Oanh!
Bố Lỗ vừa ngưng tụ thân hình lập tức chia năm xẻ bảy, cổ ấn rung động lắc lư, hỗn độn chi khí áp xuống, thân hình của hắn bị xoắn giết, trong chớp mắt thân là thượng vị man vương Bố Lỗ tan thành mây khói, máu tươi rơi đầy đất, nhuộm đỏ đại điện, chỉ còn lại đạo văn vừa thô vừa to đang lập lòe.
Chiến đấu đến bây giờ, rốt cục có cường giả bắt đầu vẫn lạc.
- Bố Lỗ.
- Không!
Người bên man tộc cả kinh rống to, trong đôi mắt tràn đầy bi thương cùng thống khổ!
- Không cần gọi, mới vừa rồi là Bố Lỗ, bây giờ lập tức tới phiên các ngươi, yên tâm, các ngươi sẽ không có tên nào chạy thoát đâu.
Diệt Linh Vương lạnh lùng cười cười, vây giết Thứ Châm ở bên cạnh.
- Lui, lui về sau!
Đại Tế Ti quát lên.
- Muốn lui, nào có dễ dàng như vậy.
Thật vất vả nắm lấy cơ hội, mọi người làm sao dễ dàng buông tha Thứ Châm rời khỏi, Diệt Linh Vương, Tà Thử Vương, Thiên Uyên vương, Huyền Diệu Vương bốn đại vương giả ra tay, thi triển tất sát tuyệt kỹ của bản thân, chỉ nghe tiếng kêu thảm vang vọng, thượng vị man vương Thứ Châm Man tộc thân nổ tung, từng đám huyết nhục rơi xuống như mưa, nhưng mà trong đó không còn sinh tử chi lực nào cả, sinh cơ hoàn toàn biến mất.
Sinh tử tam trọng vương giả rất khó vẫn lạc đây là sự thật, nhưng cũng phải nhìn đối thủ là ai, một đấu một không nhờ vào ngoại vật, cho dù là mạnh nhất chặn đánh yếu nhất đều rất khó giết đối thủ, nhưng mà bây giờ là mấy người đánh một thì khác, mấy đại vương giả liên thủ đánh chết cường giả cùng cấp bậc cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
- Thứ Châm!
Đại Tế Ti mở to hai mắt, vô cùng phẫn hận.
- Đại Tế Ti, chúng ta bây giờ nên làm gì?
Ma Nhãn cùng Cương Đạc cũng gấp lên, tiếp tục như thế mấy người bọn họ sẽ chết hết, mười một so ba, số lượng quá cách xa.
- Là ta sai lầm.
Đại Tế Ti nắm cốt kính, trong mắt tức giận như chảy máu ra ngoài, hắn vẫn không ngừng lui ra thạch điện phía sau.
- Thừa dịp thắng lợi truy kích!
- Giết bọn chúng!
Thiên Ngạc Vương cũng mặc kệ đám người Đại Tế Ti bi thống, cả đám đánh chó mù đường xông thẳng lên phía trước.
Răng rắc!
Đúng lúc này, đột ngột tủ đá trong thạch điện đóng chặt lại đã mở ra, một khí tức hồng hoang viễn cổ từ trong lan tràn ra ngoài, tỏa ra uy áp bao phủ tất cả.
- Là bảo vật.
Phát hiện cảnh này ánh mắt mọi người sáng lên, chí bảo trong điện đều là Chí Tôn khí, như vậy trong tủ đá hạch tâm của thạch điện sẽ là bảo vậ gì? Mười phần là chí bảo vượt qua Chí Tôn khí.
- Tủ đá mở ra rồi!
- Bảo vật hạch tâm!
Trừ Lâm Tiêu số ít mấy người ra, những người khác ánh mắt đầy nóng rực, hận không thể lập tức tiến lên cướp tủ đá vào trong tay của mình, ngay cả Đại Tế Ti thối lui đến biên giới thạch điện cũng nhìn qua, vừa rồi dưới nguy cơ sinh tử áp bách, giờ phút này không lùi mà tiến tới.
