Edit: @suchaclover
Chu Tư Đồng đứng một bên không hề kiên nhẫn. Cô đang yên đang lành, trên đường về nhà, đột nhiên bắt gặp Trần Oánh Oánh từ bên đường lao ra kéo cô lại. Trên mặt Trần Oánh Oánh còn nước mắt tràn đầy, những người khác mà vô tình nhìn thấy, chắc chắn sẽ cho rằng Chu Tư Đồng cô bắt nạt Trần Oánh Oánh.
Nhưng mà Chu Tư Đồng một lòng không thèm để ý, tránh đi cô ta vòng sang một đường khác. Nhưng mà Trần Oánh Oánh kia cứ chạy lại gắt gao chắn phía trước mình.
"Tránh ra."
Chu Tư Đồng xụ mặt, giọng nói cũng không nhịn được mà lớn giọng.
Cô kiếp trước dù sao cũng sống một đoạn thời gian hỗn loạn, kéo bè, kéo lũ, đánh nhau, cầm gạch làm cho người ta bể đầu cũng đã từng làm. Cho nên, khi mà cô nhất thời bộc phát máu nóng kiếp trước, xụ mặt một cái liền làm người ta sợ hãi vô cùng.
Ít nhất là đối với Trần Oánh Oánh, là một người từ nhỏ lớn lên trong hũ mật, có bao giờ có ai ở nhà lớn tiếng với cô ta đâu. Cho nên người này, từ nhỏ đến lớn đều có chút hư vinh, có thể gặp bộ dạng này của Chu Tư Đồng, làm cô ta quả thật kinh sợ vài phần. Chu Tư Đồng lạnh mặt nói, trong mắt lóe lên một tia chán ghét, cùng phiền phức.
Trần Oánh Oánh là cố tình chọn thời gian này, để chạy đến đây chặn đường Chu Tư Đồng. Bởi vì cô biết, Chu Tư Đồng chỉ đi một con đường duy nhất về nhà mà thôi.
Trần Oánh Oánh trước kia ở cao trung XX dù sao cũng là nhân vật gây tiếng tăm. Giờ đây hai mắt tụ đầy nước, hai bàn tay trắng buốt ra sức quẹt nước mắt trên mặt, nhìn đáng thương vô cùng. Khiến cho ai nấy đều cảm thấy vô cùng điềm đạm, đáng yêu.
Con người đều là dạng động vật nhìn mọi chuyện qua vẻ bề ngoài, nhìn thấy Trần Oánh Oánh khóc thành dạng này, mà người đối diện lạnh lạnh mặt vô tình. Càng khẳng định hơn, Chu Tư Đồng đang bắt nạt Trần Oánh Oánh.
Trần Oánh Oánh nhìn thấy vài người đi qua đi lại đều nhìn họ chỉ chỉ trỏ trò, nước mắt trên mặt càng lúc càng chảy ra nhiều hơn.
Sau đó lại kéo tay Chu Tư Đồng, thay vào đó là nức nở mở miệng, nghẹn nghẹn ngào ngào: "Ngày hôm đó mình không cố ý nói ba mẹ cậu như vậy đâu. Là Lý Nam Nam hỏi mình, mình nhất thời lẹ miệng lỡ nói ra. Cậu nhất định phải tha thứ cho mình."
Chu Tư Đồng quả thật cảm thấy, Trần Oánh Oánh này đầu óc đúng là có bệnh.
Chưa từng có người cầu xin người khác tha thứ, lại bắt ép người ta tha thứ cho mình như cô ta. Trần Oánh Oánh mặc dù khóc lóc, nhưng lời cô ta nói không có ý thỉnh cầu, lời nói phát ra chả khác nào mệnh lệnh.
Cô yêu cầu tôi? Tại sao tôi nhất định phải làm theo? Lại còn bắt ép tôi nhất định phải nghe? Còn nữa, có ý xin lỗi người khác, lại hết lần này tới lần khác chặn đường người ta, chắc chắn không có gì tốt lành?
