Vì Ngày Hoa Nở

Chương 27

Chương 27
Ta bị cấm túc ở một cung điện ta không biết tên, Trọng Khê Ngọ không xuất hiện, bên cạnh ta chỉ có mỗi... Ngân Hạnh.
Em ấy phục vụ ta như mọi khi, ta lười nhắc lại chuyện cũ với em ấy, nên coi em ấy như không tồn tại.
Trọng Khê Ngọ theo dõi ta thế này, ta không biết rốt cuộc hắn muốn thế nào, chuyện ta làm đã đi ngược lại với ý định của hắn, hắn thu dọn tàn cục thế nào
đây?
Bên ngoài cung thường xuyên truyền đến tiếng ồn ào, hình như là Thích quý phi đã tỉnh lại, đến tìm ta liều mạng, nhưng vì canh phòng nghiêm ngặt, nên mỗi
ngày nàng chỉ có thể kêu la ở bên ngoài, nghe nói vết dao trên khuôn mặt như hoa của nàng mãi mãi không thể lành được.
Nàng muốn trả đũa Hoa phủ, nhưng Hoa Tương đã ngã xuống, ta thì bị Trọng Khê Ngọ giam giữ canh gác. Nàng muốn báo thù ta, nhưng không thể xông vào,
giờ nàng ta tức đến sắp phát điên rồi.
Ngân Hạnh muốn làm ta vui, ngày ngày kể cho ta nghe về bộ dạng xấu xí của Thích quý phi, nhưng ta nghe mà vô cảm.
Ở nơi này, lần đầu tiên ta nghiệm ra câu ‘sống một ngày dài như một năm’. Ta bị giam giữ mười ngày cuối cùng Trọng Khê Ngọ cũng ló mặt. Khuôn mặt luôn
hòa nhã của hắn giờ đây đã trở nên u ám, khiến người ta không khỏi nhìn lâu hơn.
Ta im lặng ngồi đó, coi như không thấy hắn.
Trọng Khê Ngọ bước đến bên cạnh ta: "Thiển Thiển, đã mười ngày trôi qua, nàng vẫn không muốn để ý đến ta sao?"
Giọng điệu rõ ràng là nịnh nọt, nhưng ta vẫn lạnh lùng nói: "Hoàng thượng nói đùa rồi, nữ nhi của tội thần như ta nào dám?”
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, như thể nói với chính mình: "Kể từ khi ta có ý thức tới giờ, chỉ gặp bà ngoại của ta không quá bốn năm lần. Họ sống ở Giang Nam
từ rất lâu rồi. Ta đã là hoàng đế, tuy nhiên mẫu tộc ta lại không dám tùy ý vào kinh. Nàng có biết tại sao..."
Ta ngoảnh mặt sang một bên, không chịu nghe hắn nói.
Hắn lạnh lùng nói: "Nàng thật sự không quan tâm chuyện gì nữa ư? Tên thị vệ bị nàng đuổi đi kia cũng không quan tâm sao?"
Ta lập tức quay đầu lại, mắt hắn nheo lại, đôi mắt như bị cứa đau.
"Người có ý gì?"
“Cuối cùng thì nàng cũng chịu nghe ta nói chuyện rồi?” Trọng Khê Ngọ u ám nói.
“Lời người nói vừa rồi có ý gì?” Tim của ta lạnh run.
"Nàng cho rằng nàng để hắn rời đi, còn tìm người trông coi hắn, thì ta sẽ không làm gì được hắn nữa sao?"
Hắn đang nghiêm túc, bởi vì trong mắt hắn hiện lên sát ý. Trong lúc hoảng hốt, ta nhìn thấy chiếc vòng trên tay. Nghĩ đến chuyện Hoa Nhung Châu từng làm
lúc bị ta đuổi đi, ta kiềm chế sự run rẩy: "Nếu người dám động đến hắn, ta sẽ..."
Nửa câu đe dọa sau đơ còn chưa nói ra lời, bởi vì con dao trên tay đã bị hắn nắm lấy, chất lỏng ấm nóng xuyên qua khớp tay rồi chảy qua cổ tay.
