Quả thật Khương Mịch có một điều ước không nói ra, đó chính là hy vọng mình có thể theo đuổi được Cố Ngôn Phong. Nhưng sau đó cô đã đổi thành điều ước cho Hạ Uẩn Dung, một phần là vì cô không dám nói thẳng cho Cố Ngôn Phong nghe, một phần cũng là vì cô thật tình hy vọng Hạ Uẩn Dung có thể tìm được người nhà. Còn chuyện theo đuổi Cố Ngôn Phong.... cô quyết định sẽ dựa vào chính mình chứ không dựa vào điều ước nữa.
Cô không biết liệu Cố Ngôn Phong có nhận ra điều gì không nên có chút chột dạ: "Tại sao anh biết em còn có điều ước khác?"
Cố Ngôn Phong hơi mỉm cười: "Tôi chỉ cảm thấy đơn giản là, có lẽ em sẽ không chỉ dừng lại ở ba điều ước."
Khi cô nói muốn ước ba điều, khi ấy cô còn chưa biết chuyện của Hạ Uẩn Dung.
Thế nên điều ước cho Hạ Uẩn Dung là sau đó mới thêm vào, còn điều ước trước đó vẫn chưa kịp nói ra.
Mặc dù mấy chuyện cầu nguyện kiểu này thật ấu trĩ, cũng không có khả năng nó sẽ thành hiện thực, bằng không mấy người giàu đã bỏ làm đi cầu nguyện hết rồi.
Nhưng mà nhất định cô phải quý mến người đó lắm mới cầu phúc cho người ta.
Sau khi Khương Mịch nghe kể xong, ngay lập tức tình nguyện nhường điều ước lại cho Hạ Uẩn Dung, có thể thấy được trái tim cô ấm áp đến nhường nào.
Đúng là một cô bé hiểu chuyện đến đau lòng.
"Anh nói cứ như em tham lam lắm vậy!" Khương Mịch cau mày lẩm bẩm.
Thần sắc Cố Ngôn Phong khẽ biến đổi: "Thật ra.... em có thể tham lam hơn một chút, cô gái nhỏ xinh đẹp nên có đặc quyền."
"Thầy Cố!" Khương Mịch nghe Cố Ngôn Phong nói câu này mà cứ ngỡ như ảo giác, sợ mình nghĩ nhiều nên oán giận anh một tiếng, vô cùng chính đáng nói: "Tam quan của anh không hề bình thường."
"Tam quan của tôi không hề có suy nghĩ bất chính." Cố Ngôn Phong sửa lại: "Nói như vậy đi, cô gái nhỏ xinh đẹp, em có thể hưởng thụ đặc quyền từ chỗ tôi."
Khương Mịch bĩu môi, không vui lắm hỏi: "Có nhiều cô gái xinh đẹp lắm, anh có đủ đặc quyền dành cho họ không?"
"Có đủ hay không thì không nhất định." Cố Ngôn Phong nói: "Cho ai được hưởng đặc quyền là quyền quyết định trong tay tôi."
"Lươn lẹo." Khương Mịch bất mãn nói, không muốn tiếp tục tranh luận đề tài này với anh nữa mà quay đầu nhìn xem bầu trời đầy pháo hoa: "Đẹp quá đi."
Cố Ngôn Phong nói: "Nếu em muốn bắn...."
"Không cần, cho dù là ai bắn thì em đều có thể nhìn được." Khương Mịch vẫy vẫy cây pháo bông trong tay: "Em có cái này là đủ rồi."
Hai người sóng vai một lúc, người đốt pháo hoa dần dần tản đi, một cơn gió lạnh thổi qua, Khương Mịch vô thức nắm chặt quần áo trên người.
Dù sao bây giờ cũng là mùa đông, đêm khuya gió lộng, bên cạnh bờ sông càng lạnh buốt hơn.
