Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 88

 

Dạo gần đây bạn Cỏ bận sml nên không update truyện được, cám ơn mọi người đã kiên nhẫn chờ đợi đến hôm nay nhe~~ Bạn Cỏ sẽ cố gắng update thường xuyên hơn nà ~ Yêu thương ~

 

/88/.

 

Đây là một vấn đề phức tạp.

 

Lẻn vào trong đại não của kẻ thù, đồng nghĩa với việc bản thân sẽ là tư duy khách thể, mà đối phương chính là chủ thể. Tư duy chủ thể có cấu trúc và năng lực khống chế rõ ràng cao hơn khách thể nhiều, khả năng khách thể bị bóp chế cũng cao hơn chủ thể, thậm chí còn tạo thành thương tổn tế bào thần kinh. Cũng như năm đó Hein và Trầm Băng tiến vào tư duy của Trung tướng Rynodine, tổn thương lúc đó khiến cho đến tận bây giờ Trầm Băng vẫn không thể đi vào tiềm thức của bất cứ người nào khác.

 

Đối với tư duy chủ thể mà nói, một khi có kẻ thù xâm nhập, nếu ngăn cản không được, đối phương không chỉ lấy đi những tin tức quan trọng, thậm chí còn làm hỗn loạn hình thức tư duy của chủ thể, tạo thành tổn thương không thể đoán trước được. Như năm đó Tiêu Nham một mình điều khiển phi hành khí đụng phải sự xâm lấn của chặn giả, cậu vây khốn tư duy của đối phương, nhưng cũng đồng thời tự nhốt tư duy bản thân trong tiềm thức của mình.

 

Tiêu Nham nhíu mày trầm tư.

 

Thiếu tướng Cliff Shaw nhìn bộ dáng nghiêm túc của cậu, cười thành tiếng, "Tôi rất vui vì cậu không vội vàng cho tôi đáp án."

 

Nói xong, thiếu tướng Cliff Shaw uống một ngụm cà phê, Tiêu Nham cũng theo bản năng bưng tách cà phê của mình lên nhấp một hơi.

 

"Đắng quá."

 

So với cà phê, Tiêu Nham tin tưởng bản thân càng thích hồng trà hơn.

 

"Ha ha!" Cliff Shaw bị bộ dáng cậu chọc cười, không khí nặng nề không vui cũng trở nên thoải mái hơn, "Tuy rằng cà phê rất thích hợp với tôi, nhưng không nhất định sẽ hợp với cậu."

 

"... Cho nên việc này cũng giống như cà phê vậy, mỗi người đều sẽ có phản ứng khác nhau. Tôi có tốc độ liên kết đại não 3 triệu tỷ, khi tôi suy nghĩ, không ai có thể đuổi kịp tốc độ của tôi, mặc dù là chặn giả có kinh nghiệm nhất, ít nhất gã cũng phải nhanh được như tôi! Đại não của tôi là vương quốc của tôi, tôi có thể xây dựng mọi thứ ở đây. Cho nên đối với tôi mà nói, dụ dỗ kẻ địch tiến vào đại não của tôi, đặc biệt là những kẻ địch có tốc độ và năng lực tư duy cao, tôi sẽ càng có lợi."

 

Cliff Shaw hơi ngã người dựa lưng vào ghế dựa phía sau, nhìn vào mắt Tiêu Nham, "Tôi không thể bình luận suy nghĩ của cậu là đúng hay sai, bởi vì đúng hay sai chỉ có thể dựa vào chính cậu thực hiện. Mà thứ tôi có thể giúp cậu chỉ là cho cậu phương pháp mà thôi. Hôm nay tôi sẽ dạy cậu bài học đầu tiên, không phải là phân tán tư duy của cậu khiến chặn giả không thể định vị tin tức trong não cậu, những thứ này Đại tá Burton đã dạy cậu hết rồi. Tôi muốn dạy cậu, làm thế nào dụ dỗ một thể tư duy cường đại đến giữa tiềm thức của cậu, đảo khách thành chủ."

 

"Một người có tư duy càng nhanh nhạy, thì tính cảnh giác của người đó sẽ càng cao! Hắn có thể dễ dàng vạch trần bất cứ bẫy rập nào mà tôi tạo ra!" Tiêu Nham nhớ tới lần đó bản thân liều lĩnh thăm dò Valentine Shein, nếu không phải Casey cũng cùng lúc xâm nhập đại não Valentine, cậu có thể không còn cơ hội toàn thân trở ra.