Trọng Khê Ngọ nhìn ta, trong mắt dường như có một dòng sông chảy siết: "Nàng từng thích hoàng huynh, còn thích tiểu tử thấp hèn kia, tại sao... duy nhất
mình ta thì không?"
Ta muốn bỏ tay ra, nhưng hắn vẫn bất động nắm chặt, máu chảy ngày càng nhiều, ta không khỏi run rẩy, bất kể là thân thể hay giọng nói: "Buông ra..."
“Hôm nay là ngày mười lăm tháng chạp.” Trọng Khê Ngọ đột nhiên nói.
Hắn nhìn ta cười một cái, sắc mặt tái nhợt: "Ngày mười lăm tháng chạp là sinh thần của ta. Món mì trường thọ nàng từng làm ở phủ của hoàng huynh khiến ta
luôn nhớ đến. Nhớ lâu như vậy rồi, hôm nay xem ra, cuối cùng ta vẫn... không có duyên được ăn."
Hắn buông thõng tay rồi quay người rời đi, bước đi hơi loạng choạng. Ta ngã xuống đất như một đống bùn nhão, con dao trong tay cũng lặng lẽ rơi xuống nền,
chỉ còn lại lòng bàn tay bê bết máu.
Cách thức này, luôn chỉ hữu dụng đối với những người quan tâm đến ngươi.
Ngày hôm sau, lúc ta còn chưa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng xôn xao bên ngoài, hoá ra là Thái hậu dẫn theo người vội vàng đi vào, thị vệ ở cửa đều bị bà cho lui
xuống, Ngân Hạnh cũng bị bà cho người lôi đi.
“Ngươi không cần hành lễ, ta nhận không nổi.” Giọng nói của Thái hậu chưa bao giờ lạnh như lúc này, giống như trước đây khi ta vừa mới xuyên qua.
Ta nhất định phải hành lễ cho xong.
Thái hậu nói tiếp: "Ngay từ đầu ngươi đã hứa với ta thế nào, kết quả bây giờ vẫn dây dưa không rõ với hoàng thượng. Ngươi coi ta là kẻ ngốc, muốn lừa gạt thế
nào cũng được đúng không?"
Ta quỳ xuống nói: "Không phải thái hậu nương nương đã thấy hết rồi đó sao? Nếu ta chủ động tự nguyện, sao lại bị giam ở đây?"
“Hôm qua… hoàng thượng bị thương, là ngươi làm sao?” Thái hậu nhìn ta đăm đăm.
“Phải.” Lòng ta giờ đây bình tĩnh lạ thường, như được giải thoát khỏi những chuyện rối bời, bởi vì ta biết ý của thái hậu, lúc chưa tham dự yến tiệc ta đã biết rõ
kết cục của mình rồi, biết rõ hơn ai hết.
Thái hậu thật lâu không nói lời nào, một lúc sau mới lên tiếng: "Ngươi có biết tiền triều diệt vong thế nào không?"
Trong sách không nhắc đến, ta lắc đầu.
Thái hậu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Hoàng đế tiền triều sủng ái hoàng hậu quá mức, khiến cho mẫu tộc của hoàng hậu ngày càng nắm vững quyền thế.
Cuối cùng để ngoại thích một tay che trời, khiến dân chúng lầm than, mới nổi dậy khởi nghĩa lật đổ vương triều."
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nhưng ta không dám nghĩ tới.
Thái hậu không để ý đến sự kì lạ của ta: “Vì vậy, từ khi lập triều đến nay, triều ta cấm kị nhất là để những người ngoại tộc gây nhiễu loạn triều cương. Kể từ khi
ta lên ngôi hậu vị, toàn bộ mẫu tộc Hà thị của ta chuyển đến Lĩnh Nam, đến dịp Tết cũng không lui tới. Làm một đế vương, điều đầu tiên là không được trọng
tư tình, vì nếu muốn làm một vị hoàng đế tốt, thì tất cả tình cảm của người nên dành cho con dân bách tính.”
Ta hít một hơi thật sâu để ổn định tinh thần, xua đuổi những suy nghĩ trong đầu, chắc là ta nghĩ nhiều rồi, thái hậu cũng nói rồi đấy thôi, mẫu tộc có thể hồi
hương ẩn dật.
