Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 70

Cỏ: Má ơi sao chương nào cũng dài ngoẵng hết vậy? Edit mỏi cả tay ahuhu T^T

 

/70/.

 

"Anh hãy giết tôi đi! Bởi vì cho dù là lí do gì cũng không thể thuyết phục được tôi đâu!"

 

Trên tay truyền đến đau đớn rất nhỏ, là Casey tiêm vào cho cậu thứ gì đó.

 

Trước mắt Tiêu Nham một trận quay cuồng, cơ thể không ngừng mất sức, mà Jane lại chặt chẽ mà giữ lấy cậu, khi cậu hoàn toàn mất đi sức lực liền bế bổng cậu lên.

 

Tầm mắt mơ hồ, Tiêu Nham cố gắng duy trì tỉnh táo, nhưng tư duy lại xoay vòng đình trệ.

 

"Chúng ta đi. Phi hành khí đâu?"

 

"Đang chờ chúng ta." Jerry hít vào một hơi, "Còn tưởng rằng lúc này có thể nhân tiện mà ám sát lão Tổng thống nữa chứ!"

 

Casey tràn đầy khinh bỉ liếc mắt nhìn Jerry một cái, "Ám sát Tổng thống cái gì? Một tên Tổng thống này chết, sẽ có một tên Tổng thống khác lên thay, cũng chả thay đổi được việc gì."

 

"Clare như thế nào? Cô ấy hình như bị kẹt lại rồi."

 

"Đối thủ của cô ấy là ai?"

 

"Thủ hạ của Hein Burton —— Liv, còn có một gã cao to tên Mark."

 

Jane hơi nhíu mày, "Nếu như là hai người bọn họ, Clare hoặc là đã chết, hoặc là đã bị bắt rồi. Chúng ta không có thời gian quay trở lại xem, tên Thiếu tá Wynee kia hẳn là đã nhận được tin tức mà trở lại rồi."

 

"Được rồi, nếu Clare còn sống, tôi tin cô ấy nhất định có biện pháp trốn thoát."

 

Trước mắt là một lỗ thủng thật to do bị bom nổ, bên ngoài có thể nhìn thấy quảng trường trung ương một mảnh hỗn loạn, tang thi công kích người dân ở bốn phía đang bị bộ đội đặc chủng thanh lý, mà nhóm bộ đội vũ trang thì có vẻ vô cùng te tua chật vật.

 

Xa xa là phủ Tổng thống đang dần sụp xuống, đây là do một vụ nổ xảy ra từ bên trong mới có thể đạt tới hiệu quả triệt để như thế.

 

"Sếp, anh đã làm gì?"

 

"Tôi chỉ cảm thấy Tổng thống đại nhân vẫn luôn ở một nơi xa xỉ như vậy thật khiến người ta nhìn mà khó chịu thôi." Jane cười tủm tỉm, quay đầu lại thực hiện một nghi thức chào theo kiểu quân đội về phía tòa nhà tổng bộ của bộ đội đặc chủng, "Tạm biệt, Shire."

 

Anh ta mang theo Tiêu Nham tiến vào bên trong phi hành khí, đài quan sát của Shire liền phát ra thông báo.

 

"Phi hành khí K92 hãy trả lời!"

 

"Đây là phi hành khí K92, tôi là Jane Wallace, quan chỉ huy của tổ ba, tổ bốn và tổ năm bộ đội đặc chủng, có nhiệm vụ khẩn cấp cần phải rời khỏi Shire, mục tiêu là căn cứ số 14 của Đại tá Trầm Băng, xin vui lòng mở đường bay."

 

Jane mỉm cười, đâu vào đấy trả lời đài quan sát."

 

"Số hiệu nhiệm vụ."

 

"J207."

 

"Đường bay đã mở."

 

Jane cúi đầu, ngón tay mơn trớn trên trán Tiêu Nham, cậu an tĩnh mà tựa trên vai Jane, chìm vào giấc ngủ sâu.

 

"Tôi biết em rất thích biển, lúc này tôi sẽ tặng cho em toàn bộ đại dương."

 

Jane ôn nhu mà hôn lên đỉnh đầu Tiêu Nham, phi hành khí trong nháy mắt đã rời khỏi Shire, bay về phía chân trời.

 

Jerry dùng khuỷu tay đẩy đẩy Casey vẫn đang trầm mặc, ngữ khí tuy rằng trêu đùa, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc, "Tôi nói này Casey, cậu thật sự nỡ rời đi nơi này sao?"

 

"Có cái gì phải luyến tiếc?" Ánh mắt Casey lạnh lẽo.