 

"Cho nên cậu chỉ cần nhớ kỹ một việc, chính là cho đối phương nhìn thấy thứ mà gã muốn nhìn thấy, để gã đạt được thứ mà gã khát vọng nhất, thậm chí là thứ gã đeo đuổi cả đời. Đây là mồi nhử, khi gã càng lúc càng muốn nhiều hơn, sẽ tự động đi theo mồi nhử tiến vào chủ thể của cậu. Cao thủ chân chính sẽ khiến cho đối phương tự nguyện trầm luân, mà đến thời điểm đó, cậu không chỉ có thể khóa chặt tư duy của đối phương ngay trong đại não mình, mà còn có thể công khai tiến hành phân tích, thăm dò những suy nghĩ nguyên thủy nhất không chịu sự khống chế bởi đạo đức và luân lý lẽ thường của gã."

 

Tiêu Nham không thể tưởng tượng ra "mồi nhử" mà Cliff Shaw nói rốt cục là thế nào, nhưng cậu biết một việc, muốn tạo ra một miếng "mồi nhử" đồng nghĩa với việc mình phải có hiểu biết nhất định về mục tiêu mà mình muốn dụ dỗ, nếu không miếng mồi này không còn hiệu quả.

 

"Nhiều lời cũng vô dụng." Thiếu tướng Cliff Shaw vỗ vỗ tay, trợ lý của ông đi đến, cầm theo hai thiết bị đầu cuối không dây và thiết bị quan sát, "Tôi sẽ tiến vào tư duy của cậu, cho cậu cảm nhận tôi sẽ làm thế nào để dụ dỗ cậu vào bên trong đại não của mình."

 

Tiêu Nham ngây ngẩn cả người, nói cách khác Thiếu tướng Cliff Shaw định tiến vào đại não của mình, sau đó lại dẫn dắt tư duy của mình đi vào trong đại não của ông ấy sao?

 

Thiếu tướng Cliff Shaw đã từng tra tấn vô số nhân vật nguy hiểm, đại não của ông ấy tất nhiên cũng là một khu vực đầy rẫy nguy hiểm.

 

"Đừng lo lắng, cậu là đệ tử của tôi, tôi sẽ không khiến cho cậu chết mất xác đâu."

 

Cliff Shaw tiến nhập vào đầu cuối, Tiêu Nham hít sâu một hơi, ngồi đối mặt với đối phương, cậu nhìn Cliff Shaw nhắm mắt lại, trạng thái hoàn toàn thoải mái.

 

Bên tai vang lên tiếng thông báo của hệ thống về việc điều chỉnh tầng sóng điện não.

 

Tiêu Nham thở ra một hơi, bình tĩnh tiếp nhận tư duy của Cliff Shaw.

 

Cliff Shaw tiến vào tầng đối lưu tư duy của Tiêu Nham, suy nghĩ của ông trải dài không ngừng, tìm không thấy điểm khởi đầu cũng không thấy điểm kết thúc, tư duy của hai người lần lượt thay đổi quấn quýt chặt chẽ không rời, mà khó có thể tin được chính là, Tiêu Nham không tìm được bất cứ thông tin gì về những quá trình tra tấn của Cliff Shaw ở đây, ngược lại chỉ có hình ảnh về những việc trong cuộc sống thường ngày của ông, ví dụ như lúc Cliff Shaw và Hervieu đánh bài Brit, hai người phối hợp với nhau như thế nào để khiến Gordon thua chật vật. Lại ví dụ như trợ lý của ông ấy làm ra những chuyện ngu ngốc đến mức khiến người ta bất đắc dĩ như thế nào, hay hoặc là loại cà phê mà ông thích là gì vân vân. Cliff Shaw quả nhiên là cao thủ thao túng tư duy, người bình thường khi xâm lấn tư duy của người khác, trong ký ức hoặc nhiều hoặc ít sẽ bị lẫn lộn cùng với những ký ức về cuộc sống thường ngày, đối với Cliff Shaw thì tra tấn là công việc mỗi ngày của ông, nhưng ông lại giấu toàn bộ những tin tức quan trọng đi. Tiêu Nham không ngừng bóc tách và phân tích tư duy của Cliff Shaw, mà ông cũng không cố sức ngăn cản. Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Nham chìm đắm trong việc lý giải đối phương, trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cảnh báo.

 

"Cảnh báo! Cảnh báo! Tiếp điểm trên thông đạo I mất hiệu lực!"

 

"Cảnh báo! Cảnh báo! Tiếp điểm trên thông đạo J mất hiệu lực!"

 

Ngón tay Tiêu Nham bấu chặt lưng ghế dựa, cậu lập tức tiến vào hệ thống theo dõi, liền nhìn thấy trong thông đạo đột nhiên xuất hiện rất nhiều tang thi Level 3, nhóm bộ đội đặc chủng ngoài cửa đang ra sức chiến đấu.

