Viên Mãn

Chương 39: Phổ độ điểm tỉnh

Lương Ngữ Hinh ở trong căn hộ của Lục Hạo nửa tháng trời không ra ngoài, mà Lục Hạo cũng ở lại nhà nửa tháng trời, cách một ngày dì dọn vệ sinh sẽ đến làm việc nhà và chuẩn bị đồ ăn, Lục Hạo thông thường đều ở trong thư phòng, thỉnh thoảng bưng cốc nước cho Lương Ngữ Hinh, có lúc quá yên tĩnh, cũng sẽ vô vị đem đồ gì đó ở bên cạnh tay ném xuống đất sau đó nhặt lên, còn không quên hiện diện ở trước mặt cô gái: “Làm em giật mình rồi? Vừa rồi trượt tay rơi bút.”

 

Mỗi lần làm như thế này, Lương Ngữ Hinh chỉ ngẩng đầu, xa xăm nhìn một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách của mình.

 

Lục Hạo cảm thấy, bây giờ nếu anh chỉ đi qua trước mặt Lương Ngữ Hinh em em cũng sẽ không có phản ứng nhỉ! !

 

Sau đó, theo nguyên tắc nghiêm ngặt theo đuổi sự thực của nhân viên nghiên cứu, Lục Hạo thử một lần.

 

Đang giữa đông, điều chỉnh nhiệt độ trong căn phòng tăng lên, khi xác nhận Lương Ngữ Hinh ở trong phòng ngủ, Lục Hạo rất tùy ý đi vào trong phòng tắm, sau đó, rất tùy ý tắm rửa trong tình huống không mang quần áo đi tắm thay, hơn nữa không thèm quan tâm đến chỗ khăn tắm màu trắng xếp gọn gàng bên cạnh, cuối cùng, rất tùy ý đi ra ngoài.

 

Trần như nhộng chống tay mạng sườn đứng 5 phút, cô gái trên giường căn bản không có phản ứng, Lục Hạo cảm thấy, vấn đề là cô gái em cũng không thèm ngẩng đầu nhìn anh.

 

Thời khắc điều chỉnh phương án kế hoạch, Lục Hạo dựa vào bên tường đổi một tư thế, một tay nghịch tóc, ho một tiếng, hắng hắng giọng.

 

Cuốn sách trên tay Lương Ngữ Hinh này vốn dĩ sắp sửa đọc đến chỗ then chốt nhất, nghe thấy tiếng của Lục Hạo cảm thấy thật ồn! Lật một trang giấy ở trong tay.

 

Được thôi, nhân viên nghiên cứu khoa học ưu tú là có phẩm chất kiên trì không ngừng nghỉ, Lục Hạo cảm thấy, năm đó khi anh làm mấy công trình rất lớn ở trong phòng thí nghiệm trước nay không có gì không xử lý được!

 

“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ ! ! ! ! ! !”

 

“…” Lương Ngữ Hinh cảm thấy, ngay cả lao phổi cũng không ho giống như Lục Hạo thế này nhỉ! ! !

 

Đang chìm đắm trong những câu chữ tinh tế ngẩng đầu lên 1 phút, Lương Ngữ Hinh cảm thấy bản thân mình bắt buộc phải cho người đàn ông này một chút ánh mắt quan tâm, nếu không thì anh ấy thật sự sẽ giống trẻ con làm ồn mãi không thôi.

 

Nhưng mà, chính vào một giây này, thứ cần nhìn thấy cũng sẽ không bỏ lỡ, ánh sáng vô cùng đầy đủ, muốn tránh đi cũng không có khả năng.

 

Lục Hạo rất kiêu ngạo, nhìn đi nhìn đi nhìn đi, anh không thu tiền Lương Ngữ Hinh em không cần khách sáo! !

 

Lương Ngữ Hinh không kịp thu lại ánh mắt đập trúng vào cặp mắt nhỏ dài sâu thẳm lóe lên ánh sáng kia.