"Từ nhỏ hoàng thượng đã hiểu chuyện, biết lễ nghĩa, nhưng lại nhiều lần phá giới vì ngươi, nếu ngươi nhập cung, ta e rằng hậu cung này sẽ khó mà yên bình. Ta
biết tính tình của ngươi, vốn không muốn tính toán với ngươi, nhưng hiện tại chấp niệm của nó với ngươi đã quá nặng rồi. Hôm qua bị ngươi làm bị thương mà
nó không hề nhắc tới, lại còn che dấu cho ngươi. Nếu nó muốn ngồi vững ở vị trí đó, nhất định không được có nhược điểm.” Thái hậu thì thào, có chút do dự
nói: "Ngươi hiểu ý ta không?"
Trong lòng ta trống trải lạnh lẽo, bất đắc dĩ cười nói: "Ta hiểu."
"Vậy thì đừng để ta phải động thủ."
Thái hậu quay mặt sang một bên, tiểu thái giám bên cạnh bưng một cái khay, trong khay có một chén rượu.
Có lẽ ta bị điên rồi, giờ phút này đây ta lại thấy có chút đắc ý, chỉ hận không thể chạy đến trước mặt Trọng Khê Ngọ nói: Người xem, ta đã nói đúng, không ai có
thể bảo vệ một người cả đời, kể cả đó là... hoàng đế.
Thái hậu nói: "Ta đã nhắc nhở ngươi từ lâu, nhưng ngươi không làm được."
Ta nâng chén lên, thản nhiên nhìn thái hậu đang tránh ánh nhìn của ta rồi nói: "Uổng phí khổ tâm của Thái hậu nương nương, ta thật sự hổ thẹn, chỉ hy vọng
thái hậu có thể bảo vệ người Hoa thị của ta, ta không còn lời nào khác nữa."
Thái hậu im lặng một lúc rồi mới chậm rãi gật đầu.
Ta nhắm mắt đưa cổ tay lên, nước rượu lạnh lẽo chảy vào trong bụng, một lúc sau cơn đau dần dần lan khắp cơ thể.
Đầu tiên là đau, sau đó toàn thân tê dại không cử động được, rượu độc này mạnh thật, có phải là Kiến huyết phong hầu (tên một loại độc cực mạnh) không
nhỉ?
Lúc ngã xuống, ta như nhìn thấy lệ trong mắt Thái hậu. Bà thực sự là một lão thái thái khẩu xà tâm Phật.
Vào thời khắc còn sót chút ý thức cuối cùng, ta chợt nhớ đến Hoa Nhung Châu. Bóng dáng hắn ở cửa cung cưỡi ngựa rời đi, thật sự là lần gặp mặt cuối cùng
của chúng ta. Hắn nói nếu ta không đi thì hắn sẽ đi tìm ta, e rằng ta phải lỡ hẹn rồi, lần lỡ hẹn này, là lỡ cả đời.
Ta thấp thoáng nghe thấy giọng nói của Thái hậu: "Mau mang ra ngoài, đừng để ai trông thấy."
Mang ra ngoài? Bà định ném ta ra bãi tha ma đúng không? Như vậy chẳng phải ta quá thảm rồi sao?
Sau đó, mọi thứ tối đen, ta không còn nhận thức được gì nữa.
Ta một thân một mình đến nơi này,bây giờ cũng phải một thân một mình... rời đi.
Bên ngoài ngự thư phòng, một tiểu thái giám vội vàng chạy tới, gấp đến nỗi ngã sõng soài xuống đất.
Cao Vũ ghét bỏ đỡ hắn dậy, giáo huấn: "Thằng nhóc ranh này, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, khi gặp chuyện phải bình tĩnh một chút."
Tên thái giám trẻ tuổi bị ngã xuống tên là Tống An, là đồ đệ mới nhận của Cao Vũ, nhìn hắn tương đối thật thà, tay chân cũng nhanh nhẹn nên đã có tâm bồi
dưỡng thu nhận hắn. Nhưng dẫu sao tuổi hắn còn trẻ, chưa từng thấy thế sự, lần trước hoảng hoảng hốt hốt ngã ở ngự tiền, bây giờ lại ngã ở trước cửa.
