Chương 13
Na đóa cầm trên tay cái bình gốm, rót vào trong chén trước mặt cho Ly Mang và người đàn ông của cô chất lỏng có màu hạnh nhân hơi mờ. Loại nước uống này Mộc Thanh đã uống qua một lần, hơi cay chát, nhưng dư vị lại ngọt, có chút cảm giác của vị rượu . Nhưng nó không phải là rượu, mà là một loại chất lỏng của cây và vỏ cây bị cắt chảy ra. Đàn ông nơi này ở buổi tối thích uống chút thức uống loại này.
Ly Mang đem chất lỏng trong chén của mình uống một hơi cạn sạch sau đó đứng dậy. Lúc hắn đứng lên rời đi, liền quay đầu lại nhìn Mộc Thanh một cái, ánh mắt hai người vừa lúc gặp nhau. Mộc Thanh hiểu ý tứ của ánh mắt kia, là đang thúc giục cô cùng hắn trở về, nhưng cô giống như không phát hiện rồi cực nhanh đem ánh mắt của nhìn về một bên khác, tiếp tục thấp giọng học Do Do ngồi đối diện mình nói chuyện, vừa theo cô bé chơi tết dây thừng. Kể từ khi Do Do học được cái này cũng có chút mê muội, những lúc không làm gì liền lôi kéo Mộc Thanh theo cô bé chơi, tự mình cũng nghĩ ra vài trò chơi mới, ngay tiếp theo trong khu quần cư các cô bé liền học xong cái này và cũng bắt đầu trở nên thịnh hành.
Mộc Thanh vẫn ngồi bên đống lửa cháy sắp hết, ngay cả Na Đóa cũng bắt đầu đuổi cô đi, lúc này mới bất đắc dĩ đứng dậy, chậm chạp hướng về bên trong nhà lều mà đi. Cô mới vừa rồi suy nghĩ, nghĩ ra phương pháp rất ngốc, hơn nữa không quản dùng được hay không.
Cô vừa tới gần màn cửa chỗ nhà lều, bên trong liền thò ra một cái tay, đem cô lôi đi vào có chút thô bạo. Mộc Thanh thấp giọng la một tiếng, cơ hồ là lảo đảo đi vào, mắt thấy sẽ phải ngã trên mặt đất , Ly Mang bên trong đã vững vàng ôm eo cô , đem cô kéo vào trong ngực của mình.
Mộc Thanh nghe thấy được hơi thở của hắn mang theo mùi rượu nhàn nhạt. Tay hắn ghìm chặt eo cô sức lực có chút lớn, phảng phất như mang theo chút tức giận bị đè nén.
Tim của Mộc Thanh đập bịch bịch. Nhưng cô còn chưa kịp giãy dụa , liền bị Ly Mang bế lên khẩn cấp bỏ trên tấm da thú . Áo sơ mi của cô bỗng chốc bị đẩy lên, bộ ngực truyền đến một trận ẩm ướt, đó là môi lưỡi của hắn cuốn lấy làm cho da thịt cô có chút nóng lên, như là bị đem bỏ lên trên đống lửa nướng.
Mộc Thanh giãy dụa một chút, hắn liền cúi đầu há miệng ngậm nụ hoa của cô, mang theo trừng phạt mà hút gặm cắm, một cái tay khác cầm một bên khác dùng sức vuốt ve.
Mộc Thanh cảm thấy một trận đau đớn đánh úp tới, đè nén hét lên một tiếng, hai tay dùng sức vỗ vào ót hắn, kéo tóc của hắn.
Lúc này hắn mới tựa hồ có chút thỏa mãn mà bắt đầu, ngậm lấy nụ hoa của cô động tác trở nên mềm nhẹ và khiêu khích, đầu lưỡi ngay trên đỉnh mà liếm láp, một cái tay đã đi xuống đưa tới lưng quần của cô .
Hắn bây giờ đối với chuyện cởi bỏ nút đồng cùng khóa kéo đã vô cùng quen thuộc, không giống lần đầu tiên chỉ biết dùng sức mạnh, thậm chí cào rách da thịt của cô.
