Chương 11
Vết hằn trên mặt phải mất ba bốn ngày mới biến mất, Hoa phu nhân vẫn gửi thư cho ta đều đặn, khuyên ta trở về nói lời xin lỗi với Hoa Tương.
Ta để thư qua một bên không thèm ngó đến, không thể thay đổi quan điểm của bọn họ thì ít nhất cũng phải cho họ biết rõ thái độ của mình, chỉ cần làm ảnh
hưởng đến họ một chút thôi là được rồi. Trong truyện sắp xảy ra tình tiết nam ba Ngũ Sóc Mạc đi sứ, qua chuyện ồn ào đột nhập lần trước, hắn che mặt nên
chắc chỉ có mình nữ chính biết mặt của hắn, nên bây giờ hắn vẫn có thể nghênh ngang sang nước bạn làm sứ thần.
Đối với nam tử bắn ta một mũi tên, ta không có hứng thú. Nhưng suy cho cùng cũng là ta tự lao đến chỗ mũi tên, không thể trách hắn được.
Trong truyện, Hoa Thiển là người phát hiện ra tấm chân tình của Ngũ Sóc Mạc dành cho Mục Dao, nàng lén lút đi tìm hắn ngỏ ý hợp tác, để hắn không từ thủ
đoạn mang Mục Dao đi. Ngũ Sóc Mạc đáp ứng ngay từ đầu, nhưng lúc thực hiện kế hoạch lại trở mặt, để Hoa Thiển nếm trải mùi vị ác giả ác báo, cuối cùng bị
Trọng Dạ Lan chán ghét rồi vứt bỏ. Hắn chỉ e ngại quyền thế của Hoa Tương nên không lập tức hưu thê bỏ vợ, sau đó nam nữ chính bắt đầu dốc hết tâm sức
hòng lật đổ Hoa Tương. Có điều Hoa Thiển không cam lòng ngồi chờ chết, bèn lén đút tiền cho hạ nhân trốn khỏi Tấn vương phủ, định bụng ra mua chút đồ ăn
miếng trả miếng, nhưng lại tin nhầm người, bị bán vào lầu xanh.
Cuối cùng... không nói chắc ai cũng biết.
Vậy nên ta chỉ cần đảm bảo hai việc, một là không liên minh với Ngũ Sóc Mạc, hai là không dây dưa với Trọng Dạ Lan, có như vậy mới không rơi vào cái kết
thảm thương như cũ. Nghĩ ra kế sách này, ngay cả lúc hoàng cung cử hành yến tiệc tiếp phong (note: tiệc đón gió tẩy trần cho người ở xa về), ta vốn định cáo
bệnh không tham gia, để mấy người bọn họ tự chơi đùa với nhau. Nhưng thái hậu lại phái người tới thăm trước khi ta kịp hành động, nên ta đành phải bỏ suy
nghĩ trốn tránh trong đầu.
Lần thứ hai được ngồi trong xe ngựa hoàng gia, lần này Trọng Dạ Lan cưỡi kỵ mã, nhất quyết không muốn ngồi chung một xe với ta, vậy nên trong xe chỉ có ta,
Thiên Chỉ và... Mục Dao.
Bây giờ Trọng Dạ Lan đang sủng ái chiều chuộng nàng, đi đâu cũng mang theo cùng. Vì vậy giờ tạo thành cục diện ba người xấu hổ, nhưng Mục Dao không
thèm để ý đến ta lắm. Ta đang nghĩ xem nên làm cách nào tiến cung tìm chỗ dựa vững chắc, để nhà Mục Dao lật lại bản án. Mục gia tuy không bị giết, chỉ bị
phạt lưu đày, nhưng suy cho cùng vẫn chịu oan uổng. Trước đây có lẽ Mục Dao bị ràng buộc về vấn đề tình cảm với Trọng Dạ Lan nên không có ý đồ khác,
nhưng bây giờ tình cảm của bọn họ dưới sự đưa đẩy của ta đã trở nên vô cùng tốt đẹp, cho nên đoán chừng nàng cũng đang chuẩn bị ra tay xử lý Hoa Tương.
Tam quan của ta đang đấu tranh kịch liệt với ý chí sinh tồn. Tam quan nói với ta rằng Hoa phủ bị trừng trị là đúng tội, nhưng ý chí sinh tồn của ta lại nói cho ta
biết, những chuyện kia vốn chẳng liên quan gì đến ta. Nếu Hoa Tương có thể nghe lời khuyên của ta, từ quan hồi hương, điều này cũng na ná lưu đày, miễn
cưỡng xem như gánh hậu quả vì đã gài bẫy người nhà Mục Dao.
Phàm là con người thì đều ích kỉ, sao ta lại không muốn sống sót cơ chứ, không chừng làm như vậy có thể tránh được kết cục cả nhà bị xử trảm, nhưng đáng
tiếc, Hoa Tương chìm đắm trong quyền thế đến độ bảo thủ. Nghĩ đến nỗi đầu đau buốt vẫn không rõ bên nào trọng bên nào khinh, vậy nên ta cũng chẳng có
thời gian đoái hoài gì đến Mục Dao. Trong xe ngựa này chỉ có mình Thiên Chỉ có vẻ rất chuyên tâm, hết sức chuyên tâm căm hận nhìn Mục Dao.
Đến hoàng cung, ta quang minh chính đại sóng bước bên cạnh Trọng Dạ Lan, dù sao ta vẫn là Tấn vương phi, hắn không thể tỏ ra xa cách quá, nhưng hắn vẫn
cố tình giữ khoảng cách với ta, tựa như sợ ta đột nhiên lao vào ôm hắn như lần trước. Ta không khỏi cười nhạt, đúng là tự mình đa tình, không phải ai ta cũng
ôm.
Vào trong yến tiệc, ngồi xuống vị trí được xếp trước cho mình, trùng hợp thế nào lại ngồi đối diện với hội Hoa Tương. Hoa Thâm nháy với ta ra hiệu, ta không
khỏi mỉm cười, cũng gật đầu với hắn, khóe mắt thấy Hoa Tương tự rót rượu uống, coi như không nhìn thấy ta. Lão già này thật là, vừa cố chấp vừa giận dai.
Đồng thời ta cũng chú ý tới một nam tử dung mạo anh tuấn ngồi đối diện, thỉnh thoảng hắn liếc ra phía sau Trọng Dạ Lan, cũng chính là vị trí của Mục Dao, còn Mục Dao hoảng sợ nhìn hắn. Ta biết hắn hẳn là nam ba Ngũ Sóc Mạc. Trong truyện, ban đầu Mục Dao không biết thân phận thật của hắn, cho nên bây giờ mới
giật mình như thế, Nhịn không nổi quan sát hắn một lúc, người này trời sinh có khí khái anh hùng, cười rộ lên trông vừa lưu manh vừa lém lỉnh. Không hổ là
thánh nữ Mary Sue, tất cả nam nhân ưu tú đều vây quanh nữ chính, mà nam nhân về bên nữ chính là người ưu tú nhất.
Cảm nhận được ánh nhìn của ta, hắn cũng đưa mắt nhìn về phía này, ánh mắt lóe lên, nhưng rất nhanh rời sang chỗ khác, cầm chén rượu lên che giấu. Có lẽ
hắn đã nhận ra ta chính là người đã đỡ tên cho Trọng Dạ Lan mà không màng đẩy Mục Dao ra. Biết thế ta giả vờ gọi hai tiếng là được, có hào quang nam chính,
Trọng Dạ Lan xem như bất diệt, chẳng cớ gì ta phải chịu đau nhiều như vậy.
