Viên Mãn

Chương 1: Bó hoa cô dâu

Rạng sáng, Lục Hạo mới từ đơn vị đi ra ngoài, tay cầm một túi văn kiện đựng tài liệu, dẫn theo thư kí lái chiếc Land Rover đi như bay, đến sân bay rút chìa khóa xe ném cho thư kí, vội vàng lên máy bay đến thành phố X.

 

Tuy vội vàng, nhưng ở ngoài mặt, Lục Hạo tuyệt đối sẽ không để cho người khác cảm thấy là mình đang rất vội, ngược lại sẽ khiến cho người ta có cảm giác người đàn ông này làm gì cũng rất nho nhã.

 

Lục Hạo bận rộn suốt mấy đêm liền, chính là muốn đến thành phố L tham dự hôn lễ của Quản Tiểu Nhị, có trời mới biết tại sao tên tiểu tử này có thể tìm được cô vợ tomboy mở nhà máy khai thác quặng than để sống cùng cơ chứ? Lục Hạo cảm thấy, anh đây tuyệt đối không thể như vậy, sau này anh đây tìm vợ thì phải tìm kiểu giống như Tiểu Hồ Điệp nhà Hạo Tử mới được.

 

Một người phụ nữ chân chính, phải biết giặt quần áo nấu cơm chăm sóc con cái, ừ, mặc dù anh đây cũng sẽ không để cho vợ mình thật sự phải làm những việc này, nhưng biết làm mà không cần làm khác nhau rất lớn với không biết làm mới không cần làm!

 

Phải nói trong các anh em, Lục Hạo ngưỡng mộ nhất có lẽ là Tông Chính Hạo Thần, tìm được một cô vợ rất giỏi nấu ăn, lại còn là người rất dịu dàng thùy mị, thỉnh thoảng làm nũng một chút, nhìn thấy ai cũng sẽ ngọt ngào trò chuyện, mỗi lần nhìn thấy anh đều nói : “ Anh Lục Tử, em làm món thịt cho anh ăn nhé? !”

 

Đây là một phần tâm ý, đối xử chân thành với mọi người, cho nên tất cả mọi người đều quý mến vợ của tên tiểu tử kia. So ra thì Tiểu Nhị nhà Quản nguyên soái hôm nay sắp kết hôn sẽ không khiến Lục Hạo hâm mộ , đồng thời còn thấy vô cùng may mắn, ừ, người anh em tốt, anh không vào địa ngục thì ai vào địa ngục? Anh là Đổng Tồn Thụy (1) thời hiện đại, hy sinh thân mình, khiến cho các anh em còn chưa kết hôn loại bỏ được lựa chọn một người vợ thật sự là đáng được khen ngợi nha!

 

(1) Đổng Tồn Thụy là một chiến sĩ giải phóng quân TQ, trong một trận đánh đã ôm thuốc nổ lao vào lô cốt địch, hi sinh anh dũng. Học theo Đổng Tồn Thụy = ôm bom cảm tử = đánh bom liều chết.

 

Lục Hạo nghĩ đến sự khiếp sợ của bản thân khi lần đầu tiên nghe Quản Tử nói ra tên Liên Dịch, mặc dù không biểu hiện ra bên ngoài, tặng cho một điếu Hoàng Hạc Lâu, nhưng Lục Hạo cảm thấy, một người phụ nữ hung dữ như vậy, hơn nữa cũng chẳng xinh đẹp chút nào, thậm chí còn không xinh đẹp bằng chồng mình, gầy ốm không có chút thịt nào, đi cùng với chồng của mình ở trên đường sẽ khiến cho người ta hiểu lầm trăm phần trăm, mặc dù nhà vợ Quản Tử có giàu đến nứt đố đổ vách đi chăng nữa, nhưng vẫn may là kiểu máy in tiền này cũng không bị anh đây mê hoặc, nếu không chắc chắn chuyện sẽ phiền phức to!

 

Thỉnh thoảng trong khoang hạng nhất có nữ tiếp viên đến hỏi Lục Hạo có muốn uống gì hay không, có cần thêm chăn hay không, có cần phục vụ thêm gì nữa không, chu đáo nhiệt tình đến mức khiến cho người ta muốn tặng một cờ thưởng, đương nhiên phải trừ đi cặp đùi không kín đáo, đôi mắt muốn phóng điện cùng với việc cố ý hạ thấp đầu vai và bắp đùi mang tất chân lắc lư ở trước mặt anh.

 

Lục Hạo đẩy đẩy mắt kính, mím môi lạnh lùng nói không cần, đồng thời tranh thủ thời gian xem văn kiện trong tay, những tài liệu này đều là những hạng mục đấu thầu rất quan trọng của chính phủ.

 

Máy bay ở giữa không trung xóc nảy một chút, Lục Hạo khẽ nhíu mày, tháo mắt kính xuống xoa bóp sống mũi, cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.