Quần đã bị hắn kéo xuống một chút .
Mộc Thanh nhịn xuống cảm giác tê dại khác thường từ chỗ ngực truyền đến, vươn tay bắt được tay hắn đang cởi quần cô .
“Ta đau bụng. . . . . .”
Cô dùng ngón tay khác để vào giữa khe hở chỗ hai thân thể tiếp xúc, che ở trên bụng của mình, khẽ nhíu mày nhìn hắn, ở bên trong tiếng nói có tia âm thanh lành lạnh mềm nhũn, tội nghiệp mà nhìn hắn.
Đây là một câu nói cô mới vừa cùng với Do Do học qua. Do Do hiện tại đã rất ăn ý cùng cô rồi, hơn nữa thoạt nhìn vô cùng vui lòng làm thầy dạy cô nói. Cô chỉ vào cây, Do Do liền dạy cô phát âm cây, cô chỉ vào chim, Do Do sẽ dạy cô phát âm chim. Mới vừa rồi cô ở trước mặt Do Do ôm lấy bụng làm ra vẻ thống khổ, cho nên học được những lời này.
Ly Mang sửng sốt , động tác trên tay dừng lại, từ trên người cô khẽ khởi động thân mình, có chút hồ nghi mà ngó chừng cô.
Trên mặt Mộc Thanh hiện ra thần sắc càng thêm thống khổ, hai tay ôm lấy bụng, cúi đầu trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.
Ly Mang không hề ngăn chặn cô nữa, lập tức ngồi dậy quỳ bên cạnh cô, đưa tay dò bụng cô, xoa nắn mấy cái.
Hắn hẳn là tin nên thần sắc thoạt nhìn có chút lo âu, chân tay mang theo luống cuống .
Mộc Thanh nhắm hai mắt lại, tiếng rên rỉ lại càng to hơn.
Ly Mang đột nhiên đứng lên, vén lên màn cửa ra đi ra ngoài. Mộc Thanh từ trên mặt đất bò dậy, thò đầu ra nhìn xuống, thấy hắn vội vã đi về phía nam khu quần cư, thân ảnh cao lớn rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm .
Mộc Thanh không biết hiện tại hắn muốn làm cái gì, nhưng việc mình làm bộ đau bụng lại nổi lên hiệu dụng, ngăn trở chuyện kế tiếp hắn vốn cần làm, điều này làm cho cô tạm thời thở phào nhẹ nhõm, may mắn người đàn ông này còn không có dã man đến cùng. Cô không biết một chiêu này của mình có thể sử dụng tới khi nào, cô chỉ hy vọng chờ mấy ngày qua giai đoạn nguy hiểm, đến tháng sau nếu vận khí tốt mà nói…, nói không chừng sẽ cầm lại được la bàn bị hắn giấu đi, lúc đó có thể nghĩ biện pháp rời đi thôi.
Mộc Thanh để ý tốt y phục của mình, nghiêng người co rúc ở trên da thú, không nhúc nhích.
Phía ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, nghe giống như là có hai người đang hướng nơi này mà tới . Mộc Thanh đem mình co càng chặc hơn, trong cổ họng tiếp tục phát ra tiếng kêu rên đứt quãng.
Màn cửa bị vén lên, có người tiến vào. Ly Mang đang nói chuyện cực kỳ nhanh cùng người khác, giọng nói nghe rất là lo lắng.
Mộc Thanh đột nhiên có chút cảm giác áy náy vì lừa gạt. Nhưng ý niệm này trong đầu chỉ là thoáng qua. Chỉ cần nghĩ đến mình có thể bởi vì hành động của hắn mà mang thai, cô liền hận không được cắn rớt một miếng thịt của hắn. Ban ngày thời điểm tựa vào dưới bóng cây nhìn Do Do đuổi chim, cô đột nhiên nhớ lại một chuyện xưa mà mình đọc trước đó, nói có một phụ nữ bị dã nhân bắt vào núi sâu sinh con, mấy năm sau cô tìm được thời cơ trốn thoát, dã nhân kia mang đứa trẻ đuổi theo, cuối cùng thấy không đuổi kịp vì thẹn quá thành giận mà đem đứa bé kia xé thành hai nửa. Cô lúc ấy bị chuyện xưa tự mình nghĩ đến làm cho sợ không nhẹ, thậm chí có loại cảm giác không rét mà run.