Chỉ một lát sau, hoàng thượng và Thích quý phi cùng nhau đến, sau đó là mấy lời khách sáo đến nhàm chán, ta cúi đầu trưng ra dáng vẻ hiền lương thục đức,
nhưng sự thật là tâm hồn không biết đang phiêu du chốn nào.
"Bỏ đũa xuống cho ta" Trọng Dạ Lan ngồi bên cạnh đột nhiên cất tiếng, giọng nói đã hơi mất kiên nhẫn.
Ta sửng sốt, chợt nhận ra mỗi khi mình ngây người rất thích cầm đũa chọc thức ăn, đĩa bánh ngọt đã bị ta chọc thành những miếng nhỏ vụn, trông vô cùng
khiếm nhã.
Sắc mặt của Trọng Dạ Lan không tốt lắm, ta chỉ thấy hắn dở hơi không đâu, ta nào có đâm chọc đồ ăn của hắn, chẳng lẽ ta lãng phí lương thực nên hắn tức à?
Trong lòng trống rỗng, hơn nữa yến tiệc này quả thật rất nhàm chán, ta quay sang nói muốn đi nhà xí, Trọng Dạ Lan vờ như không nghe thấy, ta trực tiếp đứng
dậy rời đi.
Hoàng cung này quá lớn, ta không dám đi xa, qua loa tìm một hòn núi giả ngồi xuống hít thở không khí, chắc yến tiệc này đã sắp đến hồi kết rồi. Nhưng ta chỉ
mới ngồi nghỉ được một lát, chợt nghe thấy âm thanh truyền tới: "Sao Tấn vương phi lại ngồi một mình ở đây thế này?"
Giọng nói xa lạ, ta nghiêng đầu nhìn, không khỏi sửng sốt, sao lại là Ngũ Sóc Mạc?
"Sao đại hoàng tử lại ra đây?" Ta đứng dậy, phủi lại mép váy cho phẳng phiu, quy củ nói.
Ngũ Sóc Mạc thấy động tác của ta, ngạc nhiên một lúc mới nói: "Tấn vương phi dường như không giống như trong lời đồn"
Lời đồn? Mục Dao đồn à? Vậy chắc chắn chẳng nói được câu nào tốt đẹp.
Ta mỉm cười không nói, đang nghĩ lý do rời đi, dù sao đối với người u mê Mục Dao, ta tiếp cận cũng chẳng có gì hay.
Nhưng hắn không muốn buông tha cho ta: "Lúc trước nghe đồn Tấn vương và Tấn vương phi là đôi phu thê tình thâm, làm ta hơi ao ước, nhưng sao hôm nay
nhìn hai người trông có chút lạnh nhạt?"
Ngũ Sóc Mạc có ý gì, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Trong truyện Hoa Thiển tự tìm đến mong hợp tác, bây giờ sao đổi thành hắn rồi?
"Chuyện giữa phu thê nào phải chuyện đơn giản, dù nhìn vào trông giống như một đôi phu thê ân ái, nhưng quan hệ chưa chắc đã tốt, vả lại kính nhau như
khách mới có thể dài lâu, sau này đại hoàng tử thành hôn rồi sẽ hiểu những đạo lý này" Ta cười nhạt đáp lời, lấy ưu thế bản thân là người đã lập gia đình ra dọa
hắn.
Ngũ Sóc Mạc cũng mỉm cười, đôi mắt phát sáng: "Nói đến chuyện thành hôn, quả thực ta cũng đã có người trong lòng..."
Ngươi có người trong lòng thì liên quan gì đến ta? Nói với ta làm gì?
"Người kia chính là nha hoàn ngồi sau Tấn vương, khá có duyên với ta, nhưng chỉ sợ Tấn vương không muốn buông tay"
Ngũ Sóc Mạc tỏ ra tiếc hận, thật sự không thèm để ý đến ánh mắt của ta.
Vị huynh đệ này, ngươi có thể rõ ràng hơn chút không? Chỉ thiếu điều nói trực tiếp với ta: Ta nhìn trúng Mục Dao rồi, ngươi thành toàn cho ta, cũng là thành
toàn ngươi và Trọng Dạ Lan.
"Vậy người cứ việc đi hỏi Tấn vương, ta không làm chủ thay hắn được" Ta không mảy may quan tâm.
Ngũ Sóc Mạc không che giấu được vẻ kinh ngạc, dù sao hắn cũng đã nghe ngóng tình hình, ta vừa yêu Trọng Dạ Lan vừa ghen ăn tức ở, không có lý gì không
đồng ý kết làm đồng minh. Nhưng ta biết bắt tay với hắn sẽ có kết cục gì, hắn phản bội quy ước là để thành toàn cho người hắn yêu, cũng coi như là người có
tình có nghĩa, cầm lên được thì buông xuống được, nhưng Hoa Thiển lại không may mắn như vậy.
"Hình như vương phi chưa hiểu ý của ta đúng không? Ta đang nói chúng ta có thể hợp tác, vương phi giúp ta..."
"Khụ khụ..." Tiếng ho khan của ta ngắt ngang lời hắn, thấy hắn nhíu mày bất mãn, ta giả bộ yếu ớt: "Xin đại hoàng tử lượng thứ, từ sau ngày lễ giỗ tổ chẳng biết
ta bị quân ăn cướp nào bắn một tên, cơ thể của ta giờ cũng yếu đi nhiều, trời trở lạnh là ho khan không ngừng, nên cho ta cáo từ trước nhé"
Sắc mặt Ngũ Sóc Mạc lập tức thay đổi, vô cùng xấu hổ, hắn cho rằng ta không biết kẻ nào đã bắn tên, nhưng ta đây cứ cố tình nói cho hắn nghe đấy, xem hắn
còn dám cố đấm ăn xôi lôi kéo ta nói chuyện nữa không.
Nhưng ta đánh giá cao độ dày của da mặt người này, vừa mới xoay người hắn đã vòng qua trước mặt ta, vươn cánh tay dài chặn đường: "Tấn vương phi chậm
đã..."
"Cả triều ở đây đón gió tẩy trần cho đại hoàng tử, sao đại hoàng tử lại bỏ mặc mọi người chạy ra đây?"
Một bóng người màu vàng từ bên sườn núi giả xuất hiện.
Sắc mặt Ngũ Sóc Mạc đông cứng lại, nhưng rất nhanh khôi phục trạng thái bình thường: "Bệ nói cứ đùa, ta uống rượu nhiều quá nên đau đầu, mới ra ngoài
hóng chút gió trời, bây giờ đang chuẩn bị về đây"
Ngũ Sóc Mạc liếc mắt nhìn ta, hơi dừng lại rồi chắp tay: "Ta quay về trước, ngày khác sẽ bàn lại với Tấn vương phi"
Loại người không biết xấu hổ, nói mấy lời như vậy ngay trước mặt hoàng đế, có biết sẽ rước bao nhiêu phiền phức về cho ta không? Biết đâu Trọng Khê Ngọ
vẫn còn nghi ngờ ta thì sao.
Ngũ Sóc Mạc tự giác không hại người nữa, hành lễ xong lập tức xoay người rời đi.
Nhưng ngay sau đó ta lại chứng kiến thêm một tên diễn trò lật lọng, rõ ràng sắc mặt của Trọng Khê Ngọ lạnh đi vài phần.
Một mặt trời nhỏ ấm áp đột nhiên lạnh đến rợn người. Không biết cuộc trò chuyện của bọn ta ban nãy hắn có nghe thấy không, nhưng nhìn biểu cảm không
tốt của hắn nhất định là đã nghe thấy rồi, hắn sẽ không cho rằng ta muốn hại người trong lòng hắn chứ?
