Vì em mà đến

Chương 4: Oán hận đến oán hận đi

Edit: @suchaclover
Tiết một học Vật lý, Chu Tư Đồng toàn thân chính trực nghiêm túc nghe giảng. Sau đó cũng thật sự bó tay, cái gì là phân tích chịu lực, mấy cái thứ này cô thật sự không hiểu nỗi. Kiếp trước, cô bởi vì quá dở môn vật lý, ở mấy cái loại chịu lực, tác động gì đó đều đã học qua, cho nên cuối cùng đành bỏ cuộc, chuyển qua học văn khoa.
Kiếp này, lại tiếp tục đối mặt với Vật lý. Chu Tư Đồng nằm lì trên bàn làm bài tập, nhưng mà tới nữa ngày cũng không nắm được trọng điểm, cuối cùng cô phiền lòng, tức giận mà đập cây viết lên bàn. Động tĩnh có chút lớn, Trần Oánh Oánh một bên quay đầu lại thì nhìn thấy. Cô nghiêng người, lấy sách bài tập của Chu Tư Đồng kéo qua, chỉ lên đề bài, nhẹ giọng giảng giải: "Bài này cậu không hiểu sao? Để mình giúp cậu, cậu xem bên này thiếu một thứ gọi là lực ma sát tĩnh...."
Chu Tư Đồng nghiêng đầu nghe Trần Oánh Oánh nói.
Trần Oánh Oánh trong truyện, được tác giả biến thành một cô gái bề ngoài nhu nhược, lại vừa thanh thuần tiểu bạch hoa, nhưng dù sao cũng trở thành một đại học bá. Tham gia hội đánh đàn dương cầm, múa ballet các loại, đúng là một cô gái toàn năng. Cũng khó trách nam nhân trong thiên hạ này quỳ gối ở dưới váy cô ta. Còn nguyên chủ Chu Tư Đồng, là người vừa nghèo khó, vừa khổ sở, cho nên tập trung hoàn toàn sức lực vào học tập đọc sách. Còn chỗ nào rảnh rỗi thảnh thơi nữa mà đi tham gia mấy lớp học dành cho con nhà giàu đó.
Cho nên, nguyên chủ Chu Tư Đồng mặc dù ở chung một chỗ với Trần Oánh Oánh rất tốt, nhưng trong nội tâm vẫn là rất ghen tị với nữ chính. Mà phần ghen tị này, khi cô biết Sở Khiêm yêu Trần Oánh Oánh, thì nó đã tới cực hạn. Sau đó, cô tìm mọi cách để làm Trần Oánh Oánh khó xử, hận không thể giết chết cô ta. Đương nhiên, kết cục nguyên chủ rất là bi thảm, bị nam phụ trọng yếu yêu điên cuồng Trần Oánh Oánh, là Thẩm Kỳ, giết chết. Từ lầu hai mươi lâu rớt xuống, chết không toàn thây. Tan xương nát thịt.
Nhưng thật lòng, Chu Tư Đồng bây giờ cũng không thích Trần Oánh Oánh.
Xuyên qua đây hơn nửa tháng, về tình về lý thì cô tiếp xúc với Trần Oánh Oánh nhiều nhất.
Học chung cấp ba, cả ngày cơ bản đều ở trường học, lại ngồi cùng bàn, ngẩng đầu cũng gặp, cúi đầu cũng thấy, muốn tránh cũng trốn không được.
Mà thời điểm ở chung nửa tháng này, Chu Tư Đồng mỗi ngày đều phải chịu đựng cảnh Trần Oánh Oánh tỉ mỉ chu đáo "quan tâm, chăm sóc."
Buổi sáng, Trần Oánh Oánh lấy trong túi xách ra bánh mì và sữa tươi cho cô, thủ thỉ nói với cô: "Tư Đồng, mẹ của cậu bận rộn cả ngày chắc chắn không có làm bữa sáng, mình có đem theo điểm tâm, cậu mau tới ăn đi."
Buổi trưa, cô ấy sẽ nói: "Tư Đồng, cậu nhìn xem, hôm qua mẹ mình mua cho mình cái vòng này, cậu nhìn xem có đẹp hay không. Cậu muốn không, mình tặng cho cậu. Cậu đừng từ chối, không đáng bao nhiêu tiền đâu, chưa tới một vạn, mẹ mình mua cho mình nhiều lắm."
Nghỉ giữa trưa, cô ấy sẽ lại chủ động gọi Chu Tư Đồng: "Tư Đồng, vừa nãy lão sư giảng bài cậu có hiểu không, không cần ngại, có gì cậu cứ nói với mình, mình giảng lại cho cậu một lần nữa."
.....
Mọi việc cứ như thế mà trải qua.
Chu Tư Đồng thật sự cảm thấy quá phiền phức.
Cô biết rõ nguyên chủ Chu Tư Đồng là một người có thành tích trung bình, bình thường hâm mộ Trần Oánh Oánh. Bình thường Trần Oánh Oánh cho nguyên chủ cái này cái kia, một ít "hảo tâm" này, nguyên chủ đều yên lặng mà tiếp nhận.
