Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 27-28: Biến cố lan tràn - Biệt ly tàn khốc

Chương 27 Biến cố lan tràn
Edit&Beta:BachLien


Đêm ngày mười bảy tháng tư, Nguyệt phủ cùng Mạc Vương phủ đều giăng đèn kết hoa, một mảnh vui mừng.

Người đến chúc mừng kéo dài không dứt.

Nhưng mà một tin tức không may bỗng nhiên truyền tới, nhanh như gió nháy mắt liền truyền khắp Nguyệt phủ cùng Mạc Vương phủ, tựa như tầng tầng u ám bao lấy mỗi người.

Tin tức đó là Nguyệt Hạ Hương bị cướp đi.

Bởi vì vội vàng chuẩn bị hôn sự vào ngày hôm sau, lại bận rộn tiếp đãi khách nhân, mọi người vậy mà không chú ý tới nhân vật chính.

Ở trong mắt mọi người, đây là lần thứ hai Nguyệt Hạ Hương bị cướp đi. Nhưng thực tế tại Hội Hoa Xuân người bị cướp là Y Vân, vị tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ này trước đây chưa từng trải qua chuyện này, nên trong lòng nàng cũng không biết cái gì là sợ hãi cảnh giác. Nàng thừa dịp mọi người bận rộn, ngồi xe ngựa đến miếu đi lễ tạ thần. Nàng không phải đi một mình, còn có hai nha hoàn Lục Nhi cùng Thanh nhi và thị vệ Nguyệt phủ Vương Trì, Lưu Tư đều đi theo.

Nhưng mà, một nén nhang trôi qua, Nguyệt Hạ Hương liền mất tích.

Dù Vương Trì và Lưu Tư đã tìm hết Tự Miếu, vẫn không thấy bóng dáng Nguyệt Hạ Hương, lại càng không thấy kẻ nào khả nghi.

Vài người vội vàng hồi phủ báo tin, Vương phi tương lai mất tích là một việc hệ trọng như thế nào.

Cả Nguyệt phủ cùng Mạc Vương phủ cùng lúc phái ra rất nhiều thị vệ từ trong kinh thành ra vùng ngoại ô tìm kiếm, chính là vẫn như cũ không mảy may một chút tin tức.

Khi tin tức này đến được Tả Tuyết Viện cũng đã là buổi trưa hôm sau, Y Vân đang ở trong phòng đùa nghịch sách bát kỳ trận của mẫu thân.

Vừa mới bày xong, chỉ nghe tiếng Trương mụ ngoài phòng nói: “Vân nhi nha, mau giải trận, ta lại vào không được. Tiểu tổ tông của ta nha, tại sao ngươi và mẫu thân năm đó lại giống nhau đến vậy.” Từ khi Y Vân ở lại Tạ Tuyết Viện, Trương mụ liền dốc hết tâm tư lên người Y Vân. Lão nhân cô độc này, nhiều năm qua lặng lẽ ở lại Tạ Tuyết Viện nhớ đến Nguyệt Như Thuỷ, giờ phút này trong lòng cuối cùng cũng có nơi gởi gắm, tinh thần liến hồi phục.

Y Vân giải trận, để Trương mụ tiến vào,”Trương mụ, bà ngoại tối hôm qua sao lại không tới? Vân nhi muốn đi Thuý Vu Hiên thăm lão nhân gia.”

“Vân nhi nha, ngươi tốt nhất là đừng ra ngoài, trong phủ xảy ra chuyện, hôm nay vốn là ngày tỷ tỷ ngươi thành thân, nhưng hôm qua không biết sao lại bị người bắt đi?”

“A!” Nghe được tin này, tâm Y Vân trong nháy mắt nổi lên từng trận sóng to gió lớn.

Vậy ra hôm nay là ngày mười tám, kỳ thật trong tiềm thức Y Vân muốn quên đi ngày này. Bởi vì tránh né, cho nên nàng chân không bước ra khỏi Tả Tuyết Viện, nàng không muốn ra ngoài chứng kiến toàn cảnh hoan hỷ kia, càng không muốn nhìn thấy gương mặt Nguyệt Hạ Hương tràn đầy hạnh phúc.

Vốn tưởng rằng nàng có thể yên lặng trốn tránh ngày này, lại không ngờ vậy mà đã xảy ra chuyện.

Y Vân ngay lập tức nghĩ đến, nhất định là hắn, nhất định là do tên Quân Lăng Thiên kia làm.

Hội Hoa Xuân, hắn cho rằng nàng là Nguyệt Hạ Hương, cho nên đem nàng cướp đi. hiện giờ hôn lễ phía trước, hắn lại một lần nữa đem tiểu thư cướp đi, chỉ là lần này người hắn cướp là tiểu thư thật. Xem ra Quân Lăng Thiên này chắc sẽ không bỏ qua, nói không chừng lần trước trên đường từ thanh lâu trở về, người theo hành thích ắt hẳn là người hắn phái tới.