Cuống quít trong giây lát, ta vẫn mở lời trước: “Hoàng thượng, lúc nãy không phải như người nghĩ đâu”
Ta vừa nói xong, dường như sắc mặt của hắn tốt lêm đôi chút, dễ dỗ vậy sao?
“Vậy ngươi nói trẫm nghe xem, thế nào là không như trẫm nghĩ?” Hắn đáp lời.
“Ta chưa từng muốn nhằm vào Mục Dao...”
Ta lén nhìn biểu cảm của hắn, chỉ thấy hắn chau mày, ta lại gấp gáp giải thích: “Vừa nãy Ngũ Sóc Mạc mở lời nói hắn nhìn trúng Mục Dao trước, đó là việc của
hắn, từ đầu đến cuối thần đều không nói có ý muốn giúp, cũng không muốn thừa nhận việc giao Mục Dao cho hắn, tất cả đều là mong muốn của một mình
hắn”
Ta không chút khách khí bán đứng Ngũ Sóc Mạc. Nói đi phải nói lại, hắn bắn ta một mũi tên, lúc nãy còn hại ta như thế, vậy thì đừng trách ta không lưu tình,
trước tiên phải chứng minh sự trong sạch đã.
“Cho nên Hoàng thượng cứ đi tìm thẳng hắn hỏi tội là được”
“Tại sao trẫm phải hỏi tội hắn?”
Trọng Khê Ngọ nghiêm túc nói, cái tên này đúng là thích giả hồ đồ.
Ta cũng phối hợp diễn với hắn: “Xin Hoàng thượng yên tâm, thần đã nói những ngày sau chỉ muốn tránh xa quyền thế, sẽ không tham gia vào những chuyện
phân tranh này”
Trọng Khê Ngọ càng nhíu mày chặt hơn, ta vội hành lễ trước rồi mau chóng rời khỏi.
Vừa mới đi qua phía sau núi giả đã gặp phải người quen, một thân váy lụa xanh – Hoa mỹ nhân.
Mặc dù Hoa mỹ nhân đã tạm thời mất đi chỗ chống lưng là Hoa Tương, nhưng vốn kinh nghiệm từ lúc nàng ta tiến cung đến nay cũng giúp nàng không dễ ngã
xuốn. Côn trùng trăm chân chết còn giãy dụa, câu này sinh ra để dành cho nàng ta.
Nhớ đến vị Hoàng đế còn đang đứng sau núi giả, ánh mắt của ta lập tức liếc qua. Chi bằng ta tặng hắn một món quà, giúp hắn cắt triệt để hoàn toàn tay chân
của Hoa thị tại hậu cung, tốt xấu gì cũng có thể giành được chút hảo cảm của hắn, tên này cũng sẽ không hoài nghi ta có ý đồ gì không tốt đúng chứ?
Nghĩ đến đây, ta liếc mắt ra hiệu cho Thiên Chỉ, để em ấy chặn đường Hoa mỹ nhân.
“Hoa mỹ nhân vội vàng như vậy, muốn đi đâu thế?” Ta cố hết sức ra vẻ kiêu căng.
Loại người như Hoa mỹ nhân ta hiểu rất rõ, gặp cao dẫm thấp, ăn cây táo rào cây sung, hơn nữa cực kì nhỏ mọn, không muốn người khác hơn mình.
Ta cố tình xoa xoa cây trâm vô giá Hoa Thâm mới đưa tới trước đó, sau đó gảy gảy đôi hoa tai đáng giá ngàn vàng, ôm tâm cơ nhưng diễn sinh động như
không diễn.
Thật may lúc ta chuẩn bị đi thì nghe Thiên Chỉ nói Hoàng yến không được ăn mặc qua loa, mới đeo những món rang sức này lên người.
Quả nhiên trong mắt Hoa mỹ nhân lộ ra tia ghen ghét, nhưng vẫn giả bộ không thèm để ý: “Nghe nô tài nói Hoàng thượng uống nhiều rượu, nên ta mang chút
canh giải rượu tới, Tấn vương phi không có việc gì làm!cũng không nên chặn đường như vậy”
Hoa mỹ nhân đang muốn vòng qua ta lại bị ta cản lại, bọn ta đã nói mấy câu mà vẫn chưa thấy Trọng Khê Ngọ bước ra, xem ra hắn hiểu rõ ý ta, bắt đầu tránh đi
xem ta định bày ra trò gì.
“Hoa mỹ nhân thật đúng là biết nghĩ cho người khác, chỉ là long thể của Hoàng thượng cao quý, sao có thể uống thứ qua loa này?” Ta che mũi tỏ ra ghét bỏ.
Hoa mỹ nhân quả nhiên tức giận: “Hoa Thiển, ý của ngươi là gì?”
Ta làm bộ cười khẩy một cái mới nói: “Đường tỷ vẫn không thay đổi được cái điệu bộ không phóng khoáng này, nhập cung làm chủ tử rồi vẫn không ra gì như
vậy”
Ta đột nhiên phát hiện ra tiềm năng của mình, nếu ở thời hiện đại ta hoàn toàn có thể cân nhắc dấn thân vào showbiz. Bởi vì hình tượng ta lúc diễn vai ác độc
cay nghiệt, đừng nói tới Hoa mỹ nhân, ngay cả Thiên Chỉ nhìn ta cũng muốn xông vào đánh ta một trận.
“Ngươi...”
Hoa mỹ nhân đang muốn chỉ thẳng mặt ta mắng chửi ầm ĩ, nha hoàn phía sau đang bê khay canh liền kéo ống tay áo nàng ta, nhỏ giọng nói: “Mỹ nhân, chúng
ta vẫn nên đi đưa canh giải rượu nhanh thôi, chậm chễ chút nữa canh sẽ nguội mất”
Nha đầu này có vẻ thông minh hơn chủ tử của nàng, chẳng qua ta đã hạ quyết tâm muốn kéo Hoa mỹ nhân xuống, một là lấy lòng Trọng Khê Ngọ, thuận tiện
cho việc sau này hắn không có cơ hội dùng Hoa mỹ nhân làm con tin công kích Hoa phủ nữa, hai là tránh sau này Hoa Tương bị thái độ ngỗ nghịch của ta mà
tức giận, hồ đồ nhặt lại quân cờ là nàng ta, vậy ta hao tâm tổn sức bấy lâu nay chẳng phải mất toi sao?
Thế là ta bèn chờ lúc Hoa mỹ nhân đi ngang người ta, duỗi chân ra...
Thấy nàng ta lảo đảo ngã xuống đất, trong lòng ta cũng có cảm giác tội lỗi, có phải hơi ăn hiếp người quá rồi không nhỉ?
Lúc cảm giác tội lỗi loé lên, ta buộc mình phải hạ quyết tâm. Ta cũng chẳng phải nữ chính mang tấm lòng Bồ Tát, cái thứ cỏ dại như Hoa mỹ nhân, không khéo
sau này sẽ trở thành nhân vật phản diện lớn mạnh. Trong truyện nàng cũng góp một tay khiến cả Hoa phủ bị chém đầu, ta vẫn nên phòng ngừa chuyện chưa
xảy ra, tránh để nàng ta có được quyền thế là được.
“Hoa Thiển, ngươi điên rồi à?” Hoa mỹ nhân đứng dậy phủi phủi y phục, trừng mắt nhìn ta.
Thiên Chỉ vô thức chắn trước mặt ta, ta khoát tay đẩy em ấy về sau, ta là người dám làm dám chịu.
“Lời này của Đường tỷ hình như quá, làm người khác đau lòng lắm biết không, tự mình không đứng vững lại quay sang trách ta?” Ta cố tình giở bộ mặt chịu tổn
thương.