Bảo tàng hạch tâm của man tộc bọn họ, tuyệt không thể rơi vào trong tay nhân tộc và yêu tộc được.
s
Hành động đầu tiên là Tà Thử Vương, cách tủ đá gần nhất chính là hắn.
Trong tranh đoạt bảo tàng ở bên ngoài, Tà Thử Vương không chiếm được bảo vật gì, chuyện này làm cho hắn rất không cam lòng, dĩ vãng hắn xuôi gió xuôi nước, tại lãnh địa mình nói một không hai, đó là tồn tại cao quý và chói mắt, nhưng mà trong đội ngũ này hắn phát hiện chính mình là kế cuối, mỗi người nơi đây không ai yếu hơn hắn, thậm chí trong quá trình tranh đoạt bảo vật ngay cả một nhân loại vương giả nhị trọng cũng mạnh hơn hắn, chuyện này làm cho hắn cao ngạo chịu không nổi.
Mà hôm nay, chí bảo trọng yếu nhất trong điện rõ ràng ở bên cạnh hắn, chuyện này làm cho hắn vui vẻ, kích động.
Vèo!
Hộ thể yêu nguyên lập loè, Tà Thử Vương phóng thẳng tới khe hở tủ đá đang mở ra.
- Không nên vọng động.
Phi Loan Vương và Thiên Ngạc Vương đồng thời nhắc nhở Tà Thử Vương.
Tà Thử Vương cười lạnh một tiếng, tốc độ không giảm.
- Đắc thủ.
Lóe lên nhấp nháy, Tà Thử Vương xuất hiện trước tủ đá, đẩy tủ đá ra, đồng thời thò tay vào trong, bắt được vật cứng rắn, kéo ra ngoài.
Oanh
Đây là một thanh chiến phủ giống liêm đao, chiến phủ là trạm rồng, vô cùng sắc bén, phía trên có khắc hoa văn thần bí khó lường, giờ phút này bị Tà Thử Vương một lấy ra, khí tức trấn áp tuyên cổ bắn ra ngoài, khí tức này còn cường đại hơn Đại Tế Ti kích hoạt cốt kính nhiều lắm.
- Bảo bối tốt!
Tà Thử Vương vui vẻ như điên.
Oanh!
Đột ngột --
Tủ đá trước mặt Tà Thử Vương dường như có người nào ở bên trong đánh tan nắp tủ đá.
- Ha ha ha, ngủ say nhiều năm như vậy, Thiên Thực Man Tôn rốt cục ta lại thức tỉnh lần nữa.
Một giọng nói khàn khàn từ trong tủ đá vang lên, vốn cực kỳ yếu ớt, nhưng dần dần âm thanh càng ngày càng to lên, cuối cùng như sấm sét, tiếng cười như điên quanh quẩn trong thạch điện, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, trong tủ đá có một bóng người đang ngồi, đây là một trung niên man tộc gầy yếu da bọc xương, hai mắt mở ra, con mắt màu xám như nhật nguyệt sinh diệt, khí tức chấn nhiếp thiên địa bao phủ các nơi.
- Không tốt.
Tà Thử Vương ở gần biết chuyện lớn rồi, chỉ cảm thấy da đầu run lên, vội vàng lùi lai, nhưn mà uy áp đã chấn nhiếp hắn, tốc độ phản ứng chậm một nhịp.
Ba!
Trung niên man nhân tay bắt lấy chiến phủ trong tay Tà Thử Vương, dùng sức kéo một cái.
- Ah!
Tà Thử Vương kêu lên thảm thiết, toàn bộ cánh tay phải bị đối phương kéo xuống, máu tươi phun tung toé.
Thân thể sinh tử tam trọng vương giả cứng rắn như sắt, người khác muốn phá hư không thể nghi ngờ là một chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng mà ở trước mặt trung niên man nhân lại dễ dàng như bẻ gãy rau cải trắng.