Phía sau có người nhích tới gần, một đôi tay lạnh như băng từ sau đặt lên bụng cô , dùng sức đè xuống. Cho dù cách y phục, Mộc Thanh vẫn cảm thấy tia lạnh lẽo. Da cô bị chạm qua nhanh chóng nổi lên tầng da gà, Mộc Thanh không nhịn được, khẽ mở mắt ra nhìn lén.
Cô sợ hết hồn.
Trong phòng đã đốt cây đuốc, một người gầy trơ cả xương ngồi chồm hỗm bên người của cô, gầy đến mỗi một cây xương của bộ ngực đều có thể thấy được rõ ràng. Mộc Thanh chỉ có thể từ bộ ngực khô quắt chỉ còn một tầng da rủ xuống phán đoán bà ta là nữ nhân.
Ở bên trong khu quần cư tuổi tác như thủ lĩnh cũng không có nhiều người, nhưng cô xem người này so với thủ lĩnh còn muốn già hơn, trên mặt hiện đầy nếp nhăn, một đôi mắt cúi xuống đã bị mí mắt cơ hồ che kín một nửa, thoạt nhìn dị thường quỷ dị.
Mộc Thanh liền tiếng rên rỉ cũng quên giả bộ, chỉ lăng lăng nhìn bà ta.
Lão bà nhìn cô một cái rồi quay đầu đối với Ly Mang phía sau nói câu gì đó, giọng nói thô ráp khàn khàn, giống như hạt cát ở bên trên thủy tinh mài qua.
Mộc Thanh suy đoán bà ta nói vấn đề của cô không lớn, bởi vì sau khi Ly Mang nghe xong thì vẻ mặt liền nhẹ nhõm rất nhiều.
Mộc Thanh đang suy nghĩ có phải biểu hiện nỗi thống khổ của mình hay không, thì một lát đã trợn mắt há hốc mồm.
Cô nhìn thấy cái bà già kia bưng cái chén từ trên mặt đất phía sau lưng lên, bên trong chén là một chất lỏng đen thùi không biết là thứ gì. Bà ta đem ngón trỏ của mình đưa vào quấy , sau đó hướng lên trời cầu khẩn một hồi, cuối cùng đã đem chén đưa tới trước mặt Mộc Thanh.
Mộc Thanh thoáng cái liền hiểu được. Vị lão bà Ly Mang mời tới này, rất có thể chính là Vu Y trong bầy tộc nhân ở chỗ này. Theo như hiểu biết của cô, thì bọn họ hẳn là loại người, vừa có thể liên lạc quỷ thần, kiêm thêm y dược, thậm chí ở chỗ này rất có thể sẽ đảm nhiệm làm bà mụ lúc các nữ nhân sinh sản.
Mộc Thanh theo bản năng liền hướng bên trong co rụt lại, cô không dám uống này chén thuốc này.
Bà lão nhìn cô nhếch miệng cười, trong miệng nói câu nói. Chẳng qua là cây đuốc chiếu sáng nụ cười của bà ấy thoạt nhìn càng thêm kinh người.
Mộc Thanh liều mạng lắc đầu.
Ly Mang đi tới ngồi xỗm bên người cô, thấp giọng nói với cô, nghe giọng giống như là dỗ hài tử.
Mộc Thanh thật sự không muốn uống, nhưng một cái tay của Ly Mang đã mạnh mẽ đỡ cô ngồi dậy, một tay kia từ trên tay lão bà nhận lấy cái chén kia, đưa đến bên miệng của cô.
May là ngửi cũng không phải rất thối, chỉ là một loại mùi vị thảo dược nồng đậm, cô cảm giác mình còn có thể tiếp nhận.