Tống An lắp ba lắp bắp: "Sư... sư phụ, hoàng... hoàng thượng... người... người..."
Cao Vũ đánh lên đầu Tống An: "Có nói chuyện hẳn hoi hay không?"
"Hoàng thượng có ở trong đó không?"
Tống An cuối cùng cũng nói một cách trôi chảy.
Cao Vũ liếc nhìn hắn, sau đó nói: "Hôm qua hoàng thượng uống chút rượu, vừa nãy hạ triều đầu còn đau, hiện tại vẫn đang nghỉ ngơi. Nếu có chuyện gì thì đợi
hoàng thượng tỉnh lại rồi nói tiếp."
Bây giờ Tống An mới ngừng lắp bắp: "Nhưng sư phụ, ta vừa thấy thái hậu nương nương đi tới... cung của vị đó."
Sắc mặt Cao Vũ thoáng chốc tái đi, xoay người bước vào điện, không biết có phải do hoảng quá không, nên cũng bị trượt chân, may mà có Tống An đỡ mới
không bị ngã xuống đất.
Vừa rồi còn bảo ta gặp chuyện phải bình tĩnh mà. Tống An thầm than trong lòng, nhưng ngẩng đầu lên lại thấy một dáng vẻ còn bất ổn hơn. Ngay khi Cao Vũ
bước vào, một bóng người màu vàng lóe lên trước mặt Tống An, Tống An chưa kịp quỳ thì đã không còn bóng dáng, chỉ thấy sư phụ cầm ủng lảo đảo đi theo
ra ngoài.
Góc tây nam của cung có cháy, ngọn lửa thiêu đỏ nửa bầu trời.
Lúc Trọng Khê Ngọ đến, hắn chỉ nhìn thấy những bức tường đổ nát dưới ngọn lửa hừng hực, ánh lửa lan đến làm đỏ cả khóe mắt hắn.
Làm như không biết, hắn bước lên tiếp tục đi vào trong, Cao Vũ theo sau, thấy vậy vội vàng tiến lên túm lấy góc áo hắn, quỳ trên mặt đất nói: "Hoàng thượng,
ngọn lửa quá lớn, người không vào được đâu!"
Trọng Khê Ngọ như không nghe thấy, Cao Vũ phải giữ chặt quần áo để ngăn hắn lại. Trọng Khê Ngọ quay người, đá một cước vào vai Cao Vũ, Cao Vũ đau đớn
cắn răng cắn lợi, nhưng vẫn không dám buông tay.
Lâm Giang luôn ẩn trong bóng tối thấy vậy cũng xuất hiện, chắn trước mặt Trọng Khê Ngọ, quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, bi chức vừa mới kiểm tra, trong
phòng này đã không còn... người sống nữa."
Xung quanh trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng củi cháy răng rắc, Trọng Khê Ngọ ngẩn người ngoài cửa, không điên cuồng xông vào bên trong nữa, nhưng băng
gạc quấn trên tay đã từ từ đỏ lên.
Một lúc lâu sau, giọng nói của hắn vang lên, mang theo suy sụp khiến người ta khó thở: "Trần Uyên đâu? Phó sứ của ngươi đâu rồi?"
Lâm Giang nhìn xuống đất nói, nhưng không trả lời trực tiếp: "Thái hậu vừa rời đi."
Nếu thái hậu muốn điều người đi, tự nhiên dễ như trở bàn tay, vì Trọng Khê Ngọ chưa từng đề phòng bà. Hắn tưởng thái hậu cũng thích nàng như hắn, nên
nhất định sẽ không ra tay với nàng. Nhưng hắn đã lầm. Hóa ra trong hậu cung này, chỉ có hắn là người duy nhất muốn nàng bình an vô sự.
Thấy Trọng Khê Ngọ bất động, Cao Vũ thận trọng buông tay ra, lấy ủng đi vào cho Trọng Khê Ngọ, sau đó thấy hắn quay người rời đi.
Trong cung Thái hậu, cung nữ thái giám quỳ trên mặt đất.
