Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 44-45: Kiến Long Mạc - Ai trêu đùa ai

Chương 44 Kinh kiến Long Mạc
Edit&Beta:BachLien

Ban ngày ngủ say, ban đêm hoạt động.

Ngày qua ngày, đêm từng đêm, mỗi ngày cứ thế mà trôi qua.

Bên tai tràn ngập tiếng nhạc huyền cầm, mũi chỉ ngửi thấy hương thơm son phấn, trước mắt dập dìu xiêm áo, cẩm phục lộng lẫy.

Thật sự là hương vị phú quý, ôn nhu.

Người nếu ở nơi này càng lâu, muốn không truỵ lạc cũng khó.

Nam tử ốm yếu Thương Dung, cứ hai ngày lại tới Phồn Hoa Viên thăm Y Vân, không hề đi tìm nữ tử khác, chỉ cần Y Vân.

Hắn luôn dùng thanh âm trầm thấp mềm nhẹ nói chuyện với nàng, luôn cười ôn hoà, vẻ mặt hắn chỉ có một biểu cảm tựa như đã chạm khắc sâu trên khuôn mặt hắn. Hắn ân cần như vậy, Y Vân thật chưa bao giờ nghĩ tới ở nơi như thế này cũng có thể gặp được một người tốt, thật lòng quan tâm đến nàng, giống như đại ca của nàng.

Y Vân từng trông mong từ trong miệng hắn tìm ra chút tin tức của Long Mạc, nhưng mà hắn luôn tránh né.

Hắn chỉ nói tin tức đã được chuyển cho Long Mạc, nàng không cần phải tiếp tục lo lắng, nhưng đối với những chuyện khác lại im lặng không nói. Chính Y Vân cũng chán nản, hắn đã cùng Nguyệt Hạ Hương thành thân, nàng còn muốn hỏi thăm tin tức của hắn làm gì, chẳng qua là làm bản thân thêm bi thương mà thôi.

Trong lòng vì sao không thể bỏ đi nỗi nhớ đối với hắn!

Lại một đêm không ngủ, Y Vân vừa diễn xong một khúc, đang ôm tỳ bà hướng căn phòng nhỏ đi đến.

Nàng vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng nhiên phát hiện đã nhiều ngày không nhìn thấy Thương Dung, không biết thân thể của hắn có việc gì hay không, không phải là bệnh nặng chứ?

Đột nhiên, có một tiếng nói quen thuộc gầm lên: “Cút! Cút ngay! Để cho ta uống!”

Thanh âm kia xuyên qua cửa sổ một gian nhà, lướt qua tiếng người hỗn tạp cùng tiếng đàn đinh đông, nhẹ nhàng chui vào trong tai Y Vân, ở trong tai nàng khuấy động không ngừng.

Tâm Y Vân bị thanh âm kia tác động, mãnh liệt đập thình thịnh không ngừng, thân mình giống như bị bất động, không thể nhúc nhích.

Là hắn?! Là Long Mạc! Đúng là thanh âm của Long Mạc.

Y Vân chăm chú đứng yên, hy vọng lại nghe được thanh âm của hắn.

Nhưng, trong gian nhà kia lại không có một tiếng động nào.

Một lát, một lục y nữ tử thất tha thất thểu từ trong phòng lui ra, hốt hoảng chạy vội tới, không ngờ lại đụng phải Y Vân. Nàng là một trong những hoa hồng ở Phồn Hoa Viên, Mặc Vân cô nương, bởi vì mái tóc nàng đen dài như mây.

“Mặc Vân tỷ, xảy ra chuyện gì?” Y Vân giữ chặt nàng hỏi.

“Vị công tử kia say, say đến như vậy, hắn sẽ không say đến chết đấy chứ?” Mặc Vân cả người run rẩy nói.

“Say chết?” Chợt nghe đến chữ chết, Y Vân kinh hãi không thôi, Long Mạc như thế nào sẽ chết?

“Hoàng Nhan, ngươi giúp ta chăm sóc hắn một chút, ta đi tìm Dương ma ma!” Mặc Vân nói xong, liền chạy đi.

Y Vân chầm chậm hướng vào gian nhà kia, đứng yên ở cửa, lắng nghe âm thanh bên trong.

Nhưng bên trong trừ bỏ yên tĩnh, cũng chỉ là yên tĩnh.

Trong lòng lo lắng cho Long Mạc ngày càng lớn, nàng lặng lẽ vén lên rèm cửa, nhìn xung quanh.

