Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Chương 69: Nam phụ luôn rất bi thương

Bùi Thụy Hòa nhìn thấy vậy, cuống cuồng ngăn lại: “Tỷ định làm gì?”

 

Bùi Thụy Chi ngẩng đầu nhìn y một cái, sau đó cầm một quả lên, bắt đầu gọt vỏ.

 

“…”

 

Biết là mình vừa thần hồn nát thần tính, Bùi Thụy Hòa thở phào một hơi rồi lại giận dữ, đuổi hạ nhân ra rồi nói: “Có phải tỷ quan hệ bất chính với Triển Dịch Chi không?”

 

Bùi Thụy Chi cúi đầu gọt vỏ.

 

Bùi Thụy Hòa vỗ bàn quát: “Quan hệ bất chính thì quan hệ đi, vì sao còn đưa yếm của tỷ cho hắn?!”

 

Bùi Thụy Chi ngẩng đầu, mím chặt môi, ánh mắt lạnh đi, lúc ấy đầu óc hỗn loạn không để ý, sau khi quay về mới phát hiện không thấy yếm đâu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ… có điều, chuyện này nàng cũng không muốn nói thêm gì.

 

Bùi Thụy Hòa càng phẫn nộ hơn: “Tiện nhân này, sao tỷ không chết đi!”

 

Trầm mặc một lúc lâu, Bùi Thụy Chi nhẹ giọng nói: “Đau lắm.”

 

“… Tỷ làm cái gì?” Bùi Thụy Hòa hỏi xong, nhớ ra gì đó vội kéo tay nàng qua, vén ống tay áo lên nhìn, quả nhiên thấy có vết máu trên cổ tay: “Tỷ!!!”

 

Bùi Thụy Chi rút tay về như không có chuyện gì, buông tay áo xuống: “Thử rồi, đau lắm, nên không muốn chết nữa.”

 

Bùi Thụy Hòa suýt hộc máu: “Vậy sao tỷ không giết hắn luôn đi?”

 

“Không giết được.” Bùi Thụy Chi cúi đầu, chậm rãi nói.

 

Câu này là nói dối, vào thời điểm đó, Triển Dịch Chi đã bị ‘đánh ngất xỉu’, không có khả năng chống đỡ, nàng hoàn toàn có thể giết hắn. Mà lúc đó, trong lòng nàng thực sự cũng xuất hiện sát khí, nhưng thật quái lạ, nàng lại không thể hạ thủ được.

 

Nhìn tính cách Bùi Thụy Chi có vẻ tàn bạo như vậy, nhưng cả đời cũng chưa giết ai cả — trừ tiên Hoàng hậu nước Diên bị nàng chọc tức chết kia.

 

Trừ điểm đó ra, trong lúc không ngờ tới, dường như nàng bị xúc động bởi mấy lời của Triển Dịch Chi.

 

Nàng là một con chim ưng hoang dã, không thuộc về thâm cung, nhưng nàng lại chưa từng nghĩ đến chuyện rời khỏi cái nơi khiến nàng chán ghét, khiến nàng bất an đó.

 

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bùi Thụy Hòa tức tối hỏi.

 

Bùi Thụy Chi nghĩ ngợi một chút rồi nói tóm tắt lại chuyện đã xảy ra. Sau khi nghe xong, Bùi Thụy Hòa hiển nhiên lại đập mạnh cái bàn bay thẳng vào tường.

 

“Giờ phải làm sao đây?! Tỷ không chết, hắn không chết, thì tỷ phải gả cho hắn! Mẹ kiếp, mặt mũi đều bị tỷ ném hết rồi! Kế hoạch cũng bị tỷ phá hỏng hết!”

 

“…” Bùi Thụy Chi trầm mặc — lẽ nào phải gả cho tên khốn kiếp đó thật sao?