“Hoa Thiển, ta và ngươi không thù không hận, vì sao ngươi cứ mãi nhắm vào ta?” Thấy Hoa mỹ nhân đã nhịn không nổi, nha hoàn đứng cạnh liều mạng kéo
nàng ta đi cũng không được.
“Trước kia vô số lần ta truyền tin cho Hoa Tương, bây giờ ngươi đang lấy oán trả ơn à!”
Cắn câu rồi!
“Đường tỷ, tỷ đang nói gì, sao ta nghe không hiểu?”
Ta che miệng ngạc nhiên.
Hoa mỹ nhân bị ta kích thích đến nỗi vạ miệng: “Ngươi bớt giả ngu đi, nếu không có ta, sao Hoa Tương có thể thăng tiến từng bước trong triều đình?”
Ta thở dài, nói: “Đường tỷ nói chuyện ngày càng tức cười, phụ thân ta một là không tham gia tranh giành, hai là không liên quan đến hậu cung, sao lại cần tỷ
giúp đỡ được? Hơn nữa, tỷ tiến cung mới được một hai năm, quyền thế ở đâu ra lớn đến vậy?”
Để diệt trừ Hoa mỹ nhân này, ta đành phải cắn rứt lương tâm bịa đặt vài câu.
“Hoa Thiển, không biết phải nói ngươi quá ngu xuẩn hay là tự nghĩ mình thông minh, ngươi cho rằng Hoa Tương cam tâm dậm chân tại chỗ sao?” Hoa mỹ nhân
cười lạnh một tiếng.
Ta có chút khinh thường nghiêng đầu, đáp lời: “Suy nghĩ của phu thân có lẽ ta hoàn toàn không hiểu hết, nhưng dù sao cũng hiểu rõ hơn Hoa mỹ nhân. Nếu
phụ thân tham luyến quyền thế, sao lại làm thinh với người Hoa mỹ nhân phái đến lấy lòng?”
Khuôn mặt Hoa mỹ nhân tái nhợt, chắc hẳn nàng đang không rõ tại sao Hoa Tương đột nhiên lờ nàng ta đi, nhưng nàng ta vô cùng sĩ diện, vẫn mạnh miệng
nói: “Ngươi cho rằng không có Hoa Tương thì ta không thể làm nên chuyện gì sao? Không có hắn ta vẫn có thể nổi bật trong cái hậu cung đầy hỗn loạn này
như thường, ngươi cứ đợi mà xem, sớm muộn gì ta cũng sẽ đội mũ phượng, xem lúc đó ngươi có chạy đến cầu xin ta không”
Chà, rất có chí hướng, có phải không làm được Hoàng hậu thì cũng phải lên đến chức Quý phi? Có điều đôi khi không biết tự lượng sức mình cũng không hay
đâu.
“Ủa? Từ bao giờ Hoa mỹ nhân lại có thể quyết định thay trẫm rồi? Ngươi muốn đội mũ phượng là được sao?” Trọng Khê Ngọ từ sau núi giả bước ra, mặt Hoa
mỹ nhân tái nhợt như tờ giấy trắng.
“Hoa Thiển, ngươi gài bẫy ta!” Hoa mỹ nhân nghiến răng nhìn ta hằm hằm.
Trọng Khê Ngọ đứng chắn trước mặt ta, nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của trẫm, chỉ là một mỹ nhân nhỏ bé nhưng lòng dạ thì không nhỏ nhỉ”
Dù sao hắn cũng là Hoàng đế, bình thường luôn tỏ ra ôn hòa, nhưng khi phô trương quyền thế vẫn khiến người khác phải khiếp sợ, không phải chính ta cũng
đã từng bị dọa đến run chân rồi đấy ư?
Ây da... Nhắc mới nhớ, từ bao giờ ta bắt đầu không sợ hắn nữa?
Lúc ta nói chuyện với Hoa mỹ nhân đã chặn sạch sẽ đường lui của nàng ta, là nàng tự nói không cần đến Hoa Tương, nên bây giờ không thể dựa hơi được nữa.
Nghĩ đến nhiệm vụ của mình thành công rực rỡ, ta lấy khăn lau giọt nước mắt vô hình bên khóe mắt, nói: “Mong Hoàng thượng nể tình công lao của Hoa thị,
chớ trách phạt Hoa mỹ nhân quá, thần phụ yếu ớt không thể chịu nổi gió lạnh, xin cáo lui trước”
Trọng Khê Ngọ nhìn dáng vẻ của ta, trong mắt tràn ngập ý cười, ho nhẹ một tiếng che giấu đi, sau đó quay lại nhìn khuôn mặt Hoa mỹ nhân đang tái mét như
màu y phục trên người nàng.
Trong lòng ta thở dài, Hoa mỹ nhân cũng chưa làm ra điều gì quá đáng, Trọng Khê Ngọ nhất định chỉ đưa nàng vào lãnh cung. Vậy sau này ta có thể sắp xếp
thêm người chăm sóc nàng một chút, đưa cho nàng chút ngân lượng, trong hậu cung có chút tiền là dễ dàng hành sự, nói gì đi nữa thì lần này cũng do ta tính
kế nàng trước.
Vừa mới xoay người đã nghe thấy một tiếng hét căm hận hoà cùng hai tiếng kêu thất thanh.
“Hoa Thiển, đồ tiện nhân này!!”
“Vương phi!!”
“Hoàng thượng!!”
Cổ tay đột nhiên bị người gắt gao nắm chặt chặt, xoay người một cái đã bị kéo vào một lồng ngực ấm áp, người đó ôm ta thật chặt, một tay giữ chắc phần gáy
ta để ta không ngẩng được đầu lên, mùi mực xông thẳng vào mũi.
Trong lúc đó còn có tiếng gốm sứ đập vào lưng người ấy vỡ nát – chính là bát canh giải rượu mới nấu xong.
Khoảnh khắc này ta đột nhiên lý giải được tâm tình của Trọng Dạ Lan, chính là kiểu hết lần này đến lần khác bị người mình không thích cứu.... trong lòng đúng
thật là một lời khó nói hết.
Trọng Khê Ngọ buông lỏng tay ra, lúc này ta mới có thể ngẩng đầu, hắn vẫn bình tĩnh đến nhẹ nhàng, chỉ là đôi môi đã tái nhợt đi vài phần.
Ta còn thấy vai phải của hắn đang... bốc khói.
Bát canh giải rượu này nóng đến vậy sao?
Cao công công vội vàng chạy tới, run rẩy nói: “Hoàng... Hoàng thượng...”
Trọng Khê Ngọ mặt không biến sắc, nhìn sang phía Hoa mỹ nhân đang hồn bay phách lạc, nàng ta tựa như đã quên phải cầu xin sự tha thứ, nhưng may vẫn còn
nha hoàn bên người nhanh trí hơn, không ngừng dập đầu.
Nếu nói trước đó nàng ta vẫn còn có cơ hội trở mình, thì hiện tại đã hoàn toàn đi vào đường chết, muốn hại ta nhưng thành ra lại làm tổn thương long thể.
“Hoàng thượng, sao người lại...” Hoa mỹ nhân phảng phất như vừa mới tỉnh sau cơn mê, khó tin cất lời, trong lời nói mang vài phần trào phúng.
Trọng Khê Ngọ nhướng mày, nói với Cao công công: “Cao Vũ, mau giam hai người này lại, bịt miệng vào”
Thế là các tiểu thái giám khác như ong vỡ tổ chạy đến kéo Hoa mỹ nhân và nha hoàn đi, Hoa mỹ nhân như có điều gì muốn nói, đáng tiếc miệng bị bịt chặt, đôi mắt tràn đầy thù hận nhìn ta.
