Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 1

Bối cảnh truyện: Hai trăm năm trước, trái đất bùng phát đại dịch "virus Comet (sao Chổi)", khiến phần lớn nhân loại toàn cầu bị nhiễm bệnh mà trở thành tang thi, số người ít ỏi còn lại sống trong một thành phố dưới lòng đất gọi là Shire, quân đội tiến hành nghiên cứu cơ bản về virus Comet mà nuôi cấy ra một loại virus X thích hợp với con người, mà nhiệm vụ của bộ đội đặc nhiệm chính là sau khi tiếp thu virus X trở thành lực lượng bộ đội chiến đấu dũng mãnh.

 

03 đặc tính lớn (không tiết tháo) của virus X:

 

1. Tăng cường thể năng của bộ đội đặc chủng, phân bố các loại hormone, giải phóng năng lượng và năng lực tự chữa lành thân thể, mời mọi người tự động YY về sức bật cường đại của loại năng lực này khi tiến hành ― lăn giường.

 

2. Ngay khi anh bộ đội đặc chủng nào đó phi thường muốn cùng người nào đó tiến hành "lăn giường", virus X sẽ thúc đẩy hormone trong cơ thể của vị bộ đội đặc chủng này phân bố thành gấp trăm lần, hơn nữa còn có thể truyền qua không khí, từ đó đạt được mục đích dụ dỗ, đối tượng bị dụ dỗ sẽ xuất hiện một ít ảo tưởng hạn chế nhi đồng.

 

3. Trong thể dịch của bộ đội đặc chủng có chứa năng lực sao chép của virus X, người thường nếu hấp thu virus này có thể trong khoảng thời gian ngắn nâng cao năng lực tự lành của thân thể, mời mọi người tự tưởng tưởng nếu bị thương sắp chết, chỉ cần cùng bộ đội đặc chủng hôn nồng nhiệt một cái, muốn chết cũng không được!

 

Hoan nghênh mọi người tiến vào thế giới không chút tiết tháo của truyện này~

 

Biên tập Tấn Giang đánh giá: (Xem như là spoil đi)

 

Nghiên cứu sinh tân binh ― Tiêu Nham, một lòng hướng tới cuộc sống an ổn nhàn nhã.

 

Chỉ là trong một lần tham gia khảo sát rừng nguyên sinh, phi hành khí mà cậu ngồi xui xẻo mà rơi xuống, suýt tí nữa bị tang thi xơi luôn.

 

May mắn thay nhân vật phong vân của của lực lượng đặc nhiệm ― Hein, đúng lúc xuất hiện cứu Tiêu Nham một mạng.

 

Tiêu Nham bị kỹ năng của Hein thuyết phục, cũng bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn.

 

Bất quá Hein lại là một người không những phúc hắc mà còn lãnh khốc, lúc này anh bộ đội đặc chủng nào đó còn đang tự hỏi phải làm như thế nào để đem cậu nghiên cứu sinh tân binh kia nuốt vào trong bụng...

 

Trong truyện Hein làm người lãnh khốc, Tiêu Nham tính cách đơn thuần thiện lương, hai người tính cách trái ngược nhau lại trong giai đoạn mạt thế mà yêu nhau say đắm, cảm động khắp mọi nơi.

 

Trong truyện này, virus X trong cơ thể của bộ đội đặc chủng vừa có thể nâng cao sức mạnh thân thể, vừa có năng lực tăng cường khả năng tự chữa lành của người thường, vì tăng thêm càng nhiều tính phúc cho cuộc sống, cuốn tiểu thuyết này hoàn toàn mới lạ. Câu chuyện vô cùng cuốn hút, khiến người ta muốn ngừng mà ngừng không được.

 

Giải thích một số thuật ngữ trong truyện:

 

 

☆ Tang thi: thây ma, xác sống (bạn nào xem film The Walking Dead có lẽ sẽ biết mấy bạn tang thi này là cái thể loại gì ha~). Mị định dịch ra luôn nhưng thấy chữ "tang thi" nghe hay hay nên giữ lại:"3

 

☆ Shire: trong truyện Lord of the Rings, Shire là quê hương của người Hobbit, nằm ở phía tây bắc của Middle-Earth, muốn biết thêm về Shire có thể vào để tham khảo. (Mợ nó, QT nó chém thành "Hạ Ngươi", Hạ Ngươi là cái *beep* gì? QAQ)

 

☆ Thể năng: năng lượng, khả năng hay sức mạnh cơ thể.

