Chương 31
Edit: Thu
Mộc Thanh nấu canh nấm thịt coi như còn có thể, cơ bản không có làm hỏng nguyên liệu vất vả giấu đi, cô thậm chí còn nếm được một chút vị tươi ngon đã lâu không thấy. Tiếc nuối duy nhất chính là vẫn không có vị mặn. Lúc uống canh, cô đã suy nghĩ nếu như một ngày nào đó có thể để cho cô làm được muối, vậy cũng tốt.
Ly Mang không có đa sầu đa cảm nhiều như cô, ăn uống rất thoải mái, đến cuối cùng ngay cả nước canh cũng không còn dư lại một giọt. Ăn xong hắn liền vội vã rời đi. Buổi tối đến phiên hắn và mấy tộc nhân khác cùng nhau gác đêm.
Chuyện đã qua chừng mười ngày rồi. Trong bộ lạc chẳng những phái người gác đêm tăng thêm, mỗi người đàn ông trước khi đi ngủ trong tay cũng đều cầm vũ khí để phòng Cương Đột nửa đêm tới đột kích.
Gần đây đã vào thu, nên nhiệt độ ban đêm có chút chuyển lạnh, buổi tối đi ngủ đã phải đắp một tấm da thú rồi.
Mộc Thanh tự mình ngủ một hồi, đến lúc gần nửa đêm thì tỉnh lại. Nhớ tới hôm nay Na Đóa đem đến mấy củ khoai hãy còn dư lại, sợ bụng hắn lúc này sẽ đói, liền đứng dậy bưng chén đem qua.
Ánh trăng ở trên cao, chiếu sáng khắp mọi nơi.
Mộc Thanh đến bên ngoài khu quần cư, lúc dần dần tới gần chỗ Ly Mang, bên tai nghe thấy mấy tiếng nói chuyện theo gió truyền đến, giống như là Ly Mang đang cùng ai đó nói chuyện. Ngẩng đầu theo nơi phát ra tiếng nhìn lại, nhìn cái bóng lưng kia chắc là Đạt Ô.
Kể từ sau khi Đạt Ô trở về, cả người bỗng chốc giống như đã già đi rất nhiều, lại thêm dưỡng thương ,cho nên vào ban ngày cũng rất ít khi thấy hắn từ trong nhà lều đi ra. Bây giờ khuya khoắt, sao hắn lại tới đây?
Mộc Thanh do dự, dừng lại ở phía sau một cây cọc gỗ.
Tiếng nói chuyện của bọn hắn đè xuống rất thấp, lại cách một chút khoảng cách, Mộc Thanh nghe không rõ là đang nói cái gì. Chẳng qua là đến cuối cùng, Ly Mang có vẻ rất kích động, giọng nói cũng hơi lớn.
“. . . . . . Không cho phép. . . . . . Thương tổn cô ấy. . . . . .”
Mộc Thanh chỉ nghe được loáng thoáng cái này.
Lòng của cô xiết chặt.
Đạt Ô dường như cũng bị phản ứng của Ly Mang làm cho kinh ngạc đến ngây người. Một lát sau, ông ta quay người chậm rãi rời đi. Chỉ là bờ vai trùng xuống, dưới ánh trăng bóng lưng thoạt nhìn có chút tịch liêu vô lực.
Mộc Thanh nhìn về phía Ly Mang, thấy hắn đã ngồi xuống đất, sau lưng tựa vào một đoạn cọc gỗ. Đầu của hắn hơi cúi xuống, khuôn mặt bị che lại trong bóng râm, thấy không rõ vẻ mặt. Nhưng có thể cảm giác được toàn thân hắn cứng đờ, mơ hồ như đang tỏa ra cơn thịnh nộ.
Mộc Thanh do dự, từ từ đi tới trước mặt hắn.
Tính cảnh giác của hắn vẫn rất cao. Nhưng lúc này thì ngay cả cô đi đến gần cũng hoàn toàn không nhận ra. Mãi cho tới khi bóng của cô ở dưới ánh trăng in trước chân của hắn, lúc này hắn mới giật mình tỉnh lại, một tay đột ngột cầm cái mâu sắc bén ở bên cạnh. Khi ngẩng đầu nhìn thấy là cô, lúc này hắn mới thả lỏng xuống.
“Em mang thức ăn cho anh.”
Mộc Thanh hướng về phía hắn khẽ cười một chút, cầm cái chén ở trên tay đưa tới.
Hắn không có nhận lấy, chỉ yên lặng nhìn cô một hồi, sau đó đưa tay giữ tay của cô lại, khẽ dùng sức một cái, cô đã té xuống ngồi ở trên đùi của hắn. Chén cầm không vững, lỡ tay rơi xuống mặt đất làm nó vỡ ra, mấy củ khoai ở bên trong nhanh như chớp lăn ra ngoài.
Mộc Thanh ôi một tiếng, đưa tay muốn nhặt lại thì đã bị hắn ngăn ở trong bàn tay to của hắn.
Hắn từ phía sau ôm thật chặt eo của cô, đem mặt của mình chôn ở trong mái tóc dài sau gáy, không nhúc nhích.
