Vợ Đồng Chí, Cố Lên!

Chương 30: Tâm trạng của Triệu Trí Lược

Trên thế giới này có cái gì càng làm cho người ta vui sướng hơn mất mà được lại? Nếu có thì xác suất lại cỡ bao nhiêu?

 

Giống như vé số chỉ sai một con, nếu không có thể trúng 5 triệu, sau đó lại được người ta thông báo là nhìn lầm rồi, năm triệu lại tiến vào túi tiền, xác suất này cơ hồ không có, cho dù có cũng ít hơn nhìn thấy quỷ, nhưng lại bị bọn họ gặp được. Triệu Nhiễm Nhiễm không tham tiền, cho nên Giang Tiềm có giá trị hơn năm triệu nhiều.

 

Có lúc nhớ tới thời gian chung sống, anh như ngọn lửa nhiệt tình, cơ thể như sắt thép không có chút thị dư, lại còn luôn lẩm bẩm nỉ non lời tâm tình, và vô số nụ hôn rơi vào trên mặt, cũng sẽ nhịn không được đỏ mặt một lát. Cho tới bây giờ đều không biết mình háo sắc, rõ ràng mỗi lần trên thân thể cũng không có vui sướng gì, nhưng cảm giác bỏ ra và nhận lấy lại rất thỏa mãn.

 

Tình yêu có lúc thật mệt nhọc, gặp nhau thì mọi cách triền miên, vô cùng ngọt ngào, một ngày chính là một phút, thoáng qua rồi biến mất; chia xa thì tương tư thành hoạ, không buồn ăn uống, một phút chính là một ngày. Triệu Nhiễm Nhiễm và Giang Tiềm đã lọt vào trong tình yêu cuồng nhiệt, ở trong lòng của cô, thời gian ở chung lúc trước là sóng yên biển lặng, thì sự nhiệt tình của anh bây giờ tuyệt đối có thể bao phủ cả Thái Bình Dương.

 

Nhưng đối với đôi người yêu chia xa nhiều ở chung ít, thì sự trao đổi qua cơ thể đã thành xa xỉ, chỉ có thể ở biểu đạt tương tư vô tận qua ngôn ngữ, cho nên gọi điện thoại trở thành phương thức tốt.

 

Sau khi hòa hảo, Giang Tiềm biểu hiện ra tham muốn giữ lấy cực độ với Triệu Nhiễm Nhiễm, cơ hồ không có lúc nào là không muốn biết cô đang làm gì, ăn cái gì, mặc cái gì, có nhớ anh không, nhớ quá ít thì phải nhớ nhiều hơn. . . .

 

Mà Triệu Nhiễm Nhiễm vốn nguyện ý bám người, cho nên dù nghe điện thoại đến mỏi tay, nghe đến cả một đồng nghiệp trong khoa cũng không chịu nổi chuông điện thoại reo, cô vẫn mỗi lần đều ngọt ngọt ngào ngào say mê cuồng nhiệt nghe điện thoại, thỏa mãn Giang Tiềm cũng thỏa mãn nỗi khổ tương tư của mình.

 

Nhưng trên thực tế Giang Tiềm cũng không có quá nhiều thời gian dùng cho điện thoại tình yêu, anh luôn lợi dụng thời gian đi toilet, vì không làm trễ nãi huấn luyện, tình nguyện ăn ít một bữa cơm cũng phải nói vài lời với Triệu Nhiễm Nhiễm, dù là một câu nói, nếu không trong lòng luôn có loại cảm giác sa sút.

 

Thật ra thì hai người này đều không phải là cao thủ trong tình trường, cũng chỉ là phụ thuộc bản năng thuận theo tâm ý. Tình yêu của họ người khác chỉ xem là một bụi cỏ nhỏ, không có ý nghĩa, nhưng với bọn họ mà nói, nếu như là cây cỏ nhỏ, bọn họ chính là con kiến nhỏ, đối với con kiến thì cây cỏ nhỏ cũng là cây to che trời.

 

Giang Tiềm không bao giờ lợi dụng thời gian nghỉ ngơi huyên thuyên với chiến hữu nữa, mà là lợi dụng từng phút để nói chuyện điện thoại với Triệu Nhiễm Nhiễm trong khi cô không làm việc, mà mỗi ngày anh đều phải hỏi một vấn đề. . . .

 

"Nhiễm Nhiễm, hai ta kết hôn nha? Anh đi đánh báo cáo kết hôn có được hay không?"

