Tương Tư

Chương 52

Hứa Niệm cùng Đường Trọng Kiêu tiến lên lầu, tay hai người trước sau đều chưa từng tách ra. Cô tỉ mỉ nhìn anh chăm chú, lúc này mới phát hiện khí sắc của anh cũng không tốt, nghĩ đến đoạn thời gian cô đau lòng này, chỉ sợ anh cũng không dễ chịu hơn mình bao nhiêu, không khỏi có chút bận tâm: “Bệnh của anh…”

 

“Không có việc gì.” Anh trả lời thật rõ ràng, suy nghĩ một lát lại nhìn về phía cô, “Cuối cùng không nhìn được em, sao anh có thể đi tìm cái chết.”

 

Hứa Niệm tức giận đến hung hăng trừng anh: “Không được nói bậy.”

 

Người thân thể không tốt luôn đặc biệt kiêng kị nói chữ này, nhưng bộ dạng anh lại chẳng chút để ý, lúc này mang theo cô từng bước lên lầu, nụ cười trên mặt dường như không che giấu được: “Cần quy tắc lắm như vậy làm gì, nói đến cùng mọi chuyện đều nắm giữ trong tay mình, nếu nói mấy câu thật sự có thể quyết định sinh tử, còn cần bác sĩ làm gì.”

 

Phụ nữ ít nhiều đều cảm tính, Hứa Niệm không nói nữa, đối với đề tài này từ chối phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

 

Chú Hoa đã bỏ hành lí của cô vào phòng ngủ chính, trước đây Hứa Niệm từng ở trong căn phòng này, nhưng lần này có tâm trạng khác biệt rất lớn. Anh kéo cô ngồi trên sô pha, hai tay vuốt ve gương mặt cô, ánh mắt đảo qua đảo lại, như muốn đem thiếu thốn mấy tháng này tất cả đều bồi dưỡng trở về.

 

Hứa Niệm da mặt mỏng, huống hồ hiện tại trong lòng trong đầu tất cả đều là anh, bị nhìn chăm chú vào như vậy bên má lập tức liền hồng lên, hơi nghiêng mặt trốn ra: “Cũng không phải chưa nhìn thấy, có cái gì đẹp chứ.”

 

“Quả thực khó coi…” Người này thế nhưng còn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thấy cô vừa tức lên mà trừng lại, lúc này mới cười nói tiếp, “Nhưng mà nhìn không chán, làm sao được?”

 

“Lưu manh.” Cô bị nói cho thẹn đến hoảng, hai chữ mắng ra miệng lại mềm nhũn, chút lực cũng không có.

 

Đường Trọng Kiêu đưa tay ôm chầm cô, khống chế không được liền cúi đầu hôn, giữa tình nhân nói chung đều là như thế, mỗi phút mỗi giây bên nhau đều hận không thể triền miên cùng một chỗ.

 

Trong nhà cực kì yên tĩnh, lúc này bên tai chỉ còn lại tiếng hít thở của hai bên, anh lại khó tự kiềm chế, kéo váy dài của cô từng chút một sờ soạng lên trên. Đây là món nghiện của anh, căn bản cai không được, một khi nhiễm phải thì biết vị ăn vào xương tủy nhịn không được muốn càng nhiều.

 

Khi tình nồng đậm tất cả đều sẽ tự nhiên, Hứa Niệm cũng hiếm khi mở lòng phóng túng, chủ động quấn lấy anh, há miệng run rẩy đưa lên cái lưỡi của mình.

 

Ngay cả cửa anh cũng chưa đóng, Hứa Niệm nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng người này quen chủ nghĩa đàn ông, căn bản không cho phép thương lượng: “Không có căn dặn của anh sẽ không ai dám đi lên, xa cách lâu giờ gặp lại, ai cũng biết chúng ta đang làm gì.”

 

Lời nói này khiến toàn thân cô đều nóng lên, sau đó anh đã không cho cô cơ hội nghĩ nhiều nữa…

 

Nhưng rất nhanh Hứa Niệm liền cảm thấy không bình thường, người trên người bỗng nhiên ngừng lại, cô mở đôi mắt sương mù ra, lấy chân hơi hơi cọ anh: “Sao vậy?”

