Chương 34
Edit: Thu Beta: Tiểu Tuyền
Khi Mộc Thanh tỉnh dậy, thì Ly Mang đã không còn ở bên cạnh cô.
Cô vội vàng xoay người bước xuống thảm cỏ đi ra khỏi động. Tiểu Hắc bị giật mình tỉnh giấc cũng vội vàng thở hổn hển chạy sát theo sau.
Trời còn rất sớm, cây cối chung quanh núi đều được bao phủ trong một màn sương mỏng.
Dưới chân của cô đã xuất hiện một con đường nhỏ, thoạt nhìn là đi về phía dòng suối. Hai bên đường đi chất đống những cây cỏ vừa bị phạt đến tận gốc, trong không khí tràn ngập mùi cỏ nhàn nhạt, thơm ngát.
Ly Mang đang ở phía trước, cách đó không xa tiếp tục mở đường nhỏ. Bóng dáng của hắn bị sương sớm che khuất, thoạt nhìn có chút mờ mờ.
Bên ngoài động là chỗ cô định nhóm lửa nấu ăn sau này. Cô muốn nhóm lửa, đem mấy tảng thịt ngày hôm qua còn dư lại sấy nóng, chờ chút nữa cho Ly Mang ăn. Đi tới đặt đồ ở phía trước bệ đá kia, mới phát hiện phía trên đã đặt một bao trái cây vừa mới hái, vẫn còn dính giọt sương, trên mặt đất là mấy con mồi vừa mới bắt được.
Mặt trời còn chưa có xuất hiện, trong lúc cô còn đang ngủ thì hắn đã làm được nhiều việc như vậy.
Mộc Thanh dùng đá lửa và ngòi lấy lửa(*) hắn để lại để dẫn lửa, dần dần châm lên một đống lửa.
*Ngòi lấy lửa火绒: hỏa nhung, thường bằng cỏ ngải và diêm tiêu (Theo QT Vivien) Bạn có thể tham khảo thêm tại http://baike.baidu.com/subview/857892/11267850.htm
Mấy ngày trước khi rời khỏi khu quần cư, cô muốn tự mình nấu đồ cho Ly Mang ăn, bây giờ vừa mới học xong nhóm lửa. Trước đó cô đã để ý thấy, người ở đấy có hái một loại cỏ, bọn họ gọi là “hỏa thảo”. Thừa dịp lúc nó còn tươi, ướt, kéo một tầng giống sợi bông(*) ở phía sau hỏa thảo xuống, đặt một sợi dài mảnh phơi khô dưới ánh nắng mặt trời, lúc cần dùng thì vo tròn lại để gần đá lửa, sau đó dùng một hòn đá lửa khác đập vào, những tia lửa nhỏ bắn ra có thể đem ngòi lấy lửa đốt lên. Lúc mới bắt đầu cô còn có chút lóng nga lóng ngóng, tay còn bị tia lửa tóe ra làm bỏng, nhưng mà bây giờ đã thành thạo hơn rồi.
*Hỏa thảo火草: mặt sau phiến lá của hỏa thảo có một tầng sợi màu trắng giống như màng mỏng, nó đan lẫn vào nhau không theo thứ tự, có thể kéo xuống để xe sợi. Có thể pha lẫn với sợi đay, hoặc sợi bông tạo thành vải. Thời cổ đại thường dùng sợi của nó làm mồi dẫn lửa. (Theo http://baike.baidu.com/view/1725556.htm)
*Nhung miên绒棉: nhung có nghĩa là lông tơ, lông măng, chỉ thêu, vải nhung… Miên là bông vải, bông kéo sợi, do editor không biết tiếng Trung, dựa vào QT để edit, không tìm ra từ chính xác của nó, nên tạm dịch là “Sợi bông”.
Sấy nóng thịt xong, Mộc Thanh gọi hắn hai lần, Ly Mang vừa nghe thấy, rất nhanh đã chạy tới đây, hai người liền ăn hết thịt và trái cây còn lại của ngày hôm qua.
Sau khi ăn xong, hai người chậm rãi nói chút chuyện, Mộc Thanh cũng biết chuyện hắn cần làm ngày hôm nay.
Hắn muốn ở trên con đường nối liền khe núi với nơi này đào một cái mương, giống như ở bên ngoài khu quần cư vậy. Nhưng mà không cần phải đào một vòng lớn giống như ở đó.
Địa hình ở đáy cốc này rất có tính bảo vệ, hai bên là vách núi dựng đứng, dòng suối và hạ lưu con sông lớn hợp lại cùng một chỗ, trở thành rãnh trời ngăn cách giữa đáy cốc và rừng nhiệt đới ở phía xa, sau khi vòng qua vách núi, nơi đó là một mảnh đất lớn toàn cây Tật Lê. Mảnh đất Tật Lê lớn như vậy, ngoại trừ chim bay, chỉ sợ là không có loài động vật nào tùy tiện dám đi vào. Cho nên chỉ cần ở phía tây hẻm núi này, đặt một cái bẫy cản trở, mãnh thú cỡ lớn bình thường sẽ rất khó xâm nhập vào từ bên ngoài.
Ly Mang ăn đồ rất nhanh rồi đứng lên đi ra ngoài, hắn nhất định phải nắm chắc thời gian. Chỉ có giải quyết xong vấn đề về an toàn thì khi hắn đi ra ngoài săn bắn, mới có thể yên tâm để cho một mình Mộc Thanh ở đây.
Đào mương phải cần công cụ. Ở đây không có sẵn công cụ. Nhưng chuyện này với Ly Mang mà nói cũng không phải là vấn đề. Ở trong rừng, khắp nơi đều là xác động vật lớn lớn nhỏ nhỏ. Hắn đi mang về mảnh xương bả vai dày và đặc ruột nhặt được vào ngày hôm qua, bây giờ chỉ dùng để đào đất.
