Chương 24
Edit: Leticia Lúc Ly Mang ôm Mộc Thanh về, trong khu quần cư thời điểm hoàng hôn chính là lúc náo nhiệt nhất, xa xa là có thể nhìn thấy khói bếp lượn lờ trên khoảng đất trống.
Mộc Thanh uốn éo ở trong lồng ngực hắn, ý bảo hắn để mình xuống. Cô không muốn cứ như vậy bị hắn ôm vào trong ở trước mắt của bao người.
Một đường tới đây, vẻ hung ác nham hiểm cùng tức giận trên mặt Ly Mang dần dần có chút tiêu tan đi, chẳng qua là chân mày vẫn nhíu lại. Cảm giác được cô giãy dụa trong ngực hắn cúi đầu nhìn thoáng qua một cái nhưng không có để ý đến, tự lo sải bước đi thẳng về phía trước.
Mộc Thanh nhìn thấy vô số ánh mắt nhìn về phía mình, cô có chút lúng túng. Cũng may bước chân của hắn dài, rất nhanh đã bỏ mặc ánh mắt của mọi người sau lưng, ôm cô vào phòng đặt ở trên da thú, xoay người đi ra ngoài. Một lát sau, hắn lại tiến vào, cầm trên tay một cái bát, bên trong là chút ít thảo dược đã được giã nát. Hắn đứng ở bên người cô, cẩn thận đắp thảo dược cho cô, sau đó dùng mảnh da thú buộc chặt lại, nhẹ nhàng xoa nắn. Làm xong những việc này, hắn liền đi ra ngoài.
Mộc Thanh ăn hết cơm mà Na Đóa mang tới cho cô, nghe cô nói liên miên cằn nhằn một hồi, thỉnh thoảng dùng những âm tiết đơn giản mình học được đáp một tiếng, sắc trời dần dần tối xuống.
Na Đóa đã đi về rồi, nhưng Ly Mang vẫn không trở lại.
Mộc Thanh chờ hắn, vẫn đợi đến ánh trăng đã chiếu đến trước chỗ chân cô ở khoảng cách hơn một tấc. Dựa theo kinh nghiệm ngày thường, lúc này hẳn là đã là sau mười giờ tối rồi. Ở chỗ này như thế là đã muộn rồi.
Mộc Thanh không ngừng hồi tưởng đến một màn phát sinh ở bên dòng suối lúc chạng vạng tối kia.
Ly Mang ôm cô trở lại, thời điểm rịt thuốc cho cô động tác dịu dàng, giống như là sợ làm đau cô, nhưng cô thủy chung không thấy hắn giãn chân mày qua.
Hắn giống như đang trốn tránh ánh mắt của cô.
Trong thời gian chung đụng một tháng cùng hắn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn có vẻ mặt như vậy. Huống chi lại chậm chạp không trở về. Từ trước cho dù cái gì cũng đều không làm, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ bám dính ở bên người cô.
Cô biết có lẽ hắn đang rất phẫn nộ.
Đầu tiên cô vẫn cảm thấy hắn vì hành động của Dĩ Gia mà phẫn nộ, có lẽ hắn cần một mình để tỉnh táo lại.
Nhưng chờ tới bây giờ, cô đột nhiên sinh ra ý niệm trong đầu, Ly Mang, hắn có thể cũng sinh ra hiểu lầm với cô hay không? Dù sao, lúc ấy tình cảnh hắn chứng kiến là Dĩ Gia ngồi ở trên người cô, mà cô cũng không phản kháng, rơi vào trong mắt người bên ngoài, thoạt nhìn bộ dạng của hai người giống như là bốn mắt nhìn nhau.
Trong nội tâm Mộc Thanh chậm rãi bất an. Cô vì ý nghĩ này của mình mà cảm thấy lo lắng.
Nếu như Ly Mang thật sự cho rằng cô phản bội hắn, hắn có thể vứt bỏ cô không để ý hay không? Mất đi sự che chở của hắn, những thay đổi sau này cũng không phải là cô có thể đoán trước rồi, ít nhất, so với cuộc sống hiện tại thì cô sẽ khó khăn hơn gấp trăm lần.
Mộc Thanh từ trên da thú bò dậy, cô muốn đi ra ngoài tìm hắn trở về.
Thời điểm cô đang dẫm chân phải lên trên mặt đất thì màn cửa được vén ra, một bóng người cao lớn tiến vào.
“Ly Mang!”
Mộc Thanh cơ hồ là rất kinh hỉ thốt lên.