 

Ánh mắt anh có chút lạ, Hứa Niệm dọc theo tầm mắt của anh vừa thấy, trong lòng thầm kêu một tiếng “Không xong”, đêm đó cô tháo lắc chân xuống kết quả quên đeo lại.

 

Cô lấy lòng nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Không phải em cố ý.”

 

Đường Trọng Kiêu không nói chuyện, chỉ chống cánh tay trước sau đều nhìn chằm chằm vào cô, Hứa Niệm bị anh nhìn trong lòng không ngừng chột dạ, lúc này mới nghe anh mở miệng: “Nếu Tưởng Nghị không nói gì, có phải em thật sự định cứ như vậy buông tay không?”

 

Hứa Niệm trong lòng ngẩn ra, vấn đề này…

 

Anh thở dài, cuối cùng không có dũng khí nghe đáp án chân thật của cô, cúi đầu chống trán cô, nói: “Quên đi.” Hiện tại so đo những chuyện này cũng không có ý nghĩa, dù sao cô cũng đã ở bên cạnh anh.

 

Hứa Niệm nhìn anh như vậy trong lòng lại khống chế không được mà đau đớn rầu rĩ, trước đây khi yêu luôn lo được lo mất, anh rất ít khi biểu lộ cảm xúc trắng ra ở trước mặt cô như vậy, hay là trước kia cũng từng thương tâm thất vọng, nhưng đều bị cô xem nhẹ.

 

Cô chủ động ôm anh, từng chữ từng chữ nói cực kỳ rõ ràng: “Cho dù Tưởng Nghị không nói, em cũng muốn duy trì quan hệ giữa chúng ta. Em cũng không phủ nhận bản thân đã sớm yêu phải anh, chỉ là còn kém một bước dũng khí. Anh làm nhiều chuyện vì em như vậy, người khác không nói, em cũng sẽ phát hiện ra, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.”

 

Anh trầm mặc nhìn cô, cô yên lặng, chủ động ngẩng đầu hôn một cái lên khóe môi anh: “Có kẻ ngu ngốc lặng lẽ bỏ ra nhiều như vậy, ông trời cũng không đành lòng tiếp tục ức hiếp anh ta nữa.”

 

Đường Trọng Kiêu rốt cuộc bị cô chọc cười, cắn cô một cái xem như trừng phạt, cắn răng ở bên tai cô nói: “Được tiện nghi còn khoe mã, không cho em chút nhan sắc xem xem, làm sao chấn chỉnh đạo làm chồng?”

 

Hứa Niệm cười muốn trốn sang bên cạnh, lập tức bị anh bắt lấy kéo lại, hai cơ thể nóng bỏng hợp lại cùng một chỗ, ngay cả đường cong cũng ăn khớp với nhau, kết hợp chặt chẽ, vững chắc không thể phân chia.

 

***

 

Hứa Niệm rốt cuộc biết đàn ông đói lâu nên có bao nhiêu đáng sợ, người này giằng co vài lần, cuối cùng cô cầu xin đến cổ họng đều khàn, mắt thấy anh lại muốn xé một cái BCS ra, cô nói cái gì cũng không chịu theo sự chi phối, bọc khăn trải giường chạy đi.

 

Đường Trọng Kiêu bị bộ dáng chạy trối chết của cô chọc cho buồn cười: “Rõ ràng em cũng rất hưởng thụ, vừa rồi ai vẫn nói rất tuyệt chịu không nổi?”

 

Đáp lại anh cô trực tiếp ném gối ôm tới, cho dù lúc bắt đầu cô cũng muốn anh, nhưng cũng đánh không lại anh không biết tiết chế mà!

 

Đường Trọng Kiêu thoải mái mà tiếp được đồ bay tới, lười biếng đệm ở sau đầu, cứ như vậy nằm trên ghế sa lon cười cười nhìn cô. Cô vốn da mặt cũng không dày, chạy tới phòng tắm rửa sạch, chờ đến lúc đi ra lại nghĩ đến một chuyện khác: “Anh vì sao vẫn…”

 

Cô không có hảo ý muốn nói ra toàn bộ, ánh mắt có ý liếc mắt công cụ tránh thai trên bàn.