Hắn lấy đá mài phẳng một đầu của mảnh xương thành hình dáng của lưỡi dao, sau đó ở trong đống cây còn dư lại mà hắn chặt được ngày hôm qua chọn lựa lấy một đoạn nhỏ, chắc, phù hợp, dùng búa đá tách đầu ở phía dưới ra, cắm mảnh xương vào chỗ lõm, rồi dùng búa nhọn đập thành một cái lỗ, sau đó dùng mẩu gỗ đóng vào trong khe hở, một cái công cụ giống như cuốc đã ra đời.
Rất đơn giản, nhưng ngưỡng mộ mà nhìn Ly Mang. Cô chỉ có chút tiếc nuối vì ở đây không có công cụ đồng thiếc, nếu có thì khi hắn làm những chuyện này hẳn sẽ ít phí sức hơn.
Ly Mang ngẩng đầu thấy nét mặt của cô, theo thói quen lại đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, cười đi về phía lối vào khe hẹp.
Mộc Thanh đi theo nhìn thấy hắn dừng lại ở khúc quanh rẽ vào khe hẹp ngày hôm qua. Khoảng cách giữa hai bên ở đó là nhỏ nhất, chiều rộng khoảng bốn, năm người sóng vai, dưới đất tràn đầy cây cỏ dại, hoa dại mềm nát mục rữa. Xem ra hắn muốn đào mương ở đây rồi.
Mặt trời dần dần lên cao. Mộc Thanh nhìn hắn đào mương một hồi mới nhớ ra trong sơn động còn mấy con mồi đang chờ xử lý, lên tiếng dặn dò hắn xong liền đi về.
Sáng sớm Ly Mang đã săn được một con thỏ rừng và một con thú nhìn bề ngoài bù xù giống như là báo. Mộc Thanh đoán chừng con thỏ và báo này đều bị bắt lúc đang ở trong hang của mình.
Cũng may bọn chúng cũng không động đậy nữa, cho nên cô mới dám ôm tới bờ suối để giết mổ.
Trước đây, những việc này đều là của Ly Mang. Nhưng mà bây giờ cô muốn học làm.
Mộc Thanh dùng dao ở trong tay mổ bụng nó, lấy nội tạng, sau đó từ từ lột bỏ da lông, rửa sạch vết máu và thịt thừa còn dính lại ở phía trên, đặt sang bên cạnh phơi nắng.
Thời tiết sắp lạnh rồi, bọn họ cần da thú cho mùa đông. Cho dù giống như da thỏ rừng cũng tốt, tích được mấy tấm cô có thể ghép thành miếng lớn.
Động tác của cô rất vụng về, cho nên mất nhiều thời gian mới có thể dọn dẹp xong, đem thịt đặt ở trên hòn đá cạnh dòng suối, cắt thành mấy khối, rồi dùng lá cây bọc lại, mang về trong động đặt ở bên cạnh đống lửa, giữ lại ăn ngày hôm nay.
Khắp đáy cốc đều là cành khô lá úa, Mộc Thanh nhặt được rất nhiều mang tới đây, rải ra phơi ở trên mặt đất. Đến khi phơi khô rồi là có thể dùng để nhóm lửa.
Trong lúc cô làm những chuyện này thì có chạy tới chỗ Ly Mang vài lần. Dùng cái sọ dừa đưa nước cho hắn, lau mồ hôi cho hắn, hoặc vốn không có việc gì, chỉ là muốn nhìn hắn một chút mà thôi.
Cái mương đã được đào cao đến đầu gối hắn, đường kính ước chừng 3-4m.
Mặt trời lên cao, lúc chiếu lên cái lưng trần trụi rắn chắc của hắn thì nó tỏa sáng lấp lánh, đó là mồ hôi chiết xạ ra.
Ly Mang một hơi uống hết nước đựng trong vỏ dừa cô mang tới, phất tay bảo cô về nghỉ ngơi.
Mộc Thanh rất nghe lời đi trở về. Nhưng cô không có nghỉ ngơi, mà đi cắt rất nhiều dây, dùng dao cắt như hình chữ thập để tách ra thành những sợi dây thừng nhỏ, kết thành dây thừng dài. Chờ đến khi sợi dây mảnh đủ nhiều, cô bắt tay đan thành cái lưới.
*Mộc Thanh cắt cây leo, thân nó là sợi dài, sau khi cắt, dùng dao khía hình chữ thập/dấu ‘+’ ở trên mặt cắt, từ đó chia ra thành bốn sợi nhỏ.
Đan lưới cũng không tính là việc khó, chỉ cần đen một sợi dây theo thứ tự, đan một sợi ngang ở trên, một sợi dọc đan vào thắt lại, lặp đi lặp lại là được.
Cô đan được một tấm lưới rất dài.
Vừa nãy, lúc giết mổ thú rừng, cô chú ý thấy trong dòng suối thỉnh thoảng lại có cá bơi qua, gặp phải chỗ nước chảy xiết còn nổi lên trên mặt nước.
Cô không có bản lãnh của Ly Mang, có thể dùng đầu nhọn của gậy gỗ để xiên cá, nhưng cô biết dùng lưới.
Mộc Thanh xuống nước, đem lưới móc vào trên đầu hai tảng đá ở hai bên bờ suối.