 

Đây rốt cục là xảy ra chuyện gì! Chẳng lẽ trong Shire còn có gián điệp của Sóng Triều, đã truyền tin tức cậu không ở tổng bộ của bộ đội đặc chủng ra bên ngoài hay sao?

 

Nhưng cậu vừa rời khỏi tổng bộ của bộ đội đặc chủng còn chưa đến một giờ đồng hồ, năng lực hành động của Sóng Triều không khỏi quá nhanh rồi?

 

Bên tai truyền đến thanh âm của Thiếu tướng Cliff Shaw, "Ngắt liên kết ngay lập tức! Đi theo tôi!"

 

"Xảy ra chuyện gì!"

 

"Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa! Nơi này là bộ đội tra tấn, không phải bộ đội đặc chủng! Sức chiến đấu của nhân viên không được mạnh mẽ như vậy đâu!"

 

Tiêu Nham đang muốn mở cửa lao ra, lại bị Cliff Shaw ngăn cản.

 

"Tôi biết cậu cảm thấy bản thân có được X-2 là có thể dũng mãnh phi thường mà lao ra ngoài! Nhưng nơi này là bộ đội tra tấn, tôi quyết không thể cho cậu gặp chuyện không may ở nơi này! Cậu phải cùng tôi rời đi bằng thông đạo khẩn cấp!"

 

"Hein đang ở bên ngoài!"

 

Cliff Shaw mở thiết bị liên lạc lên, nói với Hein ở bên ngoài cửa, "Đại tá, chúng ta gặp tại điểm A!"

 

"Đã nhận."

 

Nhận được Hein đáp lời, Tiêu Nham rốt cục có thể thả tâm mà theo Cliff Shaw rời đi từ thông đạo khẩn cấp.

 

Cliff Shaw ấn một cái nút, mặt đất bên dưới bàn làm việc chậm rãi mở ra, Tiêu Nham theo sau Cliff Shaw đi vào.

 

Ngay trong nháy mắt khi cậu bước vào, thân thể rơi vào một trận mất trọng lượng, ánh sáng trên đỉnh đầu trở nên càng lúc càng xa, cậu rơi vào một mảnh vực sâu không thấy đáy, cơ thể bởi vì ma xát khi rơi xuống dưới tốc độ cao mà vặn vẹo sắp gãy.

 

Cliff Shaw đã sớm không còn bóng dáng.

 

"Chào mừng cậu tiến vào tư duy của tôi, Thiếu tá Tiêu Nham."

 

Thanh âm của Cliff Shaw vang lên trong mảnh không gian rộng khôn cùng này.

 

Tiêu Nham rốt cục hiểu được, mọi việc phát sinh vừa rồi chẳng qua là ảo ảnh do Cliff Shaw tạo ra trong chính đại não của mình, ông lấy việc tang thi Level 3 tấn công bất ngờ làm mồi nhử, mà cái gọi là thông đạo khẩn cấp thật ra là lối dẫn vào tư duy của ông, ông đã thành công dụ dỗ Tiêu Nham đi vào bên trong đại não của mình.

 

Lần đầu tiên Tiêu Nham cảm thấy thế giới tư duy đáng sợ đến như vậy, bản thân rõ ràng đang giải đọc những ký ức mà Cliff Shaw mang theo khi đi vào đại não của mình, mà Cliff Shaw lại dùng những ký ức này để chế tạo ra ảo ảnh, khiến Tiêu Nham mắc kẹt trong đó, lẫn lộn giữa tư duy của Cliff Shaw và ranh giới hiện thực.

 

Bóng tối khôn cùng tán đi, trước mắt Tiêu Nham ánh sáng ngập tràn, trước mũi còn mùi cà phê chưa bay hết, cậu trở về với hiện thực rồi sao?

 

"Ngắt liên kết đi, Thiếu tá."

 

Tiêu Nham hít sâu một hơi, tháo thiết bị đầu cuối xuống, lúc này Cliff Shaw đang ngồi bắt chéo chân, nhàn nhã cầm tách cà phê đưa tới bên môi nhấp một ngụm.

 

Trái tim vẫn đập kinh hoàng, cảm giác không trọng lực khi rơi vào thế giới tư duy của Cliff Shaw khiến Tiêu Nham suốt đời khó quên.

