Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Chương 37: Làn gió cải cách bay đầy trời

Lại nói đến đám hạ nhân trong phủ tướng quân, sau việc Tây Uyển bị chỉnh đốn đêm qua, tất cả đều như chim sợ cành cong, sáng sớm bị gọi đến lại càng thấy hồn vía lên mây, dù hầu hết là do các đại thần trong triều đưa tới, nhưng cũng không kìm được lo lắng — trước kia bọn họ còn không cảm thấy sợ hãi, nhưng thiếu phu nhân ngày hôm qua, thì ngay cả người của Hoàng thượng cũng muốn đánh là đánh, muốn phạt là phạt, vậy thì đám lâu nhâu bọn họ chẳng phải chỉ đơn giản như một câu nói thôi hay sao?

 

Vì vậy, bước vào phòng nhìn thấy Tô Đường đang nhàn hạ uống trà, cả đám vội vàng quỳ rạp xuống đất thỉnh an.

 

Tô Đường nhìn lướt qua mọi người, đông đúc lố nha lố nhố, đếm tới đếm lui cũng phải sáu bảy mươi người, nàng nên nói cái gì bây giờ?

 

Tô Đường thầm tính toán trong đầu, ngón tay khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn, gõ… gõ…

 

Nhưng nàng càng trầm mặc, thì lòng mọi người càng thấy bất an. Thiếu phu nhân à, có chuyện gì thì ngài nói ra đi, cứ treo lơ lửng thế này, sợ chết mất thôi!

 

Chờ đến khi mọi người quỳ đến đau buốt, rốt cuộc Tô Đường cũng lên tiếng. Sắc mặt nàng thản nhiên không chút gợn sóng, mắt lạnh lùng, mặt thờ ơ, dáng vẻ như không để ai vào mắt — nàng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, hôm qua nàng chỉnh đốn Tây Uyển xong, cũng coi như là giết gà dọa khỉ, vậy thì ngày hôm nay cứ tương kế tựu kế, tiếp tục mạnh mẽ xông lên là được, sau này dù có rời đi, để lại một bản trường ca về sự mạnh mẽ, hung hãn cũng không tệ lắm!

 

Trong phủ tướng quân có rất nhiều cơ sở ngầm, người rảnh rỗi không có việc gì cũng không bị quản thúc, vậy thì cứ khai đao từ chỗ đó là được!

 

Tô Đường hắng giọng một tiếng, chậm rãi nói: “Ta vào phủ tướng quân cũng đã mấy ngày, vẫn không biết hết được mọi người. Vừa vặn hôm nay đang rảnh rỗi, nên gọi các ngươi đến để gặp gỡ một lần cho biết.”

 

Phía dưới hơi cựa quậy người.

 

Tô Đường dừng lại một chút, nói tiếp: “Chuyện ở Tây Uyển hôm qua thì mọi người cũng đều biết rồi. Ta ấy mà, thích người thông minh, biết nên làm gì, nên nói gì. Nếu đã vào phủ tướng quân này, tức là người của phủ tướng quân, làm người, nhớ tình xưa nghĩa cũ cũng là chuyện thường tình, nhưng lại nhớ tình cũ đến quên cả thân phận hiện tại, thì ta sẽ không bao giờ tha thứ cho các ngươi!”

 

Giọng nói nhẹ nhàng, lãnh đạm, nhưng lại có uy đến không thể tả nổi, kết hợp với sắc mặt thờ ơ đạm mạc kia, chà chà, quả là một tướng quân phu nhân mạnh mẽ uy nghiêm! Ngay cả Hỉ Thước đứng cạnh nhìn cũng líu cả lưỡi — vừa rồi tiểu thư vẫn còn uể oải không có chút tinh thần nào, sao đột nhiên lại khí thế oai hùng thế này?!

 

Đám hạ nhân nghe vậy đều biến sắc. Bọn họ đều là cơ sở ngầm do các phủ các viện đưa tới, ăn cơm phủ tướng quân, tháng tháng lĩnh bổng lộc của phủ tướng quân, nhưng lòng lại vẫn hướng về chủ nhân cũ. Ngay đêm qua thôi, cũng có không biết bao nhiêu người lén lẩn ra ngoài bẩm báo lại chuyện xảy ra tối qua. Hơn nữa, trong lòng mọi người đều biết rõ chuyện cài cơ sở ngầm này, chỉ không nói thẳng ra ngoài miệng thôi, nhưng thiếu phu nhân lại hoàn toàn không quan tâm mà nói thẳng ra, nàng hoàn toàn không sợ đắc tội với người khác à?!!!