Chờ tới khi cô bố trí xong cái lưới thì phát hiện ra Tiểu Hắc vốn luôn đi theo bên cạnh người cô giờ lại không thấy đâu. Cho là nó lại giống như tối ngày hôm qua, chuồn đi chơi một mình, đợi chút nữa tự nhiên sẽ trở về nên cũng không để tâm, cô đang muốn rời đi, lại mơ hồ nghe thấy ở phía trước truyền tới tiếng ngaoo ngaoo, thoạt nghe có vẻ có chút thống khổ nên vội vàng tìm đến.
Mộc Thanh men theo vách núi đi tới ngã rẽ cuối cùng, nhìn thấy Tiểu Hắc bị vây ở dưới một mảng cây Tật Lê lớn. Cũng không biết là nó nghịch như thế nào mà lại chui vào đó, bây giờ muốn đi ra, lại bị cây Tật Lê bao vây, cho nên mới vội vàng ngao ngao kêu loạn.
Tiểu Hắc thấy Mộc Thanh tới, kêu càng trầm bổng, con mắt đen nhánh nhìn cô tựa như đang xin rủ lòng thương.
Mộc Thanh vừa tức giận vừa buồn cười, vội vàng bẻ một cánh cây tới, đẩy cây Tật Lê đang đè ở trên lưng Tiểu Hắc ra. Tiểu Hoắc thoát khỏi sự vây hãm, huỳnh huỵch chui ra một cái, dùng thân thể cọ qua cọ lại ở bên chân của cô.
Mộc Thanh ngồi xổm xuống, thấy sau lưng nó bị mấy cây Tật Lê đâm vào, ngay cả bộ lông màu đen cũng bị cạo mất mấy đám. Cô có chút đau lòng, vội vàng dùng tay nhặt cây Tật Lê ở trên lưng nó, cẩn thận rút ra.
Tiểu Hắc đột nhiên nhảy lên, chồm tới đầu gối của cô, đột nhiên lè lưỡi ra, liếm mặt Mộc Thanh.
Mộc Thanh bị bất ngờ, không kịp phòng bị, bị đầu lưỡi lành lạnh ẩm ướt của nó liếm, nửa khuôn mặt đều là nước miếng, vừa ngứa lại vừa trơn, nhịn không được liền bật cười khanh khách.
Cô đột nhiên ngừng cười.
Cô nếm được một ít vị mặn ở trên môi của mình.
Mặc dù vị mặn này rất nhạt, nhưng vị giác ở đầu lưỡi của cô đã trải qua hai tháng ăn nhạt vẫn nhạy cảm nắm được nó.
Cô nhịn không được, một lần nữa đưa lưỡi ra liếm môi của mình một chút.
Mộc Thanh cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng nhanh một chút.
Cô lập tức nắm đầu của Tiểu Hắc, duỗi ngón tay trỏ ra lau cái miệng còn ướt nhẹp của nó, sau đó đưa tới lưỡi của mình.
Không sai. Là mùi vị của muối.
Một Thanh bất chợt đứng lên, làm Tiểu Hắc bị té ở trên mặt đất lăn vòng vòng, tưởng là nữ chủ nhân đang đùa giỡn với mình nên nó kêu kêu gào gào mà dùng sức dùng chân sau đứng lên muốn lay lay chân cô, nhưng lại chụp hụt.
Mộc Thanh đã đi về chỗ mảnh Tật Lê vừa rồi Tiểu Hắc đã bị bao vây.
Cô nằm sấp ở trên mặt đất, đưa tay cẩn thận tìm cây Tật Lê ở trong đất, gảy ra một ít bùn, đưa đến bên miệng dùng lưỡi liếm.
Mùi vị quen thuộc đã lâu…
Trong nháy mắt này, cô xúc động gần như muốn nhảy dựng lên.
Cô lại có thể tìm ra muối.
Vào ngày thứ hai cô đến nhà mới.
Đây có lẽ có thể xem là một điềm tốt, báo hiệu từ nay về sau cô với Ly Mang nhất định có thể thuận lợi sinh sống ở nơi này.
Cô chợt ôm lấy Tiểu Hoắc vẫn còn đi vòng vòng quanh người cô, ra sức sờ sờ đầu nó, sau đó đứng dậy nhanh chóng đi vào trong sơn động lấy búa đá của Ly Mang ra.
Cô chặt một mảnh Tật Lê, không ngừng đào xuống đất đá cứng rắn.
Cô chú ý tới một lớp sương thể(*) nho nhỏ màu xám đen bám vào mặt ngoài đất đá phía dưới, nếu như không nhìn kỹ, sẽ cho là đó chính là hạt cát.
*Sương thể霜体: nó giống như một lớp bụi phấn.
Cô lấy một viên lên, bỏ vào trên đầu lưỡi của mình.
Tinh thể đã bị nước bọt của cô hòa tan rất nhanh, cái vị mặn mặn chát chát tràn ngập trên đầu lưỡi cô.
Phía sau vách núi, bên dưới một mảnh lớn Tật Lê, rất có khả năng đây chính là một mỏ muối(*) cỡ nhỏ, có lẽ vừa rồi cô nếm là thạch diêm(*). Thì ra là ngàn vạn năm trước, nước muối bị niêm phong ở trong đáy cốc bốc hơi lên, từ từ hình thành mỏ muối.
*Lỗ sàng卤床: đất mặn, mỏ muối (Muối bởi trời sinh ra tự nhiên gọi là lỗ 鹵, bởi người làm ra gọi là diêm 鹽)
*Thạch diêm石盐: Diêm là muối, Thạch là đá, nhưng “cái gì không dùng được cũng gọi là thạch. Như thạch điền 石田 ruộng không cầy cấy được”, do đó, Thạch diêm có thể tạm hiểu là muối này không thể dùng được, phải qua tinh chế mới có thể dùng. (Dựa theo QT Vivien)
Mộc Thanh không cần biết nhiều như vậy, cô biết đây chính là muối. Vậy là đủ rồi.