"Về khách sạn nhé?" Cố Ngôn Phong cởi áo khoác ra, khoác lên người cô: "Lát nữa chắc không có nhiều người tới bắn pháo hoa đâu, ngày mai em còn phải quay phim mà."
Hơi thở ấm áp bao bọc lấy người cô, Khương Mịch bỗng nhiên có cảm giác miệng mình khô khốc, cô không nghĩ tới việc trả lại áo mà ngơ ngác gật đầu: "Về thôi."
Cố Ngôn Phong chờ cô đi ra hai bước rồi mới đi bảo vệ phía sau.
Trở về khách sạn, lễ tân đã nằm trước bàn dài ngủ rồi, Cố Ngôn Phong ngây người trong chốc lát.
Khương Mịch kéo anh đi về phía thang máy: "Kệ đi, Tết nhất cứ để cô ấy ngủ. Tối nay em sẽ ngủ với Song tỷ, anh và anh Trác tạm chấp nhận một chút."
Cô đã nói như vậy thì những người còn lại đương nhiên không có ý kiến.
Cố Ngôn Phong trực tiếp bay từ hậu trường buổi Xuân Vãn về đây, hành lý cũng không mang theo nên muốn nhờ Trác Tuấn đi lấy hành lý, hai người cùng nhau đi đến phòng Khương Mịch.
Khương Mịch lấy trong ngăn tủ của mình ra hai bao lì xì, chia cho Trình Song Song và Trác Tuấn.
Mặc dù tuổi cô còn nhỏ, hai người này còn là nhân viên ở phòng làm việc của Cố Ngôn Phong, anh sẽ phát tiền lương cho họ nhưng họ đã giúp cô rất nhiều. Huống chi, Khương Mịch vẫn là vị hôn thê trên danh nghĩa của Cố Ngôn Phong, cũng coi như là một nửa bà chủ, vậy nên chuyện phát hồng bao cũng là điều bình thường.
Chỉ là Trình Song Song và Trác Tuấn rất ngại, kịch liệt từ chối.
"Nhận lấy đi." Cố Ngôn Phong nói: "Cô ấy đã chuẩn bị xong hết rồi, hai người nhận cho cô ấy vui."
Quả thực, ngay từ đầu Khương Mịch đã không biết tối nay Trác Tuấn sẽ tới đây, thế mà ngay cả bao lì xì của hắn cũng đã chuẩn bị xong, đủ để thấy cô thành tâm cỡ nào.
Lúc hai người này nhận, Cố Ngôn Phong cũng cầm bao lì xì ra đưa cho bọn họ.
"Cảm ơn ông chủ, bà chủ." Trác Tuấn sảng khoái nhận lấy bao lì xì của mình, cười nói: "Chúc ông chủ và bà chủ trăm năm hạnh phúc, bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử...."
"Nói cái gì vậy?" Vốn dĩ Khương Mịch đang lén hưởng thụ vế đằng trước, nghe đến vế sau liền nhảy dựng lên, muốn đi đánh Trác Tuấn.
Sinh quý tử cái gì?
Ai muốn sinh quý tử chứ!
Trình Song Song vội ngăn cô lại: "Ai da, anh Trác, sao anh có thể nói như vậy được? Anh phải chúc bà chủ mỗi ngày đều vui vẻ, mãi là tiểu tiên nữ chứ, có em bé thì có ích lợi gì? Chỉ cần ông chủ coi bà chủ là em bé mà cưng chiều là đủ rồi...."
Khương Mịch: "...."
Tay cô vẫn không hiểu sao lại mềm xuống.
"Coi như tôi chưa nói gì đi." Trác Tuấn nhịn cười, quay đầu lại hỏi Cố Ngôn Phong: "Ông chủ, hay là mở rượu của anh ra nhé?"
Cố Ngôn Phong thản nhiên nhìn bọn họ vui đùa ầm ĩ, không những không tức giận mà khóe miệng còn hơi cong lên: "Tự mở đi."
