Vô Hạn Tương Lai

Chương 246: Liều mạng (tam)

Tại một khu vực hoang vu cách đám Trịnh Xá rất xa, Trương Hằng đang di chuyển bằng niệm động phù du pháo, trên lưng là Lý Cương Lôi đã rơi vào hôn mê, mà ở phía sau của hắn, Nataya cũng đang đứng trên một thanh niệm động phù du pháo khác, ngoại trừ ba người ra thì không còn người nào nữa, kể cả Axis cũng không có, chuẩn xác mà nói, là do Trương Hằng đã không còn thời gian.
- Axis, ta phải tìm được phòng điều khiển ngay lập tức... Có lẽ ngươi không biết phòng điều khiển là cái gì, nhưng mà thứ này quan hệ đến tính mạng của đồng đội ta, thời gian đã không còn nhiều, ta phải giành giật từng phút từng giây. Đã chỉ còn lại vài toà chủ thành, tuy không biết dưới chủ thành nào có phòng điều khiển, nhưng mà rất rõ ràng, ta đã càng ngày càng tiếp cận với phòng điều khiển, chỉ là thời gian cũng càng lúc càng ít ỏi. Vì vậy... rất khó mở miệng, nhưng ta hi vọng ngươi và những thành viên gia tộc kia có thể dừng lại đây, ẩn nấp đến khi ta quay trở về, ta sử dụng niệm động phù du pháo đưa hai người bọn họ đi, tốc độ sẽ nhanh gấp mười mấy lần so với hiện tại, đây là cách xử lý duy nhất ta có thể nghĩ đến...
- Nhưng mà cũng không phải là ta từ bỏ ngươi và bọn họ, chỉ cần có thể còn sống trở về, ta nhất định sẽ đưa các ngươi đến Thiên Đường, đi đến thế giới của ta! Cho nên, thật xin lỗi, chúng ta tạm thời phân ly, nếu có thể sống sót trở về, ta nhất định sẽ hoàn thành hứa hẹn!
Đây là những lời Trương Hằng nói với Axis, sau khi nói xong tất cả, hắn cũng không dám nhìn vào mắt Axis nữa, chỉ mang theo hai người Nataya bay về phía trước với tốc độ cao. Sau khi ba người đi được một ngày một đêm, Lý Cương Lôi vẫn y nguyên trong trạng thái hôn mê, không có dấu hiệu nào cho thấy sẽ thức tỉnh, mạch đập của hắn cũng đã càng lúc càng hư nhược.
- Chịu đựng a, Lý Cương Lôi, ngươi còn phải báo thù, ngươi còn phải tiếp tục sống sót! Làm thế nào có thể chịu thua gien của bản thân như vậy chứ? Ngươi là trí giả do ta thiết lập, ngươi là đồng đội của ta!
Trương Hằng ngồi bên đống lửa, hắn nhìn Lý Cương Lôi với thần sắc ảm đạm, đây là đồng đội của hắn, cũng là trí giả do hắn sớm xếp đặt, nam nhân này đã bị bệnh tật quấn thân từ nhỏ, mà cho dù như vậy hắn vẫn chưa bao giờ chịu khuất phục, chỉ là hiện tại Tử thần đã sắp tóm được hắn, chiếu theo trạng thái này mà nói, thời gian còn lại của Lý Cương Lôi tối đa là một hai ngày. Nghĩ tới đây trong lòng Trương Hằng lập tức tràn ngập ảo não cùng thống khổ, hành trình tìm kiếm bảo tháp lần này, nếu không có Lý Cương Lôi sắp xếp mưu đồ bố cục, nhiều khả năng hắn đã sớm bị Trịnh Xá bắt được, thậm chí là đã mất mạng, có thể ngay cả Lục Đạo luân hồi cũng không bước vào nổi, chính là nhờ trợ giúp của Lý Cương Lôi hắn mới có thể đi đến một bước này.
Trương Hằng lại vác Lý Cương Lôi lên, đồng thời nói với Nataya:
- Đi thôi, chúng ta tiếp tục di chuyển thêm hai tiếng đồng hồ, sau đó sẽ dừng lại nghỉ ngơi bốn tiếng, gần đây tinh lực của ta càng lúc càng được tăng cường, ngày mai vẫn có thể tiếp tục di chuyển với tốc độ cao.