 

"Ông ta mới là người cha lý tưởng của cậu." Jerry vẫn như cũ không từ bỏ ý định trêu chọc Casey, bàn tay phủ trên đỉnh đầu cậu ta, vò thật mạnh khiến cho mái tóc của cậu ta loạn thành cái tổ chim, "Một mũi thuốc gia tốc mà cậu tiêm vào cơ thể Hein Burton kia, chỉ sợ sẽ khiến Trung tướng Hervieu mất hết tình cảm. Cậu nói với Tiêu Nham là cậu nghiên cứu thuốc gia tốc, kỳ thật nghiên cứu thật sự của cậu là thuốc ức chế, thuốc gia tốc chỉ là kết quả vô tình mà thôi, nhưng lại bị tên Cole kia bí mật đưa về cho Sóng Triều."

 

"Cho nên Jane đã tìm cơ hội giải quyết tên Cole đó." Casey lạnh lùng đẩy tay Jerry ra, giọng nói thật thấp nhưng có cảm giác như vô cùng dùng sức, "Tôi sẽ trở về, nhất định sẽ trở về, đường đường chính chính mà đứng trước mặt Hervieu!"

 

Jerry bất đắc dĩ thở dài, "Tôi cảm thấy bản thân đã gia nhập một tổ chức càng thêm nguy hiểm hơn so với Shire. Casey, cậu là vì Trung tướng Hervieu, Jane là vì cuộc sống sau này muốn làm cái gì thì làm cái đó, tiêu dao mà sống, như vậy tôi đi theo các người là vì cái gì?"

 

"Bởi vì anh là "người nhà" của chúng tôi."

 

Ba tiếng sau, náo loạn ở Shire đã bình ổn.

 

Thiếu tướng Gordon đi trong thông đạo khẩn cấp rời khỏi tổng bộ của bộ đội đặc chủng.

 

Đống hỗn độn trước mắt khiến ông siết chặt nắm tay. Bộ đội vũ trang chết nhiều vô số, lúc nào cũng có thể nhìn thấy thi thể của thường dân, đống đổ nát của những tòa nhà bị sụp, linh kiện xe bay rơi vãi đầy đất, màn hình quảng cáo ba chiều vỡ vụn phát ra tiếng vang xèo xèo.

 

Thiếu úy Wynee và Thiếu tá Lăng Tiêu đã hoàn thành công tác thanh lý, đi đến trước mặt Thiếu tướng Gordon đợi lệnh.

 

Trên thiết bị liên lạc hiện lên màn hình không gian ba chiều, Bộ trưởng bộ Quốc phòng vẻ mặt hết sức khó coi.

 

"Thiếu tướng Gordon! Ông có biết là đám bộ đội đặc chủng đến bảo vệ Tổng thống cư nhiên không có quan chỉ huy hay không hả!"

 

"Cái gì?" Thiếu tướng Gordon lộ ra biểu tình kinh ngạc, "Tôi rõ ràng đã phái Trúng tá Jane Wallace đi!"

 

"Ông tốt nhất nên đi kiểm tra lịch sử ra vào của Trung tá Jane Wallace nhà ông đi, ba tiếng trước cậu ta đã rời khỏi Shire để thực hiện hiệm vụ rồi!"

 

"Không thể nào! Cậu ta vốn không có bất cứ nhiệm vụ nào cả!"

 

"Thiếu tướng Gordon, ông hẳn nên cảm thấy may mắn vì Tổng thống bình yên vô sự, nếu không tôi nhất định sẽ đề nghị với Thượng tướng Sharif giải trừ chức vụ của ông!"

 

Giờ khắc này, sắc mặt Thiếu tướng Gordon một mảnh trắng bệch, ông đột nhiên như nhận ra được cái gì, một phen kéo cán bộ liên lạc Jessica qua nói, "Tôi hỏi cô, Thiếu úy Tiêu Nham đâu! Không phải cô đã nói Đại tá Burton sẽ bảo vệ cậu ấy rút lui rồi sao? Thế bọn họ đâu rồi?!"

 

Jessica gian nan nuốt một ngụm nước bọt, "Báo cáo, Thiếu tướng... Tôi đã nhiều lần gọi cho Đại tá Burton, nhưng mà không có hồi âm...""

 

"Vì sao cô không báo cáo hả!"

 

Maya vẫn luôn đứng bên cạnh Thiếu tướng Gordon mở miệng trả lời, "Là tôi ngăn cản Jessica báo cáo với ngài, vì để không trì hoãn việc sơ tán của Thiếu tướng."

 

Thiếu tướng Gordon cắn chặt răng nhìn chằm chằm Maya, người thủ hạ này của ông luôn có chút không quá đứng đắn, nhưng đối với nhiệm vụ lại chấp nhất đến bất ngờ.