 

Bùi Thụy Hòa bị chọc đến phát điên lên, có điều hiện giờ y cũng không nghĩ ra được ý tưởng gì hay cả, vì lời đồn này, người của Hoàng thượng trong sứ đoàn đã yêu cầu y phải sớm đàm phán ổn thỏa chuyện hòa thân rồi.

 

Đột nhiên, chợt nhớ ra gì đó, y lại hỏi: “Mấy lời đồn kia đều do hắn truyền ra sao?”

 

“Ừ!”

 

“Làm sao hắn biết được ta và Bùi Thụy Tường bất hòa, muốn làm phản? Chuyện này không thể có ai biết được!!!” Vì chưa chuẩn bị ổn thỏa, nên trừ tâm phúc ra, y căn bản không để bất cứ ai khác biết. Nước Diên còn như vậy chứ nói gì đến nước Tụng xa xôi.

 

Nghĩ đến vấn đề này, Bùi Thụy Chi cũng nhíu mày…

 

Ở trong Hoàng cung, Triển Dịch Chi đứng ngồi không yên rất lâu, vì tiểu Hoàng đế đang dùng ánh mắt trách móc nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt rất rất lâu rồi!!!

 

“Rốt cuộc ngài đang làm gì thế?” Triển Dịch Chi phát điên, “Ngài cứ không nói gì nữa là ta về đấy!”

 

Tiểu Hoàng đế méo xệch miệng mếu máo, buồn bã nói: “Trẫm đang ghen, chẳng lẽ huynh không nhận ra sao?”

 

“… Ngài ăn cái hũ dấm chết tiệt gì hả?!” Triển Dịch Chi điên thật!

 

Tiểu Hoàng đế ôm đầu gối, vẽ vòng tròn, nói: “Nói cũng chẳng nói một câu, lại đi ấy ấy với công chúa nhà người ta… Ấy ấy thì ấy ấy đi, lại còn muốn làm phò mã nhà người ta, còn đòi trẫm tác thành…”

 

Nói rồi, đột nhiên hắn ta ngẩng đầu, mặt nở ra nụ cười tươi như hoa: “Tiểu Triển Triển, có phải lúc trước huynh không nói cho trẫm biết vì sợ trẫm khổ sở, sợ trẫm đau lòng không? Trong lòng huynh vẫn chỉ có trẫm thôi phải không?”

 

“…” Một tia sét giáng thẳng vào đỉnh đầu, Triển Dịch Chi cố kìm nén cảm giác muốn bóp chết hắn ta xuống, tức giận phẩy tay áo, “Thần xin cáo lui!”

 

“Đừng mà!” Tiểu Hoàng đế lao tới ôm chân hắn, “Đừng đi, đừng đi!”

 

“Buông tay ra cho ta!”

 

Thấy hắn nổi, tiểu Hoàng đế lại ngoan ngoãn rụt tay về: “Vậy huynh đừng cưới công chúa kia, huynh cưới nàng rồi, trẫm sẽ cô đơn có một mình thôi!”

 

“Ngài coi mọi người trong cung là người chết hết rồi à?!” Triển Dịch Chi gầm lên.

 

“Không giống nhau mà.” Tiểu Hoàng đế ấm ức nói, “Bọn họ đều xa cách trẫm, sợ trẫm, tính toán trẫm, chỉ biết nói mấy lời hay dụ trẫm. Bọn họ không giống huynh, vào lúc trẫm gặp nguy hiểm, sẽ xả thân…”

 

Mũi tên của năm năm trước, là bóng ma khó có thể phai nhòa trong lòng hắn ta.

 

Nhìn dáng vẻ cúi đầu đáng thương này của hắn ta, nhớ đến chuyện rất lâu trước kia, trong lòng Triển Dịch Chi thoáng mềm đi, nhưng sau đó lại nhanh chóng cứng lại.