Nhiệt độ trên gương mặt Khương Mịch sắp bị thiêu cháy đến nơi, nhưng cô nói không lại hai người Trình Song Song và Trác Tuấn, Cố Ngôn Phong lại mặc kệ nên dứt khoát bất chấp tất cả, không ngăn cản bọn họ nữa.
Trác Tuấn mở hành lý của Cố Ngôn Phong ra, lấy từ bên trong ra một bình rượu vang đỏ, giải thích với Khương Mịch: "Đây là rượu vang đỏ mà ảnh đế Bành ngâm được, nghe nói một năm chỉ được có mấy chai, có tiền cũng mua không nổi. Vẫn là thầy Cố của chúng ta có mặt mũi, khiến Bành ảnh đế đích thân mang tới đoàn phim."
Cố Ngôn Phong bỗng nhiên nhìn về phía Khương Mịch, nói: "Thần tượng của em đưa đó, không mua ở bên ngoài được đâu, chờ lát nữa thì uống nhiều một chút."
Trình Song Song đứng bên cạnh nhìn Trác Tuấn khui rượu, nghe thấy câu này thì cố ý lớn tiếng nói: "Anh Trác, anh có ngửi thấy mùi gì không?"
Trác Tuấn làm như có thật mà nói: "Mùi chua, rượu vang đỏ vốn dĩ có mùi chua mà."
Khương Mịch dù có ngốc cũng biết bọn họ đang trêu chọc cô và Cố Ngôn Phong: "...."
"Thì ra là thế." Trình Song Song mạnh mẽ gật đầu: "Anh Trác quả nhiên là kiến thức rộng rãi."
Khương Mịch không có biện pháp, chỉ có thể làm bộ như chưa nghe thấy gì, xoay người lấy điện thoại ra: "Chỉ uống rượu thì không thú vị, chúng ta ăn chút gì đó đi."
Trong Tết Âm Lịch, gần như tất cả mọi cửa hàng đều đóng cửa, nơi đây cũng không phải là địa điểm ăn chơi buôn bán gì lớn nên Khương Mịch tìm nửa ngày cũng chưa tìm được cửa hàng cơm hộp nào.
"Chờ tôi một lát." Cố Ngôn Phong nói, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Khương Mịch sửng sốt: "Thầy Cố đi đâu vậy?"
"Không biết nữa." Trác Tuấn đem bình rượu ra: "Chắc là có việc gì đó thôi, anh ấy nói chờ thì chúng ta chờ là đi. Tới đây nào, anh kể cho em nghe chuyện thú vị hôm nay của thầy Cố."
Khương Mịch cảm thấy rất hứng thú với đề tài này, cũng không ngại ngùng mà kéo ghế ngồi xuống đối diện Trác Tuấn: "Anh nói nhanh đi."
"Em biết Hàn Thư Ngọc không?" Trác Tuấn hỏi trước.
Khương Mịch suy nghĩ rồi gật đầu: "Biết."
Hàn Thư Ngọc đã từng đoạt được danh hiệu ảnh hậu, trông vô cùng xinh đẹp gợi cảm, diễn xuất không hề tầm thường. Giữa một dàn mỹ nữ, giá trị nhan sắc và diễn xuất của cô ta được coi là hiếm thấy. Trong sách cũng từng nhắc đến cô ta một lần ở lễ trao giải, cô ta và nữ chính Ngu Bạch đụng hàng, sau đó bị truyền thông và account marketing lôi ra so sánh. Fans nhà hai bên đều không thịu thua, cuối cùng lên hot search vài ngày.
Bất quá, Hàn Thư Ngọc lại rất rộng lượng, chủ động đăng Weibo khen Ngu Bạch xinh đẹp, khiến fans của Ngu Bạch vô cùng đắc ý. Sau đó có cơ hội tiếp theo, Hàn Thư Ngọn lại giúp Ngu Bạch có cơ hội tham gia một gameshow. Dù sao tóm gọn lại thì đây cũng là một con người tốt.