Kéo đứt cánh tay phải Tà Thử Vương, chiến phủ trở lại trong tay trung niên man nhân, hắn cho cánh tay vào mồm như ăn rau cải trắng, Gặc... Gặc..., sau đó nuốt toàn bộ cánh tay phải của Tà Thử Vương, sau đó hắn đứng lên, chiến phủ lăng không vẽ một cái bổ lên người Tà Thử Vương.
Phù một tiếng, thân thể Tà Thử Vương bị phân thành hai nửa, yếu ớt giống như đậu hủ, trung niên man nhân há to miệng hấp một cái, thân hình Tà Thử Vương cùng với đạo văn và sinh tử chi lực lập tức bị hút vào thân thể trung niên man nhân.
Khí huyết chi lực trong người trung niên man nhân đang hoạt động trở lại, vốn thân thể gầy yếu da bọc xương đã bành trướng như bóng hơi, trong nháy mắt đã trở nên vô cùng khôi ngô.
- Hắc hắc hắc, tại đây thật náo nhiệt.
Trung niên man nhân nhìn quét qua đại điện, uy áp khủng bố trấn áp mọi người nơi này, mọi người gần như hít thở không thông.
- Thiên Thực Man Tôn, chẳng lẽ là Tôn Giả Man tộc...
Bên trong thạch điện, trong nháy mắt tất cả mọi người đều sinh ra sợ hãi.
Đường đường Tà Thử Vương lại bị hai chiêu của đối phương đánh chết, nuốt cả vào trong bụng, ngay cả thi thể cũng không còn, mọi người sinh ra sợ hãi thật sâu.
- Lâm Tiêu tiểu tử, ngươi phải cẩn thận, tên này là Tôn Giả Man tộc từ thời viễn cổ, không biết nguyên nhân gì mà còn sống tới bây giờ.
Giọng ngưng trọng của Long gia vang lên trong lòng Lâm Tiêu.
Bố Lỗ vừa ngưng tụ thân hình lập tức chia năm xẻ bảy, cổ ấn rung động lắc lư, hỗn độn chi khí áp xuống, thân hình của hắn bị xoắn giết, trong chớp mắt thân là thượng vị man vương Bố Lỗ tan thành mây khói, máu tươi rơi đầy đất, nhuộm đỏ đại điện, chỉ còn lại đạo văn vừa thô vừa to đang lập lòe.
Chiến đấu đến bây giờ, rốt cục có cường giả bắt đầu vẫn lạc.
- Bố Lỗ.
- Không!
Người bên man tộc cả kinh rống to, trong đôi mắt tràn đầy bi thương cùng thống khổ!
- Không cần gọi, mới vừa rồi là Bố Lỗ, bây giờ lập tức tới phiên các ngươi, yên tâm, các ngươi sẽ không có tên nào chạy thoát đâu.
Diệt Linh Vương lạnh lùng cười cười, vây giết Thứ Châm ở bên cạnh.
- Lui, lui về sau!
Đại Tế Ti quát lên.
- Muốn lui, nào có dễ dàng như vậy.
Thật vất vả nắm lấy cơ hội, mọi người làm sao dễ dàng buông tha Thứ Châm rời khỏi, Diệt Linh Vương, Tà Thử Vương, Thiên Uyên vương, Huyền Diệu Vương bốn đại vương giả ra tay, thi triển tất sát tuyệt kỹ của bản thân, chỉ nghe tiếng kêu thảm vang vọng, thượng vị man vương Thứ Châm Man tộc thân nổ tung, từng đám huyết nhục rơi xuống như mưa, nhưng mà trong đó không còn sinh tử chi lực nào cả, sinh cơ hoàn toàn biến mất.