 

Lúc này giữa lông mày của Maya vẫn đang run rẩy mặc dù khó nhận ra, anh đặt an toàn của Thiếu tướng Gordon lên hàng đầu, nhưng đồng thời cũng không ngừng mà lo lắng cho Tiêu Nham.

 

Thiếu tướng Goron một tay đẩy Jessica qua một bên, gần như rống giận mà ra mệnh lệnh: "Wynee! Lăng Tiêu! Hai người lập tức đi tìm Tiêu Nham! Cho dù phải lật ngược toàn bộ địa cầu cũng nhất định phải tìm cậu ấy cho bằng được!"

 

Wynee nghe nói mọi người mất liên lạc với Tiêu Nham và Hein liền vô cùng khẩn trương, mà Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Wynee, tựa như có điều không hiểu.

 

"Thiếu úy Tiêu Nham đã tổng hợp thành công X-2 rồi! Trước khi xảy ra trận tập kích này, cậu ấy hẳn vẫn luôn nằm trong vòng bảo hộ ở tổng bộ."

 

"Cái gì!" Lăng Tiêu lập tức hiểu được vấn đề, "Nói cách khác, tổ chức Sóng Triều gióng trống khua chiêng mà tấn công Shire như vậy, kỳ thật là vì muốn dụ chúng ta rời khỏi tổng bộ! Mục tiêu của bọn họ không phải là Tổng thống, mà là cậu nghiên cứu viên này!"

 

Vừa lúc đó, Mark và Liv áp giải một người phụ nữ đi đến trước mặt Thiếu tướng Gordon, hai cổ tay của cô đã bị kim loại mật độ cao trói chặt, nhưng biểu tình trên mặt vẫn như cũ vừa khinh thường vừa cao ngạo.

 

"Thiếu tướng! Đây là "Nữ phù thủy" Clare của tổ chức Sóng Triều!" Mark không chút lưu tình đẩy Clare một cái.

 

Clare nhếch khóe môi: "Hey, Thiếu tướng. Không phải là trong lòng ông vẫn đang ôm chờ mong, là Hein Burton có thể mang theo cậu nghiên cứu viên đáng yêu kia tìm được đường sống trong chỗ chết đó chứ?"

 

"Cô có ý gì? Đại tá Burton sao lại mất liên lạc? Thiếu uý Tiêu Nham đang ở đâu?"

 

Thiếu tướng Gordon cũng chẳng có nửa phần thương hoa tiếc ngọc đối với người phụ nữ nhìn như vưu vật này, một tay xách cô ta lên, túm lấy tóc kéo ra phía sau, ép ả ngẩng đầu lên nhìn trực diện mình.

 

"Ông chắc vẫn luôn cho rằng Casey là đang nghiên cứu X-2 cho các người phải không? Thật ra cậu ấy vẫn luôn dùng tài nguyên mà Shire cung cấp, tận dụng thành quả nghiên cứu của các người, tổng hợp thành công một thứ đồ rất thú vị, nó có thể gia tăng tính sinh động của virus X trong cơ thể bộ độ đặc chủng, khiến thể năng bị tiêu hao gấp trăm lần, quá trình trao đổi chất cũng tăng lên gấp trăm lần, đồng nghĩa với việc cơ bắp, xương cốt, còn có nội tạng của thân thể đều sẽ nhanh chóng suy yếu. Tôi dám cá giờ mà các người tìm thấy Hein Burton, gã ta đã là một cái xác không hồn."

 

"Cái gì... Casey..."

 

"Không sai, cậu ấy vẫn luôn được các người xem là nguồn tài nguyên trí tuệ không thể thay thế, tên này xưa nay kiêu ngạo, muốn cậu ấy ở lại quân bộ giả vờ như vậy nhiều năm hẳn là cũng vất vả lắm. Tôi khuyên các người nên nhanh chóng đi tìm, có lẽ còn có thể nói lời vĩnh biệt với Hein Burton."

 

Liv lao tới, hung hăng nện một quyền trên mặt Clare, "Nói! Đại tá Burton ở đâu?"

 

Clare loạng choạng đi đến bên tai Liv, tiếng nói chậm rãi lướt qua vành tai cô, "Cô hẳn là nên hỏi, thi thể của gã đang ở đâu."

 

Wynee không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, "Đội thứ nhất! Theo tôi trở về tổng bộ tìm kiếm! Đội thứ hai điều khiển phi hành khí tìm kiếm bên ngoài vách tường tòa nhà tổng bộ! Tất cả phi hành khí kể cả phi hành khí của chúng ta đều phải nhận lệnh quay trở lại đây xuất phát! Nếu cự tuyệt trở về cứ trực tiếp bắn hạ!""

 

"Thiếu tướng Wynee!" Liv lập tức kéo Wynee lại, đối với mệnh lệnh "trực tiếp bắn hạ" của anh có chút không hiểu.

