Tương Tư

Chương 6

Một khi Hứa Niệm và người này thân mật quá mức thì cô đều cảm thấy căm ghét. Lúc này cô cực kỳ chật vật, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn cố ngoảnh lại nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh. Cô không dám ầm ĩ gây ra tiếng ồn lớn, sợ sẽ hấp dẫn người khác nhìn chăm chú hơn, nhưng không ngờ lại làm thỏa mãn nguyện vọng của anh ta, cô gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Thả tôi xuống.”

 

Đường Trọng Kiêu đi hết sức vững vàng, ngoảnh mặt làm ngơ đối với sự kháng cự của cô, bị cô vừa mắng vừa đánh vài cái rốt cục cũng nổi giận: “Chẳng lẽ em sợ tôi đánh em ở chốn đông người này ư?”

 

Hứa Niệm trợn mắt há hốc mồm, sau đó liền cười nhạt: “Anh bị cuồng ngược à? Sao lại cứ thích xen vào việc của người khác!”

 

Mấy năm nay lăn lộn ngoài xã hội, cô đã học không ít tính kiềm nén, hiếm khi nào lại tỏ ra sắc bén như vậy, nhưng người trước mắt là hung thủ hại chết chồng cô, cô không cần phải khách khí.

 

Lúc này sắc mặt Đường Trọng Kiêu đột nhiên biến đổi, như bao phủ một tầng băng lạnh, anh lạnh nhạt nhìn cô một cái, cuối cùng nhưng lại quái gở cái gì cũng không nói.

 

Hứa Niệm bị anh ta mạnh mẽ nhét vào trong xe, sức lực của người này rất lớn, cô suýt nữa đụng vào đầu, lúc đang muốn mắng chửi người thì anh ta đã dùng sức kéo mạnh cửa xe ra.

 

Anh ta vòng qua thân xe ngồi vào ghế sau, Hứa Niệm phẫn nộ nhìn anh ta: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

 

Đường Trọng Kiêu chỉ nói địa chỉ cho lái xe, đó là trung tâm thương mại gần đây nhất, Hứa Niệm vừa nghe liền hiểu… người này là muốn dẫn cô đi mua giày?

 

Cô khó hiểu nhìn anh ta, đối với vợ của kẻ thù, cô cũng không tin Đường Trọng Kiêu lại tốt bụng như vậy.

 

Đường Trọng Kiêu đưa tay sờ lên dấu vết trên cổ, vừa rồi bị cô cào vài phát, nóng rát, quả nhiên vừa nhìn đầu ngón tay liền thấy dính vài sợi tơ máu màu đỏ nhạt.

 

Anh nghiêng người nhìn cô, cô vẫn mang vẻ mặt đề phòng.

 

Đường Trọng Kiêu ngược lại nở nụ cười: “Em đúng là tiến bộ không ít.”

 

Năm ấy, bọn họ cùng trải qua sinh tử, người mà anh nhìn thấy lúc đó cũng không phải là một người giống với Hứa Niệm ở hiện tại như vậy. Đó là một cô gái nhìn như nhát gan nhưng lại ẩn nhẫn kiên cường, cô sẵn lòng cứu anh khi tính mạng anh đang bị đe dọa. Lúc đó không có thuốc gây tê, điều kiện vô cùng sơ sài, tay cô liên tục run lên, nước mắt trực chờ trong hốc mắt…

 

Mấy năm nay giữa giấc mơ đêm khuya tái hiện, rất nhiều lần anh nhớ tới đôi mắt kia trong suốt mà sạch sẽ, nơi ngực lại cảm thấy chộn rộn. Đối với Đường Trọng Kiêu mà nói, đã cảm thấy hứng thú với thứ gì đó thì anh tuyệt đối sẽ không để thoát khỏi lòng bàn tay.