Chu Tư Đồng trước giờ đều không phải là một người có tính kiên nhẫn, ngày xưa mặc dù cô thật sự không thích Trần Oánh Oánh. cảm thấy cô ta một bụng dối trá, nhưng mà bề ngoài luôn cố tạo cho mình cảm giác ưu việt, ưu tú. Nhưng mà Chu Tư Đồng cảm thấy đây không phải là việc lớn gì nên cũng không thèm quan tâm, luôn luôn nhịn xuống. Nhưng mà bây giờ, cô thật sự tức muốn chết, không muốn nhịn nữa.
Nhưng mà, cô không đành lòng nói ra. Có vài người bạn học đứng xung quanh bọn họ chỉ trỏ bàn tán xì xào.
"A, cậu là người ở trước mặt mọi người nói mẹ của tôi bán giày ở Mậu Dịch, lại còn nói bà quỳ trên mặt đất thay giày cho cậu sao?" Chu Tư Đồng từng lời nói ra đều hết sức bình tĩnh, trên mặt nửa điểm tức giận cũng không có: "Không có gì, tôi tha thứ cho cậu."
"Cậu, thật sự tha thứ cho mình sao?"
Trần Oánh Oánh trừng lớn mắt, vẻ mặt không tin tưởng nhìn qua Chu Tư Đồng.
Chu Tư Đồng ngày xưa không phải luôn cảm thấy chuyện mẹ mình không phải là người giàu có gì, luôn cảm thấy chuyện này rất mất mặt hay sao? Nhưng thế nào hôm nay, lại một chút cũng không thèm để bụng vậy?
Trần Oánh Oánh vốn cho là, cô chặn đường Chu Tư Đồng, khóc lóc vài tiếng nói xin lỗi, chỉ cần giải thích là không cẩn thận mới nói ra, bộ dạng chân thành xin lỗi này, cô ta nhất định sẽ bỏ qua cho mình. Vài bạn học đi qua nhìn thấy cảnh này cũng sẽ cảm thấy cô đáng thương vô cùng. Chu Tư Đồng tha thứ cho cô thì tốt, còn nếu không tha thứ, thậm chí mở miệng mắng cô, thì càng tốt hơn. Tóm lại là, cô chính là khóc lóc ỉ ôi, còn bạn học xung quanh sẽ cảm thấy Chu Tư Đồng lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng mà không ngờ Chu Tư Đồng mở miệng đã trực tiếp tha thư cho cô. Cho nên nhất thời Trần Oánh Oánh thật sự sửng sốt.
Chu Tư Đồng lại nói tiếp: "Không còn gì nữa, thì tôi đi được chưa?"
Trần Oánh Oánh đương nhiên không đồng ý, cô còn định khóc lóc thương tâm một hồi, sau đó định nói thêm vài lần thành ý. Nhưng mà chưa đợi đợt nước mắt kế tiếp tuôn ra, đã có một người thứ ba nhảy vào.
Cô giương mắt lên, thì nhìn thấy Thẩm Tụng Viện.
Thẩm Tụng Viện so với Chu Tư Đồng là hai dạng người hoàn toàn khác nhau. Chưa nhìn rõ sự việc xung quanh như thế nào đã quyết định nhảy ra nói rõ mọi việc. Thẩm Tụng Viện chẳng khác gì một quả pháo hơi, một chút nhóm lửa nhỏ sẽ lập tức nổ tung.
Thẩm Tụng Viện nhảy ra, kéo Chu Tư Đồng ra sau mình, đưa ngón tay lên, chỉ thẳng vào mặt Trần Oánh Oánh: "Trần Oánh Oánh, cô đúng thật là thích giả dạng đáng thương. Người ngoài không rõ sẽ lập tức nghĩ tôi đang ức hiếp cô. Đã làm sai chuyện còn suốt ngày khóc lóc thảm thương, coi như đó là lời xin lỗi sao? Khác gì dạng hay bắt nạt người khác đâu. Tôi hỏi cô, cô khóc thành bộ dạng như vậy để làm gì? Chu Tư Đồng bắt nạt cô sao? Rõ ràng là cô làm sai trước. Hiện nay lại biến bản thân thành người bị hại."