"Hàn Thư Ngọc thích thầy Cố của chúng ta." Trác Tuấn nhìn Khương Mịch hỏi: "Em biết không?"
Khương Mịch: "...... Không biết."
Cô yên lặng thu lại câu nói "Hàn Thư Ngọc là người tốt"ở trong lòng.
"Vậy chắc bình thường em không chú ý đến tin tức giải trí rồi." Trình Song Song trao đổi ánh mắt với Trác Tuấn, cười tủm tỉm gia nhập câu chuyện: "Bộ phim truyền hình đầu tiên thầy Cố đóng, vai nữ chính là Hàn Thư Ngọc. Hai người bọn họ chính là "CP mưa gió" đã thịnh hành nhiều năm, luôn bá chiếm vị trí đứng đầu bảng xếp hạng danh sách CP, vô số lần đạt được danh hiệu "cặp đôi đẹp nhất trên màn ảnh". Đến bây giờ, có nhất nhiều fans kiên định cho rằng bọn họ là một đôi, chỉ là chưa công khai thôi."
Trác Tuấn nhìn sắc mặt Khương Mịch chậm rãi trầm xuống, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Đúng đúng đúng, có một vài fans thật sự rất điên cuồng. Trước đó có một lần Hàn Thư Ngọc bị chụp lén đi ra khỏi khách sạn cùng một phú nhị đại giàu có nào đó, tin đồn tình yêu từ đó bị tuôn ra. Một đống fans CP đến Weibo của cô ấy mắng chửi, nói cô ấy ngoại tình. Cuối cùng Hàn Thư Ngọc phải lên tiếng phủ nhận, sau đó việc này mới ém xuống."
Khương Mịch: "....."
Cô sắp tức chết rồi!
Đám fans CP này đầu óc có vấn đề sao?
"Mịch Mịch, em đã xem bộ phim ấy chưa?" Trác Tuấn bỗng nhiên nghi hoặc hỏi.
Khương Mịch: "....."
Đúng là cô chưa từng xem.
Nhưng cô cũng không thể thừa nhận: "Xem rồi, nhưng em không chèo thuyền CP nam nữ chính, em lên thuyền.... của nam chính và nam phụ."
Trình Song Song: "Phụt!"
Trác Tuấn hoảng sợ nhìn cô: "Mịch Mịch, tư tưởng nay của em có chút nguy hiểm đấy."
"Ôi, đừng nói đến cái này nữa." Khương Mịch cũng không phải hủ nữ, vậy nên câu vừa rồi nói ra cũng cảm giác khá là lạ, bèn thúc giục Trác Tuấn: "Thế nên, rốt cuộc Hàm Thư Ngọc đã làm gì?"
"Cô ấy có quan hệ khá tốt với tổng đạo diễn bên Xuân Vãn, là khách quen của chương trình này, mỗi năm đều đề cử thầy Cố tới tham dự." Trác Tuấn làm bộ không thấy Khương Mịch đang ghen, cố ý miêu tả thật ái muội: "Năm nay mãi thầy Cố mới chịu đồng ý, cô ấy lại kiến nghị để hai người song ca hát tình cảm, nhưng cuối cùng tổ đạo diễn sau khi nhìn thấy thầy Cố biểu diễn thì vẫn quyết định cho anh ấy một tiết mục riêng."
Trác Tuấn thấy Khương Minh sắp phát hỏa đến nơi, lúc này mới nói đến đêm nay: "Sau khi Hàn Thư Ngọc biểu diễn tiết mục mở màn thì vẫn luôn đợi thầy Cố ở trong hậu đài, nhưng thầy Cố sốt ruột muốn bay về Hòa Xuyên nên không nhìn thấy cô ấy. Hai người bọn họ từng hợp tác, không nói chuyện chào hỏi cũng không được. Vậy nên để tránh cô ấy, em đoán thầy Cố đã trốn như thế nào?"
