Viên Mãn

Chương 6: Chân tướng rõ ràng

 

Hiển nhiên là cậu nhóc Hạo Tử cảm thấy sửng sốt, cậu nhóc lớn như vậy rồi, nhưng vẫn chưa gặp ai trùng tên, bây giờ gặp được rồi, cậu cảm thấy rất thần kì, đôi mắt đen nhánh chớp chớp, cậu nhóc quay đầu lại nhìn mẹ.

 

Lục Hạo cũng đồng thời ngẩng đầu lên, hai cái đầu Lục Hạo lớn nhỏ cùng nhìn lên trên.

 

************************************

 

Lương Ngữ Hinh nhất thời không biết làm sao, đứng ngây ngốc tại chỗ

 

" Mẹ Hạo Tử à, cô đưa Hạo Tử đi học hả? Có muốn tôi đưa thằng bé đi cùng với Tiểu Mị không?" Đúng lúc này, từ trên lầu có hai cha con đi xuống, cô nhóc đi bên cạnh đầu tết tóc đuôi sam, hai bím tóc lắc lắc, trên người mặc đồng phục nhà trẻ giống Hạo Tử.

 

Ngữ Hinh thở phào một cái, nhanh chóng dắt Hạo Tử ở đằng sau Lục Hạo tới chỗ hai cha con hàng xóm, sau đó gật gật đầu, tỏ vẻ đã làm phiền anh rồi.

 

Cô nhóc nắm lấy tay Hạo Tử, ngọt ngào nói với Ngữ Hinh: " Cháu chào cô Ngữ Hinh."

 

Ngữ Hinh cúi xuống xoa đầu của cô nhóc, rồi lại xoa đầu Hạo Tử, Lục Hạo đi tới bên cô, đứng ngay sát bên cô và hai đứa bé.

 

Cha của cô nhóc lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông ở nhà bà mẹ đơn thân lầu dưới nên không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nhưng anh ta cũng là người giỏi che giấu, bèn vội vàng nắm tay hai đứa nhóc đưa tới trường.

 

Lương Ngữ Hinh nhìn Hạo Tử xuống lầu, nắm tay dung dăng dung dẻ với cô gái nhỏ, hai mái đầu nhỏ thỉnh thoảng lại chụm vào nhau thì thầm, hai khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời.

 

Lục Hạo tiến lên trước một bước, ngăn lại tầm mắt của Lương Ngữ Hinh, anh cao hơn cô cả một cái đầu, giờ phút này, ánh sáng ở chỗ cô như đã bị anh chặn hết, đôi mắt hẹp dài đằng sau kính mắt vẫn có thể nhìn thấy được cảm xúc nơi anh, Ngữ Hinh biết, người đàn ông này đang tức giận.

 

" Vẫn không muốn nói chuyện với anh à?" Giọng nói lạnh lùng của Lục Hạo vang vọng khắp cầu thang nhỏ hẹp.

 

Lương Ngữ Hinh kéo ống tay áo anh dẫn anh về nhà rồi sau đó đóng cửa lại.

 

Căn phòng khách nho nhỏ, bởi vì sự lạnh lùng của Lục Hạo, mà cũng trở nên chật chội lạnh lẽo ghê người, Ngữ Hinh chỉ tay vào ghế sô pha, ý bảo anh ngồi xuống.

 

" Nói chuyện!" Lục Hạo quát lớn.

 

Ngữ Hinh lùi về sau hai bước, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt.

 

Thật ra ngay từ đầu, Lục Hạo thực sự cũng không nghĩ nhiều về chuyện Lương Ngữ Hinh không nói chuyện, ngày xưa khi bọn họ ở cùng nhau thì cũng như vậy, người phụ nữ đứng trước mặt anh, sống trong một gia đình vô ưu vô lo, vô tâm vô phế, cô cũng rất im lặng, cô thích đọc sách, hai người có thể cùng nhau đến thư viện đọc sách, cả ngày cũng không nói chuyện với đối phương một câu, đọc được câu nào hay ho thì sẽ viết vào vở đưa cho đối phương đọc, một người ra ngoài mua đồ ăn vặt, người còn lại giúp đối phương trông đồ.

 

Giọng nói của Ngữ Hinh rất dễ nghe, thanh âm trong trẻo, vẫn còn mang nét hồn nhiên, chỉ cần cô mở miêng nói chuyện, là biết trong lòng cô không hề có chút tạp niệm nào.

 

Lục Hạo thích giọng nói của cô, cho đến sau này đi làm, nghe nhiều lời nịnh nọt, chỉ cần bọn họ hắng giọng một cái, chưa biết nội dung thế nào, là anh đã cảm thấy ghét lắm rồi, cho nên anh rất hay nhớ tới cô, nhớ tới thư viện trường yên tĩnh.

