Chương 16
Edit: Tuyết Y
Mộc Thanh tựa lên cằm của hắn, lúc hắn cười, cô cảm thấy lồng ngực của hắn hơi hơi rung động.
Một cánh tay của hắn từ cổ cô hạ xuống vắt qua ôm lấy cô áp sát vào bên cạnh thân người hắn, một cái tay khác ôm lấy eo ếch của cô, từng chút từng chút một khẽ nhẹ nhàng vuốt vuốt tấm lưng vì cử động vừa rồi mà đổ mồ hôi ẩm ướt của cô.
Thật ra thì Mộc Thanh cảm thấy hai người dính sát như vậy rất nóng nực, nhưng dường như hắn rất thích cho nên cô cũng không đẩy hắn ra.
Cô nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ say, cố gắng hết sức không nghĩ về một màn vừa rồi nữa.
Từ sau khi cô tỉnh lại phát hiện mình lọt vào trong bẫy thú, sau đó bị cái gã đàn ông bên cạnh giờ phút này đang ôm mình, xem như là con mồi mà mang về đây, cô liền phát hiện tất cả đều vượt qua khỏi nhận thức và phạm vi khống chế của cô. Cô đối với việc này cảm giác vô lực sâu sắc, nhưng lại không thể làm gì. Giống như hành động mới vừa rồi của mình. Đây thật ra cũng không phải là kế hoạch cô lập ra trước, trước một giây lúc bị hắn ôm vào trong nhà lều, cô căn bản cũng không nghĩ tới kế tiếp chính mình lại có hành động lớn mật như thế. Chỉ là lúc hắn ngăn cô lại, trong đầu cô đột nhiên lại nhảy ra ý niệm to gan này. Sau đó cô hầu như là không chút do dự liền đi làm, mặc dù đó là lần đầu tiên trong đời cô làm chuyện như vậy vì một đàn ông.
Cô suy đoán Ly Mang có phải cũng là lần đầu tiên gặp phải một người khác giới lại đối xử với hắn như thế hay không? Bởi vì ban đầu hắn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí không thua gì lần đầu tiên hắn nhìn thấy đồ vật trong ba lô kia của cô. Nhưng ít ra, cuối cùng hắn xem như là rất hài lòng, mà cô cũng đạt được mục đích của mình.
Cô dán khuôn mặt có chút nóng lên của mình vào chỗ hõm vai hắn mà cọ xát, tìm cái vị trí thoải mái dễ chịu nhất cuộn mình lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đến lúc qua nửa đêm, cô bị một trận lần mò nơi ngực đánh thức, phát hiện mình không biết lúc nào đã đổi thành tư thế đưa lưng về phía hắn ngủ. Một cái tay của hắn từ sau lưng cô đưa qua, đang phủ lên nơi đẫy đà của cô.
Hắn hẳn là cảm giác được cô tỉnh lại, đưa tay từ dưới ngực cô chuyển qua chỗ bụng dưới, dùng sức kéo cô về hướng mình, hai người áp sát nhau thật chặt chẽ. Mộc Thanh lập tức cảm thấy vật cứng rắn của hắn dán thật chặt vào phía sau của cô, sau đó cô đã bị lật người lại mặt hướng về phía hắn.
Ly Mang tìm kiếm được tay cô, cầm nó đưa đến chỗ cứng rắn của hắn, sau đó đè xuống.
Mộc Thanh cơ hồ thở dài gần như là không nghe thấy. Cô vốn còn đang cho rằng một đêm này có thể yên ổn đến hừng đông chứ.
Cô đành thuận theo ý hắn.
Hô hấp của hắn lại lần nữa dồn dập lên.
Nhưng vào lúc cô đang tính có thể thành công lập lại chiêu cũ, đột nhiên hai người đều dừng lại một chút, đình chỉ động tác.
Bên tai của bọn vang lên một trận âm thanh tiếng tù và trầm thấp u u. Màn đêm yên lặng bỗng chốc bị âm thanh này phá vỡ.