 

☆ Phi hành khí: tên gọi chung của động cơ bay trong không trung như khí cầu, máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụ...

 

☆ Cấp bậc và quân hàm: cấp bậc giống như trong quân đội của VN mình vậy á, theo thứ tự là: Úy < Tá < Tướng. Mỗi cấp bậc sẽ có: Thiếu < Trung < Thượng < Đại.

 

☆ Về tên nhân vật: Những nhân vật trong truyện đến từ nhiều quốc gia, nên đều được tác giả viết bằng phiên âm tiếng Trung, mị mạn phép đổi lại thành tiếng Anh đối với những bạn không phải người TQ (bởi vì có nhiều cái tên có phiên âm tiếng Trung thiệt tình rất là "ba chấm" QAQ).

 

Tỷ như công quân của chúng ta, tên tiếng Anh là Hein Burton, tiếng Trung là Hải Nhân • Bá Đốn, nghe nó cứ thốn thốn sao á QAQ

 

Cho nên mọi người thỉnh chú ý, nếu đọc truyện mà thấy tên nhân vật khác với QT là mị đã đổi rồi đó nha~~~ *vẫy sịp*

 

Vậy thôi á, có gì không rõ mọi người nhắc để mị ngâm cứu và giải thích thêm nha~~

 

Bộ này (đối với mị) siêu siêu hay, hú hú, thiệt xoắn xít với 2 bạn công thụ trong này, mà dàn nhân vật phụ cũng đáng yêu nữa <3 <3 <3 Thêm cái là tác giả cũng cực kưtê, đọc mấy đoạn "tự sướng" của bạn Bí Đao (Đông Qua nghĩa là Bí Đao) cuối mỗi chương mà không nhịn được cười.

 

Bởi vì cái tính ham hố khó bỏ mà vừa đọc QT xong bộ này là nhịn không được chạy đi đào hố liền (trong khi cả đám hố chưa lấp xong, thiệt tội lỗi *che mặt*), cơ mà bản thân mị thấy bộ này rất đáng để đọc, hy vọng mọi người sẽ ủng hộ PJ này của ta *dập đầu*

 

☆☆☆

 

TIẾT TỬ

 

Năm 2020 sau Công Nguyên, đại dịch virus "Comet" hoành hành trên toàn thế giới, kết quả khiến cho phần lớn nhân loại bị nhiễm bệnh mà trở thành tang thi, tuy rằng khẩn cấp nghiên cứu thành công kháng thể nhưng vẫn không thể chữa khỏi bênh độc do virus gây ra, cho nên chỉ có thể bảo vệ gần một phần mười dân số còn lại không bị lây nhiễm. Chính phủ các nước liên hợp lại, trong khoảng thời gian ngắn xây dựng nên một thành phố thật lớn dưới lòng đất gọi là "Shire", khép kín toàn bộ hệ thống tuần hoàn sinh học, con người dưới lòng đất bắt đầu một kỷ nguyên mới, tạo thành sự phát triển nhanh chóng của ba lĩnh vực lớn: Công nghệ thông tin, Não bộ học và Virus học.

/1/. Sống sót sau tai nạn.

 

Năm 124 lịch Shire, trong một khu rừng rậm.

 

Đầu đau gần chết, tiếng ù tai vang lên từng trận.

 

Tiêu Nham nhăn mày, vươn tay ấn ấn lên trán mình, có thứ chất lỏng ướt át mà lại ấm áp chảy xuôi theo đầu ngón tay cậu, mở to mắt ra cẩn thận nhìn, cư nhiên là máu.

 

Bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm hoảng loạn.

 

Tiêu Nham nhìn về phía thanh âm vang lên, phát giác đó chính là nghiên cứu sinh cùng khóa với mình, mắt của cậu ta giống như sắp rớt ra khỏi hốc mắt, miệng há to nhưng lại không thể phát ra một câu hoàn chỉnh.

