Oanh long!
Một đạo khí lưu vô hình đột nhiên hình thành giữa không trung, hóa thành một đạo kình phong sắc bén phóng mạnh về phía Lâm Tiêu, không khí bạo vang trong hư không, chưởng lực đáng sợ nháy mắt đi tới trước mặt Lâm Tiêu.
- Tiểu tử, cho dù hiện tại ngươi quỳ xuống cầu xin buông tha cũng vô dụng, hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Vẻ mặt hắn dữ tợn, nhìn qua vô cùng hung hãn.
Lâm Tiêu cười lạnh, đứng nguyên tại chỗ, ngay khi một chưởng của đối phương sắp đánh trúng mình, tay phải Lâm Tiêu đột nhiên hóa chưởng làm đao, thẳng tắp bổ ra.
Xuy lạp!
Bàn tay Lâm Tiêu phá không, nguyên khí phun trào, một cỗ chân khí khiếp người tản ra, hóa thành đao mang sáng ngời trực tiếp bổ lên bàn tay của đối phương.
- Thức thứ nhất Phá Sơn Đao – Đao Phân Âm Dương!
Hai bàn tay va chạm vào nhau, hai cỗ nguyên lực nháy mắt trùng kích, không ngừng nổ tung, hình thành một cơn lốc thật lớn thổi quét, đem cây cối chung quanh đánh nghiêng chao đảo.
- Phốc!
Làm cho mọi người ngoài ý muốn chính là người không chịu nổi chính là đệ tử Nguyên Vũ thánh địa, chỉ thấy lớp vải trên tay phải hắn ầm ầm nổ tung, lộ ra cánh tay gầy yếu, ngay sau đó da thịt bị kình khí đáng sợ chấn vỡ, máu tươi phun tung tóe, tiếng khung xương vỡ vụn rợn người vang vọng trong rừng núi hoang vắng.
- Cái gì?
Tên đệ tử bị một chưởng của Lâm Tiêu đánh bay, máu tươi cuồng phun, trong mắt tràn ngập vẻ khó thể tin.
Phác thông!
Thân hình hắn đánh trúng một thân đại thụ rơi xuống, nhất thời hôn mê.
- Quản Lỗi!
Ba gã đệ tử còn lại đều kinh hô, trên mặt lộ kinh hãi.
- Các ngươi cũng nằm xuống đi!
Lâm Tiêu cười lạnh, không đợi ba người kịp phản ứng, tay phải đột nhiên bổ ra ba chưởng, thật nhẹ nhàng, tựa hồ không có chút sức lực nhưng tốc độ nhanh tới mức tận cùng, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt ba người.
- Khai Bi Thủ!
- Đoạn Sơn Chưởng!
- Cương Dương Quyền!
Ba người cùng hét lớn một tiếng, đều xuất chiêu. Quản Lỗi có thực lực nhị chuyển sơ kỳ, ba người có hai người là nhị chuyển trung kỳ, một là nhị chuyển sơ kỳ, nhìn thấy Lâm Tiêu ra tay, nhất thời giận tím mặt nháy mắt phát ra công kích cường đại nhất.
Oanh long!
Ba gã chân võ giả nhị chuyển toàn lực ra tay, kình khí nổ mạnh, từng luồng kình phong đáng sợ xen lẫn nguyên lực va chạm vào nhau, nhanh như chớp đón nhận chiêu thức của Lâm Tiêu.
- Chết đi!
Trên mặt ba gã đệ tử đều lộ ra thần sắc dữ tợn.
Nhưng ngay sau đó biểu tình trên mặt bọn hắn ngưng đọng lại.
Ba chưởng của Lâm Tiêu nhìn qua như nhẹ nhàng không chút lực lượng, nhưng vừa tiếp xúc bọn hắn liền biết mình đã sai lầm, hơn nữa sai thật thái quá, một cỗ nguyên lực đáng sợ phun trào ra, kình khí sắc bén nháy mắt đánh nát nguyên lực của bọn hắn, sau đó xâm nhập vào thân thể bọn họ.
Ca sát sát!