Vết hằn trên mặt phải mất ba bốn ngày mới biến mất, Hoa phu nhân vẫn gửi thư cho ta đều đặn, khuyên ta trở về nói lời xin lỗi với Hoa Tương.
Ta để thư qua một bên không thèm ngó đến, không thể thay đổi quan điểm của bọn họ thì ít nhất cũng phải cho họ biết rõ thái độ của mình, chỉ cần làm ảnh
hưởng đến họ một chút thôi là được rồi. Trong truyện sắp xảy ra tình tiết nam ba Ngũ Sóc Mạc đi sứ, qua chuyện ồn ào đột nhập lần trước, hắn che mặt nên
chắc chỉ có mình nữ chính biết mặt của hắn, nên bây giờ hắn vẫn có thể nghênh ngang sang nước bạn làm sứ thần.
Đối với nam tử bắn ta một mũi tên, ta không có hứng thú. Nhưng suy cho cùng cũng là ta tự lao đến chỗ mũi tên, không thể trách hắn được.
Trong truyện, Hoa Thiển là người phát hiện ra tấm chân tình của Ngũ Sóc Mạc dành cho Mục Dao, nàng lén lút đi tìm hắn ngỏ ý hợp tác, để hắn không từ thủ
đoạn mang Mục Dao đi. Ngũ Sóc Mạc đáp ứng ngay từ đầu, nhưng lúc thực hiện kế hoạch lại trở mặt, để Hoa Thiển nếm trải mùi vị ác giả ác báo, cuối cùng bị
Trọng Dạ Lan chán ghét rồi vứt bỏ. Hắn chỉ e ngại quyền thế của Hoa Tương nên không lập tức hưu thê bỏ vợ, sau đó nam nữ chính bắt đầu dốc hết tâm sức
hòng lật đổ Hoa Tương. Có điều Hoa Thiển không cam lòng ngồi chờ chết, bèn lén đút tiền cho hạ nhân trốn khỏi Tấn vương phủ, định bụng ra mua chút đồ ăn
miếng trả miếng, nhưng lại tin nhầm người, bị bán vào lầu xanh.
Cuối cùng... không nói chắc ai cũng biết.
Vậy nên ta chỉ cần đảm bảo hai việc, một là không liên minh với Ngũ Sóc Mạc, hai là không dây dưa với Trọng Dạ Lan, có như vậy mới không rơi vào cái kết
thảm thương như cũ. Nghĩ ra kế sách này, ngay cả lúc hoàng cung cử hành yến tiệc tiếp phong (note: tiệc đón gió tẩy trần cho người ở xa về), ta vốn định cáo
bệnh không tham gia, để mấy người bọn họ tự chơi đùa với nhau. Nhưng thái hậu lại phái người tới thăm trước khi ta kịp hành động, nên ta đành phải bỏ suy
nghĩ trốn tránh trong đầu.
Lần thứ hai được ngồi trong xe ngựa hoàng gia, lần này Trọng Dạ Lan cưỡi kỵ mã, nhất quyết không muốn ngồi chung một xe với ta, vậy nên trong xe chỉ có ta,
Thiên Chỉ và... Mục Dao.
Bây giờ Trọng Dạ Lan đang sủng ái chiều chuộng nàng, đi đâu cũng mang theo cùng. Vì vậy giờ tạo thành cục diện ba người xấu hổ, nhưng Mục Dao không
thèm để ý đến ta lắm. Ta đang nghĩ xem nên làm cách nào tiến cung tìm chỗ dựa vững chắc, để nhà Mục Dao lật lại bản án. Mục gia tuy không bị giết, chỉ bị
phạt lưu đày, nhưng suy cho cùng vẫn chịu oan uổng. Trước đây có lẽ Mục Dao bị ràng buộc về vấn đề tình cảm với Trọng Dạ Lan nên không có ý đồ khác,
nhưng bây giờ tình cảm của bọn họ dưới sự đưa đẩy của ta đã trở nên vô cùng tốt đẹp, cho nên đoán chừng nàng cũng đang chuẩn bị ra tay xử lý Hoa Tương.
Tam quan của ta đang đấu tranh kịch liệt với ý chí sinh tồn. Tam quan nói với ta rằng Hoa phủ bị trừng trị là đúng tội, nhưng ý chí sinh tồn của ta lại nói cho ta
biết, những chuyện kia vốn chẳng liên quan gì đến ta. Nếu Hoa Tương có thể nghe lời khuyên của ta, từ quan hồi hương, điều này cũng na ná lưu đày, miễn
cưỡng xem như gánh hậu quả vì đã gài bẫy người nhà Mục Dao.
Phàm là con người thì đều ích kỉ, sao ta lại không muốn sống sót cơ chứ, không chừng làm như vậy có thể tránh được kết cục cả nhà bị xử trảm, nhưng đáng
tiếc, Hoa Tương chìm đắm trong quyền thế đến độ bảo thủ. Nghĩ đến nỗi đầu đau buốt vẫn không rõ bên nào trọng bên nào khinh, vậy nên ta cũng chẳng có
thời gian đoái hoài gì đến Mục Dao. Trong xe ngựa này chỉ có mình Thiên Chỉ có vẻ rất chuyên tâm, hết sức chuyên tâm căm hận nhìn Mục Dao.
Đến hoàng cung, ta quang minh chính đại sóng bước bên cạnh Trọng Dạ Lan, dù sao ta vẫn là Tấn vương phi, hắn không thể tỏ ra xa cách quá, nhưng hắn vẫn
cố tình giữ khoảng cách với ta, tựa như sợ ta đột nhiên lao vào ôm hắn như lần trước. Ta không khỏi cười nhạt, đúng là tự mình đa tình, không phải ai ta cũng
ôm.
Vào trong yến tiệc, ngồi xuống vị trí được xếp trước cho mình, trùng hợp thế nào lại ngồi đối diện với hội Hoa Tương. Hoa Thâm nháy với ta ra hiệu, ta không
khỏi mỉm cười, cũng gật đầu với hắn, khóe mắt thấy Hoa Tương tự rót rượu uống, coi như không nhìn thấy ta. Lão già này thật là, vừa cố chấp vừa giận dai.
Đồng thời ta cũng chú ý tới một nam tử dung mạo anh tuấn ngồi đối diện, thỉnh thoảng hắn liếc ra phía sau Trọng Dạ Lan, cũng chính là vị trí của Mục Dao, còn Mục Dao hoảng sợ nhìn hắn. Ta biết hắn hẳn là nam ba Ngũ Sóc Mạc. Trong truyện, ban đầu Mục Dao không biết thân phận thật của hắn, cho nên bây giờ mới
giật mình như thế, Nhịn không nổi quan sát hắn một lúc, người này trời sinh có khí khái anh hùng, cười rộ lên trông vừa lưu manh vừa lém lỉnh. Không hổ là
thánh nữ Mary Sue, tất cả nam nhân ưu tú đều vây quanh nữ chính, mà nam nhân về bên nữ chính là người ưu tú nhất.
Cảm nhận được ánh nhìn của ta, hắn cũng đưa mắt nhìn về phía này, ánh mắt lóe lên, nhưng rất nhanh rời sang chỗ khác, cầm chén rượu lên che giấu. Có lẽ
hắn đã nhận ra ta chính là người đã đỡ tên cho Trọng Dạ Lan mà không màng đẩy Mục Dao ra. Biết thế ta giả vờ gọi hai tiếng là được, có hào quang nam chính,
Trọng Dạ Lan xem như bất diệt, chẳng cớ gì ta phải chịu đau nhiều như vậy.
