Nghĩ thông rồi, lòng Trương Di Kỳ gần như chết lặng, lão ngay lập tức buông bỏ ý định leo trèo luồn cúi trong chốn quan trường, một lòng một dạ hưởng thụ lạc thú cuộc đời, thậm chí dám không để ý sắc mặt vợ dữ trong nhà cưới về liền lúc mấy cô hầu thiếp, rồi cách một đoạn thời gian lại vào trong thành Trường An, đến tòa thanh lâu trứ danh vùng vẫy một phen cho thỏa.
Chỉ có điều cuộc sống chơi gió thưởng trăng, chén rượu túi hoa mơ màng vẫn cần tiền bạc và chức quan làm bệ đỡ nên Trương Di Kỳ không muốn bị người khác nắm được thóp, loại chuyện ngự sử đi chơi gái này bảo to thì là to, bảo nhỏ thì là nhỏ, nhưng đó là ưu đãi dành cho những ông quan khác, còn với lão, nếu bị vị hoàng đế trong cung cấm kia phát hiện thì ông ta chắc chắn sẽ ném bẹt lão trở lại mặt đất không thương tiếc đồng thời còn tặng kèm thêm vài cái đạp. Cũng vì thế, mỗi lần ngự sử đại nhân rời phủ tìm vui là một lần nhìn trước ngó sau, cẩn thận từng li từng tý, y hệt một tên ăn trộm.
Không phải nói quá, Trương Di Kỳ chắc chắn là vị quan đi chơi thanh lâu cẩn thận nhất trong thành Trường An, cũng là người khó nắm được hành tung nhất, thế nên Trác Nhĩ đến chết vẫn không tra được nơi lão thường lui tới, Ninh Khuyết cũng vì đó tiêu tốn mất mấy ngày và không ít tiền bạc.
Một cỗ xe ngựa dừng lại ngoài cửa lách Hồng Tụ Chiêu, ngự sử Trương Di Kỳ trong bộ dáng được cải trang thành một phú ông xuống xe khệnh khạng bước vào, lão phất phất tay về phía sau, đám hộ vệ tùy tùng đã thành thói quen liền tự tản ra đi tìm quán cơm trong ngõ ngồi chờ đợi.
Trương Di Kỳ vào trong liền bảo gã dẫn đường ly khai, lão nhằm hướng con đường đá ven suối lấp ló phía sau bức tường trúc xanh rì bước tới, đến lúc này, ngự sử oai phong đã hoàn toàn chuyển hóa thành khách quen chơi gái, vẻ mặt yêu nước thương dân đã mất tăm mất tích, chuyển ngay thành một bộ mặt sung sướng khoái trá.
Do quá thuộc đường đi nước bước nên tất nhiên lão không cần người dẫn đường, thêm nữa lão cũng sợ bị người khác thấy, phía sau Hồng Tụ Chiêu đều là những tiểu viện nằm biệt lập, cực kì riêng tư kín đáo, hơn nữa mỗi lần tới chơi Trương Di Kỳ đều hẹn trước, tránh gặp phải cảnh khó xử hai con ngựa đực cùng mò ăn một cái máng.
Về vấn đề an toàn lão lại càng không quan tâm, công tác trị an của thành Trường An trước nay đều tốt vô cùng, ngoại trừ mấy gã ngu ngốc thỉnh thoảng rửng mỡ chơi trò cắt tay áo quyết đấu, ba khu vực bắc, tây, nam trong thành hiếm khi xảy ra án mạng, mà tòa thanh lâu Hồng Tụ Chiêu càng không kẻ nào dám đến gây sự.
Ai chẳng biết sau lưng ông chủ Hồng Tụ Chiêu có chỗ dựa là phủ Trường An, mà cái bóng sau lưng vị Giản đại gia còn khổng lồ hơn, chính là hoàng hậu nương nương dưới một người trên vạn người, tuy tứ công chúa đã trở về từ thảo nguyên nhưng ngoại trừ nàng thì kẻ nào có gan giỡn mặt với Giản đại gia?