Nghe được âm thanh của mình mang theo chút run rẩy, cô mới giật mình, lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô gọi tên của hắn, cơ hồ là không chút nghĩ ngợi mà bật thốt lên. Lúc trước, khi hai người ở cùng một chỗ, thời điểm cô muốn khiến cho hắn chú ý thì luôn theo thói quen dùng chân đá vào hắn, hoặc là nói “ai” một tiếng mà thôi.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trên mặt Ly Mang.
Mộc Thanh không thấy hắn đáp lại. Chỉ chú ý tới hắn đang nhìn mình chằm chằm, trong mắt dường như là có ánh sáng màu lam chớp động, giống như bộ dạng lúc trước cô được chứng kiến một lần
Có lẽ đó thật ra chỉ là ánh trăng mà thôi, nhưng làm cho cô cảm thấy lãnh đạm mà xa lạ.
Cảm xúc mừng rỡ khi mới vừa thấy hắn trở về đã không cánh mà bay. Cô khẽ co rúm bả vai lại, cúi thấp đầu xuống, tóc dài rơi xuống che khuất nửa bên mặt. Cô từ từ ngồi vào vị trí ngủ thường ngày.
Nhưng sau một khắc, cô phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Ly Mang cơ hồ giống như trận gió thổi đến trước mặt cô, ôm thật chặt lấy cô vào trong ngực, vừa lung tung hôn hít lên mặt của cô, vừa hàm hàm hồ hồ thấp giọng lặp lại cái câu mà lần trước nghe cô qua một lần: Thái tát khách mục.
Tóc của hắn nhỏ ra nước, làn da mát lạnh , giống như là mới từ trong nước đi ra ngoài. Môi của hắn cũng thế, lạnh đến mức làm cho da thịt cô khi bị hắn chạm qua nhanh chóng nổi lên một tầng da gà. Hắn hôn có chút thô bạo, thậm chí cắn đau vành tai của cô, nhưng trong nội tâm cô sinh ra tia vui mừng. Ý vui mừng lúc đầu còn như bị thứ gì đó ngăn chặn, nhưng theo từng tiếng khàn khàn “Thái tát khách mục” kia , nhanh chóng vỡ toang đi ra ngoài, giống như linh xà chạy qua tứ chi bách hải của cô.
Cô nghĩ hắn đang nói”Đừng rời bỏ ta” hoặc là”Vĩnh viễn cùng ta ở chung một chỗ” . Đó là lần trước lúc cô đi tìm Do Do học nói, thử thăm dò ở trước mặt cô nói câu này, đầu tiên Do Do có chút kinh ngạc, tiếp theo cô dùng sức gật đầu với Mộc Thanh, lập lại một lần, sau đó ôm chặt lấy cô. Cô nghĩ có lẽ là có ý nghĩa tương tự với như vậy.
Mộc Thanh đưa tay ra, ôm lấy hông của hắn, dán mặt vào bộ ngực dày rộng của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực của hắn.
Có lẽ hắn quả thật có chút hiểu lầm cô, nhưng cũng không tức giận với cô, hơn nữa, hắn đang sợ cô rời khỏi hắn.
Cảm giác như thế thật tốt .
Mộc Thanh yên lặng nở nụ cười. Một ý niệm đột nhiên nhảy ra trong đầu cô.
Cô buông lỏng hông của hắn ra, gỡ cánh tay đang ôm lấy mình của hắn, ở trước mặt hắn chậm rãi cởi áo, sau đó tiếp tục cởi váy rơm của cô ra.
Ở trước mặt hắn, thân thể của cô không hề có chút che đậy nào. Nhưng lại rất khác với ngày thường, bây giờ, từ đầu đến chân cô đều hàm chứa một cỗ hương vị hấp dẫn, hơn nữa khi cô quỳ trước mặt hắn, khẽ ưỡn ngực lên, mà tóc dài phía sau lưng rơi lả tả chạm đến vòng eo tinh tế của cô, nửa che nửa đậy bộ ngực đang rung rung của cô, da thịt tuyết trắng làm nổi bật một mảnh đen nhánh và trên đó có hai quả dâu hồng kiều diễm như ẩn như hiện, thoạt nhìn vô cùng động lòng người.
Thoáng cái hô hấp của Ly Mang đã bắt đầu dồn dập lên, nhìn không nháy mắt vào trên người cô.
Hắn động tay rồi lại dừng lại.