 

“Lục Thúy Thúy! Ngài đã mười bốn tuổi rồi! Không phải là đứa bé của năm năm trước nữa! Đừng có không hiểu chuyện, nhu nhược như vậy! Làm Hoàng đế mà như ngài, quả thực vô cùng thất bại!!! Liệt tổ liệt tông của ngài sao không bị chọc tức đến bật dậy cơ chứ?!”

 

“Làm người không thể quá ích kỷ được! Ngài vì chính mình nên mới không muốn cho ta cưới công chúa! Sao mấy ngày trước ngài không ngăn cản không cho tiểu Tống cưới công chúa đi? Ngài nhìn hai người bọn họ xem, bây giờ biến thành như vậy, ta còn phải chạy tới thu dọn bãi chiến trường đó cho ngài!”

 

“…” Bị giáo huấn, tiểu Hoàng đế cúi đầu, sau đó buồn bã nói, “Nếu vậy, ta cưới công chúa là được rồi…”

 

Ồ, ý kiến này có vẻ hay!

 

“Ngài ngu vừa thôi!!! Một cái tên óc heo như ngài mà cưới công chúa, sớm muộn gì cũng bị chỉnh chết! Ngài muốn làm vua mất nước à?!” Triển Dịch Chi nói.

 

Tiểu Hoàng đế im lặng cúi đầu.

 

“Thôi, nói với ngài nhiều như vậy nhưng có mấy khi ngài hiểu đâu. Kệ ngài! Nếu ngài không muốn ta thất vọng, thì nhanh nhanh chóng chóng mà ấn định hôn sự này với Bùi Thụy Hòa đi! Chuyện tới nước này, bọn họ cũng không có cách nào cự tuyệt nữa! Sau đó, ngài đừng có tiếp tục sống cái kiểu phóng túng ngu ngốc đấy nữa! Ngài phải có trách nhiệm một chút!” Nói xong, hắn cũng không quan tâm đến hắn ta nữa, vung tay áo đi thẳng ra cửa.

 

Nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của hắn, tiểu Hoàng đế chợt cảm thấy hoàng cung chợt rộng lớn hơn rất nhiều…

 

Triển Dịch Chi lại nghĩ: Vừa rồi không có ai nghe thấy mấy lời này chứ? Nếu để người khác nghe được, hắn có một trăm cái đầu cũng không đủ để chém đâu! Toát mồ hôi!!!

 

Có điều, ha ha, mắng một trận sướng cả người!

 

Sang ngày hôm sau, vì đôi bên đều đã tự có quyết định riêng, nên việc đàm phán hòa thân rất thuận lời. Chỉ là, khi Bùi Thụy Hòa yêu cầu thay đổi đối tượng hòa thân, tiểu Hoàng đế nhìn lướt qua Triển Dịch Chi đứng ở dưới triều một lúc, mới mím môi nói một từ — “Chuẩn”.

 

Chuyện hòa thân, cứ vậy mà xong.

 

Có điều, cũng không thể nói là vô cùng vui vẻ được, mà nói thẳng ra, có lẽ là chẳng ai vui vẻ cả. Khi Triển lão gia biết con trai nhỏ nhà mình muốn cưới một người con gái như thế về làm vợ, ông tức giận đến mức nằm liệt giường, vô cùng hối hận vì sao năm đó lại ngăn cản không cho hắn tiếp xúc với phụ nữ, nếu không bây giờ hắn đã không “đói bụng ăn quàng” như vậy!

 

Mà khi Tống Thế An biết ông chú trẻ hy sinh giải vây cho hắn, trong lòng hắn vô cùng áy náy.

 

“Cháu đừng có nói mấy lời vô nghĩa nữa, dù sao với ta mà nói, cưới ai chẳng như nhau, hơn nữa, dung mạo của Bùi yêu nữ cũng không tệ, sau này chú trẻ của cháu nhất định sẽ rất đẹp, đẹp đến mức nghịch thiên! A ha ha!” Triển Dịch Chi cười to một trận rồi lại hỏi, “Sao rồi, Tô huynh vẫn chưa chịu quay về à?”