Nói xong, còn bất bình, tức giận, mà lớn tiếng nói những câu vô cùng chuyên nghiệp, mong muốn giúp cô ta phổ cập thêm một chút khoa học: "...Lúc đầu, là cô không chịu thanh minh cho Tư Đồng, không nói với mọi người cậu ấy không có sao chép bài thi tiếng Anh của cô. Còn quá đáng hơn, nói mẹ người ta quỳ trên mặt đất đổi giày cho cô. Mẹ cậu ấy bán giày thì như thế nào? Dựa vào tay chân của mình, mà kiếm cơm. Không trộm, không đoạt, cũng không cướp. Thì có cái gì mất mặt? Ba của cô chỉ là chủ của một công ty nhỏ, cô có bao giờ nhìn thấy ông ấy cúi lưng nịnh nọt anh hai tôi chưa? Người ba mà cô tôn thờ cũng có lúc cúi đầu hạ mình với người khác đấy. Cô có biết không?"
Nói xong, liền nắm cánh tay Chu Tư Đồng: "Đi, không cần ở chỗ này nhìn vài người làm ô uế mắt chúng ta."
Chu Tư Đồng bị kéo tới chao đảo, quay đầu nhìn thấy Trần Oánh Oánh òa khóc, khóc đến thương tâm.
Cô nương kia đúng là đầu óc không có linh hoạt, tại bị chửi cũng không chạy đi đi, ngược lại còn che mặt ngồi xuống đất mà khóc? Xung quanh còn bị một đám người vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Chu Tư Đồng quay đầu lại, thì nhìn thấy Thẩm Tụng Viện cả mặt đều trắng bệch. Đột nhiên cô cảm thấy, cô nương trước mặt còn thú vị hơn nhiều.
Cô nương này là vừa vặn gặp chuyện bất bình mà rút dao tương trợ sao? Chu Tư Đồng nhịn không được, phì cười thành tiếng.
Kết quả không nghĩ tới Thẩm Tụng Viện quay đầu lại nhìn cô trợn tròn mắt, lớn tiếng mắng: "Còn cười, cười cái rắm, cậu bị người ta bắt nạt còn không lên tiếng nói trả. Sao không mắng lại? Cũng không đánh lại? Ngày hôm đó ở trong nhà vệ sinh không phải cậu chửi mình rất có khí thế sao? Hôm nay lại chịu trận như vậy hả?"
Chu Tư Đồng suy nghĩ trong lòng, ngày đó ở nhà vệ sinh sao? Ngày hôm đó chỉ có hai người bọn họ. Không có người thứ ba. Còn hôm nay, xung quanh cô với Trần Oánh Oánh còn có nhiều bạn học khác, làm như vậy là quá tàn nhẫn với Trần Oánh Oánh. Cô cũng không muốn làm cô ta khó xử.
Bất quá, Chu Tư Đồng cũng không nói ra những lời này. Ngược lại, Thẩm Tụng Viện mắng cô, cô cũng không tức giận, trên mặt đều là vui vẻ, nói: "Cái câu mà cậu nói với Trần Oánh Oánh lúc nãy sao giống như mình đã từng nói với cậu trong nhà vệ sinh vậy? Cậu như vậy gọi là đạo văn đó. Chao ôi."
"Đạo cái đầu cậu." Thẩm Tụng Viện dừng bước, hận không thể tát cô một cái: "Sớm biết, cậu là người ăn cháo đá bát vậy mình cũng không ra mặt nói giúp cậu đâu."
Chu Tư Đồng phải trả lời một câu thật lòng với bản thân mình rằng, cô thật sự rất thích cô gái trước mặt này.
Cô nhìn Thẩm Tụng Viện, trên mặt không giấu được vui vẻ. Nhìn vào mắt cô, rất chân thành nói ra hai chữ: "Cảm ơn."
Thẩm Tụng Viện sững sờ. Chợt phát hiện bản thân cứ như vậy mà tức giận vì nhìn thấy Chu Tư Đồng bị bắt nạt.
Chu Tư Đồng quả thật không hiểu tại sao Thẩm Tụng Viện lại giúp mình, lúc trước không phải cô ta còn dùng tiền mướn côn đồ chặn đường hù dọa mình sao? Hay bởi vì bắt nạt mình mà bị Thẩm Kỳ trách phạt, thu sạch tiền tiêu vặt nên mới sợ hãi, ra mặt giúp mình? Cuối cùng, cũng không hiểu được tại sao.