Tim của Mộc Thanh đột nhiên nhảy lên.
Cô cảm thấy một sự kiềm nén ở sau lưng đến từ chính hắn.
Cô không tiếp tục cử động nữa, cứ như vậy tùy ý hắn ôm, vẫn ngồi dựa vào hắn, đem đầu tựa ở trên vai hắn, cảm giác được hơi thở của hắn ở gáy mình. Mãi đến lúc sắp mệt mỏi muốn ngủ, mới cảm thấy hắn ôm mình đứng lên đi về phía nhà lều.
Hắn đem Mộc Thanh nhẹ nhàng đặt ở chỗ ngủ, đắp trên người cô tấm da thú, đưa tay sờ mái tóc của cô một chút, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi hắn kết thúc buổi gác đêm trở về, Mộc Thanh đã nấu xong điểm tâm cho hắn.
Mộc Thanh vừa từ từ uống cháo rau, vừa len lén quan sát thần sắc của hắn.
Hắn ừng ực ở bên trong uống mấy cái là xong, ngẩng đầu nhìn về phía cô ra sức cười một tiếng rồi đứng lên.
Mộc Thanh cảm thấy tâm tình đã khá hơn nhiều.
Hắn lại khôi phục là Ly Mang thường ngày mà cô quen thuộc.
Đưa mắt nhìn hắn và những người đàn ông khác rời đi, Mộc Thanh đi tới chỗ Na Đóa.
Hôm trước Do Do phát sốt, Mộc Thanh sờ trán của cô bé một cái, đoán chừng ít nhất ba chín độ, liền một mực giúp Na Đóa chăm sóc. Nhìn thấy Na Đóa cho cô bé uống nước thuốc lần trước lão bà cho mình uống trị bệnh đau bụng thì quả thực không yên lòng. Nhưng hết lần này tới lần khác mình lại không làm được cái gì, chỉ có thể dùng tay nhúng nước lạnh bôi lên đầu và tứ chi cô bé, đút cho cô bé uống nước ấm, hy vọng cách hạ nhiệt độ vật lý như vậy hoặc ít hoặc nhiều có thể giúp cô bé sống qua cửa ải này.
Trẻ con ở đây rất dễ chết yểu. Cô đến đây cũng chỉ hơn một tháng, đã tận mắt nhìn thấy hai đứa trẻ chết đi. Một đứa mới mấy tháng tuổi, một đứa cùng với Do Do không chênh lệch nhiều lắm. Đều là sinh bệnh, chịu đựng không nổi mà chết đi.
Bây giờ tình huống của Do Do thoạt nhìn đã tốt hơn một chút, chỉ là tinh thần vẫn có chút không tốt, môi khô đến mức tróc da, đôi mắt thoạt nhìn lại càng lớn.
Trong ngày thường phần lớn thời gian cũng là Do Do trông coi em trai em gái, mấy ngày qua cô bé ngã bệnh rồi, Na Đóa đã làm trễ nãi hai ngày thời gian, hiện tại thấy cô bé tốt hơn chút ít, liền nhờ Mộc Thanh chiếu cố giúp cô bé cùng mấy đứa nhỏ, còn mình thì vội vả cùng các nữ nhân cùng nhau đi ra ngoài hái quả dại rau dại.
Bây giờ là lúc sản vật trong rừng phong phú nhất, qua đoạn thời gian này, kế tiếp sẽ không dễ dàng hái được trái cây thơm ngon to tròn như vậy nữa, cho nên cô có chút nóng vội.
Mộc Thanh sờ trán của Do Do, đã mát hơn. Trong lòng rất là vui vẻ. Cô đặt một miếng tổ ong hoang dã mà mấy ngày trước Ly Mang mang về thả vào trong nước ấm, chờ tới khi mật ong tan ở trong nước rồi thì lắc lắc mấy cái, đút cho Do Do uống.
Do Do uống cạn sạch, liếm liếm môi dưới, hướng về phía cô cười ngọt ngào.
Giữa trưa, Mộc Thanh vì thương Do Do, mở cái nồi nhà cô bé ra, tìm được mấy củ khoai và chén kê ăn còn dư lại, bỏ nước và miếng tổ ong vào trong vại nấu thành cháo ngọt, chia cho bọn chúng ăn.
Lúc cô nhóm lửa nấu cháo, bảy tám người phụ nữ ở lại trong khu quần cư đều liếc mắt nhìn cô. Mộc Thanh biết hẳn là bọn họ không quen nhìn mình nấu đồ ăn vào buổi trưa, cô cũng mặc kệ không để ý.
Do Do ăn nhiều đồ ăn dạng lỏng nên mắc tiểu muốn đi tới mương góc Tây Bắc, Mộc Thanh cùng đi với nó. Lúc sắp đến nơi thì nhìn thấy Hổ Xỉ và một người đàn ông khác đang cầm cán mâu tuần thủ(*).
*Tuần thủ: Tuần tra, phòng thủ.
Vào ban ngày họ thay phiên nhau để lại hai người đàn ông ở khu quần cư để phòng ngừa bất trắc, đây là cách làm gần dây của nơi này.
