Vô Hạn Khủng Bố

Chương 93: Mười Phút Đoạt Mệnh

Trịnh Xá nghe âm thành này mà ngây ngẩn, một lúc sau mới phục hồi tinh thần, vội vã quát lớn:

- Mẹ nó, nhanh lên đi! Mọi người nhanh chóng thăm dò bên trong!

Evelyn nhìn bốn phía xung quanh nói:

- Kiên nhẫn là một đức tính tốt đó, hơn nữa chúng ta đang thám hiểm lăng mộ, chỗ nào cũng là cơ quan, cạm bẫy, nếu quá nóng vội mọi người có thể đều mất mạng ở đây.

Trịnh Xá một mình chạy thẳng tới, lừa chạy vừa quát:

- Mẹ nó, ta vừa nhận được thông báo nhiệm vụ, trong vòng mười phút nếu không lấy được Vòng tay của thần Anubis thì lăng mộ này sẽ sụp đổ! Khốn kiếp, tại sao ta hao tốn điểm thưởng tiến vào thế giới này mà vẫn nhận được thông báo nhiệm vụ chứ? Chuyện này căn bản không hợp lý tý nào, Chủ Thần, ngươi thật khốn nạn...

Những người còn lại đều sững sờ, ngây ngốc nhìn Trịnh Xá chạy càng lúc càng xa, lập tức tất cả cũng vùng chạy, chỉ có Carnhan kêu lên:

- Tự nhiên ta đau bụng quá, để ta đi giải quyết đã, trong vòng mười phút ta nhất định sẽ quay lại, xin lỗi nhé, để ta lên mặt đất gải quyết đi...

Đáng tiếc hai bên hắn là O"Connell và Ardeth, căn bản không chạy đi đâu nổi, cuối cùng vẫn bị kéo vào trong lăng mộ.

Lăng mộ này nhìn rất âm trầm, cộng thêm điều kiện rất ẩm ướt, trên đất thỉnh thoảng lại có nhện và bọ cạp bò ngang qua, đi đứng trong hoàn cảnh như vậy thật sự có chút không tự nhiên. Dù vậy, Trịnh Xá chạy phía trước lại chẳng cảm thấy có gì khác lạ, hiện tại hắn phải tranh thủ từng giây từng phút, nếu hết mười giây thì căn bản không cần lăng mộ sụp đổ, 5000 điểm thưởng, đem bán hết cả người hắn cũng chẳng được đến từng ấy điểm. Hơn nữa, lần này kiếm được chi tiết kịch tình hoàn toàn là may mắn, ai dám đảm bảo lần sau hắn lại có thể gặp chi tiết kịch tình? Vì thế hắn không thể nghĩ tới chuyện rời khỏi lăng mộ, chỉ biết liều mạng chạy tới.

Đột nhiên một luồng dự cảm nguy hiểm ập tới, dự cảm cực kỳ mãnh liệt khiến hắn không hề nghĩ ngợi, thuật thế lăn xuống đất. Quả nhiên từ chỗ hắn vừa chạy qua xuất hiện một cánh tay nắm một món vũ khí lớn hình trường đao, mà cánh tay này cũng không phải tay của loài người.

Không ngoài dự liệu, từ trong thông đạo, một con quái vật thân người đầu chó cao lớn bước ra, con quái vật này cao đến gần ba mét, cả người đen ngòm, trên tay cầm một thanh vũ khí lớn hình trường đao, đây rõ ràng là quái vật trong Đội quân của thần Anubis đã xuất hiện trên phim.

Tốc độ của quái vật cực kỳ nhanh chóng, so với xác ướp thị vệ lúc đầu còn nhanh hơn nhiều, trong chớp mắt khi Trịnh Xá lăn xuống đất, nó đã vung trường đao chém về phía hắn. Thanh vũ khí chém vào vách tường, phát ra âm thanh kim loại ma sát chói tai, hoa lửa bắn tung tóe, có thể thấy, vũ khí này thật sự làm bằng kim loại.

Phản ứng của Trịnh Xá càng nhanh, trong khoảng khắc ngã xuống đã lấy Heat Hawk từ trong Nạp giới ra. Nhìn Heat Hawk to lớn không kém gì cây trường đao kia, hơn nữa phía trên còn lấp lóe điện quang, lúc vung lên giống như chiến phủ của lôi thần, Trịnh Xá lộn người một cái, khi hai chân chạm xuống đất, Heat Hawk đã dễ dàng chặn được cú chém, sau đó giống như phá vỡ thủy tinh, chém tan thanh vũ khí hình trường đao đồng thời biến con quái vật thành một đống cát bụi.

- Mọi người cẩn thận! Trong lăng mộ này có quái vật!