 

"Đây là "mồi nhử". Không có bất kỳ ai có thể chế tạo một cảnh tượng hoàn toàn không có sơ hở trong đầu người khác. Cậu từng hoài nghi tôi tạo ra mọi thứ để lừa cậu, nhưng cậu lại không phá vỡ nó. Trên thực tế một khi cậu mở cánh cửa kia ra, tôi nhất định phải càng cẩn thận mà thiết lập mọi thứ, kể cả hình ảnh giao chiến giữa Hein và đám tang thi Level 3 kia. Nhưng tôi không quen thuộc kỹ năng chiến đấu của Hein, mà hiểu biết đối với tang thi Level 3 lại càng không bằng cậu. Tôi tạo ra càng nhiều thứ, sơ hở lộ ra sẽ càng nhiều. Nói cho tôi biết, Tiêu Nham, cậu học được thứ gì từ bài học này?"

 

"Cái gọi là "mồi nhử", chẳng qua là một cái bẫy được giấu diếm mọi sơ hở, trong cái bẫy này, ngài dụ dỗ tôi không chút phản kháng mà tiến vào bẫy rập do ngài tạo ra, cho nên mồi nhử này nhất định là thứ mà tôi khó có thể từ chối, hơn nữa ngài phải cẩn thận dẫn dắt tôi, tránh cho cấu trúc thông tin quá phức tạp, nếu một khi bị tôi phát hiện, sẽ lập tức rời khỏi tư duy của ngài, tôi sẽ hung hăng bóp chết ngài ngay trong tư duy của mình."

 

Cliff Shaw rũ mắt xuống, mỉm cười.

 

"Cậu làm không tệ, nếu không phải bởi vì thân phận của tôi, tính cảnh giác của cậu sẽ rất cao, chẳng qua cậu xem tôi là sư phụ của cậu, ngay từ ban đầu đã tin tưởng tôi, cho nên mới hoàn toàn không nghi ngờ mọi chuyện phát sinh là cái bẫy mà tôi tạo ra. Nghe đây Thiếu tá, nếu kẻ địch của cậu đủ hiểu biết cậu, gã thậm chí có thể ngụy trang thành một người mà cậu cực kỳ tin tưởng ngay trong tư duy của cậu, ví dụ như Đại tá Burton. Đương nhiên, đây chỉ là lý thuyết, cho dù là tôi cũng không thể làm được điều này trong đại não của cậu. Chậc, cà phê đã nguội rồi, hôm nay chấm dứt ở đây đi, chúng ta tan học, tạm biệt."

 

Tiêu Nham nhìn về phía thiết bị liên lạc trên cổ tay, thời gian hiển thị cậu đi vào văn phòng của Cliff Shaw còn chưa được nửa tiếng, nhưng vị Thiếu tướng này thành công khiến cậu lạnh cả lưng.

 

"Cám ơn ngài đã chỉ giáo, gặp lại ngài ở buổi học tiếp theo."

 

Nhìn bóng dáng Tiêu Nham rời đi, Thiếu tướng Cliff Shaw cúi đầu buồn rầu xoa xoa ấn đường của mình.

 

"Trời ạ, còn có buổi học sau nữa sao? Tốc độ liên kết ba triệu tỷ... Xây dựng một cái bẫy trong đại não của cậu thiếu chút nữa khiến đám tế bào não của mình chết sạch rồi..."

 

Cửa trượt phía sau vừa đóng lại, Tiêu Nham nhìn đăm đăm vào Hein đứng ở cách đó không xa, như trước vẫn là dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, cán bộ liên lạc đang muốn tiến lại nói gì đó với Tiêu Nham, cậu lại hai ba bước chạy thẳng đến trước mặt Hein, bàn tay ôm lấy hai má của anh, hung hăn hôn xuống.

 

Cực kỳ dùng sức, điên cuồng đến mức thô lỗ.

 

Hein cũng không lập tức đáp lại cậu, chỉ là khẽ nhếch môi tùy ý cậu khuấy đảo trong khoang miệng mình. Mãi đến khi bàn tay Tiêu Nham rời khỏi mặt anh, ngược lại ôm lấy vai Hein, những bất an ẩn chứa bên trong nụ hôn vội vàng rốt cục biến mất, càng có xu hướng trở thành một nụ hôn cực kỳ nghiêm túc, lúc này Hein mới quấn lấy đầu lưỡi Tiêu Nham, chậm rãi vây chặt lấy cậu.

 

Hít sâu một hơi, Tiêu Nham còn chưa thấy đủ mà lưu luyến chấm dứt nụ hôn này, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, "Thực xin lỗi."

 

"Em hôn anh, thì không cần phải nói lời xin lỗi."

 

Tiêu Nham phát ra tiếng cười khẽ, "Đúng vậy, em quên."