Mộc Thanh hướng về phía Hổ Xỉ gật đầu nở nụ cười. Hổ Xỉ đứng ở đó bất động, trên khuôn mặt ngăm đen hơi có chút phiếm hồng.
Hắn và Ly Mang quan hệ không tệ, đối với Mộc Thanh vẫn luôn rất thân thiện. Mộc Thanh cũng cảm thấy hắn là người ngay thẳng hào phóng, cho nên thỉnh thoảng tình cờ gặp cũng sẽ chào hỏi.
Tới gần cái mương thì ngửi thấy ở đó có mùi vị khác thường.
Mộc Thanh đang chờ Do Do, đột nhiên nghe thấy ở một phía của khu quần cư truyền đến tiếng thét chói tai của nữ nhân, cực kỳ kinh khủng, ở giữa còn có kèm theo tiếng thét của một người đàn ông lạ lẫm.
Mộc Thanh cả kinh, đột ngột quay đầu lại. Hổ Xỉ quát cô một tiếng “Đừng đi qua”, còn bản thân thì cực kỳ nhanh đi về phía phát ra tiếng gào.
Tiếng gào bất thường liên tục không ngừng truyền tới. Giống như là tiếng gào thét phát ra lúc đánh nhau.
Do Do cũng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, có chút đứng không vững.
Mộc Thanh gần như là kéo cô bé giấu ở trong bụi cỏ bên cạnh, bảo cô bé không được đi ra ngoài, còn mình dọc theo ven rừng bên cạnh khu quần cư, nhanh chóng chạy tới.
Xuyên qua kẽ hở của rừng cây, nhìn thấy một màn này khiến cho hô hấp của cô gần như đã ngừng lại.
Cương Đột đang mang theo tộc nhân của hắn càn quét khu quần cư.
Phụ nữ và trẻ nhỏ đều bị trói thành một đám. Hổ Xỉ đang cùng với mấy người của Cương Đột đánh nhau kịch liệt, bên cạnh, ở trên mặt đất, tộc nhân của hắn đã ngã xuống, phần bụng bị đâm thủng.
Hổ Xỉ tức giận trợn to mắt, giống như nổi điên, cái mâu sắc bén trên tay hắn đâm vào ngực của một kẻ xâm lược, chỉ là cùng lúc đó, ở sau lưng hắn cũng bị đâm vào rất sâu. Hắn phát ra một tiếng gầm giận dữ, từ từ ngã xuống đất.
Trên khuôn mặt không coi là mặt người của Cương Đột lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Hắn ngẩng đầu nhìn tộc nhân của mình đang áp giải Đạt Ô và Nao Nao đi ra.
Vốn đang tức giận mắng chửi không ngừng, lúc Nao Nao nhìn thấy khuôn mặt của Cương Đột đi tới trước mặt mình thì kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người run rẩy không ngừng, trong cổ họng nức nức nở nở nói không ra một câu nữa rồi.
Đạt Ô tức giận trợn mắt nhìn, khuôn mặt âm trầm của Cương Đột dạo qua một vòng trên mặt hắn, không do dự một chút nào giơ cái cốt đao(*) trên tay nặng nề bổ xuống.
*Cốt đao: đao được làm bằng xương, thường là xương lớn của động vật.
Đám phụ nữ phát ra tiếng gào thét chói tai, đám nhỏ thì khóc lên.
Cương Đột đột nhiên quay đầu lại, đám phụ nữ lập tức im lặng, run lẩy bẩy mà dỗ dành con của mình.
Người của hắn lục lọi ra gần như tất cả đồ đạc trong hầm ngầm, cất vào trong túi da, cuối cùng mang theo đám phụ nữ và trẻ con bắt được reo hò rời đi.
Trong khu quần cư bị cướp phá cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, yên tĩnh không giống như là trần gian.
Tay Mộc Thanh run run, lần lượt sờ hơi thở của Hổ Xỉ, tộc nhân của hắn và Đạt Ô ngã ở trên mặt đất.
Đã không còn hơi thở nữa rồi.
Bọn họ chỉ đề phòng vào ban đêm, cho rằng bọn chúng sẽ tập kích vài ban đêm. Ai cũng không ngờ, Cương Đột lại mang người tới tập kích vào ban ngày lúc không có người.
Vào giờ phút này Mộc Thanh đột nhiên rất hận mình.
Cô cảm thấy cô hẳn là phải nhớ tới điểm này, nhưng cô lại vẫn cứ không nghĩ đến.
Lúc Do Do khóc thút thít lấy tay lau mặt của cô, cô mới nhận ra mình cũng đang chảy nước mắt.
“Cứu các cô ấy. . . . . . Cứu các cô ấy. . . . . .”
Do Do không ngừng lặp lại những lời này.
Mộc Thanh chợt tỉnh ngộ. Để cho đám người Ly Mang ở bên ngoài biết nơi này đã xảy ra chuyện sớm một khắc, khả năng cứu được những người phụ nữ bị bắt đi và đoạt lại tài sản của bọn họ sẽ càng lớn hơn một chút.