 

Tống Thế An nhìn về phía tiểu viện, buồn bã lắc đầu.

 

Triển Dịch Chi sờ cằm nói: “Thế này không được rồi, tục ngữ có nói, có công mài sắt có ngày nên kim, nhưng nếu cháu cứ tiếp tục thế này, chờ đến ngày nên kim được thì có khi chú trẻ của cháu cũng đi mua nước tương được rồi!”

 

Chú trẻ?! Tống Thế An toát mồ hôi.

 

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tống Thế An bất lực nhìn hắn ta, hai ngày nay thái độ của Tô Đường quá mạnh mẽ, không hợp tác, không thỏa hiệp, chẳng hỏi han, cũng chẳng đoái hoài gì tới, hắn không thể làm gì được!

 

Triển Dịch Chi thở dài thật dài: “Dù Bùi yêu nữ có đẹp đến mấy, rốt cuộc cũng không tốt được bằng Tô huynh!”

 

Tống Thế An lập tức đề cao cảnh giác.

 

“Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà.” Triển Dịch Chi vội cười nịnh bợ, sau đó vỗ nhẹ vai hắn nói, “Lẽ ra ấy, phụ nữ tương đối thích dỗ ngọt, nhưng Tô huynh không thể giống mấy người phụ nữ thông thường như vậy, thế nên, ừ ừ, tự cháu nghĩ cách đi nhé! Lần này thì ông không giúp được cháu rồi! Còn giúp nữa, chưa biết chừng Tô huynh lại yêu ông mất! Tình nước tình nhà tình huynh đệ, tình thiên hạ, xưa nay vốn khó chu toàn, thỏa hiệp đi, để nàng thoải mái một chút. Tuy không phải lỗi của cháu, nhưng chắc chắn trong lòng nàng rất khó chịu. Còn cả mấy lời ngày đó lão tỷ tỷ nói nữa chứ, bảo đảm nàng nghe xong rất khó chịu! Ôi, cháu ầy, suy nghĩ cho cẩn thận đi! Không nói nhiều với cháu nữa, ông về trước đây, còn chuẩn bị thành thân nữa, ông già ở nhà bị ông chọc tức chết rồi, nói là không bao giờ thèm quan tâm đến chuyện của ông nữa, ha ha… Đi đây!” Nói xong, Triển Dịch Chi liền cưỡi ngựa rời đi.

 

Cháu trai, ông chỉ có thể giúp được đến thế thôi, những chuyện khác phải xem chính cháu làm thế nào!

 

Nhưng đi tới nửa đường, Triển Dịch Chi dừng lại, vì hắn nhìn thấy ở ven hồ có một bóng người quen thuộc.

 

Hắn chuyển hướng ngựa sang phía đó, nhìn thấy người kia quả nhiên là Bùi Thụy Chi, vội xuống ngựa: “Ô, khéo thế, sao nàng lại ở đây?”

 

Xét trên một phương diện nào đó, thì hiện giờ người trước mặt hắn là vị hôn thê của hắn, tuy không có tình cảm gì, nhưng Triển Dịch Chi sẽ cố gắng bồi đắp bồi đắp tình cảm.

 

Nhưng Bùi Thụy Chi không nghĩ như vậy.

 

Từ sau khi biết mình bị một người đàn ông làm cái chuyện kia kia, nàng vẫn bị luẩn quẩn trong suy nghĩ nên giết người hay tự sát, mà Bùi Thụy Hòa cũng chẳng ngó ngàng gì tới, không giúp nàng ra quyết định, sự hoang mang của nàng dần đi đến mức tận cùng — nàng thật sự phải gả cho tên khốn kiếp đó sao?

 

Nàng nghĩ rất lâu, nhưng đều không nghĩ thông suốt được, vì thế nên mới cưỡi ngựa ra ngoài một mình, tìm một nơi thật yên tĩnh, sau đó… lại nghĩ tiếp…

 

Chỉ là, không ngờ vừa đi lòng vòng đã gặp phải tên khốn kiếp kia!