Tay phải ba người đồng thời vang lên tiếng khung xương bị vỡ vụn, một chùm huyết vụ nổ tung trong không khí, nhìn qua như khói hoa huyết sắc sáng lạn.
- Không có khả năng!
Ba người phun máu tươi, trong mắt mang theo vẻ khó thể tin, thân hình bị đánh trúng bay ngược ra ngoài, hung hăng đụng vào nham thạch cùng rơi xuống trong nhóm người hái thuốc.
Oanh!
Bụi mù tung tóe, nham thạch dập nát, đại thụ sụp đổ, mà đội ngũ hái thuốc phát ra tiếng kinh hô không sao tưởng tượng nổi.
Tĩnh!
Yên tĩnh như cõi chết!
Chung quanh lặng ngắt như tờ, mọi người ngơ ngẩn nhìn Lâm Tiêu, không dám tin vào hai mắt của mình.
- Một chiêu đánh bay ba đệ tử Nguyên Vũ thánh địa, chẳng lẽ chúng ta đang nằm mơ sao?
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, nhìn Lâm Tiêu giống như nhìn quái vật.
- Lâm Tiêu, đừng nên vọng động!
Cùng lúc đó trong núi rừng xa xa vang vọng tiếng hô to của nhóm người Phí Thần Trữ, bọn họ vừa lúc đuổi tới, nhìn thấy được một màn chấn động lòng người.
Sưu!
Năm người Phí Thần Trữ đứng sau lưng Lâm Tiêu, ngơ ngác nhìn hết thảy chuyện xảy ra, đại não dừng chuyển động.
Lâm Tiêu diễn cảm lạnh lùng, quay người nhìn Đồ Dương cười lạnh:
- Chính ngươi làm Lưu Phong bị thương đi? Yên tâm, hiện tại sẽ tới lượt ngươi, hơn nữa ngươi sẽ càng thêm thê thảm so với bọn họ!
Khóe môi hắn hiện lên nụ cười khiến người rợn tóc gáy.
Trong núi sâu, giờ phút này hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn Đồ Dương, phảng phất như tử thần đến từ địa ngục.
- Hừ, ta còn nghĩ rằng là chuyện gì xảy ra, nguyên lai là mấy người các ngươi? Như thế nào, nhanh như vậy đã gọi tới cứu binh? Thoạt nhìn tựa hồ có chút thực lực, đáng tiếc…
Tận mắt chứng kiến hết thảy chuyện này, biểu tình Đồ Dương vẫn lạnh lùng như trước, khuôn mặt băng sương, không hề có chút kinh hãi.
- Xem ra vừa rồi là ta nhân từ, không cho các ngươi giáo huấn suốt đời khó quên, còn dám quay lại trả thù, ta sẽ cho các ngươi hối hận hết thảy những gì mình làm hôm nay.
Trong mắt hắn tràn ngập sát khí.
- Nga, vậy ta thật muốn biết ngươi làm sao để ta hối hận?
Nói xong, thân hình Lâm Tiêu chợt biến mất, nhanh như quỷ mị đột nhiên xuất hiện trước mặt Đồ Dương.
- Tiếp ta ba chưởng không chết, ta tha cho ngươi một mạng!
Thanh âm lạnh băng vang lên, Lâm Tiêu đột nhiên bổ ra một chưởng.
- Thức thứ hai Phá Sơn Đao – Lực Phá Sơn Nhạc!
Xuy!
Bàn tay Lâm Tiêu hóa thành đao, đánh xuống, nguyên khí tán dật, rất nhanh kéo theo quang vĩ huyến lệ sáng ngời trong không trung, chỉ một thoáng đao khí tỏa khắp, hung hoành vô cùng.
- Ngươi muốn chết!
Đồ Dương nổi trận lôi đình, trong mắt chợt lóe tinh quang, nguyên lực điên cuồng truyền vào tay phải, hung mãnh oanh ra một chưởng.
- Đồ Nguyên Thủ - Diệt Nhật Đồ Nguyên!
Oanh long!