Vị Giản đại gia này khiến người ta khó mà đo được sự nông sâu, sau khi bị tiên đế ép buộc rời khỏi Nam Tấn về đây liền lập lên danh tiếng đoàn ca vũ đệ nhất thiên hạ cho Hồng Tụ Chiêu, mấy năm nay nàng lại một tay dạy dỗ ra vô số hoa khôi, mạnh mẽ đoạt lấy quá nửa ánh hào quang của giới buôn gió bán trăng trong thiên hạ, mà điều khiến Trương Di Kỳ khâm phục nhất ở nàng là một nhân vật tú bà từ đầu tới chân lại có thể thoải mái ra vào cung cấm, thậm chí người ta còn đồn đại nàng và hoàng hậu nương nương lúc gặp mặt luôn gọi chị xưng em!
Mải miết bước đi trên con đường lát đá, Trương Di Kỳ càng lúc càng tới gần tiểu viện, trong đầu không ngừng hiện lên những truyền kỳ về Giản đại gia, lão thầm nghĩ nếu kẻ nào nhận được sự tán thưởng của người đàn bà đó ắt hẳn đường làm quan phải vô cùng thuận buồm xuôi gió, thực ra nếu không phải lão có thân phận quá nhạy cảm với hoàng cung chỉ sợ đã nhào tới làm quen từ lâu rồi.
Ngự sử đại nhân không thể ngờ được chỉ vài ngày trước đó, một gã thiếu niên mới tới Trường An chẳng được mấy bữa đã bất ngờ lọt vào mắt Giản đại gia rồi, tuy quá sớm để nói xem trọng tán thưởng nhưng ít ra cũng kết được một mối duyên, lão càng không thể ngờ gã thiếu niên đó đang ngồi tựa lưng vào lan can tầng ba một tòa lầu, nửa cười nửa không nhìn theo bóng lưng mình.
Xem xét qua kế hoạch một lần thấy có vẻ không làm liên lụy gì đến Thủy Châu Nhi, nhưng để đảm bảo hơn, lúc chiều tàn sau khi tới Hồng Tụ Chiêu Ninh Khuyết không tới la cà ở tiểu viện của nàng như mấy ngày trước mà lên lầu tìm cô nữ tì Tiểu Thảo nói chuyện phiếm khiến cô nàng hết sức kinh ngạc, vừa mừng thầm vừa xấu hổ trêu chọc hắn phải chăng hôm nay đi nhầm chỗ rồi.
Trương Di Kỳ qua cửa lách chưa được một khắc Ninh Khuyết đã phát hiện ra lão, bỏ công mấy ngày liền theo đuôi vị ngự sử đại nhân này thì có lý gì mà không nhớ được bóng lưng ấy, hắn im lìm tựa vào lan can mỉm cười nhìn bóng lão khuất hẳn sau rặng trúc. Để tránh liên lụy đến Thủy Châu Nhi, lúc này ngay cả sân hắn cũng không buồn đi xuống nên tất nhiên không chọn ra tay trong tiểu viện của nàng.
- Thôi, để lão già nhà ngươi hưởng thụ sự sung sướng một lần cuối cùng trong đời.
Ninh Khuyết nhìn theo Trương Di Kỳ, chợt nhớ đến câu nói hớ của Thủy Châu Nhi hôm nào, trong đầu bỗng tưởng tượng ra bộ dạng kì quái sắp tới của ông ngự sử già, hắn rùng mình gai gai miệng, thì thầm nói:
- Phải nói chính xác là cho lão cơ hội cuối cùng hầu hạ cô ấy chứ nhỉ?
Cô nữ tì Tiểu Thảo phải chăm sóc Giản đại gia nên rất bận rộn, nàng nhận lấy hộp mứt quả từ tay Ninh Khuyết, mỉm cười ngọt ngào với hắn rồi xuống lầu, Ninh Khuyết cũng cười cười, hắn đứng yên bên lan can ngắm ánh tà dương đang nhạt dần, ngắm dãy tường vôi trắng chết tiệt chạy dài trước mắt.
