Võ đạo đan tôn

Chương 1292: Tà Thử Vương phẫn nộ

Man nguyên tinh phách cứng rắn ở trước mặt tiểu Viêm chẳng khác gì cây kem, ăn ngon miệng vô cùng.

Chỉ nháy mắt tiểu Viêm đã ăn mấy chục khối man nguyên tinh phách, hắn thật cẩn thận ngẩng đầu, diễn cảm như làm tặc, không biết Lâm Tiêu ca ca chứng kiến mình ăn vụng đồ của hắn có thể đánh mông tiểu Viêm hay không, nhưng thật sự ăn đồ vật này trong người vô cùng thư thái!

Tiểu Viêm muốn khắc chế chính mình, nhưng không qua bao lâu lại không nhịn được.

Két…

Két…

Khi Lâm Tiêu đem toàn bộ man nguyên tinh phách thu vào Thương Long Tí, tiểu Viêm đã ăn trên trăm khối man nguyên tinh phách.

- Tiểu Viêm, sao đệ lại ăn đồ vật này!

Lâm Tiêu lúc này mới kịp phản ứng, hoảng sợ nhảy dựng, trong man nguyên tinh phách ẩn chứa man nguyên vô cùng khủng bố, không biết có sản sinh xung đột gì với long nguyên trong thân thể tiểu Viêm hay không, nếu thật sự như vậy thì xảy ra vấn đề lớn.

Khuôn mặt tiểu Viêm hoảng sợ như một đứa trẻ bị người lớn bắt quả tang ăn vụng, hai tay nắm chặt bỏ xuôi hai bên người, cúi đầu nhút nhát nói:



- Lâm Tiêu ca ca, tiểu Viêm nhầm, sau này tiểu Viêm sẽ không bao giờ ăn vụng đồ của ca ca…

Hắn còn tưởng Lâm Tiêu đang trách hắn ăn vụng đồ của mình, nhưng khi nghe Lâm Tiêu nói hắn chợt cảm thấy vô cùng cảm động, bởi vì Lâm Tiêu chỉ hỏi thăm thân thể của hắn, dò hỏi hắn có cảm giác dị thường khó chịu nào hay không.

Tiểu Viêm chỉ là một hài tử bảy tám tuổi, lập tức cảm động phát khóc, trong lòng tự trách, Lâm Tiêu ca ca đối với tiểu Viêm thật tốt, chẳng những không trách tiểu Viêm ăn vụng còn quan tâm tiểu Viêm, tiểu Viêm lại đi ăn đồ của ca ca…

Trong lòng hắn vừa áy náy lại vừa khổ sở.

Nhìn thấy tiểu Viêm bật khóc, Lâm Tiêu càng thêm khẩn trương, không phải thật sự ăn bậy làm hỏng thân đi!

- Ha ha, không sao.

Lúc này Long gia chợt nở nụ cười:

- Tiểu Viêm chính là thánh long bộ tộc của Long tộc, năng lượng trong man nguyên tinh phách đối với hắn mà nói không tính là cái gì, ngược lại có thể giúp hắn nhanh chóng trưởng thành thôi.

Nghe vậy Lâm Tiêu thở ra một hơi.

- Tiểu Viêm, sau này đệ muốn ăn thì tự mình lấy, nhưng đừng để mình ăn quá no, Long gia, việc này ta cũng không hiểu, ngươi giúp ta nhìn một chút.

Lâm Tiêu lo lắng tiểu Viêm ăn quá nhiều sẽ không chịu nổi.

- Bá!

Thu hết man nguyên tinh phách, Lâm Tiêu rời khỏi thạch thất, tiếp theo đi về phía trước.

- Hai trăm ba mươi vạn man nguyên tinh phách!

Trong thông đạo, Lâm Tiêu sử dụng tinh thần lực lướt qua Thương Long Tí, một cảm giác choáng váng nhất thời lan tràn khắp đáy lòng.

- Ai, tiểu tử không kiến thức, chút man nguyên tinh phách này tính là gì? Ở thời đại viễn cổ, bất kỳ một kiện chí tôn khí đê phẩm nào cũng đã giá trị hơn thứ này.


Thanh âm Long gia đột nhiên vang lên.

Chợt bĩu môi, đối với tính cách thích đả kích người khác của Long gia, Lâm Tiêu đã sớm thói quen, hai thời đại chênh lệch mà có thể đem ra so sánh sao? Tinh thần lực lan tràn trong thông đạo, hắn chợt hỏi:

- Long gia, phía trước còn có bảo tàng?

- Yên tâm đi, trong này không chỉ có một tàng bảo thất, nhưng ngươi tăng nhanh thêm tốc độ một chút, dù sao nơi này chỉ là bên ngoài, nếu ta đoán không sai, rời khỏi thông đạo bên trong còn có đồ tốt hơn.

Long gia cười hắc hắc.

- Đồ tốt hơn?

Lâm Tiêu cau mày.

- Đó là tất nhiên, ngươi chẳng lẽ nghĩ nơi này chính là bảo tàng của bảo điện thôi đi? Nếu quả thật chỉ có một ít man nguyên tinh phách, vậy khảo nghiệm ngoài bảo điện không khỏi quá rác rưởi!