Mộc Thanh thở dài một cách kiều mỵ. Thò người ra đến trước mặt hắn, đưa tay cởi vật che đậy trên người hắn, vứt sang một bên, sau đó vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm hai hạt nhỏ đã cương cứng trên ngực hắn.
Cô nghe thấy âm thanh hầu kết nhấp nhô cao thấp của hắn, không nhịn được cúi đầu cười ra tiếng, tiếng cười ngọt lịm tựa như sô cô la được hòa tan trong ngày hè, khiến hắn không tự chủ được mà liếm bờ môi khô khốc của mình.
Mộc Thanh tiếp tục liếm hắn, khiến cho hắn trơn ướt một mảnh, sau đó cô cảm thấy còn chưa đủ, lại dùng hàm răng mà tỉ mỉ gặm cắn.
Cô nghe thấy tiếng tim đập của hắn như đang run run.
Đó chính là điều cô muốn .
Hắn đột nhiên kéo lấy mái tóc dài của cô, nặng nề đặt cô ở trên mặt đất.
Tựa như một chiếc thuyền lá nhỏ trong biển rộng, cô bị mưa to gió lớn mang theo, quấn vào bụng sóng, trong nháy mắt lại bị đưa lên đám mây cao nhất. Thoải mái phập phồng, cô phát ra âm thanh trầm thấp, nói không ra lời là thống khổ hay là vui vẻ, âm thanh này còn chưa dứt, lại bị đợt gió bão tiếp theo khiến cô phát ra tiếng ngâm nga mới. Theo hắn không ngừng tiến công, hai chân của cô không tự chủ được mà quấn lấy cổ hắn thật chặt, đùi cũng bị kéo căng thẳng tắp. Cô đã quên cái cổ chân bên phải bị đau kia, khối bao thảo dược bằng da thú cũng đã sớm không biết bị vứt đi nơi nào rồi. Cô giống như mỹ nhân xà, quấn Ly Mang càng ngày càng chặt, cho đến khi hắn không hô hấp nổi.
Hắn thở hổn hển ngừng lại, đem đôi chân dài xinh đẹp của cô từ cổ hắn dịch chuyển, dời đến cái hông của hắn, để cho cô bám thật chặt vào đó, sau đó bắt đầu tiến công càng ngày càng mãnh liệt.
Tóc của hắn không còn dính nước nữa, nhưng mồ hôi từ trán của hắn và phía sau lưng chảy xuôi xuống, nhỏ giọt lên trên thân thể nóng hổi của cô, vừa đụng vào đã bắn ra vô số tia lửa kích tình mãnh liệt. Bàn tay to của hắn mơn trớn lồng ngực của cô, nơi đó cũng có một tầng mồ hôi tinh mịn hột, trơn trượt khác thường, tựa như nơi mà giờ phút này hắn và cô đang kết hợp vậy.
Không biết qua bao lâu, ngay khi Mộc Thanh cảm giác trong cơ thể mình bị khoát hoạt liên tục không ngừng hành hạ đến sắp sụp đổ rồi, hắn đột nhiên ngừng lại, phát ra một tiếng gầm nhẹ, sau đó nặng nề trút xuống tất cả của mình tại chỗ sâu nhất của cô, cảm thụ được lúc cô đạt được cao trào dùng sức xoắn lấy khoái hoạt của mình.
Mộc Thanh cực kỳ mệt mỏi, động cũng không muốn động, chỉ nhắm mắt lại, chôn mặt ở cổ của hắn, cho đến khi cô cảm giác một cái tay của hắn vòng qua vòng eo mềm mại của cô, sau đó di động lên bên trên, vén một mảnh tóc dài đầy mồ hôi, ẩm ướt trên khuôn mặt cô.
Cô mở mắt, đối diện với cái nhìn chăm chút của Ly Mang.
Cô dụ dỗ hắn, để cho hắn không thể không làm. Nhưng cô nhìn ra được, giờ phút này, trong mắt hắn tràn đầy nhu tình cùng không buông bỏ.
Mộc Thanh cảm giác mình cũng giống thế, mặc dù hiện tại cô mệt mỏi chỉ muốn uốn người ngủ trong lồng ngực hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai Mộc Thanh đã hiểu được hậu quả của Eva dụ dỗ Adam phạm tội.
Có thể là bởi vì đêm qua lúc quấn lấy hắn, cô dùng sức quá mức khiến chân bị kéo căng, hiện tại cổ chân phải của cô sưng đau đớn đến lợi hại, sưng to giống như một khối bánh bao.