Chỉ một lát sau, hoàng thượng và Thích quý phi cùng nhau đến, sau đó là mấy lời khách sáo đến nhàm chán, ta cúi đầu trưng ra dáng vẻ hiền lương thục đức,
nhưng sự thật là tâm hồn không biết đang phiêu du chốn nào.
"Bỏ đũa xuống cho ta" Trọng Dạ Lan ngồi bên cạnh đột nhiên cất tiếng, giọng nói đã hơi mất kiên nhẫn.
Ta sửng sốt, chợt nhận ra mỗi khi mình ngây người rất thích cầm đũa chọc thức ăn, đĩa bánh ngọt đã bị ta chọc thành những miếng nhỏ vụn, trông vô cùng
khiếm nhã.
Sắc mặt của Trọng Dạ Lan không tốt lắm, ta chỉ thấy hắn dở hơi không đâu, ta nào có đâm chọc đồ ăn của hắn, chẳng lẽ ta lãng phí lương thực nên hắn tức à?
Trong lòng trống rỗng, hơn nữa yến tiệc này quả thật rất nhàm chán, ta quay sang nói muốn đi nhà xí, Trọng Dạ Lan vờ như không nghe thấy, ta trực tiếp đứng
dậy rời đi.
Hoàng cung này quá lớn, ta không dám đi xa, qua loa tìm một hòn núi giả ngồi xuống hít thở không khí, chắc yến tiệc này đã sắp đến hồi kết rồi. Nhưng ta chỉ
mới ngồi nghỉ được một lát, chợt nghe thấy âm thanh truyền tới: "Sao Tấn vương phi lại ngồi một mình ở đây thế này?"
Giọng nói xa lạ, ta nghiêng đầu nhìn, không khỏi sửng sốt, sao lại là Ngũ Sóc Mạc?
"Sao đại hoàng tử lại ra đây?" Ta đứng dậy, phủi lại mép váy cho phẳng phiu, quy củ nói.
Ngũ Sóc Mạc thấy động tác của ta, ngạc nhiên một lúc mới nói: "Tấn vương phi dường như không giống như trong lời đồn"
Lời đồn? Mục Dao đồn à? Vậy chắc chắn chẳng nói được câu nào tốt đẹp.
Ta mỉm cười không nói, đang nghĩ lý do rời đi, dù sao đối với người u mê Mục Dao, ta tiếp cận cũng chẳng có gì hay.
Nhưng hắn không muốn buông tha cho ta: "Lúc trước nghe đồn Tấn vương và Tấn vương phi là đôi phu thê tình thâm, làm ta hơi ao ước, nhưng sao hôm nay
nhìn hai người trông có chút lạnh nhạt?"
Ngũ Sóc Mạc có ý gì, chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Trong truyện Hoa Thiển tự tìm đến mong hợp tác, bây giờ sao đổi thành hắn rồi?
"Chuyện giữa phu thê nào phải chuyện đơn giản, dù nhìn vào trông giống như một đôi phu thê ân ái, nhưng quan hệ chưa chắc đã tốt, vả lại kính nhau như
khách mới có thể dài lâu, sau này đại hoàng tử thành hôn rồi sẽ hiểu những đạo lý này" Ta cười nhạt đáp lời, lấy ưu thế bản thân là người đã lập gia đình ra dọa
hắn.
Ngũ Sóc Mạc cũng mỉm cười, đôi mắt phát sáng: "Nói đến chuyện thành hôn, quả thực ta cũng đã có người trong lòng..."
Ngươi có người trong lòng thì liên quan gì đến ta? Nói với ta làm gì?
"Người kia chính là nha hoàn ngồi sau Tấn vương, khá có duyên với ta, nhưng chỉ sợ Tấn vương không muốn buông tay"
Ngũ Sóc Mạc tỏ ra tiếc hận, thật sự không thèm để ý đến ánh mắt của ta.
Vị huynh đệ này, ngươi có thể rõ ràng hơn chút không? Chỉ thiếu điều nói trực tiếp với ta: Ta nhìn trúng Mục Dao rồi, ngươi thành toàn cho ta, cũng là thành
toàn ngươi và Trọng Dạ Lan.
"Vậy người cứ việc đi hỏi Tấn vương, ta không làm chủ thay hắn được" Ta không mảy may quan tâm.
Ngũ Sóc Mạc không che giấu được vẻ kinh ngạc, dù sao hắn cũng đã nghe ngóng tình hình, ta vừa yêu Trọng Dạ Lan vừa ghen ăn tức ở, không có lý gì không
đồng ý kết làm đồng minh. Nhưng ta biết bắt tay với hắn sẽ có kết cục gì, hắn phản bội quy ước là để thành toàn cho người hắn yêu, cũng coi như là người có
tình có nghĩa, cầm lên được thì buông xuống được, nhưng Hoa Thiển lại không may mắn như vậy.
"Hình như vương phi chưa hiểu ý của ta đúng không? Ta đang nói chúng ta có thể hợp tác, vương phi giúp ta..."
"Khụ khụ..." Tiếng ho khan của ta ngắt ngang lời hắn, thấy hắn nhíu mày bất mãn, ta giả bộ yếu ớt: "Xin đại hoàng tử lượng thứ, từ sau ngày lễ giỗ tổ chẳng biết
ta bị quân ăn cướp nào bắn một tên, cơ thể của ta giờ cũng yếu đi nhiều, trời trở lạnh là ho khan không ngừng, nên cho ta cáo từ trước nhé"
Sắc mặt Ngũ Sóc Mạc lập tức thay đổi, vô cùng xấu hổ, hắn cho rằng ta không biết kẻ nào đã bắn tên, nhưng ta đây cứ cố tình nói cho hắn nghe đấy, xem hắn
còn dám cố đấm ăn xôi lôi kéo ta nói chuyện nữa không.
Nhưng ta đánh giá cao độ dày của da mặt người này, vừa mới xoay người hắn đã vòng qua trước mặt ta, vươn cánh tay dài chặn đường: "Tấn vương phi chậm
đã..."
"Cả triều ở đây đón gió tẩy trần cho đại hoàng tử, sao đại hoàng tử lại bỏ mặc mọi người chạy ra đây?"
Một bóng người màu vàng từ bên sườn núi giả xuất hiện.
Sắc mặt Ngũ Sóc Mạc đông cứng lại, nhưng rất nhanh khôi phục trạng thái bình thường: "Bệ nói cứ đùa, ta uống rượu nhiều quá nên đau đầu, mới ra ngoài
hóng chút gió trời, bây giờ đang chuẩn bị về đây"
Ngũ Sóc Mạc liếc mắt nhìn ta, hơi dừng lại rồi chắp tay: "Ta quay về trước, ngày khác sẽ bàn lại với Tấn vương phi"
Loại người không biết xấu hổ, nói mấy lời như vậy ngay trước mặt hoàng đế, có biết sẽ rước bao nhiêu phiền phức về cho ta không? Biết đâu Trọng Khê Ngọ
vẫn còn nghi ngờ ta thì sao.
Ngũ Sóc Mạc tự giác không hại người nữa, hành lễ xong lập tức xoay người rời đi.
Nhưng ngay sau đó ta lại chứng kiến thêm một tên diễn trò lật lọng, rõ ràng sắc mặt của Trọng Khê Ngọ lạnh đi vài phần.
Một mặt trời nhỏ ấm áp đột nhiên lạnh đến rợn người. Không biết cuộc trò chuyện của bọn ta ban nãy hắn có nghe thấy không, nhưng nhìn biểu cảm không
tốt của hắn nhất định là đã nghe thấy rồi, hắn sẽ không cho rằng ta muốn hại người trong lòng hắn chứ?