Trên bàn chén bát lộn xộn, ghế bên cạnh bàn trống không, không có người.

Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, chiếc màn màu phấn hồng theo gió mà phiêu động, nhưng mà, trên chiếc giường chạm khắc tinh xảo cũng không có ai.

Đôi mắt Y Vân trong suốt nhìn qua một lượt căn phòng, cuối cùng ở góc tường nhìn thấy góc áo sắc màu nguyệt bạch.

Y Vân chậm rãi đi vào bên trong, khi nhìn thấy Long Mạc, trong lồng ngực liền cảm giác khó chịu, thật giống như trái tim bị đâm trúng, tâm tư đau đớn.

Đó là Long Mạc sao? Là Mạc Vương gia cao ngạo lạnh lùng đây sao? Là bạch y Đại ca ca phong nhã sao?

Dáng vẻ hắn thảm hại ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt như tuyết, đôi mắt nhắm chặt, sợi tóc rối tung, một cái vò rượu lạnh lẽo nằm dưới chân hắn.

Hắn là đang ngủ sao? Nhưng mà sao lại không nghe thấy hơi thở, Y Vân chậm rãi đi đến bên cạnh hắn.

Mùi rượu nồng đậm bay tới, hắn rốt cuộc là đã uống bao nhiêu rượu? Hắn vì sao lại đến thanh lâu tìm say? Chẳng lẽ cuộc sống của hắn có gì không vui ư?

Cúi người xuống, bàn tay nàng run rẩy mà nhẹ nhàng chạm vào gò má Long Mạc, lạnh buốt, hắn lại không phản ứng chút nào, hắn sao lại say đến mức vô tri vô giác như vậy?

Nhìn vẻ mặt hắn cô đơn lạnh lẽo, một nỗi bi thương tuôn ra trong lòng.

Y Vân đem hết khí lực trong người, nâng Long Mạc lên, chậm chạp đem hắn bước đến bên giường, đặt hắn nhẹ nhàng nằm xuống, sau đó nàng lấy khăn thấm ướt bằng nước nóng, giúp Long Mạc lau mặt. Lại rót một chén nước từ từ giúp hắn uống vào. Y Vân biết người say rượu sẽ rất dễ khát nước.

Cửa có tiếng bước chân truyền đến, Dương ma ma của Phồn Hoa Viên cùng Mặc Vân đã đến.

Dương ma ma nhìn thấy gương mặt cùng y phục của Long Mạc, hơi nhíu mày, nói: “Đây chính là một vị khách quý, không thể để xảy ra điều gì bất trắc. Mặc Vân, tại sao ngươi lại để cho khách nhân uống nhiều rượu như vậy!”

“Đâu phải là ta để cho hắn uống, hắn vừa đến đây là liền giơ vò rượu lên mạnh mẽ uống. Mặc Vân ngăn thế nào cũng đều không được!” Mặc Vân thập phần uỷ khuất nói.

“Ma ma, vẫn là nhanh tìm người đi lấy thuốc giải rượu đi!” Y Vân vội vàng nói, hiện giờ cũng không phải là thời gian để trách phạt.

“Được, đã phái người đi, thị vệ vị khách nhân này không có đi theo sao?” Dương ma ma hỏi.

“Vị khách này tới một mình, chưa từng mang thị vệ!” Mặc Vân nói.

“Được, nếu như thế, hai người các ngươi nhất định phải hết lòng chăm sóc hắn.” Đang nói, có người mang thuốc tới.

Giúp Long Mạc uống thuốc, Y Vân cùng Mặc Vân liền canh giữ bên người Long Mạc.

Đêm dần dần buông xuống, Mặc Vân trực ở một bên đã sớm buồn ngủ.

Trên giường Long Mạc bỗng nhiên nỉ non một tiếng trầm thấp, “Vân nhi!” Thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng bay vào tai Y Vân.

Ai? Hắn nói ai? Vân nhi?

Trong lòng tức thì chua xót, hắn đang kêu Mặc Vân sao? Hắn tân hôn vui vẻ như vậy lại đi quyến luyến một nữ tử thanh lâu sao?

“Vân nhi, là Đại ca ca hại ngươi.” Lại một tiếng nỉ non mơ hồ.

“Ngươi chờ, Đại ca ca sẽ đi cứu ngươi! Ngươi rốt cuộc là bị bọn hắn giấu ở nơi nào?” Thanh âm thống khổ, mày nhíu chặt.