Nhẩm tính thời gian có lẽ đã đến lúc, hắn thành thạo đi tới cầu thang hậu rồi ra đến cửa lách, thấy cỗ xe ngựa gắn phù hiệu đứng sẵn ở đó, hắn thản nhiên tới gần, đưa bàn tay ấn lên một chỗ trên càng xe.
Con ngựa cột đằng trước cỗ xe nghi hoặc quay đầu nhìn hắn, mũi phát ra tiếng phì phì, Ninh Khuyết sinh hoạt tại Vị Thành đã nhiều năm, thường xuyên tiến sâu vào thảo nguyên cướp bóc nên quen thuộc tập tính của loài ngựa còn hơn cả lòng bàn tay, hắn vỗ vỗ lên mông con ngựa mấy cái tức thì nó ngoan ngoãn hẳn lại, móng guốc thoải mái gõ gõ lên mặt đất.
Tiệm cơm bên kia, một gã hộ vệ thoáng liếc qua, thấy không có ai lại cắm đầu xử lý đống đồ ăn đã vơi gần hết trên bàn.
...................................
Trong tiểu viện có thùng tắm bằng gỗ chuyên dụng nhưng Trương Di Kỳ mỗi khi hành sự xong, dưới sự ảnh hưởng của cảm xúc tự ti phức tạp nào đó đều tới phòng tắm nằm cạnh cửa lách, được xoa bóp lưng giúp lão khôi phục một ít thể lực, căn phòng tách biệt cũng giúp lão có cảm giác an toàn, mà ra cửa lên xe trở về lại càng thuận tiện.
Cũng như mọi lần, lúc này ngự sử đại nhân đang nằm dài trên chiếc giường nhỏ lót vải bông, dưới thân quấn độc chiếc khố lụa, chờ đợi người phụ nữ chuyên xoa bóp tới.
Mỗi lần xoa bóp đều phải dùng muối tinh, sữa bò, tinh dầu nên cần một chút thời gian chuẩn bị, Trương Di Kỳ quen rồi nên không có gì phàn nàn, có điều trong lúc chờ đợi lão lại không nhịn được nhớ tới cảnh tượng ướt át trong tiểu viện lúc nãy, nhớ tới thịt da tuyệt diệu trên thân Thủy Châu Nhi, bụng dưới liền nóng rực lên, lạ chỗ trên mặt lão lại đầy nét bực bội oán trách.
Hôm nay cô nương Thủy Châu Nhi thêm một lần nữa từ chối yêu cầu được bao riêng của lão, tâm trạng Trương Di Kỳ vì thế rất xấu, lão chửi thầm:
- Chẳng phải là một ả kỹ nữ thối tha cho ngàn thằng đè vạn người cưỡi hay sao, có cái gì kiêu ngạo chứ, bản quan đã tiêu không biết bao nhiêu bạc trên người ngươi như vậy mà ngươi còn nguây nguẩy từ chối, thật không biết đạo làm người.
- Chê chức quan của bản quan nhỏ quá à? Đúng là thứ đàn bà thiếu hiểu biết, ta là ngự sử đại nhân tòng lục phẩm, đổi sang bất cứ một bộ một đường nào chẳng được làm quan chính tứ phẩm, không, quan lớn tòng tam phẩm ấy chứ!
Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra đánh kẹt một tiếng.
Tiếng bước chân êm ái vang lên hướng về phía chiếc giường.
Trương Di Kỳ chấm dứt bài chửi, lão nhắm mắt chờ hưởng thụ, lúc tấm khăn ấm nóng áp lên lưng, lão không nhịn được phải phát ra tiếng rên rỉ đầy khoan khoái.
Nhưng đó là tiếng rên rỉ cuối cùng của ngài ngự sử.