Chỗ xa xa bên ngoài khu quần cư này bị đào ra một đường mương rất sâu, hơn nữa thoại nhìn thì có vẻ là mới đào không bao lâu. Vào ban ngày, ở mấy cửa ra vào sẽ đặt cái thang là một dạng thanh gỗ ngang bên trên để cho người qua lại, đến khi trời tối thì sẽ thu vào. Thiết kế như vậy, có chút giống như sông đào bảo vệ thành ở cổ đại. Hơn nữa vào ban đêm, những người đàn ông nơi này sẽ thay nhau gác đêm. Nếu vạn nhất có tình huống gì ngoài ý muốn, thì bọn họ sẽ thổi tù và để đánh thức toàn bộ người trong quần tộc. Điểm này là vài đêm trước Mộc Thanh được Ly Mang dẫn đi vệ sinh mới phát hiện được.
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng tù và, hẳn là đã xảy ra biến cố gì đó.
Mộc Thanh còn đang bị vây trong sự sửng sốt, thì Ly Mang đã nhanh chóng đứng lên thu thập xong, quơ lấy vũ khí trên mặt đất. Hắn vén màn cửa lên đang muốn đi ra bên ngoài, rồi lại quay đầu lại nhìn xuống Mộc Thanh, thấy cô vẫn ngồi ở đó ngơ ngác nhìn hắn như vậy, liền xoay người trở lại ôm cô đặt lên mảnh da thú, lại cực kỳ nhanh chóng cúi người hôn lên trán cô một cái, thấp giọng nói câu nói gì đó, lúc này mới bước nhanh ra khỏi phòng.
Cái trán bị hắn hôn qua có chút nóng lên, dường như còn giữ lại độ ấm trên đôi môi của hắn. Nghe khẩu khí vừa rồi của hắn, có lẽ có ý an ủi bảo cô đừng sợ gì đó.
Mộc Thanh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dựng thẳng lỗ tai lên nghe tiếng bước chân có chút dồn dập lộn xộn truyền đến, một vài phụ nữ và trẻ con dường như cũng bị đánh thức, cô loáng thoáng nghe được tiếng nói của bọn họ.
Ly Mang vừa đi ra ngoài, cô liền mặc quần áo của mình vào lại, một mình nằm xuống trong chốt lát, rồi có chút kềm nén không được đứng dậy ra nhìn ra bên ngoài, trông thấy mọi người đã tản đi chút ít rồi, chỉ còn lại mấy người đang đứng ở nơi ấy bàn luận về cái gì đó. Cô nghe không hiểu, nên liền lui về bên trong nhà lều.
Mộc Thanh mơ mơ màng màng, chờ đến lúc trời sắp sáng, nhưng Ly Mang vẫn không trở lại.
Cô cảm giác mình dường như đang lo lắng cho hắn.
Phát hiện này làm cho cô có chút không quen.
Cô nghĩ một lát, cảm thấy cái loại lo lắng này của cô càng nhiều thì cũng chỉ vì hắn là một người thân thiết nhất với cô ở chỗ này, là người duy nhất cô có thể dựa vào. Sự hiện hữu của hắn trực tiếp quyết định tình hình sinh hoạt kế tiếp của cô trước khi cô rời khỏi nơi đây thôi. Cho nên cô mới lo lắng cho an nguy của hắn, chứ ngoài ra không còn nguyên nhân nào khác.
Vì nghĩ như vậy, cô mới cảm thấy có chút thoải mái, nhìn thấy cái mảnh váy đêm qua bị Ly Mang cởi xuống vẫn còn nằm trên mặt đất, liền nhặt lên lộn lại rồi đặt ở trên da thú, sau đó cô bò dậy khỏi mặt đất, đi về hướng nhà lều của Na Đóa.
Sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, ngày thường thì đa số mọi người đều chưa thức dậy vào lúc này. Nhưng hôm nay có chút khác thường, trên đường cô đi qua nhà lều của Na Đóa, gặp phải vài phụ nữ đã ở một bên trên tay vừa làm việc, vừa nói chuyện. Mặc dù Mộc Thanh nghe không hiểu, nhưng lại nổi lên cảm giác, các cô ấy có lẽ vẫn đang bàn luận về chuyện phát sinh đêm qua, sắc mặt có một chút vẻ lo lắng không che giấu được.
Mộc Thanh chưa từng mong mỏi mình có thể hiểu được các cô ấy đang nói gì giống như bây giờ, vậy thì cô cũng không cần phải suy nghĩ lung tung đầu đầy câu hỏi thế này. Nhưng cô chỉ có thể từ trong thần sắc của các cô ấy để suy đoán ra, đêm qua hẳn là xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, cho nên mấy người đàn ông, bao gồm cả Ly Mang ở bên trong, mới đi suốt đêm không về.
Cô bước đi nhanh hơn.
Na Đóa ngồi ở trước đống lửa vừa nấu bữa ăn sáng, vừa nói chuyện cùng một người phụ nữ ngồi bên cạnh cô ấy. Người phụ nữ này ở nhà lều bên cạnh cô, cũng coi như là tương đối quen thuộc với Mộc Thanh. Thoạt nhìn thần sắc cô ấy rất bi thương, còn bộ dáng của Na Đóa thì như đang khuyên nhủ cô ấy.
Mộc Thanh không thấy cha của Do Do, có lẽ hiện tại hắn đang cùng đi chung với Ly Mang. Cô yên lặng ngồi xuống trước đống lửa, thêm củi vào đống lửa.
Trên mặt Na Đóa mặc dù vẫn mang theo nụ cười, nhưng lúc lơ đãng trong ánh mắt vẫn toát ra một tia lo lắng, giống như những người phụ nữ khác ở chỗ này. Ngay cả cái vạc nấu canh trên đống lửa trước mặt cô ấy sôi rồi cũng không hay biết, cho đến khi sôi sùng sục tràn cả ra ngoài phát ra tiếng vang xùy xùy, lúc này cô ấy mới có chút luống cuống tay chân mở nắp vạc ra.
Tâm tình Mộc Thanh đột nhiên trở nên trầm trọng. Cô lại suy đoán lần nữa, Ly Mang cùng mấy người đàn ông khác trong bộ lạc rốt cuộc đi làm gì vào tối hôm qua? Là theo dõi kẻ thù, hay hoặc giả là đuổi theo dấu vết của con mồi?
Mặt trời dần dần lên cao, những người đàn ông còn lại trong khu quần cư ăn cơm sáng xong, từng người đều tản đi, các phụ nữ tốp năm tốp ba tụ lại chung một chỗ nói chuyện cũng từ từ đi làm chuyện của mình. Mộc Thanh cùng mấy đứa nhỏ vẫn cùng nhau đi trông coi cây trồng.
Ngày hôm đó Mộc Thanh vẫn luôn chú ý động tĩnh phương hướng khu quần cư, hy vọng có thể nghe được thanh âm gì đó. Nếu như bọn người Ly Mang trở lại, cô tin rằng chỗ đó nhất định sẽ có động tĩnh. Nhưng cuối cùng cô rất thất vọng, vì một ngày dài dằng dặc đã qua nhưng Ly Mang vẫn chưa trở về .
Vào lúc ăn cơm tối, thoạt nhìn Na Đóa vẫn có chút bộ dạng lo lắng, nhưng thần sắc so với lúc sáng cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Có lẽ cô ấy nhìn ra được Mộc Thanh không yên lòng, nên vỗ vỗ tay cô, nở một nụ cười an ủi với cô.
Màn đêm buông xuống.
Đây là đêm đầu tiên Mộc Thanh sống ở đây mà không có Ly Mang.