 

Nhưng bỗng nhiên có một ngày, không thấy cô đâu, cô đã biến mất.

 

Còn bây giờ, cô đã xuất hiện, nhưng lại chẳng nói lời nào.

 

Thuốc cảm Lục Hạo vừa uống đã bắt đầu phát huy tác dụng, cho dù công trình trước mắt có lớn nữa, tài liệu có nhiều nữa, công việc có nhiều nữa thì anh cũng chưa từng phiền muộn bất an như lúc này.

 

Lương Ngữ Hinh lần đầu thấy Lục Hạo tức giận, cô cảm thấy sợ hãi, bèn chạy vào phòng ngủ, lấy ra một tấm bảng tráng, nhanh chóng ghi vào đó: Em không thể nói được.

 

***********************************

 

Tất cả bình tĩnh của Lục Hạo đều dùng cả trong một ngày hôm nay, anh hỏi cô: " Lục Hạo là con của anh sao?"

 

Không có sự nghi ngờ, mà là sự xác định, anh phải bình tĩnh, rất bình tĩnh, mới không bỗng nhiên bật cười hủy đi hình tượng của bản thân.

 

Người phụ nữ, này, trừ anh đây ra, tuyệt đối không hề có người đàn ông nào khác.

 

Ngữ Hinh gật gật đầu, không dám nhìn mặt Lục Hạo.

 

Lục Hạo không hỏi nhiều thêm nữa, anh đứng lên, đẩy đẩy gọng kính mắt.

 

Ngữ Hinh muốn giải thích gì đó, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy, dù có nói gì thì cũng vô dụng mất rồi, chỉ có thể viết : " Hai mẹ con em sẽ không quấy rầy gia đình anh đâu, anh về nhà đi!"

 

Lục Hạo cảm thấy sắp xung huyết não luôn rồi, trời ạ, người phụ nữ này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì đây?!!! Hơn nữa, điều khiến anh tức giận hơn nữa là – anh đây là thằng đàn ông lòng lang dạ sói chẳng ra gì sao!!!!!

 

Chuyện này làm cho anh cảm thấy tức tối điên cuồng, Lục Hạo muốn quay bước đi, anh phải bình tĩnh trước đã, bằng không cái mặt núi băng nghìn năm này hôm nay chắc sẽ vỡ tan mất thôi...

 

Nhưng trước khi rời đi, anh vẫn muốn nói rõ ràng vài chuyện với cô, Lục Hạo nói: " Năm nay anh ba mươi bốn tuổi và chưa kết hôn!!"

 

Ngữ Hinh nghe vậy liền trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc, nhanh chóng viết lên tấm bảng: " Hoa!!"

 

Đầu óc Lục Hạo vốn còn nhanh nhạy hơn cả máy tính bỗng nhiên đơ luôn, làm cái gì thế này!!!

 

Anh quyết định, thằng nhãi Quản Tiểu Nhị kia, nhất định phải trả giá!!!

 

 

Lục Hạo lấy di động ra gọi cho em gái, Lục Ninh đang được Chiêm Nghiêm Minh ôm trong lòng ngủ say sưa, người bắt máy là Chiêm Nghiêm Minh.

 

" Lục Tử"

 

Lục Hạo cũng không cảm thấy giật mình hay bất ngờ lắm vì người tiếp điện thoại là Chiêm Nghiêm Minh.

 

" Minh Tử, gọi Ninh Tử giùm tôi."

 

Chiêm Nghiêm Minh nhìn cô gái nhỏ trong lòng, nói khẽ với Lục Hạo: " Cô ấy mệt rồi, có chuyện gì thì nói với tôi đây này."

 

" Gọi nó dậy, ngay lập tức." Hiện tại Lục Hạo càng cảm thấy bản thân thất bại, con đẻ của anh sống sờ sờ đứng trước mặt anh mà anh cũng chẳng nhận ra, được rồi, bây giờ đến em gái ruột cũng không thể trực tiếp nói chuyện được với nó!!! " Anh đây tìm nó có chuyện gấp! Minh Tử, cậu còn chuyên chế với anh đây thì anh đây làm cho cậu khỏi lấy nó về!!"

 

Lời vừa nói ra, Chiêm Nghiêm Minh liền nhanh chóng phục tùng, đánh thức cô gái trong lòng dậy, sau đó đặt điện thoại vào tai cô.

 

" Hử...Ai đấy?" Lục Ninh vẫn còn đang ngái ngủ.

 

" Là anh." Đáp lời là giọng nói âm hai độ của Lục Hạo.

 

Lục Ninh giật mình, ngồi bật dậy: "Anh, em nghe nè."

 

" Được rồi, bây giờ anh có chuyện cần em giải thích thay anh một chút, nói với người sắp nghe điện thoại với em, nói cho cô ấy hôm qua anh mua hoa cưới là cho ai."