Ly Mang tỉnh lại, tựa hồ có chút không dám nhìn Mộc Thanh, vẻ mặt hơi có chút ngượng ngùng, hoặc nói là hối hận? Vì đêm qua chính hắn không kiềm chế được sao? Mộc Thanh đang suy đoán. Nhưng khi nghe thấy cô phát ra một tiếng rên rỉ, rồi sau khi nhìn cổ chân cô, rõ ràng hắn sợ hãi kêu lên một tiếng, cơ hồ là lăn lông lốc mà ngồi dậy, lo lắng ấn lên cổ chân cô.
Mộc Thanh quả thật là rất đau, lúc bị hắn ấn lên, hơn nữa cô cũng thích nhìn thấy bộ dáng hắn vì mình mà gấp đến độ hoang mang lo sợ, cho nên trong lỗ mũi phát ra tiếng kêu càng lớn.
Ly Mang tựa như trấn an sờ soạng đầu của cô, quấn da thú lên người, xoay người cực kỳ nhanh đi ra ngoài.
Mộc Thanh biết hắn đi giã thuốc cho mình, nên ngừng rên rỉ, đứng dậy mặc quần áo vào, ngồi ở chỗ đó chờ hắn trở lại.
Cổ chân của cô phải dưỡng đúng mười ngày mới khỏi. Ly Mang trừ ban ngày đi ra ngoài, về đến nhà thì đều ở bên người cô, chăm sóc cô vô cùng cẩn thận. Mộc Thanh thậm chí còn có chút quên mất cảm giác bước đi là như thế nào rồi.
Đợi đến lúc cô có thể bước đi bình thường thì ban ngày trở nên dần dần có chút ngắn đi, mặc dù thời điểm giữa trưa vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng sớm tối đã có chút chuyển sang lạnh. Trong rừng rậm khắp nơi đều có quả dại ra trái.
Mùa thu tới.
Những người đàn ông trong bộ lạc thừa dịp mùa này tận lực mà đi săn bắn, Mộc Thanh cũng cả ngày đi theo các phụ nữ trong khu quần cư hái trái cây rau dại ở bên ngoài, mang về phơi khô, sau đó cất giữ ở một chỗ trong hầm, nơi đó đã có miếng thịt phơi khô cùng cá khô. Càng nhiều thức ăn còn đang được đưa vào liên tục không ngừng.
Người nơi này tương đối thông minh, biết đào hầm thật sâu, ở bên trong phủ lên đất và phân tro để hút ẩm, để bảo tồn thức ăn của bọn họ.
Bọn họ đã bắt đầu thu thập dự trữ đồ ăn và da lông chống lạnh cùng với củi chuẩn bị cho mùa đông.
Trong lòng Mộc Thanh có chút mâu thuẫn, nhìn Ly Mang cứ theo lẽ thường đi ra ngoài vào sáng sớm ngày hôm đó.
Giờ cao điểm nguy hiểm của cô lại đến. Mặc dù hiện tại Ly Mang không được phép đi ngửi ở chỗ đó của cô, nhưng tựa hồ hắn vẫn nhạy cảm mà cảm thấy được sự biến hóa trong thân thể cô. Cho nên đêm qua hắn vẫn giống như vài đêm trước đòi cầu hoan với cô, nhưng bị cô cự tuyệt.
Hắn lộ ra vẻ vô cùng buồn bực, nghĩ mãi mà không rõ tại sao lúc trước cô đều tốt đấy, thậm chí còn đi dụ dỗ mình, nhưng bây giờ lại cự tuyệt hắn.
Sáng nay hắn mang theo bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng mà đi ra ngoài. Tuy nhìn nét mặt của hắn không có gì là không vui, nhưng nhìn ra được, hắn có chút bối rối, hơn nữa trước khi chia tay còn nhìn cô bằng một bộ dáng không cam lòng và như muốn nói đêm nay cô đừng mơ tưởng chạy thoát.
Hiện tại cô nên chuẩn bị tốt tâm lý để mang thai với Ly Mang sao? Đã biết rõ là không quay về được thế giới kia rồi mà.
Mộc Thanh thở dài, rèm cửa ở bên cạnh khẽ lay động trong chốc lát.
“Mộc Thanh, đi ra ngoài.”
Cô xoay người trở về trong phòng, lúc đang muốn cầm lấy cái sọt đi ra ngoài tìm Na Đóa, thì nghe thấy phía ngoài có người kêu tên của mình.
Hiện tại cô đã có thể nghe hiểu một vài từ đơn giản, dùng âm tiết ngắn trao đổi với bọn họ.