 

Tiêu Nham lúc này mới nhớ ra, phi hành khí của bọn họ trong đợt khảo sát đối với khu rừng nguyên sinh này gặp rủi ro mà rơi xuống, bởi vì não bộ của điều khiển viên bị xâm nhập, hoàn toàn đánh mất sức phán đoán, thậm chí không thể đem chế độ điều khiển phi hành khí sang hình thức thủ công.

 

Lực tác động trong nháy mắt khi phi hành khí chạm đất khiến đầu Tiêu Nham đập vào một bên cửa sổ, sinh ra một khoảng thời gian ngắn bị ngất đi.

 

Mà ngay tại thời điểm cậu tỉnh lại, rất rõ ràng thấy tất cả mọi người bị vây trong trạng thái cực kỳ hoảng sợ, bao gồm cả hai nghiên cứu sinh năm ba và năm tư luôn tỏ ra thực trấn định bên cạnh cậu.

 

Phía bên này của Tiêu Nham hoàn toàn ngã trên mặt đất, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể cố gắng quay đầu nhìn về một phương hướng khác, trong nháy mắt đó, cậu ngây ngẩn cả người.

 

Một đám tang thi không rõ số lượng chồm lên trên phi hành khí, điên cuồng mà cào cửa sổ, tựa như lúc nào cũng có thể phá tung hết thảy mà xông vào, đem toàn bộ mọi người xét nát rồi nuốt vào bụng.

 

"A... Là tang thi! Tang thi! Chúng ta phải làm gì bây giờ?"

 

"Điều khiển viên đâu?! Thử kiểm tra xem có thể khởi động lại một lần nữa hay không..."

 

Câu này vừa mới dứt, nhóm tang thi đang không ngừng tranh giành thịt tươi ném một cái đầu vào cửa sổ thủy tinh, nửa bên mặt của đầu lâu đã không còn da thịt, lộ ra xương cốt trắng nhợt, con mắt rớt ra ngoài, tại cửa sổ thủy tinh lưu lại một dấu ấn đỏ tươi, lập tức bị một tang thi khác chụp lấy nhét vào trong miệng, nó một bên nhắm nuốt một bên đưa mặt lại gần cửa sổ thủy tinh, giữa răng nanh là nướt bọt ố vàng cùng với hỗn hợp máu và dịch dính, khiến người ta một trận buồn nôn.

 

"A——" Một nghiên cứu sinh ở cạnh cửa sổ cuồng loạn la hét.

 

"Đừng la! Thanh âm sẽ làm cho chúng nó càng thêm hưng phấn!"

 

Người phụ trách đợt điều tra khảo sát lần này là Thượng úy White trừng mắt về phía này. Ông ta là người duy nhất còn bảo trì lý trí.

 

Dùng sức tháo trang bị an toan trên người ra, thượng úy là ra một cái thủ thế "im lặng".

 

"Như mọi người đã biết, phi hành khí của chúng ta gặp rủi ro, càng không may chính là khoang điều khiển bị hư tổn, chúng ta chẳng những mất đi hai vị điều khiển viên, cũng đồng thời mất đi khả năng khiến cho phi hành khí này cất cánh rời mặt đất. Nhưng may mắn chính là, khoang điều khiển và cabin này bị ngăn cách bởi một cánh cửa, đám tang thi này tuy rằng thoạt nhìn thật đáng sợ, nhưng chúng nó còn chưa mạnh đến mức có thể phá được cửa cabin."

 

Bởi vì đám tang thi này chỉ là Level Zero (cấp 0), trên thế giới tồn tại vô số tang thi, bọn chúng nhìn thì đáng sợ, liều lĩnh giết chóc hết thảy những sinh vật sống trước mặt, nhưng đa số năng lực hành động lại vô cùng giống với nhân loại, ngoại trừ việc chúng sở hữu năng lực tái sinh cao tốc mà loài người không có.

 

Thượng úy White nói xong, khiến các nghiên cứu sinh đang thất kinh chậm rãi bình tĩnh trở lại.