 

"Làm sao vậy." Bàn tay Hein ôm lấy phía sau gáy Tiêu Nham, dù chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lại có một loại cảm giác bản thân được bảo vệ khiến Tiêu Nham vô cùng an tâm.

 

"Không có gì, chẳng qua Thiếu tướng Cliff Shaw thể hiện năng lực tư duy kiệt xuất của ông ấy cho em xem mà thôi. Ông ấy thành công khiến em không phân rõ đâu là thực đâu là giả."

 

"Cho nên em hôn anh, chỉ là để xác định bản thân đang ở trong hiện thực."

 

Tiêu Nham thở ra một hơi, trên đời này có lẽ thật sự không có người nào có thể hiểu rõ cậu bằng Hein Burton. Cậu yêu cậu lo lắng thậm chí cậu sợ hãi, người đàn ông này đều hiểu đến rõ ràng.

 

"Đúng vậy, bởi vì em tin tưởng, không có bất cứ người nào có thể dùng nụ hôn của anh để lừa gạt em."

 

"Đương nhiên."

 

Khoảnh khắc đó, tâm tình của Tiêu Nham lập tức trở nên thoải mái, hai tay cậu cắm vào trong túi quần quân phục, ngửa đầu thảnh thơi đi từng bước trong thông đạo, ngẫu nhiên xoay đầu về phía Hein nói mấy câu, nhưng mỗi một biểu tình đều có vẻ thoải mái không chút gánh nặng.

 

"Em nói này, thật vất vả mới rời khỏi tổng bộ của bộ đội đặc chủng, chúng ta có thể đừng vội vàng trở về như vậy được không?""

 

"Em muốn ăn beefsteak và uống rượu vang."

 

"Không, em muốn đến câu lạc bộ thoát y."

 

"Chỉ có thể đi ăn beefsteak."

 

"Đừng nghiêm túc như vậy mà! Anh có thể biểu diễn cho em nhìn, em tuyệt đối sẽ không nhìn phụ nữ hay đàn ông khác!"

 

"Chỉ có beefsteak và rượu vang, Thiếu tá. Đây là mệnh lệnh."

 

"..."

 

Cán bộ liên lạc ngây ngốc đứng nhìn hai người rời đi, một tiểu đội bộ đội đặc chủng đi theo phía sau cư nhiên không có người nào lộ ra biểu tình ngạc nhiên đối với những việc xảy ra vừa rồi. Thật lâu sau đó, cán bộ liên lạc mới khó khăn hộc ra một câu: "Người vừa rồi, thật là Đại tá Burton sao?"

 

Một tuần sau, Tiêu Nham chính thức đệ trình công thức X-2 cho Viện khoa học Trung ương. Mà người đầu tiên nghiệm chứng công thức này lại là Maya.

 

Khi Maya thành công tỉnh lại từ trong khoang vô trùng, Viện khoa học Trung ương bắt đầu tiến hành sử dụng toàn diện X-2 cho bộ đội đặc chủng. Tiểu đội của Hein là đơn vị đầu tiên thoát ly ảnh hưởng của virus X trong toàn bộ bộ đội đặc chủng, tất cả mọi người trong bội đội đặc chủng chào đón một hy vọng mới vừa mở ra.

 

Trung tâm thông tin của quân bộ chính thức công bố tin tức này ra toàn bộ Shire, tuy rằng không nói rõ nghiên cứu viên là ai, nhưng mà tất cả mọi người trong bộ đội đặc chủng đều rất rõ ràng, cho nên mỗi khi Tiêu Nham từ phòng trọ của mình đi đến phòng nghiên cứu, dọc theo đường đi đều có thể đụng phải nhóm bộ đội đặc chủng cực kỳ nghiêm túc chào theo nghi thức quân đội.

 

Lauren thỉnh thoảng đi theo phía sau Tiêu Nham nhìn thấy một màn này, liền sờ sờ mũi nói: "Còn chưa nhìn thấy Thiếu tướng Gordon được tôn trọng đến như vậy! Ai nói bộ đội đặc chủng khinh thường kỹ thuật binh chứ?"

 

Thiếu tướng Gordon từ phía đối diện đi tới tình cờ nghe thấy lời cậu, cười nói: "Thành quả của Thiếu tá Tiêu Nham đâu chỉ là chế tạo thành công X-2, mà cậu ấy còn phá vỡ rào cản giữa các đơn vị bộ đội trong quân bộ, hiện tại quân bộ so với trước kia càng thêm đoàn kết hơn bao giờ hết."