 

Một lần nữa nhớ lại chuyện cũ, anh nhìn cô tay trong tay cùng người khác, suýt nữa khống chế không được ôm cô vào trong lòng, nhưng anh vẫn còn lý trí, biết hiện tại không phải lúc.

 

Anh tùy ý dựa sát vào lưng ghế dựa, đưa tay tháo một chiếc cúc áo: “Em không cho rằng cứ chờ như vậy, thì thật sự có thể đợi được Lục Chu chứ?”

 

Khi anh ta nhắc tới, trong lòng Hứa Niệm không khỏi lộp bộp một chút.

 

Hành vi của Lục Chu hiển nhiên chạy không thoát khỏi bị tạm giữ, nếu tình huống nghiêm trọng còn có thể bị cưỡng chế cai thuốc, nhưng chỗ mẹ chồng…

 

Thấy cô hơi cúi đầu lộ ra một khoảng cổ tuyết trắng, đường cong hoàn mỹ tinh tế, anh không được tự nhiên dời ánh mắt, lúc này mới nói: “Tôi có thể giúp em.”

 

“Không cần.” Hứa Niệm trực tiếp khước từ, cô không quên tình hình hiện tại của Lục Chu hơn phân nửa đều do anh ta ban tặng. Đường Trọng Kiêu lần này xuất hiện rất quỷ dị, một bên là có liên hệ với Lục Từ, bên kia lại liên quan tới Lục Chu, cô không tin tất cả đều là trùng hợp.

 

“Lục Chu làm việc sai, tất yếu phải trả giá một ít, chẳng phải ai cũng giống Đường tiên sinh gặp may mắn như vậy.” Cô tận lực tăng thêm hai chữ cuối cùng, ý tứ ám chỉ lại hết sức rõ ràng.

 

Đường Trọng Kiêu lại giả bộ không hiểu gì hết, chỉ gật gật đầu khen ngợi nói: “Hứa tiểu thư luôn luôn lý trí.”

 

“…”

 

***

 

Lúc mua giày không ngờ có chút việc nhỏ xảy ra, Đường Trọng Kiêu không biết muốn giở trò gì, khi nhân viên bán hàng đưa giày tới anh ta lại tự mình giúp cô thử giày.

 

Người đàn ông cao lớn tuấn lãng quỳ một đầu gối, một tay nhẹ nhàng nâng mắt cá chân của cô lên, không thể nghi ngờ trong lòng mỗi cô gái đều từng vụng trộm ảo tưởng tới cảnh tượng này. Nhưng giờ phút này Hứa Niệm chỉ muốn đá vào mặt anh ta một phát!

 

Cô vừa nghĩ như thế thì liền thực sự làm như vậy, nhưng chân vừa đẩy ra trái lại lại bị anh ta nắm càng chặt. Đối với hành vi ngây thơ này của cô, đối phương như cười như không liếc nhìn cô một cái: “Em muốn cho tất cả mọi người đều đến vây xem?”

 

Nhân viên bán hàng đưa ánh mắt nghi hoặc đảo tới đảo lui trên người hai người, lại còn ra vẻ chuyên nghiệp mỉm cười.

 

“Anh điên rồi à?” Hứa Niệm cười, nghiến răng nói, “Nếu như bị người ta nhìn thấy, ngày mai ảnh chụp Đường tiên sinh tự mình giúp người khác đi giày sẽ xuất hiện trên trang nhất.”

 

Mấy cô gái xung quanh đã che miệng cười trộm, ánh mắt nhân viên bán hàng nhìn cô cũng dần dần ái muội. Trước đây Hứa Niệm thường đến cửa hàng này, mọi người bên trong đều biết thân phận của cô.

 

Bộ dạng Đường Trọng Kiêu không để ý lắm, giúp cô cài nút gài, ngón tay nhẹ nhàng trượt qua từ chỗ mắt cá chân của cô.

 

Cả người Hứa Niệm càng thêm cứng ngắc, phản xạ có điều kiện muốn chửi ầm lên, Đường Trọng Kiêu đã đứng lên: “Em mang màu đen rất hợp.”

