Chương 125: Điên cuồng tu luyện. (2)
Căn cứ theo giới thiệu trên Ngưng Nguyên Công, dấu hiệu Ngưng Nguyên Công đệ nhất trọng chính là nguyên lực trong cơ thể chiết xuất, xuất hiện một tia nguyên lực màu trắng sữa mới phân biệt rõ ràng.
- Bất quá đây chỉ là Ngưng Nguyên Công đệ nhất trọng, Ngưng Nguyên Công tổng cộng có thất trọng, mỗi một trọng độ khó đều tăng, muốn đạt tới đệ nhị trọng, có lẽ phải mất đến vài ngày, mà đệ tam trọng, đệ tứ trọng thì càng tốn hai nhiều thời gian hơn nữa.
Lâm Tiêu tuy rằng mừng rỡ, nhưng cũng không tự đại, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Thời gian như nước chảy, cho dù Lâm Tiêu đối với tiềm lực của mình đã hiểu rất rõ, nhưng vào ngày thứ ba đã tu luyện tới đệ nhị trọng vẫn khiến hắn không khỏi kinh hãi,
Hiện tại nguyên lực màu ngà sữa trong cơ thể hắn đã chiếm cứ một phần năm kinh mạch, như chính giữa một nhánh sông có một dòng suối nhỏ như sữa bò vậy, có chút quỷ dị và kỳ lạ, đồng thời số lượng nguyên lực trong cơ thể Lâm Tiêu cũng trong vòng 3 ngày ngày rút lại một phần mười, cái này còn không kể cả nguyên lực Lâm Tiêu luyện hóa trong ba ngày qua đấy.
Khi đến ngày thứ bảy, nguyên lực màu ngà sữa trong cơ thể Lâm Tiêu đã chiếm cứ trọn vẹn một phần hai, mà nguyên lực trước kia cũng rút lại còn bảy thành lúc trước.
Chiết xuất một phần hai nguyên lực, đại biểu Ngưng Nguyên Công tu luyện đến đệ tam trọng.
Tuy rằng số lượng nguyên lực trong cơ thể giảm bớt nhiều, nhưng tực lực của Lâm Tiêu không giảm còn tăng, nguyên lực cô đọng nồng độ hơn xa nguyên lực bình thường, uy lực thi triển ra tự nhiên cũng không như bình thường.
Thời gian như nước chảy, Lâm Tiêu tiếp tục khổ luyện.
Nửa tháng sau, kinh mạch trong cơ thể Lâm Tiêu rốt cục đã bị nguyên lực thuần trắng sắc thay thế, trong vòng xoáy Nguyên Trì xoay tròn, vốn số nguyên lực tích súc đã giảm hơn phân nửa, trong cơ thể Lâm Tiêu thậm chí có một loại cảm giác hư không, điên cuồng hấp thu lấy nguyên khí trong thiên địa .
Hô!
Lâm Tiêu bỗng dưng mở hai mắt ra, một đạo tinh mang hiện ra trong mắt, như trong phòng hiện lên một đạo thiểm điện vậy.
- Gần hơn hai mươi ngày khổ tu, ta rốt cục đã luyện Ngưng Nguyên Công đến đệ tứ trọng, đồng thời cũng khiến nguyên lực trong cơ thể chiết xuất đến cực hạn, bất quá đây đã là cực hạn, muốn lại đề thăng, phải tấn cấp Chân Võ giả nhị chuyển mới được
Lâm Tiêu đối với tình huống của mình hiểu rất rõ ràng.
Ở trong cơ thể hắn, nguyên lực vốn phong phú hiện giờ chỉ còn lại không đến một nửa, muốn tấn cấp nhị chuyển nhất định phải lần nữa đổ đầy Nguyên Trì mới có thể tiếp tục đột phá.
Bất quá trong lòng Lâm Tiêu lại không có chút uể oải nào cả, tuy rằng lượng nguyên lực trong cơ thể hắn giảm bớt, nhưng uy lực lại tăng lên.
