Chương 35 Tra tấn
Edit&Beta:BachLien
Đôi mắt Quân Lăng Thiên sắc bén chăm chú vào tên thủ vệ Hắc y nhân, thấy hắn không chỉ có bị đánh một bạt tai, còn bị điểm huyệt đạo.
Hắn cởi bỏ huyệt đạo, thấp giọng nguyền rủa: “Đúng là vô dụng.”
Hắc y nhân sợ tới mặt không còn chút máu, vội quỳ xuống nói: “Thuộc hạ vô năng.”
“Đứng lên đi.” Quân Lăng Thiên hiển nhiên biết thuộc hạ của hắn vốn là nhún nhường, nếu không hồng y nữ tử này sao là đối thủ của hắn.
“Quân ca ca, ngươi đã trở lại?” Hồng y nữ tử vẻ mặt vui sướng nhìn Quân Lăng Thiên, đôi mắt lấp lánh phấn khích, dường như quên đi việc nàng mới vừa rồi muốn làm.
“Ah! Mạn La, ngươi hôm nay sao rảnh đến thăm đại ca?” Quân Lăng Thiên vẻ mặt nhu tình, tràn đầy vui vẻ nói.
Nam nhân này trở mặt đúng là mau, mới vừa rồi còn vẻ mặt lạnh như băng, lúc này đây liền nhu tình mật ý.
“Ta hỏi ngươi, Quân ca ca, nàng là ai? Như thế nào lại bị ngươi giam giữ ở trong này?” Hồng y nữ tử Tuyết Mạn La tay chỉ vào Y Vân nghi hoặc nói.
“Nàng nha, là tù nhân của đại ca.” Quân Lăng Thiên liếc mắt dò xét Y Vân, nhẹ nói.
“Đúng là tù nhân nha, mới vừa rồi Mạn La không cẩn thận đánh nàng, Quân ca ca ngươi không trách ta chứ?” Tuyết Mạn La cẩn thận nói, thử thâm dò cảm nhận Quân Lăng Thiên.
“Một tù nhân, vẫn là mặc cho ngươi xử trí! Không có quan hệ!” Quân Lăng Thiên nhìn như không nhìn Y Vân, nói.
“A La, còn không đi dùng cơm, đến chỗ Đại ca ăn đi, ta sai người chuẩn bị cơm trưa.” Nói xong, cho người đi sắp xếp bàn tiệc.
Trước khi đi không quên hướng thủ vệ Hắc y nhân kia nói “Đem nàng giam lại.” Nói xong cũng không quay đầu lại cùng Tuyết Mạn La rời đi.
Lại bị giam giữ trong căn phòng tối đen này.
Y Vân ngồi trên giường, nhưng cảm giác trên lưng đau đớn khó chịu, một roi kia của Tuyết Mạn La đúng là không lưu tình, Y Vân tin tưởng rằng nhất định lưng nàng đã muốn da tróc thịt bong. Y Vân từ nhỏ tuy là nha hoàn, nhưng cũng chưa chịu qua việc bị đánh bằng roi như vậy.
Nàng thử sờ sờ lưng, cảm giác có một vết roi thật dài, từ đầu vai chạy xuống phần eo, đau buốt như thiêu như đốt.
Cửa phòng chợt vang lên, chỉ nghe người giữ cửa nói: “Nhan cô nương, Chủ nhân có lời mời.”
Gọi nàng làm gì? Có điều Y Vân biết không phải chuyện tốt, mặc kệ như thế nào, ta cần phải chịu đựng, quyết không để tên ác ma đó đắc ý.
Y Vân tìm một áo bào trắng phủ lên, che đi miệng vết thương, nàng không muốn thương thế của mình bị người khác nhìn thấy.
Nàng nhịn đau, đi theo thủ vệ Hắc y nhân vào một gian phòng rộng rãi.
Trong phòng bày trí vô cùng hoa lệ, bàn gỗ lim, bày đầy cao lương mỹ vị, Quân Lăng Thiên cùng Tuyết Mạn La kia đang dùng cơm. Bên cạnh là hai nha hoàn đứng hầu, xem bộ dạng chắc là nha hoàn Tuyết Mạn La mang đến, bởi vì diện mạo các nàng cùng Tuyết Mạn Lạ có chút giống nhau, đều là mũi cao, đôi mắt xanh biếc.