Chu Tư Đồng duỗi tay, đặt lên bờ vai Thẩm Tụng Viện, vừa cười vừa nói: "Chao ôi, lúc mà cậu xuất hiện mắng cậu ta, trong thoát chốc mình cảm giác cậu giống như là Gia Cát Lượng ở trước mặt toàn đội mắng người vậy. Thật là oai phong lẫm liệt vô cùng."
Thẩm Tụng Viện bên cạnh không hề tự nhiên, nghe được câu này thì cười ầm lên.
"Mình chưa thấy ai vô liêm sỉ như cậu."
Cuối cùng, vẫn không biết lời này Thẩm Tụng Viện là nói Chu Tư Đồng, hay là nói Trần Oánh Oánh. Bất quá, Thẩm Tụng Viện bây giờ, quả thật rất cao hứng.
Bằng hữu cũng giống như tình yêu vậy, chính là một dạng kỳ quái như vậy. Không phải cứ ở cùng nhau một chỗ, thì sẽ trở thành bạn bè, cũng không phải cứ gặp nhau, mới trở thành người yêu. Nhưng chỉ cần một cái chớp mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, hoặc là giả nai nói vài ba câu nói, đột nhiên hiểu được, người đối diện chính là bạn thân của mình. Hoặc là, chính là người mình yêu, muốn cùng họ sống tới răng long đầu bạc.
Lúc Thẩm Tụng Viện ở nhà, cùng với Thẩm Kỳ ăn tối. Cô quả thật rất cao hứng, hứng trí mà bừng bừng nói chuyện: "Anh hai ơi, hôm nay em phát hiện Chu Tư Đồng là một người rất tốt. Hôm nay, cậu ấy chính thức trở thành bạn thân nhất của em."
Nói một câu này giống như, Chu Tư Đồng mà mấy ngày trước Thẩm Tụng Viện cảm thấy cực kỳ phiền phức, lại giả điên giả khùng, hôm nay chính là một người khác hoàn toàn vậy.
Thẩm Kỳ đối với lời này, quả thật rất vui vẻ: "Ừm, hai người chắc là chơi chung sẽ hợp."
Một câu nói vô cùng đơn giản.
Thẩm Tụng Viện ở kế bên hình như đang suy nghĩ điều gì đó. Sau đó mở miệng: "Anh hai, em với Chu Tư Đồng giờ là bạn tốt. Anh có thể đừng tịch thu tiền tiêu vặt của em nữa được không?"
Cô nhìn Thẩm Kỳ, hai mắt trong mông cực kỳ, giống như một con thỏ nhỏ nhìn quả cà rốt trước mặt.
Thẩm Kỳ đối với cô, giọng nói vẫn hòa ái dễ gần.
Trong nội tâm Thẩm Tụng Viện đột nhiên hào hứng, khẳng định có hy vọng nha.
Nhưng sau một giây, cô liền nghe được âm thanh không hề mong muốn, vang lên: "Không được."
...Thẩm Tụng Viện thật sự cạn lời rồi...
Cuối cùng cũng không đồng ý, còn cười tươi như vậy làm gì?
Nhưng tất cả oán giận chỉ đành ngăn ở trong ngực mà không dám nói ra. Nói đến không chừng còn phạt thêm vài tháng tiền tiêu vặt nữa. Cho nên, vẫn là nên tập trung ăn cơm thôi.
Thẩm Kỳ nhìn cô, khóe môi hơi vểnh. Trong mắt có điểm vui vẻ nhỏ. Sau đó, hắn duỗi tay gắp một miếng khoai tây xắt sợi, chỉ là ăn vào miệng lại không có cảm giác đúng lắm. Thẩm Kỳ nhớ tới ngày hôm đó, khoai tây xắt sợi mà Chu Tư Đồng làm cho hắn ăn. Đối với loại khoai tây xào trước mặt, hình như khác nhau hoàn toàn.
Thẩm Kỳ hắn, vô cùng hoài niệm hương vị kia.