 

Bùi Thụy Chi nheo mắt nhìn người trước mặt. Dưới ánh mặt trời, đôi mắt Triển Dịch Chi sáng rực rỡ, cười tươi rói, khuôn mặt tuấn tú đẹp như hoa. Lúc trước khi Bùi Thụy Chi nhìn thấy hắn, bên cạnh hắn luôn có Tống Thế An, mà không biết vì Tống Thế An quá nổi bật hay vì sao, nhưng Bùi Thụy Chi chưa từng nhìn kỹ hắn bao giờ, lần này nhìn chăm chú, nàng phải thừa nhận — dung mạo của tên này không tệ.

 

So với Tống Thế An cũng không hề kém.

 

Như vậy, nếu chuyện đã xảy ra rồi, cưới thì cưới đi, dù sao, với nàng bây giờ cưới ai chả như nhau.

 

“Huynh thực sự muốn thành thân với ta?” Dù trong lòng có chút thỏa hiệp, nhưng ngoài mặt Bùi Thụy Chi vẫn tỏ ra lạnh lùng.

 

Thấy chân nàng chỉ còn cách bờ hồ một chút, mà trên mặt nàng mang theo vẻ tuyệt tình, Triển Dịch Chi kinh hãi, nói: “Nàng đừng làm mấy chuyện điên rồ! Có gì từ từ nói!”

 

Cưới hắn là chuyện điên rồ?! Hắn không muốn cưới nàng sao?!

 

Ánh mắt Bùi Thụy Chi lạnh đi, bước chân hơi di chuyển: “Huynh có ý gì?”

 

Triển Dịch Chi vội đưa tay ra ngăn cản, kêu lên: “Nàng đừng có lộn xộn nữa! Ta làm vậy cũng vì tình thế bắt buộc thôi, căn bản không hề mạo phạm đến nàng! Nếu nàng muốn gả cho ta, bằng lòng sống với ta cả đời, chắc chắn ta sẽ đối xử tốt với nàng! Nếu nàng không muốn, thì nàng cũng phải gả cho ta, sau đó, nàng muốn đi đâu thì cứ đi đó, ta tuyệt đối sẽ không ngăn nàng!”

 

Thấy thần sắc của nàng ta càng lúc càng không tốt, Triển Dịch Chi đành phải ngửa bài: “Nói thật với nàng, ta và nàng căn bản chưa phát sinh chuyện gì cả! Thế nên, sau khi gả cho ta, nàng có bỏ ta rồi cưới người khác cũng không sao, nàng vẫn trong sạch. Ngày đó là thế này…”

 

Thì ra, ngay đó Triển Dịch Chi vốn cũng muốn nấu một chút cơm, nhưng hắn thật sự không có kinh nghiệm, huống chi, hắn cũng không phải người thích làm mấy chuyện này! Nhưng nếu không nấu cơm thì không được, vậy phải làm sao bây giờ?

 

Thôi được, ngụy tạo một cái hiện trường giả đi!

 

Triển Dịch Chi cầm ấm trà tới bên giường, đổ nước lên người nàng, sau đó gọi bà chủ khách điếm lên thay y phục cho nàng. Chờ bà chủ đi rồi, hắn mới quay về phòng, lấy cái yếm làm vật chứng. Phát hiện nàng có dấu hiệu tỉnh lại, hắn lại vội vàng cởi y phục nằm xuống bên cạnh…

 

“Chuyện là thế, lúc trước nàng là một hoàng hoa khuê nữ, thì bây giờ cũng vẫn là hoàng hoa khuê nữ! Thật ra, nàng không muốn gả cho ta, ta cũng không muốn cưới nàng, nhưng ai bảo nàng cứ đòi gả cho cháu trai của ta, ta làm vậy cũng vì bất đắc dĩ thôi! Có điều, hiện giờ chỉ e không ai tin ta và nàng không có gì với nhau, vì thế, nên nàng vẫn phải ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà gả cho ta, sau khi gả rồi, nàng muốn làm gì thì cứ làm đấy!” Nói xong, Triển Dịch Chi nhìn nàng với vẻ vô tội.