 

Những lời này ‘ Anh đi đánh báo cáo kết hôn? ’ đã thay thế ‘ chào em ’‘ ăn chưa ’‘ đang bận cái gì? ’, trở thành lời thăm hỏi mới nhất.

 

Triệu Nhiễm Nhiễm nghe nhiều cũng bắt đầu hướng tới hôn nhân, nhưng vừa nghĩ tới Triệu phu nhân có thể nói lời lạnh nhạt với Giang Tiềm, trong lòng liền không chịu rồi, chỉ có thể từng lần một không sợ người khác làm phiền cam kết thêm bảo đảm.

 

"Chờ thêm chút được không? Chờ em chọn thời cơ tốt nói với mẹ em, em nhất định sẽ kết hôn với anh, anh yên tâm đi."

 

"Nhiễm Nhiễm anh rất nhớ em."

 

"Em biết rõ, em cũng nhớ anh. . . . Em cúp trước, em trai của em trở lại, em đi mở cửa cho nó."

 

Sau khi Triệu Nhiễm Nhiễm cúp điện thoại, liền ân cần đi mở cửa cho Triệu Trí Lược, "Em đã về rồi, ăn cái gì, chị hâm nóng cho em."

 

Triệu Trí Lược bình thản không có sóng nhìn cô một cái, tự đi vào phòng bếp mở lò vi ba hâm nóng. Hôm nay Triệu phu nhân và Triệu lão gia có tiệc nên không ở nhà, cũng may họ không có ở đây, nếu không nhìn một cái là có thể nhận ra hai chĩ em tình cảm tốt đến hận không được sinh trưởng ở cùng nhau đang giận dỗi. Mấy ngày nay Triệu Nhiễm Nhiễm sợ bị bọn họ nhìn ra sơ hở, căn bản không xuất hiện đồng thời với Triệu Trí Lược.

 

Triệu Nhiễm Nhiễm không sợ Triệu Trí Lược ra chủ ý cùi bắp trêu cợt cô, càng không sợ cậu nổi giận, chỉ sợ cậu lạnh lùng như vậy, điều này nói rõ cậu thật tức giận, không tốn chút công là tuyệt đối không dụ dỗ được, với lại cô thật sự có lỗi.

 

Ngày đó từ quân khu trở lại, xuống xe lửa liền nhìn thấy Triệu Trí Lược chờ ở lối ra, rốt cuộc là ai tiết lộ bí mật đã không quan trọng, dĩ nhiên dựa vào trí khôn của em trai muốn đoán ra tâm tư của cô cũng không khó khăn. Mà quan trọng nhất là, ngay lúc đó sắc mặt của Triệu Trí Lược mặc dù đen, nhưng vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, đây gió êm sóng lặng vì cậu vô cùng nóng nảy.

 

Triệu Nhiễm Nhiễm sợ, cô sợ nhất không phải Triệu lão gia và Triệu phu nhân, mà là em trai lúc giận cô.

 

Triệu Trí Lược là một mỹ nam lại thích giả bộ khuôn cách đàn ông, có một đôi mắt cong cong như trắng khuyết, làn da trắng mềm, miệng ngọt, phúc hắc, biết xử lý, cơ hồ là ăn sạch già trẻ.

 

Số lần cậu chân chính tức giận cũng không nhiều, cũng không phải tính khí của cậu tốt, mà là cậu kiêu ngạo đến cậu căn bản khôngđể bất luận kẻ nào ở trong mắt, đều không đáng cho cậu tức giận.

 

Nhưng Triệu Nhiễm Nhiễm có thể giống người khác sao? !

 

Lúc cô thường thấy Triệu Trí Lược phát giận nhất là ở những năm trung học. Lúc lên cấp hai bọn họ không học chung lớp, có nam sinh bướng bỉnh phát triển muộn kéo bím tóc nhỏ của Triệu Nhiễm Nhiễm, khi đó Triệu Trí Lược không nổi giận, nhưng không thiếu mang theo mấy anh em ngăn nam sinh kia ở cửa trường học sau giờ tự học buổi tối, đao thật súng thật khẳng định không có, nhưng một người một bả vai giả bộ khí thế đẩy đẩy đụng đụng thì làm không ít, thật đúng là có thể hù dọa mấy người hơi nhát gan.