Khương Mịch thật sự muốn đánh người, nhưng Trình Song Song còn đặc biệt phối hợp: "Trốn đi như thế nào?"
Cô không biết liệu Cố Ngôn Phong có nhận ra điều gì không nên có chút chột dạ: "Tại sao anh biết em còn có điều ước khác?"
Cố Ngôn Phong hơi mỉm cười: "Tôi chỉ cảm thấy đơn giản là, có lẽ em sẽ không chỉ dừng lại ở ba điều ước."
Khi cô nói muốn ước ba điều, khi ấy cô còn chưa biết chuyện của Hạ Uẩn Dung.
Thế nên điều ước cho Hạ Uẩn Dung là sau đó mới thêm vào, còn điều ước trước đó vẫn chưa kịp nói ra.
Mặc dù mấy chuyện cầu nguyện kiểu này thật ấu trĩ, cũng không có khả năng nó sẽ thành hiện thực, bằng không mấy người giàu đã bỏ làm đi cầu nguyện hết rồi.
Nhưng mà nhất định cô phải quý mến người đó lắm mới cầu phúc cho người ta.
Sau khi Khương Mịch nghe kể xong, ngay lập tức tình nguyện nhường điều ước lại cho Hạ Uẩn Dung, có thể thấy được trái tim cô ấm áp đến nhường nào.
Đúng là một cô bé hiểu chuyện đến đau lòng.
"Anh nói cứ như em tham lam lắm vậy!" Khương Mịch cau mày lẩm bẩm.
Thần sắc Cố Ngôn Phong khẽ biến đổi: "Thật ra.... em có thể tham lam hơn một chút, cô gái nhỏ xinh đẹp nên có đặc quyền."
"Thầy Cố!" Khương Mịch nghe Cố Ngôn Phong nói câu này mà cứ ngỡ như ảo giác, sợ mình nghĩ nhiều nên oán giận anh một tiếng, vô cùng chính đáng nói: "Tam quan của anh không hề bình thường."
"Tam quan của tôi không hề có suy nghĩ bất chính." Cố Ngôn Phong sửa lại: "Nói như vậy đi, cô gái nhỏ xinh đẹp, em có thể hưởng thụ đặc quyền từ chỗ tôi."
Khương Mịch bĩu môi, không vui lắm hỏi: "Có nhiều cô gái xinh đẹp lắm, anh có đủ đặc quyền dành cho họ không?"
"Có đủ hay không thì không nhất định." Cố Ngôn Phong nói: "Cho ai được hưởng đặc quyền là quyền quyết định trong tay tôi."
"Lươn lẹo." Khương Mịch bất mãn nói, không muốn tiếp tục tranh luận đề tài này với anh nữa mà quay đầu nhìn xem bầu trời đầy pháo hoa: "Đẹp quá đi."
Cố Ngôn Phong nói: "Nếu em muốn bắn...."
"Không cần, cho dù là ai bắn thì em đều có thể nhìn được." Khương Mịch vẫy vẫy cây pháo bông trong tay: "Em có cái này là đủ rồi."
Hai người sóng vai một lúc, người đốt pháo hoa dần dần tản đi, một cơn gió lạnh thổi qua, Khương Mịch vô thức nắm chặt quần áo trên người.
Dù sao bây giờ cũng là mùa đông, đêm khuya gió lộng, bên cạnh bờ sông càng lạnh buốt hơn.
"Về khách sạn nhé?" Cố Ngôn Phong cởi áo khoác ra, khoác lên người cô: "Lát nữa chắc không có nhiều người tới bắn pháo hoa đâu, ngày mai em còn phải quay phim mà."