Edit: Leticia Lúc Ly Mang ôm Mộc Thanh về, trong khu quần cư thời điểm hoàng hôn chính là lúc náo nhiệt nhất, xa xa là có thể nhìn thấy khói bếp lượn lờ trên khoảng đất trống.
Mộc Thanh uốn éo ở trong lồng ngực hắn, ý bảo hắn để mình xuống. Cô không muốn cứ như vậy bị hắn ôm vào trong ở trước mắt của bao người.
Một đường tới đây, vẻ hung ác nham hiểm cùng tức giận trên mặt Ly Mang dần dần có chút tiêu tan đi, chẳng qua là chân mày vẫn nhíu lại. Cảm giác được cô giãy dụa trong ngực hắn cúi đầu nhìn thoáng qua một cái nhưng không có để ý đến, tự lo sải bước đi thẳng về phía trước.
Mộc Thanh nhìn thấy vô số ánh mắt nhìn về phía mình, cô có chút lúng túng. Cũng may bước chân của hắn dài, rất nhanh đã bỏ mặc ánh mắt của mọi người sau lưng, ôm cô vào phòng đặt ở trên da thú, xoay người đi ra ngoài. Một lát sau, hắn lại tiến vào, cầm trên tay một cái bát, bên trong là chút ít thảo dược đã được giã nát. Hắn đứng ở bên người cô, cẩn thận đắp thảo dược cho cô, sau đó dùng mảnh da thú buộc chặt lại, nhẹ nhàng xoa nắn. Làm xong những việc này, hắn liền đi ra ngoài.
Mộc Thanh ăn hết cơm mà Na Đóa mang tới cho cô, nghe cô nói liên miên cằn nhằn một hồi, thỉnh thoảng dùng những âm tiết đơn giản mình học được đáp một tiếng, sắc trời dần dần tối xuống.
Na Đóa đã đi về rồi, nhưng Ly Mang vẫn không trở lại.
Mộc Thanh chờ hắn, vẫn đợi đến ánh trăng đã chiếu đến trước chỗ chân cô ở khoảng cách hơn một tấc. Dựa theo kinh nghiệm ngày thường, lúc này hẳn là đã là sau mười giờ tối rồi. Ở chỗ này như thế là đã muộn rồi.
Mộc Thanh không ngừng hồi tưởng đến một màn phát sinh ở bên dòng suối lúc chạng vạng tối kia.
Ly Mang ôm cô trở lại, thời điểm rịt thuốc cho cô động tác dịu dàng, giống như là sợ làm đau cô, nhưng cô thủy chung không thấy hắn giãn chân mày qua.
Hắn giống như đang trốn tránh ánh mắt của cô.
Trong thời gian chung đụng một tháng cùng hắn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn có vẻ mặt như vậy. Huống chi lại chậm chạp không trở về. Từ trước cho dù cái gì cũng đều không làm, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ bám dính ở bên người cô.
Cô biết có lẽ hắn đang rất phẫn nộ.
Đầu tiên cô vẫn cảm thấy hắn vì hành động của Dĩ Gia mà phẫn nộ, có lẽ hắn cần một mình để tỉnh táo lại.
Nhưng chờ tới bây giờ, cô đột nhiên sinh ra ý niệm trong đầu, Ly Mang, hắn có thể cũng sinh ra hiểu lầm với cô hay không? Dù sao, lúc ấy tình cảnh hắn chứng kiến là Dĩ Gia ngồi ở trên người cô, mà cô cũng không phản kháng, rơi vào trong mắt người bên ngoài, thoạt nhìn bộ dạng của hai người giống như là bốn mắt nhìn nhau.
Trong nội tâm Mộc Thanh chậm rãi bất an. Cô vì ý nghĩ này của mình mà cảm thấy lo lắng.
Nếu như Ly Mang thật sự cho rằng cô phản bội hắn, hắn có thể vứt bỏ cô không để ý hay không? Mất đi sự che chở của hắn, những thay đổi sau này cũng không phải là cô có thể đoán trước rồi, ít nhất, so với cuộc sống hiện tại thì cô sẽ khó khăn hơn gấp trăm lần.
Mộc Thanh từ trên da thú bò dậy, cô muốn đi ra ngoài tìm hắn trở về.
Thời điểm cô đang dẫm chân phải lên trên mặt đất thì màn cửa được vén ra, một bóng người cao lớn tiến vào.
“Ly Mang!”
Mộc Thanh cơ hồ là rất kinh hỉ thốt lên.