 

Maya đi theo phía sau Gordon cố ý làm ra biểu tình mệt mỏi, hít một hơi nói, "Lần chiêu mộ binh sĩ gần đây nhất, số lượng người đăng ký so với trước đây cư nhiên tăng gấp năm lần, chúng ta chính là bộ đội tinh anh, cần chính là người xuất sắc mọi phương diện! Hiện tại phải lựa chọn trong một đống người như thế thật sự rất mệt, lại càng không cần nói sau này còn phải tiến hành huấn luyện cho bọn họ nữa!"

 

Lauren nghiêng đầu nói, "Anh không phải đã tiếp nhận X-2 rồi sao? Sao có thể dễ dàng mệt như vậy chứ? Hơn nữa không phải còn có hệ thống mô phỏng chiến đấu sao? Huấn luyện bọn họ hẳn là càng thoải mái hơn so với trước đây mới phải?"

 

Thiếu tướng Gordon ngẩn người, rồi lập tức cười đến mức bụng sắp đau. Maya vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Lauren, "Nhóc con, cậu không nghe ra tôi đang khích lệ Tiêu Nham hay sao vậy?"

 

Lauren lạnh lẽo "À" một tiếng, "Tôi không phải là anh, làm sao tôi biết được."

 

Tiêu Nham buồn cười dẫn theo Lauren rời đi, "Đi thôi, tiểu quỷ, cậu còn có rất nhiều số liệu chưa xử lý xong đó!"

 

Trở lại phòng nghiên cứu, nhưng thực hiển nhiên tâm tư Lauren cũng không đặt ở việc nghiên cứu. Cậu đeo thiết bị đầu cuối, nhìn Tiêu Nham, vẻ muốn nói lại thôi. Mà Tiêu Nham lại cố ý giả vờ không nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của cậu ta.

 

Thật sự là rất thú vị!

 

Tiêu Nham cảm thấy bản thân quả thật như đang nuôi một con thú cưng.

 

Thật lâu sau, Lauren rốt cục nhịn không được mở miệng.

 

"Anh có biết ngày mai là kỷ niệm thành lập liên bang không?"

 

"Ừ."

 

"Anh nhất định sẽ được mời tham dự tiệc tối của bộ đội đặc chủng, đúng không?" Lauren ló đầu qua, người này khó được lúc thể hiện thái độ... nhúng nhường như thế trước mặt cậu.

 

"Ừ." Tiêu Nham tiếp tục giả vờ không biết suy nghĩ của cậu ta.

 

"Có thể dẫn tôi đi cùng không? Nghe nói trong buổi tiệc tối, tất cả nữ sĩ quan sẽ mặc trang phục rất sexy!"

 

Quả nhiên là thiếu niên trẻ tuổi, Tiêu Nham ở trong lòng cười dài nhìn Lauren một bộ biểu tình trí tưởng tượng đang bay cao bay xa.

 

"Nếu cậu là con gái, tôi ngược lại có thể mời cậu làm bạn đồng hành nữ của tôi. Nhưng cậu lại là nam." Tiêu Nham đẩy cái đầu đang chồm tới của Lauren ra.

 

"... Anh đây là kỳ thị giới tính!"

 

"Việc cậu cần làm hẳn là làm tốt những việc đang nắm trong tay. Đoạn gien số 1242 có sai lầm kìa."

 

Tiêu Nham trả kết quả nghiên cứu của Lauren lại cho cậu ta, cậu ta kiểm tra gần nửa giờ mới tìm ra được điểm sai lầm, Lauren gãi đầu gãi tai oán giận, "Anh rốt cục là cấu tạo não như thế nào vậy hả! Sai lầm nhỏ xíu như thế cũng bị anh tra được!"

 

"Cậu nên biết chuyện chúng ta phải làm, sai một li là đi một dặm."

 

Ngữ điệu của Tiêu Nham nửa như nói đùa, không có chút ý trách cứ nào, nhưng Lauren lại cảm giác trầm trọng khó hiểu, cậu ta thất lạc cúi đầu.

 

Nhìn vẻ mặt của cậu ta, Tiêu Nham nảy ra ý xấu mà một lần nữa trêu chọc.

 

"Nếu không cậu có thể nhờ Wynne dẫn cậu đi được mà."

 

Lauren trợn tròn hai mắt ngẩng đầu lên, "Tôi mới không cần đi cùng tên kia đâu! Anh ta nhất định sẽ xoa loạn kiểu tóc của tôi! Sau đó lại tìm cơ hội cười nhạo tôi trước mặt mọi người!"

 

Tiêu Nham theo bản năng tưởng tượng ra hình ảnh kia, bỗng nhiên cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

 

"Anh sẽ đi cùng Đại tá Burton sao?" Lauren bỗng nhiên mở miệng hỏi.

