/23/. Tôi sẽ dạy cậu ấy trở nên mạnh mẽ.
"Hả..."
Cái tên này khiến trái tim Tiêu Nham thoáng rung động, cậu không hiểu mà nhìn về phía Liv.
"Mark thiếu chút nữa giết chết tên nhóc này rồi, là Đại tá Burton nhặt nó lên, nói là "Cho tên tân binh kia đi". Chúng tôi tìm không thấy bình chứa để đựng nó, Mark dùng tay một đường cầm nó mang về đây."
Tiêu Nham thật không ngờ Hein cư nhiên còn nhớ rõ việc cậu đã từng nói thích đại dương.
Không cần như vậy chứ, Đại tá Burton! Một khắc trước còn bẻ trật cánh tay tôi, một khắc sau lại khiến tôi không biết tự lượng sức mình mà cho là bản thân đối với anh có chút ý nghĩa như vậy.
Sáng sớm ngày thứ hai, trong phi hành khí bay vọt lên cắt qua chân trời, vài nghiên cứu sinh trẻ tuổi mặc chế phục vẻ mặt khẩn trương mà thủ sẵn tay vịn an toàn bay đến căn cứ số 2, Tiêu Nham cũng là một trong số đó.
Bên trong phòng điều khiển của căn cứ số 14, Hein Burton trầm mặc nhìn màn hình không gian ba chiều, thẳng đến khi phi hành khí biến mất.
Ngay tại lúc anh xoay người rời đi, Trung tá Raven chậm rãi mở miệng, "Cậu cảm thấy mình có thể thỏa mãn với việc cứ như vậy nhìn cậu ta là đủ rồi sao?"
Hein nhìn khuôn mặt nghiêng của Trung tá Raven, đối phương vẫn như cũ bảo trì trạng thái nghiêm túc nhìn văn kiện.
"Thế nào, cậu thật sự cho là mình che dấu rất tốt sao? Tôi đã từng là nghiên cứu sinh đồng cấp của cậu đó."
"Đó là việc của tôi."
"Cậu sẽ bị tổn thương, Hein. Cậu ta rất yếu ớt, ngay tại thời điểm cậu mất đi cậu ta, Virus X cũng sẽ không ngừng lại loại đau đớn này."
"Nếu yếu ớt, tôi sẽ dạy cậu ấy trở nên mạnh mẽ. Tạm biệt, Trung tá Raven."
...
Tiêu Nham nghiêng mặt dựa vào cạnh cửa sổ.
Dưới chân bọn họ là dãy kiến trúc cao tầng bỏ hoang mấy trăm năm, không chút sinh khí, cổ xưa mục nát.
Bởi vì mưa gió hàng năm, lớp xi-măng bên ngoài đã sớm bong ra từng mảng, lõi sắt trơ trọi trong không khí, tựa như một lưỡi đao sắc bén, suy sụp mà đâm xuyên qua bầu trời.
Phi hành khí bay lướt qua, động cơ chấn động khiến cho những dãy nhà cao tầng kia như mất đi chống đỡ mà sụp đổ.
Tiêu Nham nhìn phía ngoài cửa sổ, mở to hai mắt, không ngừng tưởng tượng nếu không phải vì Virus "Comet" xâm nhập, thế giới của con người ở bên ngoài Shire sẽ phồn hoa cỡ nào. Ngọn đèn chốn thành thị tựa như biển sao rộng lớn, xe cộ chạy như bay xuyên qua những con đường giữa những tòa nhà, còn có không gian rộng lớn không có gì có thể giới hạn được...
"Này, Tiêu Nham... Cậu không sợ sao?"
"Sợ cái gì?" Vẻ mặt Tiêu Nham hưng trí bừng bừng hỏi lại.
"Lần đầu tiên cậu rời khỏi Shire thì phi hành khí đã bị rơi, chỉ còn một mình cậu sống sót! Nếu tổ chức "Sóng Triều" lần thứ hai thâm nhập hệ thống điều khiển của phi hành khí chúng ta, chúng ta sẽ rơi xuống... Sẽ..."
Trên con đường hoang vắng, là những người bị nhiễm Virus "Comet" lang thang khắp nơi không có mục đích, khi bọn họ ngửa đầu nhìn thấy phi hành khí trên bầu trời, tựa như đàn kiến chen chúc trèo lên tòa kiến trúc cao nhất, vươn dài cánh tay về phía phi hành khí tựa hồ muốn kéo nó xuống địa ngục. Bởi vì khoảng cách quá xa, thấy không rõ biểu tình dữ tợn khủng bố của bọn chúng.