Chu Tư Đồng đứng một bên không hề kiên nhẫn. Cô đang yên đang lành, trên đường về nhà, đột nhiên bắt gặp Trần Oánh Oánh từ bên đường lao ra kéo cô lại. Trên mặt Trần Oánh Oánh còn nước mắt tràn đầy, những người khác mà vô tình nhìn thấy, chắc chắn sẽ cho rằng Chu Tư Đồng cô bắt nạt Trần Oánh Oánh.
Nhưng mà Chu Tư Đồng một lòng không thèm để ý, tránh đi cô ta vòng sang một đường khác. Nhưng mà Trần Oánh Oánh kia cứ chạy lại gắt gao chắn phía trước mình.
"Tránh ra."
Chu Tư Đồng xụ mặt, giọng nói cũng không nhịn được mà lớn giọng.
Cô kiếp trước dù sao cũng sống một đoạn thời gian hỗn loạn, kéo bè, kéo lũ, đánh nhau, cầm gạch làm cho người ta bể đầu cũng đã từng làm. Cho nên, khi mà cô nhất thời bộc phát máu nóng kiếp trước, xụ mặt một cái liền làm người ta sợ hãi vô cùng.
Ít nhất là đối với Trần Oánh Oánh, là một người từ nhỏ lớn lên trong hũ mật, có bao giờ có ai ở nhà lớn tiếng với cô ta đâu. Cho nên người này, từ nhỏ đến lớn đều có chút hư vinh, có thể gặp bộ dạng này của Chu Tư Đồng, làm cô ta quả thật kinh sợ vài phần. Chu Tư Đồng lạnh mặt nói, trong mắt lóe lên một tia chán ghét, cùng phiền phức.
Trần Oánh Oánh là cố tình chọn thời gian này, để chạy đến đây chặn đường Chu Tư Đồng. Bởi vì cô biết, Chu Tư Đồng chỉ đi một con đường duy nhất về nhà mà thôi.
Trần Oánh Oánh trước kia ở cao trung XX dù sao cũng là nhân vật gây tiếng tăm. Giờ đây hai mắt tụ đầy nước, hai bàn tay trắng buốt ra sức quẹt nước mắt trên mặt, nhìn đáng thương vô cùng. Khiến cho ai nấy đều cảm thấy vô cùng điềm đạm, đáng yêu.
Con người đều là dạng động vật nhìn mọi chuyện qua vẻ bề ngoài, nhìn thấy Trần Oánh Oánh khóc thành dạng này, mà người đối diện lạnh lạnh mặt vô tình. Càng khẳng định hơn, Chu Tư Đồng đang bắt nạt Trần Oánh Oánh.
Trần Oánh Oánh nhìn thấy vài người đi qua đi lại đều nhìn họ chỉ chỉ trỏ trò, nước mắt trên mặt càng lúc càng chảy ra nhiều hơn.
Sau đó lại kéo tay Chu Tư Đồng, thay vào đó là nức nở mở miệng, nghẹn nghẹn ngào ngào: "Ngày hôm đó mình không cố ý nói ba mẹ cậu như vậy đâu. Là Lý Nam Nam hỏi mình, mình nhất thời lẹ miệng lỡ nói ra. Cậu nhất định phải tha thứ cho mình."
Chu Tư Đồng quả thật cảm thấy, Trần Oánh Oánh này đầu óc đúng là có bệnh.
Chưa từng có người cầu xin người khác tha thứ, lại bắt ép người ta tha thứ cho mình như cô ta. Trần Oánh Oánh mặc dù khóc lóc, nhưng lời cô ta nói không có ý thỉnh cầu, lời nói phát ra chả khác nào mệnh lệnh.
Cô yêu cầu tôi? Tại sao tôi nhất định phải làm theo? Lại còn bắt ép tôi nhất định phải nghe? Còn nữa, có ý xin lỗi người khác, lại hết lần này tới lần khác chặn đường người ta, chắc chắn không có gì tốt lành?