 

Có một lần lúc cấp 3, Triệu Nhiễm Nhiễm không biết thế nào chọc phải một nữ sinh lưng hùm vai gấu, buổi tối tan giờ học bị người ngăn ở bên trong tường rào, khi sắp bị người ta tát thì em trai Triệu với gương mặt đầy mụn xuất hiện. Em trai Triệu không đánh con gái, nhưng cậu đánh người không phải nam không phải nữ, đánh xong cũng không sợ bị báo thù, chỉ trộm côn cảnh sát của Triệu lão gia ra ngoài hù dọa người, hơn nữa hiệu quả vô cùng tốt.

 

Dĩ nhiên, sau đó không thiếu được bị đánh một trận. Triệu Nhiễm Nhiễm khi đó vô cùng sùng bái, sùng bái cây côn cảnh sát kia. =]]

 

Hồi tưởng chuyện cũ liền không có bờ bến, chuyện cũ chỉ có thể nói rõ Triệu Trí Lược là một người có tính khí dữ dội, không thể nói rõ cậu ham tức giận, từ nhỏ đến lớn cậu chỉ giận dỗi với Triệu Nhiễm Nhiễm thật sự, Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy trước mắt quan trọng nhất là dụ dỗ em trai cô, mắng cô cũng được, sợ nhất chính là không đánh không mắng không nói lời nào, luôn lạnh lùng.

 

Triệu Nhiễm Nhiễm không rành việc dỗ người khác, nhưng chọc giận thế nào để em trai cô giơ chân thì cô rất rành, cô nghĩ tới chọc cậu nổi giận mắng cô, vậy cũng là đáp lời rồi, lại có thế nhỏ nhẹ nhận lầm. . . . . . Nói không chừng vấn đề liền giải quyết.

 

Cho nên khi cô nói ra ‘ Giang Tiềm rất nhớ thương em ’ thì như cô mong muốn, Triệu Trí Lược cả giận, hung hăng quay đầu trừng cô, "Ít nói với em về anh ta."

 

Lúc này Triệu Nhiễm Nhiễm cười hì hì tiến tới, khoác cánh tay của cậu, "Đừng giận nữa mà, về sau nếu có việc không bao giờ lừa gạt em nữa không được sao?"

 

Triệu Trí Lược hất tay của cô ra, "Chị đến bây giờ còn không biết em tức giận vì cái gì? Chị bao nhiêu tuổi rồi Triệu Nhiễm Nhiễm, chị có não hay không, em rốt cuộc còn phải quan tâm chị tới khi nào?"

 

"Vậy em nói đi, em rốt cuộc tại sao tức giận, không phải chị chỉ hòa hảo với Giang Tiềm thôi sao, cần gì lạnh lùng với chị mấy ngày thế?"

 

Triệu Trí Lược giơ tay lên liền muốn đánh người, cô liền sợ co rụt cổ lại, "Em trai, chị thích Giang Tiềm em cũng biết, với lại những chuyện đó đều là hiểu lầm, chị cũng không đúng, qua lại với Tả Tự quá gần, em cũng đừng tức giận được không?"

 

Triệu Trí Lược thở dài một hơi, cậu thật sự tức giận, tức giận Triệu Nhiễm Nhiễm không biết mến yêu mình, tức cô kích động để mặc Giang Tiềm muốn làm gì thì làm.

 

"Chị." Triệu Trí Lược ngừng một lúc lâu nói, "Dù phụ nữ toàn thế giới có quan hệ trước hôn nhân thì em cũng không muốn chị ở trong đó, ở tình huống đó, người đều sẽ không xúc động hiểu lầm chị, cho nên Giang Tiềm có phụ trách hay không em cũng xem thường anh ta, dù anh ta phụ trách, chị có nghĩ đến người nhà anh ta xem chị thế nào không, chị mang thai vội vàng xử lý hôn lễ thì người nhà anh ta sẽ xem thường chị như thế nào, em và ba mẹ từ nhỏ nâng chị ở trong lòng bàn tay như bảo bối vì để chị qua nhà người ta bị người ta xem thường sao?"

 

Triệu Nhiễm Nhiễm sợ ngây người, những chuyện này cô chưa từng nghĩ đến, không ngờ Triệu Trí Lược lại biết.

 

"Em trai . . . ."

 

"Chị muốn biết sao em phát hiện đúng không?" Triệu Trí Lược nói, "Chờ chị chân chính có cảm xúc dao động đặc biệt lớn thì chị sẽ biết, còn có. . . Chị và Giang Tiềm không thích hợp."