Trịnh Xá chưa kịp thở ra, đã vội vàng hô lớn cho mọi người phía sau. Nhưng hắn còn chưa dứt lời đã thấy mọi người vội vã chạy tới, tốc độ phải nhanh gấp đôi lúc nãy, Carnahan vừa chạy vừa kêu gào:

- Không cần ngươi phải nhắc, mẹ kiếp, phía sau có cả đống quái vật rồi!

Đúng như dự đoán, Trịnh Xá liếc qua thông đạo phía sau, chỗ đó quả nhiên đã có mấy con quái vật đuổi theo, chúng cầm theo vũ khí hình trường đao, chạy trong lăng mộ cực kỳ nhẹ nhàng, tốc độ và thể hình tuyệt đối mạnh hơn xác ướp thị vệ lúc trước rất nhiều, nhìn bộ dạng mạnh mẽ có thừa này, chiến lực có lẽ cũng cường hãn hơn nhiều.

Trịnh Xá thở dài, vốn với chiến lực của hắn mà nói, cho dù không mở cơ nhân tỏa cũng tuyệt đối không sợ quái vật trong Đội quân của thần Anubis. Nhưng hiện tại Chủ Thần chỉ cho hắn có mười phút, lại còn đưa quái vật vào hộ vệ trong lăng mộ, rõ ràng là muốn liên tục trì hoãn hắn...

"Nếu có mấy người Triệu Anh Không ở đay thì tốt quá, sau lưng hoàn toàn có thể phó thác cho bọn họ..."

Trịnh Xá than thở, hắn lấy súng tiểu liên cỡ nhỏ ra, dưới chân vận khinh công lao lên đầu đoàn, quát lớn:

- Ta đi trước mở đường, mọi người tự cẩn thận bản thân!

Vừa nói xong, hắn đã thấy một con quái vật cầm đao xông tới trước mặt.

Thanh âm Trịnh Xá vừa dứt, hắn đã tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa, động tác của quái vật trước mắt lập tức trở nên cực kỳ rõ ràng, không chỉ như thế, vô số tin tức cũng cuồn cuộn tiến vào đầu hắn. Trịnh Xá lập tức cầm súng tiểu liên bắn vào đùi quái vật, trong nháy mắt bắn đứt một chân của nó, con quái vật ngã xuống, vừa đúng rơi vào lưỡi thanh Heat Hawk, trực tiếp biến thành tro bụi.

Tốc độ chạy của Carnahan không ngờ chỉ kém Trịnh Xá có một mét, hắn vội vàng nói:

- Không tồi, có phong độ nam nhân đấy, không ngờ còn dùng búa làm vũ khí.

"Phong độ nam nhân?"

Trịnh Xá chợt nhớ tới chủ nhân trước của món vũ khí này cũng từng nói y hệt, hắn nhất thời không nói nên lời, chỉ càng thêm liều mạng chạy tới. Thẳng một đường gặp ba con quái vật, mỗi con gầu như đều bị hắn bắn chết từ xa, dù sao linh loại đạn cũng có hiệu quả đặc biệt với chúng nên cuối cùng Trịnh Xá dứt khoát cầm súng tiểu liên vừa chạy vừa bắn mở đường.

- Còn bao lâu nữa! Ai biết còn bao nhiêu thời gian không?

Trịnh Xá hô lớn, hắn không ngừng chạy tới, cũng không dám quay đầu lại nhìn mọi người đằng sau.

Thanh âm của Evelyn truyền tới:

- Sáu, sáu phút, còn sáu phút nữa!

Trong lòng Trịnh Xá càng lúc càng cấp bách, hắn rống lên:

- Mấy tên dẫn đường kia đâu? Bọn chúng không phải là chuyên gia sao? Mẹ kiếp, vào trong rút cuộc là phải vượt qua cửa nào hay tường nào, nói mau đi!

Carnahan ở phía sau thở dài nói:

- Rất là đen đủi, bọn họ có lẽ chưa từng gặp qua tình huống như thế này, vì thế chạy một lúc đã không thấy đâu nữa, ta cảm thấy bọn họ có thể đã chạy vào trong thông đạo nào đó, đại khái là lành ít dữ nhiều rồi.

-....Sao không thấy ngươi rẽ nhầm vào ngõ nào?

Thuận miệng đáp lại một câu, hắn chưa kịp nói gì thêm đã thấy một cây trường đao cực lớn bay thẳng tới trước mặt. Lần này đám quái vật đã khôn ra, chúng đứng từ xa ném vũ khí lại, dù sao sau lưng Trịnh Xá cũng là mấy người O"Connell, nên hắn không thể trốn nổi, nếu hắn bị ném trúng cũng không sao, nhưng mấy người phía sau thì một phát cũng đủ xong nửa cái mạng.

- Mẹ kiếp!