Nhưng mà làm thế nào để cho bọn họ biết đây? Hiện tại cách chạng vạng tối bọn họ thường trở về là một buổi trưa dài đằng đẵng.
Mồ hôi ở trên trán càng không ngừng tuôn ra bên ngoài, hội tụ lại với nhau, nhỏ trên chóp mũi của cô.
Chỉ chốc lát sau, trên bãi đất trống nổi lên một đám lửa lớn, Mộc Thanh không ngừng ném củi bị tưới nước vào trong đống lửa, khói đặc cuồn cuộn, thẳng tắp mà hướng lên trời cao.
Bị khói đen cuồn cuộn bay lên ở phía bầu trời nhà mình gọi về, Ly Mang và các tộc nhân của hắn nhìn thấy chính là cảnh tượng như thế này: Đạt Ô và hai chiến sĩ canh phòng ở nhà bị ngã ở trong vũng máu, phụ nữ và trẻ nhỏ bị bắt làm tù binh, đồ dự trữ trong hầm ngầm để dùng qua mùa đông bị cướp không còn gì. Bên cạnh đống lửa đang cuồn cuộn khói đen, trên khuôn mặt bị hun khói đen thui của Mộc Thanh và Do Do loang lổ nước mắt.
Tiếng rống giận dữ đòi báo thù cùng với khói đen xông lên bầu trời khi quần cư.
Người ở trong rừng, am hiểu nhất chính là lần theo dấu vết. Từ nhỏ, bọn họ nhất định phải học được cách sử dụng khả năng quan sát nhạy bén nhất, cái mũi nhạy nhất để theo dõi, phát hiện con mồi của mình. Bây giờ, bọn họ phải truy đuổi chính là kẻ địch.
Màn đêm buông xuống, chỉ để lại mấy người ở trạm canh gác, vẫn đắm chìm trong sự đắc ý sau khi cướp đoạt, vào lúc tiếng ngáy của Cương Đột và tộc nhân của hắn nổi lên bốn phía ở nơi dừng chân thì Ly Mang và đám bạn của hắn lén lút tới gần.
Lúc Cương Đột chết, trên khuôn mặt xấu xí mang theo vẻ mặt không thể tin được. Trước khi chết, gã cũng nghĩ không thông, sao Ly Mang và tộc nhân của hắn lại nhận được tin tức nhanh như vậy mà chạy tới nơi này. Dựa vào phỏng đoán trước đó của gã, chờ tới khi buổi tối bọn hắn trở về, biết được tin tức thì dấu vết của đoàn người mình đã bị bóng đêm nuốt chửng rồi. Ít nhất, bọn họ phải chậm hơn mình một đêm hành trình.
Phụ nữ, trẻ em cùng với tài sản của bọn họ bị cướp mất một lần nữa được giành trở về. Trước khi mặt trời dâng lên, bọn họ đã trở về khu quần cư.
Nhưng mà không có ai cười được, ngay cả trẻ nhỏ cũng vậy.
Ly Mang càng hơn thế.
Hắn quỳ gối ở giữa khu đất trống, dường như có chút đờ đẫn mà nhìn về phía trước. Nơi đó, những người phụ nữ vây quanh các thi thể trên đất trống bi thương khóc rống, Nao Nao khóc càng thương tâm hơn.
Thủ lĩnh của hắn và hai tộc nhân anh dũng đã chết ở trong sân nhà. Bởi vì sự sơ suất của hắn.
“Con đàn bà kia là mầm tai họa! Là cô ta dẫn tới tai họa của chúng ta! Đuổi ả đi!”
Một giọng nói sắc bén vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
Mộc Thanh có chút mờ mịt mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mắt là một bà lão không biết đã trốn tránh ở đâu giờ phút này lại đang đi về phía mình, đào linh phía trên gậy chống va chạm phát ra tiếng vang nặng nề, lúc này mới giật mình, người bà ta nói là mình.
Cô vô ý thức hơi lui về phía sau một bước nhưng rất nhanh phải dừng lại, bởi vì nhận ra ở phía sau mình cũng có người đang đứng.
Sau khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, cô nhận ra gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía mình.
Cô nhìn về phía Ly Mang.
Ly Mang từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, hướng về phía cô mà đi tới.
Rất nhiều năm sau này, khi vây quanh Mộc Thanh là những đứa con của mình, nhìn bọn chúng không buồn không lo mà nô đùa ầm ĩ, cô nhịn không được liền nghĩ, nếu như khi đó Ly Mang không muốn cô, mà là cái mũ lông chim trên đỉnh đầu Đạt Ô và tộc nhân của hắn, vậy thì bây giờ hết thảy sẽ như thế nào?
Đây là một cái giả thiết về vận mệnh rất khó trả lời.
Nhưng bất kể như thế nào, hắn đã chọn cô. Cho nên ở một khắc đó, cô đã tự nói với mình, trong cuộc sống sau này, cô nhất định sẽ không khiến cho hắn có cơ hội hối hận vì khi đó mình đã đi mấy bước về phía cô.