Nghe được âm thanh của mình mang theo chút run rẩy, cô mới giật mình, lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô gọi tên của hắn, cơ hồ là không chút nghĩ ngợi mà bật thốt lên. Lúc trước, khi hai người ở cùng một chỗ, thời điểm cô muốn khiến cho hắn chú ý thì luôn theo thói quen dùng chân đá vào hắn, hoặc là nói “ai” một tiếng mà thôi.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trên mặt Ly Mang.
Mộc Thanh không thấy hắn đáp lại. Chỉ chú ý tới hắn đang nhìn mình chằm chằm, trong mắt dường như là có ánh sáng màu lam chớp động, giống như bộ dạng lúc trước cô được chứng kiến một lần
Có lẽ đó thật ra chỉ là ánh trăng mà thôi, nhưng làm cho cô cảm thấy lãnh đạm mà xa lạ.
Cảm xúc mừng rỡ khi mới vừa thấy hắn trở về đã không cánh mà bay. Cô khẽ co rúm bả vai lại, cúi thấp đầu xuống, tóc dài rơi xuống che khuất nửa bên mặt. Cô từ từ ngồi vào vị trí ngủ thường ngày.
Nhưng sau một khắc, cô phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Ly Mang cơ hồ giống như trận gió thổi đến trước mặt cô, ôm thật chặt lấy cô vào trong ngực, vừa lung tung hôn hít lên mặt của cô, vừa hàm hàm hồ hồ thấp giọng lặp lại cái câu mà lần trước nghe cô qua một lần: Thái tát khách mục.
Tóc của hắn nhỏ ra nước, làn da mát lạnh , giống như là mới từ trong nước đi ra ngoài. Môi của hắn cũng thế, lạnh đến mức làm cho da thịt cô khi bị hắn chạm qua nhanh chóng nổi lên một tầng da gà. Hắn hôn có chút thô bạo, thậm chí cắn đau vành tai của cô, nhưng trong nội tâm cô sinh ra tia vui mừng. Ý vui mừng lúc đầu còn như bị thứ gì đó ngăn chặn, nhưng theo từng tiếng khàn khàn “Thái tát khách mục” kia , nhanh chóng vỡ toang đi ra ngoài, giống như linh xà chạy qua tứ chi bách hải của cô.
Cô nghĩ hắn đang nói”Đừng rời bỏ ta” hoặc là”Vĩnh viễn cùng ta ở chung một chỗ” . Đó là lần trước lúc cô đi tìm Do Do học nói, thử thăm dò ở trước mặt cô nói câu này, đầu tiên Do Do có chút kinh ngạc, tiếp theo cô dùng sức gật đầu với Mộc Thanh, lập lại một lần, sau đó ôm chặt lấy cô. Cô nghĩ có lẽ là có ý nghĩa tương tự với như vậy.
Mộc Thanh đưa tay ra, ôm lấy hông của hắn, dán mặt vào bộ ngực dày rộng của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà có lực của hắn.
Có lẽ hắn quả thật có chút hiểu lầm cô, nhưng cũng không tức giận với cô, hơn nữa, hắn đang sợ cô rời khỏi hắn.
Cảm giác như thế thật tốt .
Mộc Thanh yên lặng nở nụ cười. Một ý niệm đột nhiên nhảy ra trong đầu cô.
Cô buông lỏng hông của hắn ra, gỡ cánh tay đang ôm lấy mình của hắn, ở trước mặt hắn chậm rãi cởi áo, sau đó tiếp tục cởi váy rơm của cô ra.
Ở trước mặt hắn, thân thể của cô không hề có chút che đậy nào. Nhưng lại rất khác với ngày thường, bây giờ, từ đầu đến chân cô đều hàm chứa một cỗ hương vị hấp dẫn, hơn nữa khi cô quỳ trước mặt hắn, khẽ ưỡn ngực lên, mà tóc dài phía sau lưng rơi lả tả chạm đến vòng eo tinh tế của cô, nửa che nửa đậy bộ ngực đang rung rung của cô, da thịt tuyết trắng làm nổi bật một mảnh đen nhánh và trên đó có hai quả dâu hồng kiều diễm như ẩn như hiện, thoạt nhìn vô cùng động lòng người.
Thoáng cái hô hấp của Ly Mang đã bắt đầu dồn dập lên, nhìn không nháy mắt vào trên người cô.
Hắn động tay rồi lại dừng lại.