 

Từ đầu tới cuối, Bùi Thụy Chi vẫn theo dõi ánh mắt hắn. Càng nhìn, lòng càng lạnh, càng nhìn, tim càng buốt, nghe tới câu cuối cùng, nàng cười lạnh một tiếng, xoay người lên ngựa, muốn rời đi.

 

Sau đó, chợt nhớ tới một điều, nàng lại dừng lại hỏi: “Làm sao huynh biết Bùi Thụy Hòa muốn tạo phản?”

 

“Hả?” Triển Dịch Chi chợt nhận ra đó là lời đồn của hắn, không khỏi cười nói: “À, chuyện đó à, ha ha, ta chỉ tùy tiện nói thôi ấy mà. Nàng biết đấy, nước bẩn ý, hắt càng nhiều càng tốt…”

 

Nghe xong, Bùi Thụy Chi tung ra một roi rồi nghênh ngang rời khỏi đó.

 

Khó khăn lắm Triển Dịch Chi mới né tránh được roi kia, quay đầu nhìn theo bóng nàng, nhỏ giọng nói: “Lẽ nào ta nói trúng? Có điều, thái độ của Bùi yêu nữ thế này rốt cuộc là có ý gì? Liệu nàng ta có gây chuyện gì nữa không?”

 

Dự cảm của Triển Dịch Chi không hề sai, ngày hôm sau, hắn chợt nghe nói Bùi Thụy Chi để lại một lá thư rồi bỏ đi.

 

Trong thư viết thế này:

 

—- Ta không xuất giá! Ta phiêu bạt giang hồ! Để họ Triển kia đi chết đi!!!

 

Mấy lời của Triển Dịch Chi đã thức tỉnh Bùi Thụy Chi hoàn toàn. Nàng vốn còn định gả cho hắn rồi cùng phiêu bạt giang hồ, miễn cưỡng cũng sống qua ngày, nhưng không ngờ hắn lại nói như vậy!

 

Bùi Thụy Chi rất tức giận, lửa bốc ngùn ngụt, nhưng cuối cùng, bình tĩnh lại, nàng quyết định lựa chọn như vậy!

 

Ta không muốn tự sát, cũng không muốn giết người, thành thân sẽ trở thành trò cười, nếu vậy, ta bỏ đi thôi!

 

Cuộc sống kiểu đó ta đã sớm chán ngấy từ lâu rồi!

 

Bùi Thụy Chi đi rất thoải mái, để lại Triển Dịch Chi đối mặt với sự truy hỏi của sứ đoàn, khí thế hừng hực cùng với lửa giận bừng bừng yêu cầu một lời giải đáp khiến Triển Dịch Chi suýt không chịu nổi. Để tránh tình thế lớn thêm, hắn đành phải nói: “Chẳng qua là giận hờn chút thôi mà, ta sẽ tìm nàng về!”

 

Người phiền muộn nhất là Triển lão gia, khó khăn lắm ông mới chấp nhận được chuyện con trai bé nhỏ muốn cưới cô gái kia làm vợ, ai ngờ, vừa gượng dậy lại nghe nói con dâu tương lai bỏ nhà ra đi, ông hít sâu được một hơi, rồi tức đến hôn mê, ốm liệt giường!

 

 

Ngày Triển Dịch Chi rời đi, Tống Thế An và Tô Đường tiễn tới cửa thành.

 

Ánh chiều tà chiếu xuống khiến bức tường thành trở nên hùng vĩ đến lạ kỳ, nhìn Triển Dịch Chi kéo ngựa hướng về phía trước, cảm xúc trong lòng Tô Đường rất hỗn loạn.

