U tối

U Tối

1.

Ngôi nhà của tôi có những vết bầm.

Chúng không phải là những vết ố vàng của thời gian hay những mảng tường loang lổ vì mưa dột. Chúng là những vết u tối, xuất hiện sau mỗi cơn thịnh nộ của bố. Chúng có màu tím sẫm khi còn mới, rồi dần chuyển sang màu xanh đen, và không bao giờ thực sự tan biến. Chúng là những ký ức mà xi măng và vôi vữa buộc phải ghi lại.

Tôi là Tâm. Năm nay tôi mười tuổi. Và tôi là người duy nhất trong nhà nói chuyện với những vết bầm đó.

Vết bầm đầu tiên xuất hiện vào một buổi tối mùa hè, trên bức tường phòng khách, ngay sau lưng mẹ. Hôm đó, bố về nhà với mùi rượu và sự bực dọc. Một món ăn mẹ nấu hơi mặn, một câu trả lời của mẹ không vừa ý ông, tôi không còn nhớ rõ. Tôi chỉ nhớ không khí trong nhà đặc quánh lại, như đông cứng ngay trước một cơn bão. Tôi nhớ tiếng bát đĩa vỡ tan. Tiếng mẹ tôi nấc lên một tiếng nghẹn ngào.

Tôi nhắm chặt mắt lại. Khi tôi mở mắt ra, bố đã vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại. Mẹ đang lẳng lặng nhặt những mảnh vỡ. Và trên bức tường trắng, một vùng tối có hình dạng như một bàn tay đã xuất hiện. Nó sẫm màu, và dường như đang run rẩy, co rút.

Tôi lén đến gần, đưa tay chạm vào nó. Lạnh toát. Một cái lạnh khác hẳn với sự mát mẻ của bức tường xung quanh. Nó là một cái lạnh thấm vào da thịt, mang theo một nỗi buồn không tên.

Mẹ thấy tôi. Bà vội vàng kéo tôi ra. “Tường bẩn thôi con. Để mai mẹ lau.”

Nhưng hôm sau, mẹ lau không sạch. Bà dùng xà phòng, dùng cả chất tẩy rửa mạnh, nhưng vết bầm vẫn còn đó, trơ trơ như một lời buộc tội câm lặng. Cuối cùng, bà dùng một bức tranh hoa loa kèn, bức tranh duy nhất trong nhà, để che nó đi.

Nhưng tôi biết nó vẫn ở đó, ẩn sau những cánh hoa giả tạo. Một khối u đang lớn dần trong cơ thể của ngôi nhà.

2.

Sau vết bầm đầu tiên, những vết bầm khác bắt đầu xuất hiện.

Chúng mọc lên như nấm sau mưa. Một vết dài trên hành lang, nơi bố đã xô mẹ. Một vết tròn trên sàn bếp, nơi một cái nồi bị ném xuống. Một vết nhỏ hơn, ngay trên cánh cửa phòng tôi, khi bố đập cửa và gầm lên bắt tôi phải im lặng.

Ngôi nhà của chúng tôi dần dần thay đổi. Nó không còn là một nơi trú ẩn. Nó trở thành một cơ thể đầy thương tích.

Ánh sáng dường như ngại ngần khi chiếu vào nhà. Những tia nắng sớm, thay vì nhảy múa trên sàn, lại như bị những mảng u tối đó hút cạn sinh lực, trở nên yếu ớt và nhợt nhạt.

Không khí cũng trở nên nặng nề hơn. Tôi có cảm giác mình phải gắng sức mới có thể hít thở được.

Đôi khi, vào ban đêm, tôi nghe thấy tiếng ngôi nhà rên rỉ. Tiếng sàn gỗ cọt kẹt như tiếng xương gãy. Tiếng đường ống nước rò rỉ từng giọt, từng giọt, như những giọt nước mắt mà ngôi nhà không thể kìm nén.

Tôi bắt đầu có những thói quen kỳ lạ. Tôi tránh bước lên những vết bầm trên sàn. Tôi không dám dựa lưng vào những mảng tường có chúng. Trước khi đi ngủ, tôi thường thì thầm với vết bầm trên cánh cửa phòng mình: “Đừng buồn nhé. Rồi sẽ ổn thôi.”

Mẹ tôi cũng chiến đấu với chúng theo cách của bà. Bà mua những bóng đèn có công suất lớn hơn, hy vọng ánh sáng mạnh có thể xua tan bóng tối. Nhưng những vết bầm chỉ càng trở nên đen đặc hơn dưới ánh sáng gay gắt, như thể chúng đang thách thức. Bà mua những tấm thảm mới để che đi những vết thương trên sàn nhà. Bà sơn lại những bức tường.

Tôi nhớ mãi cái ngày bà sơn lại bức tường phòng khách. Bà cẩn thận dời bức tranh hoa loa kèn ra, để lộ vết bầm hình bàn tay đầu tiên. Nó đã lan rộng ra, những đường gân tím đen tỏa ra xung quanh như rễ cây độc. Mẹ sơn một lớp, rồi hai lớp sơn trắng lên. Bức tường trắng tinh trở lại. Mẹ mỉm cười, một nụ cười mệt mỏi nhưng đầy hy vọng.