 

Nhiều sự việc căn bản là chẳng thể ẩn giấu nổi, chỉ cần nhìn vào mắt của em, anh liền biết. Lục Hạo cười, bởi vì nhìn thấy lông mày của Lương Ngữ Hinh hơi nhíu lại, gò má đỏ hồng.

 

Nhìn đi, Lương Ngữ Hinh bây giờ em vẫn biết tức giận biết thẹn thùng, những ngày này chỉ là không chịu để ý đến anh thôi, là đang giận anh phải không!

 

Lục Hạo lắc chú chim lớn có chiếc bớt màu đỏ của anh muốn giở trò lưu manh đi đến bên giường, mỗi một bước đi chú chim lớn liền tự động ngóc đầu lên một chút, Lương Ngữ Hinh không phải không thể tránh được, có điều, mắt dường như bị ánh mắt của anh tóm chặt, chuyển không đi, chìm sâu vào cái bẫy, chỉ có thể bị bao vây.

 

Thế là, khi Lục Hạo quỳ ngồi ở trước mặt cô duỗi tay ra ôm lấy cô, Lương Ngữ Hinh vẫn không thể di chuyển mắt đi.

 

Tâm trạng Lục Hạo vô cùng tốt, khom eo cúi đầu hôn lên gò má đỏ hồng, lòng bàn tay giữ chặt cứng sau gáy của Lương Ngữ Hinh, từng chút từng chút liếm qua bờ môi hồng mang theo vị ngọt của cô gái.

 

Ngón tay của Lương Ngữ Hinh bám chặt lấy bìa cuốn sách, nụ hôn đầu tiên trong bao nhiêu ngày nay, cảm giác có chút kì lạ, giống như là người đi đường khát nước đã đợi rất lâu, giờ đang được uống thoải mái ở ốc đảo.

 

Cô đang chờ đợi sự phổ độ của Lục Hạo.

 

Lục Hạo mơn man bờ môi của cô, mang theo một chút xíu ý trách cứ nói: “Anh đã cởi hết rồi Lương Ngữ Hinh vì sao em có thể không có phản ứng! !”

 

Trong lòng, đột nhiên rất muốn cười, lại có thất tình lục dục rồi, quay lại nhân gian rồi, biến thành giống con người.

 

Dẫn tay của cô gái, đưa đến giữa chân, cầm lấy không chịu thả ra, bản thân mình khe khẽ thở dốc, Lục Hạo nắm lấy tay của Lương Ngữ Hinh, tay của cô nắm lấy cái kia của anh.

 

“Không thích?” Lục Hạo biết cô gái này sẽ phản kháng, ngay cả quãng thời gian đẹp nhất của bọn họ, anh cũng không bảo cô làm qua sự việc này, bởi vì trân trọng, bởi vì cảm thấy ngày tháng còn dài sẽ còn có cơ hội.

 

Mà một khi nắm lên, Lục Hạo liền hối hận, âm thầm nguyền rủa trong lòng, khi đó anh chính là một tên ngốc thì mới bỏ qua cho Lương Ngữ Hinh em! !

 

Cảm giác tiếp xúc của bàn tay quá tuyệt, tuy rất nhiều lần nghe thấy tiểu nhị nhà họ Quản cực kỳ mặt dày huênh hoang ở trước mặt anh em cô nàng đàn ông nhà cậu ta lợi hại như thế nào thỏa mãn như thế nào, khi đó Lục Hạo không hề bận tâm cảm thấy hổ thẹn cho bản thân mình, Trời, trong nhà đúng là cần có một người phụ nữ, dưới để vào bếp trên để lên giường, cô gái này trong tay anh bây giờ chính là nói em!

 

Trái tim của Lương Ngữ Hinh, vào lúc này từ sự lạnh nhạt đối với tất cả mọi việc, từ trong vực sâu vô tận của việc hôm đó nhìn thấy phần mộ của bố mẹ đã bị mạch động trong tay điểm tỉnh, cô biết ý của Lục Hạo, tuy Lục Hạo tên xấu xa anh đây luôn luôn bắt nạt em, nhưng mà, lần này cảm ơn anh.