Bởi vì có thêm một chiếc khăn nóng khác đã nhét vào miệng lão, rồi một cơn đau thình lình bỗng truyền tới từ khắp tứ chi, ngự sử đại nhân nhanh chóng bị trói gô trên giường.
Chỉ có điều cuộc sống chơi gió thưởng trăng, chén rượu túi hoa mơ màng vẫn cần tiền bạc và chức quan làm bệ đỡ nên Trương Di Kỳ không muốn bị người khác nắm được thóp, loại chuyện ngự sử đi chơi gái này bảo to thì là to, bảo nhỏ thì là nhỏ, nhưng đó là ưu đãi dành cho những ông quan khác, còn với lão, nếu bị vị hoàng đế trong cung cấm kia phát hiện thì ông ta chắc chắn sẽ ném bẹt lão trở lại mặt đất không thương tiếc đồng thời còn tặng kèm thêm vài cái đạp. Cũng vì thế, mỗi lần ngự sử đại nhân rời phủ tìm vui là một lần nhìn trước ngó sau, cẩn thận từng li từng tý, y hệt một tên ăn trộm.
Không phải nói quá, Trương Di Kỳ chắc chắn là vị quan đi chơi thanh lâu cẩn thận nhất trong thành Trường An, cũng là người khó nắm được hành tung nhất, thế nên Trác Nhĩ đến chết vẫn không tra được nơi lão thường lui tới, Ninh Khuyết cũng vì đó tiêu tốn mất mấy ngày và không ít tiền bạc.
Một cỗ xe ngựa dừng lại ngoài cửa lách Hồng Tụ Chiêu, ngự sử Trương Di Kỳ trong bộ dáng được cải trang thành một phú ông xuống xe khệnh khạng bước vào, lão phất phất tay về phía sau, đám hộ vệ tùy tùng đã thành thói quen liền tự tản ra đi tìm quán cơm trong ngõ ngồi chờ đợi.
Trương Di Kỳ vào trong liền bảo gã dẫn đường ly khai, lão nhằm hướng con đường đá ven suối lấp ló phía sau bức tường trúc xanh rì bước tới, đến lúc này, ngự sử oai phong đã hoàn toàn chuyển hóa thành khách quen chơi gái, vẻ mặt yêu nước thương dân đã mất tăm mất tích, chuyển ngay thành một bộ mặt sung sướng khoái trá.
Do quá thuộc đường đi nước bước nên tất nhiên lão không cần người dẫn đường, thêm nữa lão cũng sợ bị người khác thấy, phía sau Hồng Tụ Chiêu đều là những tiểu viện nằm biệt lập, cực kì riêng tư kín đáo, hơn nữa mỗi lần tới chơi Trương Di Kỳ đều hẹn trước, tránh gặp phải cảnh khó xử hai con ngựa đực cùng mò ăn một cái máng.
Về vấn đề an toàn lão lại càng không quan tâm, công tác trị an của thành Trường An trước nay đều tốt vô cùng, ngoại trừ mấy gã ngu ngốc thỉnh thoảng rửng mỡ chơi trò cắt tay áo quyết đấu, ba khu vực bắc, tây, nam trong thành hiếm khi xảy ra án mạng, mà tòa thanh lâu Hồng Tụ Chiêu càng không kẻ nào dám đến gây sự.
Ai chẳng biết sau lưng ông chủ Hồng Tụ Chiêu có chỗ dựa là phủ Trường An, mà cái bóng sau lưng vị Giản đại gia còn khổng lồ hơn, chính là hoàng hậu nương nương dưới một người trên vạn người, tuy tứ công chúa đã trở về từ thảo nguyên nhưng ngoại trừ nàng thì kẻ nào có gan giỡn mặt với Giản đại gia?