Trong phòng, Lâm Tiêu đột nhiên đánh ra một quyền.
Phanh!
Không khí nổ vàng, lúc ra quyền nguyên lực từ trong kinh mạch tay phải vọt ra, thật giống như sấm sét lăng không vang lên, một quyền này nếu đánh trúng nham thạch, đủ để khai sơn phá thạch; nếu đánh trúng nhân thể, trừ phi đối phương là Chân Võ giả nhị chuyển, Chân Võ giả nhất chuyển bình thường thì đã sớm chết đến không thể lại chết được nữa, coi như là Chân Võ giả nhị chuyển, sợ rằng cũng phải bị thương.
Công pháp tu luyện đối với võ giả thật sự mà nói quá trọng yếu, cùng lực lượng, tốc độ và hàm lượng nguyên lực, võ giả tu luyện cao giai công pháp tuyệt đối có thể chà đạp võ giả tu luyện đê giai công pháp, dù sao đẳng cấp nguyên lực và cường độ cả hai không cùng một trình độ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao vô số võ giả một lòng muốn tu luyện cao giai công pháp.
- Đi, khổ luyện gần một tháng, ta cũng nên đi Võ Điện một chút rồi, thuận tiện trả công pháp phó bản lại cho Tôn quản sự.
Lâm Tiêu mở cửa phòng, trực tiếp đi về phía Võ Điện, tuy rằng hắn trước mắt chỉ tu luyện Ngưng Nguyên Công, Kim Ngọc Quyết còn chưa bắt đầu tu luyện, nhưng hắn đã triệt để ghi nhớ Kim Ngọc Quyết trong nội tâm.
Hiện giờ đã là cuối mùa hè, cho dù trời vừa tối ngẫu nhiên cũng sẽ có gió mát phơ phất, nhưng ban ngày thì vẫn khốc nhiệt khó nhịn, Lâm Tiêu đội lấy liệt nhật, bước nhanh tới Võ Điện.
Trong Võ Điện, đám người lưu động, mỗi người đều hai mắt hữu thần, đi đường khí thế phi phàm.
Lâm Tiêu trả phó bản hai bản bí tịch lại cho Tôn quản sự, đang chuẩn bị ly khai thì đột nhiên nhìn thấy từ trong Võ Tàng Các có một người quen đi ra, đúng là Vương Võ lúc trước cùng nhau tham gia dã ngoại khảo thí, đạt được khảo hạch đệ nhị danh, đánh chết sáu đầu nhất tinh yêu thú.
Vương Võ nhìn thấy Lâm Tiêu cũng khẽ giật mình, chợt trên mặt lộ ra dáng tươi cười, bước tới trước mặt Lâm Tiêu.
- Lâm Tiêu, không nghĩ tới ngươi cũng gia nhập Võ Điện, xem ra chúng ta sau này sẽ là chiến hữu rồi.
Vương Võ tuy rằng lúc dã ngoại khảo thí biểu lộ lạnh lùng, không nói một tiếng, chưa bao giờ trao đổi với người, nhưng ở trong Võ Điện gặp được Lâm Tiêu, lại lộ ra có chút nhiệt tình.
- Đúng vậy a, không nghĩ tới hai người chúng ta đều gia nhập Võ Điện.
Lâm Tiêu cười đáp lại.
Nói đến Vương Võ này, trong lòng Lâm Tiêu cũng có một tia hiếu kỳ, ban đầu ở dã ngoại khảo thí, hắn ngầm trộm nghe được rất nhiều chuẩn võ giả không thèm để ý đến Vương Võ, nói hắn đã tham gia hai lần dã ngoại khảo thí cũng không thể thông qua khảo hạch, lần này vậy mà thoáng cái đánh chết sáu đầu nhất tinh yêu thú, nhất định là vận khí cứt chó gì đấy.
Lâm Tiêu tuy rằng không biết rõ thực lực Vương Võ, nhưng đối với hắn liên tục hai lần đều không thể thông qua dã ngoại khảo thí, lần thứ ba lại thoáng cái đạt được đệ nhị danh cũng tương đối hiếu kỳ.
