Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 17-18: Hồi Nguyệt Phủ - Ân tình nghĩa đoạn

CHƯƠNG THỨ MƯỜI BẢY: HỒI NGUYỆT PHỦ
Edit&Beta:BachLien

Gió tháng ba ấm áp thổi vào người. Nhưng dù gió xuân có ấm đến mấy cũng không xuyên thấu vào lòng Y Vân, nàng cảm thấy lòng mình như đã đóng băng. Nhớ tới ánh mắt Long Mạc lạnh lùng nhìn nàng, nhớ tới hắn lạnh nhạt, giọng nói không chút lưu tình, trong lòng sóng gió nổi lên từng hồi, ngọt bùi cùng cay đắng nàng đều có thể cảm nhận được. Chẳng lẽ nàng cùng hắn cứ như vậy rời xa nhau?

Đại môn Nguyệt phủ vẫn như trước, phồn hoa, hào nhoáng, chắc hẳn là người đến đưa lễ vật vẫn còn.

Lưu quản gia ngăn Y Vân lại hỏi: “Vị công tử này, người tìm ai?”

“Lưu quản gia, ngươi không biết Y Vân?”

Lưu quản gia nhất thời mới nhìn kỹ Y Vân, vui mừng nói: “Ai nha, ta còn tưởng công tử nhà ai, bộ dạng thực tuấn tú, Y Vân cô nương khi nào thì xuất phủ? Ta sao lại không thấy?”

Hội hoa xuân, Y Vân ngồi trên xe ngựa tiểu thư, tất nhiên là không ai nhìn thấy. Chắc rằng tiểu thư đã giấu việc nàng bị bắt đi, có lẽ trong phủ không ai biết nàng mất tích.

“Mới vừa rồi đi ra ngoài ta vẫn mặc như thế này, có thể ngươi không để ý.”Y Vân nói xong liền đi vào.

Trong phủ hết thảy đều như cũ, nha hoàn thị vệ ra ra vào vào. Hai bên đường, hàng liễu thả mình nương theo gió phiêu diêu, chỉ là nhiều ngày trôi qua Hoa nhi đã bắt đầu điêu linh, cánh hoa vương đầy mặt đất như một tấm vải lụa hồng.

Một tiểu nha hoàn đang dưới tàng cây quét tước.

Mấy ngày nay không nhìn qua mẫu thân, người nhất định lo lắng cho nàng.

Y Vân xuyên qua hết sân này đến hiên khác liền tới dãy phòng sau hậu viện.

Mọi người đang ở mảnh đất trống phía trước phơi quần áo, dưới ánh sáng ấm áp, lớp lớp y phục hoa lệ, đủ sắc màu vì gió mà phiêu lãng.

Y Vân lướt qua một rừng lụa là, dừng trước mặt mẫu thân.

Mẫu thân nàng đang phơi quần ào, nhìn thấy Y Vân vui mừng nói: “Vân nhi, cuối cùng ngươi cũng đến thăm nương. Hai ngày nay ngươi không có tới, mí mắt nương liền giựt liên hồi, sợ ngươi có chuyện gì?”

“Đại tẩu nha, Vân nhi mới có hai ngày không tới tìm ngươi, ngươi cứ như vậy nếu về sau Vân nhi gả ra ngoài, ngươi còn không muốn chết.” Bên cạnh Triệu đại thẩm trêu ghẹo nói.

“Mặc kệ Vân nhi gả cho ai, ta cũng muốn đi theo.” Xoay người hướng Y Vân nói, “Đã giữa trưa, ngươi đừng về chỗ Lão phu nhân gấp, ở lại đây ăn cơm với nương.”

Nơi mẫu thân Y Vân ở chính là phòng cho hạ nhân của Nguyệt phủ, vốn tiền công của Y Vân cũng đủ để nàng phụng dưỡng nương, nhưng là mẫu thân không chịu sống an nhàn, vẫn muốn ở lại Nguyệt phủ giặt quần áo.

Giờ phút này nhìn thấy mẫu thân cực khổ, Y Vân có chút nghẹn ngào.

Mẫu thân tuy rằng tuổi cũng đã cao, nhưng trên người nàng khí lực vẫn tràn đầy, khuôn mặt người luôn hiện hữu nụ cười thoả mãn, đối với cuộc sống mang đầy niềm tin cùng hy vọng.