Vị Giản đại gia này khiến người ta khó mà đo được sự nông sâu, sau khi bị tiên đế ép buộc rời khỏi Nam Tấn về đây liền lập lên danh tiếng đoàn ca vũ đệ nhất thiên hạ cho Hồng Tụ Chiêu, mấy năm nay nàng lại một tay dạy dỗ ra vô số hoa khôi, mạnh mẽ đoạt lấy quá nửa ánh hào quang của giới buôn gió bán trăng trong thiên hạ, mà điều khiến Trương Di Kỳ khâm phục nhất ở nàng là một nhân vật tú bà từ đầu tới chân lại có thể thoải mái ra vào cung cấm, thậm chí người ta còn đồn đại nàng và hoàng hậu nương nương lúc gặp mặt luôn gọi chị xưng em!
Mải miết bước đi trên con đường lát đá, Trương Di Kỳ càng lúc càng tới gần tiểu viện, trong đầu không ngừng hiện lên những truyền kỳ về Giản đại gia, lão thầm nghĩ nếu kẻ nào nhận được sự tán thưởng của người đàn bà đó ắt hẳn đường làm quan phải vô cùng thuận buồm xuôi gió, thực ra nếu không phải lão có thân phận quá nhạy cảm với hoàng cung chỉ sợ đã nhào tới làm quen từ lâu rồi.
Ngự sử đại nhân không thể ngờ được chỉ vài ngày trước đó, một gã thiếu niên mới tới Trường An chẳng được mấy bữa đã bất ngờ lọt vào mắt Giản đại gia rồi, tuy quá sớm để nói xem trọng tán thưởng nhưng ít ra cũng kết được một mối duyên, lão càng không thể ngờ gã thiếu niên đó đang ngồi tựa lưng vào lan can tầng ba một tòa lầu, nửa cười nửa không nhìn theo bóng lưng mình.
Xem xét qua kế hoạch một lần thấy có vẻ không làm liên lụy gì đến Thủy Châu Nhi, nhưng để đảm bảo hơn, lúc chiều tàn sau khi tới Hồng Tụ Chiêu Ninh Khuyết không tới la cà ở tiểu viện của nàng như mấy ngày trước mà lên lầu tìm cô nữ tì Tiểu Thảo nói chuyện phiếm khiến cô nàng hết sức kinh ngạc, vừa mừng thầm vừa xấu hổ trêu chọc hắn phải chăng hôm nay đi nhầm chỗ rồi.
Trương Di Kỳ qua cửa lách chưa được một khắc Ninh Khuyết đã phát hiện ra lão, bỏ công mấy ngày liền theo đuôi vị ngự sử đại nhân này thì có lý gì mà không nhớ được bóng lưng ấy, hắn im lìm tựa vào lan can mỉm cười nhìn bóng lão khuất hẳn sau rặng trúc. Để tránh liên lụy đến Thủy Châu Nhi, lúc này ngay cả sân hắn cũng không buồn đi xuống nên tất nhiên không chọn ra tay trong tiểu viện của nàng.
- Thôi, để lão già nhà ngươi hưởng thụ sự sung sướng một lần cuối cùng trong đời.
Ninh Khuyết nhìn theo Trương Di Kỳ, chợt nhớ đến câu nói hớ của Thủy Châu Nhi hôm nào, trong đầu bỗng tưởng tượng ra bộ dạng kì quái sắp tới của ông ngự sử già, hắn rùng mình gai gai miệng, thì thầm nói:
- Phải nói chính xác là cho lão cơ hội cuối cùng hầu hạ cô ấy chứ nhỉ?
Cô nữ tì Tiểu Thảo phải chăm sóc Giản đại gia nên rất bận rộn, nàng nhận lấy hộp mứt quả từ tay Ninh Khuyết, mỉm cười ngọt ngào với hắn rồi xuống lầu, Ninh Khuyết cũng cười cười, hắn đứng yên bên lan can ngắm ánh tà dương đang nhạt dần, ngắm dãy tường vôi trắng chết tiệt chạy dài trước mắt.