 

"Đối phương đã bắt cóc Tiêu Nham! Tôi thà rằng cậu ấy chết, cũng không muốn đại não của cậu ấy lọt vào tay tổ chức Sóng Triều." Wynee lộ ra nụ cười khổ, "Đừng nhìn thấy cậu ấy rất cố gắng, kỳ thật rất lười biếng... Nếu bắt cậu ấy vô hạn suy nghĩ những vấn đề mà cậu ấy chán ghét thì có khác gì lấy mạng cậu ấy chứ!"

 

Clare nhếch nhếch môi, "Muộn rồi, sếp đã mang theo tiểu sủng vật của anh ấy rời khỏi Shire rồi, các người căn bản không thể đuổi kịp đâu."

 

"Sếp của cô rốt cục là Jane Wallace hay Casey?"

 

"Anh cứ nói đi? Ha ha!"

 

Wynee đã dẫn người đi dọc theo thông đạo tìm kiếm, khi bọn họ đi đến trước thi thể của đôi anh em song sinh kia, Wynee chậc một tiếng.

 

"Tiếp tục đi về phía trước!"

 

"Thiếu tá! Nơi này có một căn phòng nghiên cứu bị khóa cứng bên trong! Nhưng quan sát từ cửa sổ thì không nhìn thấy Đại tá Burton và Thiếu úy Tiêu Nham đâu cả!"

 

Wynee nheo mắt, "Bên trong nhất định có gì đó!"

 

Anh mở thiết bị liên lạc, hạ mệnh lệnh, "Khôi phục hệ thống điều khiển phòng nghiên cứu số 2!"

 

Đèn xanh sáng lên, cửa mở ra, Wynee mang theo hai bộ đội đặc chủng khác tiến vào, những người còn lại tiếp tục tìm kiếm.

 

Wynee nhập số hiệu vào, máy quét toàn bộ phòng nghiên cứu, cuối cùng phát hiện chỉ số của cơ thể sống bên trong một thiết bị phản ứng không hoạt động.

 

Thiết bị phản ứng được chậm rãi nâng lên, bọn họ nhìn thấy Hein dựa vào vách thủy tinh đã hoàn toàn mất đi ý thức.

 

Thoạt nhìn anh vô cùng suy sụp, bàn tay nắm chặt chưa từng buông ra ngay cả khi đang trong tình trạng hôn mê.

 

"Mau đưa anh ấy ra!"

 

Đội ngũ y tế nhanh chóng đuổi tới, tiến hành cứu hộ khẩn cấp với Hein.

 

"Anh ấy còn sống! Anh ấy còn sống! Vừa rồi tôi chạm vào thấy mạch của anh ấy vẫn đập!" Trong ánh mắt của Wynee cháy lên hy vọng.

 

Trên mặt Hein không có chút huyết sắc, thân thể mềm nhũn, vẫn đang sốt cao, toàn thân ước đẫm mồ hôi.

 

"Nhịp tim rất chậm! Tim đập giảm đến giá trị nguy hiểm!"

 

"Sốt cao 42.85 độ!"

 

"Xuất hiện tình trạng rung tâm nhĩ!"

 

"Các người phải cứu anh ấy!" Wynee khẩn trướng kéo người phụ trách tổ y tế lại, "Anh ấy là tồn tại không thể thay thế đối với bộ đội đặc chủng chúng tôi!"

 

"Tôi biết, xin hãy bình tĩnh! Thiếu tá!"

 

Hein được đưa vào thiết bị cứu hộ đặc biệt, chuyển lên phi hành khí trở về viện Quân y.

 

Mấy phút sau, Thiếu tướng Gordon và Trung tướng Hervieu đều chạy đến hiện trường.

 

"Tình hình của Đại tá Burton hiện tại như thế nào!"

 

"Trình trạng cơ thể anh ấy rất nguy hiểm, cho dù là nhịp tim, mạch đập hay là phản ứng đại não đều nằm trong trạng thái vô cùng hỗn loạn. Chúng tôi muốn ổn định chức năng cơ thể anh ấy, nhưng mọi nỗ lực đều trở thành vô ích. Nếu cứ tiếp tục như vậy... Cho dù là một giờ đồng hồ anh ấy cũng không chống đỡ nổi."

 

"Nhưng mà cậu ấy đã ở trong thiết bị phản ứng kia suốt ba giờ! Nếu thật sự sẽ chết, cậu ấy đã sớm chết! Báo cáo kết quả xét nghiệm máu của cậu ấy đâu."

 

So với những người khác bối rối hỗn loạn, Trung tướng Hervieu có vẻ trầm ổn mà lãnh tĩnh hơn nhiều.