 

Anh ta nói xong hơi hơi vuốt cằm nhìn cô nhân viên thu ngân, rồi rút ví đưa thẻ.

 

Hứa Niệm không muốn tiêu tiền của anh ta, mở miệng muốn kêu cô nhân viên, người nọ lại choàng tay ôm lấy bả vai cô, hơi dùng chút lực: “Tôi không có thói quen để cho phụ nữ thanh toán.”

 

Hứa Niệm không muốn tốn hơi thừa sức, lại giương mắt nhìn anh ta, lên giọng châm chọc: “Không phải là anh không rõ mối quan hệ giữa chúng ta là gì đấy chứ?”

 

Anh ta đang xem cô là người phụ nữ của mình à?

 

Đường Trọng Kiêu cách cô rất gần, con ngươi đen nghiêm túc mà bướng bỉnh nhìn cô: “Ở trong mắt tôi, ngoại trừ em đã cứu tôi ra thì không có thân phận gì khác.”

 

Hứa Niệm phì cười, giống như đang nhìn một người bệnh thần kinh.

 

Dứt khoát không tranh cãi với anh ta nữa, cô cầm lấy đồ bước đi, Đường Trọng Kiêu lại chặn ngang người kéo cô lại trong lòng. Hứa Niệm không kịp phòng bị, bỗng chốc bổ nhào vào trước ngực anh ta, bên tai chính là tiếng tim đập trầm ổn của anh ta.

 

“Hứa Niệm.” Anh nhẹ nhàng cười, từng chữ từng chữ nói bên tai cô, “Em luôn khiến tôi cảm thấy, em đang chạy trối chết.”

 

Hứa Niệm hít vào một hơi, nâng tay chậm rãi phủ trên gò má anh.

 

Đường Trọng Kiêu rõ ràng ngây ngẩn cả người, đáy mắt có tia sáng chậm rãi sáng lên, nhưng giây tiếp theo, bên mặt trái liền thực sự bị trúng một bạt tai thật mạnh.

 

Một tiếng khí lực đó thật lớn, tất cả mọi người xung quanh đều bị kinh động.

 

Hứa Niệm giấu bàn tay run lên có chút tê dại bên người, trên mặt lại cười xinh đẹp như trước: “Chơi trò mập mờ cũng nên tìm đúng người! Đường Trọng Kiêu, nếu anh cảm thấy Lục Sơn đã chết còn chưa hết giận, muốn đùa bỡn tôi để làm cho anh ấy nhục nhã, vậy thì anh sai lầm rồi.”

 

Chẳng sợ hai mắt hung ác nham hiểm của anh ta, cô thản nhiên nói: “Ngay cả phải nhìn anh nhiều hơn một cái tôi đều cảm thấy ghê tởm.”

 

Hứa Niệm nói xong, trước mặt Đường Trọng Kiêu liền cởi giày trên chân ra, sau đó cầm lấy đôi giày lúc đầu của mình, bẻ gãy nốt gót giày còn lại rồi mang vào. Cô từng bước một đi ra khỏi cửa hàng, thân hình gầy yếu thoạt nhìn lại hết sức có khí thế.

 

Đường Trọng Kiêu mặt không biểu cảm nâng tay lên, sờ sờ gò má, môi mỏng lại chậm rãi nhếch lên. Xem ra muốn bắt được con nhím nhỏ, anh phải đổi cách.

 

***

 

Kết quả kiểm tra của Lục Chu tất cả đều bình thường, xem ra rốt cuộc anh cũng còn một tia lý trí không chạm vào những thứ kia. Chẳng qua trên danh nghĩa thì họ lấy việc tụ tập đánh bài để giam giữ một tuần. Một tuần sau, Hứa Niệm tự mình lái xe đến đón, trên đường hai người đều không nói chuyện, không khí nặng nề.