Y Vân cố gắng bước chân nhẹ nhàng đi đến.
“Quân ca ca, ngươi gọi nàng đến làm gì?” Tuyết Mạn La nhìn thấy Y Vân, bất mãn nói. Mỹ mạo Bạch y nữ tử này, khiến Tuyết Mạn La có cảm giác hoang mang trước đây chưa từng có.
Quân Lăng Thiên hơi ngửa đầu, uống cạn một ly rượu, dùng tiếng nói mềm nhẹ mị người: “Nghe nói tù nhân này còn biết đánh đàn, đại ca cho gọi nàng để trợ hứng chúng ta uống rượu.”
Nói xong, cũng không ngẩng đầu lên, lạnh như băng đối Y Vân nói: “Còn không đàn một khúc!”
Y Vân lúc này mới chú ý ở giữa phòng đặt một chiếc đàn ngọc, nàng lặng im không tiếng động tiêu sái đến trước cầm.
Ngón tay thon dài phủ lên cầm, vuốt nhẹ dây đàn, liền bắt đầu khảy.
Một khúc Y Vân đánh chính là Ngu Mỹ Nhân(1), âm điệu khoan thai réo rắt, thanh thuý tuyệt vời.
Lần thứ hai nghe được tiếng đàn Y Vân, nhưng cảm nhận lần này của Quân Lăng Thiên có chút khác biệt, lần trước ở Hội Hoa Xuân, Y Vân lấy thân phận Nguyệt Hạ Hương đánh đàn tuy nói là âm thanh tựa như thiên nhiên, nhưng lúc ấy hắn thổi tiêu quấy nhiễu, khiến một khúc đó lúc đứt lúc nối.
Mà hôm nay, thanh âm càng nghe càng như thấm vào ruột gan, giống như dòng nước nhỏ chảy trong lòng, một thoáng, dường như mọi sự hỗn loạn rối ren của nhân thế đều rời đi, chỉ còn lại tiếng nhạc dẫn dắt bên tai, và còn đôi mắt trong suốt của Bạch y thiếu nữ đang đánh đàn kia.
Quân Lăng Thiên cùng Tuyết Mạn La, chun rượu hai người lần lượt luân phiên, không khí ăn cơm hoà thuận, trong mắt Y Vân cảnh tượng này thật hài hoà.
Tuyết Mạn La này là ai? Mới vừa rồi Y Vân nghe nàng tự xưng là công chúa, chẳng lẽ nàng thật là công chúa? Y Vân bỗng nhiên nhớ lại, khi nàng ở Vương phủ dưỡng thương từng nghe mẫu thân nói qua, Tinh Mang Quốc đến kinh thành triều kiến, hình như còn có ý hoà thân. Hay nàng là công chúa Tinh Mang Quốc? Y Vân cảm thấy suy đoán của mình cũng mười phần chắc, nhưng Quân Lăng Thiên cùng nàng có quen biết, hắn là người phương nào đây? Xem ra hắn cũng không phải người Tinh Mang Quốc, bởi vì hắn không phải tóc vàng mắt xanh.
Hai người vẫn là chậm rãi dùng cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.
Hương khí cao lương mỹ vị trên bàn bay tới mũi Y Vân, khiến nàng càng thêm đói bụng đến mức mắt thấy đom đóm, bởi vì mới vừa rồi đến cả cơm trắng dưa chuột còn chưa kịp ăn, đã bị công chúa điêu ngoa cắt ngang. Hơn nữa quan trọng chính là vết thương trên lưng nàng ngày càng đau, mỗi một khắc đều ngày càng đau đớn, Y Vân ngồi thẳng lưng, như vậy có thể cho nàng dễ chịu một chút.
Nàng tuyệt không để cho Quân Lăng Thiên cười nhạo nàng, nàng không cho phép bản thân trước mặt kẻ thù lộ ra bộ dạng yếu đuối, nàng biết hắn đang chờ nàng đầu hàng, nhìn nàng ngã xuống, nhưng nàng sẽ không để cho hắn toại nguyện.