Cũng bởi vì tính cách không chịu thua số phận này, năm đó người mới tận tình thu nhận, nuôi dưỡng nàng. Trải qua không ít sóng gió, Y Vân và nương luôn nương tựa lẫn nhau để rồi mới có cuộc sống yên ổn ngày hôm nay. Chỉ không biết những ngày tháng yên bình này có còn tiếp tục?

“Nữ nhi nha, nương thấy ngươi hình như có tâm sự, nói cho nương.”Mẫu thân Y Vân đang dọn cơm, nhìn thấy Y Vân bộ dạng có điều buồn phiền liền hỏi.

Y Vân luôn cùng mẫu thân không giấu diếm, “Nương, nếu là người thích một người, nhưng người kia muốn cùng kẻ khác thành thân, người sẽ làm gì?”

“Làm gì à? Cái này cũng phải hỏi sao? Đương nhiên là đem hắn đoạt về?” Mẫu thân trừng lớn hai mắt, không do dự nói.

“Nếu hắn không thích người mà trái lại thực chán ghét người?”

“Cái gì? Còn có người không thích nữ nhi tựa tiên nữ của ta ư? Ngươi nói cho nương hắn là ai. Nương xem hắn có phải hay không có mắt.”Mẫu thân nói xong ngay lập tức đứng lên, dáng vẻ rất muốn đánh người.

Y Vân đem mẫu thân ngồi lên ghế, nói: “Nương, không phải ta, là chuyện của một nha hoàn khác, nương nhanh ăn cơm đi.”

“Là người khác ư, làm sao lại có người không thích nữ nhi của ta?” Vừa nói vừa dùng cơm.

Sau khi ăn xong, Y Vân thay y phục nữ nhân. Đang định đến chỗ Nguyệt lão phu nhân, mẫu thân bỗng nhiên lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc vòng vàng khảm ngọc.

Chất ngọc tinh tế, ánh sáng phản chiếu trong suốt, tinh khôi, từng sợi tơ vàng lượn quanh tạo thành từng đoá hoa đua nhau khoe sắc. Y Vân nghe nói kỹ thuật khảm ngọc này cơ hồ đã thất truyền, chính là mẫu thân như thế nào lại có một vòng tay quý giá đến thế.

“Đây là của mẫu thân sinh thành để lại cho ngươi, năm đó ở Mai thành chạy nạn, ta cùng phu quân và nhi tử thất lạc. Gặp mẫu thân ngươi, hai người chúng ta sống dựa vào nhau, không ngờ mẫu thân ngươi sau khi lâm bồn thì thân thể suy nhược, không đủ sức liền qua đời, thật sự là hồng nhan bạc mệnh. Mẫu thân ngươi là một nữ tử xinh đẹp như vậy.”

Đoạn chuyện cũ này mẫu thân thường xuyên nhắc đến, mỗi lần kể lại là mỗi lần nước mắt lưng tròng, ai thán mẫu thân sinh thành ra nàng bạc mệnh. Mẫu thân tiếc nuối là đã không hỏi ra được thân thế của nàng, có lẽ nàng là nữ tử nhà phú hào, nhưng lại không muốn nói ra thực hư, sợ không còn mặt mũi, vì cả hai đều từ kinh thành bỏ đi, cho nên mẫu thân nghĩ nàng chắc là người trong kinh thành.

Ở trong đầu Y Vân, sớm đã đem hình bóng mẫu thân sinh thành ra nàng khắc sâu, người không chỉ một lần xuất hiện trong giấc mộng của nàng, người như vậy thật xinh đẹp, thoát tục.

“Ngươi đã trưởng thành, ta cũng nên trao cái vòng cho ngươi.”Mẫu thân đem vòng đeo vào cổ tay Y Vân.

Y Vân nhẹ nhàng vuốt ve, tưởng tượng năm đó chiếc vòng này từng ở trên cổ tay mẫu thân.

Tay nàng giống như xuyên qua mười mấy năm trước trở thành tay của mẫu thân.

Mẫu thân năm đó nhất định đã yêu một vị nam tử, người kia khẳng định cũng yêu mẫu thân nàng. Bằng không mẫu thân sẽ không mạo hiểm mất đi sinh mệnh mà sinh ra nàng. Chính là Y Vân thực không rõ vì sao phụ thân cùng mẫu thân không thể ở bên nhau.