Y Vân lập tức kinh hãi trừng lớn hai mắt, hắn đang nói ai? Hình như không phải là Mặc Vân, là nói nàng sao? Làm sao có thể? Hắn sẽ không biết chân tướng, Nguyệt Hạ Hương sao lại chịu đem sự thật nói ra đây? Hắn không thể nào biết được?

“Vân nhi, tha thứ Đại ca ca ngu dốt, Đại ca ca sai lầm rồi, Vân nhi, ngươi có mạnh khoẻ?”

Y Vân nghe vậy, từng giọt lệ như ngọc trai, tí tách theo gò má nàng chảy xuống. Hắn là nói nàng, thật là đang nói nàng. Đại ca ca đúng là vẫn còn nhớ đến nàng. Trong khoảnh khắc này, Y Vân cảm giác những uỷ khuất mà nàng phải chịu đựng trong mấy ngày qua cuối cùng cũng được hồi báo.

Nàng ghé vào bên tai Long Mạc, ôn nhu nói: “Vân nhi của ngươi không có việc gì, không cần thương tâm. Nàng sẽ không hận ngươi, ngươi cần phải tỉnh lại nha!”

Nghe xong lời nói của Y Vân, chân mày Long Mạc khẽ giãn ra, dường như đã chìm vào mộng đẹp.

Sau một đêm không rời, khi ban ngày vừa sáng rõ, Y Vân mới phát hiện trong phòng không còn nước ấm, liền đứng dậy đi tìm.

Long Mạc từ từ tỉnh lại, đập vào mắt là màn tơ hồng phấn, hắn biết mình đã say ở thanh lâu. Chẳng lẽ là bởi vì say rượu mà đêm qua hắn ngủ thật yên giấc. Từ khi đánh mất Y Vân, đã lâu Long Mạc không có một giấc ngủ an bình như vậy.

Nâng người ngồi dậy, liếc mắt một cái thoáng nhìn thấy một lục y nữ tử ngồi bên giường, mái tóc đen như mây như mực.

“Ngươi là người đêm qua tiếp rượu cho ta?” Long Mạc nhẹ chau mi hỏi.

“Mặc Vân có tội, Mặc Vân vốn nên ngăn cản công tử, không để công tử uống nhiều rượu như vậy!” Mặc Vân nói, nếu bị vị công tử này trách mắng, nàng làm sao có thể tiếp tục sống ở nơi này.

“Không phải lỗi của ngươi! Bổn công tử là tự nguyện uống rượu, ngươi vô can, đêm qua là một mình ngươi chiếu cố ta sao?” Long Mạc mơ hồ nhớ một thanh âm êm ái, ở bên tai hắn luôn nói, Vân nhi không có việc gì, Đại ca ca không cần thương tâm, ngươi cần tỉnh lại nha!

Thanh âm nhẹ nhàng, thản nhiên, ôn nhu, rõ ràng không phải là thanh âm của nữ tử trước mắt này.

“Còn có Hoàng Nhan cũng chăm sóc công tử một đêm! Nước ấm đã hết, nàng là đi lấy nước.” Mặc Vân nói.

“Thế à!” Long Mạc thản nhiên lên tiếng, từ trên giường bước xuống, sửa lại một chút mái tóc hỗn hộn, vuốt lại y phục.

Đã thật lâu mà vẫn không tìm thấy tung tích Vân nhi, đêm qua Long Mạc vô cùng tưởng nhớ, kìm chế không được nỗi lòng đau khổ, hắn vốn rất ít khi đến thanh lâu nhưng đêm qua lại lặng lẽ một mình tới đây tìm say.

Uống hết một vò, nỗi nhớ trong lòng lại chậm rãi lan toả, cứ thế mà uống, mãi cho đến khi say không còn tri giác, đêm qua, là lần đầu tiên Long Mạc uống nhiều như vậy. Không biết là bởi vì say một hồi, hay là bởi vì thanh âm của nữ tử kia, tâm tình Long Mạc có chút tốt hơn, hắn còn muốn tiếp tục đi tìm Y Vân.

Thanh âm của nữ tử đêm qua có phần giống với Vân nhi, hắn nhất định phải gặp mặt nàng.

“Gia! Chúng ta có thể vào không?” Ngoài cửa bỗng truyền đến thanh âm của Đinh Lang.

Long Mạc đáp một tiếng, Đinh Lang cùng Băng Nham đi vào.