Cuống quít trong giây lát, ta vẫn mở lời trước: “Hoàng thượng, lúc nãy không phải như người nghĩ đâu”
Ta vừa nói xong, dường như sắc mặt của hắn tốt lêm đôi chút, dễ dỗ vậy sao?
“Vậy ngươi nói trẫm nghe xem, thế nào là không như trẫm nghĩ?” Hắn đáp lời.
“Ta chưa từng muốn nhằm vào Mục Dao...”
Ta lén nhìn biểu cảm của hắn, chỉ thấy hắn chau mày, ta lại gấp gáp giải thích: “Vừa nãy Ngũ Sóc Mạc mở lời nói hắn nhìn trúng Mục Dao trước, đó là việc của
hắn, từ đầu đến cuối thần đều không nói có ý muốn giúp, cũng không muốn thừa nhận việc giao Mục Dao cho hắn, tất cả đều là mong muốn của một mình
hắn”
Ta không chút khách khí bán đứng Ngũ Sóc Mạc. Nói đi phải nói lại, hắn bắn ta một mũi tên, lúc nãy còn hại ta như thế, vậy thì đừng trách ta không lưu tình,
trước tiên phải chứng minh sự trong sạch đã.
“Cho nên Hoàng thượng cứ đi tìm thẳng hắn hỏi tội là được”
“Tại sao trẫm phải hỏi tội hắn?”
Trọng Khê Ngọ nghiêm túc nói, cái tên này đúng là thích giả hồ đồ.
Ta cũng phối hợp diễn với hắn: “Xin Hoàng thượng yên tâm, thần đã nói những ngày sau chỉ muốn tránh xa quyền thế, sẽ không tham gia vào những chuyện
phân tranh này”
Trọng Khê Ngọ càng nhíu mày chặt hơn, ta vội hành lễ trước rồi mau chóng rời khỏi.
Vừa mới đi qua phía sau núi giả đã gặp phải người quen, một thân váy lụa xanh – Hoa mỹ nhân.
Mặc dù Hoa mỹ nhân đã tạm thời mất đi chỗ chống lưng là Hoa Tương, nhưng vốn kinh nghiệm từ lúc nàng ta tiến cung đến nay cũng giúp nàng không dễ ngã
xuốn. Côn trùng trăm chân chết còn giãy dụa, câu này sinh ra để dành cho nàng ta.
Nhớ đến vị Hoàng đế còn đang đứng sau núi giả, ánh mắt của ta lập tức liếc qua. Chi bằng ta tặng hắn một món quà, giúp hắn cắt triệt để hoàn toàn tay chân
của Hoa thị tại hậu cung, tốt xấu gì cũng có thể giành được chút hảo cảm của hắn, tên này cũng sẽ không hoài nghi ta có ý đồ gì không tốt đúng chứ?
Nghĩ đến đây, ta liếc mắt ra hiệu cho Thiên Chỉ, để em ấy chặn đường Hoa mỹ nhân.
“Hoa mỹ nhân vội vàng như vậy, muốn đi đâu thế?” Ta cố hết sức ra vẻ kiêu căng.
Loại người như Hoa mỹ nhân ta hiểu rất rõ, gặp cao dẫm thấp, ăn cây táo rào cây sung, hơn nữa cực kì nhỏ mọn, không muốn người khác hơn mình.
Ta cố tình xoa xoa cây trâm vô giá Hoa Thâm mới đưa tới trước đó, sau đó gảy gảy đôi hoa tai đáng giá ngàn vàng, ôm tâm cơ nhưng diễn sinh động như
không diễn.
Thật may lúc ta chuẩn bị đi thì nghe Thiên Chỉ nói Hoàng yến không được ăn mặc qua loa, mới đeo những món rang sức này lên người.
Quả nhiên trong mắt Hoa mỹ nhân lộ ra tia ghen ghét, nhưng vẫn giả bộ không thèm để ý: “Nghe nô tài nói Hoàng thượng uống nhiều rượu, nên ta mang chút
canh giải rượu tới, Tấn vương phi không có việc gì làm!cũng không nên chặn đường như vậy”
Hoa mỹ nhân đang muốn vòng qua ta lại bị ta cản lại, bọn ta đã nói mấy câu mà vẫn chưa thấy Trọng Khê Ngọ bước ra, xem ra hắn hiểu rõ ý ta, bắt đầu tránh đi
xem ta định bày ra trò gì.
“Hoa mỹ nhân thật đúng là biết nghĩ cho người khác, chỉ là long thể của Hoàng thượng cao quý, sao có thể uống thứ qua loa này?” Ta che mũi tỏ ra ghét bỏ.
Hoa mỹ nhân quả nhiên tức giận: “Hoa Thiển, ý của ngươi là gì?”
Ta làm bộ cười khẩy một cái mới nói: “Đường tỷ vẫn không thay đổi được cái điệu bộ không phóng khoáng này, nhập cung làm chủ tử rồi vẫn không ra gì như
vậy”
Ta đột nhiên phát hiện ra tiềm năng của mình, nếu ở thời hiện đại ta hoàn toàn có thể cân nhắc dấn thân vào showbiz. Bởi vì hình tượng ta lúc diễn vai ác độc
cay nghiệt, đừng nói tới Hoa mỹ nhân, ngay cả Thiên Chỉ nhìn ta cũng muốn xông vào đánh ta một trận.
“Ngươi...”
Hoa mỹ nhân đang muốn chỉ thẳng mặt ta mắng chửi ầm ĩ, nha hoàn phía sau đang bê khay canh liền kéo ống tay áo nàng ta, nhỏ giọng nói: “Mỹ nhân, chúng
ta vẫn nên đi đưa canh giải rượu nhanh thôi, chậm chễ chút nữa canh sẽ nguội mất”
Nha đầu này có vẻ thông minh hơn chủ tử của nàng, chẳng qua ta đã hạ quyết tâm muốn kéo Hoa mỹ nhân xuống, một là lấy lòng Trọng Khê Ngọ, thuận tiện
cho việc sau này hắn không có cơ hội dùng Hoa mỹ nhân làm con tin công kích Hoa phủ nữa, hai là tránh sau này Hoa Tương bị thái độ ngỗ nghịch của ta mà
tức giận, hồ đồ nhặt lại quân cờ là nàng ta, vậy ta hao tâm tổn sức bấy lâu nay chẳng phải mất toi sao?
Thế là ta bèn chờ lúc Hoa mỹ nhân đi ngang người ta, duỗi chân ra...
Thấy nàng ta lảo đảo ngã xuống đất, trong lòng ta cũng có cảm giác tội lỗi, có phải hơi ăn hiếp người quá rồi không nhỉ?
Lúc cảm giác tội lỗi loé lên, ta buộc mình phải hạ quyết tâm. Ta cũng chẳng phải nữ chính mang tấm lòng Bồ Tát, cái thứ cỏ dại như Hoa mỹ nhân, không khéo
sau này sẽ trở thành nhân vật phản diện lớn mạnh. Trong truyện nàng cũng góp một tay khiến cả Hoa phủ bị chém đầu, ta vẫn nên phòng ngừa chuyện chưa
xảy ra, tránh để nàng ta có được quyền thế là được.
“Hoa Thiển, ngươi điên rồi à?” Hoa mỹ nhân đứng dậy phủi phủi y phục, trừng mắt nhìn ta.
Thiên Chỉ vô thức chắn trước mặt ta, ta khoát tay đẩy em ấy về sau, ta là người dám làm dám chịu.
“Lời này của Đường tỷ hình như quá, làm người khác đau lòng lắm biết không, tự mình không đứng vững lại quay sang trách ta?” Ta cố tình giở bộ mặt chịu tổn
thương.