Trịnh Xá bất đắc dĩ chỉ có thể giơ Heat Hawk lên ngăn cản. Lực ném tới rất mạnh, công thêm trong lượng của vũ khí, Trịnh Xá đỡ một phát đã bị đẩy lùi lại một mét, đâm sầm vào Carnahan, mấy người phía sau đồng thời lăn quay ra đất.

- Mọi người nằm xuống!

Trịnh Xá cắn răng gào lên, dù sao thì mười phút qua đi hắn chỉ còn một đường chết, cho nên tốt nhất là bắt đầu liều mạng. Hắn trực tiếp lấy khẩu đại liên sau nòng từ Nạp giới ra, bắt đầu điên cuồng bắn vào thông đạo phía trước và phía sau, tiếng đạn vang lên liên tục, tốc độ cực kỳ kinh khủng chỉ trong một phút đã bắn ra mấy nghìn phát, công thêm uy lực cực mạnh, chỉ hai lượt đã biến hơn mười con quái vật thành tro bụi, còn mọi người chỉ biết nhìn mà trợn mắt há mồm.

- Ngơ ngẩn cái gì nữa? Còn không mau chạy đi!

Trịnh Xá cất súng vào trong Nạp giới, hắn rống lên rồi lại điên cuồng chạy tới, mọi người liếc mắt nhìn nhau rồi cũng theo gót hắn. Một đường chạy tới, theo đường vào sâu trong lăng mộ, Trịnh Xá cũng liên tục giải quyết khoảng mười con quái vật nữa, may mắn mỗi lần đều hữu kinh vô hiểm, đến khi còn mấy phút, Evelyn cuối cùng cũng chỉ vào một bức tường, hét lên:

- Chính là chỗ này, ta có cảm giác, sau bức tường này chắc chắn có lối đi!

Vốn theo kịch bản trong phim, chính là nhờ Evelyn nhớ lại kiếp trước của nàng nên mới có thể tới lăng mộ bí ẩn này, vì thế Trịnh Xá không chút suy nghĩ, hắn vung Heat Hawk hung hăng chém thẳng vào vách tường. Vách tường dày đặc bị chém ra một lỗ lớn, nhìn xuyên qua quả nhiên có một căn phòng bên trong.

Trịnh Xá vung búa lên định chém tiếp nhưng còn chưa kịp hạ xuống đã thấy trong lỗ hổng có một con bọ cạp cực lớn đang di động.... Con bọ cạp dài ít nhất cũng hơn ba mét, loài này từ đâu chui ra đây không biết, đơn giản là tổ tông bọ cạp, Trịnh Xá cẩn thận nhìn vào, bên trong ít nhất phải có bảy tám con nữa cũng to lớn như thế, hắn chỉ có thể gào lên:

- Khốn kiếp, Chủ Thần!

Trịnh Xá cầm Heat Hawk không biết nên làm thế nào, nếu phá vách tường thả đám bọ cạp này ra thì hắn cũng không nắm chắc có thể hạ được tất cả bọn chúng không. Hơn nữa, nhìn thân thể khổng lồ của chúng, bị đốt trúng thì không chỉ có trúng độc mà tuyệt đối là một nhát một lỗ, có sống nổi không còn phải xét.

Đồng thời từ sâu trong thông đạo cũng truyền đến tiếng bước chân rầm rập, vừa nghe đã biết là tiếng của đám quái vật trong Đội quân của thần Anubis. Trong lăng mộ này không biết có bao nhiêu con, chỉ cần họ hơi chần chừ một chút rất có thể sẽ bị vây giữa một biển quái vật. Đương nhiên, nếu như bốn phút còn lại trôi qua thì căn bản không Đội quân của thần Anubis ra tay, để lăng mộ sụp đổ cũng đủ chôn vùi tất cả rồi.

- Mẹ nó, chết là cùng! Mọi người, chúng ta đánh cược một ván xem!

Trịnh Xá quát lên, hắn lấy từ trong Nạp giới ra một quả lựu đạn siêu mạnh, rút chốt.

- Đánh cược? Cược cái gì?

Carnahan nhìn đám bọ cạp to lớn không ngừng đi tới đi lui chỗ lỗ hổng, ngây ngốc hỏi.

- Cược xem lăng mộ này có đủ vững chắc không?

Trịnh Xá rút chốt lựu đạn, dùng sức ném vào trong lỗ hổng, tiếp đó hắn cũng mọi người nằm rạp xuống. Ngay lập tức, từ phía sau truyền đến một tiếng nổ kịch liệt, vô số mảnh đá bắn vào lưng hắn, cùng lúc đó, cả lăng mộ cũng ầm ầm rung chuyển. Nhất thời, mọi người đều nín thở, phảng phất như chỉ sợ mình thở mạnh một cái là cả lăng mộ này sẽ sụp xuống. May mắn là chấn động cũng không kéo dài, chỉ có mấy cục đá từ trên trần rơi xuống, cuối cùng khi rung chuyển chấm dứt, tất cả lại thấy Trịnh Xá rút ra một quả lựu đạn nữa.