Hắn rốt cuộc là ai? Thân phận Quân Lăng Thiên này như thế nào? Hắn và Long Mạc sao lại có thâm thù đại hận?

Y Vân nghĩ cần phải tìm Long Mạc đem sự tình nói rõ ràng, nàng nhất định phải cứu Nguyệt Hạ Hương, nàng là biểu tỷ của mình, dù cho có điều không phải, nhưng nàng cũng không thể im lặng khi là người biết rõ sự tình. Tuy rằng lần trước khi nàng bị cướp đi, Nguyệt Hạ Hương đối xử với nàng như vậy, nhẫn tâm từ bỏ.

Tốt nhất nên nói cho Long Mạc, Quân Lăng Thiên là cừu nhân của hắn, tên ác ma đó có thể đối với tiểu thư bất lợi. Còn có sơn động lần trước nàng bị giam cũng nên nói cho Long Mạc, mặc dù có thể lúc này họ không có ở đó. Nhưng từ nơi này cũng có thể tra ra ít dấu vết.

Y Vân đã quyết định chủ ý, liền nhờ Trương mụ nói cho Nguyệt lão phu nhân rằng nàng phải ra khỏi phủ.

Trong phủ đã loạn như vậy, sẽ không ai chú ý tới tiểu nha hoàn nàng.

Nguyệt phủ cách Mạc Vương phủ cũng không xa, một lát liền tới.

Mạc Vương phủ khắp nơi dán đầy chữ hỷ đỏ thẫm, ánh nắng chiếu rọi xuống phát ra ánh sáng chói chang, như kim châm lên ánh mắt Y Vân.

Quản gia là bằng hữu của dưỡng nương , Y Vân thuận lợi vào được Vương phủ.*từ bi jo ta sẽ đổi cách xưng hô của Y Vân với mẫu thân Đinh Lang để tránh nhầm lẫn*

Ngoài thư phòng Long Mạc, Đinh Lang cùng Băng Nham đang đứng hầu, vẻ mặt băng lãnh.

“Tiểu muội, sao ngươi lại tới đây?” Đinh Lang hơi ngượng nói, bỗng nhiên có thêm muội muội, Đinh Lang có chút không thích ứng.

“Phong ca ca, ta tìm Vương gia có việc gấp.” Dưỡng nương thường xuyên ở bên tay Y Vân nhắc tới Phong nhi, Y Vân đã sớm thành thói quen gọi hắn Phong ca ca.

“Tiểu muội, có việc gì để khi khác đi, Vương gia đang phát hoả.” Đinh Lang thực lo lắng nói.

“Ta nhất định phải gặp hắn, là quan hệ đến việc tiểu thư bị mất tích.” Y Vân khăng khăng.

“Ai? Tiến vào.”Thanh âm Long Mạc sắc bén mà lãnh khốc, đè nén cơn tức giận,  làm cho người khác nghĩ ngay đến núi lửa sắp bùng nổ.

Bây giờ chính là lúc núi lửa đã phun trào, Y Vân cũng không thể không đi vào.

Bên trong, Long Mạc đang quay lưng về phía Y Vân, trong tay hắn, nắm giữ một phong thư.

“Vương gia, Nhan Y Vân bái kiến Vương gia.” Y Vân trầm tĩnh nói.

Long Mạc xoay người lại, cười lạnh nói: “Bổn vương đang muốn đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại đến đây.”

Y Vân kinh ngạc nhìn Long Mạc, vị Đại ca ca này từ nhỏ đã chiếm cứ tâm tư nàng, nam tử này bình thường như mỹ ngọc trong trẻo, lạnh lùng, luôn luôn trấn tĩnh tự nhiên, nội tâm thâm trầm, nhưng lúc này có thể cảm thấy hắn đang tức giận bừng bừng.

Y Vân cảm thấy trong đôi con ngươi hẹp dài đó loé lên tia uy hiếp, đôi môi vẽ ra đường nét cứng ngắc, đã không còn nụ cười khẩy chế giễu ngày xưa, thay vào đó là vẻ tươi cười lãnh khốc. Điều này làm cho tâm Y Vân trong chớp mắt liền nhói lên, Long Mạc như vậy, Đại ca ca như vậy, không phải là người nàng biết. Xem ra việc Nguyệt Hạ Hương bị cướp đi đối với hắn là một đả kích không nhẹ.

“Vương gia, Y Vân là tới nói cho ngươi biết, người cướp đi tiểu thư là cừu nhân của ngươi, ta biết địa điểm bọn họ.”

“Vậy sao? Làm sao ngươi biết?” Long Mạc sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nói.

