Viên Mãn

Chương 9: Chú đeo kính

Mặc dù Lục Hạo đã xuất hiện, nhưng cuộc sống của Lương Ngữ Hinh vẫn cứ tiếp tục như bình thường, cho đến một buổi sáng sớm khi Hạo Tử thức dậy hỏi cô : “ Mẹ ơi, chú đeo kính kia sao lại không xuất hiện nữa ạ?”

 

Lúc này, Lương Ngữ Hinh mới có thể nhìn thẳng vào bóng hình trong lòng cô luôn nhớ đến, tự hỏi bản thân một câu : đúng vậy, sao không thấy anh ấy nữa?

 

Hạo Tử cười đáng yêu, chỉ vào đôi mắt của mình nói : mẹ ơi, lần trước con cũng hôn chú ấy, Hạo Tử hôn chú là chú liền thức dậy!

 

Hôm nay, Lương Ngữ Hinh bất giác làm bữa sáng giống như ngày hôm đó, khi Hạo Tử cắn miếng xúc xích QQ nói : “ Vẫn là ăn cùng với chú ấy thú vị hơn, chú ấy cũng rất thích ăn, mẹ không thích ăn xúc xích.”

 

Lương Ngữ Hinh nở nụ cười, khi chúng tôi còn nhỏ đều cho rằng mẹ thích ăn nhất là đầu cá, chân gà và thức ăn thừa, nhìn thịt cá, ức gà, đã bỏ hết xương và rau xanh biếc trong chiếc bát nhỏ thì luôn cảm thấy mình khác mẹ, tại sao món mình thích ăn mẹ lại không thích chứ?

 

Lương Ngữ Hinh đưa cho Hạo Tử một cái bánh trứng gà, cho cậu nhóc sờ hạt cơm dính ở khóe miệng, cười cười, trong lòng bắt đầu nhớ đến người đàn ông ngày đó ngồi đối diện ăn cháo, bánh trứng gà, xúc xích của trẻ con cùng cậu nhóc.

 

Đó là lần đầu tiên cô biểu diễn tài nghệ nấu ăn với anh, mặc dù bánh trứng gà không phải kỹ xảo với độ khó cao gì, nhưng lúc ấy nhìn Lục Hạo ăn ngon như vậy, trong lòng Lương Ngữ Hinh len lén vui mừng.

 

Cô không hề quên quãng thời gian ba năm học đại học, lúc cô mới bước chân vào đại học liền biết được trong trường có một vị sư huynh như thần nhờ những lời bàn luận của bạn bè.

 

Vị sư huynh này chính là Lục Hạo.

 

Lục Hạo sẽ không xuất hiện ở trong trường ngoại trừ địa điểm học và thư viện, cho nên nếu như bạn muốn có thể xảy ra gặp gỡ tình cờ gì đó trong nhà ăn hoặc cửa hàng đồ ăn vặt là điều không có khả năng.

 

Hai năm, Lương Ngữ Hinh luôn nghe thấy các sinh viên nữ nói về Lục Hạo, mà cô chỉ có thể vào lúc tan học về nhà nhìn thấy Lục Hạo lái xe lướt qua xe nhà cô đến đón cô.

 

Đến năm thứ ba đại học, cuối cùng bọn họ đồng thời xuất hiện cùng một lúc.

 

Ngày hôm ấy trời mưa rất lớn, Lương Ngữ Hinh ôm một chồng sách ở trong thư viện tìm chỗ ngồi, nhưng tiếc rằng xung quanh có rất nhiều người vì không mang theo dù nên vẫn ở lại, mà hôm ấy Lục Hạo vừa lúc ở trong thư viện làm báo cáo, tình cờ ba lô của anh chiếm mất một chỗ ngồi.

 

Chỗ ngồi kia, đối với Lương Ngữ Hinh khi đó thật là quý giá biết bao, cô bước nhanh qua đó, vỗ vào bả vai của Lục Hạo, nhẹ giọng hỏi : “ Ấy ơi, tớ có thể ngồi ở đây không?”

 

Khi anh ngẩng đầu lên, Lương Ngữ Hinh giật cả mình, thật sự rất muốn ném hết sách trong tay đi sau đó lấy tay che mặt chạy mất, thế nhưng Lục Hạo gật đầu.