 

"Chúng ta có tổng cộng 12 người, chiếu theo tính toán, trang bị phản ứng dưỡng khí bên trong cabin có thể đủ kiên trì thêm sáu giờ nữa. Sáu giờ này mọi người hạn chế nói chuyện, bảo trì tâm lý bình tĩnh, nếu không dưỡng khí sẽ bị tiêu hao càng nhanh hơn. Nếu may mắn, khi phát hiện phi hành khí của chúng ta mất liên hệ với căn cứ nghiên cứu, bọn họ hẳn sẽ phái bộ đội đặc nhiệm đến tiến hành thăm dò, chúng ta liền có cơ hội được cứu trợ. Mọi người nghe rõ không?"

 

Mọi người gật gật đầu, không tiếp tục nói chuyện nữa.

 

Bọn họ phần lớn là nghiên cứu sinh của viện khoa học trung ương, sau khi tốt nhiệp sẽ theo sự sắp xếp của quân đội mà tiến hành công tác nghiên cứu khoa học, lúc này rời khỏi thành phố Shire, bất quá chỉ là thực tập mà thôi.

 

Tiêu Nham bất động thanh sắc mà hít một hơi, xét từ không gian lớn nhỏ của cabin đến thời gian bắt đầu hoạt động của trang bị phản ứng dưỡng khí mà tính toán, nhiều lắm chỉ có thể kiên trì thêm ba giờ, Thượng úy White lừa mọi người, vốn là muốn kéo dài hy vọng chờ đợi của mọi người.

 

Mẹ nó —— Hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng của cậu rồi. Sớm biết như vậy, cậu nhất định sẽ không ở xa xa mà nhìn lén cô bạn nghiên cứu sinh cùng khóa Lily, mà là mạnh mẽ kéo cô ấy lên giường! Nhân sinh khổ đoản, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là sáng suốt!

 

Nghiên cứu sinh ngồi cạnh cửa sổ chỉ có thể nhắm chặt mắt lại. Hiệu quả cách âm của cabin quả thật rất tốt, bọn họ không nghe được thanh âm đập vào vách tường cabin của tang thi ở bên ngoài, cũng không nghe thấy tiếng gào thét dữ tợn của bọn chúng. Nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, tối này đừng mong ngủ ngon.

 

Mà chưa biết chừng, bọn họ cũng chẳng còn cơ hội mà vượt qua một đêm này.

 

Tiêu Nham ở trong lòng yên lặng đếm thời gian.

 

Một, hai ba... Ba nghìn sáu trăm...

 

Đã trôi qua một giờ, bộ đội đặc nhiệm vẫn như cũ không xuất hiện.

 

Kể từ khi căn cứ nghiên cứu phát hiện việc liên lạc với phi hành khí bị gián đoạn và xác định vị trí của bọn họ, nếu một giờ vẫn không đủ, có lẽ cấp trên căn bản không tính toán đến việc phái người đến nghĩ cách cứu viện bọn họ.

 

Tiêu Nham cười khổ, bỗng nhiên có chút hối hận cấp bậc thí nghiệm của mình ở học viện chỉ lấy được thành tích loại B, nếu như trong phi hành khí này đều là nghiên cứu sinh loại A, chỉ sợ rằng bộ đội đặc nhiệm đã sớm chạy đến, dù sao nhân tài vẫn là tài nguyên quý giá nhất.

 

Nhiệt độ bên trong cabin lại tăng lên, các học viên khó chịu mà cởi bỏ cổ áo.

 

Việc này chứng tỏ dưỡng khí bên trong không đủ, bọn họ chỉ sợ cho dù hai giờ cũng không kiên trì nổi.

 

"Chúng ta mở cửa cabin... chạy ra đi..."

 

"Nói đùa cái gì vậy! Tôi tình nguyện nghẹn chết ở trong này cũng không muốn ra ngoài bị lột da rút xương!"

 

"Nhưng mà..."

 

"Không có nhưng nhị gì hết, chờ đợi cứu viện mới là lựa chọn chính xác. Chỉ cần mở một cái khe nhỏ trên cửa cabin, cậu còn chưa kịp hô hấp một hơi không khí mới mẻ, chỉ sợ cửa cabin liền bị đám tang thi này phá tan."

 

Thượng úy White nói hết câu, trong cabin lại là một mảnh tĩnh mịch.

 

Không khí càng ngày càng loãng, mọi người rõ ràng cảm giác được sự khó thở.

 

Tử vong từng bước đến gần.