 

Anh một lần nữa ôm cô tới, lần này thành thật hơn, chỉ an ổn gối lên hõm vai cô: “Bệnh của anh là di truyền. Tiểu Niệm, anh rất ích kỷ, vì em anh có thể dốc sức sống sót. Nhưng mà con…”

 

Hứa Niệm biết ý anh, khó trách từ ban đầu anh đã kiên trì tránh thai, có lẽ nhớ tới bản thân trải qua từ nhỏ, không đành lòng lại khiến đứa trẻ gặp một lần. Trước kia căn bản không để ý bất cứ chuyện gì của anh, bây giờ suy nghĩ một chút, nội tâm người này có bao nhiêu cô độc.

 

Xoay người lại ôm anh, cô dán lên gương mặt anh, cảm giác được anh dần dần thả lỏng mới nói: “Anh vì em mà liều mạng sống sót, nhất định nói được thì phải làm được. Khiến em yêu anh thì anh phải chịu trách nhiệm với em, đứa bé, thuận theo tự nhiên có được hay không?”

 

Anh có chút khiếp sợ, kỳ thật hiện tại quan hệ của họ vừa mới ổn định, nói lên những điều này không khỏi có hơi sớm.

 

Hứa Niệm đại khái cũng nghĩ đến vấn đề này, hai má hơi có chút hồng, nhưng vẫn thản nhiên nhìn thẳng anh: “Anh có chỗ nào không tốt? Còn không phải giống người bình thường, thậm chí… còn lợi hại hơn.”

 

Cô nói xong cũng quay đầu thật nhanh, tất cả vành tai đều hồng thấu.

 

Đường Trọng Kiêu nghe hiểu sự mập mờ trong lời này, trong lòng ấm áp khó có thể tin. Cô gái này một khi yêu liền không quan tâm không để ý, anh tốt anh xấu, tất cả đều cùng nhau tiếp nhận, nhưng nguyện ý sinh con cho một người đàn ông bị bệnh tim, đủ để chứng tỏ cô yêu anh biết bao nhiêu.

 

Cho dù vì để anh tin tưởng, điều này cũng đủ khiến anh vui mừng.

 

Anh nhịn không được cười khẽ, giọng điệu không nhẹ không nặng bên tai cô, tay cũng bắt đầu dần dần không đứng đắn: “Tiểu Niệm.”

 

Hai chữ vốn dĩ bình thường từ trong miệng anh phun ra cũng mang theo hơi thở trêu người kiểu khác, Hứa Niệm khống chế không được rụt bả vai một cái, cố ý hung dữ với anh: “Làm gì, nói chuyện thôi, đừng có động tay động chân.”

 

“Không muốn nói không.”

 

“…”

 

“Muốn làm…”

 

***

 

Ngày hôm sau Đường Trọng Kiêu còn đang ngủ, Hứa Niệm lại dậy thật sớm. Người hầu trong nhà đều ở chỗ này, bận rộn nhưng có điều không lộn xộn, chú Hoa cũng vừa vào cửa, liếc mắt nhìn thấy cô xuống lầu, quan sát trang phục của cô, chủ động vuốt cằm nói: “Hứa tiểu thư muốn đi ra ngoài?”

 

“Ừm.” Hứa Niệm nghĩ một chút, cười nói, “Chú có rảnh không? Có thể đưa cháu đến một nơi không?”

 

Chú Hoa biết cô đây là vì để cho Đường Trọng Kiêu an tâm, không khỏi có chút nhìn cô với cặp mắt khác xưa, quả nhiên lần này Hứa Niệm không quá giống với trước kia, biết quan tâm đến cảm nhận của tiên sinh, vì thế ngữ khí khi mở miệng cũng tốt lên không ít: “Đương nhiên có thể, Hứa tiểu thư có thể tùy ý phân công.”