 

Lục Hạo đưa tay của cô lên xuống nhẹ nhàng tuốt qua, hơi hơi ngẩng đầu lên, trong miệng rên một tiếng.

 

Lương Ngữ Hinh không dám nhìn xuống dưới, nhưng không thể khống chế bản thân mình chìm sâu vào trong mắt của Lục Hạo, mê hoặc, chỉ có hai bên.

 

“Tiểu Ngữ, có thích anh không? Nếu như không thích phải nói cho anh nghe.” Lục Hạo cảm thấy bản thân mình sến quá rồi, người đã hơn 30 tuổi đầu còn có cái gì mà thích với chả không thích, cứ coi như không nói, anh cũng biết Lương Ngữ Hinh em thích anh, nhưng mà, vẫn cứ hỏi vậy, nếu như có thể tận tai nghe thấy, vậy thì thật sự nên vui mừng đến nhảy lên rồi.

 

Lương Ngữ Hinh rất không thành thục, có lúc móng tay cào đau Lục Hạo, nhưng đây là một loại tiếp xúcthân thiết của da thịt, người khác không hiểu.

 

Lương Ngữ Hinh đoán không thấu Lục Hạo, trước đây, anh là sư huynh ở trên cao chót vót hào quanh tỏa ra xung quanh, ở thành phố L, anh là bố của Hạo Tử, vào lúc này, anh lại là ai? Vì sao bạn bè bên cạnh đều là nhân vật đặc biệt như vậy? Vì sao bố mẹ của anh có vệ sĩ cảnh vệ bên cạnh? Vì sao bây giờ sau khi đã biết được tất cả mọi sự việc rồi anh vẫn còn muốn cô?

 

Lục Hạo vốn dĩ không có dự định muốn làm gì đó vào buổi tối hôm nay, anh chỉ là muốn để Lương Ngữ Hinh vuốt ve anh, trong mắt chỉ nhìn thấy anh, sách gì đó, cô đã đọc quá lâu rồi.

 

Thả tay ra, có sự không thích ứng và quyến luyến trong thoáng chốc, đem người đổi tư thế ôm lên trên chân, cuốn lên chiếc chăn bông dầy dầy.

 

 

“Tiểu Ngữ, ngủ thôi, anh ngủ cùng với em.”

 

*****************************************

 

Tuy buổi tối một ngày trước Lục Hạo được vuốt ve tâm trạng rất tốt, nhưng niềm vui thật sự là vào buổi sáng hôm nay, Lương Ngữ Hinh đeo tạp dề nấu cháo trong bếp, hơi nóng nghi ngút dường như không nhìn thấy mặt của cô.

 

Cô bưng cháo lên bàn, nhìn vào môi của Lục Hạo, mấp máy môi của mình.

 

Lục Hạo cảm thấy bản thân mình cần phải nói một câu nhõng nhẽo: Anh cảm thấy thật hạnh phúc!

 

Đi đến nắm lấy tay của Lương Ngữ Hinh, nhỏ tiếng nói: “Tiểu Ngữ, em muốn nói gì? Chào buổi sáng? Hay là ông xã đến ăn cơm?”

 

Ngữ khí, mang theo sự trêu chọc, nhưng lại cẩn trọng e dè, sợ làm kinh động đến cô gái trước mặt này.

 

Chào buổi sáng, cô muốn nói câu này, từ từ bắt đầu, em đều nói cho anh nghe, chỉ cần anh không chê em.

 

Rất cứng ngắc động đậy bờ môi, căn bản chẳng có âm thanh, Lục Hạo ôm cô lại, “Không sao cả, anh biết rồi, bà xã em cũng đến ăn cơm.”

 

Lương Ngữ Hinh nắm đấm, em quả nhiên là bị anh bắt nạt quen rồi, nếu không thì vì sao vào lúc thế này vẫn phải đỏ mặt! ! !

 

Lục Hạo cười ăn hết bát cháo, “Hôm nay còn muốn đọc sách nữa không?”

