỏa được nghi vấn trong lòng Tây Lăng Hành, nàng cười phá lên, xem ra đúng là mèo mù vớ cá rán, một kẻ đến Băng Tằm vương cũng không biết, địa hỏa thì nói là cháy rừng, học mót ở đâu được chút phép thuật giang hồ tạp nham lại tưởng là mình có linh lực cao cường.

 

Xi Vưu hậm hực hỏi: “Cô cười gì đó?”

 

Tây Lăng Hành cười khúc khích đáp: “Ngươi quên ngọn lửa đó do ai tạo ra à? Là Chúc Dung nhen lên đó, tính tình hắn còn hung hãn hơn lửa của hắn nữa, hắn chỉ cần búng tay một cái…” Nàng nhìn Xi Vưu, “… có thể đốt ngươi thành tro bụi!”

 

Xi Vưu rùng mình, mặt lộ vẻ thấp thỏm lo lắng, bắt đầu lầm bầm đùn đẩy trách nhiệm, “Thật ra lúc đó ta sợ cuống cả lên, thấy ngọn lửa đột nhiên bốc cao bèn quăng tráp ngọc bỏ chạy, rồi ngã bịch một cái, không biết gì nữa.”

 

Thấy gã lưu manh này cuối cùng cũng biết nhún nhường, Tây Lăng Hành liền cười khanh khách đẩy hắn xuống núi, vừa đi vừa hô lớn: “Người hùng dập lửa đến đây!”

 

Xi Vưu nắm chặt tay Tây Lăng Hành, mặt tái mét, “Đừng nói linh tinh, ta đâu có dập lửa.” Tây Lăng Hành cười ngặt nghẽo, vẫn không ngừng la lớn, “Người hùng dập lửa ở đây này!”

 

Tất cả mọi người đều xúm lại quỳ trước mặt họ.

 

Tây Lăng Hành đẩy Xi Vưu vào giữa đám đông rồi bước tới trước mặt mọi người hùng hồn nói: “Lửa do ta dập!” Nàng trừng mắt nhìn Xi Vưu, thầm rủa: hừ, dồ chết nhát, ta đùa ngươi thôi!

 

Mọi người đều té nước vào Tây Lăng Hành, nàng vừa tránh vừa cười vang vui sướng, “Các người nhớ nhé, tên ta là Tây Lăng Hành, nếu có người hỏi ai dập lửa, cứ nói là Tây Lăng Hành.”

 

Đám đông đang chìm trong hân hoan vừa té nước vừa cười đáp: “Tây Lăng, Tây Lăng, Tây Lăng cô nương cứu chúng tôi.”

 

Chen chúc giữa đám đông, Xi Vưu lặng lẽ nhìn Tây Lăng Hành miệng cười người né, ánh mắt thăm thẳm lạ thường, nụ cười uể oải trên môi thoáng vẻ dịu dàng.

 

Sáng hôm sau, lúc hắn tỉnh dậy, Tây Lăng Hành đã bỏ đi đâu không biết.

 

Tiểu nhị cười hì hì rồi đưa cho hắn một bình nước, “Tây Lăng cô nương đi trước rồi, hôm nay chẳng ai mua nước cho ngươi đâu, có điều bây giờ Bác Phụ miễn phí nước!”

 

Xi Vưu đón lấy bình nước, hững hờ cảm tạ.

 

Tên tiểu nhị sững sờ, chỉ thấy người trước mặt hình như khác hẳn hôm qua.

 

Bỗng trên trời vang lên mấy tiếng chim kêu nhưng chẳng ai để ý, chỉ mình Xi Vưu đứng bật dậy mở cửa sổ.

 

Trên nền trời xanh biếc, mắt người thường chỉ trông thấy một chấm đen nho nhỏ, phải chú ý mới nhận ra, nhưng hắn lại thấy đó là một con Tất Phương điểu khổng lồ, trên lưng còn có Hỏa thần Chúc Dung, kẻ nắm giữ toàn bộ lửa trong thiên hạ.

 

Xi Vưu hết sức kinh ngạc, hắn biết Chúc Dung sẽ nổi giận nhưng chẳng ngờ hắn lại giận đến nỗi bất chấp thân phận, đích thân ra tay truy sát Tây Lăng Hành, kẻ hủy lò luyện công của mình. Nếu bị hắn bắt được, hẳn nàng không còn đất sống.

 

Xi Vưu đặt vội chén xuống bước ra ngoài, thoạt nhìn có vẻ thong thả nhưng chỉ nháy mắt, bóng hắn đã biến mất giữa đồng hoang.

back top