Cô dùng dao nhỏ của mình cạo lớp sương thể ở mặt ngoài đất đá xuống, bỏ vào trong vỏ dừa cô vừa mới mang tới.
Dần dần, sương thể cô góp nhặt được nửa cái sọ dừa.
Bây giờ những sương thể này bị trộn lẫn rất nhiều tạp chất, cho nên có màu xám đen.
Cô cần phải tìm cách làm cho diêm sương(*) này sạch sẽ một chút.
Cô tìm kiếm ở dưới chân vách núi một hồi, tìm được một phiến đá mỏng, ở giữa bởi vì bị phong hóa(**) mà hơi lõm vào trong một chút.
Mộc Thanh vội vàng trở về sơn động, chọn một cái vỏ dừa lớn hơn, cho vào một ít nước, lấy diêm sương hòa tan vào trong đó, khuấy thành nước chát(***).
*Diêm sương盐霜: diêm sương hoàn toàn khác với sương muối, diêm sương có thể hiểu là lớp muối mỏng như sương, nhưng sương muối lại là hiện tượng hơi nước đóng băng thành các hạt nhỏ và trắng như muối ngay trên mặt đất hay bề mặt cây cỏ hoặc các vật thể khác khi không khí trên đó ẩm và lạnh.
**Phong hóa风化: hiện tượng xói mòn do sức gió.
***Diêm lỗ盐卤: nước chát là dung dịch màu đen còn lại khi nấu muối, vị đắng có chứa chất độc. Có thể làm sữa đậu nành đông lại thành đậu hũ (Theo QT Vivien).
Cô lấy tay chấm một chút bỏ vào trong miệng để nếm, mặn đắng.
Nhưng đây cũng là mùi vị tuyệt vời nhất mà cô có thể cảm nhận được.
Trong nước chát bây giờ vẫn còn rất bẩn, chẳng những màu sắc biến thành màu đen, cô dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tạp chất, đất cát ở bên trong. Cần phải loại bỏ cái này trước.
Không có công cụ để lọc, thứ cô có thể nghĩ đến chính là áo của cô.
Cô cởi áo ra, đến bên bờ suối giặt giũ sạch sẽ, sau đó đi về trong động.
Ở đây ngoại trừ Ly Mang và Tiểu Hắc ra, thỉnh thoảng sẽ gặp một ít động vật nhỏ bị bọn họ mới tới hù dọa, nhanh chóng xẹt qua bụi cỏ, cây cối, thậm chí cô còn không kịp nhìn rõ rốt cuộc đó là con gì, ngoài ra còn có trời đất và rừng nhiệt đới rậm rạp ở xa xa. Cho nên không có quần áo để che đậy thân thể, ngoại trừ cảm giác có chút quái dị, thì cũng không phải là vấn đề lớn.
Cô nằm sấp ở trên mặt đất, dùng một tấm vải ở trên góc áo lọc dần dần, lọc được hai lần, thì nhận ra nước chát ở trong nửa cái sọ dừa đã tương đối sạch sẽ.
Quần áo bị dính nước chát, nếu không giặt sạch sẽ, rất dễ bị giòn, cho nên cô lập tức đến bên cạnh dòng suối giặt sạch quần áo. Sau đó treo lên phơi nắng.
Cô trở về động, nhóm lửa, lấy phiến đá vừa nhặt được gác ở trên đống lửa.
Chỗ trũng ở trên phiến đá rất nông, mới đổ một phần ba nước chát ở trong sọ dừa đã đầy rồi. Nhưng không sao, cô có thể đun thêm mấy lần.
Ngọn lửa liếm mặt dưới của phiến đá làm nước ở bên trong chỗ trũng từ từ sôi, bốc hơi lên. Đun cạn tất cả nước xong, Mộc Thanh nhìn thấy ở dưới đáy chỗ trũng bám vào một tầng tinh thể màu xám trắng.
Cô đã có được phần muối ăn đầu tiên.
Có muối, chẳng những bọn họ có thể vĩnh biệt cái mùi vị nhạt nhẽo, không cần uống canh máu có mùi tanh nồng nặc, quan trọng hơn chính là cô có thể bảo quản đồ ăn rất tốt.
Cô hưng phấn mà hét to một tiếng, gần như muốn lập tức chạy tới chỗ Ly Mang, nói cho hắn biết cái tin tức tốt này. Người đã chạy ra khỏi cửa động được một đoạn nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Hay là chờ hắn tự mình ăn đồ ăn có tẩm muối rồi nói sau. Cô muốn xem phản ứng của hắn với cái loại mùi vị mới lạ này.
Tiểu Hắc chạy vội theo Mộc Thanh một hồi, chợt cứ thế mà thu chân lại giống cô, nó không hiểu chuyện gì đã xảy ra, quay đầu lại nhìn Mộc Thanh kêu mấy tiếng.
Cả buổi trời Ly Mang không thấy Mộc Thanh đi tới lởn vởn bên cạnh mình, nên có chút không yên lòng. Thực ra hắn vẫn rất thích cảm giác cô đi loanh quanh bên cạnh mình. Cộng thêm cái lưỡi cuốc làm bằng xương có chút cùn, cho nên khiêng về muốn gặp cô một chút, thuận tiện lại mài lưỡi cuốc.
Hắn đến cửa động, thấy một cảnh tượng hắn không ngờ.
Ở bên trên ngọn lửa, có một phiến đá không biết đang nấu cái gì đó, đang ùng ục mà bốc khói trắng lên trên. Mộc Thanh của hắn đang cởi trần, nằm rạp ở trên mặt đất thổi lửa, bờ mông tròn trịa vểnh lên hướng về phía hắn.
