Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 34

/34/.

 

Hein khinh miệt rủ tầm mắt xuống, môi khẽ nhếch, thanh âm không lớn, nhưng từng câu từng chữ lại tựa như một lưỡi dao cắt vào thần kinh.

 

"Nói cho Thiếu tá Denzel của các người biết —— Hein Burton tôi chờ hắn không khách khí với tôi."

 

Quả nhiên, ba tên kia há to miệng, ngây ngốc.

 

Đối địch với Hein Burton không khác nào đắc tội với tử thần.

 

Bọn họ bò lăn bò càng chạy trối chết, hình ảnh chật vật kia khiến Tiêu Nham có chút không thích ứng.

 

"... Cám ơn."

 

Tiêu Nham vừa mới mở miệng, toàn thân cao thấp chỗ nào cũng vô cùng đau đớn, cười so với khóc còn khó coi hơn.

 

"Bẩn muốn chết."

 

Hein nhíu chặt mày, Tiêu Nham thế này mới ý thức được, cả mặt mình đều là máu mũi.

 

Tiêu Nham theo bản năng muốn dùng mu bàn tay lau đi, giữ ngón tay của Hein mang theo thứ gì đó đã nhẹ nhàng áp vào trên mặt cậu.

 

Bả vai run lên, Tiêu Nham không tự giác mà lui về phía sau nửa bước, ánh mắt Hein nháy mắt trầm xuống.

 

Anh đang tức giận, bởi vì mình rất bẩn sao?

 

Người này cho dù liên tục chém giết trước mặt tang thi cũng không nhiễm một hạt bụi, giờ phút này đầy mặt Tiêu Nham đều là máu, anh hẳn là rất chán ghét.

 

"Tự tôi... làm..."

 

Trong nháy mắt khi ngón tay Tiêu Nham chạm vào cổ tay đối phương, cậu hối hận rồi.

 

Hein có thể sẽ vặn ngược cổ tay cậu ra hay không, cậu có thể một lần nữa trật khớp hay không?

 

Nhưng đối phương chỉ là buông lỏng tay ra.

 

Tiêu Nham lúc này mới phát hiện, trong tay đối phương chính là "Thức nhận", thành quả nghiên cứu công nghệ Nano của quân bộ, "Thức nhận" khi lau lên mũi kiếm sẽ dùng vật liệu Nano bổ sung vào các khe rảnh trên thân kiếm, khiến lưỡi kiếm càng thêm sắc bén. Đương nhiên, vật như vậy giá trị chế tạo cũng cao đến líu lưỡi.

 

Mà Hein lại dùng nó lau máu mũi cho Tiêu Nham...

 

"Ngửa đầu lên." Thanh âm thanh lãnh mà ngắn gọn truyền vào tai Tiêu Nham, lại khó hiểu có vài phần độ ấm.

 

Tiêu Nham nâng cằm lên, mũi đau dữ dội, lúc này tốt rồi, một lúc nữa mũi khẳng định sẽ sưng lên, ngay cả cửa cậu cũng không cần ra nữa rồi, vốn đã hẹn trước với mấy người bạn cùng học đi quán Bar, cậu lúc này xuất hiện chỉ sợ sẽ bị mọi người cười nhạo thành "Tuần lộc mũi đỏ của lễ Giáng Sinh".

 

Ngẩng đầu trong chốc lát, cổ có chút mỏi, Tiêu Nham cúi đầu, không nghĩ tới máu mũi lại chảy ra, nhanh chóng dùng "Thức nhận" đè lại. Lần thứ hai đối diện ánh mắt của Hein, trong lòng Tiêu Nham một trận chấn động.

 

Cậu không ngờ đối phương cư nhiên vẫn còn ở đây, trong lúc nhất thời căn bản không biết nên nói gì.

 

Mi mắt Hein cụp xuống, vĩnh viễn không để cho kẻ khác phát hiện tâm tình của mình, chẳng qua nét lãnh đạm và lạnh lùng ngày thường vào thời khắc này bị nét nhu hòa mơ hồ bao phủ, Tiêu Nham không biết có phải bởi vì nguyên nhân ánh mắt của mình có chút chua xót hay không. Bàn tay Hein tiến tới, Tiêu Nham có một loại xúc động muốn lui về phía sau, ngón tay của đối phương lướt qua vành tai cậu, nâng gáy cậu lên, lần thứ hai nhẹ nhàng nâng cằm cậu ngẩng lên, ngay tại lúc này, cậu không còn cảm thấy cổ khó chịu nữa, ở góc độ kia, cậu không nhìn thấy ánh mắt Hein, chỉ biết ngón tay đối phương đang chạm vào môi dưới của mình.