 

Hứa Niệm đi thăm hỏi vị giáo sư già dạy cô trước đây, vị này trước đây rất có uy tín về bệnh tim, Đường Trọng Kiêu đã qua thời kì trị liệu tốt nhất, nhưng nếu không phẫu thuật, vẫn rất nguy hiểm.

 

Bọn họ thật vất vả phá bỏ thiên tân vạn khổ ở bên nhau, Hứa Niệm tin tưởng vững chắc đã không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn cản họ, nói đến cùng chỉ cần có tâm thì cái gì cũng không cần sợ.

 

Vị giáo sư kia tuổi tác cao, đã sớm về hưu, lần này đi một chuyến công cốc, quản gia trong nhà nói cho cô biết, đối phương đi Nhật Bản du lịch, không rõ ngày về.

 

Khó tránh khỏi có chút thất vọng, nhưng cô vẫn như trước tràn đầy tin tưởng, cũng đã chịu đựng nhiều năm như vậy, cũng không cần vội trong nhất thời.

 

Khi trở về chú Hoa từ kính chiếu hậu nhìn cô, nhịn không được vẫn là hỏi: “Nếu bệnh của tiên sinh vẫn không tốt được…”

 

Hứa Niệm đọc hiểu lo lắng trong đáy mắt ông, cười thầm: “Cũng không phải bây giờ cháu mới biết bệnh tình của anh ấy.”

 

Ngụ ý, tất cả đều có chuẩn bị tâm lý.

 

“Kỳ thật mấy năm nay phu nhân cũng chưa từng buông tay, nhưng đây là di truyền của gia tộc, Đường lão tiên sinh năm đó đã phải đi sớm.” Chú Hoa trước kia chưa bao giờ trò chuyện nhiều cùng cô, lần này lại nói không ít,

 

“Nhưng mấy đứa nhỏ trong nhà, lại chỉ có tiên sinh mắc bệnh này, cũng nói không tốt. Còn có người hầu miệng nói lảm nhảm, nói là tổ tiên bị nguyền rủa…”

 

Những điều này đương nhiên là không tin được, Hứa Niệm cười cười vượt qua: “Vị giáo sư của cháu ở phương diện này nghiên cứu rất nhiều, chỉ có tính tình quái gở, cho dù Đường lão phu nhân tự mình đi ông ấy cũng chưa chắc sẽ nể mặt.”

 

Chú Hoa ngoài ý muốn nhìn cô một cái: “Nếu Hứa tiểu thư có thể giúp tiên sinh chữa khỏi bệnh này, phu nhân bên kia nói không chừng…”

 

Lời này của ông còn chưa nói xong, thân xe bỗng nhiên xảy ra va chạm kịch liệt, sau đó không hề báo động trước mà hướng về phía chỗ đứng tránh bên cạnh. May mắn cường độ đối phương va chạm không mạnh, chú Hoa vững vàng đem xe thắng lại.

 

Trán Hứa Niệm bởi vì quán tính va chạm vào lưng dựa băng ghế trước, lập tức liền xanh một khối, cô trấn định chống đỡ thân người ngồi lại, xuyên qua cửa kính xe mắt nhìn đầu sỏ gây nên.

 

Người này thật đúng là âm hồn không tan.

 

“Là tam tiểu thư.” Chú Hoa mày nhăn thật chặt, đã chuẩn bị khởi động xe, “Hứa tiểu thư đừng tìm cô ấy gây chuyện, việc này để tiên sinh xử lý.”

 

Cửa kính xe Porche màu hồng kia chậm rãi kéo xuống, Đường Mạc Ninh mặt không thay đổi nhìn về phía bên này, khiêu khích trắng trợn không cần nói cũng biết, dưới ánh nắng, một chút vương pháp cũng không có.

 

Hứa Niệm không có chút nhút nhát, ngược lại ngăn chú Hoa lại: “Không sao, vừa lúc cháu cũng chuẩn bị gặp cô ấy một chút, chọn ngày không bằng được ngày, liền hôm nay đi.”

 

“Hứa…”

 

“Tự cháu có chừng mực.”