Chợt nghe thanh âm Quân Lăng Thiên tức giận nói: “Như thế nào lại ưu sầu như vậy, nghe xong một khúc của ngươi ta liền muốn khóc, còn có thể nuốt trôi cơm sao, đổi khúc vui vẻ.”
Y Vân nghe xong, cắn răng nhịn đau, thay đổi một khúc Điệp Luyến Hoa. *Bướm vờn hoa*
Quân Lăng Thiên lúc này mới vừa lòng, hai người gắp thức ăn cho nhau, chậm rãi thưởng thức, nhàn nhã nói chuyện, Y Vân cảm thấy một bữa ăn của bọn họ thật là rườm rà mà, nàng cảm giác bản thân sắp duy trì không nổi.
Đau đớn khiến đôi bàn tay Y Vân không theo điều khiển, khúc nhạc đã muốn biến âm, nhưng mà, lần này Quân Lăng Thiên không nhận ra, bọn hò dường như cũng không thèm để ý, chỉ cần nàng có thể đánh đàn, chịu đựng đau đớn mà đánh.
“Quân ca ca, ngươi biết không? Ca của ta, hắn nhìn trúng Thanh Tâm công chúa kia.” Tuyết Mạn La bỗng nhiên nói.
Nghe được tên Thanh Tâm công chúa, tâm Y Vân chấn động, Tuyết Mạn La này, quả nhiên là công chúa Tinh Mang Quốc. Chẳng lẽ Thanh Tâm công chúa thật sự muốn đi hoà thân sao? Quân Lăng Thiên cùng Tinh Mang Quốc có quan hệ mật thiết, mà hắn lại là cừu nhân Long Mạc, việc hoà thân của Tinh Mang Quốc chắc là âm mưu, những người này ở trước mặt nàng lại đàm luận chuyện đó, xem ra nàng khó có thể trốn thoát.
“Đúng sao? Ca của ngươi hiếm khi động tâm nha!” Ngữ khí Quân Lăng Thiên thản nhiên.
Quân Lăng Thiên cùng Tuyết Mạn La tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện, hai người thay đổi đề tài, dường như đang nói cái gì mà phong cảnh Nam Long Quốc mê người thế nào….
Y Vân đã không còn nghe rõ lời của bọn họ, nàng cảm thấy thân thể đang dần dần nặng trĩu, nàng hung hăn cắn môi dưới. Nàng quyết không để chính mình té xỉu.
Nha hoàn bắt đầu dọn dẹp bát đũa, một bữa này cuối cùng cũng xong.
“Ngươi có thể lui!”Quân Lăng Thiên quay đầu lạnh như băng hướng Y Vân nói, chẳng biết tại sao, Y Vân cảm giác hắn đang giận nàng, vì sao? Hai ngày nay nàng ngay cả bóng dáng của hắn cũng không thấy, như thế nào lại đắc tội hắn, chẳng lẽ còn là bởi vì lần trước nàng bỏ trốn? Y Vân quyết định không lãng phí chút sức lực còn lại, ai mà có thể đoán được suy nghĩ của tên ác ma này.
Y Vân ngừng đánh đàn, làm ra vẻ không có chuyện gì, đem hết toàn lực vịn vào thành ghế đứng lên, nhưng nàng không thể xem nhẹ sự đau đớn trên lưng, nó gần như khiến nàng không thể dùng sức.
Y Vân cảm thấy được một trận choáng vàng theo từ dưới chân truyền lên, nàng cảm giác mọi vật xung quanh dường như cách nàng thật xa.
Y vân trong lòng cảnh cáo chính mình, “Tuyệt không thể—té xỉu! Ác ma kia đang ở chỗ này chờ xem ta làm trò cười, chờ xem ta—ngã xuống, hắn muốn—cười nhạo ta, ta nhất định không—cho phép!”
Chịu đựng đau nhức, Y Vân kéo lê bước chân nặng hơn ngàn cân, bước từng bước một ra khỏi căn phòng, đi vào phòng giam của nàng.
Nàng biết nàng đã thành công!