 

Không biết qua bao lâu, trên đỉnh đầu mơ hồ truyền đến thanh âm động cơ của phi hành khí, các nghiên cứu sinh ý thức mơ hồ dần dần tỉnh lại, mờ mịt mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

 

Chỉ thấy một lưỡi đao sắc bén xuất hiện nhanh như gió, thân thể tang thi nháy mắt bị phân thành bảy tám đoạn, chất dịch màu nâu vàng văng tung tóe khắp nơi, đầu lâu của một tang thi đập vào mặt kính thủy tinh, chấn động đến mức khiến cho một nghiên cứu sinh ngồi cạnh cửa sổ phát ra một tiếng kêu sợ hãi trong cổ họng.

 

Thượng úy White thở ra một hơi thật dài.

 

"Là... Bộ đội đặc nhiệm..."

 

Đây là một tin tức khiến lòng người phấn chấn, mặc dù hiện tại bọn họ đã chẳng còn khí lực để mà phấn chấn nữa.

 

Thần kinh tan rã nháy mắt trở nên rõ ràng, Tiêu Nham nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, thấy một thân ảnh mặc chế phục tác chiến màu đen chợt lóe lên, một mảng màu vàng kim đánh sâu vào thị giác của Tiêu Nham, cậu còn chưa kịp nhận ra bản thân nhìn thấy là cái gì, hai ba tang thi khác đã bị cắt đứt đôi, tựa như rác rưởi mà ngã dọc theo cửa sổ thủy tinh, lưu lại vài dấu vết khiến người ta buồn nôn.

 

Bộ đội đặc nhiệm ― là bộ đội có võ trang tác chiến chuyên môn. Mỗi một căn cứ được thành lập đều không thể thiếu lực lượng này đến thanh lý tang thi. Bọn họ thủ pháp tàn khốc, là công cụ giết chóc lạnh như băng, cũng là hậu thuẫn duy nhất có thể tin cậy khi đương đầu với tai họa.

 

Khi đại dịch virus Comet vừa mới bùng nổ, ý đồ của loài người là dùng bom nguyên tử khống chế khu vực bị nhiễm bệnh, ngược lại tạo thành hậu quả sau khi virus hấp thu nhiệt lượng hạt nhân bức xạ của bom nguyên tử càng thêm bùng phát mãnh liệt hơn. Tương tự như vậy, khi đối phó với tang thi, súng đạn, tên lửa và các loại vũ khí sinh ra nhiệt lượng khác càng khiến cho năng lực tự lành của tang thi càng thêm mạnh mẽ, vì thế thời đại của các loại vũ khí lạnh lần thứ hai ra đời. Mỗi người trong lực lượng bộ đội đặc nhiệm đều là cao thủ sử dụng vũ khí lạnh.

 

Tiêu Nham kề sát vào cửa sổ thủy tinh, dùng sức mà nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy có một người cao to, hai nắm tay siết chặt, trên ngón tay lắp một loại vũ khí, khi nắm tay của anh ta nện vào đầu tang thi, tủy óc màu văng ra tung tóe, cơ bắp toàn thân anh ta buộc chặt, giơ chân đá văng hài cốt của tang thi sang một bên, bọn chúng ngã rạp trên mặt đất đầy cát đá, nứt vỡ dính trên thân cây, cho dù cách một lớp thủy tinh cũng không nghe được cái gì, trong đầu Tiêu Nham vẫn có thể tưởng tượng ra được loại âm thanh vỡ vụn đến hỏng mất này.

 

Một thân thể nhanh nhẹn mà mềm dẻo khác xuyên qua đám tang thi mà lao tới, đó là một nữ bộ đội đặc nhiệm. Cô lấy tốc độ mắt thường khó có thể phân rõ phóng ra một loại binh khí cao tốc xoay tròn trong không trung, xẻ nhỏ thân thể tang thi, tứ chi của chúng hoàn toàn đứt rời khỏi thân thể, năng lực tự chữa lành của tang thi cho dù rất cao cũng không đại biểu chúng nó có thể tái sinh lập tức, ngay tại khi bọn chúng bởi vì mất đi hai tay hoặc hai chân mà lực công kích yếu đi, cô nhanh chóng rút hai con dao trên lưng ra, thân thể nhẹ nhàng xoay tròn, đám tang thi này không phải là mất đầu thì cũng bị cắt làm đôi.