Sinh tử tam trọng vương giả rất khó vẫn lạc đây là sự thật, nhưng cũng phải nhìn đối thủ là ai, một đấu một không nhờ vào ngoại vật, cho dù là mạnh nhất chặn đánh yếu nhất đều rất khó giết đối thủ, nhưng mà bây giờ là mấy người đánh một thì khác, mấy đại vương giả liên thủ đánh chết cường giả cùng cấp bậc cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
- Thứ Châm!
Đại Tế Ti mở to hai mắt, vô cùng phẫn hận.
- Đại Tế Ti, chúng ta bây giờ nên làm gì?
Ma Nhãn cùng Cương Đạc cũng gấp lên, tiếp tục như thế mấy người bọn họ sẽ chết hết, mười một so ba, số lượng quá cách xa.
- Là ta sai lầm.
Đại Tế Ti nắm cốt kính, trong mắt tức giận như chảy máu ra ngoài, hắn vẫn không ngừng lui ra thạch điện phía sau.
- Thừa dịp thắng lợi truy kích!
- Giết bọn chúng!
Thiên Ngạc Vương cũng mặc kệ đám người Đại Tế Ti bi thống, cả đám đánh chó mù đường xông thẳng lên phía trước.
Răng rắc!
Đúng lúc này, đột ngột tủ đá trong thạch điện đóng chặt lại đã mở ra, một khí tức hồng hoang viễn cổ từ trong lan tràn ra ngoài, tỏa ra uy áp bao phủ tất cả.
- Là bảo vật.
Phát hiện cảnh này ánh mắt mọi người sáng lên, chí bảo trong điện đều là Chí Tôn khí, như vậy trong tủ đá hạch tâm của thạch điện sẽ là bảo vậ gì? Mười phần là chí bảo vượt qua Chí Tôn khí.
- Tủ đá mở ra rồi!
- Bảo vật hạch tâm!
Trừ Lâm Tiêu số ít mấy người ra, những người khác ánh mắt đầy nóng rực, hận không thể lập tức tiến lên cướp tủ đá vào trong tay của mình, ngay cả Đại Tế Ti thối lui đến biên giới thạch điện cũng nhìn qua, vừa rồi dưới nguy cơ sinh tử áp bách, giờ phút này không lùi mà tiến tới.
Bảo tàng hạch tâm của man tộc bọn họ, tuyệt không thể rơi vào trong tay nhân tộc và yêu tộc được.
s
Hành động đầu tiên là Tà Thử Vương, cách tủ đá gần nhất chính là hắn.
Trong tranh đoạt bảo tàng ở bên ngoài, Tà Thử Vương không chiếm được bảo vật gì, chuyện này làm cho hắn rất không cam lòng, dĩ vãng hắn xuôi gió xuôi nước, tại lãnh địa mình nói một không hai, đó là tồn tại cao quý và chói mắt, nhưng mà trong đội ngũ này hắn phát hiện chính mình là kế cuối, mỗi người nơi đây không ai yếu hơn hắn, thậm chí trong quá trình tranh đoạt bảo vật ngay cả một nhân loại vương giả nhị trọng cũng mạnh hơn hắn, chuyện này làm cho hắn cao ngạo chịu không nổi.
Mà hôm nay, chí bảo trọng yếu nhất trong điện rõ ràng ở bên cạnh hắn, chuyện này làm cho hắn vui vẻ, kích động.
Vèo!
Hộ thể yêu nguyên lập loè, Tà Thử Vương phóng thẳng tới khe hở tủ đá đang mở ra.
- Không nên vọng động.
Phi Loan Vương và Thiên Ngạc Vương đồng thời nhắc nhở Tà Thử Vương.
Tà Thử Vương cười lạnh một tiếng, tốc độ không giảm.
- Đắc thủ.
Lóe lên nhấp nháy, Tà Thử Vương xuất hiện trước tủ đá, đẩy tủ đá ra, đồng thời thò tay vào trong, bắt được vật cứng rắn, kéo ra ngoài.