“Hoa Thiển, ta và ngươi không thù không hận, vì sao ngươi cứ mãi nhắm vào ta?” Thấy Hoa mỹ nhân đã nhịn không nổi, nha hoàn đứng cạnh liều mạng kéo
nàng ta đi cũng không được.
“Trước kia vô số lần ta truyền tin cho Hoa Tương, bây giờ ngươi đang lấy oán trả ơn à!”
Cắn câu rồi!
“Đường tỷ, tỷ đang nói gì, sao ta nghe không hiểu?”
Ta che miệng ngạc nhiên.
Hoa mỹ nhân bị ta kích thích đến nỗi vạ miệng: “Ngươi bớt giả ngu đi, nếu không có ta, sao Hoa Tương có thể thăng tiến từng bước trong triều đình?”
Ta thở dài, nói: “Đường tỷ nói chuyện ngày càng tức cười, phụ thân ta một là không tham gia tranh giành, hai là không liên quan đến hậu cung, sao lại cần tỷ
giúp đỡ được? Hơn nữa, tỷ tiến cung mới được một hai năm, quyền thế ở đâu ra lớn đến vậy?”
Để diệt trừ Hoa mỹ nhân này, ta đành phải cắn rứt lương tâm bịa đặt vài câu.
“Hoa Thiển, không biết phải nói ngươi quá ngu xuẩn hay là tự nghĩ mình thông minh, ngươi cho rằng Hoa Tương cam tâm dậm chân tại chỗ sao?” Hoa mỹ nhân
cười lạnh một tiếng.
Ta có chút khinh thường nghiêng đầu, đáp lời: “Suy nghĩ của phu thân có lẽ ta hoàn toàn không hiểu hết, nhưng dù sao cũng hiểu rõ hơn Hoa mỹ nhân. Nếu
phụ thân tham luyến quyền thế, sao lại làm thinh với người Hoa mỹ nhân phái đến lấy lòng?”
Khuôn mặt Hoa mỹ nhân tái nhợt, chắc hẳn nàng đang không rõ tại sao Hoa Tương đột nhiên lờ nàng ta đi, nhưng nàng ta vô cùng sĩ diện, vẫn mạnh miệng
nói: “Ngươi cho rằng không có Hoa Tương thì ta không thể làm nên chuyện gì sao? Không có hắn ta vẫn có thể nổi bật trong cái hậu cung đầy hỗn loạn này
như thường, ngươi cứ đợi mà xem, sớm muộn gì ta cũng sẽ đội mũ phượng, xem lúc đó ngươi có chạy đến cầu xin ta không”
Chà, rất có chí hướng, có phải không làm được Hoàng hậu thì cũng phải lên đến chức Quý phi? Có điều đôi khi không biết tự lượng sức mình cũng không hay
đâu.
“Ủa? Từ bao giờ Hoa mỹ nhân lại có thể quyết định thay trẫm rồi? Ngươi muốn đội mũ phượng là được sao?” Trọng Khê Ngọ từ sau núi giả bước ra, mặt Hoa
mỹ nhân tái nhợt như tờ giấy trắng.
“Hoa Thiển, ngươi gài bẫy ta!” Hoa mỹ nhân nghiến răng nhìn ta hằm hằm.
Trọng Khê Ngọ đứng chắn trước mặt ta, nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của trẫm, chỉ là một mỹ nhân nhỏ bé nhưng lòng dạ thì không nhỏ nhỉ”
Dù sao hắn cũng là Hoàng đế, bình thường luôn tỏ ra ôn hòa, nhưng khi phô trương quyền thế vẫn khiến người khác phải khiếp sợ, không phải chính ta cũng
đã từng bị dọa đến run chân rồi đấy ư?
Ây da... Nhắc mới nhớ, từ bao giờ ta bắt đầu không sợ hắn nữa?
Lúc ta nói chuyện với Hoa mỹ nhân đã chặn sạch sẽ đường lui của nàng ta, là nàng tự nói không cần đến Hoa Tương, nên bây giờ không thể dựa hơi được nữa.
Nghĩ đến nhiệm vụ của mình thành công rực rỡ, ta lấy khăn lau giọt nước mắt vô hình bên khóe mắt, nói: “Mong Hoàng thượng nể tình công lao của Hoa thị,
chớ trách phạt Hoa mỹ nhân quá, thần phụ yếu ớt không thể chịu nổi gió lạnh, xin cáo lui trước”
Trọng Khê Ngọ nhìn dáng vẻ của ta, trong mắt tràn ngập ý cười, ho nhẹ một tiếng che giấu đi, sau đó quay lại nhìn khuôn mặt Hoa mỹ nhân đang tái mét như
màu y phục trên người nàng.
Trong lòng ta thở dài, Hoa mỹ nhân cũng chưa làm ra điều gì quá đáng, Trọng Khê Ngọ nhất định chỉ đưa nàng vào lãnh cung. Vậy sau này ta có thể sắp xếp
thêm người chăm sóc nàng một chút, đưa cho nàng chút ngân lượng, trong hậu cung có chút tiền là dễ dàng hành sự, nói gì đi nữa thì lần này cũng do ta tính
kế nàng trước.
Vừa mới xoay người đã nghe thấy một tiếng hét căm hận hoà cùng hai tiếng kêu thất thanh.
“Hoa Thiển, đồ tiện nhân này!!”
“Vương phi!!”
“Hoàng thượng!!”
Cổ tay đột nhiên bị người gắt gao nắm chặt chặt, xoay người một cái đã bị kéo vào một lồng ngực ấm áp, người đó ôm ta thật chặt, một tay giữ chắc phần gáy
ta để ta không ngẩng được đầu lên, mùi mực xông thẳng vào mũi.
Trong lúc đó còn có tiếng gốm sứ đập vào lưng người ấy vỡ nát – chính là bát canh giải rượu mới nấu xong.
Khoảnh khắc này ta đột nhiên lý giải được tâm tình của Trọng Dạ Lan, chính là kiểu hết lần này đến lần khác bị người mình không thích cứu.... trong lòng đúng
thật là một lời khó nói hết.
Trọng Khê Ngọ buông lỏng tay ra, lúc này ta mới có thể ngẩng đầu, hắn vẫn bình tĩnh đến nhẹ nhàng, chỉ là đôi môi đã tái nhợt đi vài phần.
Ta còn thấy vai phải của hắn đang... bốc khói.
Bát canh giải rượu này nóng đến vậy sao?
Cao công công vội vàng chạy tới, run rẩy nói: “Hoàng... Hoàng thượng...”
Trọng Khê Ngọ mặt không biến sắc, nhìn sang phía Hoa mỹ nhân đang hồn bay phách lạc, nàng ta tựa như đã quên phải cầu xin sự tha thứ, nhưng may vẫn còn
nha hoàn bên người nhanh trí hơn, không ngừng dập đầu.
Nếu nói trước đó nàng ta vẫn còn có cơ hội trở mình, thì hiện tại đã hoàn toàn đi vào đường chết, muốn hại ta nhưng thành ra lại làm tổn thương long thể.
“Hoàng thượng, sao người lại...” Hoa mỹ nhân phảng phất như vừa mới tỉnh sau cơn mê, khó tin cất lời, trong lời nói mang vài phần trào phúng.
Trọng Khê Ngọ nhướng mày, nói với Cao công công: “Cao Vũ, mau giam hai người này lại, bịt miệng vào”
Thế là các tiểu thái giám khác như ong vỡ tổ chạy đến kéo Hoa mỹ nhân và nha hoàn đi, Hoa mỹ nhân như có điều gì muốn nói, đáng tiếc miệng bị bịt chặt, đôi mắt tràn đầy thù hận nhìn ta.