“Các ngươi sao lại tới đây? Có chuyện gì sao?” Long Mạc hỏi.

Băng Nham đến bên tai Long Mạc, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng cho mời Vương gia vào cung.”

Long Mạc sửng sốt, chẳng lẽ có việc gì gấp?

Xoay người hướng Mặc Vân nói: “Ngươi nói đêm qua còn có một nữ tử chiếu cố ta, gọi là Hoàng Nhan phải không?”

Mặc Vân gật đầu.

Long Mạc nhớ kỹ tên này, hắn còn có thể lại đến.

Sửa sang lại tốt dung mạo, Long Mạc liền cùng Đinh Lang, Băng Nham vội vàng ra ngoài.

Trước mắt đi tới là một nữ tử bạch y, hắn cũng không để ý, hắn làm sao có thể nghĩ tới, đây chính là Y Vân mà hắn cố công tìm kiếm. Một thân cải trang tươi đẹp này, mái tóc đầy châu ngọc, sắc mặt vàng như nến, đôi mắt trói buộc cúi mình, nữ tử như thế sao là Y Vân của hắn.

Y Vân nhìn thấy Long Mạc mang theo Đinh Lang cùng Băng Nham đi tới, vội vàng cúi đầu, hàng mi rũ xuống.

Nàng nhìn bóng dáng Long Mạc bạch y nhẹ nhàng ở bên người lướt qua, mặc dù vẫn còn mùi rượu nhàn nhạt, nhưng trong đôi mắt lại loé lên ánh sáng kiên định, hắn cuối cùng cũng đã khôi phục lại tinh thần.

Đôi mắt Y Vân gắt gao đuổi theo bóng lưng Long Mạc, mãi cho đến khi bạch y của hắn thoát khỏi Phồn Hoa Viên.
 

----------------

Chương 45: Ai trêu đùa ai

Từ lúc thấy Long Mạc, tâm Y Vân liền bay đi đâu mất.

Nàng thật không ngờ, Bạch y Đại ca ca vẫn còn nhớ tới nàng. Với ước muốn mãnh liệt muốn gặp lại hắn, nàng đã từng kỳ vọng hắn sẽ lại đến thanh lâu. Mặc dù, nàng biết suy nghĩ như vậy là không đúng. Cho dù hắn đã biết nàng là Tiểu muội muội nhiều năm trước thì sao chứ? Hắn đã cưới Nguyệt Hạ Hương, biểu tỷ của nàng. Nàng không tham vọng xa vời cái gì, nàng chỉ cần có thể đứng xa xa nhìn hắn cũng đã thoả mãn.

Ban ngày qua đi, đêm tối buông xuống, Phồn Hoa Viên lại bắt đầu một đêm huyên náo.

Y Vân một mình ở trong căn phòng nhỏ, luyện tỳ bà, hôm nay Hồng Điệp không khiêu vũ, Y Vân cũng liền nhàn rỗi.

Tế Yêu lắc lắc chiếc eo nhỏ nhắn, thướt tha đi đến. Cúi người xuống, ở trên giường của nàng nhìn qua nhìn lại.

“Tế Yêu, ngươi đang tìm cây trâm sao? Ở trên bàn.” Y Vân chỉ vào hoa trâm đang nằm trên bàn nói.

Tế Yêu lạnh nhạt liếc nhìn Y Vân một cái, từ trên bàn cầm lấy hoa trâm cài lên đầu, không nói một tiếng lả lướt rời đi. Chẳng biết tại sao, Tế Yêu đối với Y Vân thành kiến rất sâu, Y Vân nhận thấy cho tới bây giờ không có lỗi gì với nàng, nàng dựa vào cái gì lại đối địch với mình như vậy. Nhưng nàng không quan tâm! Chỉ cần không thẹn với lương tâm, thì không cần để tâm đến ánh mắt thờ ơ của người khác.

Nằm ở trên giường, Y Vân đang muốn nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên từ sát vách truyền tới tiếng quát mắng, còn kèm theo tiếng nữ tử thảm thiết khóc, thanh âm kia rất quen thuộc, đúng là tiếng của Tế Yêu. Y Vân trong lòng lo lắng, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nàng từ trên giường đứng lên, vội vàng xông ra ngoài.

Trong căn phòng cách vách là một đống hỗn độn, thức ăn rượu thịt rơi đầy mặt đất.