 

Đụng chạm như vậy, khiến Tiêu Nham theo bản năng co rụt vai lại, bờ môi của cậu bị đẩy ra, hô hấp của Tiêu Nham nghẹn lại trong cổ họng, trong lòng cậu không ngừng phỏng đoán, đến tột cùng Hein muốn làm cái gì.

 

Cậu cảm giác có một loại khí tức dọc thôi khóe môi cậu tiến vào khoang miệng, tiến nhập vào ngũ tạng lục phủ của cậu, chiếm cứ toàn bộ cơ thể cậu. Thân thể chấn động, Tiêu Nham biết Hein đang tiến về phía mình.

 

Cậu quả thật khó mà tin được, đối phương cư nhiên chủ động tiếp cận mình.

 

Trong nháy mắt khi đầu lưỡi ấm áp chạm vào môi trên của Tiêu Nham, cậu cho rằng mặt đất dưới chân mình đang rung chuyển. Mà khi thứ mềm mại kia lướt qua môi răng nhẹ nhàng chạm vào đầu lưỡi cậu, trái tim Tiêu Nham không ngừng đập kinh hoàng, máu liên tục sôi trào, trong đầu một mãnh hỗn loạn, toàn bộ cảm quan đều tập trung vào nơi hai người chạm nhau, cậu mất đi tất cả không chế, muốn từ nơi đó của đối phương đạt được càng nhiều càng nhiều hơn!

 

Theo bản năng cậu vươn đầu lưỡi ra, đối phương lại cực kỳ nhanh chóng rút lui, Tiêu Nham không thể khống chế bản thân mà hôn đuổi theo, đối phương lại mãnh liệt kiềm giữ gáy cậu, ngăn cản cậu tiếp tục tiến đến gần.

 

Trong nháy mắt đó Tiêu Nham mở mắt ra, tầm mắt cậu chạm vào ánh mắt bình tĩnh bất biến của Hein, trong đôi con ngươi của anh, cậu nhìn thấy thứ gì đó ẩn nhẫn lâu dài như đang dần sụp đổ.

 

Chẳng qua loại cảm giác này chỉ chợt lóe lên, thậm chí Tiêu Nham chẳng kịp có bất kỳ thời gian nào để tìm tòi nghiên cứu.

 

Tay Hein rời khỏi gáy Tiêu Nham, trong một khắc kia khi mất đi chỗ dựa, trái tim cậu khó hiểu cảm thấy hư không.

 

"Đại tá! Chúng ta đi thôi!"

 

Thanh âm trong trẻo của Liv vang lên, Tiêu Nham nhìn lướt qua bả vai Hein thấy cô đang đi ra từ một nhà trọ nào đó.

 

"Tạm biệt em trai cô sao?" Hein nghiêng người bước đi.

 

"Đúng vậy!" Trong nháy mắt Liv nhìn thấy Tiêu Nham, vẻ mặt không biết là nên cười hay nên giận, "Oh My God, mới hơn mười giờ không nhìn thấy cậu, sao cậu lại gây sức ép bản thân thành bộ dạng thảm hại này rồi! Sao toàn máu không vậy?"

 

"Ha ha..." Tiêu Nham vẫn như cũ chưa kịp phục hồi tinh thần từ trong cảm giác tiếp xúc với Hein, đó là một tiếp xúc gần như hôn môi, đối với Tiêu Nham mà nói, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

 

"A? Đã khép lại rồi sao?" Liv nâng mặt Tiêu Nham lên, tỉ mỉ đánh giá.

 

Một khắc đó Tiêu Nham chợt phát hiện cảm giác sưng đau trên mặt tựa hồ toàn bộ biến mất, xoang mũi đổ máu cũng đã dừng lại, mà ngay cả những nơi bị đánh cũng không còn đau đớn nữa. Là virus X, Tiêu Nham lúc này mới kịp phản ứng lại, mục đích Hein liếm mình vừa rồi là vì cái gì.

 

Tựa như lần trước cậu bị trật mắt cá chân, nằm trên mặt đất, Hein dùng lá cỏ thấm nước bọt của mình đút cho Tiêu Nham, chẳng qua lần này, Tiêu Nham lại thông qua tiếp xúc trực tiếp mà thu được virus X.