Nhẩm tính thời gian có lẽ đã đến lúc, hắn thành thạo đi tới cầu thang hậu rồi ra đến cửa lách, thấy cỗ xe ngựa gắn phù hiệu đứng sẵn ở đó, hắn thản nhiên tới gần, đưa bàn tay ấn lên một chỗ trên càng xe.
Con ngựa cột đằng trước cỗ xe nghi hoặc quay đầu nhìn hắn, mũi phát ra tiếng phì phì, Ninh Khuyết sinh hoạt tại Vị Thành đã nhiều năm, thường xuyên tiến sâu vào thảo nguyên cướp bóc nên quen thuộc tập tính của loài ngựa còn hơn cả lòng bàn tay, hắn vỗ vỗ lên mông con ngựa mấy cái tức thì nó ngoan ngoãn hẳn lại, móng guốc thoải mái gõ gõ lên mặt đất.
Tiệm cơm bên kia, một gã hộ vệ thoáng liếc qua, thấy không có ai lại cắm đầu xử lý đống đồ ăn đã vơi gần hết trên bàn.
...................................
Trong tiểu viện có thùng tắm bằng gỗ chuyên dụng nhưng Trương Di Kỳ mỗi khi hành sự xong, dưới sự ảnh hưởng của cảm xúc tự ti phức tạp nào đó đều tới phòng tắm nằm cạnh cửa lách, được xoa bóp lưng giúp lão khôi phục một ít thể lực, căn phòng tách biệt cũng giúp lão có cảm giác an toàn, mà ra cửa lên xe trở về lại càng thuận tiện.
Cũng như mọi lần, lúc này ngự sử đại nhân đang nằm dài trên chiếc giường nhỏ lót vải bông, dưới thân quấn độc chiếc khố lụa, chờ đợi người phụ nữ chuyên xoa bóp tới.
Mỗi lần xoa bóp đều phải dùng muối tinh, sữa bò, tinh dầu nên cần một chút thời gian chuẩn bị, Trương Di Kỳ quen rồi nên không có gì phàn nàn, có điều trong lúc chờ đợi lão lại không nhịn được nhớ tới cảnh tượng ướt át trong tiểu viện lúc nãy, nhớ tới thịt da tuyệt diệu trên thân Thủy Châu Nhi, bụng dưới liền nóng rực lên, lạ chỗ trên mặt lão lại đầy nét bực bội oán trách.
Hôm nay cô nương Thủy Châu Nhi thêm một lần nữa từ chối yêu cầu được bao riêng của lão, tâm trạng Trương Di Kỳ vì thế rất xấu, lão chửi thầm:
- Chẳng phải là một ả kỹ nữ thối tha cho ngàn thằng đè vạn người cưỡi hay sao, có cái gì kiêu ngạo chứ, bản quan đã tiêu không biết bao nhiêu bạc trên người ngươi như vậy mà ngươi còn nguây nguẩy từ chối, thật không biết đạo làm người.
- Chê chức quan của bản quan nhỏ quá à? Đúng là thứ đàn bà thiếu hiểu biết, ta là ngự sử đại nhân tòng lục phẩm, đổi sang bất cứ một bộ một đường nào chẳng được làm quan chính tứ phẩm, không, quan lớn tòng tam phẩm ấy chứ!
Đúng lúc này, cánh cửa bị đẩy ra đánh kẹt một tiếng.
Tiếng bước chân êm ái vang lên hướng về phía chiếc giường.
Trương Di Kỳ chấm dứt bài chửi, lão nhắm mắt chờ hưởng thụ, lúc tấm khăn ấm nóng áp lên lưng, lão không nhịn được phải phát ra tiếng rên rỉ đầy khoan khoái.
Nhưng đó là tiếng rên rỉ cuối cùng của ngài ngự sử.
Bởi vì có thêm một chiếc khăn nóng khác đã nhét vào miệng lão, rồi một cơn đau thình lình bỗng truyền tới từ khắp tứ chi, ngự sử đại nhân nhanh chóng bị trói gô trên giường.