"Chúng ta sẽ bị chúng nó cắn xé không còn gì cả, máu thịt cũng chẳng còn, không phải mỗi một lần đều có thể may mắn chờ được bộ đội đặc chủng nghĩ cách cứu viện, đúng không?" Tiêu Nham nắm lấy cổ tay Lily, nháy nháy mắt nói, "Nếu sợ hãi như vậy, không bằng làm chút việc gì đó dời lực chú ý đi."
Lily là nghiên cứu sinh cùng khóa của Tiêu Nham, có cái gọi là khuôn mặt thiên sứ dáng người ma quỷ, ảo tưởng của Tiêu Nham đối với cô chưa bao giờ ngừng lại, tựa như cô đã trở thành điểm sáng duy nhất trong cuộc sống nghiên cứu sinh buồn tẻ chán ngắt của Tiêu Nham, mà bạn tốt của Tiêu Nham, thiên tài của viện Khoa học trung ương Casey đối với thưởng thức của Tiêu Nham vẫn luôn cười nhạt. Hiện tại, cậu rốt cục có cơ hội ngồi cùng một phi hành khí với Lily rồi!
"Ách... Chuyện gì?"
Lòng bàn tay của Lily đã tràn đầy mồ hôi lạnh, xem ra tin tức phi hành khí thường xuyên rơi nát gần đây đã dọa sợ cô.
"Chúng ta hôn môi đi! Càng nhiệt liệt càng tốt, như vậy cô sẽ không suy nghĩ về sự cố rơi phi hành khí nữa!"
Tiêu Nham híp mắt, trên môi là ý cười ái muội, trong lòng cũng tràn đầy ý nghĩa xấu xa.
Lily thở dài, "Tiêu Nham... Cậu có thể đem một nửa tinh lực tiêu phí ở việc trêu đùa hài hước này đặt vào chính sự được hay không, mà cũng có lẽ cậu căn bản không cần làm nhiệm vụ này!"
"Sẽ không đâu... Cô không biết là chúng ta chỉ có hiểu rõ thực tế, sau đó mới có thể chân chính biết bản thân muốn cái gì hay không?"
"Lily, đừng sợ! Lúc này điều khiển phi hành khí chính là những tiền bối quân hàm Thượng úy! Bọn họ rất có kinh nghiệm, đối với việc chống đỡ "Chặn giả" vô cùng đáng tin cậy! Tư duy của bọn họ sẽ không bị xâm lấn dễ dàng như vậy đâu!"
Một nghiên cứu sinh bên cạnh nhanh chóng an ủi Lily, nhân tiện hung hăng liếc mắt trừng Tiêu Nham một cái.
Bọn họ rốt cục nhanh chóng rời khỏi một mảnh phế tích kia, bên dưới dần dần bị thay thế bằng một mảnh rừng rậm xanh ngát.
"Thật đẹp..."
Tiêu Nham phát ra tiếng cảm thán. Cậu nhớ tới mảnh lá cây ngày đó mình nhặt được, cậu không đành lòng bảo tồn nó trong dụng cụ tiêu bản, sáng sớm ngày hôm nay lúc thức dậy, nó cũng đã khô héo, nhẹ nhàng chạm một cái liền vỡ vụn.
"Đẹp?" Lily dùng ánh mắt nhìn thấy quái vật nhìn sang Tiêu Nham, "Trải qua đại dịch Virus "Comet" bùng phát, ai biết bên dưới loại xinh đẹp này ẩn dấu sát khí như thế nào! May mắn tôi với cậu không hôn môi, nếu không tôi cũng sẽ biến thành ngu ngốc như cậu vậy!"
Tiêu Nham nhún nhún vai. Cậu biết, mặc dù không có Virus "Comet", thiên nhiên cũng là thiên biến vạn hóa, tại thời khắc nó xinh đẹp nhất lúc nào cũng có thể nộ ra răng nanh khủng bố nhất.
Không biết có phải vì trong khoảng thời gian này trải qua rất nhiều khúc chiết mà cuối cũng vẫn còn sống sót hay không, Tiêu Nham bỗng nhiên cảm thấy hành trình của bọn họ hôm nay cũng sẽ không thuận lợi.
Bỗng nhiên, phi hành khí chấn động, các nghiên cứu viên trong cabin phát ra một trận la hét, vội vàng nắm chặt tay vịn an toàn.
"Đừng... Đừng lo lắng... Nhất định là gặp phải dòng khí ngược..."
Nghiên cứu sinh mới vừa rồi còn trào phúng Tiêu Nham hiện tại vẻ mặt trắng bệch, chật vật tự an ủi bản thân.