 

""Kết quả xét nghiệm máu cho thấy, tính sinh động của virus X trong cơ thể Đại tá Burton đang không ngừng tăng lên! Nhưng số lượng virus lại đang giảm xuống!"

 

Hervieu lộ ra biểu tình suy tư, "Clare đã nói, Casey tổng hợp thành công thuốc gia tốc, Hein nếu bị tiêm loại thuốc gia tốc này, tính sinh động của virus X tăng lên cũng không kỳ lạ, chúng nó sẽ tiêu hao thể năng của Hein, triệu chứng phát tác của cậu ấy phải là nhiệt độ cơ thể giảm xuống, cơ quan nội tạng ngừng hoạt động, nhưng nhịp tim và mạch đập của Hein tuy rằng hỗn loạn, vẫn chưa bao giờ xuống thấp hơn mức 30 nhịp một phút. Số lượng virus X giảm xuống cũng khiến người ta khó hiểu."

 

"Trung tướng... Ý của ngài là..."

 

"Tôi cần phải liên tục quan sát mẫu máu của Hein."

 

Trung tướng Hervieu tự mình kiểm tra mẫu máu của Hein, cứ cách mỗi năm phút đồng hồ, ông sẽ tiến hành theo dõi, quan sát chuyển biến của virus X trong cơ thể Hein.

 

Nhóm cán bộ y tế vốn đã kiểm tra triệu chứng và cho ra kết luận Hein không có khả năng sống quá một giờ đồng hồ, nhưng anh đã kiên trì được tận ba giờ trước khi được mọi người phát hiện.

 

Trung tướng Hervieu đột nhiên đi ra khỏi phòng nghiên cứu, trên mặt là biểu tình không thể tin, "Chuẩn bị dịch dinh dưỡng nồng độ cao! Cậu ấy cần chất dinh dưỡng mới có thể vượt qua được! Mỗi phút phải đảm bảo tiêm cho cậu ấy liều lượng 30 miligam! Cậu ấy không cần bất cứ biện pháp chữa bệnh nào cả! Cậu ấy cần chính là năng lượng!"

 

Thiếu tướng Gordon nhìn về phía Hervieu, ông biết đối phương nhất định đã phát hiện ra cái gì đó!

 

"Gordon! Ông nghe đây! Tôi tin tưởng ngoại trừ thuốc gia tốc của Casey, cơ thể của Hein còn được tiêm thêm một loại virus khác!"

 

"Virus gì?"

 

"X-2! Thiếu úy Tiêu Nham nhất định đã hoàn thành nghiên cứu của cậu ấy!" Trong mắt Trung tướng Hervieu lóe lên thần thái sáng ngời, "Việc này thật là không thể tin được! Virus trong cơ thể Hein đã bị thuốc gia tốc ảnh hưởng, không ngừng tái tạo, nhưng virus X-2 được tiêm vào cơ thể đã trợ giúp thân thể Hein chống đỡ sự tấn công của virus X, xây dựng nên một phòng tuyến miễn địch đặc biệt! Việc này tựa như một cuộc chiến xảy ra bên trong cơ thể Hein vậy! Cậu ấy cần năng lượng để vượt qua cuộc chiến này!"

 

"Chỉ là nếu virus X không còn tác dụng, Hein liền mất đi năng lực chiến đấu... Chẳng qua chỉ cần có thể sống sót, những chuyện này cũng không sao cả."

 

Thiếu tướng Gordon nhắm mắt lại, thở dài một hơi.

 

"Ông nói bậy bạ cái gì đó? X-2 sẽ thay thế virus X cung cấp năng lượng cho Hein! X-2 sẽ thông qua việc hấp thu chất dinh dưỡng thông thường để lưu trữ năng lượng, thậm chí là thông qua ánh nắng mặt trời giống như tang thi vậy! Khi Hein ngủ hoặc đơn thuần là nói chuyện với người khác, loại virus này cũng sẽ không tiêu hao thể năng một cách vô chừng mực như virus X, nó tựa như một thiết bị lưu trữ năng lượng vậy, mà quan trọng nhất là nó đồng bộ cùng với gien của Hein, nó sẽ trở thành một phần thân thể của Hein!"

 

"Ông là nói..." Nửa câu sau của Thiếu tướng Gordon nghẹn lại trong cổ họng không biết phải biểu đạt như thế nào.

 

"Ý của tôi là... Tôi không thể đánh giá chính xác sau khi cậu ấy vượt qua được thì có thể giữ được bao nhiêu năng lực chiến đấu, nhưng mà... Cái gọi là "Mười năm" hạn định của bộ đội đặc chủng, đã không còn tồn tại trên người Hein."

 

"Đây là sự thật?"