 

Lục Chu nhìn phong cảnh, sau đó lặng lẽ quay đầu nhìn người bên cạnh.

 

Hứa Niệm thoạt nhìn hết sức bình tĩnh, luôn chăm chú quan sát tình hình giao thông phía trước, nhưng Lục Chu rất hiểu cô, biết lúc này cô đang tức giận.

 

Trầm ngâm một lát, anh vẫn là ngoan ngoãn xin lỗi: “Em xin lỗi.”

 

“Cậu sai cái gì?”

 

Lục Chu buồn bực nhíu chặt mi tâm, ngũ quan anh tuấn xoắn thật sâu cùng một chỗ: “Em không nên chơi với những người đó.”

 

Hứa Niệm không lập tức trả lời, lúc sau dừng xe ở ven đường.

 

Hai bên đường là hàng liễu rủ lớn, những chiếc lá vàng bay nhẹ trong gió, các cửa hàng xung quanh cũng rất náo nhiệt, nhưng trong xe lại đặc biệt yên tĩnh. Cô lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi, thuần thục rút một điếu.

 

Lục Chu khiếp sợ nhìn cô, không đợi cô hút một hơi đã xúc động đoạt lấy: “Chị hút thuốc!”

 

Hứa Niệm vẫn còn duy trì tư thế hút thuốc, cũng không cảm thấy quẫn bách, nhìn nhìn khoảng trông giữa ngón tay, lúc này mới chậm rãi quay đầu sang: “Vì sao không thể hút?”

 

Lục Chu không giỏi nói chuyện, hiển nhiên là không dự đoán được cô sẽ hỏi như vậy, sửng sốt xong mới nói: “Trước đây chị không hút, hơn nữa phụ nữ tốt thì không nên hút!”

 

Hứa Niệm gật gật đầu: “Chị hút thuốc làm cậu cảm thấy thất vọng?”

 

Khóe môi Lục Chu khẽ động, cái gì cũng không nói.

 

Hứa Niệm xoay người, nghiêm túc nhìn chăm chú vào anh: “Lục Chu, biết cảm giác thất vọng chưa?”

 

Lục Chu tròn mắt nhìn chằm chằm, như có chút hiểu ra ý tứ của Hứa Niệm .

 

“Chị và mẹ, còn có Tiểu Từ, mọi người đều rất kỳ vọng vào cậu.” Cô chậm rãi nói xong, khe khẽ thở dài, “Chị biết cậu luôn canh cánh trong lòng chuyện của công ty, trước kia cảm thấy cậu còn nhỏ… Nếu cậu thích, chị lập tức để cậu đến công ty học hỏi. Lục Chu, gia đình này sớm muộn gì cũng cần tới sự gánh vác của cậu.”

 

Lục Chu nhìn cô thật sâu một cái, đôi lông mi dài chậm rãi buông xuống, cảm xúc trong mắt đều bị che lấp hết: “Em nghĩ mọi người đều chê em vô dụng.”

 

“Làm sao có thể.” Hứa Niệm nhẹ giọng an ủi anh, “Trong nhà chỉ còn một mình cậu là đàn ông, cậu phải có trách nhiệm.”

 

Lục Chu lại ngẩng đầu, trong mắt có chút tận lực đè nén cảm xúc, anh nhìn Hứa Niệm thật lâu, cuối cùng cũng mềm giọng nói: “Em đã muốn đến giúp chị từ lâu, một mình chị rất vất vả. Em sẽ thay anh chăm sóc chị thật tốt… và mọi người trong nhà.”

 

Hứa Niệm nhìn nụ cười như ánh mặt trời của anh, bỗng nhiên cảm thấy những gánh nặng trên vai được thả lỏng không ít.