- Đừng đừng đừng, ngươi đừng có làm vậy! Chúng ta không muốn hủy diệt cả chỗ này! Yên tâm đi, trong vòng mười phút nhất định có thể lấy được vòng tay.

Carnahan phản ứng nhanh nhất, hoặc cũng có thể nói trực giác đối với nguy hiểm nhạy nhất, hắn vội vàng tóm chặt tay Trịnh Xá, rống lên.

Trịnh Xá vừa tức giận vừa buồn cười nói:

- Yên tâm đi, phía sau còn đường khác có thể rời khỏi đây, hiện tại chúng ta chỉ cần ngăn cản truy binh là được, ta cũng không muốn trước khi lấy được Vòng tay của thần Anubis lại gặp mấy thứ quỷ quái kia.

- Hơn nữa đã thử một lần rồi, ta không tin thêm lần nữa lăng mộ lại sụp đổ được, yên tâm đi.

Carnahan không còn cách nào, chỉ có thể theo những người còn lại chạy tới lỗ hổng bị phá nổ lúc trước. Thực tế, chỗ này đã biến thành một cái động lớn đen ngòm, bên trong chỗ nào cũng là xác bọ cạp cháy, mấy con bọ cạp khổng lồ đều tiêu tùng. Không chỉ như thế, căn phòng cũng bị phá hủy tan hoang, nhưng mọi người cũng không để ý, dán chặt vào vách tường, khi thấy Trịnh Xá cũng lao vào trong, tất cả lập tức nhắm mắt lại.

Một tiếng nổ kịch liệt lại vang lên, cùng với đó, lăng mộ lại một lần nữa rung chuyển, không lâu sau, khi tất cả yên lặng, mọi người mới mở mắt ra, nhất thời tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Evelyn tò mò nhìn ra ngoài cửa động nhưng chỉ thấy thông đạo phía sau đã hoàn toàn sụp đổ, nói cách khác, lúc này bọn họ đã bị vây trong lăng mộ này.

Carnahan chợt quay về phía Trịnh Xá nói:

- Xin ngươi đấy, chuyện ngươi nói nhất định phải là thật đó. Trong ngân hàng ta còn rất nhiều vàng chưa tiêu đến, dù thế nào cũng phải chờ ta kiếm mấy chục em ra bãi biển du lịch một chuyến đã.

Trịnh Xá cười hắc hắc nói:

- Cần nước sao? Đáp ứng luôn, lát nữa ngươi sẽ có nước....

Carnahan rùng mình một cái, hắn chẳng hiểu gì hết, quay sang hỏi O"Connell đứng cạnh:

- Hắn nói vậy là có ý gì? Tại sao ta nói muốn đi biển hắn lại nói sẽ có nước?

O"Connell nhún vai đáp:

- Ai mà biết được, bất quá ra biển thì hẳn là phải có nước mà.

Trịnh Xá mặc kệ bọn họ, hắn chỉ tới một vách tường không ngừng nhìn ngó cái gì đó, Evelyn vội vàng chỉ vào tường nói:

- Đúng rồi, chỗ này chắc phải có một cần gạt, gạt xuống thì bức tường này sẽ nâng lên, nhưng hình như cần gạt đã bị vụ nổ lúc nãy phá hủy...

Trịnh Xá cực kỳ lo lắng, hắn cũng bất chấp mọi thứ, vung búa hung hăng chém thẳng vào vách tường đá. Tiếng kim loại va chạm vang lên, bức tường dày dặc này làm bằng đá hoa cương cực kỳ kiên cố, Heat Hawk cũng chỉ tạo ra được một vết nứt trên mặt tường, cùng lúc đó, Evelyn kêu lên:

- Còn hơn một phút... Trịnh Xá! Thời gian không còn nhiều!

Trịnh Xá gào lên:

- Ta biết thời gian không còn nhiều! Ta biết... mọi người mau tránh ra.

Hắn vừa nói vừa quán nhập nội lực và năng lượng Vampire vào trong Heat Hawk. Lúc này hắn đã bắt đầu liều mạng, bất chấp cây búa này có thể chịu đựng được lượng lớn nội lực và năng lượng Vampire như vậy không, điên cuồng chém liên tiếp vào vách tường.

Nội lực và năng lượng Vampire hòa vào trong vũ khí quả nhiên làm tăng uy lực lên cực mạnh, chỉ thấy từng nhát bổ xuống đều chém rới một tảng đá hoa cương lớn, hơn nữa kim sắc quang mang do nội lực và năng lượng Vampire kết hợp càng nhanh chóng ăn mòn đá. Sau mười búa, bức tường đá hoa cương dày đặc không ngờ đã bị phá ra một lỗ lớn, đến lúc này, Trịnh Xá mới ngừng lại thở hồng hộc. Khi hắn quay về phía sau, lại thấy mọi người đang nhìn hắn với ánh mắt không thể hiểu nổi.