 

Gordon và Hervieu đồng loạt xoay người, đối diện là biểu tình kinh ngạc của Wynee, Mark và Liv.

 

"Nếu... Hein có thể tỉnh lại, tất cả chính là sự thật."

 

Mọi người nhìn vào thiết bị cách ly, ngoại trừ chờ đợi, bọn họ không thể làm gì khác.

 

Liên tục mười mấy giờ tiến hành nghiên cứu khiến Trung tướng Hervieu đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, ông nhắm mắt, thật sâu thở ra một hơi. Có người tháo thiết bị liên kết đầu cuối trên đầu ông xuống.

 

Hervieu chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy Thiếu tướng Gordon đang một tay chống trên lưng ghế dựa của mình. Đối phương dựa vào rất gần, nhưng loại tư thế này lại không khiến Hervieu cảm thấy bất cứ áp lực gì.

 

"Casey tiêm thuốc gia tốc cho Hein, ông phải cứu được Hein mới có thể giúp cậu ta sửa chữa sai lầm."

 

"Casey sẽ không phạm sai lầm." Hervieu dùng sức mà nhìn vào hai mắt Gordon, không có chút nào lay động, "Thuốc gia tốc mà cậu ấy tiêm cho Hein đã được trải qua tính toán cẩn thận, cho nên Hein nhất định sẽ không chết."

 

Thiếu tướng Gordon bất đắc dĩ quay đầu đi chỗ khác, "Hervieu, tôi biết khi vợ ông và con trai Alex bởi vì Rynodine phản bội mà chết, ông rất thống khổ, cho nên khi ông nhìn thấy Casey có bộ dạng tương tự như Alex con ông, ông sẽ khó mà khống chế sự tin tưởng đối với cậu ta. Nhưng cậu ta không phải là Alex! Tổ chức sóng triều lấy DNA của con ông để tạo ra Casey chính là vì khiến cho ông buông bỏ phòng bị!"

 

"Cậu ấy sẽ trở về, Gordon."

 

"Hervieu, trên thế giới này không có hai chiếc lá hoàn toàn giống nhau! Cho nên Casey mãi mãi không phải là Alex!"

 

"Tôi biết, cho nên tôi muốn nói chính là, Casey nhất định sẽ trở về."

 

"Ông sẽ bị tòa án quân sự xét xử, Hervieu."

 

"Ông muốn tố giác tôi sao?" Hervieu ngẩng đầu nhìn lên.

 

"Người đó vĩnh viễn không bao giờ là tôi." Gordon nhắm mắt lại, xoay người rời đi.

 

Tựa như trải qua một cuộc hành trình dài trong bóng tối, cùng với cơn đau đầu dữ dội, Tiêu Nham mở mắt, ánh sáng nhu hòa tạo thành hiệu quả thị giác mờ ảo, Tiêu Nham cảm nhận sự mềm mại dưới thân, trên mũi là mùi cỏ non thoang thoảng.

 

"Em ngủ thật lâu."

 

Tiếng nói biếng nhác cùng giọng điệu kéo dài, dung nhan tuấn mỹ phản chiếu trong mắt Tiêu Nham.

 

Khi đôi mắt hẹp dài tràn ngập mị hoặc kia càng ngày càng rõ ràng, Tiêu Nham lập tức bừng tỉnh.

 

Cậu mãnh liệt ngồi dậy, một quyền đánh tới, "Jane Wallace ——"

 

Nắm tay cậu bị nắm chặt vô cùng đơn giản, Tiêu Nham dùng sức rút tay về, đối phương gần như không cần dùng bất cứ chút sức lực nào đã khống chế được cậu, dễ dàng mở ra từng ngón từng ngón tay đang siết chặt của cậu, chậm rãi đặt lên môi, hôn lên mu bàn tay cậu.

 

"Đừng tức giận như vậy, bé cưng. Tôi trả giá lớn như vậy mới mang được em ra ngoài, em hẳn là nên hưởng thụ mọi thứ nơi này trước đã chứ."

 

Đôi mắt Jane vô cùng thâm thúy, tựa như muốn hút Tiêu Nham vào trong.

 

Nhìn quanh bốn phía, lúc này Tiêu Nham mới phát hiện nơi này cư nhiên là một tòa nhà kính khổng lồ, bên ngoài là rừng cây rậm rạp, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chằng chịt, dưới gốc cây là mấy con thằn lằn lẳng lặng nằm phơi nắng. Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời xanh lồng lộng tựa như đổ thẳng xuống từ trên cao, nháy mắt bao phủ cả người Tiêu Nham.

 

"Bé cưng, hít vào một hơi thử xem." Ngón tay Jane lướt qua giữa lông mày Tiêu Nham, từ từ tiến lại gần.