Đồ Dương cường đại hơn nhóm người Quản Lỗi rất nhiều, một chưởng bổ ra, không khí tầng tầng tạc vỡ, từng luồng nguyên lực hùng hậu đập thẳng vào mặt, loại lực lượng áp bách cường đại làm nhiều người chung quanh vội vàng tránh lui, khó thể thừa nhận.
Trong hư không, hai bàn tay hung hăng đụng vào nhau.
Phanh!
Hư không chấn động, một trận nổ mạnh đáng sợ khuếch tán, vô số kình khí như ám khí bắn ra bốn phía, đem nham thạch cùng cây cối chung quanh đánh văng tán loạn.
Vốn tưởng rằng là một trận giao thủ thực lực ngang nhau, nhưng làm cho mọi người ngoài ý muốn chính là trong tích tắc bàn tay của Lâm Tiêu va chạm cùng Đồ Dương, hào quang chợt thịnh, một đạo đao ảnh dùng xu thế như chẻ tre hoành tảo thiên quân đem chưởng khí của Đồ Dương nháy mắt phá vỡ, một chưởng ẩn chứa uy lực cường đại phá tan tầng tầng trở ngại, trực tiếp chém lên ngực Đồ Dương.
- Phốc!
Lớp áo nơi ngực Đồ Dương vỡ nát, một vết đao thật sâu hiện lên trên lồng ngực của hắn, tiếng xương ngực vỡ vụn vang lên răng rắc, Đồ Dương Trừng lớn đôi mắt không dám tin, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bay ngược ra ngoài.
- Chưởng thứ nhất, đây là chưởng thứ hai!
Lâm Tiêu không cấp đối phương cơ hội thở gấp, trong miệng hét lớn một tiếng, khí phách hào hùng, sau khi bổ ra một chưởng, thân hình nháy mắt đuổi theo Đồ Dương.
- Thức thứ ba Phá Sơn Đao – Đao Cuốn Ngũ Nhạc!
Hưu! Hưu! Hưu! Hưu! Hưu!
Từng luồng gió xoáy đao khí bắn vọt ra ngoài, bao phủ lấy thân thể Đồ Dương.
- Đáng giận!
Một đạo khí lưu vô hình đột nhiên hình thành giữa không trung, hóa thành một đạo kình phong sắc bén phóng mạnh về phía Lâm Tiêu, không khí bạo vang trong hư không, chưởng lực đáng sợ nháy mắt đi tới trước mặt Lâm Tiêu.
- Tiểu tử, cho dù hiện tại ngươi quỳ xuống cầu xin buông tha cũng vô dụng, hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Vẻ mặt hắn dữ tợn, nhìn qua vô cùng hung hãn.
Lâm Tiêu cười lạnh, đứng nguyên tại chỗ, ngay khi một chưởng của đối phương sắp đánh trúng mình, tay phải Lâm Tiêu đột nhiên hóa chưởng làm đao, thẳng tắp bổ ra.
Xuy lạp!
Bàn tay Lâm Tiêu phá không, nguyên khí phun trào, một cỗ chân khí khiếp người tản ra, hóa thành đao mang sáng ngời trực tiếp bổ lên bàn tay của đối phương.
- Thức thứ nhất Phá Sơn Đao – Đao Phân Âm Dương!
Hai bàn tay va chạm vào nhau, hai cỗ nguyên lực nháy mắt trùng kích, không ngừng nổ tung, hình thành một cơn lốc thật lớn thổi quét, đem cây cối chung quanh đánh nghiêng chao đảo.
- Phốc!
Làm cho mọi người ngoài ý muốn chính là người không chịu nổi chính là đệ tử Nguyên Vũ thánh địa, chỉ thấy lớp vải trên tay phải hắn ầm ầm nổ tung, lộ ra cánh tay gầy yếu, ngay sau đó da thịt bị kình khí đáng sợ chấn vỡ, máu tươi phun tung tóe, tiếng khung xương vỡ vụn rợn người vang vọng trong rừng núi hoang vắng.
- Cái gì?
Tên đệ tử bị một chưởng của Lâm Tiêu đánh bay, máu tươi cuồng phun, trong mắt tràn ngập vẻ khó thể tin.