Edit: Thu Beta: Tiểu Tuyền
Khi Mộc Thanh tỉnh dậy, thì Ly Mang đã không còn ở bên cạnh cô.
Cô vội vàng xoay người bước xuống thảm cỏ đi ra khỏi động. Tiểu Hắc bị giật mình tỉnh giấc cũng vội vàng thở hổn hển chạy sát theo sau.
Trời còn rất sớm, cây cối chung quanh núi đều được bao phủ trong một màn sương mỏng.
Dưới chân của cô đã xuất hiện một con đường nhỏ, thoạt nhìn là đi về phía dòng suối. Hai bên đường đi chất đống những cây cỏ vừa bị phạt đến tận gốc, trong không khí tràn ngập mùi cỏ nhàn nhạt, thơm ngát.
Ly Mang đang ở phía trước, cách đó không xa tiếp tục mở đường nhỏ. Bóng dáng của hắn bị sương sớm che khuất, thoạt nhìn có chút mờ mờ.
Bên ngoài động là chỗ cô định nhóm lửa nấu ăn sau này. Cô muốn nhóm lửa, đem mấy tảng thịt ngày hôm qua còn dư lại sấy nóng, chờ chút nữa cho Ly Mang ăn. Đi tới đặt đồ ở phía trước bệ đá kia, mới phát hiện phía trên đã đặt một bao trái cây vừa mới hái, vẫn còn dính giọt sương, trên mặt đất là mấy con mồi vừa mới bắt được.
Mặt trời còn chưa có xuất hiện, trong lúc cô còn đang ngủ thì hắn đã làm được nhiều việc như vậy.
Mộc Thanh dùng đá lửa và ngòi lấy lửa(*) hắn để lại để dẫn lửa, dần dần châm lên một đống lửa.
*Ngòi lấy lửa火绒: hỏa nhung, thường bằng cỏ ngải và diêm tiêu (Theo QT Vivien) Bạn có thể tham khảo thêm tại http://baike.baidu.com/subview/857892/11267850.htm
Mấy ngày trước khi rời khỏi khu quần cư, cô muốn tự mình nấu đồ cho Ly Mang ăn, bây giờ vừa mới học xong nhóm lửa. Trước đó cô đã để ý thấy, người ở đấy có hái một loại cỏ, bọn họ gọi là “hỏa thảo”. Thừa dịp lúc nó còn tươi, ướt, kéo một tầng giống sợi bông(*) ở phía sau hỏa thảo xuống, đặt một sợi dài mảnh phơi khô dưới ánh nắng mặt trời, lúc cần dùng thì vo tròn lại để gần đá lửa, sau đó dùng một hòn đá lửa khác đập vào, những tia lửa nhỏ bắn ra có thể đem ngòi lấy lửa đốt lên. Lúc mới bắt đầu cô còn có chút lóng nga lóng ngóng, tay còn bị tia lửa tóe ra làm bỏng, nhưng mà bây giờ đã thành thạo hơn rồi.
*Hỏa thảo火草: mặt sau phiến lá của hỏa thảo có một tầng sợi màu trắng giống như màng mỏng, nó đan lẫn vào nhau không theo thứ tự, có thể kéo xuống để xe sợi. Có thể pha lẫn với sợi đay, hoặc sợi bông tạo thành vải. Thời cổ đại thường dùng sợi của nó làm mồi dẫn lửa. (Theo http://baike.baidu.com/view/1725556.htm)
*Nhung miên绒棉: nhung có nghĩa là lông tơ, lông măng, chỉ thêu, vải nhung… Miên là bông vải, bông kéo sợi, do editor không biết tiếng Trung, dựa vào QT để edit, không tìm ra từ chính xác của nó, nên tạm dịch là “Sợi bông”.
Sấy nóng thịt xong, Mộc Thanh gọi hắn hai lần, Ly Mang vừa nghe thấy, rất nhanh đã chạy tới đây, hai người liền ăn hết thịt và trái cây còn lại của ngày hôm qua.
Sau khi ăn xong, hai người chậm rãi nói chút chuyện, Mộc Thanh cũng biết chuyện hắn cần làm ngày hôm nay.
Hắn muốn ở trên con đường nối liền khe núi với nơi này đào một cái mương, giống như ở bên ngoài khu quần cư vậy. Nhưng mà không cần phải đào một vòng lớn giống như ở đó.
Địa hình ở đáy cốc này rất có tính bảo vệ, hai bên là vách núi dựng đứng, dòng suối và hạ lưu con sông lớn hợp lại cùng một chỗ, trở thành rãnh trời ngăn cách giữa đáy cốc và rừng nhiệt đới ở phía xa, sau khi vòng qua vách núi, nơi đó là một mảnh đất lớn toàn cây Tật Lê. Mảnh đất Tật Lê lớn như vậy, ngoại trừ chim bay, chỉ sợ là không có loài động vật nào tùy tiện dám đi vào. Cho nên chỉ cần ở phía tây hẻm núi này, đặt một cái bẫy cản trở, mãnh thú cỡ lớn bình thường sẽ rất khó xâm nhập vào từ bên ngoài.
Ly Mang ăn đồ rất nhanh rồi đứng lên đi ra ngoài, hắn nhất định phải nắm chắc thời gian. Chỉ có giải quyết xong vấn đề về an toàn thì khi hắn đi ra ngoài săn bắn, mới có thể yên tâm để cho một mình Mộc Thanh ở đây.
Đào mương phải cần công cụ. Ở đây không có sẵn công cụ. Nhưng chuyện này với Ly Mang mà nói cũng không phải là vấn đề. Ở trong rừng, khắp nơi đều là xác động vật lớn lớn nhỏ nhỏ. Hắn đi mang về mảnh xương bả vai dày và đặc ruột nhặt được vào ngày hôm qua, bây giờ chỉ dùng để đào đất.