Tiêu Nham nheo nheo mắt, bọn họ hiện tại đang bay trên tầng đối lưu thấp, sao có thể bị ảnh hưởng bởi dòng khí? Đã từng trải qua hai lần bị chặn giả xâm lấn phi hành khí, đáy lòng Tiêu Nham dâng lên dự cảm điềm xấu cực độ.
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, cánh bên trái của phi hành khí đột nhiên nghiêng đi, mọi người lần thứ hai phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Radio trong cabin vang lên, khiến cảm xúc của toàn bộ nghiên cứu sinh càng thêm khẩn trương.
"Cảnh báo! Cảnh báo! Động cơ cánh trái bất thường —— Cảnh báo! Cảnh báo! Động cơ cánh trái bất thường!"
"Xảy ra chuyện gì?" Mái tóc Lily rủ trên mặt Tiêu Nham, thanh âm cơ hồ nghẹn ra từng chữ từ trong yết hầu.
Phi hành khí chỉ có thể dựa vào động cơ bên phải miễn cưỡng bay trên không trung.
Trong Raido lại truyền đến tiếng kêu cứu từ phòng điều khiển.
"Mọi người ai tiến vào hỗ trợ! Chúng ta gặp phải "chặn giả" xâm lấn! Thượng úy Jon đã không thể thao tác hệ thống!"
Mọi người lập tức sợ ngây người!
"Chặn giả... Cái gì?"
Tiêu Nham nhắm mắt lại, trong lòng một mảnh lạnh lẽo —— Quả nhiên, lại là chặn giả.
"Thượng úy Jon có phải bị nhốt rồi hay không? Ông ấy có phải vẫn chưa tỉnh lại hay không..."
Các nghiên cứu sinh ồn ào nghị luận, lại không có ai mở trang bị an toàn đi đến phòng điều khiển.
"Các người còn chờ cái gì —— Tôi cũng sắp chống đỡ không nổi rồi!"
Điều khiển viên còn sót lại gầm lên.
Một đám tân binh này lập tức rơi vào an tĩnh, bọn họ chỉ là nghiên cứu sinh mà thôi, nếu ngay cả tiền bối kinh nghiệm phong phú còn bị "Chặn giả" vây khốn, bọn họ cho dù có ngồi vào phòng điều khiển cũng là hy sinh vô ích.
"Sao bây giờ... Chúng ta sẽ chết mất..."
"Nhìn đi... Là tang thi đó! Chúng ta sẽ bị chúng nó ăn mất..."
Lúc này má trái của Tiêu Nham cơ hồ dán lên trên mặt cửa sổ thủy tinh. Ánh mắt cậu đối diện với ánh mắt tràn ngập khát vọng của đám tang thi, trong lòng kinh hãi.
Chúng nó chạy theo hướng của phi hành khí, một khi rơi xuống, Tiêu Nham nhớ lại bọn chúng điên cuồng đập vào cabin như thế nào, lộ ra răng nanh khát máu như thế nào.
Cắn chặt răng, Tiêu Nham mở thiết bị an toàn ra.
"Tiêu Nham! Cậu đi đâu vậy?!" Lily lớn tiếng la lên.
Tiêu Nham gian nan đi về phía trước, kéo từng loạt từng loạt tay vịn an toàn, rốt cục đi đến trước cửa khoang điều khiển.
"Tiêu Nham ——"
"Chúng ta đang cần một người! Bị nhốt trong đầu của mình cũng tốt hơn bị ăn sống nuốt tươi!"
"Thượng úy —— Tôi là Tiêu Nham! Tôi tự nguyên thay thế Thượng úy Jon! Xin mở cửa khoang điều khiển ra!"
Tiêu Nham đi vào khoang điều khiển, cậu hơi hơi sửng sốt, hệ thống điều khiển cơ hồ đang chuyển động thành một vòng 360 độ, toàn bộ đèn đỏ phía bên trái đều đang đồng loạt lóe lên cảnh báo nguy hiểm, mà đầu Thượng úy Jon lại rủ xuống một bên, thiết bị liên kết đầu cuối gắn vào đầu ông ta hiện lên số liệu hỗn loạn. Tiêu Nham chỉ có thể mạnh mẽ kéo Thượng úy Jon rời khỏi hệ thống, đẩy ông ra khỏi khoang điều khiển.
"Nhóc con, tôi sắp không được rồi!"
Tiêu Nham biết thời gian cấp bách, phi hành khí đang tiếp tục thấp xuống, đám tang thi kia vẫn đang đuổi theo, cơ hồ muốn nhảy lên. Cũng không có cơ hội do dự, Tiêu Nham đeo trang bị liên kết lên, tư duy nhanh chóng kết nối với máy chủ, bắt đầu xử lý tin tức. Cậu không cần bất cứ ngôn ngữ gì, hệ thống trí năng căn cứ vào tư duy của cậu tự động tạo ra phản ứng, vô số tin tức số liệu tựa như đại dương xuất hiện trước mắt, tràn ngập chảy qua đầu cậu.