 

Tiêu Nham theo bản năng lui về phía sau, nhưng đã bị Jane một phen ôm lấy.

 

Trong không khí là mùi lá cây thơm ngát, thấm vào ruột gan. Tiêu Nham nhớ đến hương vị lần đầu tiên mình nhặt được chiếc lá cây đặt trên mũi ngửi.

 

"Hương vị nơi này hoàn toàn khác hẳn bầu không khí đã trải qua tầng tầng bộ lọc của Shire. Tôi hiểu em, Tiêu Nham. Em không muốn trở thành con cừu non bị nuôi nhốt, em yêu thích sự tự do vô tận."

 

Trái tim khẽ run lên, Tiêu Nham chậm rãi siết chặt nắm tay.

 

"Tất cả những thứ mà em yêu thích, tôi đều sẽ tặng cho em."

 

Vòng ôm của Jane thật chặt, lại vẫn khống chế lực đạo để không khiến Tiêu Nham cảm thấy áp bách.

 

"Anh rốt cục là ai."

 

"Tôi là Jane Wallace."

 

"Anh biết tôi không phải hỏi cái này."

 

Jane khẽ cười một tiếng, nghiêng người ngồi vào bên cạnh Tiêu Nham, khẽ tựa vào bờ vai của cậu, "Vấn đề như thế này, một chút cũng không lãng mạn."

 

"Anh và tổ chức Sóng Triều rốt cục là quan hệ như thế nào?"

 

"Trước khi em hỏi vấn đề này, không ngại trả lời tôi một câu hỏi trước chứ. Trong lòng em, Sóng Triều là như thế nào?"

 

"Tổ chức khủng bố, kẻ thù chung của nhân loại. Lúc trước chính là bom tập kích của Sóng Triều tấn công cơ quan quản lý virus Hồng Tinh mới khiến virus Comet bị thả ra, dẫn đến thảm họa tận thế!"

 

"Shire giáo dục em thật tốt." Jane bỗng nhiên hôn một cái thật vang dội trên mặt Tiêu Nham, "Chỉ là bọn họ lại không nói cho em biết, thời điểm đó chính phủ cũng phát hiện, ngoài tính trí mạng của virus Comet, nó còn mang theo một hy vọng khác. Bọn họ muốn độc chiếm virus Comet để tiến hành nghiên cứu phương pháp trường sinh."

 

"Mà các người vì muốn phá vỡ sự độc quyền này, cho nên để virus Comet lan tràn khắp nhân loại sao?"

 

Tiêu Nham không chút tránh né, X-2 trong cơ thể cậu đã sớm bị thay thế, hiện tại cậu chỉ có thể tùy ý đối phương bày bố, bất cứ phản kháng nào cũng không còn ý nghĩa.

 

Cậu còn nhớ rõ, Hein đã dạy mình như thế nào. Khi thế cục không thể khống chế được nữa, là lúc cậu phải kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến khi cơ hội xuất hiện.

 

Hiện tại thứ cậu cần chính là cơ hội. Mà cơ hội phát sinh dựa trên sự hiểu biết tình hình đầy đủ.

 

"Được rồi, muốn thay đổi cách nhìn của em trong thời gian ngắn đúng là phí công, chẳng qua tôi tin tưởng, bằng cái đầu nhỏ thông minh của em nhất định sẽ đưa ra phán đoán lý trí hơn.""

 

Jane nghiêng mặt sang, đó là một tư thế cực kỳ lãng mạn, Tiêu Nham lại quay đầu đi chỗ khác, môi đối phương chạm vào gò má cậu. Jane cũng không tức giận, anh ta thực hưởng thụ loại tiếp xúc gần như không còn khoảng cách này với Tiêu Nham.

 

"Đến đây, tôi dẫn em đi tham quan xung quanh một chút. Cho em biết tôi đang ra sức lấy lòng em đến cỡ nào."

 

Jane lôi kéo Tiêu Nham đứng dậy, vẻ mặt thần bí.

 

Này vừa lúc đúng với mong muốn của Tiêu Nham, cậu cần biết rốt cục mình đang ở đâu.

 

Đi đến trước cửa phòng bằng thủy tinh, cánh cửa trượt cảm ứng được sự tồn tại của Jane nên tự động mở ra.

 

Chân Tiêu Nham bước trên lớp đất mềm, những nhánh cỏ nhỏ nằm dưới chân cậu. Tiêu Nham theo bản năng ngửa đầu, có mấy cánh chim bay vụt qua trên không trung. Tay cậu đẩy cành lá trên đầu ra, Jane cười xoay người, ngón tay duỗi về phía cậu, trên đầu ngón tay là vầng sáng mặt trời.