Hắn lấy đá mài phẳng một đầu của mảnh xương thành hình dáng của lưỡi dao, sau đó ở trong đống cây còn dư lại mà hắn chặt được ngày hôm qua chọn lựa lấy một đoạn nhỏ, chắc, phù hợp, dùng búa đá tách đầu ở phía dưới ra, cắm mảnh xương vào chỗ lõm, rồi dùng búa nhọn đập thành một cái lỗ, sau đó dùng mẩu gỗ đóng vào trong khe hở, một cái công cụ giống như cuốc đã ra đời.
Rất đơn giản, nhưng ngưỡng mộ mà nhìn Ly Mang. Cô chỉ có chút tiếc nuối vì ở đây không có công cụ đồng thiếc, nếu có thì khi hắn làm những chuyện này hẳn sẽ ít phí sức hơn.
Ly Mang ngẩng đầu thấy nét mặt của cô, theo thói quen lại đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, cười đi về phía lối vào khe hẹp.
Mộc Thanh đi theo nhìn thấy hắn dừng lại ở khúc quanh rẽ vào khe hẹp ngày hôm qua. Khoảng cách giữa hai bên ở đó là nhỏ nhất, chiều rộng khoảng bốn, năm người sóng vai, dưới đất tràn đầy cây cỏ dại, hoa dại mềm nát mục rữa. Xem ra hắn muốn đào mương ở đây rồi.
Mặt trời dần dần lên cao. Mộc Thanh nhìn hắn đào mương một hồi mới nhớ ra trong sơn động còn mấy con mồi đang chờ xử lý, lên tiếng dặn dò hắn xong liền đi về.
Sáng sớm Ly Mang đã săn được một con thỏ rừng và một con thú nhìn bề ngoài bù xù giống như là báo. Mộc Thanh đoán chừng con thỏ và báo này đều bị bắt lúc đang ở trong hang của mình.
Cũng may bọn chúng cũng không động đậy nữa, cho nên cô mới dám ôm tới bờ suối để giết mổ.
Trước đây, những việc này đều là của Ly Mang. Nhưng mà bây giờ cô muốn học làm.
Mộc Thanh dùng dao ở trong tay mổ bụng nó, lấy nội tạng, sau đó từ từ lột bỏ da lông, rửa sạch vết máu và thịt thừa còn dính lại ở phía trên, đặt sang bên cạnh phơi nắng.
Thời tiết sắp lạnh rồi, bọn họ cần da thú cho mùa đông. Cho dù giống như da thỏ rừng cũng tốt, tích được mấy tấm cô có thể ghép thành miếng lớn.
Động tác của cô rất vụng về, cho nên mất nhiều thời gian mới có thể dọn dẹp xong, đem thịt đặt ở trên hòn đá cạnh dòng suối, cắt thành mấy khối, rồi dùng lá cây bọc lại, mang về trong động đặt ở bên cạnh đống lửa, giữ lại ăn ngày hôm nay.
Khắp đáy cốc đều là cành khô lá úa, Mộc Thanh nhặt được rất nhiều mang tới đây, rải ra phơi ở trên mặt đất. Đến khi phơi khô rồi là có thể dùng để nhóm lửa.
Trong lúc cô làm những chuyện này thì có chạy tới chỗ Ly Mang vài lần. Dùng cái sọ dừa đưa nước cho hắn, lau mồ hôi cho hắn, hoặc vốn không có việc gì, chỉ là muốn nhìn hắn một chút mà thôi.
Cái mương đã được đào cao đến đầu gối hắn, đường kính ước chừng 3-4m.
Mặt trời lên cao, lúc chiếu lên cái lưng trần trụi rắn chắc của hắn thì nó tỏa sáng lấp lánh, đó là mồ hôi chiết xạ ra.
Ly Mang một hơi uống hết nước đựng trong vỏ dừa cô mang tới, phất tay bảo cô về nghỉ ngơi.
Mộc Thanh rất nghe lời đi trở về. Nhưng cô không có nghỉ ngơi, mà đi cắt rất nhiều dây, dùng dao cắt như hình chữ thập để tách ra thành những sợi dây thừng nhỏ, kết thành dây thừng dài. Chờ đến khi sợi dây mảnh đủ nhiều, cô bắt tay đan thành cái lưới.
*Mộc Thanh cắt cây leo, thân nó là sợi dài, sau khi cắt, dùng dao khía hình chữ thập/dấu ‘+’ ở trên mặt cắt, từ đó chia ra thành bốn sợi nhỏ.
Đan lưới cũng không tính là việc khó, chỉ cần đen một sợi dây theo thứ tự, đan một sợi ngang ở trên, một sợi dọc đan vào thắt lại, lặp đi lặp lại là được.
Cô đan được một tấm lưới rất dài.
Vừa nãy, lúc giết mổ thú rừng, cô chú ý thấy trong dòng suối thỉnh thoảng lại có cá bơi qua, gặp phải chỗ nước chảy xiết còn nổi lên trên mặt nước.
Cô không có bản lãnh của Ly Mang, có thể dùng đầu nhọn của gậy gỗ để xiên cá, nhưng cô biết dùng lưới.
Mộc Thanh xuống nước, đem lưới móc vào trên đầu hai tảng đá ở hai bên bờ suối.