 

Không đến thời gian 30 giây, bên ngoài cửa sổ không còn bất luận tang thi nào chiếm giữ.

 

Thượng úy White chậm rãi đi đến bên cạnh cửa cabin, đè xuống nút mở.

 

Cửa cabin mở ra, không khí ẩm ướt dũng mãnh xông vào, mang theo từng trận mùi tanh tưởi mục nát.

 

Vài nghiên cứu viên còn chưa kịp tháo trang bị an toàn liền điên cuồng nôn mửa.

 

"Cho các người thời gian một phút đồng hồ, lập tức rời đi."

 

Thanh âm lạnh lẽo từ bên ngoài cabin vang lên, tựa như lưỡi dao chạy dọc theo các dây thần kinh, lạnh lẽo vô tình.

 

Đại não Tiêu Nham tựa hồ bị thanh âm của đối phương mở ra, suy nghĩ bị khép kín trong nháy mắt tiến vào một không gian rộng lớn hơn.

 

"Hey! Hey! Động tác nhanh lên! Đừng nói cho tôi biết các người bên trong có người bị ngã gãy chân không đi được! Đi không được liền ở lại đây làm thức ăn cho tang thi!"

 

Người đàn ông thân hình cao lớn có vẻ mặt dữ tợn kia bước vào cabin, binh khí mà anh ta kẹp giữa các ngón tay dùng để nện vào đầu tang thi lóe lên ánh sáng lạnh, thô lỗ mà nâng trang bị an toàn lên túm lấy một nghiên cứu viên, ném ra bên ngoài cabin.

 

Đối phương kinh hãi kêu lên.

 

"Tiếp tục kêu đi, kêu lớn lên! Thanh âm sẽ khiến cho đám tang thi ngoài kia chú ý. Các người ở lại trong này thu hút đám tang thi, bọn này trở về phi hành khí của mình, chờ đến khi các người chỉ còn lại mớ xương cốt sẽ lại đến đón các người, thế nào? Khi đó các người mới chịu an tĩnh phải không?"

 

Vẻ mặt của anh ta cực kỳ kiêu ngạo, trên mặt là tươi cười vui sướng khi người gặp họa. Tiêu Nham thấy được một loại hưng phấn từ trong đôi con ngươi khát máu của anh ta, người này không phải đang nói giỡn.

 

Tiếng kêu sợ hãi dừng lại, mọi người nhanh chóng mở trang bị an toàn ra, nhanh chóng rời khỏi cabin.

 

Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi bọn họ nhìn thấy thế giới bên ngoài, không khỏi ngây ngẩn cả người.

 

Bốn phía chung quanh phi hành khí... Thi thể tang thi xếp thành núi.

 

Lúc này Tiêu Nham mới phát giác, tiểu đội đặc chủng đến nghĩ cách cứu viện cho bọn họ cư nhiên chỉ có ba người.

 

Một thân ảnh thon dài đứng yên lặng giữa hai phi hành khí, mái tóc màu nâu vàng bị gió nhẹ thổi lên thành từng đợt sóng lóe lên hào quang, trong con ngươi lam sắc băng lạnh cùng hờ hững mang theo cảm giác rét lạnh thấu xương theo thị giác của Tiêu Nham xâm nhập vào chỗ sâu bên trong đại não, sinh ra ảo giác đau đớn.

 

Hai tay của anh cầm một thanh đao, mũi nhọn cắm nhập vào trong bùn đất, tựa như trong nháy mắt sẽ đem đất trời nơi này cắt thành từng mảnh nhỏ.

 

Lần đầu tiên Tiêu Nham phát hiện, bản thân cư nhiên không có biện pháp di chuyển tầm mắt ra khỏi cơ thể của người đàn ông này. Lúc này cậu mới hiểu được, mảng màu vàng kim mà mình nhìn thấy kia là mái tóc của đối phương.

 

Thẳng đến khi có người đẩy đẩy phía sau lưng Tiêu Nham, đè thấp thanh âm nói với cậu, "Đừng nhìn chằm chằm anh ta, anh ta chính là Hein Burton."

 

"Anh ta là... Hein Burton?"

 

Tiêu Nham ngây ngẩn cả người.