 

Đúng là quá dũng mãnh!

 

“Ta không cần biết các ngươi đến từ đâu, cũng không muốn biết. Về phần trước đây các ngươi đã làm gì, ta cũng sẽ bỏ qua. Nhưng mà, từ ngày hôm nay trở đi, bắt đầu từ lúc ta nói những lời này, nếu như các ngươi còn có tâm tư vớ vẩn gì khác, thì đừng trách ta không khách khí!” Ánh mắt Tô Đường lạnh lùng nghiêm khắc, nhìn thẳng vào mọi người.

 

Ánh mắt này khiến đám người ở đây cảm thấy vô cùng nặng nề, không kìm được đều cúi đầu, cong lưng xuống.

 

“Kết cục của mấy người ở Tây Uyển như thế nào, các ngươi cũng đã nhìn thấy, sau này, trước khi nói hay làm gì đó, thì nhớ nghĩ cho kỹ thân phận của mình! Nếu cảm thấy bối cảnh của mình không cứng cáp được như các nàng, thì an phận một chút cho ta. Tướng quân đại nhân nhà các ngươi không thèm chấp kẻ tiểu nhân nên mới mặc kệ các ngươi tự tung tực tác, nhưng ta đã gả tới đây rồi, thì các ngươi cẩn thận một chút cho ta!”

 

Nhìn mấy người kia im như thóc, Tô Đường lẳng lặng nhấp một ngụm trà, đòn đã tung ra rồi, nàng phải nghỉ ngơi một chút, để cho bọn họ suy nghĩ kỹ cho thật ngấm đã.

 

Lúc này, trong lòng mọi người quỳ dưới kia như đang nổi sóng, thầm suy tính. Vị chủ nhân này cũng không dễ chơi chút nào, không sợ trời không sợ đất, khiến không ai biết làm thế nào cả! Hơn nữa, nhìn dáng vẻ nàng xử lý Tây Uyển mà không cho phép ai cầu xin kia, chẳng phải xử lý bọn họ sẽ còn thẳng tay, nhẹ nhàng hơn hay sao? Có phải bọn họ nên ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà sống trong quý phủ tướng quân không? Thật ra, sống an phận trong phủ tướng quân cũng rất tốt, chẳng phải lo nghĩ gì, bổng lộc hàng tháng lại cao, chủ nhân toàn người dễ hầu hạ, biết tìm đâu ra nơi tốt hơn chứ? Nhưng đã bị phái tới đây nằm vùng mà lại không báo cáo gì về cả thì hình như cũng không ổn lắm… Hay là, sau này cẩn thận hơn một chút? Nhưng bọn họ lại không có bản lĩnh giấu diễm, lỡ mà bị phát hiện, thì thiếu phu nhân sẽ xử nặng thế nào chứ?

 

Tô Đường thấy dừng lại đã đủ, liền đặt tách xuống, nói tiếp: “Các ngươi nên nhớ kỹ một chút, các ngươi là người của phủ tướng quân, nếu các ngươi làm sai chuyện gì, để bị phạt, thì không ai cứu được các ngươi! Mà từ trước tời giờ, ta vốn không phải người nhân từ biết nương tay cho ai. Một khi phát hiện có ai dám phát tán chuyện riêng của chủ nhân với người ngoài, hoặc thầm gây chuyện khiến nhà cửa không yên, ai chà, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tất cả đều bị đánh một trăm trượng! Nếu đánh xong rồi mà vẫn còn hơi thở, thì coi như các ngươi phúc lớn mạng lớn, ta sẽ đưa các ngươi đến mỏ than mà rèn luyện cơ thể!”