Mộc Thanh nhắm mắt lại, ra lệnh mình không thèm nghĩ quá trình làm ra chén đồ này, cùng mới vừa rồi bà lão còn đưa ngón tay vào quấy nữa, nhận lấy chén một hơi uống vào. Trong miệng vừa nhám lại chát.
Ly Mang thoạt nhìn có chút yên lòng rồi, tự mình đưa bà lão đi ra ngoài. Hắn trở lại rất nhanh sau đó nằm ở bên cạnh Mộc Thanh, vừa thấp giọng nói với cô, vừa nhẹ nhàng xoa bụng cô, giống như đang an ủi cô.
Mộc Thanh không cần phải làm bộ đau bụng nữa, hoặc là lo lắng mình giả bộ không đủ giống. Bởi vì không tới một lúc, cô liền đau thật, cái loại quặn đau kia….
Một đêm này cô đi ra chiến hào năm sáu lần. Thời điểm một lần cuối cùng, lúc cô đứng dậy thì bị một trận hoa mắt choáng váng đầu, lòng bàn chân như nhũn ra, cuối cùng vẫn là Ly Mang đi theo tới mới ôm được cô trở về .
Ly Mang thoạt nhìn còn muốn đi tìm cái lão bà kia tới đây, đã bị Mộc Thanh hữu khí vô lực giữ chặt.
Trận này đi tả tới rất kịp thời, chính như cô muốn, nhưng cô không muốn bởi vì liên tục tiêu chảy không ngừng đến cuối cùng mất nước mà chết.
Ly Mang đút cô uống chút ít nước, vào ban ngày chính cô nấu lên rồi trữ lại bên trong bình gốm, sau đó liền một tay ôm cô, một tay xoa bụng cô . Hai người cũng giằng co một đêm, chờ trời sắp sáng, lúc này mới ngủ.
Trận đi tả này của Mộc Thanh cho đến ngày thứ ba mới ngừng lại được. Nơi này không có gương, nhưng cô không cần nhìn cũng biết đôi mắt của mình đã so với trước lớn ít nhất một phần hai, ngay cả khí lực nói lời cũng bị rút cạn sạch. Lúc ban ngày, Do Do theo ở bên người cô, Na Đóa cũng chốc lát lại xem cô, lúc buổi tối thì Ly Mang mang đến cho cô các loại trái cây mới mẻ , Mộc Thanh phát hiện mình lại có thêm hạng mục phúc lợi. Hắn đối với y phục cô mặc ngủ luôn luôn rất chán ghét, lúc trước nhất định sẽ muốn cô lột sạch theo hắn một ngủ , nhưng mấy đêm này, Mộc Thanh hơi chút kiên trì , hắn cũng không có bắt buộc, chẳng qua là ôm cô ngủ, có khi đem tay đưa vào trong quần áo cô lục lọi mà thôi.
Nơi này thường ngày chia muối ăn thu lấy không nhiều lắm, Mộc Thanh đi tả mấy ngày, chờ sức lực thật vất vả mới khôi phục chút ít, đã nghĩ hẳn phải bổ sung chút ít muối trở về. Cho nên cô uống một loại súp có hương vị quái dị nhất trong cuộc đời, trong nước có đủ loại máu tươi động vật cùng khối tổ ong, mang nấu chín, sau đó quấy nắm lỗ mũi uống vào. Đây là phương pháp duy nhất cô có thể ở chỗ này làm ra nước muối.
Bênh đau bụng của Mộc Thanh rốt cục khỏi. Nhưng cô tính ra giai đoạn nguy hiểm còn có ba bốn ngày mới đi qua. Cô không biết tối nay Ly Mang có thể bắt đầu hay là có thể tiếp tục bỏ qua cho cô. Hoặc là mình làm bộ đau bụng nữa? Cô thậm chí có chút buồn bực mà nghĩ có nên đi tìm bà lão cầu xin bà ta làm cho mình uống một chén kia nữa hay không.