Mà Tế Yêu đang bị một gã nam tử mặc hoa phục đánh, đang nằm trên mặt đất, quần áo nàng hỗn độn, gương mặt đẵm nước mắt. Y Vân chưa bao giờ thấy qua một nam tử như vậy, dốc hết sức đánh một nữ tử. Nam tử kia miệng còn nói những lời ô uế, một thanh lâu nữ tử, còn giả bộ cái gì mà thanh cao, không tận tâm hầu hạ bổn công tử, hay là ngươi còn muốn chọn lựa đối tượng để hầu hạ.

Y Vân giờ mới hiểu Tế Yêu vì sao ở đây không được sủng ái, đơn giản vì nàng không muốn nịnh bợ, dáng vẻ Tế Yêu không tệ, lại có chiếc eo thon nhỏ uyển chuyển, nếu nàng hết lòng hầu hạ, chắc hẳn nàng cũng trở thành hoa hồng của Phồn Hoa Viên.

Tế Yêu, nàng mặc dù đang ở thanh lâu, nhưng tâm hồn không chút suy đồi, nàng vốn là chờ đợi ngày mình có thể thoát khỏi nhà giam này.

Nhìn thấy Tế Yêu gương mặt đầy nước mắt, tâm Y Vân kiên quyết, nàng quát một tiếng: “Dừng tay.”

Nam tử hoa phục sửng sốt, dừng lại động tác, dường như không ngờ sẽ có người lớn mật như vậy dám mắng hắn.

Y Vân kéo dậy Tế Yêu, bàn tay mềm sửa sang lại quần áo bị xé rách của nàng, nói: “Đừng khóc.”

Nam tử hoa phục ngẩng đầu lên, mím chặt môi, khoé miệng mang theo nụ cười lạnh, nói: “Ai dám phá hư chuyện tốt của bổn công tử.”

Cho đến khi nhìn thấy dung mạo Y Vân, cười lạnh nói: “Bộ dạng cũng không tệ, chẳng qua là có bệnh phải không?” Nói xong, bàn tay đã miết lấy gò má Y Vân, “Ôi, thật đúng là vàng nha, đại gia ta cũng không dám chơi, dính bệnh vào cũng không phải chuyện đùa. Bất quá, dáng người thật không tệ. Nhìn một cái cũng không sao.”

Nói xong, vung tay lên, gia định thị vệ hầu hạ bên ngoài lũ lượt chen vào, vây quanh Y Vân cùng Tế Yêu.

Dương ma ma lúc này đã dẫn người đuổi tới, tiến lên chào hỏi, “Ta còn tưởng rằng ai? Thì ra là công tử của Diệp Thừa Tướng, Diệp công tử sao lại tức giận làm gì, Mặc Vân, Phù Phong, mau tới hầu hạ Diệp công tử.”

“Không cần, nữ tử mặt vàng này đắc tội bổn công tử, bổn công tử muốn nàng.” Diệp công tử kia chỉ tay vào Y Vân nói.

“Hoàng Nhan cô nương ở nơi này đi nhạc kèm, nàng không bán thân.” Dương ma ma nói.

“Ai bảo nàng bán mình? Cho dù bán mình bổn công tử đây cũng không cần nha, bổn công tử chính là muốn nàng trút bỏ quần áo, ở trong đại sảnh đi một vòng, bằng không thì để cho Tế Yêu bồi bổn công tử một tháng, nếu không chuyện hôm nay ta sẽ không cho qua.” Diệp Đình Lan ngang ngược nói.

“Diệp công tử cần gì như vậy, người đại nhân đại lượng, đừng làm khó dễ Hoàng Nhan cùng Tế Yêu.” Dương ma ma nói.

“Không được, bổn công tử vẫn cứ muốn nàng trút bỏ thân mình ở trong đại sảnh xoay một vòng.” Diệp Đình Lan chắc chắn Y Vân không dám làm như vậy, đem điều này đổi lấy một tháng tra tấn Tế Yêu.

“Được, ta đáp ứng.” Thanh âm Y Vân êm ái nói, nam nhân dung tục này, chủ ý trút bỏ quần áo tệ hại như vậy, hắn cũng có thể nghĩ ra được. Bất quá, hôm nay Y Vân sẽ cho tên mặt người dạ thú này biết nữ tử cũng không phải muốn khi dễ là được.

Diệp Đình Lan sửng sốt, nói: “Ngươi, ngươi dám làm như vậy?” Hắn không tin nàng có thể, cho dù là nữ tử thanh lâu đã bán mình cũng không dám ở trước con mắt nhìn trừng trừng của mọi người mà cởi hết quần áo, nữ tử mặt vàng này, dám làm như vậy sao?