 

Lúc này Liv tựa hồ hiểu ra được cái gì, khi Tiêu Nham nhìn về phía Hein, đối phương chỉ còn chừa lại cho cậu một bóng lưng.

 

Cô độc, tựa như anh thuộc về một thế giới hoàn toàn khác biệt với Tiêu Nham.

 

Liv bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Cứ cảm thấy cậu là thể chất tai nạn, cậu lên phi hành khí sẽ bị chặn giả xâm chiếm, cậu đi vào căn cứ sẽ bị đạn đạo công kích, mà ngay cả khi về tới Shire cậu cũng có thể biến bản thân thành cái dạng này!"

 

"Bị cô nói như thế, hình như đúng là vậy thật. Cô tới nơi này tạm biệt em trai à, tiểu đội của mọi người lại phải đi chỗ nào nữa sao?"

 

"Chúng tôi phải đi Amazon! Nghe qua chỗ đó chưa?"

 

Trái tim Tiêu Nham rung lên, "Amazon? Hơn hai trăm năm trước nơi đó chính là vùng sinh vật vô cùng phức tạp! Tôi có thể đi chứ?"

 

Liv cười lắc lắc đầu, "Chúng tôi phải đi đến đó điều tra tài nguyên. Chờ đến khi nào cậu có thể giết chết tang thi rồi nói sau!"

 

Trong lòng Tiêu Nham dâng lên một tia cô đơn, "Cũng phải..."

 

Nếu kết quả đánh giá của cậu đạt được loại A, liền phải vào viện khoa học làm trợ thủ cho Casey, thật sự trở thành cá chậu chim lồng.

 

"Xem đi, sếp đối với cậu thật sự rất tốt." Liv chớp chớp mắt, cô không có bất cứ ý tứ trêu chọc gì đối với Tiêu Nham, chỉ là ăn ngay nói thẳng mà thôi. Liv rất dễ dàng đã đoán được nguyên nhân tại sao Tiêu Nham chảy nhiều máu như vậy lại có thể trong khoảng thời gian ngắn, tất cả vết thương ứ sưng đều biến mất.

 

Điều này khiến cho trái tim đang thấp thỏm khó hiểu của Tiêu Nham đột nhiên bình tĩnh trở lại.

 

Đây là virus X trong cơ thể của bộ đội đặc chủng, nếu trực tiếp truyền virus vào máu, sẽ cường hóa các phương diện thể năng bao gồm cả năng lực phục hồi, nhưng sẽ tiêu hao sinh mạng. Mà khi đầu lưỡi Hein tiếp xúc Tiêu Nham, virus X đã được thân thể anh giảm bớt cường độ thay thế tiến vào trong cơ thể Tiêu Nham, trong tích tắt có thể nâng cao năng lực phục hồi, đồng thời virus X cũng có tính "thôi tình" khiến cho người ta khó có thể kháng cự, đó cũng là nguyên nhân Tiêu Nham chẳng có chút lực chống đỡ đối với Hein trong khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi đến không kịp phản ứng kia.

 

Người đã nghiên cứu ra virus X của Shire, Konstantin đã nói, viru đáng sợ nhất cũng có chỗ ôn nhu khiến người ta không ngờ được, năng lực phục hồi có lẽ chính là chỗ ôn nhu của virus X.

 

Không thể phủ nhận, đây là nụ hôn ôn nhu nhất mà cũng là tình cảm mãnh liệt nhất mà Tiêu Nham từng trải qua, tuy rằng nó căn bản cũng không thể xem là hôn.

 

Đang lúc cậu hướng ánh mắt nhìn về phía Hein Burton ở cách đó không xa, hô hấp của cậu tựa như bị đóng băng trong lồng ngực, tất cả tâm tình rạo rực trong nháy mắt bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.

 

Cậu nhớ tới bản thân đã từng có những ảo tưởng không thực tế đối với Hein, điên cuồng hôn môi, lực độ trí mạng, cùng với tư thái gần như ôn nhu vừa rồi khác nhau như trời với đất. Tiêu Nham thật sự không hiểu được, từ khi nào thì bắt đầu, nhân vật trong truyền thuyết này lại thường xuyên, thậm chí là ngoài dự liệu mà xuất hiện trong cuộc sống của cậu?

 

Mà ngay trong đêm nay, Thiếu tá Denzel mang theo một thân mùi rượu trở về nhà trọ của mình.

 

Ngọn đèn tự động sáng lên, gã ta loạng choạng đi tới chiếc giường rộng lớn thoải mái của mình, giữa mơ hồ, hình như có người nào đó ngồi ngay ngắn trên sôpha.