Phác thông!
Thân hình hắn đánh trúng một thân đại thụ rơi xuống, nhất thời hôn mê.
- Quản Lỗi!
Ba gã đệ tử còn lại đều kinh hô, trên mặt lộ kinh hãi.
- Các ngươi cũng nằm xuống đi!
Lâm Tiêu cười lạnh, không đợi ba người kịp phản ứng, tay phải đột nhiên bổ ra ba chưởng, thật nhẹ nhàng, tựa hồ không có chút sức lực nhưng tốc độ nhanh tới mức tận cùng, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt ba người.
- Khai Bi Thủ!
- Đoạn Sơn Chưởng!
- Cương Dương Quyền!
Ba người cùng hét lớn một tiếng, đều xuất chiêu. Quản Lỗi có thực lực nhị chuyển sơ kỳ, ba người có hai người là nhị chuyển trung kỳ, một là nhị chuyển sơ kỳ, nhìn thấy Lâm Tiêu ra tay, nhất thời giận tím mặt nháy mắt phát ra công kích cường đại nhất.
Oanh long!
Ba gã chân võ giả nhị chuyển toàn lực ra tay, kình khí nổ mạnh, từng luồng kình phong đáng sợ xen lẫn nguyên lực va chạm vào nhau, nhanh như chớp đón nhận chiêu thức của Lâm Tiêu.
- Chết đi!
Trên mặt ba gã đệ tử đều lộ ra thần sắc dữ tợn.
Nhưng ngay sau đó biểu tình trên mặt bọn hắn ngưng đọng lại.
Ba chưởng của Lâm Tiêu nhìn qua như nhẹ nhàng không chút lực lượng, nhưng vừa tiếp xúc bọn hắn liền biết mình đã sai lầm, hơn nữa sai thật thái quá, một cỗ nguyên lực đáng sợ phun trào ra, kình khí sắc bén nháy mắt đánh nát nguyên lực của bọn hắn, sau đó xâm nhập vào thân thể bọn họ.
Ca sát sát!
Tay phải ba người đồng thời vang lên tiếng khung xương bị vỡ vụn, một chùm huyết vụ nổ tung trong không khí, nhìn qua như khói hoa huyết sắc sáng lạn.
- Không có khả năng!
Ba người phun máu tươi, trong mắt mang theo vẻ khó thể tin, thân hình bị đánh trúng bay ngược ra ngoài, hung hăng đụng vào nham thạch cùng rơi xuống trong nhóm người hái thuốc.
Oanh!
Bụi mù tung tóe, nham thạch dập nát, đại thụ sụp đổ, mà đội ngũ hái thuốc phát ra tiếng kinh hô không sao tưởng tượng nổi.
Tĩnh!
Yên tĩnh như cõi chết!
Chung quanh lặng ngắt như tờ, mọi người ngơ ngẩn nhìn Lâm Tiêu, không dám tin vào hai mắt của mình.
- Một chiêu đánh bay ba đệ tử Nguyên Vũ thánh địa, chẳng lẽ chúng ta đang nằm mơ sao?
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, nhìn Lâm Tiêu giống như nhìn quái vật.
- Lâm Tiêu, đừng nên vọng động!
Cùng lúc đó trong núi rừng xa xa vang vọng tiếng hô to của nhóm người Phí Thần Trữ, bọn họ vừa lúc đuổi tới, nhìn thấy được một màn chấn động lòng người.
Sưu!
Năm người Phí Thần Trữ đứng sau lưng Lâm Tiêu, ngơ ngác nhìn hết thảy chuyện xảy ra, đại não dừng chuyển động.
Lâm Tiêu diễn cảm lạnh lùng, quay người nhìn Đồ Dương cười lạnh:
- Chính ngươi làm Lưu Phong bị thương đi? Yên tâm, hiện tại sẽ tới lượt ngươi, hơn nữa ngươi sẽ càng thêm thê thảm so với bọn họ!
Khóe môi hắn hiện lên nụ cười khiến người rợn tóc gáy.
Trong núi sâu, giờ phút này hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn Đồ Dương, phảng phất như tử thần đến từ địa ngục.