Chờ tới khi cô bố trí xong cái lưới thì phát hiện ra Tiểu Hắc vốn luôn đi theo bên cạnh người cô giờ lại không thấy đâu. Cho là nó lại giống như tối ngày hôm qua, chuồn đi chơi một mình, đợi chút nữa tự nhiên sẽ trở về nên cũng không để tâm, cô đang muốn rời đi, lại mơ hồ nghe thấy ở phía trước truyền tới tiếng ngaoo ngaoo, thoạt nghe có vẻ có chút thống khổ nên vội vàng tìm đến.
Mộc Thanh men theo vách núi đi tới ngã rẽ cuối cùng, nhìn thấy Tiểu Hắc bị vây ở dưới một mảng cây Tật Lê lớn. Cũng không biết là nó nghịch như thế nào mà lại chui vào đó, bây giờ muốn đi ra, lại bị cây Tật Lê bao vây, cho nên mới vội vàng ngao ngao kêu loạn.
Tiểu Hắc thấy Mộc Thanh tới, kêu càng trầm bổng, con mắt đen nhánh nhìn cô tựa như đang xin rủ lòng thương.
Mộc Thanh vừa tức giận vừa buồn cười, vội vàng bẻ một cánh cây tới, đẩy cây Tật Lê đang đè ở trên lưng Tiểu Hắc ra. Tiểu Hoắc thoát khỏi sự vây hãm, huỳnh huỵch chui ra một cái, dùng thân thể cọ qua cọ lại ở bên chân của cô.
Mộc Thanh ngồi xổm xuống, thấy sau lưng nó bị mấy cây Tật Lê đâm vào, ngay cả bộ lông màu đen cũng bị cạo mất mấy đám. Cô có chút đau lòng, vội vàng dùng tay nhặt cây Tật Lê ở trên lưng nó, cẩn thận rút ra.
Tiểu Hắc đột nhiên nhảy lên, chồm tới đầu gối của cô, đột nhiên lè lưỡi ra, liếm mặt Mộc Thanh.
Mộc Thanh bị bất ngờ, không kịp phòng bị, bị đầu lưỡi lành lạnh ẩm ướt của nó liếm, nửa khuôn mặt đều là nước miếng, vừa ngứa lại vừa trơn, nhịn không được liền bật cười khanh khách.
Cô đột nhiên ngừng cười.
Cô nếm được một ít vị mặn ở trên môi của mình.
Mặc dù vị mặn này rất nhạt, nhưng vị giác ở đầu lưỡi của cô đã trải qua hai tháng ăn nhạt vẫn nhạy cảm nắm được nó.
Cô nhịn không được, một lần nữa đưa lưỡi ra liếm môi của mình một chút.
Mộc Thanh cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng nhanh một chút.
Cô lập tức nắm đầu của Tiểu Hắc, duỗi ngón tay trỏ ra lau cái miệng còn ướt nhẹp của nó, sau đó đưa tới lưỡi của mình.
Không sai. Là mùi vị của muối.
Một Thanh bất chợt đứng lên, làm Tiểu Hắc bị té ở trên mặt đất lăn vòng vòng, tưởng là nữ chủ nhân đang đùa giỡn với mình nên nó kêu kêu gào gào mà dùng sức dùng chân sau đứng lên muốn lay lay chân cô, nhưng lại chụp hụt.
Mộc Thanh đã đi về chỗ mảnh Tật Lê vừa rồi Tiểu Hắc đã bị bao vây.
Cô nằm sấp ở trên mặt đất, đưa tay cẩn thận tìm cây Tật Lê ở trong đất, gảy ra một ít bùn, đưa đến bên miệng dùng lưỡi liếm.
Mùi vị quen thuộc đã lâu…
Trong nháy mắt này, cô xúc động gần như muốn nhảy dựng lên.
Cô lại có thể tìm ra muối.
Vào ngày thứ hai cô đến nhà mới.
Đây có lẽ có thể xem là một điềm tốt, báo hiệu từ nay về sau cô với Ly Mang nhất định có thể thuận lợi sinh sống ở nơi này.
Cô chợt ôm lấy Tiểu Hoắc vẫn còn đi vòng vòng quanh người cô, ra sức sờ sờ đầu nó, sau đó đứng dậy nhanh chóng đi vào trong sơn động lấy búa đá của Ly Mang ra.
Cô chặt một mảnh Tật Lê, không ngừng đào xuống đất đá cứng rắn.
Cô chú ý tới một lớp sương thể(*) nho nhỏ màu xám đen bám vào mặt ngoài đất đá phía dưới, nếu như không nhìn kỹ, sẽ cho là đó chính là hạt cát.
*Sương thể霜体: nó giống như một lớp bụi phấn.
Cô lấy một viên lên, bỏ vào trên đầu lưỡi của mình.
Tinh thể đã bị nước bọt của cô hòa tan rất nhanh, cái vị mặn mặn chát chát tràn ngập trên đầu lưỡi cô.
Phía sau vách núi, bên dưới một mảnh lớn Tật Lê, rất có khả năng đây chính là một mỏ muối(*) cỡ nhỏ, có lẽ vừa rồi cô nếm là thạch diêm(*). Thì ra là ngàn vạn năm trước, nước muối bị niêm phong ở trong đáy cốc bốc hơi lên, từ từ hình thành mỏ muối.
*Lỗ sàng卤床: đất mặn, mỏ muối (Muối bởi trời sinh ra tự nhiên gọi là lỗ 鹵, bởi người làm ra gọi là diêm 鹽)
*Thạch diêm石盐: Diêm là muối, Thạch là đá, nhưng “cái gì không dùng được cũng gọi là thạch. Như thạch điền 石田 ruộng không cầy cấy được”, do đó, Thạch diêm có thể tạm hiểu là muối này không thể dùng được, phải qua tinh chế mới có thể dùng. (Dựa theo QT Vivien)
Mộc Thanh không cần biết nhiều như vậy, cô biết đây chính là muối. Vậy là đủ rồi.