Na đóa cầm trên tay cái bình gốm, rót vào trong chén trước mặt cho Ly Mang và người đàn ông của cô chất lỏng có màu hạnh nhân hơi mờ. Loại nước uống này Mộc Thanh đã uống qua một lần, hơi cay chát, nhưng dư vị lại ngọt, có chút cảm giác của vị rượu . Nhưng nó không phải là rượu, mà là một loại chất lỏng của cây và vỏ cây bị cắt chảy ra. Đàn ông nơi này ở buổi tối thích uống chút thức uống loại này.
Ly Mang đem chất lỏng trong chén của mình uống một hơi cạn sạch sau đó đứng dậy. Lúc hắn đứng lên rời đi, liền quay đầu lại nhìn Mộc Thanh một cái, ánh mắt hai người vừa lúc gặp nhau. Mộc Thanh hiểu ý tứ của ánh mắt kia, là đang thúc giục cô cùng hắn trở về, nhưng cô giống như không phát hiện rồi cực nhanh đem ánh mắt của nhìn về một bên khác, tiếp tục thấp giọng học Do Do ngồi đối diện mình nói chuyện, vừa theo cô bé chơi tết dây thừng. Kể từ khi Do Do học được cái này cũng có chút mê muội, những lúc không làm gì liền lôi kéo Mộc Thanh theo cô bé chơi, tự mình cũng nghĩ ra vài trò chơi mới, ngay tiếp theo trong khu quần cư các cô bé liền học xong cái này và cũng bắt đầu trở nên thịnh hành.
Mộc Thanh vẫn ngồi bên đống lửa cháy sắp hết, ngay cả Na Đóa cũng bắt đầu đuổi cô đi, lúc này mới bất đắc dĩ đứng dậy, chậm chạp hướng về bên trong nhà lều mà đi. Cô mới vừa rồi suy nghĩ, nghĩ ra phương pháp rất ngốc, hơn nữa không quản dùng được hay không.
Cô vừa tới gần màn cửa chỗ nhà lều, bên trong liền thò ra một cái tay, đem cô lôi đi vào có chút thô bạo. Mộc Thanh thấp giọng la một tiếng, cơ hồ là lảo đảo đi vào, mắt thấy sẽ phải ngã trên mặt đất , Ly Mang bên trong đã vững vàng ôm eo cô , đem cô kéo vào trong ngực của mình.
Mộc Thanh nghe thấy được hơi thở của hắn mang theo mùi rượu nhàn nhạt. Tay hắn ghìm chặt eo cô sức lực có chút lớn, phảng phất như mang theo chút tức giận bị đè nén.
Tim của Mộc Thanh đập bịch bịch. Nhưng cô còn chưa kịp giãy dụa , liền bị Ly Mang bế lên khẩn cấp bỏ trên tấm da thú . Áo sơ mi của cô bỗng chốc bị đẩy lên, bộ ngực truyền đến một trận ẩm ướt, đó là môi lưỡi của hắn cuốn lấy làm cho da thịt cô có chút nóng lên, như là bị đem bỏ lên trên đống lửa nướng.
Mộc Thanh giãy dụa một chút, hắn liền cúi đầu há miệng ngậm nụ hoa của cô, mang theo trừng phạt mà hút gặm cắm, một cái tay khác cầm một bên khác dùng sức vuốt ve.
Mộc Thanh cảm thấy một trận đau đớn đánh úp tới, đè nén hét lên một tiếng, hai tay dùng sức vỗ vào ót hắn, kéo tóc của hắn.
Lúc này hắn mới tựa hồ có chút thỏa mãn mà bắt đầu, ngậm lấy nụ hoa của cô động tác trở nên mềm nhẹ và khiêu khích, đầu lưỡi ngay trên đỉnh mà liếm láp, một cái tay đã đi xuống đưa tới lưng quần của cô .
Hắn bây giờ đối với chuyện cởi bỏ nút đồng cùng khóa kéo đã vô cùng quen thuộc, không giống lần đầu tiên chỉ biết dùng sức mạnh, thậm chí cào rách da thịt của cô.