 

" Hoa cưới đương nhiên là cho cô dâu rồi chứ còn ai." Lục Ninh nói, hoàn toàn không biết rằng nếu cô dám nói nguyên văn câu này với Ngữ Hinh, hậu quả sẽ nghiêm trọng tới cỡ nào.

 

" ...Lục Ninh, nói chuyện cẩn thận, bằng không..."

 

Lục Ninh nghe thế thì hoảng hốt, nằm trong lòng Chiêm Nghiêm Minh không dám hó hé linh tinh.

 

Lục Hạo đem điện thoại đặt vào tai Ngữ Hinh, Ngữ Hinh không có cách nào chào người đang nói chuyện với cô, chỉ có thể yên lặng lắng nghe, cô cũng không biết người đó là ai, muốn nói gì với cô.

 

Lục Ninh hắng giọng mấy lần, vẫn không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì, đành phải nói với không khí: " Hoa cưới hôm trước là dành cho cô dâu! Là vợ của Quản Tiểu Nhị!!!"

 

Ngữ Hinh nghe thế, khuôn mặt hơi đỏ ửng.

 

Lục Ninh cũng không biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này chưa, chỉ có thể tiếp tục ê a, Lục Hạo từ xa nghe mà cũng cảm thấy con bé gào thét linh tinh, anh nhíu mày cảm thấy bản thân quẳng cái của nợ này đi từ mười mấy năm trước là hoàn toàn đúng đắn, tuy là em ruột của anh nhưng anh vẫn công bằng mà nói một câu, cái con bé này sao lại có đứa nó coi là báu vật cơ chứ?!

 

Lục Hạo ngắt điện thoại, nói với Ngữ Hinh: " Quản Tiểu Thiên chính là ông chủ của Tảo Biển, em quen cậu ta."

 

Người phụ nữ trước mặt, sắc mặt càng thêm hồng.

 

Giải quyết xong việc quan trọng nhất, Lục Hạo cảm thấy bản thân có thể quay về khách sạn để bình tĩnh rồi, trong mắt anh, con cũng đã lớn như vậy rồi thì còn có cái lý do gì khiến cho bố và mẹ của con trai rời xa nhau chứ? Cho đến hiện nay anh đây vẫn chưa kết hôn! Con anh đây lớn như vậy rồi, anh đây sao có thể không nhanh chóng cưới vợ chứ?!!

 

*************************************

 

Một mình Lục Hạo băng qua những ngõ nhỏ, mọi người trong khu đã bắt đầu ra ngoài mua đồ ăn sáng, ven đường còn có tiếng chó sủa, tiếng còi xe ô tô, tất cả những điều đơn giản đó đều khiến tâm tình của Lục Hạo trở nên vui vẻ, anh đây vừa mới ăn sáng xong, cháo của người phụ nữ của anh đây nấu không kém gì mỹ vị, anh đây còn có con trai, con anh đây đã được năm tuổi rồi đó!!!

 

Xe dừng ở Tảo Biển, lúc này đây mấy cậu trai vừa mới tan làm, đang đứng tụ tập trước tiệm đồ ăn sáng trên phố uống sữa đậu này, Lục Hạo híp mắt cười, đi qua vỗ vỗ vai một người, nói : " Ông chủ Quản có nói gì với mấy chú không?"

 

" Không ạ, có chuyện gì không anh Lục?"

 

" Ừ, thế thì anh đây tiết lộ cho mấy chú trước."

 

" Dạ dạ!! anh Lục anh nói đi!!"

 

" Tảo Biển bây giờ là của anh, anh muốn đổi nó thành tiệm sách, các cậu có muốn tới đó làm việc không?"

 

Có người làm rơi ngay cái bánh quẩy đang ăn vào trong bát sữa, có người bị sặc tới mức ho sặc sụa, có người thậm chí lại cười, cảm thấy anh Lục này đang nói đùa...

 

Nhưng mà chẳng có tý buồn cười nào hết!!! Từ bồi bàn của cái quán bar dưới tầng hầm này biến thành nhân viên của cửa hàng sách thực sự không phải là nói đùa sao!!!

 

Lục Hạo mím môi nói các cậu cứ ăn từ từ, ai muốn thì đến làm việc.

 

Mấy cậu bồi bàn nhìn Lục Hạo lái xe jeep đi như bay, sợ hãi gọi điện thoại cho ông chủ quản

 

Ôi mẹ ơi, Thần thánh ơi, ông chủ Quản ơi, mau nhận điện thoại đi!!!

 

Anh chàng Quản Tự cả đêm hôm qua bị cô vợ nhà mình vắt kiệt sức hoàn toàn vừa nhận điện thoại liền nghe thấy tiếng than khóc, không người có người lặp lại câu nói: “ Ông chủ Quản, xảy, xảy ra chuyện rồi, thực sự xảy ra chuyện rồi!!!!!!”

back top