Reng Reng
_alo_giọng hắn
_...
_ùm tôi biết rồi
_...
_tôi sẽ nói lại!chào thầy
Hắn cúp máy quay qua nhìn nhỏ em gái mình hí hửng cười te tét,hắn đi lại:
_hay nhỉ
_tất nhiên òi hihi_sun cười tít cả mắt
_pama mà biết là mày toi
_um... thì anh 2 đừng nói_sun chu mỏ ra
Cạch
Bác sĩ bước ra cầm theo bịch đồ nghề,đi lại chỗ hắn nói.
_cô ấy rất yếu nhưng giờ đã ổn
_cám ơn bác sĩ
_nhưng..._ông bác sĩ e ngại 1 điều gì chưa dám nói
_gì thưa bác sĩ_sun
_thành như cô ấy đang mắc 1 chấn bệnh gì mà ngay cả tôi cũng không thể chẩn đoán được
_bệnh sao???_hắn lo lắng
_đúng vậy nhưng anh yên tâm bệnh chưa nguy hiểm gì hết để theo dõi 1 thời gian mới biết được.
_vâng tôi biết rồi
Nói rồi Sun dẫn ông bác sĩ đi xuống khóa cửa lại,sun chưa kịp qua phòng chị nó đã le lên ghế ngủ mất tiêu.
******phòng nó******
Hắn ngồi nhìn nó chăm chăm,thời gian lúc này như lắng đọng tất cả,chưa bao giờ hắn thấy nó hiền như thế này.Bệnh sao? hắn thấy nhói khi nghe cân bệnh nó chưa tìm ra.Tại sao hắn lại nhói? đúng thật sự hắn đã thích nó rồi thích từ ngay nó dựa vào lòng hắn khóc như con nít.Tuyết lại rơi,hắn nhìn ra bầu trời tuyết đó cũng chính là ngày mà ba hắn mất đi.Ba hắn chỉ mún mua cho mẹ hắn một bó hoa hồng và cho hắn cây kẹo bông gòn nên bị tuyết lỡ mà chết.Cho nên hắn nguyện rằng khi nào hắn tìm được người hắn thương hắn sẽ đối xử thật tốt như ba hắn đã từng làm.Không khí trong phòng dường như đang lạnh lên,hắn giật mình nhớ lại lời bác sĩ:
_đừng để cô ấy bị lạnh quá cao
Hắn loay hoay một hồi mới có 1 quyết định,hắn leo lên giường nằm cùng nó.Nhịp tim hắn dường như người sắp chết đập rất mạnh mạnh đến nổi có người sắp tỉnh giấc,khỏi nói nó ngạc nhiên thế nào
_um..um anh...lên đây làm gì???
Im lặng
_này này nhìn tôi hoài ngại chít được_nó lấy 2 tay che mặt lại để hắn không thấy khuôn mặt đỏ hồng xen chút hạnh phúc của nó.
_gở tay ra đi_hắn lúc này mới lên tiếng
Nó gở tay ra nhìn hắn chăm chăm như "sinh vật lạ" hắn nhìn sắc mặt nó thành như đang tím tím vì lạnh
_lạnh không???
_lạnh_nó đáp mà trong lòng lại nhớ đến chuyện nhà thờ(bạn nào không nhớ đọc lại chap 8 ở trang 14 nha).
Hắn thổi hơi nóng vào lòng bàn tay sau đó áp sát vào mặt nó.1 cảm giác thân thuộc len qua từng ngốc ngách trong tâm trí nó,cơ thể nó như thôi miên,thật sự trong lòng nó đang rất rất hạnh phúc nó không bao giờ dám nghĩ 1 ngày nào đó nó được nằm kế hắn và ngắm hắn như thế này.2 tay hắn vẫn đang áp vào má nó ,hắn cảm nhận được má nó nóng lên rất rõ.
_người hôm... đó là... anh???_nó cố hỏi 1 lần cho chắc
_ùm,ngay khi em vừa chạy đi tôi đã chạy theo_hắn nói nhưng tay vẫn cứ thế.
Cả 2 lại chìm vào không gian im lặng trong vô thức chỉ còn nhịp tim của 2 người đập lỗi nhịp.Đến khi chuông nhà thờ điểm 12h khuya đúng.Miệng hắn lắp bắp:
_Nhi này tôi..anh_hắn đang cố nói 3 chữ mà quan niệm cho rằng đó là chữ quan trọng nhất đời con trai lẫn con gái.Và dường như nó đang cố chờ
Cạch
_chị 2 em đem nước cho chị này_Sun mở cửa bước dô đâu hay mình vừa làm gì
_á anh 2 sao nằm lên giường chị 2_sun ngạc nhiên thấy hắn và nó 2 mặt đang nhìn chằm chằm về phía mình.
_ủa sun sao em chưa ngủ??_nó cố giữ vẻ bỉnh tĩnh nhất có thể.
_hihi em đem nước cho chị hồi nảy bác sĩ nói cách 3 tiếng là đem cho chị li nước,mà thôi em để đây nhá,pp anh 2 and chị 2_sun nói rồi dọt ra ngoài.
Hắn thầm rủa cho đứa em trời đánh của mình sao nó không canh lúc nào đem dô,khoảng 15p' nữa cũng được sao không cho hắn nói hết 3 chữ thôi.Mặt bí xị vì bây giờ đã qua giờ linh thiêng mà người ta gọi rằng giờ này nếu ước hoặc nói gì sẽ thành sự thật.Thấy nó đã gối đầu ngủ trong tay hắn tự lúc nào,hắn cũng mỉm cười rồi ôm nó vào lòng mình.
_tôi sẽ bảo vệ em forever đấy nhóc à
Trong mơ nó nghe câu nói đấy và khẽ gật đầu.Đêm đó cả 2 trái tim thuộc 2 thế giới khác nhau đang đặt nằm cạnh nhau,những nhịp đập của nó cũng đủ cho đối phương hiểu rằng nó đã thuộc về người đó forever.