Nếu không phải đã từng trải qua cảm giác áp bách trong hệ thống mô phỏng điều khiển, chỉ sợ Tiêu Nham sẽ bị số lượng tin tức khổng lồ này làm cho suy sụp.
Đèn đỏ cảnh báo nguy hiểm bên cánh trái được giải trừ, phi hành khí chậm rãi khôi phục cân bằng, ngay trong nháy mắt đám tang thi kia sắp nhảy lên tóm lấy phi hành khí, độ cao chợt tăng lên, bay về phía không trung.
Bên trong cabin, các nghiên cứu sinh thở phào một hơi.
Tự động hướng dẫn mở ra, bọn họ trở về tuyến bay ban đầu, từ từ tiếp cận căn cứ nghiên cứu.
Vừa lúc đó, bên tai chợt vang lên thanh âm của tiền bối.
"Thực xin lỗi... Tôi sắp không được rồi..."
Tiếng báo nguy lại vang lên, phi hành khí lại nghiêng về phía bên phải, mãnh liệt rơi xuống.
"Tiền bối! Tiền bối ——"
"Cảnh báo! Cảnh báo! Động cơ bên phải mất đi hiệu lực ——"
Tiêu Nham nhắm mắt lại, trước mắt không ngừng hiện lên những phương pháp điều khiển phi hành khí, nhưng cho dù chọn dùng bất kỳ phương án bay nào, cũng không thể chỉ dựa vào động cơ bên trái.
Đã không còn thời gian để nghiên cứu sinh khác tiến vào thay thế vị trí của tiền bối!
Vì cái gì phi hành khí nhất định phải điều khiển hai người!
Tiêu Nham nghiến răng nghiến lợi, cậu biết đây là xuất phát từ vấn đề suy xét cho việc an toàn. Hai điều khiển viên, một khi có một người bị "Chặn giả" tấn công, ít nhất còn một người khác có thể tiếp tục điều khiển, hiện giờ bọn họ đã không thể chuyển phi hành khí sang hình thức điều khiển thủ công, bởi vì hệ thống đã bị tê liệt.
"Gợi ý —— Có tiến vào hình thức một người điều khiển hay không?"
Đại não Tiêu Nham tự động đáp lại —— Có!
Đột nhiên, chỗ sâu bên trong tư duy bị một trận áp lực đè ập xuống, đầu Tiêu Nham giống như muốn vỡ toạc ra một nửa. Đây là một phi hành khí chuyên dùng cho nghiên cứu khoa học, nếu như là hệ thống đầu cuối bình thường, rất dễ dàng bị tổ chức "Sóng Triều" xâm lấn, chỉ có tư duy con người là thiên biến vạn hóa, mới có thể dễ dàng khắc phục nhược điểm này của hệ thống thiết bị đầu cuối.
Phi hành khí sắp va chạm mặt đất, phía sau phát ra tiếng la hét ầm ỉ, khung máy nghiền nát thân thể đám tang thi đuổi theo, chất dịch màu nâu vàng phun ra tung tóe trên cửa sổ cabin.
Ngay trong nháy mắt chạm đất, động cơ phía bên phải chợt khởi động lại, phi hành khí đẩy ngã cây cối, lần thứ hai bay lên độ cao hơn mười mét.
Trên thái dương Tiêu Nham mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Khoảng cách giữa bọn họ và căn cứ nghiên cứu còn có lộ trình mười lăm phút.
Trong cabin, Lily che miệng buồn nôn, những thân thể đầy dịch nhầy ngoài kia, huyết nhục mơ hồ hoàn toàn không còn hình thái con người.
Những người còn lại đều nhắm chặt hai mắt, sau gáy dán chặt vào lưng ghế dựa.
Trong bọn họ có vài người là lần đầu tiên chứng kiến và tiếp cận "tang thi", có một số người là đang ôn lại cơn ác mộng.
Ngay tại lúc Tiêu Nham thở ra một hơi, trong chớp mắt thành lũy tư duy của cậu lung lay sắp đổ, thần kinh đau đớn tựa như bị cắt đứt.
Là "Chặn giả"!
Trái tim Tiêu Nham đập kinh hoàng.
Tuyệt đối không thể lơi lỏng, khoảng cách giữa bọn họ và căn cứ chỉ còn có 12 phút! Không thể rơi xuống!