- Cái gì đệ nhị danh chứ, đệ nhị danh như ta ở trước mặt ngươi, căn bản cái gì cũng không phải.
Vương Võ cười lắc đầu, ngữ khí vô cùng khiêm tốn.
- Lâm Tiêu, nói thật lúc trước ngươi đạt được đệ nhất danh, trong nội tâm của ta vẫn rất phục, dù sao nhất tinh yêu thú ngươi săn giết vượt xa quá ta. Bất quá ta cũng rất tò mò thực lực của ngươi đến tột cùng mạnh bao nhiêu, phải biết rằng ta hai lần trước khảo thí kỳ thật cũng không phải không cách nào thông qua, mà là cố ý không thông qua, dù sao một khi thông qua thì không thể lần nữa đi dã ngoại chiến đấu với yêu thú, vì có thể không ngừng tiến hành chém giết với nhất tinh yêu thú, hai lần trước khảo hạch ta đều cố ý không cắt xuống mũi yêu thú, chính là để có thể tiếp tục đến dã ngoại khảo thí, tiến hành chiến đấu sinh tử với yêu thú, lần trước ta cảm giác mình không sai biệt lắm sắp mở Nguyên Trì tấn cấp nhất chuyển rồi, lúc này mới cố ý thông qua khảo hạch.
Vương Võ cười nói:
- Vốn tưởng rằng đánh chết sáu con yêu thú đã đủ đạt đệ nhất danh, không nghĩ tới ngươi rõ ràng trong vòng một ngày đánh chết mười ba con yêu thú, thật sự khiến ta không ngờ tới.
- Thì ra là vậy.
Lâm Tiêu trong nội tâm giật mình, giờ mới hiểu được Vương Võ vì sao lần trước ngay cả khảo thí cũng không thể thông qua, lần thứ ba lại có thể thoáng một phát đạt được đệ nhị danh
- Đúng rồi, Lâm Tiêu. . .
Căn cứ theo giới thiệu trên Ngưng Nguyên Công, dấu hiệu Ngưng Nguyên Công đệ nhất trọng chính là nguyên lực trong cơ thể chiết xuất, xuất hiện một tia nguyên lực màu trắng sữa mới phân biệt rõ ràng.
- Bất quá đây chỉ là Ngưng Nguyên Công đệ nhất trọng, Ngưng Nguyên Công tổng cộng có thất trọng, mỗi một trọng độ khó đều tăng, muốn đạt tới đệ nhị trọng, có lẽ phải mất đến vài ngày, mà đệ tam trọng, đệ tứ trọng thì càng tốn hai nhiều thời gian hơn nữa.
Lâm Tiêu tuy rằng mừng rỡ, nhưng cũng không tự đại, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Thời gian như nước chảy, cho dù Lâm Tiêu đối với tiềm lực của mình đã hiểu rất rõ, nhưng vào ngày thứ ba đã tu luyện tới đệ nhị trọng vẫn khiến hắn không khỏi kinh hãi,
Hiện tại nguyên lực màu ngà sữa trong cơ thể hắn đã chiếm cứ một phần năm kinh mạch, như chính giữa một nhánh sông có một dòng suối nhỏ như sữa bò vậy, có chút quỷ dị và kỳ lạ, đồng thời số lượng nguyên lực trong cơ thể Lâm Tiêu cũng trong vòng 3 ngày ngày rút lại một phần mười, cái này còn không kể cả nguyên lực Lâm Tiêu luyện hóa trong ba ngày qua đấy.
Khi đến ngày thứ bảy, nguyên lực màu ngà sữa trong cơ thể Lâm Tiêu đã chiếm cứ trọn vẹn một phần hai, mà nguyên lực trước kia cũng rút lại còn bảy thành lúc trước.
Chiết xuất một phần hai nguyên lực, đại biểu Ngưng Nguyên Công tu luyện đến đệ tam trọng.