 

Tiêu Nham dừng một chút, chợt nhớ ra mình chưa từng thấy bộ dáng Hein mặc lễ phục dạ hội bao giờ. Anh ấy dáng người thon dài, khí chất vô cùng xuất chúng, nhất định sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người cho xem.

 

"Dù sao hai người cũng không thể cùng nhau khiêu vũ."

 

Thanh âm vui sướng khi người gặp họa của Lauren khiến Tiêu Nham thiếu chút nữa bị sặc bởi chính nước miếng của mình.

 

Đối với nghiên cứu X-2, Tiêu Nham có thể nói là đã chính thức kết thúc, hiện tại việc cậu cần dồn hết toàn lực ứng phó ngược lại chính là huấn luyện chặn giả của Cliff Shaw đối với mình.

 

Lần thứ hai khi cậu đi vào văn phòng của Cliff Shaw, rất rõ ràng tươi cười của Thiếu tướng đại nhân có chút miễn cưỡng.

 

"Thiếu tá, cậu tới tìm tôi uống trà chiều sao?"

 

Tiêu Nham mỉm cười ngồi xuống trước mặt đối phương, không nhanh không chậm nói, "Ngài còn chưa dạy tôi, sau khi dụ dỗ kẻ địch vào đại não của tôi thành công thì làm thế nào để giết chết đối phương."

 

"Việc này kỳ thật cũng giống như dụ dỗ đối phương vậy. Nhốt kẻ địch của cậu vào một nơi mà gã không có chỗ nào để trốn, trước khi gã ý thức được mình đang bị giam dữ, hãy làm bất cứ chuyện gì cậu muốn làm." Cliff Shaw khẽ mím môi, ngón tay trong không khí nhẹ nhàng gõ một chút, "Kỳ thật cậu nhớ rõ, Đại tá Burton đã từng như vậy đối với cậu."

 

Tiêu Nham ngẩn ra, chợt nhớ ra tư duy của mình đã từng bị Hein giam cầm trong "thân thể" mà anh sáng tạo ra, cậu bị Hein xâm phạm không chút lưu tình, Hein dùng phương thức này để bức bách cậu thoát khỏi "thân thể" đó.

 

Hít ngược một hơi, Tiêu Nham ngẩng đầu nhìn Cliff Shaw, "Cho nên, khi tôi dùng ý thức của mình để cầm tù đối phương, phải khiến đối phương tin tưởng tất cả những điều này đều là sự thật."

 

"Hoặc là, cho dù không phải là sự thật, gã cũng tình nguyện chìm đắm."

 

Tiêu Nham vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, "Cho nên, lúc này ngài sẽ để tôi tiến vào đại não của mình và làm mẫu cho tôi xem?"

 

"Ha ha." Cliff Shaw cười gõ gõ đại não của mình, "Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ. Tôi đã chọn được cho cậu một đối tác phù hợp nhất rồi."

 

"Ai?"

 

Cliff Shaw giơ cổ tay lên, nói vào thiết bị liên lạc, "Đại tá Burton, mời cậu tiến vào một chút."

 

Tiêu Nham kinh ngạc nhìn đối phương, mà Cliff Shaw lại khôi phục biểu tình nghiêm túc.

 

"Đại tá, nhớ kỹ những gì tôi nói với cậu, trọng điểm nằm ở chỗ khi đối phương bị nhốt trong tư duy của cậu mà không phát hiện sự thật hoặc là cam tâm tình nguyện chìm đắm vào đó, cậu liền thắng."

 

Tiêu Nham hít một hơi, phải làm được đến mức "không phát hiện" hoặc là "cam tâm tình nguyện chìm đắm" sao? Đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng, đối phương chính là Hein Burton!

 

Hein đi tới trước mặt Tiêu Nham, đeo thiết bị đầu cuối lên.

 

"Được, vì tiết kiệm thời gian, chúng ta trực tiếp bắt đầu từ khi Đại tá Burton tiến vào tầng đối lưu tư duy của cậu nhé. Tôi cũng rất muốn biết, cậu có năng lực giam giữ Đại tá Burton trong đại não của mình hay không!"

 

Tiêu Nham nhắm mắt lại, cố gắng để tư duy của mình bình tĩnh trở lại. Đây không phải là lần đầu tiên Hein tiến vào đại não của mình, cậu không cần sợ hãi bất cứ điều gì.

 

Nhớ kỹ những điều này, chính là vì gài bẫy được Hein.

 

Lúc này, Hein đã xuyên qua vùng ngoại duyên tầng tư duy của cậu, tiến vào tầng đối lưu tư duy của Tiêu Nham.