 

Anh cầm ba lô lên để xuống dưới đất, ý bảo chỗ ngồi ở trước mặt cô bây giờ có thể ngồi xuống.

 

Lương Ngữ Hinh cảm thấy mình đi không được mà không ngồi cũng không xong, làm sao bây giờ? Đây là chỗ ngồi bên cạnh sư huynh! Nếu như ngồi xuống, ngày mai có thể sẽ bị trêu chọc tập thể hay không? ? Nhưng mà…Cô cũng có bài tập quan trọng phải làm gấp mà, bây giờ rời khỏi đây hậu quả cũng rất nghiêm trọng…

 

Bởi vì bị hơi thở của Lục Hạo chèn ép, cuối cùng Lương Ngữ Hinh vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, đồng thời còn lịch sự nói : “ Cảm ơn.”

 

Một giây kia, lần đầu tiên cô nhìn rõ đôi mắt của Lục Hạo, đôi mắt hẹp dài bị mắt kính che mất.

 

Thư viện vào mùa hè, trời đang có mưa rơi, trong không khí đều ẩm ướt, trên da dường như cũng có hơi nước tích tụ, hai người ngồi song song với nhau nên không tránh khỏi chạm tay nhau.

 

Lương Ngữ Hinh yên lặng từ từ rút cánh tay lại, cố gắng không đụng vào.

 

Sau đó trời vẫn còn mưa, có mấy bạn học không chờ được liền dứt khoát chạy vào trong màn mưa, có vài chỗ ngồi để trống, Lương Ngữ Hinh nhớ rõ lúc ấy cô nhẹ nhàng thu dọn sách vở trên bàn muốn tìm một chỗ ngồi khác, cô cảm thấy áp lực quá lớn, cảm thấy sau lưng có người vẫn đang nhìn mình.

 

Nhưng người bên cạnh lại đứng lên trước, đặt balo dưới đất lên bàn, nhét laptop vào bên trong, đáy balo đã bị sàn nhà làm bẩn, Lương Ngữ Hinh cảm thấy có lỗi, tìm một cái khăn giấy ướt muốn lau sạch ba lô.

 

“ Cô làm gì thế?”

 

Cô nhớ rõ, đây là câu đầu tiên Lục Hạo nói với mình.

 

“ Em làm bẩn, em sẽ giúp anh lau sạch.”

 

Mặc dù có chút căng thẳng, nhưng sau đó Lương Ngữ Hinh vẫn rất hài lòng với câu trả lời của mình.

 

Về sau, cô cảm thấy vị sư huynh trong truyền thuyết này cũng có có kiêu ngạo như vậy, bởi vì Lục Hạo nói với cô : “ Cám ơn.”

 

Sau đó, Lương Ngữ Hinh cảm thấy chính mình cũng nên tỏ vẻ một chút, lấy dù ở trong túi ra đưa cho anh : “ Cho anh mượn, em cũng không vội ra ngoài.”

 

Về sau cô mới cảnh tỉnh lại, sao có thể nói là cho mượn chứ? Phải nói cho mới đúng chứ!

 

*****************************************

 

Lục Hạo trở lại Bắc Kinh một tháng, vốn dĩ ban đầu muốn đem công việc tập trung xử lý trong một tuần sau đó có thể trở lại thành phố L, lại không nghĩ đến đầu năm nay tốt như vậy, không ngờ trên trời rơi xuống một khối bánh lớn, bên phía New Zealand đầu tư đến mười mấy triệu, cấp trên để cho Lục Hạo toàn quyền kiểm định, Lục Hạo chỉ có thể ở lại đơn vị.

 

Tối hôm anh biết chuyện xảy ra biến động liền gọi điện thoại cho Lương Ngữ Hinh, thị trưởng Tiểu Tông làm việc, từ trước đến nay có thể tin cậy, điện thoại liên lạc cái gì đó, làm sao có thể không có?

 

Mà lúc Lương Ngữ Hinh ở thành phố L nhìn thấy số điện lạ gọi lúc đêm khuya thì từ chối nghe máy.

 

Cô không thể nói chuyện, ngày thường liên lạc với khách hàng và bạn hàng ở nông trại hoa đều là dùng tin nhắn, có đôi khi Hạo Tử cũng sẽ giúp nói mấy câu, số điện thoại lạ gọi đến bình thường đều là điện thoại lừa đảo.