Tuy rằng số lượng nguyên lực trong cơ thể giảm bớt nhiều, nhưng tực lực của Lâm Tiêu không giảm còn tăng, nguyên lực cô đọng nồng độ hơn xa nguyên lực bình thường, uy lực thi triển ra tự nhiên cũng không như bình thường.
Thời gian như nước chảy, Lâm Tiêu tiếp tục khổ luyện.
Nửa tháng sau, kinh mạch trong cơ thể Lâm Tiêu rốt cục đã bị nguyên lực thuần trắng sắc thay thế, trong vòng xoáy Nguyên Trì xoay tròn, vốn số nguyên lực tích súc đã giảm hơn phân nửa, trong cơ thể Lâm Tiêu thậm chí có một loại cảm giác hư không, điên cuồng hấp thu lấy nguyên khí trong thiên địa .
Hô!
Lâm Tiêu bỗng dưng mở hai mắt ra, một đạo tinh mang hiện ra trong mắt, như trong phòng hiện lên một đạo thiểm điện vậy.
- Gần hơn hai mươi ngày khổ tu, ta rốt cục đã luyện Ngưng Nguyên Công đến đệ tứ trọng, đồng thời cũng khiến nguyên lực trong cơ thể chiết xuất đến cực hạn, bất quá đây đã là cực hạn, muốn lại đề thăng, phải tấn cấp Chân Võ giả nhị chuyển mới được
Lâm Tiêu đối với tình huống của mình hiểu rất rõ ràng.
Ở trong cơ thể hắn, nguyên lực vốn phong phú hiện giờ chỉ còn lại không đến một nửa, muốn tấn cấp nhị chuyển nhất định phải lần nữa đổ đầy Nguyên Trì mới có thể tiếp tục đột phá.
Bất quá trong lòng Lâm Tiêu lại không có chút uể oải nào cả, tuy rằng lượng nguyên lực trong cơ thể hắn giảm bớt, nhưng uy lực lại tăng lên.
Trong phòng, Lâm Tiêu đột nhiên đánh ra một quyền.
Phanh!
Không khí nổ vàng, lúc ra quyền nguyên lực từ trong kinh mạch tay phải vọt ra, thật giống như sấm sét lăng không vang lên, một quyền này nếu đánh trúng nham thạch, đủ để khai sơn phá thạch; nếu đánh trúng nhân thể, trừ phi đối phương là Chân Võ giả nhị chuyển, Chân Võ giả nhất chuyển bình thường thì đã sớm chết đến không thể lại chết được nữa, coi như là Chân Võ giả nhị chuyển, sợ rằng cũng phải bị thương.
Công pháp tu luyện đối với võ giả thật sự mà nói quá trọng yếu, cùng lực lượng, tốc độ và hàm lượng nguyên lực, võ giả tu luyện cao giai công pháp tuyệt đối có thể chà đạp võ giả tu luyện đê giai công pháp, dù sao đẳng cấp nguyên lực và cường độ cả hai không cùng một trình độ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao vô số võ giả một lòng muốn tu luyện cao giai công pháp.
- Đi, khổ luyện gần một tháng, ta cũng nên đi Võ Điện một chút rồi, thuận tiện trả công pháp phó bản lại cho Tôn quản sự.
Lâm Tiêu mở cửa phòng, trực tiếp đi về phía Võ Điện, tuy rằng hắn trước mắt chỉ tu luyện Ngưng Nguyên Công, Kim Ngọc Quyết còn chưa bắt đầu tu luyện, nhưng hắn đã triệt để ghi nhớ Kim Ngọc Quyết trong nội tâm.
Hiện giờ đã là cuối mùa hè, cho dù trời vừa tối ngẫu nhiên cũng sẽ có gió mát phơ phất, nhưng ban ngày thì vẫn khốc nhiệt khó nhịn, Lâm Tiêu đội lấy liệt nhật, bước nhanh tới Võ Điện.
Trong Võ Điện, đám người lưu động, mỗi người đều hai mắt hữu thần, đi đường khí thế phi phàm.