 

Gã ta nheo mắt nhìn đối phương, đó là một dung nhan cực độ tinh xảo lại tuyệt mỹ, Denzel hiện ra một tia cười đầy thô lỗ, "Hey, bé cưng... Em vào bằng cách nào vậy?"

 

Tiêu cự không rõ, gã không thể chạm vào tầm mắt đối phương, nhưng gã xác định, đối phương có một đôi mắt hình dáng vô cùng xinh đẹp.

 

Chỉ là đối phương thủy chung không nói một lời, thậm chí động cũng không cử động.

 

"Đừng lãnh đạm như vậy chứ, anh... Anh thích phụ nữ nhiệt tình hơn..."

 

Denzel vươn tay, ý đồ nâng cằm đối phương lên. Ngay trong nháy mắt chạm vào da thịt đối phương, ngón tay của gã lập tức "răng rắc" một tiếng bị bẻ gãy, tiếng thét đau đớn gần chết của Denzel vang vọng trong nhà trọ.

 

"Tôi có ba điều muốn cậu nhớ kỹ."

 

Thanh âm của người đàn ông lạnh như băng, không khí áp bách truyền đến, Denzel phẫn nộ giãy dụa.

 

"Mày biết tao là ai không? Tao là Thiếu tá Denzel chỗ quân kỷ! Đừng để tao biết tên mày! Tao nhất định sẽ khiến mày chết thật khó coi!"

 

Người đàn ông vẫn không cử động, chỉ nghe thấy "răng rắc" một tiếng nữa, cổ tay Denzel đã bị trật khớp.

 

"A ——"

 

Lúc này Denzel triệt để thanh tỉnh, chất cồn trong cơ thể tựa như trong nháy mắt bốc hơi toàn bộ, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng. Anh ta rốt cục nhìn rõ ánh mắt của đối phương, vô tình, hững hờ cùng với sát ý.

 

Trang phục tác chiến màu đen, thân thể thon dài mạnh mẽ, cho dù là bẻ gãy cánh tay của mình vẫn tao nhã đến mức không ai có thể với tới gần như cũ.

 

"Điều thứ nhất, tôi không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào tôi."

 

Nói xong, bả vai của Thiếu tá Denzel đã bị ấn xuống.

 

"A ——"

 

"Nhớ kỹ chưa?"

 

Gã căn bản không thể nói chuyện, chỉ có thể chật vật gật đầu.

 

"Điều thứ hai, tôi là Hein Burton, không ai có thể khiến tôi chết khó coi."

 

Thiếu tá Denzel triệt để ngây ngốc, người đàn ông tựa như thánh thần này cư nhiên là Hein Burton?

 

Vì sao Hein Burton lại xuất hiện trong nhà trọ của mình?

 

"Điều thứ ba, cũng là điều cuối cùng. Nếu cậu lấy bất cứ danh nghĩa nào khiến Tiêu Nham đổ máu, cho dù chỉ là một chút đau đớn, tôi cũng sẽ vặn gãy đầu cậu."

 

"Tiêu... Nham..." Thiếu tá Denzel trong thống khổ cố gắng nhớ đến cái tên này.

 

Người này không phải là tên nghiên cứu sinh dám tranh đoạt Lily với mình hay sao? Mấy thằng bạn chỗ quân chính đã từng nói sẽ đi chỉnh nó, chẳng lẽ bọn họ thật sự làm?

 

"Nhớ kỹ chưa?"

 

"Nhớ... Nhớ kỹ... Đại tá Burton... Cầu anh buông ra... A ——"

 

Thiếu tá Denzel phát ra tiếng kêu càng thêm thảm thiết, một cánh tay khác của gã ta đã bị bẻ trật khớp.

 

"Đây là để cho cậu nhớ rõ một chút."

 

Hein Burton buông tay ra, Thiếu tá Denzel tựa như rác rưởi bị quăng xuống đất, gã ta hét lên, trên mặt đều là nước mắt nước mũi.

 

Hein rời khỏi nhà trọ của gã, ngoài cửa có hai cán bộ thuộc quân kỷ đang đợi.

 

"Đại tá Burton, xin hỏi ngài và Thiếu tá Denzel nói chuyện kết thúc chưa? Chúng tôi còn phải dẫn anh ta đến chỗ quân kỷ thẩm vấn."

 

Hein khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

 

Hai vị cán bộ quân kỷ nhìn theo bóng lưng của anh, không dấu vết hít vào một hơi.