Chu Tư Đồng trước giờ đều không phải là một người có tính kiên nhẫn, ngày xưa mặc dù cô thật sự không thích Trần Oánh Oánh. cảm thấy cô ta một bụng dối trá, nhưng mà bề ngoài luôn cố tạo cho mình cảm giác ưu việt, ưu tú. Nhưng mà Chu Tư Đồng cảm thấy đây không phải là việc lớn gì nên cũng không thèm quan tâm, luôn luôn nhịn xuống. Nhưng mà bây giờ, cô thật sự tức muốn chết, không muốn nhịn nữa.
Nhưng mà, cô không đành lòng nói ra. Có vài người bạn học đứng xung quanh bọn họ chỉ trỏ bàn tán xì xào.
"A, cậu là người ở trước mặt mọi người nói mẹ của tôi bán giày ở Mậu Dịch, lại còn nói bà quỳ trên mặt đất thay giày cho cậu sao?" Chu Tư Đồng từng lời nói ra đều hết sức bình tĩnh, trên mặt nửa điểm tức giận cũng không có: "Không có gì, tôi tha thứ cho cậu."
"Cậu, thật sự tha thứ cho mình sao?"
Trần Oánh Oánh trừng lớn mắt, vẻ mặt không tin tưởng nhìn qua Chu Tư Đồng.
Chu Tư Đồng ngày xưa không phải luôn cảm thấy chuyện mẹ mình không phải là người giàu có gì, luôn cảm thấy chuyện này rất mất mặt hay sao? Nhưng thế nào hôm nay, lại một chút cũng không thèm để bụng vậy?
Trần Oánh Oánh vốn cho là, cô chặn đường Chu Tư Đồng, khóc lóc vài tiếng nói xin lỗi, chỉ cần giải thích là không cẩn thận mới nói ra, bộ dạng chân thành xin lỗi này, cô ta nhất định sẽ bỏ qua cho mình. Vài bạn học đi qua nhìn thấy cảnh này cũng sẽ cảm thấy cô đáng thương vô cùng. Chu Tư Đồng tha thứ cho cô thì tốt, còn nếu không tha thứ, thậm chí mở miệng mắng cô, thì càng tốt hơn. Tóm lại là, cô chính là khóc lóc ỉ ôi, còn bạn học xung quanh sẽ cảm thấy Chu Tư Đồng lòng dạ hẹp hòi.
Nhưng mà không ngờ Chu Tư Đồng mở miệng đã trực tiếp tha thư cho cô. Cho nên nhất thời Trần Oánh Oánh thật sự sửng sốt.
Chu Tư Đồng lại nói tiếp: "Không còn gì nữa, thì tôi đi được chưa?"
Trần Oánh Oánh đương nhiên không đồng ý, cô còn định khóc lóc thương tâm một hồi, sau đó định nói thêm vài lần thành ý. Nhưng mà chưa đợi đợt nước mắt kế tiếp tuôn ra, đã có một người thứ ba nhảy vào.
Cô giương mắt lên, thì nhìn thấy Thẩm Tụng Viện.
Thẩm Tụng Viện so với Chu Tư Đồng là hai dạng người hoàn toàn khác nhau. Chưa nhìn rõ sự việc xung quanh như thế nào đã quyết định nhảy ra nói rõ mọi việc. Thẩm Tụng Viện chẳng khác gì một quả pháo hơi, một chút nhóm lửa nhỏ sẽ lập tức nổ tung.
Thẩm Tụng Viện nhảy ra, kéo Chu Tư Đồng ra sau mình, đưa ngón tay lên, chỉ thẳng vào mặt Trần Oánh Oánh: "Trần Oánh Oánh, cô đúng thật là thích giả dạng đáng thương. Người ngoài không rõ sẽ lập tức nghĩ tôi đang ức hiếp cô. Đã làm sai chuyện còn suốt ngày khóc lóc thảm thương, coi như đó là lời xin lỗi sao? Khác gì dạng hay bắt nạt người khác đâu. Tôi hỏi cô, cô khóc thành bộ dạng như vậy để làm gì? Chu Tư Đồng bắt nạt cô sao? Rõ ràng là cô làm sai trước. Hiện nay lại biến bản thân thành người bị hại."