“Ta……….” Y Vân do dự, nên nói hay không người lần trước bị cướp là nàng.

Đang suy tư, Long Mạc cay nghiệt cười nói: “Như thế nào, không nói ra được sao, bởi vì ngươi căn bản cùng bọn họ là một.”

“Cái gì?” Y Vân kinh hãi, lời nói của Long Mạc làm cho Y Vân không kịp phản ứng.

“Ngươi xem đi.” Long Mạc nói xong, cầm lấy phong thư trao cho Y Vân.

Trên giấy nét chữ như rồng bay phượng múa:

Nhanh chóng lấy nha hoàn Nhan Y Vân đổi Nguyệt Hạ Hương. Địa điểm bờ sông Lăng Hà.

Quân Lăng Thiên đề bút.

---------------------

Chương 28: Biệt ly tàn khốc

Y Vân trong lòng phát lạnh, Nguyệt Hạ Hương quả nhiên bị Quân Lăng Thiên bắt đi, hơn nữa nhìn tình hình có lẽ Quân Lăng Thiên đã hiểu hết chân tướng, biết lần trước là cướp phải tiểu thư giả, biết lần trước người trêu đùa hắn chính là tiểu nha hoàn nàng. Nhất định Nguyệt Hạ Hương đã xác định, nàng luôn ở thời khắc mấu chốt bán đứng Y Vân.

Nhưng vì sao Long Mạc lại hoài nghi nàng cùng bọn họ là đồng bọn, chỉ dựa vào phong thư này sao?

“Ta cùng bọn hắn đồng loã?” Y Vân lặp lại câu nói làm tổn thương của Long Mạc, “Chỉ dựa vào phong thư này thôi sao? Nếu Y Vân quả là đồng loã, Y Vân vì sao còn tới Vương phủ để tự chui đầu vào lưới, hoặc là lần trước sao không dứt khoát ở lại Vương phủ làm gian tế, vì sao còn trở về? Vì sao lại để lộ chính mình đây?”

Từng lời nói Y Vân đều bức người, nhưng lúc này Long Mạc căn bản nghe không vào.

Bỗng nhiên bàn tay hắn chụp tới, đem Y Vân giữ chặt, tay hung hăn nắm lấy cằm Y Vân, nàng bị buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt tối tăm mà điên cuồng của Long Mạc.

“Để Bổn Vương nói cho ngươi biết, bởi vì ngươi bị Lão phu nhân cầm tù ở Tả Tuyết Viện, cho nên bọn hắn muốn dùng Hương Hương để đổi lấy ngươi, bởi vì các ngươi đã dự tính mưu kế, cho nên ngươi tới nơi này để làm cho Bổn vương mắc câu, có phải thế không?”

Trong lời nói Long Mạc, từng câu từng chữ như roi, không chút lưu tình quật vào trong lòng Y Vân.

“Chẳng lẽ, ngươi cảm thấy ta lần trước thay ngươi chắn một kiếm kia cũng là giở trò âm mưu sao? Ngươi cho rằng đó là khổ nhục kế, phải không?”

Y Vân cảm thấy thanh âm của mình giá lạnh, mất đi độ ấm.

Thôi, hết thảy đều không cần nói, để nàng đi đổi tiểu thư về đi.

Mặc dù không dám tưởng tượng nếu rơi vào tay Quân Lăng Thiên, sẽ gặp tra tấn cùng nhục nhã như thế nào. Nhưng Y Vân vẫn nguyện đem Nguyệt Hạ Hương đổi về, nếu Đại ca ca của nàng để ý Nguyệt Hạ Hương như vậy, chỉ cần hắn vui mừng, nàng cái gì cũng nguyện ý làm.

Đôi mắt nàng bi thương cùng kiên định nhìn thẳng Long Mạc, hắn chậm rãi buông lỏng tay ra, trong lòng không khỏi có một hồi đau đớn.

Hắn có thể nào quên, tiểu nha hoàn này ở thời khắc nguy cấp đã cứu hắn một mạng, càng không thể nào quên chính nàng đêm đó gương mặt tái nhợt đã khiến cho hắn động tâm.

Chẳng lẽ nàng thật sự sẽ cùng người khác liên thủ cướp đi Hương Hương sao? Có lẽ hắn thật sự oan uổng nàng, nhưng hắn muốn cứu Hương Hương, bất kể như thế nào cũng phải cứu Hương Hương.

Long Mạc từ trong ngực lấy ra sáo ngọc hắn từng cho Hương Hương, khi nàng bị cướp đi đã đánh rơi vật này.