 

Mấy tiếng sau, máy bay an toàn hạ cánh xuống sân bay thành phố X, có xe chuyên biệt đã chờ sẵn ở lối ra sân bay. Lục Hạo nhìn ra phía xa xa, trực tiếp muốn gọi một cuộc điện thoại cho chú rể, nếu như có thể, anh thật muốn xuyên qua tín hiệu của cuộc gọi nắm lấy cổ của tên còn xinh đẹp hơn so với phụ nữ kia lắc lắc vài cái.

 

Bởi vì đi đón anh là một cậu em trai nhỏ hai tay cầm một tấm bảng rất to, mặt trên vừa nhìn đã thấy chính là nét chữ của Quản Tử, giống như kiểu chữ trên thiệp, viết : “ Hoan nghênh Lục hồ ly, anh đây cuối cùng cũng kết hôn rồi!”

 

Hoàn toàn chẳng có vần điệu và ý nghĩa, chỉ là để khoe khoang và khoe khoang mà thôi, Lục Hạo đẩy đẩy gọng kính, nói với cậu em nhỏ : “Tự tôi lái xe qua đó.”

 

Lái xe mệt mỏi gì đó giờ phút này đây sao có thể sánh được với việc kích động rất rất muốn đè tên Quản Tử ra đất nện cho một trận!

 

Vẻ mặt cậu em nhỏ đến đón anh lập tức đau khổ nói : “ Lục gia, ông chủ của em mà biết được sẽ rất tức giận, như vậy không tốt, vẫn nên để cho em lái xe thì hơn!”

 

Lục Hạo lấy trong ví tiền lấy ra hai tờ tiền màu đỏ : “ Đi xe khách chỉ cần bốn mươi mốt tệ, đi bus cần tám mươi bảy tệ, cậu tự chọn đi, tôi đi trước đây.”

 

Sau đó, cậu em nhỏ nhìn theo chiếc Land Rover mang biển số quân đội phóng đi mất.

 

*********************************

 

Thành phố L không có sân bay, chỉ có thể đến thành phố X rồi chọn phương tiện giao thông mà thôi, từ Bắc Kinh đến thành phố X rồi đến thành phố L, trên đường đi Lục Hạo cũng không kéo cà vạt xuống, cũng không nới lỏng ống tay áo, thậm chí ngay cả áo khoác của âu phục cũng không tìm thấy một nếp nhăn, anh cẩn thận bình tĩnh đã thành thói quen, trước nay luôn như vậy.

 

Khi xe đi vào con đường chính của thành phố L, điện thoại vang lên, vừa mới kết nối một lát, liền truyền đến giọng nói lớn tiếng của em gái Lục Ninh : “ Anh! Anh đang ở trên đường phải không? Nhân tiện anh ghé vào một cửa hàng ven đường mua một bó hoa cô dâu nhá.”

 

Giọng nói bình tĩnh của Lục Hạo vang lên : “ Bảo Quản Tiểu Thiên đến đây nói chuyện với anh.”

 

Ngay sau đó, Quản Tử liền nghe điện thoại, hoàn toàn không biết áp suất thấp là cái gì, tiếp tục ba hoa : “ Ôi chao, Lục Tử sao cậu vẫn còn chưa đến vậy? Bọn tôi đều đang đợi cậu đây này! Đã nói với cậu là đến sớm một ngày mà không nghe! Người làm lãnh đạo như các cậu thật là phiền toái! Thế nên anh đây không muốn làm nghề của bọn cậu! À đúng rồi, trên đường đến đây cậu mua giúp anh một bó hoa nha!”

 

Tất cả lời lải nhải, chỉ có câu cuối cùng mới là trọng điểm, cái thằng còn nhiều lời hơn cả phụ nữ này sao lại là anh em của Lục Hạo chứ?!!

 

“ Quản Tiểu Nhị, cậu kết hôn anh đây mua hoa cô dâu cái gì chứ! !”

 

“ À, ha ha, vừa nãy vợ của anh đây do quá kích động bứt hết cánh hoa rồi, ôi chao, sự đẹp trai và sức hấp dẫn của anh đây, ờ ờ, hiểu cho nha!!! Lục Tử à, anh đây bây giờ không rảnh đi mua, cậu tiện thể mua về đi, a, cậu đến cửa hàng bán hoa ở gần Tảo Biển a, anh và ông chủ ở đấy rất thân với nhau!”

 

 

Kế bên, đồng thời còn có Lục Ninh cười hi hi ha ha : “ Em nói với anh này, chị Dịch làm em giật cả mình,, chị ấy sao lại căng thẳng thành như vậy chứ? Chẳng có chút đáng tin nào so với hình tượng thường ngày của chị ấy cả! Chị ấy nắm chặt bó hoa đến nỗi hoa rụng hết cả, em thật sự là cười muốn chết mất, ha ha ha…”

 

“ Chậc, Ninh Tử, không cho phép em nói xấu người phụ nữ của anh” Quản Tử hét ầm lên.

 

“ Quản Tiểu Nhị anh không nên quá kiêu ngạo! Hôm nay chị đây nể mặt anh, anh thử gào một tiếng với chị đây lần nữa xem! ! Chị đây sẽ không khách khí với anh! !”