Edit: Tuyết Y
Mộc Thanh tựa lên cằm của hắn, lúc hắn cười, cô cảm thấy lồng ngực của hắn hơi hơi rung động.
Một cánh tay của hắn từ cổ cô hạ xuống vắt qua ôm lấy cô áp sát vào bên cạnh thân người hắn, một cái tay khác ôm lấy eo ếch của cô, từng chút từng chút một khẽ nhẹ nhàng vuốt vuốt tấm lưng vì cử động vừa rồi mà đổ mồ hôi ẩm ướt của cô.
Thật ra thì Mộc Thanh cảm thấy hai người dính sát như vậy rất nóng nực, nhưng dường như hắn rất thích cho nên cô cũng không đẩy hắn ra.
Cô nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ say, cố gắng hết sức không nghĩ về một màn vừa rồi nữa.
Từ sau khi cô tỉnh lại phát hiện mình lọt vào trong bẫy thú, sau đó bị cái gã đàn ông bên cạnh giờ phút này đang ôm mình, xem như là con mồi mà mang về đây, cô liền phát hiện tất cả đều vượt qua khỏi nhận thức và phạm vi khống chế của cô. Cô đối với việc này cảm giác vô lực sâu sắc, nhưng lại không thể làm gì. Giống như hành động mới vừa rồi của mình. Đây thật ra cũng không phải là kế hoạch cô lập ra trước, trước một giây lúc bị hắn ôm vào trong nhà lều, cô căn bản cũng không nghĩ tới kế tiếp chính mình lại có hành động lớn mật như thế. Chỉ là lúc hắn ngăn cô lại, trong đầu cô đột nhiên lại nhảy ra ý niệm to gan này. Sau đó cô hầu như là không chút do dự liền đi làm, mặc dù đó là lần đầu tiên trong đời cô làm chuyện như vậy vì một đàn ông.
Cô suy đoán Ly Mang có phải cũng là lần đầu tiên gặp phải một người khác giới lại đối xử với hắn như thế hay không? Bởi vì ban đầu hắn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí không thua gì lần đầu tiên hắn nhìn thấy đồ vật trong ba lô kia của cô. Nhưng ít ra, cuối cùng hắn xem như là rất hài lòng, mà cô cũng đạt được mục đích của mình.
Cô dán khuôn mặt có chút nóng lên của mình vào chỗ hõm vai hắn mà cọ xát, tìm cái vị trí thoải mái dễ chịu nhất cuộn mình lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đến lúc qua nửa đêm, cô bị một trận lần mò nơi ngực đánh thức, phát hiện mình không biết lúc nào đã đổi thành tư thế đưa lưng về phía hắn ngủ. Một cái tay của hắn từ sau lưng cô đưa qua, đang phủ lên nơi đẫy đà của cô.
Hắn hẳn là cảm giác được cô tỉnh lại, đưa tay từ dưới ngực cô chuyển qua chỗ bụng dưới, dùng sức kéo cô về hướng mình, hai người áp sát nhau thật chặt chẽ. Mộc Thanh lập tức cảm thấy vật cứng rắn của hắn dán thật chặt vào phía sau của cô, sau đó cô đã bị lật người lại mặt hướng về phía hắn.
Ly Mang tìm kiếm được tay cô, cầm nó đưa đến chỗ cứng rắn của hắn, sau đó đè xuống.
Mộc Thanh cơ hồ thở dài gần như là không nghe thấy. Cô vốn còn đang cho rằng một đêm này có thể yên ổn đến hừng đông chứ.
Cô đành thuận theo ý hắn.
Hô hấp của hắn lại lần nữa dồn dập lên.
Nhưng vào lúc cô đang tính có thể thành công lập lại chiêu cũ, đột nhiên hai người đều dừng lại một chút, đình chỉ động tác.
Bên tai của bọn vang lên một trận âm thanh tiếng tù và trầm thấp u u. Màn đêm yên lặng bỗng chốc bị âm thanh này phá vỡ.