Mộc Thanh thở dài một cách kiều mỵ. Thò người ra đến trước mặt hắn, đưa tay cởi vật che đậy trên người hắn, vứt sang một bên, sau đó vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm hai hạt nhỏ đã cương cứng trên ngực hắn.
Cô nghe thấy âm thanh hầu kết nhấp nhô cao thấp của hắn, không nhịn được cúi đầu cười ra tiếng, tiếng cười ngọt lịm tựa như sô cô la được hòa tan trong ngày hè, khiến hắn không tự chủ được mà liếm bờ môi khô khốc của mình.
Mộc Thanh tiếp tục liếm hắn, khiến cho hắn trơn ướt một mảnh, sau đó cô cảm thấy còn chưa đủ, lại dùng hàm răng mà tỉ mỉ gặm cắn.
Cô nghe thấy tiếng tim đập của hắn như đang run run.
Đó chính là điều cô muốn .
Hắn đột nhiên kéo lấy mái tóc dài của cô, nặng nề đặt cô ở trên mặt đất.
Tựa như một chiếc thuyền lá nhỏ trong biển rộng, cô bị mưa to gió lớn mang theo, quấn vào bụng sóng, trong nháy mắt lại bị đưa lên đám mây cao nhất. Thoải mái phập phồng, cô phát ra âm thanh trầm thấp, nói không ra lời là thống khổ hay là vui vẻ, âm thanh này còn chưa dứt, lại bị đợt gió bão tiếp theo khiến cô phát ra tiếng ngâm nga mới. Theo hắn không ngừng tiến công, hai chân của cô không tự chủ được mà quấn lấy cổ hắn thật chặt, đùi cũng bị kéo căng thẳng tắp. Cô đã quên cái cổ chân bên phải bị đau kia, khối bao thảo dược bằng da thú cũng đã sớm không biết bị vứt đi nơi nào rồi. Cô giống như mỹ nhân xà, quấn Ly Mang càng ngày càng chặt, cho đến khi hắn không hô hấp nổi.
Hắn thở hổn hển ngừng lại, đem đôi chân dài xinh đẹp của cô từ cổ hắn dịch chuyển, dời đến cái hông của hắn, để cho cô bám thật chặt vào đó, sau đó bắt đầu tiến công càng ngày càng mãnh liệt.
Tóc của hắn không còn dính nước nữa, nhưng mồ hôi từ trán của hắn và phía sau lưng chảy xuôi xuống, nhỏ giọt lên trên thân thể nóng hổi của cô, vừa đụng vào đã bắn ra vô số tia lửa kích tình mãnh liệt. Bàn tay to của hắn mơn trớn lồng ngực của cô, nơi đó cũng có một tầng mồ hôi tinh mịn hột, trơn trượt khác thường, tựa như nơi mà giờ phút này hắn và cô đang kết hợp vậy.
Không biết qua bao lâu, ngay khi Mộc Thanh cảm giác trong cơ thể mình bị khoát hoạt liên tục không ngừng hành hạ đến sắp sụp đổ rồi, hắn đột nhiên ngừng lại, phát ra một tiếng gầm nhẹ, sau đó nặng nề trút xuống tất cả của mình tại chỗ sâu nhất của cô, cảm thụ được lúc cô đạt được cao trào dùng sức xoắn lấy khoái hoạt của mình.
Mộc Thanh cực kỳ mệt mỏi, động cũng không muốn động, chỉ nhắm mắt lại, chôn mặt ở cổ của hắn, cho đến khi cô cảm giác một cái tay của hắn vòng qua vòng eo mềm mại của cô, sau đó di động lên bên trên, vén một mảnh tóc dài đầy mồ hôi, ẩm ướt trên khuôn mặt cô.
Cô mở mắt, đối diện với cái nhìn chăm chút của Ly Mang.
Cô dụ dỗ hắn, để cho hắn không thể không làm. Nhưng cô nhìn ra được, giờ phút này, trong mắt hắn tràn đầy nhu tình cùng không buông bỏ.
Mộc Thanh cảm giác mình cũng giống thế, mặc dù hiện tại cô mệt mỏi chỉ muốn uốn người ngủ trong lồng ngực hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai Mộc Thanh đã hiểu được hậu quả của Eva dụ dỗ Adam phạm tội.
Có thể là bởi vì đêm qua lúc quấn lấy hắn, cô dùng sức quá mức khiến chân bị kéo căng, hiện tại cổ chân phải của cô sưng đau đớn đến lợi hại, sưng to giống như một khối bánh bao.