Hơi thở ấm áp bao bọc lấy người cô, Khương Mịch bỗng nhiên có cảm giác miệng mình khô khốc, cô không nghĩ tới việc trả lại áo mà ngơ ngác gật đầu: "Về thôi."
Cố Ngôn Phong chờ cô đi ra hai bước rồi mới đi bảo vệ phía sau.
Trở về khách sạn, lễ tân đã nằm trước bàn dài ngủ rồi, Cố Ngôn Phong ngây người trong chốc lát.
Khương Mịch kéo anh đi về phía thang máy: "Kệ đi, Tết nhất cứ để cô ấy ngủ. Tối nay em sẽ ngủ với Song tỷ, anh và anh Trác tạm chấp nhận một chút."
Cô đã nói như vậy thì những người còn lại đương nhiên không có ý kiến.
Cố Ngôn Phong trực tiếp bay từ hậu trường buổi Xuân Vãn về đây, hành lý cũng không mang theo nên muốn nhờ Trác Tuấn đi lấy hành lý, hai người cùng nhau đi đến phòng Khương Mịch.
Khương Mịch lấy trong ngăn tủ của mình ra hai bao lì xì, chia cho Trình Song Song và Trác Tuấn.
Mặc dù tuổi cô còn nhỏ, hai người này còn là nhân viên ở phòng làm việc của Cố Ngôn Phong, anh sẽ phát tiền lương cho họ nhưng họ đã giúp cô rất nhiều. Huống chi, Khương Mịch vẫn là vị hôn thê trên danh nghĩa của Cố Ngôn Phong, cũng coi như là một nửa bà chủ, vậy nên chuyện phát hồng bao cũng là điều bình thường.
Chỉ là Trình Song Song và Trác Tuấn rất ngại, kịch liệt từ chối.
"Nhận lấy đi." Cố Ngôn Phong nói: "Cô ấy đã chuẩn bị xong hết rồi, hai người nhận cho cô ấy vui."
Quả thực, ngay từ đầu Khương Mịch đã không biết tối nay Trác Tuấn sẽ tới đây, thế mà ngay cả bao lì xì của hắn cũng đã chuẩn bị xong, đủ để thấy cô thành tâm cỡ nào.
Lúc hai người này nhận, Cố Ngôn Phong cũng cầm bao lì xì ra đưa cho bọn họ.
"Cảm ơn ông chủ, bà chủ." Trác Tuấn sảng khoái nhận lấy bao lì xì của mình, cười nói: "Chúc ông chủ và bà chủ trăm năm hạnh phúc, bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử...."
"Nói cái gì vậy?" Vốn dĩ Khương Mịch đang lén hưởng thụ vế đằng trước, nghe đến vế sau liền nhảy dựng lên, muốn đi đánh Trác Tuấn.
Sinh quý tử cái gì?
Ai muốn sinh quý tử chứ!
Trình Song Song vội ngăn cô lại: "Ai da, anh Trác, sao anh có thể nói như vậy được? Anh phải chúc bà chủ mỗi ngày đều vui vẻ, mãi là tiểu tiên nữ chứ, có em bé thì có ích lợi gì? Chỉ cần ông chủ coi bà chủ là em bé mà cưng chiều là đủ rồi...."
Khương Mịch: "...."
Tay cô vẫn không hiểu sao lại mềm xuống.
"Coi như tôi chưa nói gì đi." Trác Tuấn nhịn cười, quay đầu lại hỏi Cố Ngôn Phong: "Ông chủ, hay là mở rượu của anh ra nhé?"
Cố Ngôn Phong thản nhiên nhìn bọn họ vui đùa ầm ĩ, không những không tức giận mà khóe miệng còn hơi cong lên: "Tự mở đi."
Nhiệt độ trên gương mặt Khương Mịch sắp bị thiêu cháy đến nơi, nhưng cô nói không lại hai người Trình Song Song và Trác Tuấn, Cố Ngôn Phong lại mặc kệ nên dứt khoát bất chấp tất cả, không ngăn cản bọn họ nữa.