Edit: Thu
Mộc Thanh nấu canh nấm thịt coi như còn có thể, cơ bản không có làm hỏng nguyên liệu vất vả giấu đi, cô thậm chí còn nếm được một chút vị tươi ngon đã lâu không thấy. Tiếc nuối duy nhất chính là vẫn không có vị mặn. Lúc uống canh, cô đã suy nghĩ nếu như một ngày nào đó có thể để cho cô làm được muối, vậy cũng tốt.
Ly Mang không có đa sầu đa cảm nhiều như cô, ăn uống rất thoải mái, đến cuối cùng ngay cả nước canh cũng không còn dư lại một giọt. Ăn xong hắn liền vội vã rời đi. Buổi tối đến phiên hắn và mấy tộc nhân khác cùng nhau gác đêm.
Chuyện đã qua chừng mười ngày rồi. Trong bộ lạc chẳng những phái người gác đêm tăng thêm, mỗi người đàn ông trước khi đi ngủ trong tay cũng đều cầm vũ khí để phòng Cương Đột nửa đêm tới đột kích.
Gần đây đã vào thu, nên nhiệt độ ban đêm có chút chuyển lạnh, buổi tối đi ngủ đã phải đắp một tấm da thú rồi.
Mộc Thanh tự mình ngủ một hồi, đến lúc gần nửa đêm thì tỉnh lại. Nhớ tới hôm nay Na Đóa đem đến mấy củ khoai hãy còn dư lại, sợ bụng hắn lúc này sẽ đói, liền đứng dậy bưng chén đem qua.
Ánh trăng ở trên cao, chiếu sáng khắp mọi nơi.
Mộc Thanh đến bên ngoài khu quần cư, lúc dần dần tới gần chỗ Ly Mang, bên tai nghe thấy mấy tiếng nói chuyện theo gió truyền đến, giống như là Ly Mang đang cùng ai đó nói chuyện. Ngẩng đầu theo nơi phát ra tiếng nhìn lại, nhìn cái bóng lưng kia chắc là Đạt Ô.
Kể từ sau khi Đạt Ô trở về, cả người bỗng chốc giống như đã già đi rất nhiều, lại thêm dưỡng thương ,cho nên vào ban ngày cũng rất ít khi thấy hắn từ trong nhà lều đi ra. Bây giờ khuya khoắt, sao hắn lại tới đây?
Mộc Thanh do dự, dừng lại ở phía sau một cây cọc gỗ.
Tiếng nói chuyện của bọn hắn đè xuống rất thấp, lại cách một chút khoảng cách, Mộc Thanh nghe không rõ là đang nói cái gì. Chẳng qua là đến cuối cùng, Ly Mang có vẻ rất kích động, giọng nói cũng hơi lớn.
“. . . . . . Không cho phép. . . . . . Thương tổn cô ấy. . . . . .”
Mộc Thanh chỉ nghe được loáng thoáng cái này.
Lòng của cô xiết chặt.
Đạt Ô dường như cũng bị phản ứng của Ly Mang làm cho kinh ngạc đến ngây người. Một lát sau, ông ta quay người chậm rãi rời đi. Chỉ là bờ vai trùng xuống, dưới ánh trăng bóng lưng thoạt nhìn có chút tịch liêu vô lực.
Mộc Thanh nhìn về phía Ly Mang, thấy hắn đã ngồi xuống đất, sau lưng tựa vào một đoạn cọc gỗ. Đầu của hắn hơi cúi xuống, khuôn mặt bị che lại trong bóng râm, thấy không rõ vẻ mặt. Nhưng có thể cảm giác được toàn thân hắn cứng đờ, mơ hồ như đang tỏa ra cơn thịnh nộ.
Mộc Thanh do dự, từ từ đi tới trước mặt hắn.
Tính cảnh giác của hắn vẫn rất cao. Nhưng lúc này thì ngay cả cô đi đến gần cũng hoàn toàn không nhận ra. Mãi cho tới khi bóng của cô ở dưới ánh trăng in trước chân của hắn, lúc này hắn mới giật mình tỉnh lại, một tay đột ngột cầm cái mâu sắc bén ở bên cạnh. Khi ngẩng đầu nhìn thấy là cô, lúc này hắn mới thả lỏng xuống.
“Em mang thức ăn cho anh.”
Mộc Thanh hướng về phía hắn khẽ cười một chút, cầm cái chén ở trên tay đưa tới.
Hắn không có nhận lấy, chỉ yên lặng nhìn cô một hồi, sau đó đưa tay giữ tay của cô lại, khẽ dùng sức một cái, cô đã té xuống ngồi ở trên đùi của hắn. Chén cầm không vững, lỡ tay rơi xuống mặt đất làm nó vỡ ra, mấy củ khoai ở bên trong nhanh như chớp lăn ra ngoài.
Mộc Thanh ôi một tiếng, đưa tay muốn nhặt lại thì đã bị hắn ngăn ở trong bàn tay to của hắn.
Hắn từ phía sau ôm thật chặt eo của cô, đem mặt của mình chôn ở trong mái tóc dài sau gáy, không nhúc nhích.