 

Cậu chưa từng nghĩ đến nhân vật phong vân trong lực lượng bộ đội đặc nhiệm Hein Burton cư nhiên là người đàn ông tuấn mỹ tao nhã trước mắt này.

 

Sườn mặt của Hein rất kiên nghị, tựa như vách đá ngàn năm sừng sững, được gió mưa điêu khắc thành những đường cong sâu sắc mà thanh thúy.

 

Tiêu Nham vẫn luôn cho rằng anh ta là một quái vật, mà không phải là một loại tồn tại khiến cho người ta giờ khắc này khó có thể dời đi tầm mắt như thế này.

 

Tang thi phải bị chặt đứt đầu mới có thể hoàn toàn mất đi năng lực hoạt động, về mặt Sinh vật học gọi là "Cắt đứt liên hệ với tế bào thần kinh".

 

Một tang thi bị đứt nửa thân mình, kéo theo nội tạng không ngừng chảy xuôi từ giữa thắt lưng, phát ra thanh âm trầm đục ồn ào, lết về hướng các nghiên cứu viên đang tiến vào một phi hành khí khác.

 

Người cao to kia thực hưởng thụ mà nhìn bộ dáng hoảng sợ của cả đoàn người, sau đó nâng chân lên đạp lên mặt tang thi, nó phát ra thanh âm xèo xèo rắc rắc, khớp hàm và đầu lưỡi run rẩy, khiến mọi người rụt hết bả vai lại.

 

Hein vẻ mặt vẫn luôn hờ hững rốt cục nhìn về phía bên này, mày nhăn lại, "Mark, thực bẩn."

 

Mark nhún vai, "Nhưng cũng đâu thể để nó gặm mấy tên nghiên cứu viên mềm mại này phải không?"

 

Nói xong, anh ta dậm một cước xuống, thanh âm đầu lâu vỡ vụn phá lệ vang dội.

 

Các nghiên cứu viên sợ tới mức chạy thẳng về hướng cabin, hai ba người chen lấn tại cửa cabin, cực kỳ chật vật.

 

Mark thực vừa lòng mà nở nụ cười, "Sếp, mấy tên nhóc không chút can đảm này chỉ cần tốt nghiệp liền trở thành thiếu úy, mà chúng ta lại trải qua bao tinh phong huyết vũ, đến khi chết cũng không nhất định sẽ có được cái quân hàm, thật sự là không công bằng mà!"

 

"Không lau sạch giày của cậu thì đừng bước vào phòng điều khiển."

 

Hein xoay người sang chỗ khác, thu hồi lưỡi đao sắc bén trong tay vào trong vỏ đao trên lưng.

 

"Nhóc con, nếu cậu còn nhìn chằm chằm Đại tá Burton nữa, tôi sẽ móc mắt cậu ra làm mồi cho tang thi đó."

 

Nữ bộ đội đặc chủng có mái tóc ngắn lưu loát lộ ra địch ý đối với Tiêu Nham. Thoạt nhìn cô bất quá cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi, trang phục tác chiến màu đen thể hiện toàn bộ đường cong thân thể tinh tế đồng thời ẩn ẩn sức bật của cô; nếu cô đánh vào đầu Tiêu Nham một quyền, cậu không chút nghi ngờ óc của mình đều sẽ rớt ra.

 

"A, thực xin lỗi."

 

Tiêu Nham nhanh chóng cúi đầu, đi theo những người khác cùng bước vào phi hành khí.

 

Nữ bộ đội đặc chủng kia là người đầu tiên đi vào cabin, Mark đứng ở bên ngoài cabin dùng dung dịch tiêu độc trong phi hành khí bị rơi tẩy rửa giày, mãi đến khi Hein gật đầu đồng ý, Mark mới bước vào phòng điều khiển.

 

Phi hành khí cất cánh, bọn họ từ từ rời xa mặt đất nguy hiểm, tất cả mọi người đều âm thầm thở ra một hơi.

 

Như Mark đã nói, có vô số tang thi từ khắp các hướng tụ về chỗ tai nạn, bọn chúng duỗi dài cánh tay, nhảy lên, ý đồ kéo phi hành khí vừa mới đi không xa xuống, khiến mọi người sởn tóc gáy.

back top