Ly Mang tỉnh lại, tựa hồ có chút không dám nhìn Mộc Thanh, vẻ mặt hơi có chút ngượng ngùng, hoặc nói là hối hận? Vì đêm qua chính hắn không kiềm chế được sao? Mộc Thanh đang suy đoán. Nhưng khi nghe thấy cô phát ra một tiếng rên rỉ, rồi sau khi nhìn cổ chân cô, rõ ràng hắn sợ hãi kêu lên một tiếng, cơ hồ là lăn lông lốc mà ngồi dậy, lo lắng ấn lên cổ chân cô.
Mộc Thanh quả thật là rất đau, lúc bị hắn ấn lên, hơn nữa cô cũng thích nhìn thấy bộ dáng hắn vì mình mà gấp đến độ hoang mang lo sợ, cho nên trong lỗ mũi phát ra tiếng kêu càng lớn.
Ly Mang tựa như trấn an sờ soạng đầu của cô, quấn da thú lên người, xoay người cực kỳ nhanh đi ra ngoài.
Mộc Thanh biết hắn đi giã thuốc cho mình, nên ngừng rên rỉ, đứng dậy mặc quần áo vào, ngồi ở chỗ đó chờ hắn trở lại.
Cổ chân của cô phải dưỡng đúng mười ngày mới khỏi. Ly Mang trừ ban ngày đi ra ngoài, về đến nhà thì đều ở bên người cô, chăm sóc cô vô cùng cẩn thận. Mộc Thanh thậm chí còn có chút quên mất cảm giác bước đi là như thế nào rồi.
Đợi đến lúc cô có thể bước đi bình thường thì ban ngày trở nên dần dần có chút ngắn đi, mặc dù thời điểm giữa trưa vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng sớm tối đã có chút chuyển sang lạnh. Trong rừng rậm khắp nơi đều có quả dại ra trái.
Mùa thu tới.
Những người đàn ông trong bộ lạc thừa dịp mùa này tận lực mà đi săn bắn, Mộc Thanh cũng cả ngày đi theo các phụ nữ trong khu quần cư hái trái cây rau dại ở bên ngoài, mang về phơi khô, sau đó cất giữ ở một chỗ trong hầm, nơi đó đã có miếng thịt phơi khô cùng cá khô. Càng nhiều thức ăn còn đang được đưa vào liên tục không ngừng.
Người nơi này tương đối thông minh, biết đào hầm thật sâu, ở bên trong phủ lên đất và phân tro để hút ẩm, để bảo tồn thức ăn của bọn họ.
Bọn họ đã bắt đầu thu thập dự trữ đồ ăn và da lông chống lạnh cùng với củi chuẩn bị cho mùa đông.
Trong lòng Mộc Thanh có chút mâu thuẫn, nhìn Ly Mang cứ theo lẽ thường đi ra ngoài vào sáng sớm ngày hôm đó.
Giờ cao điểm nguy hiểm của cô lại đến. Mặc dù hiện tại Ly Mang không được phép đi ngửi ở chỗ đó của cô, nhưng tựa hồ hắn vẫn nhạy cảm mà cảm thấy được sự biến hóa trong thân thể cô. Cho nên đêm qua hắn vẫn giống như vài đêm trước đòi cầu hoan với cô, nhưng bị cô cự tuyệt.
Hắn lộ ra vẻ vô cùng buồn bực, nghĩ mãi mà không rõ tại sao lúc trước cô đều tốt đấy, thậm chí còn đi dụ dỗ mình, nhưng bây giờ lại cự tuyệt hắn.
Sáng nay hắn mang theo bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng mà đi ra ngoài. Tuy nhìn nét mặt của hắn không có gì là không vui, nhưng nhìn ra được, hắn có chút bối rối, hơn nữa trước khi chia tay còn nhìn cô bằng một bộ dáng không cam lòng và như muốn nói đêm nay cô đừng mơ tưởng chạy thoát.
Hiện tại cô nên chuẩn bị tốt tâm lý để mang thai với Ly Mang sao? Đã biết rõ là không quay về được thế giới kia rồi mà.
Mộc Thanh thở dài, rèm cửa ở bên cạnh khẽ lay động trong chốc lát.
“Mộc Thanh, đi ra ngoài.”
Cô xoay người trở về trong phòng, lúc đang muốn cầm lấy cái sọt đi ra ngoài tìm Na Đóa, thì nghe thấy phía ngoài có người kêu tên của mình.
Hiện tại cô đã có thể nghe hiểu một vài từ đơn giản, dùng âm tiết ngắn trao đổi với bọn họ.