- Mẹ kiếp, ngơ ngẩn cái gì? Chẳng lẽ còn muốn ta cõng các ngươi chạy nữa sao? Rút cuộc còn bao nhiêu thời gian?

Evelyn sửng sốt, vội vàng nhìn đồng hồ đeo tay, vẻ mặt lập tức trắng bệch, nói:

- Chỉ còn mấy chục giây, ít quá, ta không xem nổi....

Trịnh Xá không chút nghĩ ngợi, liều mạng chạy vào trong, không bao lâu sau phía trước quả nhiên xuất hiện một cánh cửa đóng chặt, trên cửa là một khóa mật mã Ai Cập cổ. Mà Evelyn vừa tiến vào trong thông đạo, lập tức ngây ngẩn cả người, nàng ngây ngốc nhìn bốn phía xung quanh, hơn nữa còn lộ ra vẻ kinh hãi như nhìn thấy gì đó.

Trịnh Xá lập tức quát lớn:

- Evelyn, mau nói cho ta biết xoay kiểu gì, không tự ngươi mở đi, nhanh lên, chúng không còn nhiều thời gian đâu!

Evelyn phảng phất như không hề nghe thấy, vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, thậm chí bắt đầu cầm cây đuốc khua khoắng lung tung, dọa cho O"Connell đứng cạnh vội vàng tóm lấy nàng hỏi:

- Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Evelyn, em không sao chứ?

Trịnh Xá càng lúc càng cấp bách, lúc này chỉ còn có mấy chục giáy, hắn sao có thừa thời gian chờ Evelyn tỉnh táo lại từ từ mở mật mã trên cửa... Vì thế, hắn lập tức lấy Ngọn giáo của thần Osiris ra.

"Ném xiên xuống đất, như vậy sau khi phá cửa sẽ không làm hỏng vật bên trong.... Tới đi!"

Trịnh Xá nghiến chặt răng, hắn vung ngọn giáo lên, không ngừng quán chú nội lực và năng lượng Vampire. Từng giây trôi qua, trong lòng hắn càng lúc càng khẩn trương, khi Ngọn giáo của thần Osiris bắt đầu lóe lên quang mang kim sắc, hai mắt hắn đã biến thành mờ mịt, trong chốc lát dã tiến vào trạng thới mở cơ nhân tỏa. Tiếp đó, Trịnh Xá hung hăng ném thẳng cây giáo tới trước.

Một tia chớp màu vàng bắn thẳng vào cánh cửa đá, phảng phất như đao chém gỗ mục, dễ dàng xuyên vào lớp đá hoa cương. Không đợi mọi người phục hồi tinh thần, một đạo quang mang kim sắc bùng lên, không có tiếng nổ, không có chấn động, cánh cửa dễ dàng bị phá tung, Ngọn giáo của thần Osiris yên lặng cắm dưới đất, giống như nó vốn vẫn nằm tại đó.

Trịnh Xá không thèm để ý tới chuyện gì khác, toàn lực lao vào trong lỗ thủng, đưa tay vồ lấy cái hộp nhỏ trên bàn, nhẹ nhàng mở ra. Bên trong quả nhiên có một chiếc vòng tay màu vàng, hắn không chút nghĩ ngợi lập tức cầm vòng tay lên, bàn tay vừa chạm vào chiếc vòng, thanh âm trang nhiêm của Chủ Thần lập tức truyền tới.

"Hoàn thành chi tiết kịch tình trước thời hạn, lấy được vật phẩm kịch bản Vòng tay của thần Anubis, sau khi giết chết Vua bọ cạp có thể triệu hồi Đội quân của thần Anubis, số lượng sử dụng gấp 50 lần số xác ướp thị vệ người sử dụng có thể triệu hồi. Trong vòng 60 ngày nếu không giết chết Vua bọ cạp, người nắm giữ vật phẩm sẽ bị xóa bỏ. Được thưởng 4000 điểm, hai chi tiết kịch tình cấp C..."

Trịnh Xá vuốt ve chiếc vòng tay vàng lạnh lẽo, hắn nhìn mấy người đang từ cửa động đi tới, đau khổ nói:

- Nhiệm vụ hoàn thành, tạm thời chúng ta coi như an toàn, phù....

- Tạm thời coi như an toàn?

Carnahan vừa chạy vào trong lập tức thở hồng hộc, lúc trước hắn chạy nhanh nhất, nhưng vừa nghe tới hai chữ an toàn là lập tức yếu ớt nhất, chỉ kịp nói ra một câu là như hư thoát.