Nghe phía sau có tiếng đóng cửa, nghe được tên thủ vệ Hắc y nhân kia khoá cửa, ý chí chiến đấu dần dần tiêu tan, bóng tối trước mặt hướng nàng kéo tới, nàng cuối cùng đã bất tỉnh, không còn cảm giác, không cần phải nghĩ ngợi điều gì.
——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— ——————–
(1) Ngũ mỹ nhân chính là Ngu Cơ 虞姬, có tên là Ngu Diệu Dặc 虞妙弋 (?-202 TCN), là vợ Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ.
----------------
Chương 36: Nhu tình bất chợt
Đem Tuyết Mạn La tiễn bước, Quân Lăng Thiên liền đến căn phòng nhỏ đem Y Vân ôm đi, ôm đến phòng ngủ của hắn.
Một hành động kia khiến thuộc hạ của hắn kinh hãi.
Ở trong ấn tượng của bọn họ, không có một người nào, chưa nói là có một nữ tử nào có thể đi vào phòng ngủ của Quân Lăng Thiên. Có điều, bọn họ không thể không thừa nhận nữ tử này thực đặc biệt.
Trong phòng bày trí dựa vào khí dương, mà Y Vân nằm gục lên chiếc giường lớn tràn ngập hơi thở nam tính liền hôn mê.
Quân Lăng Thiên cẩn thận cởi ra áo khoác của Y Vân, ánh mắt chạm đến tấm lưng trần của nàng, không khỏi hít phải một ngụm khí lạnh.
Ông trời ơi, không ngờ nàng lại bị tổn thương nặng như vậy, trên lưng máu thịt lẫn lộn, vết roi dài hơn một tất, máu tươi sớm đã khô lại, dính vào quần áo.
Trong nháy mắt con ngươi đen láy của hắn trở nên sâu thẳm đáng sợ, Mạn La này, thật không tưởng tượng nổi, đối với một nữ tử không biết võ công như nàng lại ra tay độc ác như vậy.
Mà hắn, hắn đã làm cái gì? Hắn tra tấn nàng, hắn bắt nàng phải chịu đựng đau đớn mà đánh đàn.
Chỉ vì một câu kia, Ta dù có chết, cũng sẽ không đi thích một tên ác ma như hắn.
Từ khi nào, Quân Lăng Thiên hắn lại đi để ý đến lời nói của một nữ tử như vậy?
Hắn hy vọng nàng van xin hắn, nhưng mà, nàng không, nàng tình nguyện bản thân đau nhức đến bất tỉnh, cũng tiếc rẻ một lời cầu xin hắn! Quân Lăng Thiên thật sự khiếp sợ, nàng rốt cuộc là một nữ tử như thế nào? Rõ ràng là nhu nhược như vậy, nhưng lại rất kiên cường.
Nha hoàn đưa tới nước ấm, Quân Lăng Thiên tự mình giúp Y Vân rửa sạch, bôi thuốc, tất cả chuyện này hắn làm thật cẩn thận, động tác dịu dàng.
Đôi mày nàng khẽ nhăn, hai mắt nhắm nghiền, lẳng lặng nằm ở trên giường.
Quân Lăng Thiên nhìn nàng, chẳng biết tại sao, cảm thấy trong lòng sự tàn ác dần dần tiên tan.
Tim của hắn, trái tim băng lãnh, không rõ từ lúc nào, chầm chậm hoá thành một dòng xuân thuỷ.
Mặt trời dần chuyển phía tây, từ cửa số len vào chút ánh nắng.
Ngay lúc Y Vân bị ánh sáng chiếu rọi, từ từ tỉnh dậy.
Cảm giác đau đớn chiếm đoạt ý thức của nàng, lúc này mới nhớ lại nàng đã nhận một roi từ Tuyết Mạn La.
Phát hiện bản thân đang nằm sấp trên chiếc giường mềm mại thoải mái, mà căn phòng đơn giản gọn gàng trang nhã này lại hoàn toàn xa lạ.
Đây là nơi nào? Rõ ràng là bất tỉnh trong phòng giam mà.
Y Vân thử từ trên giường leo giống, mới vừa chống tay đứng dậy, liền động đến vết thương trên lưng, đau đớn lập tức kéo đến, nàng một lần nữa gục xuống, không dám tiếp tục cử động.