Trác Tuấn mở hành lý của Cố Ngôn Phong ra, lấy từ bên trong ra một bình rượu vang đỏ, giải thích với Khương Mịch: "Đây là rượu vang đỏ mà ảnh đế Bành ngâm được, nghe nói một năm chỉ được có mấy chai, có tiền cũng mua không nổi. Vẫn là thầy Cố của chúng ta có mặt mũi, khiến Bành ảnh đế đích thân mang tới đoàn phim."
Cố Ngôn Phong bỗng nhiên nhìn về phía Khương Mịch, nói: "Thần tượng của em đưa đó, không mua ở bên ngoài được đâu, chờ lát nữa thì uống nhiều một chút."
Trình Song Song đứng bên cạnh nhìn Trác Tuấn khui rượu, nghe thấy câu này thì cố ý lớn tiếng nói: "Anh Trác, anh có ngửi thấy mùi gì không?"
Trác Tuấn làm như có thật mà nói: "Mùi chua, rượu vang đỏ vốn dĩ có mùi chua mà."
Khương Mịch dù có ngốc cũng biết bọn họ đang trêu chọc cô và Cố Ngôn Phong: "...."
"Thì ra là thế." Trình Song Song mạnh mẽ gật đầu: "Anh Trác quả nhiên là kiến thức rộng rãi."
Khương Mịch không có biện pháp, chỉ có thể làm bộ như chưa nghe thấy gì, xoay người lấy điện thoại ra: "Chỉ uống rượu thì không thú vị, chúng ta ăn chút gì đó đi."
Trong Tết Âm Lịch, gần như tất cả mọi cửa hàng đều đóng cửa, nơi đây cũng không phải là địa điểm ăn chơi buôn bán gì lớn nên Khương Mịch tìm nửa ngày cũng chưa tìm được cửa hàng cơm hộp nào.
"Chờ tôi một lát." Cố Ngôn Phong nói, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Khương Mịch sửng sốt: "Thầy Cố đi đâu vậy?"
"Không biết nữa." Trác Tuấn đem bình rượu ra: "Chắc là có việc gì đó thôi, anh ấy nói chờ thì chúng ta chờ là đi. Tới đây nào, anh kể cho em nghe chuyện thú vị hôm nay của thầy Cố."
Khương Mịch cảm thấy rất hứng thú với đề tài này, cũng không ngại ngùng mà kéo ghế ngồi xuống đối diện Trác Tuấn: "Anh nói nhanh đi."
"Em biết Hàn Thư Ngọc không?" Trác Tuấn hỏi trước.
Khương Mịch suy nghĩ rồi gật đầu: "Biết."
Hàn Thư Ngọc đã từng đoạt được danh hiệu ảnh hậu, trông vô cùng xinh đẹp gợi cảm, diễn xuất không hề tầm thường. Giữa một dàn mỹ nữ, giá trị nhan sắc và diễn xuất của cô ta được coi là hiếm thấy. Trong sách cũng từng nhắc đến cô ta một lần ở lễ trao giải, cô ta và nữ chính Ngu Bạch đụng hàng, sau đó bị truyền thông và account marketing lôi ra so sánh. Fans nhà hai bên đều không thịu thua, cuối cùng lên hot search vài ngày.
Bất quá, Hàn Thư Ngọc lại rất rộng lượng, chủ động đăng Weibo khen Ngu Bạch xinh đẹp, khiến fans của Ngu Bạch vô cùng đắc ý. Sau đó có cơ hội tiếp theo, Hàn Thư Ngọn lại giúp Ngu Bạch có cơ hội tham gia một gameshow. Dù sao tóm gọn lại thì đây cũng là một con người tốt.
"Hàn Thư Ngọc thích thầy Cố của chúng ta." Trác Tuấn nhìn Khương Mịch hỏi: "Em biết không?"