 

Lục Hạo nào biết rằng tại sao mình lại trở thành đối tượng gọi điện thoại lừa đảo, còn tưởng là bấm sai số điện thoại của Lương Ngữ Hinh rồi, nghĩ đến bây giờ đã trễ nên không gọi tiếp, nhưng mà buổi sáng ngày thứ hôm sau tính toàn thời gian Hạo Tử đi học lại gọi lại lần nữa, nghĩ đến nhân tiện có thể nghe được giọng nói của con trai, lại không nghĩ rằng, cuộc gọi tiếp tục bị từ chối.

 

Suy nghĩ một lúc rồi gửi một tin nhắn: anh là Lục Hạo.

 

Sau khi Lương Ngữ Hinh mở ra xem, mặt hơi ửng hồng.

 

Không phải em cố ý. Nhanh chóng gửi lại một tin nhắn. Lương Ngữ Hinh đánh chữ rất nhanh.

 

Lục hạo lại gọi điện thoại đến, nhưng đầu dây bên kia không có âm thanh nào, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.

 

“ Hạo Tử đã đi học rồi chứ?”

 

 

Lương Ngữ Hinh gật đầu, lấy tay gõ vào điện thoại.

 

Lục Hạo đã hiểu, tiếp tục nói : “ Anh đã trở về Bắc Kinh mấy hôm nay rồi, em có chuyện gì có thể nhờ Quản Tử giúp, anh sẽ đưa số điện thoại của cậu ấy cho em.”

 

Lương Ngữ Hinh muốn nói, em không có gì cần giúp cả, với lại anh không cần kể chi tiết anh đang ở đâu với em rõ ràng như vậy đâu!

 

Lục Hạo còn nói : “ Việc ở đơn vị hơi nhiều, có thể không trở về nhanh được.”

 

Lương Ngữ Hinh lại gõ hai cái, ý là: anh cứ lo công việc đi.

 

Sau đó, Hạo Tử đang cúi đầu xuống thắt dây giày nhưng thất bại, ngẩng đầu gọi mẹ.

 

“ Mẹ ơi, Hạo Tử không thắt được nơ hình con bướm.”

 

Lục Hạo cách cả ngàn dặm, dựa vào điện thoại di động nghe được giọng nói của con trai, trẻ con nói chuyện luôn không được chính xác, nhưng anh biết rõ, Hạo Tử nói là dây giày của bé chưa buộc được.

 

“ Em đi giúp con buộc dây giày đi, anh sẽ gọi lại cho em sau.” Giọng nói của Lục Hạo đem theo chút thoải mái, chạm vào trong lỗ tai của Lương Ngữ Hinh, có chút nóng.

 

Điện thoại lại bị gõ một cái, sau đó tắt máy.

 

Lục Hạo gỡ mắt kính dịch lên phía trước mặt là một xấp lớn tài liệu, anh rút ra từ trong ngăn kéo hồ sơ điều tra về gia đình của Lương Ngữ Hinh vào năm đó ở Bắc Kinh.

 

Có một số việc không hề đơn giản như vậy.

 

****************************************

 

“ Mẹ lợi hại quá! ! !” Hạo Tử nhìn nút thắt nơ bướm xinh xắn khen ngợi, đôi mắt to đen nhánh, tiến tới hôn Lương Ngữ Hinh.

 

Hôm nay Lương Ngữ Hinh phải đi đến nông trại hoa ở ngoại ô chọn hoa nên nhờ nhà Tiểu Mị ở lầu trên đưa Hạo Tử đi học cùng, Hạo Tử nắm tay Tiểu Mị đưa kẹo que Lương Ngữ Hinh cho qua : “ Tiểu Mị cho bạn nè, mẹ của mình mua cho mình đó! !”

 

Tiểu Mị cũng cười ngọt ngào lấy từ trong túi ra một thanh chocolate đưa cho Hạo Tử.

 

“ Mẹ Hạo Tử, bọn tôi đi nha! !” Ba của Tiểu Mị chào hỏi.

 

Nhà của họ mỗi ngày đều là bố đưa con đi học, mẹ đón con về, phân công hợp lý thật là một gia đình mỹ mãn.

 

Lương Ngữ Hinh gật đầu, tạm biệt với con trai, trở về nhà cầm áo khoác cùng với mũ đi ra cửa.