“Như thế nào, Diệp đại công tử không tin sao? Chúng ta hãy đánh cuộc một phen?”

Diệp Đình Lan vẫn một mực không tin, “Được, đánh cuộc thì đánh cuộc, bổn công tử thấy ngươi cũng không dám làm như vậy. Muốn đánh cuộc gì đây?”

“Thứ nhất: nếu Hoàng Nhan làm được, ngươi phải hướng Tế Yêu cô nương khấu đầu mười cái xin được tạ tội. Còn có hôm nay ngươi đánh Tế Yêu bao nhiêu, chúng ta sẽ trả lại cho ngươi gấp đôi.

Thứ hai: từ nay về sau ngươi không được tiếp tục bước vào Phồn Hoa Viên một bước.

Thứ ba: ngươi còn phải bồi thường cho Tế Yêu một ngàn lượng bạc.”

Một ngàn lượng bạc này là Y Vân vì Tế Yêu mà kiếm, có một ngàn lượng này, Tế Yêu có thể ra khỏi thanh lâu.

“Được, nếu là ngươi thua. Tế Yêu sẽ bồi công tử ta một tháng.”

“Được, ma ma, lấy bút mực ra đây, viết giấy làm bằng chứng.” Y Vân bình tĩnh nói.

Tế Yêu vì hành động của Y Vân mà cảm động, khóc không ra tiếng, nói: “Muội muội đừng như vậy, để cho Tế Yêu bồi hắn một tháng đi.”

Y Vân vỗ đôi vai ngọc Tế Yêu nói: “Không có chuyện gì.”

Chứng từ đã lập, Diệp Đình Lan cười lạnh nói: “Tốt lắm, bổn công tử ở dưới lầu chờ, Hoàng Nhan cô nương cần phải nhanh một chút, đừng để chúng ta chờ lâu sốt ruột.” Nói xong cười ha hả rời đi.

Trong phòng, trước bàn trang điểm, Y Vân mặc một bộ y phục màu đen ôm sát người, đang tỉ mỉ trang điểm.

“Muội muội, tên Diệp Đình Lan kia trắng trợn kêu gọi mọi người, hắn gọi tới nhiều người như vậy đến nhìn, muội muội, ta nghĩ ngươi vẫn là mau chạy đi.” Loan Nguyệt lo lắng nói.

Tế Yêu vốn im lặng bỗng nhiên nói: “Không cần vì ta mà ngươi phải chịu vũ nhục như vậy, hãy để ta đi bồi hắn một tháng đi.”

Y Vân cười nhạt một tiếng, đột nhiên hiểu ra vì sao Tế Yêu mới đầu không thích nàng, có lẽ vì Tế Yêu không thể quay đầu trở lại, bị buộc phải gia nhập vào thanh lâu, trong khi Y Vân lại chủ động tìm đến thanh lâu. Nàng làm sao biết được, tuy Y Vân là chủ động tới, nhưng là bị bức bách phải như vậy, cũng đều do tên Quân Lăng Thiên.

Y Vân cười khanh khách nói: “Các người không cần lo lắng cho ta, hôm nay ta nhất định phải làm cho Diệp Đình Lan kia hiểu được, chúng ta cho dù là nữ tử thanh lâu cũng không để bị khi dễ.”

Lần nữa ngồi xuống, tinh tế trang điểm, đem đôi mày lá liễu thon dài như tranh thành đôi mày ngài *dài và thanh*, khoé mắt kẻ đen.

Thình lình một mùi hương dược liệu truyền đến, Y Vân vừa ngẩng đầu nhìn, đã thấy Thương Dung đại ca nhiều ngày không gặp.

Mi mắt hắn rối rắm, sự tức giận che kín khuôn mặt tái nhợt kia, giống như mây đen phủ kín Tuyết Sơn, dường như bất cứ lúc nào cũng đều có sấm sét vang dội.

“Thương Dung đại ca, tại sao ngươi lại tới nữa, không phải nói cần ở nhà hảo hảo dưỡng bệnh sao?” Y Vân quan tâm nói.

“Ta không đến được sao? Ngươi muốn bị Diệp Đình Lan kia khi dễ sao, ngươi thế nào lại muốn cùng hắn đánh đố như vậy?” Vẻ mặt Thương Dung tái nhợt bởi vì tức giận mà đỏ lên.