 

“Triển huynh…”

 

Triển Dịch Chi đưa tay ra, quay đầu, thâm tình nói: “Tô huynh, nàng không cần nói thêm gì cả, những việc này đều là ta cam tâm tình nguyện làm cho nàng!”

 

“…” Tô Đường thẹn thùng.

 

Mặt Tống Thế An đầy vẻ cảnh giác.

 

Triển Dịch Chi vội cười toét miệng nói: “Thật ra, ta trông đợi ngày này đã lâu lắm rồi! Rốt cuộc ta cũng được rời khỏi kinh thành! A ha ha ha! Ta còn tưởng rằng cả đời này ta sẽ bị nhốt ở nơi này cơ!”

 

“Nhưng mà huynh đi tìm công chúa mà…” Tô Đường không kìm được, nói.

 

Triển Dịch Chi cười càng vui vẻ hơn: “Tìm công chúa chỉ là cái cớ thôi, ta có thể tìm đến hai ba mươi năm, sau đó không thể tìm được là xong mà! Ha ha ha!”

 

“…”

 

Thời gian không còn sớm nữa, phải nhanh chóng lên đường. Nhìn mặt sứ đoàn đầy vẻ giám sát đứng cách đó không xa, hắn vội thu lại nụ cười, đổi thành vẻ mặt nghiêm trọng, bi thương.

 

“Ta đi đây! Hai người về đi! Không tìm được công chúa, ta thề sẽ không quay về!”

 

Sau đó, nhìn về phương xa, hắn ra vẻ thâm trầm nói: “Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê. Tráng sĩ một đi không trở về…”

 

Đúng lúc này, Tô Đường tinh mắt thấy một sợi dây thò ra dưới áo khoác ngắn của hắn, miệng hơi giật giật, nhắc nhở: “À… tráng sĩ này, thắt lưng quần huynh rơi rồi…”

 

Triển Dịch Chi choáng váng, suýt ngã từ trên lưng ngựa xuống!

 

— Ông trời ơi! Rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì, mà một câu hát đầy ý vị như thế ông cũng khiến cho ta gặp cảnh xấu mặt thế này là sao hả?!

 

—o0o—

 

Tô bựa lảm nhảm: Thôi được, theo ý dân, sẽ hủy bỏ hôn sự này.

 

Nhưng mà, dưới sự YY vô hạn của tôi, trên giang hồ hai người họ đã phát sinh rất nhiều màn yêu thương đánh giết phong hoa tuyết nguyệt… Ha ha ha…

 

Ví dụ như: Từ sau khi ông chú trẻ xấu số hành tẩu giang hồ, hoa đòa nở nhiều vô số kể, có vô số nữ nhi trong giang hồ yêu thương nhung nhớ, chỉ là, không biết vì sao, đến cuối cùng mấy cô nương tiểu muội đó đều rời đi, ông chú trẻ bực tức không thể chịu nổi, điều tra mới biết, đây đều là do một cô gái nào đó giở trò!

 

Bùi Thụy Chi nhếch miệng cười: Ta còn chưa tìm được người yêu! Sao huynh dám tìm người yêu trước ta!

 

Lại ví dụ như: Bằng bản lĩnh bắt tội phạm của ông chú trẻ, dần dần hắn cũng có danh tiếng trên giang hồ, thế nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, đột nhiên xuất hiện một tên trộm, đối đầu với hắn khắp mọi nơi. Ông chú trẻ vô cùng phiền muộn, điều tra một chút, lại phát hiện chính là cô gái kia!

 

Triển Dịch Chi giận dữ gào lên: Đừng có phá hoại sự nghiệp thần thánh của ta!!!

 

Bùi Thụy Chi cười nhạt: Ta nhàm chán mà…

 

Ha ha ha ha.

 

Sau cùng: **, nàng có dám để ta phát tiết một lần không hả?!!!

back top