 

Lương Ngữ Hinh lắc đầu, đột nhiên liền không muốn đọc nữa, trong lòng rất muốn, rúc vào trong lòng của Lục Hạo, từng chút từng chút nói những chuyện kia.

 

“Ừm, có muốn nói chuyện điện thoại với con trai không?”

 

Vẫn là lắc đầu, con trai, nhất định là sống rất tốt, cuối cùng có ông bà nội yêu thương cậu rồi, cô muốn làm một người mẹ tốt, một người mẹ biết nói chuyện.

 

Lục Hạo, dù sao thì anh đã không ghét em, dù sao thì anh chẳng biết gì cả, nhưng em nghĩ, em cần phải tự mình nói với anh một lượt, tất cả mọi chuyện.

 

Em chưa từng cảm thấy bản thân mình không thể rời xa được anh giống như thế này, cứ coi như 6 năm này, một mình em vượt qua được.

 

*********************************************

 

Mà ngày hôm nay, còn có một sự kiện khiến Lục Hạo ngạc nhiên vui mừng.

 

Lương Ngữ Hinh trong bữa sáng vội vàng đứng lên còn chẳng kịp thu dọn bát đã chạy vào nhà vệ sinh, sau mấy phút thì đi ra, không dám nhìn vào mặt Lục Hạo đang đợi ở bên ngoài, duỗi tay ra nhẹ nhành kéo kéo ngón tay của anh.

 

“Cái gì? Mặt đỏ cái gì? Làm sao vậy?” Dáng vẻ cô gái nhỏ thế này, Lục Hạo làm sao có thể không cười, tự nhiên cảm thấy cơ thể thoải mái.

 

Lương Ngữ Hinh sốt ruột sắp xếp ngôn ngữ, vành tai đỏ ửng, muốn vẽ chữ lên tay của Lục Hạo.

 

Lục Hạo thu tay về, ép Lương Ngữ Hinh nói chuyện: “Tiểu Ngữ, từ từ nói, ai cùng đều phải học từng chút từng chút một.”

 

Ngốc nghếch! ! Tình huống kiểu này này căn bản không thể từ từ nói được mà! Lục Hạo anh muốn em làm bẩn sofa sao! ! ! Lương Ngữ Hinh đau đầu, quyết định vẫn là tự mình xuống lầu mua là được rồi, khu này cô thông thuộc, trước đây thường xuyên đến.

 

Nhưng mà, không có tiền, mua đồ cần có tiền.

 

Ngón trỏ ngón cái rất thông tục dễ hiểu cọ sát hai cái, Lương Ngữ Hinh cảm thấy, Lục Hạo anh cho em vay sau này em sẽ trả lại anh! !

 

Lục Hạo thực sự là không biết cô gái này cần tiền làm gì, “Trong nhà cái gì cũng có, em cần mua gì?”

 

Đương nhiên là thứ đồ trong nhà không có mà! ! ! Lương Ngữ Hinh bực tức đấm anh một chưởng.

 

Lục Hạo khoanh hai tay trước ngực, “Ừm, ví tiền trong túi quần anh, em tự mình lấy.”

 

Lương Ngữ Hinh thật sự rất muốn đấm cho một cái, Lục Hạo anh mặc quần em làm thế nào lấy ví tiền! !

 

“Rốt cuộc thì làm sao?” Lục Hạo thu lại nụ cười hỏi.

 

Chẳng có cách nào, Lương Ngữ Hinh chỉ chỉ vào bụng của mình.

 

Ồ, như thế này thì rất rõ ràng rồi, rốt cuộc Lục Hạo vẫn là Lục Hạo thông minh.

 

“Em ở nhà đợi anh, anh đi mua cho em.” Dặn dò một câu, bảo cô gái lên giường đợi anh.

 

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy! ! Anh nhất quyết không thể để người khác biết được anh đã từng làm việc này! !

 

Mà khi Lục Hạo lái xe đến siêu thị trong tay cầm một chiếc giỏ có đủ các loại gói bọc kích thước khác nhau đủ mọi kiểu dáng, thì vẫn không thoát được khỏi vận số bị người khác biết được

back top