Nói xong, còn bất bình, tức giận, mà lớn tiếng nói những câu vô cùng chuyên nghiệp, mong muốn giúp cô ta phổ cập thêm một chút khoa học: "...Lúc đầu, là cô không chịu thanh minh cho Tư Đồng, không nói với mọi người cậu ấy không có sao chép bài thi tiếng Anh của cô. Còn quá đáng hơn, nói mẹ người ta quỳ trên mặt đất đổi giày cho cô. Mẹ cậu ấy bán giày thì như thế nào? Dựa vào tay chân của mình, mà kiếm cơm. Không trộm, không đoạt, cũng không cướp. Thì có cái gì mất mặt? Ba của cô chỉ là chủ của một công ty nhỏ, cô có bao giờ nhìn thấy ông ấy cúi lưng nịnh nọt anh hai tôi chưa? Người ba mà cô tôn thờ cũng có lúc cúi đầu hạ mình với người khác đấy. Cô có biết không?"
Nói xong, liền nắm cánh tay Chu Tư Đồng: "Đi, không cần ở chỗ này nhìn vài người làm ô uế mắt chúng ta."
Chu Tư Đồng bị kéo tới chao đảo, quay đầu nhìn thấy Trần Oánh Oánh òa khóc, khóc đến thương tâm.
Cô nương kia đúng là đầu óc không có linh hoạt, tại bị chửi cũng không chạy đi đi, ngược lại còn che mặt ngồi xuống đất mà khóc? Xung quanh còn bị một đám người vây quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Chu Tư Đồng quay đầu lại, thì nhìn thấy Thẩm Tụng Viện cả mặt đều trắng bệch. Đột nhiên cô cảm thấy, cô nương trước mặt còn thú vị hơn nhiều.
Cô nương này là vừa vặn gặp chuyện bất bình mà rút dao tương trợ sao? Chu Tư Đồng nhịn không được, phì cười thành tiếng.
Kết quả không nghĩ tới Thẩm Tụng Viện quay đầu lại nhìn cô trợn tròn mắt, lớn tiếng mắng: "Còn cười, cười cái rắm, cậu bị người ta bắt nạt còn không lên tiếng nói trả. Sao không mắng lại? Cũng không đánh lại? Ngày hôm đó ở trong nhà vệ sinh không phải cậu chửi mình rất có khí thế sao? Hôm nay lại chịu trận như vậy hả?"
Chu Tư Đồng suy nghĩ trong lòng, ngày đó ở nhà vệ sinh sao? Ngày hôm đó chỉ có hai người bọn họ. Không có người thứ ba. Còn hôm nay, xung quanh cô với Trần Oánh Oánh còn có nhiều bạn học khác, làm như vậy là quá tàn nhẫn với Trần Oánh Oánh. Cô cũng không muốn làm cô ta khó xử.
Bất quá, Chu Tư Đồng cũng không nói ra những lời này. Ngược lại, Thẩm Tụng Viện mắng cô, cô cũng không tức giận, trên mặt đều là vui vẻ, nói: "Cái câu mà cậu nói với Trần Oánh Oánh lúc nãy sao giống như mình đã từng nói với cậu trong nhà vệ sinh vậy? Cậu như vậy gọi là đạo văn đó. Chao ôi."
"Đạo cái đầu cậu." Thẩm Tụng Viện dừng bước, hận không thể tát cô một cái: "Sớm biết, cậu là người ăn cháo đá bát vậy mình cũng không ra mặt nói giúp cậu đâu."
Chu Tư Đồng phải trả lời một câu thật lòng với bản thân mình rằng, cô thật sự rất thích cô gái trước mặt này.
Cô nhìn Thẩm Tụng Viện, trên mặt không giấu được vui vẻ. Nhìn vào mắt cô, rất chân thành nói ra hai chữ: "Cảm ơn."
Thẩm Tụng Viện sững sờ. Chợt phát hiện bản thân cứ như vậy mà tức giận vì nhìn thấy Chu Tư Đồng bị bắt nạt.
Chu Tư Đồng quả thật không hiểu tại sao Thẩm Tụng Viện lại giúp mình, lúc trước không phải cô ta còn dùng tiền mướn côn đồ chặn đường hù dọa mình sao? Hay bởi vì bắt nạt mình mà bị Thẩm Kỳ trách phạt, thu sạch tiền tiêu vặt nên mới sợ hãi, ra mặt giúp mình? Cuối cùng, cũng không hiểu được tại sao.