Lau đi nước mắt, Y Vân liền cáo từ mẫu thân hướng nơi ở của Nguyệt lão phu nhân đi đến, đã mấy ngày không thấy người, Y Vân thật là có chút nhớ Lão phu nhân.

Vừa đến sân, liền nghe thấy thanh âm Nguyệt Thanh Huy, hình như đang quấn quít lấy Lão phu nhân làm chuyện gì đó.

Vẫn chưa đi vào trong phòng, còn cách một màn trúc Nguyệt Thanh Huy đã nhìn thấy nàng.

Hô to gọi nhỏ nhảy đến: “Y Vân tỷ tỷ, ngươi đã trở lại, như thế nào đã nhiều ngày cũng không trở về thăm chúng ta. Nào để ta nhìn một cái.” Nói xong liền đi vòng quanh Y Vân.

Vừa nhìn vừa nói: “Gầy, gầy, nhất định là tỷ tỷ khi dễ ngươi. Ta muốn tìm nàng tính sổ.” Nói xong liền hướng cửa ngoài chạy tới.

Y Vân nhanh tay túm lấy hắn, “Tiểu thiếu gia, ngươi bớt quậy phá một chút đi.”

Hai người cùng bước vào phòng, Nguyệt lão phu nhân ngồi ở ghế trên, khuôn mặt mỉm cười. Trước đây, Lão phu nhân luôn u buồn, không biết hôm nay vì việc gì lại vui vẻ như thế, chẳng lẽ là bởi vì nàng đã trở lại?

Tiểu nha hoàn Hoa Ảnh kéo lấy y phục Y Vân nói: “Y Vân, từ khi đến chỗ tiểu thư, ngươi ngay cả lúc nhàn rỗi cũng không về thăm chúng ta, muốn mọi người nhớ ngươi đến chết ư. Mới vừa rồi tiểu thiếu gia còn quấn lấy chúng ta đòi đi Khinh Hương Viên tìm người.”

“Có phải hay không tỷ tỷ ta giam lỏng ngươi, tại sao ta đi Khinh Hương Viên tìm ngươi mà không thấy, bọn họ nói ngươi thực bận rộn.” Nguyệt Thanh Huy bên cạnh vẻ mặt không vui nói.

“Đúng vậy, ta bề bộn nhiều việc, tiểu thư sắp trở thành Vương Phi, có một số việc cần ta giúp, mà chẳng phải ta đã trở lại rồi sao?” Có nhiều người như thế này quan tâm nàng, Y Vân trong lòng ấm áp nhưng chính tiểu thư đã khiến trái tim nàng băng giá.

“Nàng có nhiều nha hoàn như vậy mà vẫn còn muốn ngươi, nếu đã trở về rồi thì không cần đi nữa.”Nguyệt Thanh Huy bỉu môi nói.

“Đương nhiên sẽ không, ta còn muốn hầu hạ Lão phu nhân nha.” Y Vân nói xong liền nhìn về Lão phu nhân, người cũng nhìn lại nàng, nếp nhăn nơi khoé mắt tựa hồ đang cười.

CHƯƠNG THỨ MƯỜI TÁM: ÂN TÌNH NGHĨA ĐOẠN

Y Vân giống như một con ong mật nhỏ, một mực bận rộn.

Hết bồi Lão phu nhân chơi cờ, đến bồi Nguyệt Thanh Huy dạo hoa viên, lại bồi Hoa Ảnh nói chuyện phiếm.

Y Vân bận rộn cả ngày làm tâm tình nàng yên tĩnh hẳn, dường như đã quên đi hết thảy mọi chuyện đã xảy ra, quên đi việc nàng từng bị bắt, quên đi tên ác ma kia, quên đi Long Mạc, quên đi tất cả những đau xót mà hắn mang đến cho nàng.

Mọi việc cứ như vậy bình yên trôi qua, nàng hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại thời khắc này, nhưng mà, có người cố tình không muốn nàng như ý nguyện.

Dùng qua bữa tối, Nguyệt lão phu nhân ngồi ở trên ghế dài, Nguyệt Thanh Huy được nha hoàn đưa về.

Vừa mới rãnh rỗi, Nguyệt Hạ Hương liền phái nha hoàn Lục nhi đến tìm Y Vân.