Tim của Mộc Thanh đột nhiên nhảy lên.
Cô cảm thấy một sự kiềm nén ở sau lưng đến từ chính hắn.
Cô không tiếp tục cử động nữa, cứ như vậy tùy ý hắn ôm, vẫn ngồi dựa vào hắn, đem đầu tựa ở trên vai hắn, cảm giác được hơi thở của hắn ở gáy mình. Mãi đến lúc sắp mệt mỏi muốn ngủ, mới cảm thấy hắn ôm mình đứng lên đi về phía nhà lều.
Hắn đem Mộc Thanh nhẹ nhàng đặt ở chỗ ngủ, đắp trên người cô tấm da thú, đưa tay sờ mái tóc của cô một chút, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi hắn kết thúc buổi gác đêm trở về, Mộc Thanh đã nấu xong điểm tâm cho hắn.
Mộc Thanh vừa từ từ uống cháo rau, vừa len lén quan sát thần sắc của hắn.
Hắn ừng ực ở bên trong uống mấy cái là xong, ngẩng đầu nhìn về phía cô ra sức cười một tiếng rồi đứng lên.
Mộc Thanh cảm thấy tâm tình đã khá hơn nhiều.
Hắn lại khôi phục là Ly Mang thường ngày mà cô quen thuộc.
Đưa mắt nhìn hắn và những người đàn ông khác rời đi, Mộc Thanh đi tới chỗ Na Đóa.
Hôm trước Do Do phát sốt, Mộc Thanh sờ trán của cô bé một cái, đoán chừng ít nhất ba chín độ, liền một mực giúp Na Đóa chăm sóc. Nhìn thấy Na Đóa cho cô bé uống nước thuốc lần trước lão bà cho mình uống trị bệnh đau bụng thì quả thực không yên lòng. Nhưng hết lần này tới lần khác mình lại không làm được cái gì, chỉ có thể dùng tay nhúng nước lạnh bôi lên đầu và tứ chi cô bé, đút cho cô bé uống nước ấm, hy vọng cách hạ nhiệt độ vật lý như vậy hoặc ít hoặc nhiều có thể giúp cô bé sống qua cửa ải này.
Trẻ con ở đây rất dễ chết yểu. Cô đến đây cũng chỉ hơn một tháng, đã tận mắt nhìn thấy hai đứa trẻ chết đi. Một đứa mới mấy tháng tuổi, một đứa cùng với Do Do không chênh lệch nhiều lắm. Đều là sinh bệnh, chịu đựng không nổi mà chết đi.
Bây giờ tình huống của Do Do thoạt nhìn đã tốt hơn một chút, chỉ là tinh thần vẫn có chút không tốt, môi khô đến mức tróc da, đôi mắt thoạt nhìn lại càng lớn.
Trong ngày thường phần lớn thời gian cũng là Do Do trông coi em trai em gái, mấy ngày qua cô bé ngã bệnh rồi, Na Đóa đã làm trễ nãi hai ngày thời gian, hiện tại thấy cô bé tốt hơn chút ít, liền nhờ Mộc Thanh chiếu cố giúp cô bé cùng mấy đứa nhỏ, còn mình thì vội vả cùng các nữ nhân cùng nhau đi ra ngoài hái quả dại rau dại.
Bây giờ là lúc sản vật trong rừng phong phú nhất, qua đoạn thời gian này, kế tiếp sẽ không dễ dàng hái được trái cây thơm ngon to tròn như vậy nữa, cho nên cô có chút nóng vội.
Mộc Thanh sờ trán của Do Do, đã mát hơn. Trong lòng rất là vui vẻ. Cô đặt một miếng tổ ong hoang dã mà mấy ngày trước Ly Mang mang về thả vào trong nước ấm, chờ tới khi mật ong tan ở trong nước rồi thì lắc lắc mấy cái, đút cho Do Do uống.
Do Do uống cạn sạch, liếm liếm môi dưới, hướng về phía cô cười ngọt ngào.
Giữa trưa, Mộc Thanh vì thương Do Do, mở cái nồi nhà cô bé ra, tìm được mấy củ khoai và chén kê ăn còn dư lại, bỏ nước và miếng tổ ong vào trong vại nấu thành cháo ngọt, chia cho bọn chúng ăn.
Lúc cô nhóm lửa nấu cháo, bảy tám người phụ nữ ở lại trong khu quần cư đều liếc mắt nhìn cô. Mộc Thanh biết hẳn là bọn họ không quen nhìn mình nấu đồ ăn vào buổi trưa, cô cũng mặc kệ không để ý.
Do Do ăn nhiều đồ ăn dạng lỏng nên mắc tiểu muốn đi tới mương góc Tây Bắc, Mộc Thanh cùng đi với nó. Lúc sắp đến nơi thì nhìn thấy Hổ Xỉ và một người đàn ông khác đang cầm cán mâu tuần thủ(*).
*Tuần thủ: Tuần tra, phòng thủ.
Vào ban ngày họ thay phiên nhau để lại hai người đàn ông ở khu quần cư để phòng ngừa bất trắc, đây là cách làm gần dây của nơi này.