Chu Tư Đồng duỗi tay, đặt lên bờ vai Thẩm Tụng Viện, vừa cười vừa nói: "Chao ôi, lúc mà cậu xuất hiện mắng cậu ta, trong thoát chốc mình cảm giác cậu giống như là Gia Cát Lượng ở trước mặt toàn đội mắng người vậy. Thật là oai phong lẫm liệt vô cùng."
Thẩm Tụng Viện bên cạnh không hề tự nhiên, nghe được câu này thì cười ầm lên.
"Mình chưa thấy ai vô liêm sỉ như cậu."
Cuối cùng, vẫn không biết lời này Thẩm Tụng Viện là nói Chu Tư Đồng, hay là nói Trần Oánh Oánh. Bất quá, Thẩm Tụng Viện bây giờ, quả thật rất cao hứng.
Bằng hữu cũng giống như tình yêu vậy, chính là một dạng kỳ quái như vậy. Không phải cứ ở cùng nhau một chỗ, thì sẽ trở thành bạn bè, cũng không phải cứ gặp nhau, mới trở thành người yêu. Nhưng chỉ cần một cái chớp mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, hoặc là giả nai nói vài ba câu nói, đột nhiên hiểu được, người đối diện chính là bạn thân của mình. Hoặc là, chính là người mình yêu, muốn cùng họ sống tới răng long đầu bạc.
Lúc Thẩm Tụng Viện ở nhà, cùng với Thẩm Kỳ ăn tối. Cô quả thật rất cao hứng, hứng trí mà bừng bừng nói chuyện: "Anh hai ơi, hôm nay em phát hiện Chu Tư Đồng là một người rất tốt. Hôm nay, cậu ấy chính thức trở thành bạn thân nhất của em."
Nói một câu này giống như, Chu Tư Đồng mà mấy ngày trước Thẩm Tụng Viện cảm thấy cực kỳ phiền phức, lại giả điên giả khùng, hôm nay chính là một người khác hoàn toàn vậy.
Thẩm Kỳ đối với lời này, quả thật rất vui vẻ: "Ừm, hai người chắc là chơi chung sẽ hợp."
Một câu nói vô cùng đơn giản.
Thẩm Tụng Viện ở kế bên hình như đang suy nghĩ điều gì đó. Sau đó mở miệng: "Anh hai, em với Chu Tư Đồng giờ là bạn tốt. Anh có thể đừng tịch thu tiền tiêu vặt của em nữa được không?"
Cô nhìn Thẩm Kỳ, hai mắt trong mông cực kỳ, giống như một con thỏ nhỏ nhìn quả cà rốt trước mặt.
Thẩm Kỳ đối với cô, giọng nói vẫn hòa ái dễ gần.
Trong nội tâm Thẩm Tụng Viện đột nhiên hào hứng, khẳng định có hy vọng nha.
Nhưng sau một giây, cô liền nghe được âm thanh không hề mong muốn, vang lên: "Không được."
...Thẩm Tụng Viện thật sự cạn lời rồi...
Cuối cùng cũng không đồng ý, còn cười tươi như vậy làm gì?
Nhưng tất cả oán giận chỉ đành ngăn ở trong ngực mà không dám nói ra. Nói đến không chừng còn phạt thêm vài tháng tiền tiêu vặt nữa. Cho nên, vẫn là nên tập trung ăn cơm thôi.
Thẩm Kỳ nhìn cô, khóe môi hơi vểnh. Trong mắt có điểm vui vẻ nhỏ. Sau đó, hắn duỗi tay gắp một miếng khoai tây xắt sợi, chỉ là ăn vào miệng lại không có cảm giác đúng lắm. Thẩm Kỳ nhớ tới ngày hôm đó, khoai tây xắt sợi mà Chu Tư Đồng làm cho hắn ăn. Đối với loại khoai tây xào trước mặt, hình như khác nhau hoàn toàn.
Thẩm Kỳ hắn, vô cùng hoài niệm hương vị kia.