Quần đã bị hắn kéo xuống một chút .
Mộc Thanh nhịn xuống cảm giác tê dại khác thường từ chỗ ngực truyền đến, vươn tay bắt được tay hắn đang cởi quần cô .
“Ta đau bụng. . . . . .”
Cô dùng ngón tay khác để vào giữa khe hở chỗ hai thân thể tiếp xúc, che ở trên bụng của mình, khẽ nhíu mày nhìn hắn, ở bên trong tiếng nói có tia âm thanh lành lạnh mềm nhũn, tội nghiệp mà nhìn hắn.
Đây là một câu nói cô mới vừa cùng với Do Do học qua. Do Do hiện tại đã rất ăn ý cùng cô rồi, hơn nữa thoạt nhìn vô cùng vui lòng làm thầy dạy cô nói. Cô chỉ vào cây, Do Do liền dạy cô phát âm cây, cô chỉ vào chim, Do Do sẽ dạy cô phát âm chim. Mới vừa rồi cô ở trước mặt Do Do ôm lấy bụng làm ra vẻ thống khổ, cho nên học được những lời này.
Ly Mang sửng sốt , động tác trên tay dừng lại, từ trên người cô khẽ khởi động thân mình, có chút hồ nghi mà ngó chừng cô.
Trên mặt Mộc Thanh hiện ra thần sắc càng thêm thống khổ, hai tay ôm lấy bụng, cúi đầu trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.
Ly Mang không hề ngăn chặn cô nữa, lập tức ngồi dậy quỳ bên cạnh cô, đưa tay dò bụng cô, xoa nắn mấy cái.
Hắn hẳn là tin nên thần sắc thoạt nhìn có chút lo âu, chân tay mang theo luống cuống .
Mộc Thanh nhắm hai mắt lại, tiếng rên rỉ lại càng to hơn.
Ly Mang đột nhiên đứng lên, vén lên màn cửa ra đi ra ngoài. Mộc Thanh từ trên mặt đất bò dậy, thò đầu ra nhìn xuống, thấy hắn vội vã đi về phía nam khu quần cư, thân ảnh cao lớn rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm .
Mộc Thanh không biết hiện tại hắn muốn làm cái gì, nhưng việc mình làm bộ đau bụng lại nổi lên hiệu dụng, ngăn trở chuyện kế tiếp hắn vốn cần làm, điều này làm cho cô tạm thời thở phào nhẹ nhõm, may mắn người đàn ông này còn không có dã man đến cùng. Cô không biết một chiêu này của mình có thể sử dụng tới khi nào, cô chỉ hy vọng chờ mấy ngày qua giai đoạn nguy hiểm, đến tháng sau nếu vận khí tốt mà nói…, nói không chừng sẽ cầm lại được la bàn bị hắn giấu đi, lúc đó có thể nghĩ biện pháp rời đi thôi.
Mộc Thanh để ý tốt y phục của mình, nghiêng người co rúc ở trên da thú, không nhúc nhích.
Phía ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, nghe giống như là có hai người đang hướng nơi này mà tới . Mộc Thanh đem mình co càng chặc hơn, trong cổ họng tiếp tục phát ra tiếng kêu rên đứt quãng.
Màn cửa bị vén lên, có người tiến vào. Ly Mang đang nói chuyện cực kỳ nhanh cùng người khác, giọng nói nghe rất là lo lắng.
Mộc Thanh đột nhiên có chút cảm giác áy náy vì lừa gạt. Nhưng ý niệm này trong đầu chỉ là thoáng qua. Chỉ cần nghĩ đến mình có thể bởi vì hành động của hắn mà mang thai, cô liền hận không được cắn rớt một miếng thịt của hắn. Ban ngày thời điểm tựa vào dưới bóng cây nhìn Do Do đuổi chim, cô đột nhiên nhớ lại một chuyện xưa mà mình đọc trước đó, nói có một phụ nữ bị dã nhân bắt vào núi sâu sinh con, mấy năm sau cô tìm được thời cơ trốn thoát, dã nhân kia mang đứa trẻ đuổi theo, cuối cùng thấy không đuổi kịp vì thẹn quá thành giận mà đem đứa bé kia xé thành hai nửa. Cô lúc ấy bị chuyện xưa tự mình nghĩ đến làm cho sợ không nhẹ, thậm chí có loại cảm giác không rét mà run.