“Thương Dung đại ca đừng giận. Hoàng Nhan đã sớm nghĩ ra đối sách, tuyệt đối không để cho Diệp Đình Lan kia có một chút tiện nghi nào, hơn nữa, còn có thể thắng trận này!” Y Vân mỉm cười nói, nhìn thấy nhiều ngươi quan tâm nàng như vậy, trong lòng Y Vân rất là vui mừng.

“Ngươi có thể có biện pháp gì, hãy để cho đại ca giúp ngươi giải quyết việc này đi!” Thương Dung quở trách nói.

“Không cần! Đại ca quan tâm Hoàng Nhan, Hoàng Nhan biết, thế nhưng đây là chuyện của ta, còn quan hệ đến mặt mũi của nữ tử thanh lâu chúng ta, ta không muốn đại ca giúp ta ra tay, Hoàng Nhan có thể giải quyết, Đại ca hãy chờ xem kịch vui đi.”

Lúc này, Dương ma ma vội vàng đi đến, nói: “Hoàng Nhan, ta đã sắp xếp thoả đáng, ngươi cần một con ngựa ta đã thay ngươi chuẩn bị tốt.”

“Được, cũng nên đi xuống rồi.” Y Vân nói xong, liền đem chiếc trâm cài trên tóc tháo xuống, tức khắc một mái tóc đen dài như thác trút xuống, dài tới đầu gối, như một chiếc áo choàng màu đen, đem cả người nàng phủ kín, thêm nữa là nàng mặc một bộ y phục đen tuyền, làm cho người khác căn bản không nhìn ra nàng có mặc quần áo bên trong. Y Vân thầm nghĩ thật sự cảm tạ mẫu thân đã cho nàng một mái tóc đen như vậy.

“Các tỷ muội, các người xem, Hoàng Nhan như vậy đi ra ngoài, sẽ không để cho kẻ khác nhìn thấy điều gì.”

Tế Yêu nín khóc mỉm cười, khen: “Muội muội thật sự là thông minh tuyệt đỉnh, đây đúng là ý hay, hại chúng ta lo lắng cả nửa ngày.”

Y Vân lại hướng nhìn Thương Dung, cười hì hì nói: “Đại ca, ta như thế này đi ra ngoài, ngươi thấy sao?”

Thương dung nhìn Y Vân thản nhiên cười, vẻ tức giận sớm đã biến mất, trong mắt hiện lên nét tán thưởng.

Phồn Hoa Viên tiếng người ồn ào, bởi vì Diệp Đình Lan cho gọi rất nhiều người, lúc này đây trong đại sảnh đã đông hơn so với ngày thường.

Ngọn đèn bỗng nhiên mờ mịt, đây là Y Vân cố ý giao cho Dương ma ma làm, nàng không muốn làm cho người khác nhìn ra mánh khoé của nàng. Nhưng với ngọn đèn mờ nhạt như thế, vẫn chiếu ra những tia sáng mê hoặc, say đắm ánh nhìn.

Có người hô lớn, như thế nào còn không ra, chẳng lẽ là sợ? Sắc mặt Diệp Đình Lan vui mừng, hắn biết Hoàng Nhan nhìn thấy nhiều người thế này đã bị hù sợ, xem ra là đang ở trong phòng hối hận. Hắn đắc ý, hừ, dám cùng bổn công tử đánh đố, không phải là tự mình lãnh chịu thất bại hay sao. Nếu không dám ra đây, Tế Yêu cứ đợi bồi ta một tháng đi.

Dương ma ma khoan thai bước ra, đứng ở trên bậc thang lớn tiếng hô: “Mọi người chớ tranh cãi ầm ĩ, Hoàng Nhan cô nương sẽ lên biểu diễn.”

Âm thanh ồn ào bỗng chốc biến mất, đại sảnh một mãnh yên tĩnh khác thường, mỗi người ngoại trừ hít thở, toàn bộ đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào cửa lầu, đến chớp mắt cũng không dám, sợ bỏ lỡ cảnh đặc sắc nhất. Diệp Đình Lan mở to mắt, có chút không tin tưởng. *đúng là một bọn háo sắc mà*

Đinh linh linh, đinh linh linh…

Một tiếng chuông rất nhỏ rất nhẹ vang lên, như có như không, lúc đứt lúc nối, nếu không chú tâm lắng nghe, gần như không nghe thấy. Nhưng cũng thực êm tai, ngay khi vừa nghe thấy thanh âm rất nhỏ đó thì tiếng chuông kia đột nhiên biến mất. Lúc mọi người bắt đầu thất vọng thì tiếng chuông kia lại từ từ vang lên, mới đầu giống như tiếng chuông gió lưu ly tinh xảo bị gió nhẹ thổi qua, sau đó âm thanh dần dần thay đổi, đinh đông không dứt, giống như cơn mưa nhẹ nhàng rơi rụng.