Nhưng chỉ vài ngày sau, vết bầm lại từ từ thấm ngược qua lớp sơn mới. Nó không còn rõ nét như trước, mà mờ ảo hơn, như một khuôn mặt bị nhòe đi sau một tấm kính phủ đầy hơi nước. Nó trông còn đáng sợ hơn cả khi chưa bị che lấp. Nó chứng tỏ rằng, có những vết thương không thể nào chữa lành bằng cách che đậy.

Cũng có những giai đoạn bình yên. Đó là những lúc bố tôi không uống rượu. Ông trở nên hiền lành, thậm chí là vui vẻ. Ông mua quà cho mẹ, đưa tôi đi công viên. Trong những ngày đó, tôi để ý thấy những vết bầm trên tường dường như nhạt màu đi. Chúng chuyển sang một màu vàng xanh bệnh hoạn, giống như những vết bầm cũ trên da người sắp tan. Ngôi nhà dường như cũng thở phào nhẹ nhõm. Ánh sáng có vẻ trong trẻo hơn. Không khí dễ thở hơn.

Những ngày đó gieo vào lòng tôi một hy vọng mỏng manh. Có lẽ mọi thứ sẽ ổn. Có lẽ bố sẽ thay đổi. Có lẽ ngôi nhà sẽ tự chữa lành.

Nhưng hy vọng, trong căn nhà của tôi, là một thứ xa xỉ và nguy hiểm. Bởi vì sau mỗi giai đoạn bình yên, cơn bão luôn ập đến dữ dội hơn. Một cuộc điện thoại không mong muốn, một lời phàn nàn từ sếp, một thất bại trong công việc… bất cứ điều gì cũng có thể là que diêm châm ngòi cho thùng thuốc súng trong người bố.

Và khi cơn thịnh nộ mới nổi lên, những vết bầm cũ ngay lập tức sẫm màu trở lại, đen kịt và giận dữ. Những vết bầm mới xuất hiện, to hơn, sâu hơn. Ngôi nhà lại oằn mình. Nỗi đau lại được khắc sâu thêm vào da thịt của nó.

3.

Tôi cảm thấy mình phải làm gì đó.

Tôi không thể bảo vệ mẹ khỏi những cú đấm của bố. Tôi quá nhỏ bé. Nhưng có lẽ, tôi có thể an ủi ngôi nhà.

Tôi lục tìm hộp bút màu của mình. Tôi vẽ. Tôi vẽ những bức tranh rực rỡ nhất mà tôi có thể tưởng tượng. Những ông mặt trời cười toe toét với những tia nắng vàng chóe. Những ngôi nhà có ống khói hình trái tim. Những gia đình ba người nắm tay nhau đi trên một bãi cỏ xanh mướt.

Tôi dùng băng keo, cẩn thận dán những bức tranh của mình lên trên những vết u tối. Tôi dán ông mặt trời lên vết bầm hình bàn tay trong phòng khách. Tôi dán bức tranh gia đình lên vết nứt dài ở hành lang. Tôi dán một bông hoa bảy sắc cầu vồng lên vết bầm trên cửa phòng tôi.

Tôi biến ngôi nhà thành một phòng triển lãm nghệ thuật ngây ngô. Tôi hy vọng màu sắc và sự vui vẻ trong tranh của tôi có thể chữa lành những vết thương. Tôi hy vọng, nếu ngôi nhà cảm thấy vui hơn, nó sẽ có sức mạnh để chống lại bóng tối.

Mẹ nhìn thấy những gì tôi làm. Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi vào lòng. Nước mắt bà rơi xuống tóc tôi, nóng hổi.

Vài ngày liền, ngôi nhà dường như thật sự khởi sắc. Những bức tranh của tôi, dù không thể che hết những vết bầm, nhưng chúng đã mang lại một sinh khí mới. Chúng là những đốm lửa nhỏ nhoi, thách thức bóng tối xung quanh.

Nhưng rồi, cái đêm định mệnh đó đã đến.

Bố về nhà, muộn hơn thường lệ, và say hơn bao giờ hết. Ông vừa bị mất việc. Cả thế giới của ông sụp đổ, và ông mang đống đổ nát đó về trút lên ngôi nhà của chúng tôi.

Ông loạng choạng bước vào phòng khách, và thứ đầu tiên ông nhìn thấy là bức tranh ông mặt trời của tôi đang cười toe toét trên tường.

“Cái quái gì đây?” ông gầm lên, giọng đặc sệt mùi cồn.

“Hư mất tường nhà rồi!”

Ông lao tới, giật phăng bức tranh của tôi xuống. Tờ giấy rách toạc. Vết bầm hình bàn tay bên dưới lộ ra, đen ngòm và đáng sợ hơn bao giờ hết.