Oanh
Đây là một thanh chiến phủ giống liêm đao, chiến phủ là trạm rồng, vô cùng sắc bén, phía trên có khắc hoa văn thần bí khó lường, giờ phút này bị Tà Thử Vương một lấy ra, khí tức trấn áp tuyên cổ bắn ra ngoài, khí tức này còn cường đại hơn Đại Tế Ti kích hoạt cốt kính nhiều lắm.
- Bảo bối tốt!
Tà Thử Vương vui vẻ như điên.
Oanh!
Đột ngột --
Tủ đá trước mặt Tà Thử Vương dường như có người nào ở bên trong đánh tan nắp tủ đá.
- Ha ha ha, ngủ say nhiều năm như vậy, Thiên Thực Man Tôn rốt cục ta lại thức tỉnh lần nữa.
Một giọng nói khàn khàn từ trong tủ đá vang lên, vốn cực kỳ yếu ớt, nhưng dần dần âm thanh càng ngày càng to lên, cuối cùng như sấm sét, tiếng cười như điên quanh quẩn trong thạch điện, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, trong tủ đá có một bóng người đang ngồi, đây là một trung niên man tộc gầy yếu da bọc xương, hai mắt mở ra, con mắt màu xám như nhật nguyệt sinh diệt, khí tức chấn nhiếp thiên địa bao phủ các nơi.
- Không tốt.
Tà Thử Vương ở gần biết chuyện lớn rồi, chỉ cảm thấy da đầu run lên, vội vàng lùi lai, nhưn mà uy áp đã chấn nhiếp hắn, tốc độ phản ứng chậm một nhịp.
Ba!
Trung niên man nhân tay bắt lấy chiến phủ trong tay Tà Thử Vương, dùng sức kéo một cái.
- Ah!
Tà Thử Vương kêu lên thảm thiết, toàn bộ cánh tay phải bị đối phương kéo xuống, máu tươi phun tung toé.
Thân thể sinh tử tam trọng vương giả cứng rắn như sắt, người khác muốn phá hư không thể nghi ngờ là một chuyện cực kỳ khó khăn, nhưng mà ở trước mặt trung niên man nhân lại dễ dàng như bẻ gãy rau cải trắng.
Kéo đứt cánh tay phải Tà Thử Vương, chiến phủ trở lại trong tay trung niên man nhân, hắn cho cánh tay vào mồm như ăn rau cải trắng, Gặc... Gặc..., sau đó nuốt toàn bộ cánh tay phải của Tà Thử Vương, sau đó hắn đứng lên, chiến phủ lăng không vẽ một cái bổ lên người Tà Thử Vương.
Phù một tiếng, thân thể Tà Thử Vương bị phân thành hai nửa, yếu ớt giống như đậu hủ, trung niên man nhân há to miệng hấp một cái, thân hình Tà Thử Vương cùng với đạo văn và sinh tử chi lực lập tức bị hút vào thân thể trung niên man nhân.
Khí huyết chi lực trong người trung niên man nhân đang hoạt động trở lại, vốn thân thể gầy yếu da bọc xương đã bành trướng như bóng hơi, trong nháy mắt đã trở nên vô cùng khôi ngô.
- Hắc hắc hắc, tại đây thật náo nhiệt.
Trung niên man nhân nhìn quét qua đại điện, uy áp khủng bố trấn áp mọi người nơi này, mọi người gần như hít thở không thông.
- Thiên Thực Man Tôn, chẳng lẽ là Tôn Giả Man tộc...
Bên trong thạch điện, trong nháy mắt tất cả mọi người đều sinh ra sợ hãi.
Đường đường Tà Thử Vương lại bị hai chiêu của đối phương đánh chết, nuốt cả vào trong bụng, ngay cả thi thể cũng không còn, mọi người sinh ra sợ hãi thật sâu.
- Lâm Tiêu tiểu tử, ngươi phải cẩn thận, tên này là Tôn Giả Man tộc từ thời viễn cổ, không biết nguyên nhân gì mà còn sống tới bây giờ.
Giọng ngưng trọng của Long gia vang lên trong lòng Lâm Tiêu.