 

Tiêu Nham vô thức lui về phía sau, nhưng đối phương đã cường ngạnh mà kéo cậu lại, bắt lấy một con sâu xanh từ trên tóc cậu xuống.

 

Vươn tay ra, Tiêu Nham tiếp lấy con sâu nhỏ mập mạp kia, nó rất mềm, thân thể mang theo chút hơi lạnh, chậm rãi bò xung quanh, xúc cảm kỳ lạ cũng theo da thịt mãnh liệt truyền vào đại não. Tại Shire gần như không có bất cứ loài côn trùng nào.

 

"Nó sẽ phun tơ làm kén, mọc cánh, trở thành một con bươm bướm. Thật kỳ lạ phải không, một loại sinh vật lại có hai loại hình thái hoàn toàn khác biệt."

 

Jane kéo tay Tiêu Nham tiếp tục đi về phía trước, Tiêu Nham thì lại thật cẩn thận mà giữ con sâu xanh kia, mãi đến khi đi ngang qua một bụi cây thấp, cậu mới đặt nó lên trên một mảnh lá cây.

 

"Vẻ mặt của em thật là ngoan đạo."

 

Tiêu Nham phớt lờ anh ta.

 

"Đi thôi, chúng ta còn chưa đi hết một phần ba lộ trình đâu đó."

 

Tiêu Nham đi theo phía sau Jane, trong không khí dần dần trở nên ẩm ướt, mang theo chút vị mặn, ký ức tựa như bị chạm vào, Tiêu Nham nhớ tới một lần kia, tiểu đội của Hein bay lướt qua mặt biển khi chấp hành nhiệm vụ...

 

Bọn họ đi ra khỏi rừng cây, nhìn thấy một bờ cát dài trắng mịn, màu nước biển xanh trong xuất hiện trước mặt Tiêu Nham, hòa thành một thể với bầu trời, rộng lớn đến mức tầm mắt không thể nào với tới.

 

Tiêu Nham lộ ra biểu tình giật mình, từng bước chậm rãi đi về phía trước, nước biển trong suốt vỗ nhẹ nhàng trên mu bàn chân cậu, vỏ ốc vỡ nằm ngay bên cạnh, cậu ngồi xổm xuống, hai tay khẽ vọc vào trong nước biển.

 

Jane cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, thanh âm theo gió biển vang lên bên tai, "Tôi biết em thích biển, cho nên mới đặc biệt dẫn em đến nơi này."

 

Bỗng nhiên ý thức được điều gì, Tiêu Nham mãnh liệt đứng dậy.

 

Cậu nghiêng ngã lảo đảo chạy thật nhanh dọc theo bờ biển.

 

Vì sao lại là biển?

 

Vì sao lại vẫn là biển!

 

Trên bờ cát lưu lại một chuỗi dài dấu chân.

 

Jane cắm hai tay vào túi áo, không nhanh không chậm dọc theo dấu chân Tiêu Nham đi về phía trước.

 

Cuối cùng cũng tới cuối bờ cát, trước mắt Tiêu Nham là một dãy đá ngầm, sóng biển xô vào bờ từng đợt, phương xa vẫn là màu xanh bất tận.

 

Tiêu Nham đứng trên một tảng đá, thân thể tựa như không trọng lượng ngã về phía trước.

 

"Em đang làm gì!"

 

Jane một tay kéo cậu trở lại, gắt gao ôm lấy thắt lưng cậu, từng bước một lui về phía sau.

 

"Đây là một... một hòn đảo..."

 

"Không sai, đây là một hòn đảo."

 

Tiêu Nham nhắm chặt hai mắt.

 

Hai má Jane cọ vào mặt Tiêu Nham, hôn lên khóe môi cậu, "Cho nên em không thể đi đâu cả."

 

"Buông tôi ra."

 

"Tôi có thể buông em ra, nhưng nếu em còn dám làm chuyện như vừa rồi, tôi sẽ không cho em cơ hội rời khỏi phòng nữa, tôi sẽ không ngừng khiến em cảm nhận sự tồn tại của tôi."

 

Tiêu Nham rất hiểu phương thức của cái gọi là "cảm nhận sự tồn tại" mà đối phương nói là gì, với loại uy hiếp này đã khiến cậu chết lặng.

 

=============================

 

Chuyện bên lề:

 

Jane Wallace: Tôi mang cả thế giới đến đặt trước mặt em, em lại không động tâm.

 

Tiêu Nham: Bởi vì trong lòng tôi chỉ có Hein.

 

Jane: Bí Đao Béo, cô thắng!

 

Bí Đao Béo: Được một ngàn đô la rồi! Ha ha ha!

 

Tiêu Nham: Tôi là con ruột của cô, cô lấy tôi ra làm vật đánh cược như vậy thật sự quá tàn nhẫn!

 

=============================

back top