 

Vô số dữ liệu và đoạn ký ức đổ xô về phía Hein.

 

Anh mạnh mẽ tách những thứ này ra, dọc theo một ký ức nào đó của Tiêu Nham, đi đến một đoạn "hiện thực" khác.

 

Ngày hôm đó, lần thứ hai khi bọn họ ngồi trong một gian phòng sa hoa, ăn beefsteak uống rượu vang. Đương nhiên những chuyện này Tiêu Nham nhớ rõ ràng rành mạch. Hein cư nhiên bao nguyên nhà hàng này, nhóm bộ đội đặc chủng đi theo bọn họ bảo vệ ở bên ngoài nhà hàng, không gian bên trong chỉ có duy nhất hai người cùng tiếng nhạc cổ điểm chậm rãi vang lên.

 

"Này, ở trong đầu em mà anh nghĩ tới chuyện này để làm gì?" Tiêu Nham không chút kiên nhẫn dựa vào ghế ngồi, miếng beefsteak trước mắt giống như đúc ngày hôm đó, mà ngay cả thanh âm khi Hein tự mình rót rượu vang vào trong ly cho cậu cũng được tái hiện lại không sai lệch một chút.

 

Tiêu Nham có loại cảm giác khó chịu khi bị giọng khách át giọng chủ.

 

Chẳng qua khi cậu nhìn vào đôi hàng mi khẽ rũ xuống của Hein, cậu biết đây vĩnh viễn là khung cảnh có thể dễ dàng mê hoặc mình.

 

Không biết từ khi nào, nhóm bộ đội đặc chủng bảo vệ bên ngoài nhà hàng đã biến mất không thấy đâu, thế giới đột nhiên yên tĩnh. Tiêu Nham nhìn ra bên ngoài cửa sổ thủy tinh, cảnh đêm của Shire sặc sỡ tựa như đang trôi nổi trên mặt biển, mông lung nhấp nhô.

 

Hein đi đến phía sau Tiêu Nham, cánh tay vòng qua bờ vai cậu, giúp cậu cắt miếng beefsteak thành từng khối nhỏ.

 

Tiêu Nham cúi đầu, chăm chú nhìn vào ngón tay của đối phương. Thon dài mà hữu lực, tao nhã đến mức khiến người ta xem nhẹ sự cường hãn và chấp nhất của đôi bàn tay này.

 

"Ăn đi."

 

Thanh âm của Hein từ trên đỉnh đầu truyền đến, ly rượu vang đỏ đặt trước mặt Tiêu Nham tựa như khẽ lung lay tạo thành một vòng bán nguyệt mờ ảo.

 

Tiêu Nham đưa miếng thịt bò đầu tiên vào trong miệng. Cậu không biết đây là hương vị gì, hoặc là cậu căn bản không có tinh lực để mà thưởng thức nó, toàn bộ cảm giác của cậu đều bị người đàn ông bên cạnh này chiếm giữ. Môi đối phương dừng trên đỉnh đầu cậu, lướt qua vành tai cậu, chậm rãi chạm vào cổ cậu. Tiêu Nham cầm ly rượu vang của mình lên, khoảnh khắc cậu nuốt xuống một ngụm chất lỏng màu đỏ thuần hậu kia, Hein mãnh liệt duyện hôn ngay phía sau gáy cậu. Bả vai Tiêu Nham lập tức co rụt lại. Cho dù cậu biết mọi thứ đều là cảm giác do Hein tạo ra, giống như hành vi trong vô số lần trước đây người đàn ông này xâm nhập vào tư duy của mình, Tiêu Nham phát giác sự giãy dụa của mình vô lực mà nông cạn đến cỡ nào.

 

=========================================

 

Chuyện bên lề:

 

Cliff Shaw: Không biết Tiêu Nham sẽ dùng phương pháp gì để đoạt lại quyền chủ động đây, nói không chừng cậu ta lại bị Hein khống chế ngay trong tư duy của mình cho xem.

 

Bí Đao Béo: Thông qua việc "ấy ấy"?

 

Cliff Shaw: Cô thật tục.

 

Bí Đao Béo: Nếu vậy, làm một lần hẹn hò chân chính cũng được nhỉ?

 

Cliff Shaw: Muốn bọn họ hẹn hò đàng hoàng so với tận thế còn khó khăn, thôi bỏ đi... Này, cô rốt cục định làm thế nào vậy!

 

Bí Đao Béo: Anh đoán đi! Anh đoán đi! Đoán đi đoán đi!

 

Cliff Shaw: Tôi đoán em gái cô!

 

==========================================

back top