Khinh Hương Viên, Nguyệt Hạ Hương nhìn thấy Y Vân, tựa như hồ điệp nhè nhàng bước tới, nàng ôm lấy Y Vân, thì thào nói: “Y Vân, ngươi đã trở lại, đã nhiều ngày qua ta vẫn phái người đi tìm ngươi, ngày ngày e sợ ngươi là xảy ra chuyện gì. Bây giờ đã trở lại thì tốt rồi, ta cũng yên tâm. Đã khiến ngươi thay ta chịu khổ.”

Y Vân yên lặng nhìn nàng hư tình giả ý, ở nơi này diễn trò.

Sau một lúc sau, nhẹ nhàng đẩy Nguyệt Hạ Hương ra, nói: “Y Vân tạ tiểu thư quan tâm, Y Vân mệnh tốt, có thể gặp dữ hoá lành, tiểu thư không cần lo lắng cho Y Vân.”

“Y Vân, ta và ngươi tình như tỷ muội, ta có thể không lo lắng cho ngươi sao? Đến ngồi xuống đây.” Nguyệt Hạ Hương vừa nói vừa lau lệ nơi khoé mắt, thật không biết nàng có khóc thật hay không.

“Y Vân không dám, tiểu thư hôm nay gọi Y Vân đến, không  biết là có chuyện gì, thỉnh tiểu thư phân phó, Y Vân thật sự còn muốn trở về chiếu cố Lão phu nhân.” Y Vân lạnh lùng nói.

Đến hôm nay Y Vân mới biết, tâm cơ tiểu thư thâm sâu khôn lường, khả năng giả tạo thật tốt. Nếu không phải nàng đã biết những việc tiểu thư làm, có lẽ đã bị nàng lừa.

Nhưng chỉ mấy ngày không thấy, nàng càng xinh đẹp hơn, có lẽ là hao tâm tẩm bổ, khuôn mặt tròn đầy ngày càng mượt mà, sáng tỏ như ánh trăng. Đôi má lúm đồng tiền e ấp trên gương mặt, chứa đầy nhu tình mật ý. Chỉ là đôi mắt của nàng, tựa hồ ẩn dấu rất nhiều suy tư, không như trước kia trong suốt như sao.

Nàng trước đây chưa từng mặc y phục màu trắng, nhưng hôm nay lại mặc trên người một bộ bạch y.

Chú ý tới ánh mắt Y Vân, Nguyệt Hạ Hương cười nói: “Long Mạc nói ta mặc bạch y rất xinh đẹp. Ngươi xem có phải không?” Nhắc tới Long Mạc, ánh mắt nàng trở nên dịu dàng, thanh âm cũng theo đó trầm thấp, nhu thuận hơn.

Kỳ thật, bạch y cũng không thích hợp lắm với Nguyệt Hạ Hương, cái đẹp của nàng lung linh, sáng lạng như ánh bình minh mà lại mờ ảo như tà dương. Nhưng bị bạch y che lấp, liền mất đi phong thái.

“Tất nhiên là xinh đẹp.” Y Vân cũng chẳng muốn nói nhiều, cho dù lời của nàng là thiên ngôn vạn ngữ cũng không sánh bằng một câu xinh đẹp của Long Mạc.

“Ta nghe Lục nhi cùng Thanh nhi nói, tại Hội hoa xuân ngày ấy, Long Mạc cho ngươi một chiếc sáo ngọc, có phải có việc này?” Nguyệt Hạ Hương hỏi.

“Không sai, là có việc này. Tiểu thư chính là kêu Y Vân giao ra sáo ngọc kia?”

“À, ngày ấy ngươi vốn là lấy thân phận của ta, sáo ngọc kia đương nhiên là Long Mạc tặng ta. Hôm qua hắn còn hỏi ta sáo ngọc ở đâu, ta lừa hắn nói đã cất ở trong phòng. Sáo ngọc nếu ngươi còn giữ, liền đưa cho ta đi, bằng không ngày mai hắn muốn ta thổi sáo, cũng không thể vẫn nói là giữ trong phòng.”

Y Vân từ trên cổ lấy sáo ngọc xuống, đôi tay nhẹ nhàng giữ lấy, nhưng bàn tay đều trắng bệch.

Nhẹ nhàng đưa tới, sớm đã biết Nguyệt Hạ Hương sẽ nhanh bảo nàng giao ra sáo ngọc, bây giờ chỉ còn lại một tia luyến tiếc.