 

Cô có một chiếc xe đạp điện nhỏ, bình thường không đi chỉ khi ra ngoài làm việc mới dùng đến.

 

Sáng sớm, ánh nắng mặt trời rất chói chang, Lương Ngữ Hinh chuẩn bị đầy đủ, bọc kín người từ đầu đến chân, cô ngồi lên xe đạp điện, cầm chắc tay lái rồi lên đường.

 

Không giống với thành phố oi bức, vùng ngoại ô bao giờ cũng mát mẻ, mái tóc dài của Lương Ngữ Hinh bị gió thổi tán loạn, chiếc xe nhỏ chạy bằng điện phát ra tiếng vang tích tích, cô cẩn thận cho xe đi vào ven đường chầm chậm tiến về phía trước, thỉnh thoảng sau lưng có tiếng xe lớn gào thét, làm cát bụi bay mịt mù.

 

Lương Ngữ Hinh nhớ, giao thông ở Bắc Kinh còn kinh khủng hơn ở đây nhiều, không biết buổi sáng Lục Hạo lái xe đi làm có bị kẹt xe hay không.

 

Cũng chỉ là bỗng nhiên trong đầu hiện lên ý nghĩ này lại khiến bản cô hoảng sợ, khiến đầu xe cong một chút.

 

Anh ấy làm sao biết được điện thoại của cô? Hiện giờ anh ấy đang làm công việc gì? Anh ấy rốt cuộc nghĩ như nào đối với việc cô bỗng nhiên có một đứa con trai?

 

Trong đầu có rất nhiều câu hỏi, nông trại hoa ở vùng ngoại ô nối liền thành một mảnh, thiếu chút nữa Lương Ngữ Hinh lái xe đi ngang qua rồi.

 

Có một người đàn ông trong lều đi ra vẫy tay chào hỏi với Lương Ngữ Hinh : “ Cô gái, đã đến rồi hả!”

 

Do cô không hề giống với một người mẹ đã có con năm tuổi cho nên ông chủ ở đây luôn xưng hô như vậy với Lương Ngữ Hinh.

 

Lương Ngữ Hinh cởi áo khoác và mũ ra, cười với người đàn ông.

 

Ở bên trong lại có một người phụ nữ mập lùn đi ra, đó là vợ của người đàn ông.

 

“ Gần đây cô buôn bán có thuận lợi không? Có một giống hoa vừa mới đến, chắc cô sẽ thích đây, tôi cũng giữ lại cho cô đây này!”

 

Bởi vì Lương Ngữ Hinh chỉ mua hàng của nhà họ, cho nên mấy năm nay mọi người đều quen thân, vợ chồng ông chủ trại hoa lại rất nhiệt tình, thấy cô một mình nuôi con nhỏ, mỗi lần giao hàng đều cho thêm vài cành hoa.

 

Lương Ngữ Hinh lấy từ túi ra danh sách nhập hàng đã viết xong từ ở nhà đưa cho vợ chồng chủ trại hoa, cho biết hôm nay muốn mua tương đối nhiều hàng, phiền ông chủ giao hàng giúp.

 

Vợ chồng chủ trại hoa có một chiếc xe tải nhỏ, nếu như khách mua hàng số lượng lớn, ông ta sẽ đi giao hàng đến tận nơi, nếu như khách hàng mua số lượng ít có thể tự mình mang về.

 

Trung thu sắp đến Lương Ngữ Hinh muốn chuẩn bị một ít hoa cẩm chướng và các loại khác để tặng cho bậc trưởng bối, còn muốn về cửa hàng tuyển chọn một số mẫu hoa đặc sắc để ở trước cửa hàng mời chào khách.

 

Khu nhà cô chỉ có một mình cô bán hoa, thêm cả dịp lễ Tết, cho nên ngày thường buôn bán cũng không tệ lắm.

 

Đi ra từ nông trại hoa, Lương Ngữ Hinh đỗ xe trước cửa siêu thị lớn nhất thành phố L, định thuận tiện mua chút đồ dùng trong nhà.

 

Bỗng nhiên phía sau có người vỗ vào lưng, quay đầu nhìn lại, là bà chủ quán bar ‘Tảo Biển’ ở kế bên, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp.

 

*************************************

back top