Phía sau có người nhích tới gần, một đôi tay lạnh như băng từ sau đặt lên bụng cô , dùng sức đè xuống. Cho dù cách y phục, Mộc Thanh vẫn cảm thấy tia lạnh lẽo. Da cô bị chạm qua nhanh chóng nổi lên tầng da gà, Mộc Thanh không nhịn được, khẽ mở mắt ra nhìn lén.
Cô sợ hết hồn.
Trong phòng đã đốt cây đuốc, một người gầy trơ cả xương ngồi chồm hỗm bên người của cô, gầy đến mỗi một cây xương của bộ ngực đều có thể thấy được rõ ràng. Mộc Thanh chỉ có thể từ bộ ngực khô quắt chỉ còn một tầng da rủ xuống phán đoán bà ta là nữ nhân.
Ở bên trong khu quần cư tuổi tác như thủ lĩnh cũng không có nhiều người, nhưng cô xem người này so với thủ lĩnh còn muốn già hơn, trên mặt hiện đầy nếp nhăn, một đôi mắt cúi xuống đã bị mí mắt cơ hồ che kín một nửa, thoạt nhìn dị thường quỷ dị.
Mộc Thanh liền tiếng rên rỉ cũng quên giả bộ, chỉ lăng lăng nhìn bà ta.
Lão bà nhìn cô một cái rồi quay đầu đối với Ly Mang phía sau nói câu gì đó, giọng nói thô ráp khàn khàn, giống như hạt cát ở bên trên thủy tinh mài qua.
Mộc Thanh suy đoán bà ta nói vấn đề của cô không lớn, bởi vì sau khi Ly Mang nghe xong thì vẻ mặt liền nhẹ nhõm rất nhiều.
Mộc Thanh đang suy nghĩ có phải biểu hiện nỗi thống khổ của mình hay không, thì một lát đã trợn mắt há hốc mồm.
Cô nhìn thấy cái bà già kia bưng cái chén từ trên mặt đất phía sau lưng lên, bên trong chén là một chất lỏng đen thùi không biết là thứ gì. Bà ta đem ngón trỏ của mình đưa vào quấy , sau đó hướng lên trời cầu khẩn một hồi, cuối cùng đã đem chén đưa tới trước mặt Mộc Thanh.
Mộc Thanh thoáng cái liền hiểu được. Vị lão bà Ly Mang mời tới này, rất có thể chính là Vu Y trong bầy tộc nhân ở chỗ này. Theo như hiểu biết của cô, thì bọn họ hẳn là loại người, vừa có thể liên lạc quỷ thần, kiêm thêm y dược, thậm chí ở chỗ này rất có thể sẽ đảm nhiệm làm bà mụ lúc các nữ nhân sinh sản.
Mộc Thanh theo bản năng liền hướng bên trong co rụt lại, cô không dám uống này chén thuốc này.
Bà lão nhìn cô nhếch miệng cười, trong miệng nói câu nói. Chẳng qua là cây đuốc chiếu sáng nụ cười của bà ấy thoạt nhìn càng thêm kinh người.
Mộc Thanh liều mạng lắc đầu.
Ly Mang đi tới ngồi xỗm bên người cô, thấp giọng nói với cô, nghe giọng giống như là dỗ hài tử.
Mộc Thanh thật sự không muốn uống, nhưng một cái tay của Ly Mang đã mạnh mẽ đỡ cô ngồi dậy, một tay kia từ trên tay lão bà nhận lấy cái chén kia, đưa đến bên miệng của cô.
May là ngửi cũng không phải rất thối, chỉ là một loại mùi vị thảo dược nồng đậm, cô cảm giác mình còn có thể tiếp nhận.