 

Lệnh điều chỉnh nhân sự của Tiêu Nham được gởi đến vào sáng sớm ngày hôm sau, cậu đi vào phòng nghiên cứu của Casey báo danh.

 

Hiện tại Casey, đã là một người đảm đương một phía, dưới danh nghĩa của cậu ta có ba hạng mục nghiên cứu virus, mười hai nghiên cứu sinh loại A tạo thành một đội nhỏ nghe cậu ta điều khiển.

 

Khi Tiêu Nham đến trước mặt Casey thực hiện một động tác chào chuẩn hóa theo nghi thức quân đội, y như cậu dự liệu, những nghiên cứu sinh kia nhìn cậu ánh mắt cực kỳ phức tạp.

 

Cấp bậc nghiên cứu của cậu vẫn là loại B, bởi vậy trở thành đối tượng bị nghị luận sôi nổi nhất trong viện khoa học trung ương. Đã có không ít người trách móc Casey, nói vị Trung tá trẻ tuổi này xem phòng nghiên cứu là quán rượu hay sao, mà Tiêu Nham là đang chơi trò bảo mẫu với cậu ta.

 

Nhưng mà thái độ của Casey đối với Tiêu Nham hoàn toàn công thức hóa, vô luận là ra mệnh lệnh hay là phân phối nhiệm vụ nghiên cứu đều đối xử bình đẳng.

 

Tiêu Nham biết, cho dù bản thân không để ý cũng không thể khiến Casey mất mặt, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ đề xuất lý luận độc đáo mới mẻ gì đó, cậu chỉ muốn biểu hiện như một nghiên cứu viên đủ tư cách là được rồi.

 

Nhìn theo thân ảnh đang nghiêm túc xử lý số liệu của cậu, Casey lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.

 

Một ngày nghiên cứu chấm dứt, Tiêu Nham đi ra khỏi phòng nghiên cứu, phía trước có hai nghiên cứu viên đi tới đang bàn luận gì đó.

 

"Nghe nói Thiếu tá Denzel chỗ quân kỷ bị giáng chức!"

 

"Xảy ra chuyện gì?"

 

"Không biết anh ta làm gì chọc giận Hein Burton! Cánh tay và hai chân đều bị Hein Burton bẻ gãy!"

 

"Tên Denzel này ngày thường đủ kiêu ngạo! Cuối cùng cũng có người trị được anh ta! Bất quá thật kỳ quái, Hein Burton trước nay ngoại trừ bộ đội đặc chủng thì rất ít liên hệ tới những người ngoài ngành, sao có thể phát sinh xung đột với Denzel chứ? Hơn nữa Denzel bị chỉnh rồi thì thôi đi, còn bị giáng chức?"

 

"Denzel ngoại trừ biết vuốt mông ngựa, còn làm được cái gì? Mà Hein Burton là không thể thay thế! Anh ấy trong quân đội chính là chiến công hiển hách!"

 

Tiêu Nham chớp chớp mắt, Liv không phải nói bọn họ phải ra ngoài làm nhiệm vụ sao? Theo lý hẳn sẽ không có thời gian đi tìm Denzel gây phiền toái mới đúng chứ? Denzel cũng không phải kẻ ngốc, tự mình nhảy ra chặn đường Hein Burton.

 

Chỉ có thể nói hết thảy đều là vận mệnh, đối với loại đàn ông một chút cũng không quang minh lỗi lạc như Denzel, Tiêu Nham cũng không có nửa phần đồng tình.

 

Nhưng vào lúc này, có hai cán bộ đi đến trước mặt Tiêu Nham.

 

"Xin chào, chúng tôi là cán bộ thuộc ủy ban quản lý, xin hỏi cậu có phải là Tiêu Nham không?"

 

=====================================

 

Chuyện bên lề:

 

Tiêu Nham: Liv! Liv! Bọn họ đều nói tôi và Đại tá Burton hôn môi, vậy cũng là hôn môi sao?

 

Liv: Đầu lưỡi đều đưa vào, cậu còn muốn thế nào nữa?

 

Tiêu Nham: Mark! Mark, vậy cũng là hôn môi sao?

 

Mark: Tôi sẽ đề nghị với sếp, lần sau thời gian hôn dài thêm một chút.

 

Tiêu Nham:... Maya, bọn họ đều nói ta và Đại tá hôn môi...

 

Maya:... Nếu đây cũng không tính là hôn, vậy cái gì mới tính là hôn hả?

 

=====================================^0

back top