- Hừ, ta còn nghĩ rằng là chuyện gì xảy ra, nguyên lai là mấy người các ngươi? Như thế nào, nhanh như vậy đã gọi tới cứu binh? Thoạt nhìn tựa hồ có chút thực lực, đáng tiếc…
Tận mắt chứng kiến hết thảy chuyện này, biểu tình Đồ Dương vẫn lạnh lùng như trước, khuôn mặt băng sương, không hề có chút kinh hãi.
- Xem ra vừa rồi là ta nhân từ, không cho các ngươi giáo huấn suốt đời khó quên, còn dám quay lại trả thù, ta sẽ cho các ngươi hối hận hết thảy những gì mình làm hôm nay.
Trong mắt hắn tràn ngập sát khí.
- Nga, vậy ta thật muốn biết ngươi làm sao để ta hối hận?
Nói xong, thân hình Lâm Tiêu chợt biến mất, nhanh như quỷ mị đột nhiên xuất hiện trước mặt Đồ Dương.
- Tiếp ta ba chưởng không chết, ta tha cho ngươi một mạng!
Thanh âm lạnh băng vang lên, Lâm Tiêu đột nhiên bổ ra một chưởng.
- Thức thứ hai Phá Sơn Đao – Lực Phá Sơn Nhạc!
Xuy!
Bàn tay Lâm Tiêu hóa thành đao, đánh xuống, nguyên khí tán dật, rất nhanh kéo theo quang vĩ huyến lệ sáng ngời trong không trung, chỉ một thoáng đao khí tỏa khắp, hung hoành vô cùng.
- Ngươi muốn chết!
Đồ Dương nổi trận lôi đình, trong mắt chợt lóe tinh quang, nguyên lực điên cuồng truyền vào tay phải, hung mãnh oanh ra một chưởng.
- Đồ Nguyên Thủ - Diệt Nhật Đồ Nguyên!
Oanh long!
Đồ Dương cường đại hơn nhóm người Quản Lỗi rất nhiều, một chưởng bổ ra, không khí tầng tầng tạc vỡ, từng luồng nguyên lực hùng hậu đập thẳng vào mặt, loại lực lượng áp bách cường đại làm nhiều người chung quanh vội vàng tránh lui, khó thể thừa nhận.
Trong hư không, hai bàn tay hung hăng đụng vào nhau.
Phanh!
Hư không chấn động, một trận nổ mạnh đáng sợ khuếch tán, vô số kình khí như ám khí bắn ra bốn phía, đem nham thạch cùng cây cối chung quanh đánh văng tán loạn.
Vốn tưởng rằng là một trận giao thủ thực lực ngang nhau, nhưng làm cho mọi người ngoài ý muốn chính là trong tích tắc bàn tay của Lâm Tiêu va chạm cùng Đồ Dương, hào quang chợt thịnh, một đạo đao ảnh dùng xu thế như chẻ tre hoành tảo thiên quân đem chưởng khí của Đồ Dương nháy mắt phá vỡ, một chưởng ẩn chứa uy lực cường đại phá tan tầng tầng trở ngại, trực tiếp chém lên ngực Đồ Dương.
- Phốc!
Lớp áo nơi ngực Đồ Dương vỡ nát, một vết đao thật sâu hiện lên trên lồng ngực của hắn, tiếng xương ngực vỡ vụn vang lên răng rắc, Đồ Dương Trừng lớn đôi mắt không dám tin, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bay ngược ra ngoài.
- Chưởng thứ nhất, đây là chưởng thứ hai!
Lâm Tiêu không cấp đối phương cơ hội thở gấp, trong miệng hét lớn một tiếng, khí phách hào hùng, sau khi bổ ra một chưởng, thân hình nháy mắt đuổi theo Đồ Dương.
- Thức thứ ba Phá Sơn Đao – Đao Cuốn Ngũ Nhạc!
Hưu! Hưu! Hưu! Hưu! Hưu!
Từng luồng gió xoáy đao khí bắn vọt ra ngoài, bao phủ lấy thân thể Đồ Dương.
- Đáng giận!