Mộc Thanh nhắm mắt lại, ra lệnh mình không thèm nghĩ quá trình làm ra chén đồ này, cùng mới vừa rồi bà lão còn đưa ngón tay vào quấy nữa, nhận lấy chén một hơi uống vào. Trong miệng vừa nhám lại chát.
Ly Mang thoạt nhìn có chút yên lòng rồi, tự mình đưa bà lão đi ra ngoài. Hắn trở lại rất nhanh sau đó nằm ở bên cạnh Mộc Thanh, vừa thấp giọng nói với cô, vừa nhẹ nhàng xoa bụng cô, giống như đang an ủi cô.
Mộc Thanh không cần phải làm bộ đau bụng nữa, hoặc là lo lắng mình giả bộ không đủ giống. Bởi vì không tới một lúc, cô liền đau thật, cái loại quặn đau kia….
Một đêm này cô đi ra chiến hào năm sáu lần. Thời điểm một lần cuối cùng, lúc cô đứng dậy thì bị một trận hoa mắt choáng váng đầu, lòng bàn chân như nhũn ra, cuối cùng vẫn là Ly Mang đi theo tới mới ôm được cô trở về .
Ly Mang thoạt nhìn còn muốn đi tìm cái lão bà kia tới đây, đã bị Mộc Thanh hữu khí vô lực giữ chặt.
Trận này đi tả tới rất kịp thời, chính như cô muốn, nhưng cô không muốn bởi vì liên tục tiêu chảy không ngừng đến cuối cùng mất nước mà chết.
Ly Mang đút cô uống chút ít nước, vào ban ngày chính cô nấu lên rồi trữ lại bên trong bình gốm, sau đó liền một tay ôm cô, một tay xoa bụng cô . Hai người cũng giằng co một đêm, chờ trời sắp sáng, lúc này mới ngủ.
Trận đi tả này của Mộc Thanh cho đến ngày thứ ba mới ngừng lại được. Nơi này không có gương, nhưng cô không cần nhìn cũng biết đôi mắt của mình đã so với trước lớn ít nhất một phần hai, ngay cả khí lực nói lời cũng bị rút cạn sạch. Lúc ban ngày, Do Do theo ở bên người cô, Na Đóa cũng chốc lát lại xem cô, lúc buổi tối thì Ly Mang mang đến cho cô các loại trái cây mới mẻ , Mộc Thanh phát hiện mình lại có thêm hạng mục phúc lợi. Hắn đối với y phục cô mặc ngủ luôn luôn rất chán ghét, lúc trước nhất định sẽ muốn cô lột sạch theo hắn một ngủ , nhưng mấy đêm này, Mộc Thanh hơi chút kiên trì , hắn cũng không có bắt buộc, chẳng qua là ôm cô ngủ, có khi đem tay đưa vào trong quần áo cô lục lọi mà thôi.
Nơi này thường ngày chia muối ăn thu lấy không nhiều lắm, Mộc Thanh đi tả mấy ngày, chờ sức lực thật vất vả mới khôi phục chút ít, đã nghĩ hẳn phải bổ sung chút ít muối trở về. Cho nên cô uống một loại súp có hương vị quái dị nhất trong cuộc đời, trong nước có đủ loại máu tươi động vật cùng khối tổ ong, mang nấu chín, sau đó quấy nắm lỗ mũi uống vào. Đây là phương pháp duy nhất cô có thể ở chỗ này làm ra nước muối.
Bênh đau bụng của Mộc Thanh rốt cục khỏi. Nhưng cô tính ra giai đoạn nguy hiểm còn có ba bốn ngày mới đi qua. Cô không biết tối nay Ly Mang có thể bắt đầu hay là có thể tiếp tục bỏ qua cho cô. Hoặc là mình làm bộ đau bụng nữa? Cô thậm chí có chút buồn bực mà nghĩ có nên đi tìm bà lão cầu xin bà ta làm cho mình uống một chén kia nữa hay không.