 

Nàng vừa nói những lời này, cả căn phòng đều tĩnh lặng. Đám gia đinh, sai vặt còn ổn, chỉ tái xám mặt như màu đất, còn đám nha hoàn, mama thì cũng có điều mờ ám trong lòng, nên đều sợ hãi đến run cả người. Một trăm trượng, không chết cũng tàn phế đã đủ đáng sợ rồi, mà chỗ mỏ than kia còn là nơi đưa trọng phạm đến, nghe nói là ngày đêm bị quản công làm gấp rút đến chết mới thôi! Nếu bị đưa đến mỏ than, cũng chẳng khác nào đưa đến thẳng điện Diêm vương! Hơn nữa, thiếu phu nhân nói rất đúng, dù bọn họ là cơ sở ngầm, nhưng thêm một người chẳng thấm vào đâu, mà thiếu một người cũng chẳng ảnh hưởng gì, nếu chính bọn họ có chuyện, thì chủ nhân cũ chắc chắn cũng sẽ không ra mặt bảo vệ, như vậy thì chết chắc không còn nghi ngờ gì nữa!

 

Tô Đường hồn nhiên không thèm để ý đến sự sợ hãi của bọn họ, nói tiếp: “Nhớ cho kỹ, đây là quy củ ta đặt ra hôm nay! Ta rất muốn xem ai sẽ là người đầu tiên thưởng thức mùi vị của một trăm trượng kia!”

 

Ai mà dám nếm thử chứ? Mọi người cúi đầu, trong lòng đều có quyết định — bị chủ nhân cũ mắng là “đồ ăn hại” chỉ là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn, sau này, sau này, sau này vẫn nên ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà làm trong phủ tướng quân thì hơn!

 

Gặp phải một vị phu nhân ghê gớm thế này, chắc chủ nhân cũ cũng có thể thông cảm cho họ thôi!

 

Ra oai cả buổi, Tô Đường cũng mệt mỏi, thấy sắc mặt mọi người từ kinh hãi thành bất an, thành sợ hãi rồi lại thoải mái, nàng hiểu rằng họ đã nghe lọt tai mấy lời này, như vậy, bây giờ đến lúc ngọt ngào rồi!

 

“Người ta nói, răn đe phải nói trước, đã nói xong rồi, mọi người làm gì cũng đừng nên quá đáng. Đương nhiên, tuy rằng đa phần ta luôn là người không nói đến chữ tình, nhưng ta cũng là người biết phân biệt tốt xấu, ai làm chuyện gì, lập công ra sao, dù ta không thể nhìn thấy tận mắt, nhưng ta cũng có tai nghe, chỉ cần các ngươi tận tâm tận lực, ta ắt sẽ không bạc đãi các ngươi! Tống thúc!”

 

“Có lão nô.” Tống thúc bước lên đáp.

 

Tô Đường nói: “Sau này mỗi tháng, ông phải báo với ta danh sách năm người làm việc tận tâm tận lực nhất, mỗi người phát năm trăm tiền coi như tiền thưởng. Nếu liên tục được thưởng trong sáu tháng, thì lương hàng tháng tăng thêm ba trăm tiền.”

 

Tống thúc không ngờ Tô Đường lại xuất chiêu này, sau khi sửng sốt, ông cũng nhanh chóng có phản ứng, đáp: “Vâng ạ!” Chiêu này quá cao tay! Sao từ trước đến giờ ông lại không nghĩ tới chứ?!

 

Những người còn lại nghe thấy vậy, mắt cũng tỏa sáng, năm trăm tiền, không phải là con số nhỏ, phải bằng lương một tháng của họ ấy chứ! Có điều, danh sách đó đều do Tống thúc chọn ra sao? Liệu ông ấy có thiên vị cho những người cũ vốn có của phủ không?

 

Tô Đường nhìn thấu suy nghĩ của những người này, liền cười nói: “Ta mới về đây, đối với các ngươi mà nói thì đều là người lạ cả, vì thế ai cũng sẽ giống nhau, chỉ cần làm thật tốt, ta không cần biết lai lịch của các ngươi là gì.”

 

Những lời này không chỉ nói cho hạ nhân nghe, mà còn nói cho cả Tống thúc nghe nữa. Tống thúc sao có thể không hiểu ý này, vì thế ông liền khom người kính cẩn nói: “Lão nô nhất định sẽ không phụ sự phó thác của Thiếu phu nhân!”

 

Tô Đường khẽ gật đầu, nói tiếp: “Ngoài ra, nếu lập công lớn, ta còn trọng thưởng nữa. Ngày hôm qua tiểu thiếu gia ngã xuống nước, Như Họa cô nương ở Tây Uyển đã nhảy xuống cứu, tiền tiêu vặt mỗi tháng tăng thêm hai lượng bạc. Những người khác có cứu giúp cũng sẽ có thưởng. Chuyện này phải phiền Tống thúc thu xếp giùm!”