Trịnh Xá cười khổ, hắn cất vòng tay vào trong Nạp giới rồi vứt cái hộp cho Evelyn nói:

- Xem xem phía trên viết những gì.

Evelyn kỳ quái nhận lấy chiếc hộp, nàng lẩm bẩm đọc văn tự Ai Cập cổ phía trên:

- Kẻ động tới Vòng tay của thần Anubis chắc chắn sẽ táng thân trong dòng nước... Ý của ngươi là?

Trịnh Xá cười khổ nhìn mấy người còn lại gật đầu nói:

- Không sai, chỗ này chính là một cơ quan, chỉ cần nhấc vòng tay của thần Anubis lên là một cửa quay sẽ mở, bên kia cửa là.... Mười mét dưới đáy sông Nile...

Tất cả đều sững sờ, Carnahan chỉ kịp gào lên:

- Trịnh Xá, ta phải ăn thịt ngươi....

- Đừng chửi ta, chửi Chủ Thần ấy.

Trịnh Xá cười khổ nhìn về phía vách tường nước sông đang ào ạt phun ra....

Theo nước sông ập vào bên trong, một vách tường hoa cương cũng tự động mở ra, Trịnh Xá nghe thấy rõ ràng, hắn vội vàng gọi mọi người:

- Tất cả mau chạy đi, thông đạo ra ngoài đã mở.... O"Connell, bế bà xã ngươi chạy thôi!

Trong lúc nói, Trịnh Xá đã chạy ra khỏi lỗ hổng trước tiên, quả nhiên ra ngoài liền nhìn thấy một lối đi mới mở ra bên cạnh, hắn không chút nghĩ ngợi gì lập tức lao vào trong. Đột nhiên, hắn còn chưa kịp có phản ứng, vai trái đã đau đớn kịch kiệt, rồi tê dại đi, mãi đến lúc này hắn mới thấy rõ, trong thông đạo có một con bọ cạp lớn đến ba mét, vai trái hắn chính là bị cái đuôi của nó đâm trúng, cả cánh tay nhất thời tê liệt.

- Khốn kiếp

Trịnh Xá không kịp chuyển Heat Hawk từ tay trái sang, hơn nữa phía sau còn mọi người cùng hồng thủy ào tới, hắn không thể lùi lại dù chỉ một bước, vì thế chỉ có thể cố toàn lực thôi động nội lực và năng lượng Vampire bùng phát hồng viêm có ẩn chứa những tia kim sắc ra. Tiếp đó hắn liều mạng lao tới chỗ bọ cạp, mặc cho cái đuôi của nó cắm chặt trên vai, Trịnh Xá gầm lên một tiếng, con bọ cạp khổng lồ lập tức bị thiêu đốt sạch sẽ, lớp giáp bên ngoài tan vỡ, có thể thấy uy lực của hồng viêm mang theo những tia kim sắc này mạnh đến mức nào.

Sau khi mọi người chạy vào thông đạo chỉ kịp thấy một con bọ cạp cực lớn đang cong người chắn đường, không đợi họ kịp lên lên, hồng thủy phía sau đã đẩy thẳng tất cả vào sâu phía trong. Trôi đi một đoạn, tất cả tuyệt vọng nhìn về phía trước, chỗ đó cái gì không có lại có một bức tường dày đặc, nhất thời tất cả đều trầm mặc.

Trịnh Xá biết sau vách tường này chính là đại sảnh lăng mộ, theo kịch bản trong phim chỗ này do con trai Evelyn vô ý làm đổ mấy cây cột trong đại sảnh, sau đó đập vỡ tường. Nhưng hiện tại kịch bản đã hoàn toàn thay đổi, đến con trai Evelyn cũng còn chưa sinh ra, nhất định phải tìm biện pháp khác.

Hắn lại một lần nữa lấy Ngọn giáo của thần Osiris ra, trong thời gian ngắn liên tục sử dụng cây giáo này hai lần, năng lượng Vampire và nội lực đã tiêu hao rất nhiều. Mặc dù vậy, hiện tại cũng chẳng còn cách nào khác, mắt thấy bức tường đã càng lúc càng gần, Trịnh Xá chỉ có thể cắn răng, bắt đầu không ngừng vận chuyển năng lượng Vampire và nội lực trong cơ thể, không ngừng liều mạng quán nhập hai loại năng lượng vào Ngọn giáo của thần Osiris. Khi mọi người còn cách vách tường chưa tới mười mét, Trịnh Xá vừa vặn ném thẳng mũi giáo tới, nhất thời một đạo kim quang lóe lên, trên tường xuất hiện một lỗ tròn rộng hai mét, còn mọi người thì bị dòng nước đẩy bắn ra ngoài rơi thẳng xuống đất.