Thế là, chính nàng có lẽ ngay cả một món đồ tín vật chứng minh nàng cùng Long Mạc từng quen biết nhau cũng sẽ không có.

Nhưng Y Vân không quan tâm.

Nếu Long Mạc bởi vì nàng là ân nhân cứu mạng hắn mà miễn cưỡng yêu nàng, nàng tình nguyện không cần.

Nếu Long Mạc trong lòng nhớ kỹ nàng của mấy năm trước nhưng hiện tại lại khinh thường nàng, cho dù chân tướng rõ ràng, thì đã sao nào.

Nàng chính là muốn Long Mạc yêu nàng của ngày hôm nay.

Nguyệt Hạ Hương yêu thích không buông ngắm nghía sáo ngọc. Bỗng nhiêu trong ánh mắt có hàn quang chợt loé: “Y Vân, chuyện ngươi thay ta đánh đàn, và chuyện người bị cướp đi chính là ngươi mà không phải là ta, cũng không thể tiết lộ ra ngoài, biết không. Nếu ta vì vậy mà mất đi vị trí Vương Phi, rồi cả Nguyệt phủ cũng sẽ phải chịu trừng phạt. Chức quan của phụ thân có thể khó giữ được, bà nội cũng sẽ tức giận mà phát bệnh, có lẽ Hoàng Thượng còn có thể giáng tội. Việc lợi và hại thế nào ngươi tất hiểu rõ?” Nàng chính là đang uy hiếp Y Vân, Nguyệt Hạ Hương đem cả sự tồn vong của Nguyệt phủ ra, nhất là sự an nguy của Nguyệt lão phu nhân, nàng biết lão phu nhân trong lòng Y Vân thật quan trọng.

“Y Vân đương nhiên sẽ không nói ra.” Việc lợi, hại thế nào nàng tự nhiên hiểu rõ. Nếu là muốn nói, nàng đã sớm nói ra, chẳng phải là nàng mới từ Vương phủ trở về, nếu đã muốn nói, nàng cũng sẽ không giao sáo ngọc ra.

“Còn có, Y Vân ngươi tìm lấy cái cớ từ trong phủ rời đi, mang theo mẫu thân ngươi cao chạy xa bay, ta sẽ cho ngươi bạc, cũng đủ cho các ngươi sống cả đời.” Nói xong khẽ nhìn về sau, nha hoàn Lục nhi hiểu ý bày ra một cái khay, trên đó là hai kim bảo chứa đầy bạc.

Mọi chuyện thật không nghĩ tới sẽ phải đi đến bước cuối cùng này. Tiểu thư vẫn là lo lắng nàng, nên đuổi nàng đi.

Y Vân nhìn Nguyệt Hạ Hương, lúm đồng tiền như hoa. Ai có thể biết được ẩn dấu bên dưới vẻ tươi cười này là một biểu tình như thế nào, Y Vân gần như cảm thấy bản thân chưa từng hiểu được nàng.

Giữa lúc hoang mang, nàng nhớ về những ngày trước đây, khi đó một chủ một tỳ, hai tiểu nữ tử từng bên nhau như tỷ muội.

Cùng nhau du ngoạn, cùng học cầm, cùng học hoạ, tình thân chẳng phân biệt chủ tớ.

Chính là không biết từ khi nào, tiểu thư nhìn nàng trong ánh mắt dần dần chứa đầy nghi kị. Tuy tiểu thư không biểu hiện ra ngoài, người không hề xem nhẹ hay lạnh lùng với nàng. Nhưng ngày tháng dần trôi qua, tình cảm tỷ muội kia mỗi lúc mỗi mất dần đi.

Y Vân không phải là không muốn rời đi, nhưng vừa nghĩ tới việc phải ly khai khỏi lão phu nhân liền trong lòng vạn phần không muốn.

“Bạc ta sẽ không nhận, yên tâm, bí mật của tiểu thư chính là bí mật của ta, ta vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra. Ta sẽ đi, chính là cho phép ta ở lại một ngày hầu hạ thật tốt lão phu nhân.”

Nói xong Y Vân xoay người rời đi.

Từ nay về sau, ân đoạn nghĩa tuyệt, trước đây là tình tỷ muội, hiện tại nghĩa chủ tớ, tất cả hết thảy đều không còn.

Trong lòng chỉ sót lại một mảnh cô tịch.

back top