Mộc Thanh hướng về phía Hổ Xỉ gật đầu nở nụ cười. Hổ Xỉ đứng ở đó bất động, trên khuôn mặt ngăm đen hơi có chút phiếm hồng.
Hắn và Ly Mang quan hệ không tệ, đối với Mộc Thanh vẫn luôn rất thân thiện. Mộc Thanh cũng cảm thấy hắn là người ngay thẳng hào phóng, cho nên thỉnh thoảng tình cờ gặp cũng sẽ chào hỏi.
Tới gần cái mương thì ngửi thấy ở đó có mùi vị khác thường.
Mộc Thanh đang chờ Do Do, đột nhiên nghe thấy ở một phía của khu quần cư truyền đến tiếng thét chói tai của nữ nhân, cực kỳ kinh khủng, ở giữa còn có kèm theo tiếng thét của một người đàn ông lạ lẫm.
Mộc Thanh cả kinh, đột ngột quay đầu lại. Hổ Xỉ quát cô một tiếng “Đừng đi qua”, còn bản thân thì cực kỳ nhanh đi về phía phát ra tiếng gào.
Tiếng gào bất thường liên tục không ngừng truyền tới. Giống như là tiếng gào thét phát ra lúc đánh nhau.
Do Do cũng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, có chút đứng không vững.
Mộc Thanh gần như là kéo cô bé giấu ở trong bụi cỏ bên cạnh, bảo cô bé không được đi ra ngoài, còn mình dọc theo ven rừng bên cạnh khu quần cư, nhanh chóng chạy tới.
Xuyên qua kẽ hở của rừng cây, nhìn thấy một màn này khiến cho hô hấp của cô gần như đã ngừng lại.
Cương Đột đang mang theo tộc nhân của hắn càn quét khu quần cư.
Phụ nữ và trẻ nhỏ đều bị trói thành một đám. Hổ Xỉ đang cùng với mấy người của Cương Đột đánh nhau kịch liệt, bên cạnh, ở trên mặt đất, tộc nhân của hắn đã ngã xuống, phần bụng bị đâm thủng.
Hổ Xỉ tức giận trợn to mắt, giống như nổi điên, cái mâu sắc bén trên tay hắn đâm vào ngực của một kẻ xâm lược, chỉ là cùng lúc đó, ở sau lưng hắn cũng bị đâm vào rất sâu. Hắn phát ra một tiếng gầm giận dữ, từ từ ngã xuống đất.
Trên khuôn mặt không coi là mặt người của Cương Đột lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Hắn ngẩng đầu nhìn tộc nhân của mình đang áp giải Đạt Ô và Nao Nao đi ra.
Vốn đang tức giận mắng chửi không ngừng, lúc Nao Nao nhìn thấy khuôn mặt của Cương Đột đi tới trước mặt mình thì kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người run rẩy không ngừng, trong cổ họng nức nức nở nở nói không ra một câu nữa rồi.
Đạt Ô tức giận trợn mắt nhìn, khuôn mặt âm trầm của Cương Đột dạo qua một vòng trên mặt hắn, không do dự một chút nào giơ cái cốt đao(*) trên tay nặng nề bổ xuống.
*Cốt đao: đao được làm bằng xương, thường là xương lớn của động vật.
Đám phụ nữ phát ra tiếng gào thét chói tai, đám nhỏ thì khóc lên.
Cương Đột đột nhiên quay đầu lại, đám phụ nữ lập tức im lặng, run lẩy bẩy mà dỗ dành con của mình.
Người của hắn lục lọi ra gần như tất cả đồ đạc trong hầm ngầm, cất vào trong túi da, cuối cùng mang theo đám phụ nữ và trẻ con bắt được reo hò rời đi.
Trong khu quần cư bị cướp phá cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, yên tĩnh không giống như là trần gian.
Tay Mộc Thanh run run, lần lượt sờ hơi thở của Hổ Xỉ, tộc nhân của hắn và Đạt Ô ngã ở trên mặt đất.
Đã không còn hơi thở nữa rồi.
Bọn họ chỉ đề phòng vào ban đêm, cho rằng bọn chúng sẽ tập kích vài ban đêm. Ai cũng không ngờ, Cương Đột lại mang người tới tập kích vào ban ngày lúc không có người.
Vào giờ phút này Mộc Thanh đột nhiên rất hận mình.
Cô cảm thấy cô hẳn là phải nhớ tới điểm này, nhưng cô lại vẫn cứ không nghĩ đến.
Lúc Do Do khóc thút thít lấy tay lau mặt của cô, cô mới nhận ra mình cũng đang chảy nước mắt.
“Cứu các cô ấy. . . . . . Cứu các cô ấy. . . . . .”
Do Do không ngừng lặp lại những lời này.
Mộc Thanh chợt tỉnh ngộ. Để cho đám người Ly Mang ở bên ngoài biết nơi này đã xảy ra chuyện sớm một khắc, khả năng cứu được những người phụ nữ bị bắt đi và đoạt lại tài sản của bọn họ sẽ càng lớn hơn một chút.