Lâm Tiêu trả phó bản hai bản bí tịch lại cho Tôn quản sự, đang chuẩn bị ly khai thì đột nhiên nhìn thấy từ trong Võ Tàng Các có một người quen đi ra, đúng là Vương Võ lúc trước cùng nhau tham gia dã ngoại khảo thí, đạt được khảo hạch đệ nhị danh, đánh chết sáu đầu nhất tinh yêu thú.
Vương Võ nhìn thấy Lâm Tiêu cũng khẽ giật mình, chợt trên mặt lộ ra dáng tươi cười, bước tới trước mặt Lâm Tiêu.
- Lâm Tiêu, không nghĩ tới ngươi cũng gia nhập Võ Điện, xem ra chúng ta sau này sẽ là chiến hữu rồi.
Vương Võ tuy rằng lúc dã ngoại khảo thí biểu lộ lạnh lùng, không nói một tiếng, chưa bao giờ trao đổi với người, nhưng ở trong Võ Điện gặp được Lâm Tiêu, lại lộ ra có chút nhiệt tình.
- Đúng vậy a, không nghĩ tới hai người chúng ta đều gia nhập Võ Điện.
Lâm Tiêu cười đáp lại.
Nói đến Vương Võ này, trong lòng Lâm Tiêu cũng có một tia hiếu kỳ, ban đầu ở dã ngoại khảo thí, hắn ngầm trộm nghe được rất nhiều chuẩn võ giả không thèm để ý đến Vương Võ, nói hắn đã tham gia hai lần dã ngoại khảo thí cũng không thể thông qua khảo hạch, lần này vậy mà thoáng cái đánh chết sáu đầu nhất tinh yêu thú, nhất định là vận khí cứt chó gì đấy.
Lâm Tiêu tuy rằng không biết rõ thực lực Vương Võ, nhưng đối với hắn liên tục hai lần đều không thể thông qua dã ngoại khảo thí, lần thứ ba lại thoáng cái đạt được đệ nhị danh cũng tương đối hiếu kỳ.
- Cái gì đệ nhị danh chứ, đệ nhị danh như ta ở trước mặt ngươi, căn bản cái gì cũng không phải.
Vương Võ cười lắc đầu, ngữ khí vô cùng khiêm tốn.
- Lâm Tiêu, nói thật lúc trước ngươi đạt được đệ nhất danh, trong nội tâm của ta vẫn rất phục, dù sao nhất tinh yêu thú ngươi săn giết vượt xa quá ta. Bất quá ta cũng rất tò mò thực lực của ngươi đến tột cùng mạnh bao nhiêu, phải biết rằng ta hai lần trước khảo thí kỳ thật cũng không phải không cách nào thông qua, mà là cố ý không thông qua, dù sao một khi thông qua thì không thể lần nữa đi dã ngoại chiến đấu với yêu thú, vì có thể không ngừng tiến hành chém giết với nhất tinh yêu thú, hai lần trước khảo hạch ta đều cố ý không cắt xuống mũi yêu thú, chính là để có thể tiếp tục đến dã ngoại khảo thí, tiến hành chiến đấu sinh tử với yêu thú, lần trước ta cảm giác mình không sai biệt lắm sắp mở Nguyên Trì tấn cấp nhất chuyển rồi, lúc này mới cố ý thông qua khảo hạch.
Vương Võ cười nói:
- Vốn tưởng rằng đánh chết sáu con yêu thú đã đủ đạt đệ nhất danh, không nghĩ tới ngươi rõ ràng trong vòng một ngày đánh chết mười ba con yêu thú, thật sự khiến ta không ngờ tới.
- Thì ra là vậy.
Lâm Tiêu trong nội tâm giật mình, giờ mới hiểu được Vương Võ vì sao lần trước ngay cả khảo thí cũng không thể thông qua, lần thứ ba lại có thể thoáng một phát đạt được đệ nhị danh
- Đúng rồi, Lâm Tiêu. . .