 

Hứa Niệm trực tiếp đẩy cửa đi xuống, trước kia không muốn so đo với cô ta là vì cô kiêng kị quá nhiều, một bên để ý cảm nhận của Đường Trọng Kiêu, bên kia, lúc ấy thật sự là vô tâm. Nhưng hôm nay vị đại tiểu thư này càng ngày càng làm càn, quả nhiên là làm người lương thiện luôn bị người ta ức hiếp.

 

Nhưng lần này, cô sẽ không nhịn nữa.

 

Món nợ của Đường Mạc Ninh và cô, đã đến lúc tính rõ ràng.

 

Hứa Niệm từng bước bước đi qua, chú Hoa đều thay cô lau mồ hôi, cuối cùng lập tức gọi điện thoại cho Đường Trọng Kiêu.

 

Đường Mạc Ninh cũng mở cửa xe bước xuống, cô ta dựa vào thân xe, không một chút vì chuyện mới làm mà biểu hiện ra có lỗi, góc miệng hơi nhướn lên cười cười: “Còn tưởng rằng cô thật dũng cảm đến mức căn bản sẽ không trở về, nói đến cùng, cảm tình đối với Lục Sơn cũng chỉ như thế thôi.”

 

Hứa Niệm không để ý cô ta, ngược lại lấy điện thoại di động ra đi vòng qua trước xe cô ta bắt đầu chụp ảnh.

 

Đường Mạc Ninh nhíu nhíu mày, cảm giác người khác không nhìn thẳng đối với cô mà nói quá kinh khủng, Lục Sơn là như vậy, người phụ nữ này cũng thế, cô càng thêm nổi giận, đi qua nhìn rõ xem Hứa Niệm đang làm gì, không khỏi cười nhạo nói: “Cô cho rằng cảnh sát sẽ quản? Cho dù có quản, xe cô ngồi là của anh hai tôi, người trong xe cũng là của anh hai tôi, chẳng lẽ anh ấy sẽ muốn tôi gặp chuyện không may sao?”

 

Hứa Niệm lúc này cuối cùng cũng nhìn thẳng cô ra, nhưng chỉ là nheo mắt lại cười nhẹ: “Cô đoán được, đương nhiên tôi cũng nghĩ đến được.”

 

Cô nói xong trước mặt cô ta gọi điện thoại, là trực tiếp gọi cho một tòa soạn báo nổi tiếng ở đây: “Xin chào, tôi xảy ra sự cố giao thông, người gây tai nạn có hiềm nghi lập kế hoạch giết người trước…”

 

Sắc mặt Đường Mạc Ninh bỗng chốc liền thay đổi, gia tộc như họ vậy, sợ nhất chính là tin xấu mặt, nhớ tới năm năm trước dáng vẻ giận dữ của mẹ, trong lòng cô ta vẫn là có chút chột dạ, nhưng vẫn cố ý kiên trì nói: “Tôi chẳng qua là cùng cô chào hỏi mà thôi, không ngờ cô lại nhỏ mọn như vậy.”

 

Hứa Niệm nhíu mày, ôm cánh tay nhìn lại cô ta: “Lời này cô có thể giữ lại đợi nói với phóng viên, nhưng mà tình hình hiện trường, có lẽ lí do thoái thác này rất khó làm cho người ta tin phục.”

 

Lời này nói ra thỏa đáng, Đường Mạc Ninh cuối cùng ý thức được người trước mặt cũng không phải dạng hiền lành, cô ta cắn chặt răng, rốt cuộc lộ ra nguyên hình: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

 

Hứa Niệm bị cô ta nói đến bật cười: “Lời này hẳn là tôi hỏi cô mới đúng.”

 

Cô đến gần Đường Mạc Ninh một bước, nụ cười trên mặt bống nhiên biến mất, đôi mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô ta, lại từng chữ đều nói có lực kiên định: “Tôi nhịn cô không phải vì sợ cô, là vì Cầu Cầu đáng thương. Nhưng Đường tiểu thư, không phải tất cả mọi người đều có nghĩa vụ dung túng cô làm xằng làm bậy, cô đang làm trời đang nhìn, cô quả thật không tin báo ứng?”

back top