Nhưng cô là Chu Tư Đồng, cô thật sự không muốn nhận. Cô tại sao phải tiếp nhận những thứ này chứ? Cô thà rằng bản thân chết đói cũng không cần Trần Oánh Oánh cho ăn cho mặc, cũng không cần những việc tốt này làm cô ta có chút cảm giác ưu việt hơn người.
Cho nên, cô đem sách bài tập trong tay Trần Oánh Oánh kéo lại, lãnh đạm lên tiếng: "Không cần, mình hiểu rõ."
Cô dùng lực có chút lớn, Trần Oánh Oánh không có phòng bị, nên sách và bút trong tay toàn bộ rớt xuống đất. Chu Tư Đồng nhìn thấy, duỗi tay lấy lại những thứ này, thuận tay bỏ vào trong hộp tủ bên dưới, sau đó cầm viết lên, bản thân tự lực gánh sinh đấu trí với đống bài tập Vật lý bên dưới.
Trần Oánh Oánh thật sự sửng sốt.
Cô thật sự cảm thấy Chu Tư Đồng những ngày nay thay đổi rất nhiều, đối mặt với bộ mặt ngày thường đều lãnh đạm cự tuyệt, có thể nghĩ Chu Tư Đồng không đúng ngày thường lắm.
Ngày xưa, Chu Tư Đồng đối với Trần Oánh Oánh đều rất cẩn thận dè dặt mà nói chuyện, cô mang điểm tâm cho cô ấy thì cô ấy vui vẻ tiếp nhận, nói ăn thật ngon, còn hướng cô nói cảm ơn. Đối mặt với việc cô khoe được mẹ mua thứ này thứ kia, Chu Tư Đồng đều khen rất đẹp, còn nói cậu thật sự hạnh phúc, có một người mẹ thật tốt, trong mắt còn nổi lên tia hâm mộ lấp lánh. Còn đối với những bài tập không biết làm, Chu Tư Đồng sẽ hỏi cô thật cẩn thận, hỏi cậu có rảnh hay không, giải giúp tớ bài tập này.
Nhưng hiện tại, Chu Tư Đồng thậm chí không hỏi cô. Coi như là bản thân cô tự mình chủ động nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng không thèm nhìn mình. Thậm chí, nhiều lúc trên mặt còn nổi lên tia bất mãn, còn cảm thấy phiền phức.
Trần Oánh Oánh cảm giác nội tâm tổn thương sâu sắc, vì vậy mà cô bật khóc. Trong tay còn cầm bút, cứ như vậy mà ngồi trên ghế khóc nức nở.
Cô duỗi tay kéo tay áo Chu Tư Đồng, trong mắt đều là tia nước, thút tha thút thít nói: "Tư Đồng, mình làm gì sai sao, cho nên cậu mới giận mình. Chỉ cần cậu nói ra, mình nhất định sẽ sửa sai, cầu ngàn vạn lần đừng không để ý tới mình."
Chu Tư Đồng:.....
Cô đúng là bệnh thần kinh rồi mới đi chơi với Trần Oánh Oánh.
Cô bé này, cô có bị bệnh hay không? Tôi chỉ không cần cô giảng bài tập cho thôi mà, cô có cần khóc thành cái dạng này hay không? Nói giống như bản thân tôi phụ lòng cô vậy.
Trần Oánh Oánh khóc, bạn học xung quanh đều quay đầu lại nhìn. Vì vậy mà hai người bọn họ tự nhiên trở thành tiêu điểm của mọi người.
Trần Oánh Oánh trời sinh nhỏ bé mềm yếu, bây giờ còn khóc thút thít, nước mắt giống như mưa trên trời rơi xuống không ngừng, càng phát ra hình ảnh quyến rũ mê người, bình thường đã đáng yêu, bây giờ còn hận không thể thương cô nhiều hơn nữa.

Trong mắt mọi người, Trần Oánh Oánh là một người rất tốt, nói chuyện đều nhỏ nhẹ mềm mại, hiện tại thành ra như vậy, mọi người lập tức đem cái mác ức hiếp người khác gắn lên đầu Chu Tư Đồng.
Hơn nữa, Chu Tư Đồng còn không kiên nhẫn kéo tay ra, đem tay áo Trần Oánh Oánh đang nắm giật mạnh. Mọi người càng thêm khẳng định Chu Tư Đồng bắt nạt Trần Oánh Oánh.
Có một bạn học nam lên tiếng: "Chu Tư Đồng, tại sao cậu bắt nạt Oánh Oánh?"
Đúng là con trai, chứng kiến một mỹ nhân nhu nhược khó nức nở, còn không lên tiếng bảo vệ làm sao được.
Nhưng không nghĩ tới, Chu Tư Đồng ngẩng cao đầu, lạnh lùng nói: "Con mắt nào của cậu thấy tôi bắt nạt cậu ấy?"
Nam sinh kia không cam lòng yếu thế, oán hận nói: "Cậu không bắt nạt Oánh Oánh tại sao cậu ấy kéo ống tay áo của cậu khóc. Cậu còn nhiều lời."