Ngay lúc mọi người bị tiếng chuông hấp dẫn, bỗng nhiên từ trên lầu, một con ngựa trắng thong thả bước ra, trên lưng ngựa là một nữ tử, nàng dựa nửa người trên lưng ngựa, mái tóc đen nhánh đổ xuống, nhưng một dòng thác đem cả người nàng bao lấy. Khuôn mặt bị mái tóc đen che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt, từ bên trong mái tóc liếc nhìn mọi người.

Phía dưới lộ ra đôi chân trần trắng như được chạm khắc từ ngọc, trên cổ chân là chiếc chuông màu bạc.

Đôi tay như ngọc của nàng cũng cầm lấy một chuỗi lục lạc màu bạc. Bàn tay mềm nhẹ nhàng lắc, lục lạc liền phát ra âm thanh đinh linh linh, đinh linh linh nhẹ nhàng, tạo thành một khúc nhạc dân gian.

Tuấn mã tuyết trắng kia ở đại sảnh chậm rãi di chuyển, ánh mắt mọi người liền theo đó mà chuyển động.

Không biết là vì tiếng chuông êm tai hấp dẫn, hay là vì nữ tử cùng tuấn mã trắng như tuyết này thu hút, cả một đại sảnh nhưng lại không có một tiếng động nào, mãi cho đến khi Y Vân cưỡi ngựa đi hết một vòng trở về.

Mọi người lúc này mới hồi phục lại tinh thần.

Trong đại sảnh vẫn yên tĩnh không một âm thanh, thật lâu sau, không biết là ai hít vào một hơi, âm thanh rõ ràng có thể nghe thấy.

Mọi người lúc này mới như được giải trừ định thân pháp *thuật bất động*, liền nhao nhao bàn luận.

Chợt nhiên hiểu ra, thì ra đây là khoả thân chuyển sảnh?

Đúng nha, nàng thật sự là không mặc một mảnh vải nào trên người, nhưng mà bọn hắn cái gì cũng không thể nhìn thấy, thậm chí cả dung mạo của nàng cũng không thấy rõ. Thực là một nữ tử hoàng nhan trí dũng song toàn.

Diệp Đình Lan bây giờ mới hiểu được hắn là bị Hoàng Nhan trêu đùa, gương mặt hắn xanh mét, biểu cảm kia giống như muốn hét lên, thật là khổ không nói nên lời.

Mà ở trước cửa, còn có một tiết mục càng đặc sắc hơn đang đợi hắn.

Tế Yêu cùng các tỷ muội ở Phồn Hoa Viên ở nơi này cao giọng hô: “Diệp đại công tử, nói cần phải giữ lời nha.”

“Này, ngươi còn là nam nhân hay không, thua cuộc thì phải nhận thua chứ, đừng để mất mặt nam nhân chúng ta.” Khách nhân trong đại sảnh cũng bắt đầu ồn ào.

Diệp Đình Lan bất đắc dĩ, cứng ngắc thừa lúc mọi người cười vang bên trong, cấp Tế Yêu dập đầu mười cái, còn ngoan ngoãn dâng ngân phiếu một ngàn lượng.

Những tỷ muội đã từng bị hắn lăng nhục không phải chỉ có Tế Yêu, nhưng các tỷ muội cũng còn chú ý đến mặt mũi của hắn, không có đánh thật sự.

Diệp Đình Lan kia đang lúc mọi người cười đùa, chán nản bỏ đi.

Trong lúc huyên náo, không ai chú ý tới, trên lầu hai, trước cửa một gian nhà có một nam tử mặc tử y đang đứng.

Lúc này đây, gương mặt hàn băng của hắn bị che phủ bởi một nụ cười, giống như ánh mặt trời ngày xuân tươi đẹp chiếu sáng tảng băng lạnh giá.

Nụ cười kia sáng lạn như thiêu đốt.

“Tiểu ma nữ, ngươi để cho ta tìm kiếm thực khổ sở, thì ra lại tránh ở địa bàn của ta.”
 

back top