 

***

 

Quyết định để Lục Chu quay về công ty bị rất nhiều người phản đối, người đầu tiên lên tiếng chính là Trâu Dĩnh. Trong công ty cô cũng thuộc hàng nguyên lão, mặc dù bình thường đều là gắn với các nghệ sĩ, nhưng một số quyết sách của công ty cũng sẽ đúng lúc cho Hứa Niệm ý kiến, dù sao Hứa Niệm không phải xuất thân từ đúng chuyên ngành.

 

“Lục Chu chưa đủ năng lực, tin tớ đi, để cậu ta trở về sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may.”

 

Hứa Niệm đang cúi đầu xem văn kiện, đợi cô ấy nói xong mới ngẩng đầu lên: “Tớ biết, nhưng nếu không cho cậu ấy cơ hội, cậu ấy làm thế nào mới trưởng thành? Dù sao đây là cơ nghiệp của Lục gia, sớm muộn gì cũng trả lại cho cậu ấy.”

 

Trâu Dĩnh khinh thường hừ một tiếng: “Thì tính sao, mấy năm nay nếu không có cậu, gia nghiệp này cũng đã sớm bị bại hết trong tay anh em họ.”

 

Lục Chu và Lục Từ quả thực chính là điển hình của được thành sự không đủ bại sự có thừa.

 

Thấy Hứa Niệm không yên lòng, Trâu Dĩnh cong ngón tay gõ xuống mặt bàn cẩm thạch: “Tớ không tin cậu không có cảm tình với công ty, lúc trước từ bỏ theo đuổi nghiệp y, vì nó cậu đã hy sinh bao nhiêu. Nếu gặp chuyện không may, cuối cùng thu thập cục diện rối rắm vẫn là cậu.”

 

Trâu Dĩnh tận tình khuyên nhủ, thấy Hứa Niệm kiên trì, cuối cùng cũng phát cáu: “Tùy cậu, dù sao hiện tại cậu hận không thể móc tim cho người của Lục gia ấy chứ, tớ nói gì cũng vô ích.”

 

Hứa Niệm lúc này mới dừng tay đóng cặp hồ sơ lại, khẽ mỉm cười nhìn về phía Trâu Dĩnh: “Tớ biết cậu muốn tốt cho tớ, thực ra tớ cũng mệt mỏi, nhưng trách nhiệm của Lục Sơn tớ phải thay anh ấy hoàn thành. Lục Chu có thể một mình đảm đương một phần công việc, đợi đến khi Lục Từ trưởng thành, nhiệm vụ của tớ cũng hoàn thành.”

 

Trâu Dĩnh trừng mắt nhìn cáu giận: “Sau đó thì sao? Câu muốn đi quy y Phật môn hả?”

 

Hứa Niệm không nhịn được cười: “Nói bậy bạ gì đó, lúc đó có lẽ sẽ đi làm chút việc mà bản thân muốn làm.”

 

Cô nhìn ảnh chụp Lục Sơn trên bàn làm việc, ánh mắt trở nên đặc biệt dịu dàng. Trâu Dĩnh chịu không nổi chà xát cánh tay: “Chỉ mong thế, hi vọng hai anh em này không đến nổi khiến người ta thất vọng. Đôi khi tớ nghĩ, lúc trước Lục Sơn yêu cậu như vậy, đối với cậu mà nói rốt cuộc thì là chuyện tốt hay là chuyện xấu đây.”

 

Tình yêu đó hoàn toàn trở thành một bộ gông xiềng giam cầm cuộc sống của Hứa Niệm.

 

Hứa Niệm nắm chiếc khung ảnh trong tay, trong lòng nghĩ đến quãng thời gian qua lại cùng Lục Sơn, cả trái tim đều trở nên mềm mại. Đời này điều tốt nhất cô nhận được chính là tình cảm của Lục Sơn, người đó cưng chiều cô yêu cô, cho dù không thể làm bạn cả đời, đoạn tình cảm tốt đẹp nhất đó cũng đủ để cô khắc sâu vào tâm can. Trên thế giới này rốt cuộc không thể tìm thấy một người đàn ông tốt hơn so với Lục Sơn.

back top