"Tôi làm sao biết tại sao cậu ấy khóc." Chu Tư Đồng hừ lạnh: "Nói không chừng đầu óc có bệnh thì sao."
Nam sinh kia bị những lời này làm cho nghẹn họng, bất quá hắn cũng cảm thấy Chu Tư Đồng thật sự khác xưa nhiều.
Ngày xưa, Chu Tư Đồng cả người một bộ dạng tiểu nhân, cười hi hi ha ha nịnh nọt người khác, đôi khi cũng sợ sệt nhút nhát, nói chung không mấy nổi bật, làm sao bây giờ lại nổi giận lớn tiếng mắng người như vậy.
Lúc này, nữ chính bên cạnh âm thanh mềm mại, nín khóc, yếu ớt nói: "Không phải đâu, cậu đừng nói Tư Đồng như vậy. Cũng tại mình không tốt kéo áo cậu ấy, còn nói cậu ấy không hiểu đề bài."
Đúng là Trần Oánh Oánh nói giúp cô, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy cô ấy nói bản thân mình sai, nhưng kỳ thật lại không sai, là do Chu Tư Đồng tính tình không tốt.
Còn không phải không tốt sao, gạt bỏ lòng tốt của người khác, còn làm cho tiểu mỹ nữ bật khóc, như vậy không tốt thì chính là gì?
Chu Tư Đồng mặc kệ đám người này, đứng dậy rời đi, lưu lại cho mọi người trong lớp một bóng lưng lạnh lùng.
Thời tiết dạo này rất nóng nực, mặt trời lên cao, bây giờ lại là giờ nghỉ trưa, cũng không có ai ra ngoài đi dạo.
Chu Tư Đồng tìm cái bóng cây ngồi xuống, nhíu chặt lông mày suy nghĩ.
Còn không tới một năm nữa, sẽ là lúc thì vào đại học, nếu như cô còn không hỏi được bài thì thật sự không thể tiếp tục học khoa tự nhiên. Lúc thi tốt nghiệp hay đại học chắc chắn sẽ rớt.
Coi như bản thân cô liều mạng mà học, miễn cưỡng đậu được một trường đại học đi, chắc chắn cũng không phải loại trường gì tốt.
Mà so với hoàn cảnh gia đình hiện tại, chỉ có mức đi học một trường đại học tốt, sau đó mới tìm được công việc ổn định. Còn nếu không học đại học, sau này làm gì kiếm được tiền đây.
Chu Tư Đồng nhíu mày suy nghĩ, đem móng tay bỏ vào trong miệng cắn cắn, trong lòng quả thật không biết tương lai sau này sẽ làm thế nào bây giờ.
Sở Khiêm lúc này vừa vặn đi ra từ phòng học.
Vừa rồi chủ nhiệm lớp tìm hắn truyền lời, nhờ hắn đi sang khoa Vật lý một chuyến, lấy sách bài tập thầy giáo đã chuẩn bị cho các bạn học, đem về lớp. Kết quả hắn vừa tới, đã nhìn thấy Chu Tư Đồng ngồi ở dưới bóng cây.
Một thiếu nữ toàn thân mặc đồ màu trắng, trên cao có vài lá cây thỉnh thoảng thổi xuống, ánh nắng xuyên vào tán lá, đôi khi có gió thổi qua, những tia sáng bất quy tắc kia như những hạt châu ánh vào quần áo Chu Tư Đồng. Một hình ảnh đẹp như vậy, mà thiếu nữ kia, lại đi cắn móng tay.
Sở Khiêm thu hồi ánh mắt, có chút ghét bỏ mà nghĩ, không cảm thấy bẩn sao. Sau đó, thiếu niên đi về phía trước, không nghĩ nhiều nữa trực tiếp đi về phía phòng làm việc.
Chủ nhiệm lớp của bọn họ là giáo viên Vật lý. Tên là Trương Văn Kiệt.
Trương Văn Kiệt đưa cho Sở Khiêm một xấp bài tập Vật lý từ cơ bản tới nâng cao, muốn hắn về đưa cho các bạn cùng lớp. Còn nói là lớp thể dục buổi chiều hủy bỏ, mọi người lấy tiết trống đó mà làm bài tập Vật lý. Coi như là ôn tập cho kỳ thi sắp tới.
Sở Khiêm lễ phép cầm đống bài tập trong tay, mở miệng hỏi: "Trương lão sư, nếu không còn việc gì dặn dò thì em về lớp trước."
Trương Văn Kiệt gật đầu: "Được."
Sở Khiêm xoay người vừa muốn rời khỏi, lại bắt gặp một người đang đến. Hắn nâng đầu lên thì nhìn thấy Chu Tư Đồng.
Hắn cứ nghĩ là Chu Tư Đồng muốn đến tìm Trương Văn Kiệt. nói không chừng là vì việc vừa rồi cô cùng Trần Oánh Oánh trong lớp, nhưng không nghĩ Chu Tư Đồng lại không nhìn Chu Văn Kiệt, trực tiếp đi đến bàn làm việc bên cạnh.
Đó là bàn làm việc của chủ nhiệm lớp khoa Văn, Ngô Nhã Lệ.

back top