Khương Mịch: "...... Không biết."
Cô yên lặng thu lại câu nói "Hàn Thư Ngọc là người tốt"ở trong lòng.
"Vậy chắc bình thường em không chú ý đến tin tức giải trí rồi." Trình Song Song trao đổi ánh mắt với Trác Tuấn, cười tủm tỉm gia nhập câu chuyện: "Bộ phim truyền hình đầu tiên thầy Cố đóng, vai nữ chính là Hàn Thư Ngọc. Hai người bọn họ chính là "CP mưa gió" đã thịnh hành nhiều năm, luôn bá chiếm vị trí đứng đầu bảng xếp hạng danh sách CP, vô số lần đạt được danh hiệu "cặp đôi đẹp nhất trên màn ảnh". Đến bây giờ, có nhất nhiều fans kiên định cho rằng bọn họ là một đôi, chỉ là chưa công khai thôi."
Trác Tuấn nhìn sắc mặt Khương Mịch chậm rãi trầm xuống, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Đúng đúng đúng, có một vài fans thật sự rất điên cuồng. Trước đó có một lần Hàn Thư Ngọc bị chụp lén đi ra khỏi khách sạn cùng một phú nhị đại giàu có nào đó, tin đồn tình yêu từ đó bị tuôn ra. Một đống fans CP đến Weibo của cô ấy mắng chửi, nói cô ấy ngoại tình. Cuối cùng Hàn Thư Ngọc phải lên tiếng phủ nhận, sau đó việc này mới ém xuống."
Khương Mịch: "....."
Cô sắp tức chết rồi!
Đám fans CP này đầu óc có vấn đề sao?
"Mịch Mịch, em đã xem bộ phim ấy chưa?" Trác Tuấn bỗng nhiên nghi hoặc hỏi.
Khương Mịch: "....."
Đúng là cô chưa từng xem.
Nhưng cô cũng không thể thừa nhận: "Xem rồi, nhưng em không chèo thuyền CP nam nữ chính, em lên thuyền.... của nam chính và nam phụ."
Trình Song Song: "Phụt!"
Trác Tuấn hoảng sợ nhìn cô: "Mịch Mịch, tư tưởng nay của em có chút nguy hiểm đấy."
"Ôi, đừng nói đến cái này nữa." Khương Mịch cũng không phải hủ nữ, vậy nên câu vừa rồi nói ra cũng cảm giác khá là lạ, bèn thúc giục Trác Tuấn: "Thế nên, rốt cuộc Hàm Thư Ngọc đã làm gì?"
"Cô ấy có quan hệ khá tốt với tổng đạo diễn bên Xuân Vãn, là khách quen của chương trình này, mỗi năm đều đề cử thầy Cố tới tham dự." Trác Tuấn làm bộ không thấy Khương Mịch đang ghen, cố ý miêu tả thật ái muội: "Năm nay mãi thầy Cố mới chịu đồng ý, cô ấy lại kiến nghị để hai người song ca hát tình cảm, nhưng cuối cùng tổ đạo diễn sau khi nhìn thấy thầy Cố biểu diễn thì vẫn quyết định cho anh ấy một tiết mục riêng."
Trác Tuấn thấy Khương Minh sắp phát hỏa đến nơi, lúc này mới nói đến đêm nay: "Sau khi Hàn Thư Ngọc biểu diễn tiết mục mở màn thì vẫn luôn đợi thầy Cố ở trong hậu đài, nhưng thầy Cố sốt ruột muốn bay về Hòa Xuyên nên không nhìn thấy cô ấy. Hai người bọn họ từng hợp tác, không nói chuyện chào hỏi cũng không được. Vậy nên để tránh cô ấy, em đoán thầy Cố đã trốn như thế nào?"
Khương Mịch thật sự muốn đánh người, nhưng Trình Song Song còn đặc biệt phối hợp: "Trốn đi như thế nào?"