Dòng nước từ trong cửa động phun ra một hồi lâu cuối cùng cũng dừng lại, có lẽ cánh cửa sập đã đóng lại. Tất cả nằm ngửa dưới đất không hề nhúc nhích, chẳng ai có ý dậy xem xét xung quanh, mặc kệ chỗ này dơ bẩn thế nào, bởi vì mọi người đã chẳng còn tinh lực mà nói chuyện, thậm chí cũng chẳng nghĩ đến chuyện di động..... Có thể tìm được đường sống từ chỗ chết, cảm giác này so với trúng số độc đắc mười lần còn mãnh liệt hơn, chí ít cũng phải cảm ơn ông trời.

Ardeth yên lặng nằm dưới đất, đến khi hắn đưa tay phủi một con bọ cạp chạy qua mới vô tình phát hiện cả cánh tay Trịnh Xá đã sưng phồng lên, chuyển sang màu đen thui, còn Trịnh Xá thì đang khó nhọc lấy túi không gian từ trong lòng ra. Hắn vội vàng chạy tới cạnh Trịnh Xá, đưa tay lấy túi không gian ra, tiếp đó Trịnh Xá lấy từ bên trong một ống tiêm, cắm thẳng vào cánh tay đang sưng tướng kia. Sau khi thuốc được tiêm hết vào người, Trịnh Xá mới thở phào một hơi.

- Mẹ nó, xui thế không biết, vừa tiến vào thông đạo đã bị con bọ cạp ấy cắn trộm, đốt trúng cánh tay. Cũng may là ta có mang thuốc giải độc theo, nếu không lần này chết chắc rồi.

Trịnh Xá cảm thán nói, trong lúc hắn nói chuyện, cánh tay đã từ từ xẹp xuống, vô số máu đen từ chỗ vết thương trên vai trào ra. Ardeth phản ứng rất kịp thời, vội vàng rút chủy thủ rạch mấy nhát trên tay Trịnh Xá, tùy ý để máu đen chảy ra ngoài.

Công biết đến cùng đã chảy bao nhiêu, chỉ thấy dưới đất có cả một vũng máu đen lớn, cánh tay sưng phồng của Trịnh Xá đã khôi phục như bình thường, chỉ có nhìn tay hắn đỏ hồng, giống như vừa nhúng qua nước sôi.

- Độc tính mạnh thật, may mà người bị đâm trúng là ta, với tố chất thân thể ta không ngờ cũng phải có thuốc giải độc mới chống đỡ được...

Trịnh Xá thở phào, những người còn lại cũng ngồi dậy, Carnahan vuốt vuốt quần áo ướt sũng nước nói:

- Maoh hiểm lần này chẳng thú vì gì cả, trước kia tốt xấu gì cũng được mấy món mang về, lần này ngoài nước ra chẳng vớ được thứ gì cả.

Trịnh Xá cười hắc hắc nói:

- Ai nói không được đồ tốt? Vòng tay của thần Anubis chính là bảo vật... Dù ta nói ngươi cũng không hiểu, nhưng nếu đoạt được kho báu của Vua bọ cạp, người có thể tìm thấy ở đó một viên kim cương cực lớn, khối kim cương này so với bất cứ vàng bạc nào cũng trân quý hơn nhiều, ha ha ha....

Carnahan lập tức hứng thúc, hưng phấn hỏi:

- Kim cương? Kim cương lớn chừng nào? Có to như viên đạn không? Không, vậy to quá, có to bằng đầu ngón tay út không?

Trịnh Xá đưa tay đo đo nói:

- To như quả bóng đá, có lẽ còn lớn hơn. Ha ha ha, đó chính là viên kim cương khổng lồ duy nhất trên thế giới này!

Carnahan lập tức ỉu xìu nói:

- Ngươi lại đùa ta rồi, đámh chết ta cũng không moi ra viên kim cương lớn như thế, trong truyền thuyết còn có thể nhưng thế giới hiện thực thì kiếm đâu ra?

Trịnh Xá cười nói:

- Xin lỗi à, sự tích Vua bọ cạp vốn chính là truyền thuyết.... Có gì nói sau, chúng ta quay lại khí cầu trước đã, ở đây mãi ta thấy buồn nôn quá, chẳng lẽ mọi người thích khung cảnh chỗ này sao?

O"Connell bế Evelyn lên, hắn cười ha ha nói:

- Lần này em đã thấy mạo hiểm đáng sợ chưa? Xem ra lần sau em không chạy loạn theo bọn anh được đâu, đã biết chưa? Quay lại Hamunaptra, chờ bọn anh mạo hiểm xong sẽ về, biết không?

Vừa nói hắn vừa theo Trịnh Xá ra khỏi lăng mộ.