Nhưng mà làm thế nào để cho bọn họ biết đây? Hiện tại cách chạng vạng tối bọn họ thường trở về là một buổi trưa dài đằng đẵng.
Mồ hôi ở trên trán càng không ngừng tuôn ra bên ngoài, hội tụ lại với nhau, nhỏ trên chóp mũi của cô.
Chỉ chốc lát sau, trên bãi đất trống nổi lên một đám lửa lớn, Mộc Thanh không ngừng ném củi bị tưới nước vào trong đống lửa, khói đặc cuồn cuộn, thẳng tắp mà hướng lên trời cao.
Bị khói đen cuồn cuộn bay lên ở phía bầu trời nhà mình gọi về, Ly Mang và các tộc nhân của hắn nhìn thấy chính là cảnh tượng như thế này: Đạt Ô và hai chiến sĩ canh phòng ở nhà bị ngã ở trong vũng máu, phụ nữ và trẻ nhỏ bị bắt làm tù binh, đồ dự trữ trong hầm ngầm để dùng qua mùa đông bị cướp không còn gì. Bên cạnh đống lửa đang cuồn cuộn khói đen, trên khuôn mặt bị hun khói đen thui của Mộc Thanh và Do Do loang lổ nước mắt.
Tiếng rống giận dữ đòi báo thù cùng với khói đen xông lên bầu trời khi quần cư.
Người ở trong rừng, am hiểu nhất chính là lần theo dấu vết. Từ nhỏ, bọn họ nhất định phải học được cách sử dụng khả năng quan sát nhạy bén nhất, cái mũi nhạy nhất để theo dõi, phát hiện con mồi của mình. Bây giờ, bọn họ phải truy đuổi chính là kẻ địch.
Màn đêm buông xuống, chỉ để lại mấy người ở trạm canh gác, vẫn đắm chìm trong sự đắc ý sau khi cướp đoạt, vào lúc tiếng ngáy của Cương Đột và tộc nhân của hắn nổi lên bốn phía ở nơi dừng chân thì Ly Mang và đám bạn của hắn lén lút tới gần.
Lúc Cương Đột chết, trên khuôn mặt xấu xí mang theo vẻ mặt không thể tin được. Trước khi chết, gã cũng nghĩ không thông, sao Ly Mang và tộc nhân của hắn lại nhận được tin tức nhanh như vậy mà chạy tới nơi này. Dựa vào phỏng đoán trước đó của gã, chờ tới khi buổi tối bọn hắn trở về, biết được tin tức thì dấu vết của đoàn người mình đã bị bóng đêm nuốt chửng rồi. Ít nhất, bọn họ phải chậm hơn mình một đêm hành trình.
Phụ nữ, trẻ em cùng với tài sản của bọn họ bị cướp mất một lần nữa được giành trở về. Trước khi mặt trời dâng lên, bọn họ đã trở về khu quần cư.
Nhưng mà không có ai cười được, ngay cả trẻ nhỏ cũng vậy.
Ly Mang càng hơn thế.
Hắn quỳ gối ở giữa khu đất trống, dường như có chút đờ đẫn mà nhìn về phía trước. Nơi đó, những người phụ nữ vây quanh các thi thể trên đất trống bi thương khóc rống, Nao Nao khóc càng thương tâm hơn.
Thủ lĩnh của hắn và hai tộc nhân anh dũng đã chết ở trong sân nhà. Bởi vì sự sơ suất của hắn.
“Con đàn bà kia là mầm tai họa! Là cô ta dẫn tới tai họa của chúng ta! Đuổi ả đi!”
Một giọng nói sắc bén vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.
Mộc Thanh có chút mờ mịt mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mắt là một bà lão không biết đã trốn tránh ở đâu giờ phút này lại đang đi về phía mình, đào linh phía trên gậy chống va chạm phát ra tiếng vang nặng nề, lúc này mới giật mình, người bà ta nói là mình.
Cô vô ý thức hơi lui về phía sau một bước nhưng rất nhanh phải dừng lại, bởi vì nhận ra ở phía sau mình cũng có người đang đứng.
Sau khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, cô nhận ra gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía mình.
Cô nhìn về phía Ly Mang.
Ly Mang từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, hướng về phía cô mà đi tới.
Rất nhiều năm sau này, khi vây quanh Mộc Thanh là những đứa con của mình, nhìn bọn chúng không buồn không lo mà nô đùa ầm ĩ, cô nhịn không được liền nghĩ, nếu như khi đó Ly Mang không muốn cô, mà là cái mũ lông chim trên đỉnh đầu Đạt Ô và tộc nhân của hắn, vậy thì bây giờ hết thảy sẽ như thế nào?
Đây là một cái giả thiết về vận mệnh rất khó trả lời.
Nhưng bất kể như thế nào, hắn đã chọn cô. Cho nên ở một khắc đó, cô đã tự nói với mình, trong cuộc sống sau này, cô nhất định sẽ không khiến cho hắn có cơ hội hối hận vì khi đó mình đã đi mấy bước về phía cô.