Long gia khinh thường nói.

Trong lòng chợt động, Lâm Tiêu gật gật đầu, ngẫm lại cũng phải, nơi này là địa phương lưu bảo tàng cùng truyền thừa của Man tộc thời viễn cổ, mặc dù man nguyên tinh phách quý hiếm, nhưng chưa tới mức làm cho Man tộc phải cẩn thận đề phòng như thế.

Giờ phút này, Tà Thử Vương đang đứng tại địa phương cách cửa thông đạo không xa, tân tân khổ khổ oanh kích mỗi cửa thạch thất.

Hắn nương theo khí tức của Lâm Tiêu đi tới, chuẩn bị tìm kiếm Lâm Tiêu trước tiên, nhưng sau khi phát hiện hai bên thông đạo đều có tàng bảo thất, lại không cách nào bỏ qua.

Vừa liếc mắt nhìn quanh, xuất hiện trong tầm mắt của hắn là ba bốn thạch thất, thậm chí cửa thạch thất cũng đóng kín, hiển nhiên là chưa từng bị người mở qua.

Không ngừng oanh kích cửa đá đầu tiên, trong lòng Tà Thử Vương không ngừng cười lạnh, Lâm Tiêu đúng là một tên ngu ngốc, đi vào lại không biết đã tới nơi nào, ở nơi này có nhiều tàng bảo thất như vậy lại không biết mở ra, chẳng lẽ hắn nghĩ rằng càng đi vào sâu trong bảo vật càng tốt hơn?

Trong lòng Tà Thử Vương giễu cợt, ý xấu nghĩ, tiểu tử kia có lẽ biết với thực lực của mình không đánh mở được thạch thất nơi này, cho nên mới không dừng lại đi? Hắc hắc, cũng phải, hộ tráo phòng ngự cửa đá cường đại như thế, ngay cả bản thân mình còn phải oanh kích lâu như thế, với thực lực của Lâm Tiêu chỉ sợ dù dùng mười ngày nửa tháng cũng không mở ra một gian thạch thất, như vậy cũng tốt, chờ hắn vơ vét toàn bộ bảo vật nơi này mới tiếp tục đi thu thập tiểu tử kia.

Tà Thử Vương không ngừng dốc sức oanh kích cửa đá, rốt cục hơn một khắc sau hộ tráo phòng ngự ầm ầm phá nát, ngay lập tức cửa đá dâng lên, mở ra.



Hai mắt Tà Thử Vương tỏa sáng nhìn vào thạch thất, nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng.

Chuyện gì xảy ra, Tà Thử Vương trợn tròn mắt, bên trong phòng không hề có kiện bảo vật nào.

- Chỗ này rõ ràng là tàng bảo thất bảo điện, hơn nữa bên ngoài còn bố trí phòng ngự nghiêm mật như vậy, vì sao không có gì? Chẳng lẽ bị Lâm Tiêu vơ vét hết rồi?

Trong lòng Tà Thử Vương chợt nghĩ, nhưng rất nhanh liền phủ định:

- Không có khả năng, với thực lực của ta còn cần hao phải nửa giờ mới có thể mở ra thạch thất này, Lâm Tiêu không có cơ hội như vậy.

Chẳng lẽ trong này vốn không có bảo vật, hay ở thời đại viễn cổ đã bị tộc nhân Man tộc lấy đi?

Không cam tâm đi tới thạch thất thứ hai, sắc mặt Tà Thử Vương âm tình bất định, lại oanh kích cửa đá, hắn không tin bên trong hoàn toàn không vật gì.

Lúc này nhờ Long gia chỉ điểm, Lâm Tiêu đi tới một cửa đá khác, mở ra cửa thạch thất, trong nháy mắt một cỗ khí tức man hoang hùng hậu tràn ra, kinh thiên chấn đãng.

- Không ngờ là Man Vương sáo trang trọn bộ.

Lâm Tiêu nhìn hơn trăm bộ Man Vương sáo trang nhị tinh sắp xếp chỉnh tề bên trong, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh.

Mỗi bộ Man Vương sáo trang nhị tinh có giá trị một ngàn năm trăm vạn cực phẩm nguyên thạch, một trăm bộ chỉ luận giá trị còn nhiều hơn số man nguyên tinh phách khi nãy mấy lần.

Nhưng cũng không thể tính như thế, man nguyên tinh phách có giá trị cho vương giả tam trọng, thậm chí là cường giả tôn cấp, mà Man Vương sáo trang nhị tinh chỉ làm cho sinh tử nhị trọng đỏ mắt, mà sinh tử tam trọng mặc dù cũng có thể dùng, nhưng công hiệu không lớn lắm.

- Đều nghe nói Man Vương sáo trang là khải giáp quen thuộc của cường giả Man tộc, quả thế.

Trong lòng Lâm Tiêu cảm khái, lập tức thu lấy toàn bộ sáo trang, mặc dù không tác dụng với hắn, nhưng mang về rất hữu dụng cho đại ca bọn họ, tới lúc đó thực lực đế quốc sẽ tăng lớn.

back top