Evelyn lại mỉm cười lém lỉnh:

-Không phải đã có anh rồi sao.... Em không muốn chôn chân một chỗ lo lắng cho anh. Hì hì, lần này nguy hiểm như thế mà chúng ta vãn an toàn vô sự, sau này mạo hiểm chỉ cần cẩn thận chút là được mà.

Trịnh Xá vừa nghe họ nói vừa cười khổ, nói thật, chính hắn cũng không dám đảm bảo đi tìm Vua bọ cạp có an toàn không, vạn nhất Chủ Thần lại đột nhiên cho mấy cú ngoài ý muốn. Hơn nữa, lần trước Chủ Thần đã thông báo tăng độ khó lên đến mức cao nhất, nếu thất sự như vậy đi tìm kho báu Vua bọ cạp cũng có thể có độ khó tối đa, một minhg hắn có thể hoàn thành không?

Ngẫm nghĩ một chút, mới tìm Vòng tay của thần Anubis đã khó khăn kinh thiên động địa như vậy, chưa cần tính đến chuyện tiến vào kịch bản The Mummy Returns sơm, độ khó tăng lên đến mức tối đa, hiện tại hắn không có đồng đội hỗ trợ, mấy người O"Connell có lẽ rất mạnh so với người bình thường, nhưng đối với tiểu đội luân hồi, trình độ bọn họ chỉ ở mức tân nhân. Tính mạng của hắn chỉ còn lại sáu mươi ngày, đúng là chuyện này tiếp chuyện kia, bắt đầu từ lúc đi tìm vòng tay, phải hoàn thành kịch bản trong mười phút, sau đó trong vòng 60 ngày giết chết Vua bọ cạp, hắn cản bản không có cơ hội đổi ý, mà.... đây chính là chuyện Phục chế thể đã trải qua sao? Khó trách hắn lại cường đại như vậy....

Chờ mọi người trở về khí cầu đầy đủ, Trịnh Xá mới cẩn thận nói:

- Mọi người, việc tìm kiếm vua bọ cạp để một mình ta đi là được rồi, chỗ đó rõ ràng là quá nguy hiểm, ta không thể để tất cả đều mạo hiểm... Từ chuyện lần này có thể thấy, đi cùng với ta chỗ bằng phẳng sẽ biến thành gập ghềnh, chỗ hơi gập ghềnh sẽ biến thành hiểm cảnh, thực lực của ta mạnh hơn mọi người rất nhiều, nếu như cả ta cũng chết tạo đó thì tất cả chắc chắn không thể còn sống trở về. Vì thế, chuyện tìm kiếm Vua bọ cạp để một mình ta gánh vác thôi.

Nhất thời mọi người đều sững sờ, Ardeth là người đầu tiên nói:

- Như vậy không được, dù không trợ giúp được cho ngươi ta cũng phải cùng ngươi đối mặt với hắn. Bởi vì một khi người khiêu chiến thất bại ta phải nhanh chóng báo lại cho tộc nhân, sau đó dùng lực lượng của chúng ta gánh vác việc tiêu diệt hắn. Dù nguy hiểm trùng trùng nhưng ta nhất định phải theo ngươi đi tìm Vua bọ cạp.

Trịnh Xá cảm kích nhìn Ardeth, hắn biết Ardeth nói sự thật nhưng tình huống này hắn không cần tự mình đi, dù sao cũng là tộc trưởng, tùy tiện phái một số người là được. Nguyên nhân lớn nhất mà Ardeth không nói ra chính là hắn muốn hỗ trợ chiến hữu của mình.

Carnahan chần chờ một chút rồi cũng nói:

- Mẹ kiếp, dù thế nào ta cũng muốn được thấy viên kim cương to bằng hai quả bóng đá, tóm lại một câu, chỉ cần được nhìn thấy dù có chết ta cũng cam lòng...

-.... Thật xin lỗi, ta nói kim cương to bằng một quả bóng đá mà?

Trịnh Xá phất phất tay, bất quá trong lòng hắn thật sự rất cảm động.

O"Connell cũng gật đầu nói:

- Lúc trước đã đáp ứng nhất định sẽ trợ giúp ngươi, nên cứ yên tâm đi, ta sẽ cũng ngươi đi tìm kho báu của Vua bọ cạp... Cùng đi, cùng về!

Evelyn đang muốn nói lại bị O"Connell trừng mắt nhìn, nàng nghĩ ngợi một chút, rồi giảo hoạt nói:

- Như vậy đi, em không cùng mọi người tiến vào trong kim tự tháp, nhưng ít nhất cũng để em ở lại khí cầu nhìn tất cả hành động..... Em xin anh mà, cho em nhìn một chút thôi....

Trịnh Xá và Carnahan nhìn vẻ mặt lưỡng lự của O"Connell, hai người cùng lắc đầu, lẩm bẩm.

- Ôi, đàn ông....

back top