Việc đó như đổ thêm dầu vào lửa. Cơn thịnh nộ của ông bùng nổ. Không chỉ là một cái tát hay một cú đấm. Nó là một trận cuồng phong. Ông đập phá mọi thứ trong tầm tay. Tiếng thủy tinh vỡ. Tiếng gỗ gãy. Tiếng mẹ tôi la hét trong tuyệt vọng.

Tôi đứng chết trân ở góc phòng, kinh hoàng.

Và rồi, tôi thấy một điều còn kinh khủng hơn.

Những vết u tối trên tường bắt đầu chuyển động.

Chúng không còn là những mảng màu tĩnh tại nữa. Chúng bắt đầu chảy ra, lan rộng như những dòng mực đen. Chúng trườn từ trên tường xuống sàn, từ dưới sàn bò ngược lên chân bàn, chân ghế. Vết bầm ở phòng khách nối liền với vết bầm ở hành lang. Vết bầm ở bếp hòa vào làm một với chúng.

Bóng tối đang sống dậy.

Nó chảy thành một dòng sông đen kịt, nuốt chửng lấy ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn. Nó bao phủ lấy đồ đạc. Mùi của nó ẩm ướt, lạnh lẽo và tanh nồng như máu cũ. Ngôi nhà đang chảy máu từ bên trong.

Dòng sông bóng tối lan đến chân tôi. Tôi muốn hét lên, muốn bỏ chạy, nhưng đôi chân tôi như bị đóng đinh xuống sàn. Nó lạnh buốt. Cái lạnh của sự chết chóc.

Bóng tối dâng lên, nhấn chìm tôi, nhấn chìm mẹ, nhấn chìm tất cả. Căn nhà của chúng tôi đã trở thành một khối u khổng lồ, và chúng tôi bị mắc kẹt bên trong nó.

4.

Không biết bao lâu đã trôi qua.

Khi tôi tỉnh lại, cơn bão đã tan. Bố tôi nằm gục trên sàn, giữa đống đổ nát, ngủ say sưa. Mẹ ngồi trong một góc, bất động như một bức tượng, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không.

Căn nhà không còn bị bao phủ bởi dòng sông mực đen nữa. Nhưng nó đã chết.

Không khí đặc quánh lại, không thể thở nổi. Ánh sáng từ cửa sổ nỗ lực chiếu vào, nhưng chỉ tạo ra những vệt sáng mờ mịt, bất lực trong một không gian đã hoàn toàn thuộc về bóng tối. Những vết bầm không còn là những mảng riêng lẻ nữa. Chúng đã hòa vào nhau, nhuộm cho tất cả các bức tường, sàn nhà, và trần nhà một màu xám xịt, đồng nhất. Màu của một vết bầm cũ không bao giờ lành.

Ngôi nhà của tôi đã trở thành một khối u vĩnh viễn.

Chúng tôi vẫn sống ở đó. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng chỉ là cái vỏ của sự sống. Bố tôi không còn gầm gừ, nhưng ông cũng không còn nói chuyện. Ông như một bóng ma lởn vởn trong nhà. Mẹ tôi không còn khóc, nhưng bà cũng không còn cười. Bà di chuyển nhẹ nhàng, cẩn trọng.

Tôi không còn vẽ nữa. Bút màu của tôi đã bị nghiền nát trong đêm hôm đó. Tôi dành phần lớn thời gian ngồi bên cửa sổ, nhìn ra thế giới bên ngoài. Một thế giới có màu sắc, có âm thanh, có sự sống. Một thế giới mà tôi không còn thuộc về.

Một buổi chiều, khi ánh hoàng hôn màu đỏ máu hắt vào phòng, tôi tình cờ nhìn xuống bàn tay mình.

Và tôi thấy nó.

Trên mu bàn tay phải của tôi, một vết bầm nhỏ đã xuất hiện.

Nó có màu tím sẫm, mờ ảo, như thể đang hình thành từ dưới da. Tôi không bị ai đánh. Tôi không bị ngã. Nhưng nó vẫn ở đó.

Tôi đưa tay kia lên chạm vào nó. Lạnh toát. Chính là cái lạnh quen thuộc đó. Cái lạnh của những vết u tối trên tường.

Tôi ngồi yên, nhìn chằm chằm vào vết bầm trên tay mình. Nước mắt bắt đầu rơi.

Ngôi nhà đã không chết. Nó chỉ chuyển nỗi đau của nó vào trong tôi. Vết thương của nó đã di căn. Khối u tối của nó đã trở thành một phần của tôi.

Tôi đã thừa hưởng nó và cảm nhận nó đang chảy trong huyết quản của tôi, in dấu trên da thịt tôi.

Tôi không biết tương lai mình sẽ ra sao. Liệu một ngày nào đó, tôi có trút cơn thịnh nộ của mình lên một bức tường, hay lên một người nào khác không? Liệu tôi có xây nên một ngôi nhà đầy thương tích của riêng mình không?

Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng, khối u đã ở trong tôi. Và tôi sẽ phải mang nó theo suốt cuộc đời này. Một di sản u tối.

back top