"Các ngươi làm nô tài kiểu gì vậy? Sao có thể để hoàng thượng quần áo xộc xệch chạy ra ngoài? Còn lười biếng nữa thì ai gia sẽ lấy đầu của các ngươi." Thái
hậu vỗ bàn mắng một tiếng, uy nghiêm hiện rõ mồn một.
Một loạt tiếng cầu xin tha tội vang lên, nhưng thanh âm lạnh lẽo của Trọng Khê Ngọ vẫn không bị lấn át: "Tại sao mẫu hậu lại làm như vậy?"
Mẫu thân hắn mặt không chút thay đổi: "Nô tài hầu hạ không tốt, ai gia không thể trách tội sao?"
Sắc đỏ trong khóe mắt Trọng Khê Ngọ vẫn chưa nhạt đi: "Mẫu hậu biết rõ chuyện ta nói tới không phải là chuyện này."
Trong thời gian qua, hắn đã tốn hết tâm tư để bảo vệ nàng, vì nàng mà ép xuống áp lực của Thích gia, đồng thời không cho bất cứ phi tần nào trong hậu cung
tới làm phiền nàng. Nhưng người duy nhất hắn tin tưởng, người duy nhất hắn không đề phòng, lại ở sau lưng đâm hắn một nhát dao.
Hai người căng thẳng một lúc lâu, đám người hầu sợ đến mức một hơi cũng không dám thở, cuối cùng thái hậu giơ tay, bọn họ mới như trút được gánh nặng
chạy hết ra khỏi cung.
Đến khi chỉ còn lại hai người, thái hậu mới nói: "Ta vì muốn tốt cho ngươi."
Câu nói quen thuộc này đâm qua tai Trọng Khê Ngọ, hắn chợt hiểu ra, khi hắn dùng tư cách này nói với nàng không biết bao nhiêu lần, thì nàng có bấy nhiêu
bất lực.
Ta vì muốn tốt cho ngươi.
Loại lí do này khiến người ta ngay cả phản bác cũng hiện ra sự yếu nhược, loại bất lực này có thể khiến người ta phát điên.
"Haha..."
Trọng Khê Ngọ đột nhiên cười phá lên, cười đến nỗi bản thân không thể đứng vững.
Cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên, quay người bước ra ngoài, giọng nói của thái hậu lại vang lên: "Hoàng thượng..." Giọng điệu có chút thương tiếc mà khuyên
nhủ.
Trọng Khê Ngọ không dừng lại, vừa đi vừa nói, tựa như đang nói với chính mình, thanh âm nhẹ đến mức khó nghe thấy: "Mẫu hậu, ta chỉ muốn một người thôi,
sao người không thể theo ý ta muốn?"
“Bởi vì ngươi là hoàng đế.” Giọng thái hậu vang lên, trong giọng điệu uy nghiêm dường như có vài phần run rẩy.
Vì vậy, không có quyền được lựa chọn.
Giống như đang ngủ trên một đám mây, xung quanh cứ mãi lắc lư.
Cuối cùng không nhịn được mở mắt ra, trước mắt là một chiếc giường và căn phòng xa lạ.
Hoa Thiển không ngạc nhiên gì, nàng đã quen rồi, dù sao cũng đã ở những nơi khác nhau tỉnh dậy vài lần.
Ngồi dậy nhìn quần áo trên người... vẫn là cổ trang.
Đưa tay véo mặt mình... đau quá.
Hóa ra mình thật sự không chết, ý thức cuối cùng trước khi hôn mê là lúc nghe thấy tiếng Thái hậu nói mang người ra, có phải đã bí mật tống mình ra khỏi
cung không?
Bà ấy đúng là một lão thái thái kiêu ngạo, giả bộ nghiêm nghị ép người ta uống thuốc giả chết.
Hoa Thiển không khỏi lắc đầu cười, suýt chút nữa nghĩ rằng mình thật sự sắp chết, hoá ra là mừng hụt.
Vốn dĩ nàng đến dự yến tiệc với quyết tâm chết chắc rồi, nên mới không chút do dự ra tay với Thích quý phi.
Cứ nghĩ rằng sau khi chết nói không chừng còn có thể xuyên về thời hiện đại, nhưng bây giờ xem ra mình sẽ phải ở đây cả đời.

back top