Căn phòng này, không biết vì sao khiến nàng có cảm giác căng thẳng, nàng tình nguyện trở lại căn phòng giam kia.
Tựa đầu chôn vùi trong chiếc gối mềm mại, chịu đựng đau đớn trên lưng.
Bỗng nhiên, đầu giường có một luồn gió quỷ dị thổi tới.
Y Vân sững sờ ngẩn người, không khỏi hoảng sợ, chẳng biết từ lúc nào, Quân Lăng Thiên đã nhàn nhã ngồi cạnh nàng.
Mặt Y Vân lập tức đỏ lên, tức giận nói: “Ngươi—ngươi sao lại giống quỷ bỗng nhiên xuất hiện như vậy?”
“Tỉnh?” Quân Lăng Thiên, trong đôi mắt lạnh nhạt mơ hồ chứa một tia vui sướng.
Hắn một thân áo bào đỏ tía, tăng thêm vài phần thần bí, làm cho hắn càng thêm tuấn mỹ. Nhưng Y Vân không thích, từ lúc gặp Long Mạc, Y Vân liền yêu màu trắng, nhớ tới hình dáng Long Mạc mặc bạch y, nàng không khỏi có chút thất thần.
Đôi mắt Quân Lăng Thiên tối sầm lại, bỗng nhiên nghiêng người tới gần Y Vân, tay trái không một tiếng động đặt lên lưng nàng, không, nói chính xác hơn là đặt lên vết roi trên lưng nàng.
Đau đớn lập tức truyền đến, Y Vân hoảng sợ kêu lên một tiếng, nắm chặt tay.
“Ngươi—ngươi, tên ác ma chết tiệt.” Hắn còn là nam nhân sao? Hắn dùng phương thức tồi tệ như vậy tra tấn nàng, Y Vân cắn chặt răng.
Quân Lăng Thiên cúi người đến bên tai Y Vân, lạnh như băng nói: “Ta không cho phép nữ nhân ở trước mặt ta nghĩ tới một nam nhân khác!”
“Ngươi—-ngươi—-”
Nhìn thấy bộ dạng Y Vân tức giận, bên môi Quân Lăng Thiện hiện lên nét thoáng cười như có như không.
Hắn nhẹ nhàng vén lên chăn mềm bao phủ trên người Y Vân, lập tức, tấm lưng trần của nàng liền hiện ra trước mắt. Để cho tiện bôi thuốc, y phục của Y Vân sớm đã được cởi ra tới thắt lưng.
Cảm giác mát lạnh kéo tới, Y Vân lập tức hét lên một tiếng, “A! Ngươi muốn gì? Ngươi thật không hơn không kém một tên ác ma.”
“Giúp ngươi bôi thuốc nha? Chẳng lẽ ta muốn ngươi?” Quân Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Ta không cần bôi thuốc, ngươi cút ngay cho ta!” Y Vân hổn hển nói, từ nhỏ đến lớn, Y Vân chưa bao giờ tức giận như thế, tên nam nhân nàng hết lần này đến lần khác trêu chọc nàng.
“Thế nhưng đây là phòng ta nha?” Quân Lăng Thiên vô tội nói, “Phải đi cũng là ngươi đi.”
Y Vân sững sờ, nhưng nàng chịu đau, chậm chạp cầm quần áo khoác lên, vừa muốn đứng dậy, đau đớn liền truyền tới, nhịn không được lại ngã sấp xuống.
Quân Lăng Thiên nhàn rỗi nhìn Y Vân gục xuống, bất đắc dĩ nói: “Aizz, ta thật là xui xẻo, ta lần đầu tiên giúp người khác bôi thuốc, lần đầu tiên này chính là bị ngươi đoạt đi.”
Lời nói của hắn mập mờ như vậy, Y Vân hận nghiến răng nghiến lợi.
Hắn nói xong, liền vén mềm, cởi ra y phục Y Vân, ở trên lưng lau lau.
Y Vân tức giận, nhưng vô lực ngăn cản, cảm giác mát lạnh trên lưng khiến Y vân dễ chịu, đau đớn dường như có chút giảm bớt.