 

Triệu Nhiễm Nhiễm bị nói đến hốc mắt ê ẩm, cậu nói đúng hay không cô không rõ ràng lắm, cô chỉ biết, nếu như trên thế giới này chỉ có một người tốt với cô, người kia nhất định là em trai cô. Cô ngồi xuống đất không rõ tâm trạng của mình.

 

"Nhưng. . . . Chị yêu anh ấy, người khác không được. Thích một người sẽ xem xét nhiều vậy sao?"

 

"Người khác có thể không suy tính, chị không được, chị là chị em." Triệu Trí Lược nói một câu rắm chó không kêu liền ném Triệu Nhiễm Nhiễm sập cửa đi, ngay cả chính cậu cũng không biết tại sao so đo những thứ này như vậy, giống như đã chắc chắn thua, có lẽ giận dữ với Giang Tiềm chỉ là lấy cớ, hai người hòa hảo lần nữa khiến cậu hiểu chị cậu rất yêu, rất coi trọng Giang Tiềm, vì một điểm này, trong lòng cậu không thoải mái. Nếu như bây giờ để cho cậu lựa chọn, cậu tình nguyện Triệu Nhiễm Nhiễm vì phải kết hôn nên kết hôn, mà không phải vì yêu ai mà kết hôn, tâm trạng này thật sự là nói không rõ ràng.

 

Theo lý tính thì cậu hi vọng Triệu Nhiễm Nhiễm hạnh phúc, mà Giang Tiềm, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, mặc kệ từ phương diện gì để xem đều không thích hợp.

 

Khi chỉ còn một mình, Triệu Nhiễm Nhiễm khó chịu khụt khịt cái mũi, cho tới nay tình cảm của cô và Triệu Trí Lược còn sâu hơn cha mẹ mấy phần, không biết có phải do sinh cùng nhau hay không, nếu như cậu thật không đồng ý, vậy thật đúng là một chuyện phiền toái.

 

Mấy ngày sau, tâm trạng của cô vẫn không quá cao, cũng mơ hồ nói với Giang Tiềm tháng giêng chưa chắc có thể đi thăm anh. Giang Tiềm cũng không phải kẻ ngu, nói gần nói xa liền biết em vợ có thành kiến không nhỏ với anh, suy nghĩ một chút quả thật như thế, tâm tính mình ấu trĩ như thế, sao có thể làm người ta yên tâm giao chị mình cho anh. Cho nên lần này, anh không có làm nũng la lối om sòm, chỉ an ủi Triệu Nhiễm Nhiễm, bảo cô yên tâm, nói tất cả có anh.

 

Giang Tiềm biết trận này với Triệu Trí Lược không dễ dàng đánh, em vợ kia là người thông minh khác thường, hơn nữa cũng không ngốc, quan trọng nhất là, ở trong lòng Triệu Nhiễm Nhiễm cậu không thể nào bị phân chia ra một phần, nếu lúc này Giang Tiềm còn đi theo tham gia náo nhiệt tranh thủ tình cảm, tuyệt đối là đào mộ cho mình.

 

Mấy ngày nay không có chuyện gì anh liền lên mạng tra tài liệu nghiên cứu về tâm lý sanh đôi, nhất là sanh đôi khác phái, có một hạng điều tra khiến anh chú ý, thuật ngữ chuyên nghiệp cụ thể thì anh không hiểu rõ, nhưng ngẫm kỹ lại thì ý tứ đúng là, đa số sanh đôi khác phái sẽ thích người có tình tình tương tự với người anh chị em cùng sinh ra với mình.

 

Lúc ấy Giang Tiềm liền kinh hoảng, tính tình của anh và Triệu Trí Lược hoàn toàn không giống nhau, điều này nói rõ Triệu Nhiễm Nhiễm không thuộc về đa số.... Nhưng Triệu Trí Lược thì sao? Trước không đề cập tới việc cậu thích người có tính tình gì, nhưng có chuyện có thể suy tính ra, theo trình độ coi trọng mà cậu dành cho người chị Triệu Nhiễm Nhiễm này, chỉ có tìm người có tính tình hoàn toàn giống cậu để kết hôn với cô thì cậu mới yên tâm.

 

Giang Tiềm càng nghĩ càng nhức đầu, hút hết điếu này đến điếu kia. Chỉ mới tiếp xúc với em vợ vài ngày thôi, nhìn ngoài mặt cậu rất thân thiết, nhưng khắp nơi đều không che giấu đề phòng anh, hiện tại cũng không có biện pháp gì tốt, một điểm duy nhất đúng là, tuyệt không thể để vợ ở giữa khó xử.

back top