 

……

 

Quá ầm ĩ, Lục Hạo trực tiếp tắt điện thoại, hít sâu, hôm nay là một ngày tốt lành, không thể nói lời không may cũng không thể nhìn thấy máu.

 

Lục Hạo quẹo vào một khúc quanh ở ngay trước mặt, đem xe chạy đến trước cửa Tảo Biển.

 

Anh đã đến nơi này mấy lần, là cửa hàng của Quản Tử, hôm nay không có mở cửa buôn bán, bởi vì toàn bộ người giúp việc đều đang hỗ trợ ở hôn lễ bên kia. Lục Hạo xuống xe, nhìn xem bốn phía, không biết từ khi nào lại có một tiệm hoa ở ngay bên cạnh, đi lên phía trước vài bước, anh tìm được rồi, tấm biển ở phía trước cửa hàng có viết hai chữ : “ Ngữ Hinh”, nhìn xuống dưới có thể nhìn thấy vài chậu hoa tươi rất đẹp đang đón lấy ánh mặt trời rực rỡ.

 

Ngữ Hinh… Lục Hạo dừng lại, nghĩ đến một người con gái, cũng có một cái tên giống như vậy.

 

Đi lên bậc tam cấp vào cửa, nhìn thấy một bóng lưng, mái tóc giống như tảo biển thả sau lưng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên mái tóc, toát lên ánh sáng dịu dàng.

 

Lục Hạo cảm thấy có phải mình thực sự mệt quá hoa mắt hay không? Anh tháo mắt kính xuống xoa xoa ở hai bên khóe mắt rồi lại đeo kính vào, nhìn thấy bóng lưng kia đang đứng ở trước mắt mình.

 

Động tác ngây thơ như vậy, đã rất lâu chưa từng xuất hiện.

 

Giống, giống quá, chiều dài của tóc, thậm chí là chiếc váy liền áo kia, Lục Hạo đều nhớ rõ, đó là do mình mua, đời này lần đầu tiên cũng là lần duy nhất bản thân mình vì một cô gái mà mua đồ.

 

Lương Ngữ Hinh cảm thấy có người đi vào trong tiệm, mỉm cười quay người lại nhìn vào đối mắt dài hẹp của Lục Hạo.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy liền xuất hiện ở trong mắt của anh, đồng thời, Lục Hạo nghe thấy tim của mình, ầm một tiếng bắt đầu đập nhanh.

 

“ Ngữ Hinh…” Anh mở miệng kêu một tiếng, giọng hơi khàn.

 

Lương Ngữ Hinh hơi hé miệng, chỉ có điều chỉ mở miệng mở rộng nhưng không lên tiếng, sau đó lại chầm chầm trở về nụ cười dịu dàng ban đầu rồi nhìn về phía Lục Hạo gật đầu.

 

Trái tim của Lục Hạo lập tức liền khó chịu, bây giờ như thế nào! Điều này có ý gì với anh đây? ! ! Mỉm cười gật đầu với anh đây là giả bộ không quen biết có phải hay không? ! !

 

Lương Ngữ Hinh chỉ có thể gật đầu, cô không phải là không muốn nói chuyện, mà là không thể nói chuyện, nếu như có thể, cô sẽ nói: Chào anh, sư huynh.

 

Sau đó, một viên đạn nhỏ chạy đến, ôm chặt lấy bắp chân của Lương Ngữ Hinh, cái đầu nhỏ ngước lên, một khuôn mặt nhỏ bé xinh xắn, đôi mắt chớp chớp giống như quả nho.

 

Nháy mắt, giọng trẻ con kéo dài nói : “ Mẹ, Hạo Tử muốn ăn kem!”

 

Rõ ràng là giọng điệu làm nũng, giống như chú chó nhỏ cọ cọ tóc lên bắp chân của mẹ nó, kèm theo nụ cười nịnh nọt lấy lòng, đây là tuyệt chiêu mà con nít am hiểu nhất khi muốn ăn quà vặt.

 

Tim của Lục Hạo lại ngưng lại, trở nên rất lạnh rất lạnh, cảm thấy cảm giác tim đập nhanh ban nãy dường như đông cứng rồi, anh cảm thấy tim mình sắp ngừng đập.

 

Lương Ngữ Hinh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Hạo Tử, lắc đầu.

 

Lục Hạo vẫn không nghe thấy cô nói chuyện, nhưng Hạo Tử biết bữa trưa hôm nay không thể nào được ăn kem vị dứa rồi, liền ngoan ngoãn buông chân mẹ của nhóc ra, ngồi ở một bên cầm lấy rubik, mặc quần yếm xanh thẫm, trước ngực có một cái túi lớn, hai cái chân nhỏ bay lên không trung quơ quơ.

 

Căn phòng nhỏ này, cũng chỉ còn lại hai người một nam một nữ nhìn đối phương, ngoài cửa thỉnh thoảng có tiếng còi xe hơi vang lên, rất lâu sau, Lục Hạo mới tìm lại được giọng nói, anh nói : “ Bán cho tôi một bó hoa cô dâu.”

back top