 

“Vâng!”

 

“Còn nữa,” Tô Đường nhìn Thược Dược nói: “Bên cạnh ta cũng chưa có đại nha hoàn, sau này phát lương đại nha hoàn cho Thược Dược đi!”

 

Thược Dược nghe nói vậy, vội vàng quỳ xuống: “Tạ ơn Thiếu phu nhân!”

 

Những người khác nghe cũng thấy động lòng, Thiếu phu nhân rất hào phóng, sau này cứ đi theo nàng là chính xác rồi! Trong khoảnh khắc, tâm trạng mọi người đều vui vẻ hơn hẳn.

 

Tô Đường nhìn họ, cười thầm trong lòng, có điều, tuy tiền có thể lay động lòng người, nhưng nếu muốn động đến tâm thì ngoài tiền ra, cũng cần phải dựa vào tình nữa — chẳng qua, đó là chuyện sau này, hiện giờ ít nhất cũng có thể ổn định lòng người.

 

Thấy đã chỉnh đốn ổn thỏa, mọi người đều đã tự có quyết định riêng, Tô Đường nghĩ phải làm chuyện của nàng rồi.

 

“Khụ.”

 

Một tiếng ho khẽ vang lên, những tiếng nói chuyện xì xào đều im bặt. Tô Đường nhìn mà thấy rất vừa lòng.

 

“Còn một chuyện nữa, các ngươi ở trong phủ cũng lâu rồi, bản thân thừa biết chuyện trong phủ không cần nhiều người như vậy…”

 

Nghe tới đây, sắc mặt vui mừng của mọi người đều tan biến — Thiếu phu nhân muốn đuổi người sao?!

 

“Yên tâm, từ hôm nay trở đi, các ngươi là một thành viên của phủ tướng quân ta, chắc chắn sẽ không có chuyện bị đuổi đi. Nhưng để các ngươi ngồi không, không dùng tới, thì cũng không phải là cách tốt. Vừa hay, người nhà ta lại mới mở một tiệm điểm tâm ở kinh thành, đang cần người, nên nếu các ngươi muốn, thì có thể qua đó.”

 

Nàng vừa nói điều này, biểu cảm của mọi người rất phức tạp, ngay cả Tống thúc cũng không kìm được kinh ngạc.

 

Dù nhàn rỗi ở phủ Tướng quân, nhưng dù sao cũng là người của phủ Tướng quân, lĩnh lương hàng tháng, nói ra ngoài nghe còn hay ho, nhưng nếu ra làm tiểu nhị cho người ta thì lại hoàn toàn khác! Ai mà muốn ra ngoài chứ!

 

Thật ra, Tô Đường hoàn toàn có thể thẳng tay chọn vài người rồi đẩy sang cho tiểu Mạc, nhưng nàng vẫn cảm thấy làm vậy không được ổn lắm! Tiệm điểm tâm vừa khai trương, không thể để rối loạn từ bên trong được, vì thế, tốt nhất là để bọn họ tự nguyện muốn đi tới đó.

 

Vì vậy, Tô Đường lại lấy kẹo ngọt ra.

 

“Tuy tới tiệm điểm tâm, nhưng người vẫn là người của phủ tướng quân, lương tháng lĩnh như cũ, cũng vẫn được hưởng tiền thưởng như vừa nói. Hơn nữa, nếu đi sang tiệm điểm tâm, thậm chí còn có thể lĩnh hoa hồng mỗi tháng, lợi nhuận càng nhiều, hoa hồng càng nhiều. Tiệm điểm tâm mới khai trương, các ngươi tới đó sẽ thành cốt cán, sau này học được vài ngón nghề, cũng tích cóp đủ bạc, chuộc thân cho mình, lại mở cửa tiệm, thì có thể tự làm chưởng quầy rồi! Sang tiệm điểm tâm, tuy ban đầu có hơi vất vả, nhưng lợi ích sau này thì không thể nói trước được! Mọi người nên suy nghĩ cho cẩn thận!” Nói xong, Tô Đường lại bắt đầu thảnh thơi uống trà, ra vẻ “ta đã chỉ cho các ngươi con đường thênh thang rộng mở, nếu các ngươi không đi, tương lai có hối hận cũng đừng trách ta.”

 

Mà rất rõ ràng, nàng vừa nói thế, rất nhiều người dao động.

back top