Cô dùng dao nhỏ của mình cạo lớp sương thể ở mặt ngoài đất đá xuống, bỏ vào trong vỏ dừa cô vừa mới mang tới.
Dần dần, sương thể cô góp nhặt được nửa cái sọ dừa.
Bây giờ những sương thể này bị trộn lẫn rất nhiều tạp chất, cho nên có màu xám đen.
Cô cần phải tìm cách làm cho diêm sương(*) này sạch sẽ một chút.
Cô tìm kiếm ở dưới chân vách núi một hồi, tìm được một phiến đá mỏng, ở giữa bởi vì bị phong hóa(**) mà hơi lõm vào trong một chút.
Mộc Thanh vội vàng trở về sơn động, chọn một cái vỏ dừa lớn hơn, cho vào một ít nước, lấy diêm sương hòa tan vào trong đó, khuấy thành nước chát(***).
*Diêm sương盐霜: diêm sương hoàn toàn khác với sương muối, diêm sương có thể hiểu là lớp muối mỏng như sương, nhưng sương muối lại là hiện tượng hơi nước đóng băng thành các hạt nhỏ và trắng như muối ngay trên mặt đất hay bề mặt cây cỏ hoặc các vật thể khác khi không khí trên đó ẩm và lạnh.
**Phong hóa风化: hiện tượng xói mòn do sức gió.
***Diêm lỗ盐卤: nước chát là dung dịch màu đen còn lại khi nấu muối, vị đắng có chứa chất độc. Có thể làm sữa đậu nành đông lại thành đậu hũ (Theo QT Vivien).
Cô lấy tay chấm một chút bỏ vào trong miệng để nếm, mặn đắng.
Nhưng đây cũng là mùi vị tuyệt vời nhất mà cô có thể cảm nhận được.
Trong nước chát bây giờ vẫn còn rất bẩn, chẳng những màu sắc biến thành màu đen, cô dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tạp chất, đất cát ở bên trong. Cần phải loại bỏ cái này trước.
Không có công cụ để lọc, thứ cô có thể nghĩ đến chính là áo của cô.
Cô cởi áo ra, đến bên bờ suối giặt giũ sạch sẽ, sau đó đi về trong động.
Ở đây ngoại trừ Ly Mang và Tiểu Hắc ra, thỉnh thoảng sẽ gặp một ít động vật nhỏ bị bọn họ mới tới hù dọa, nhanh chóng xẹt qua bụi cỏ, cây cối, thậm chí cô còn không kịp nhìn rõ rốt cuộc đó là con gì, ngoài ra còn có trời đất và rừng nhiệt đới rậm rạp ở xa xa. Cho nên không có quần áo để che đậy thân thể, ngoại trừ cảm giác có chút quái dị, thì cũng không phải là vấn đề lớn.
Cô nằm sấp ở trên mặt đất, dùng một tấm vải ở trên góc áo lọc dần dần, lọc được hai lần, thì nhận ra nước chát ở trong nửa cái sọ dừa đã tương đối sạch sẽ.
Quần áo bị dính nước chát, nếu không giặt sạch sẽ, rất dễ bị giòn, cho nên cô lập tức đến bên cạnh dòng suối giặt sạch quần áo. Sau đó treo lên phơi nắng.
Cô trở về động, nhóm lửa, lấy phiến đá vừa nhặt được gác ở trên đống lửa.
Chỗ trũng ở trên phiến đá rất nông, mới đổ một phần ba nước chát ở trong sọ dừa đã đầy rồi. Nhưng không sao, cô có thể đun thêm mấy lần.
Ngọn lửa liếm mặt dưới của phiến đá làm nước ở bên trong chỗ trũng từ từ sôi, bốc hơi lên. Đun cạn tất cả nước xong, Mộc Thanh nhìn thấy ở dưới đáy chỗ trũng bám vào một tầng tinh thể màu xám trắng.
Cô đã có được phần muối ăn đầu tiên.
Có muối, chẳng những bọn họ có thể vĩnh biệt cái mùi vị nhạt nhẽo, không cần uống canh máu có mùi tanh nồng nặc, quan trọng hơn chính là cô có thể bảo quản đồ ăn rất tốt.
Cô hưng phấn mà hét to một tiếng, gần như muốn lập tức chạy tới chỗ Ly Mang, nói cho hắn biết cái tin tức tốt này. Người đã chạy ra khỏi cửa động được một đoạn nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Hay là chờ hắn tự mình ăn đồ ăn có tẩm muối rồi nói sau. Cô muốn xem phản ứng của hắn với cái loại mùi vị mới lạ này.
Tiểu Hắc chạy vội theo Mộc Thanh một hồi, chợt cứ thế mà thu chân lại giống cô, nó không hiểu chuyện gì đã xảy ra, quay đầu lại nhìn Mộc Thanh kêu mấy tiếng.
Cả buổi trời Ly Mang không thấy Mộc Thanh đi tới lởn vởn bên cạnh mình, nên có chút không yên lòng. Thực ra hắn vẫn rất thích cảm giác cô đi loanh quanh bên cạnh mình. Cộng thêm cái lưỡi cuốc làm bằng xương có chút cùn, cho nên khiêng về muốn gặp cô một chút, thuận tiện lại mài lưỡi cuốc.
Hắn đến cửa động, thấy một cảnh tượng hắn không ngờ.
Ở bên trên ngọn lửa, có một phiến đá không biết đang nấu cái gì đó, đang ùng ục mà bốc khói trắng lên trên. Mộc Thanh của hắn đang cởi trần, nằm rạp ở trên mặt đất thổi lửa, bờ mông tròn trịa vểnh lên hướng về phía hắn.