Chỗ xa xa bên ngoài khu quần cư này bị đào ra một đường mương rất sâu, hơn nữa thoại nhìn thì có vẻ là mới đào không bao lâu. Vào ban ngày, ở mấy cửa ra vào sẽ đặt cái thang là một dạng thanh gỗ ngang bên trên để cho người qua lại, đến khi trời tối thì sẽ thu vào. Thiết kế như vậy, có chút giống như sông đào bảo vệ thành ở cổ đại. Hơn nữa vào ban đêm, những người đàn ông nơi này sẽ thay nhau gác đêm. Nếu vạn nhất có tình huống gì ngoài ý muốn, thì bọn họ sẽ thổi tù và để đánh thức toàn bộ người trong quần tộc. Điểm này là vài đêm trước Mộc Thanh được Ly Mang dẫn đi vệ sinh mới phát hiện được.
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng tù và, hẳn là đã xảy ra biến cố gì đó.
Mộc Thanh còn đang bị vây trong sự sửng sốt, thì Ly Mang đã nhanh chóng đứng lên thu thập xong, quơ lấy vũ khí trên mặt đất. Hắn vén màn cửa lên đang muốn đi ra bên ngoài, rồi lại quay đầu lại nhìn xuống Mộc Thanh, thấy cô vẫn ngồi ở đó ngơ ngác nhìn hắn như vậy, liền xoay người trở lại ôm cô đặt lên mảnh da thú, lại cực kỳ nhanh chóng cúi người hôn lên trán cô một cái, thấp giọng nói câu nói gì đó, lúc này mới bước nhanh ra khỏi phòng.
Cái trán bị hắn hôn qua có chút nóng lên, dường như còn giữ lại độ ấm trên đôi môi của hắn. Nghe khẩu khí vừa rồi của hắn, có lẽ có ý an ủi bảo cô đừng sợ gì đó.
Mộc Thanh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dựng thẳng lỗ tai lên nghe tiếng bước chân có chút dồn dập lộn xộn truyền đến, một vài phụ nữ và trẻ con dường như cũng bị đánh thức, cô loáng thoáng nghe được tiếng nói của bọn họ.
Ly Mang vừa đi ra ngoài, cô liền mặc quần áo của mình vào lại, một mình nằm xuống trong chốt lát, rồi có chút kềm nén không được đứng dậy ra nhìn ra bên ngoài, trông thấy mọi người đã tản đi chút ít rồi, chỉ còn lại mấy người đang đứng ở nơi ấy bàn luận về cái gì đó. Cô nghe không hiểu, nên liền lui về bên trong nhà lều.
Mộc Thanh mơ mơ màng màng, chờ đến lúc trời sắp sáng, nhưng Ly Mang vẫn không trở lại.
Cô cảm giác mình dường như đang lo lắng cho hắn.
Phát hiện này làm cho cô có chút không quen.
Cô nghĩ một lát, cảm thấy cái loại lo lắng này của cô càng nhiều thì cũng chỉ vì hắn là một người thân thiết nhất với cô ở chỗ này, là người duy nhất cô có thể dựa vào. Sự hiện hữu của hắn trực tiếp quyết định tình hình sinh hoạt kế tiếp của cô trước khi cô rời khỏi nơi đây thôi. Cho nên cô mới lo lắng cho an nguy của hắn, chứ ngoài ra không còn nguyên nhân nào khác.
Vì nghĩ như vậy, cô mới cảm thấy có chút thoải mái, nhìn thấy cái mảnh váy đêm qua bị Ly Mang cởi xuống vẫn còn nằm trên mặt đất, liền nhặt lên lộn lại rồi đặt ở trên da thú, sau đó cô bò dậy khỏi mặt đất, đi về hướng nhà lều của Na Đóa.
Sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, ngày thường thì đa số mọi người đều chưa thức dậy vào lúc này. Nhưng hôm nay có chút khác thường, trên đường cô đi qua nhà lều của Na Đóa, gặp phải vài phụ nữ đã ở một bên trên tay vừa làm việc, vừa nói chuyện. Mặc dù Mộc Thanh nghe không hiểu, nhưng lại nổi lên cảm giác, các cô ấy có lẽ vẫn đang bàn luận về chuyện phát sinh đêm qua, sắc mặt có một chút vẻ lo lắng không che giấu được.
Mộc Thanh chưa từng mong mỏi mình có thể hiểu được các cô ấy đang nói gì giống như bây giờ, vậy thì cô cũng không cần phải suy nghĩ lung tung đầu đầy câu hỏi thế này. Nhưng cô chỉ có thể từ trong thần sắc của các cô ấy để suy đoán ra, đêm qua hẳn là xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, cho nên mấy người đàn ông, bao gồm cả Ly Mang ở bên trong, mới đi suốt đêm không về.
Cô bước đi nhanh hơn.
Na Đóa ngồi ở trước đống lửa vừa nấu bữa ăn sáng, vừa nói chuyện cùng một người phụ nữ ngồi bên cạnh cô ấy. Người phụ nữ này ở nhà lều bên cạnh cô, cũng coi như là tương đối quen thuộc với Mộc Thanh. Thoạt nhìn thần sắc cô ấy rất bi thương, còn bộ dáng của Na Đóa thì như đang khuyên nhủ cô ấy.
Mộc Thanh không thấy cha của Do Do, có lẽ hiện tại hắn đang cùng đi chung với Ly Mang. Cô yên lặng ngồi xuống trước đống lửa, thêm củi vào đống lửa.
Trên mặt Na Đóa mặc dù vẫn mang theo nụ cười, nhưng lúc lơ đãng trong ánh mắt vẫn toát ra một tia lo lắng, giống như những người phụ nữ khác ở chỗ này. Ngay cả cái vạc nấu canh trên đống lửa trước mặt cô ấy sôi rồi cũng không hay biết, cho đến khi sôi sùng sục tràn cả ra ngoài phát ra tiếng vang xùy xùy, lúc này cô ấy mới có chút luống cuống tay chân mở nắp vạc ra.
Tâm tình Mộc Thanh đột nhiên trở nên trầm trọng. Cô lại suy đoán lần nữa, Ly Mang cùng mấy người đàn ông khác trong bộ lạc rốt cuộc đi làm gì vào tối hôm qua? Là theo dõi kẻ thù, hay hoặc giả là đuổi theo dấu vết của con mồi?
Mặt trời dần dần lên cao, những người đàn ông còn lại trong khu quần cư ăn cơm sáng xong, từng người đều tản đi, các phụ nữ tốp năm tốp ba tụ lại chung một chỗ nói chuyện cũng từ từ đi làm chuyện của mình. Mộc Thanh cùng mấy đứa nhỏ vẫn cùng nhau đi trông coi cây trồng.
Ngày hôm đó Mộc Thanh vẫn luôn chú ý động tĩnh phương hướng khu quần cư, hy vọng có thể nghe được thanh âm gì đó. Nếu như bọn người Ly Mang trở lại, cô tin rằng chỗ đó nhất định sẽ có động tĩnh. Nhưng cuối cùng cô rất thất vọng, vì một ngày dài dằng dặc đã qua nhưng Ly Mang vẫn chưa trở về .
Vào lúc ăn cơm tối, thoạt nhìn Na Đóa vẫn có chút bộ dạng lo lắng, nhưng thần sắc so với lúc sáng cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Có lẽ cô ấy nhìn ra được Mộc Thanh không yên lòng, nên vỗ vỗ tay cô, nở một nụ cười an ủi với cô.
Màn đêm buông xuống.
Đây là đêm đầu tiên Mộc Thanh sống ở đây mà không có Ly Mang.