Trong lòng hiện ra nàng nhiều năm trước, gương mặt tuy đen, thân hình nhỏ gầy, nhưng ánh mắt trong suốt, nụ cười ngọt ngào như vậy đã níu lấy tim của hắn, hắn muốn cứu nàng, bất chấp thế nào cũng phải cứu nàng, không tiếc gì phải trả giá, thậm chí……..không tiếc hy sinh tiểu nha hoàn này. *ức chế wa đi*

Đôi mắt Long Mạc tối sầm lại, thầm hạ quyết tâm.

Y Vân nhìn biểu cảm Long Mạc thay đổi, mặc dù không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng nhìn thấy hắn nhìn chằm chằm sáo ngọc , liền biết hắn đang tưởng niệm chủ nhân của sáo ngọc.

Chỉ là lúc này đây người hắn tưởng là nàng của nhiều năm về trước….Nhan Y Vân, chính là Nguyệt Hạ Hương.

“Đinh Lang,” Long Mạc lạnh giọng ra lệnh, “Đem tiểu nha hoàn này giam lại.”

Nghe được mệnh lệnh Đinh Lang cả kinh,”Vương gia, ngài….ngài không thể, tiểu muội nàng như thế nào lại cấu kết với bọn cướp? Nàng cùng mẫu thân thuộc hạ từ trước đến nay đều sống dựa vào nhau, chỉ là nha hoàn Nguyệt phủ, đâu có cơ hội quen biết với bọn cướp.”

“Đinh Lang, chẳng lẽ ngươi muốn chống lại mệnh lệnh bổn vương sao?” Long Mạc như cũ vuốt ve sáo ngọc kia, thậm chí cả đầu cũng không ngẩng lên. Hắn không dám nhìn, hắn sợ phải nhìn đôi mắt trong suốt khi của nàng mà mềm lòng.

“Phong ca ca, ta nguyện ý đi cứu tiểu thư. Ngươi không cần nói gì nữa.” Y Vân nói, chính nàng đã đắc tội Quân Lăng Thiên, không thể để Nguyệt Hạ Hương thay nàng chịu khổ, Nhan Y Vân nàng không phải là ngươi như vậy. Huống chi, Đại ca ca của nàng, trong mắt hắn căn bản không có nàng.

Long Mạc đột nhiên ngẩng đầu lên, Phong ca ca, giọng điệu rất quen thuộc.

Hắn nhớ rõ Hương Hương trước đây thường xuyên quấn quít lấy hắn gọi hắn Bạch y Đại ca ca, mềm mại, ngọt ngào, nhất là giọng nói của nàng, mang theo chút âm điệu, ca ca, nghe xong tựa như mật ngọt rót vào lòng.

Nhưng mà hình như hiện giờ Hương Hương chưa bao giờ kêu hắn như vậy.

Hắn nhất định phải đem Hương Hương cứu trở về, khiến nàng kêu hắn một ngàn lần Bạch y Đại ca ca.

“Băng Nham, đem bọn họ dẫn đi.” Long Mạc lạnh giọng nói, Băng Nham nghe thế tiến vào, đem Y Vân dẫn ra ngoài.

Y Vân cuối cùng đã không liếc nhìn Long Mạc, ở sâu trong lòng nàng luôn có hình ảnh anh tuấn của hắn: khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao ngất, màu da như bạch ngọc, con ngươi sâu thẳm trong vắt, thậm chí cả nụ cười lạnh lùng kia.

Hắn hào hoa thuần khiết, lại thêm mười phần ngạo khí.

Vĩnh viễn chia lìa, Y Vân trong lòng âm thầm nói, chính là biệt ly như vậy thật tàn khốc, nàng đã đứng trước mặt hắn nhưng hắn vẫn không nhận ra nàng.

“Vương gia, ngài không thể nha.” Đinh Lang tiếp tục cầu xin nói, mặc dù không phải muội muội ruột thịt, nhưng lại hơn cả thế, hắn không thể để nàng bị thương tổn. Nhất là mẫu thân, nếu người biết, không biết sẽ như thế nào đau lòng.

“Đinh Lang, ngươi nhanh bố trí binh lính, Bổn vương cần tương kế tựu kế, đem bọn họ một lưới bắt hết. Muội muội của ngươi, Bổn vương sẽ hết sức cứu nàng.” Long Mạc lạnh lùng nói.

Đinh Lang lui xuống, xem ra chỉ có thể hành sự tuỳ hoàn cảnh, nhất định phải bảo vệ muội muội chu toàn.

Bên trong, Long Mạc lâm vào trầm tư, gần đây, mọi chuyện thật rối loạn.

Hội Hoa Xuân Hương Hương bị cướp, thêm việc ám sát đêm hôm đó, Hương Hương lại bị cướp một lần nữa, những sự việc liên tiếp này đã chỉ rõ, bọn họ quyết không phải là bọn cướp bình thường, bọn họ đang chĩa mũi nhọn vào hắn.

back top