Nataya vẫn luôn ngơ ngác nhìn Trương Hằng, đến khi Trương Hằng nói mấy câu này, nàng mới thấp giọng đáp lại:
- Trương Hằng, ngươi nghỉ ngơi một đêm cho thật tốt đi, hôm nay ngươi dốc sức liều mạng sử dụng niệm động phù du pháo bảy tám tiếng đồng hồ, thiếu chút nữa đã ngất đi, tinh thần và thể lực đã vô cùng suy yếu rồi, cần phải nghỉ ngơi một đêm, nếu không lỡ như ngươi hoàn toàn kiệt sức, ngay cả một tia hy vọng cuối cùng cũng sẽ không còn...
Trương Hằng mãnh liệt cắn răng một cái, hắn vẫn cố gắng đi về phía trước, chỉ là mỗi một bước đều vô cùng run rẩy, khi đi đến bước thứ ba, toàn thân hắn lập tức mềm nhũn khuỵu xuống đất, mà Lý Cương Lôi cũng ngã xuống từ trên lưng hắn, cũng may phản ứng của Trương Hằng vẫn còn kịp thời, hắn lập tức vụt qua lấy thân mình chắn phía dưới Lý Cương Lôi.
Hức...
Một tiếng khóc như có như không truyền đến từ phía dưới thân thể Lý Cương Lôi, khi Nataya đang định lại gần, Trương Hằng đã yên lặng chui ra, hắn cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu trầm mặc, một lúc sau mới nhỏ giọng thì thào:
-... Không có lực lượng để bảo vệ tín niệm của mình, không có lực lượng để bảo vệ đồng đội, không có lực lượng để bảo vệ mộng tưởng, ta thật sự là một phế vật. Ta còn tưởng rằng mình đã thay đổi, không còn giống như lúc nhỏ, nhưng mà hóa ra chỉ là lừa mình dối người, hóa ra ta vẫn luôn nhu nhược như vậy... Ngay cả đồng đội của mình cũng không thể bảo vệ, ta thật sự là phế vật!
Khi nói đến đây, Trương Hằng đã lớn tiếng gào thét như điên dại, chỉ là... trong tiếng thét của hắn chỉ còn lại có bi thương...
Nataya yên lặng đi tới bên cạnh Trương Hằng, nhẹ nhàng ôm hắn vào trong lòng, sau đó mới nói:
- Không sao cả, ta vẫn một mực bên cạnh ngươi mà, như ngươi đã nói, ta cũng là đồng đội của ngươi. Vì thế, cho dù thất bại, cho dù tử vong, ta vẫn sẽ làm bạn với ngươi, mãi cho đến chết...
Sáng sớm hôm sau, Trương Hằng lại cõng Lý Cương Lôi lên, cùng Nataya bay về hướng tòa chủ thành tiếp theo, dọc đường đi cũng gặp phải vài đoàn người tìm kiếm, nhưng Trương Hằng đã bất chấp tất cả, hắn chỉ tăng tốc bay về phía trước với tốc độ như gió bão. Không hiểu vì sao, trong lòng hắn bỗng nhiên có một loại hiểu ra, đúng vậy, phía dưới tòa chủ thành tiếp theo, nhất định sẽ có phòng điều khiển!
( Mọi sự vạn vật đều có nhân quả, ta sẽ không thể dễ dàng chết tại đây như vậy, nhất định sẽ có cơ hội, cho dù thiên tân vạn khổ, cho dù cửu tử nhất sinh, chỉ cần còn một tia hy vọng, ta cũng tuyệt không buông bỏ! )
Không biết có phải là ảo giác hay không, khi tâm chí Trương Hằng trở nên kiên định hơn, hắn cũng cảm thấy thể lực và tinh thần lực của mình được tăng lên, mà tốc độ di chuyển của niệm động phù du pháo cũng càng lúc càng nhanh. Rốt cuộc, trước khi tốc độ của niệm động phù du pháo đạt đến mức hắn không điều khiển nổi, tòa chủ thành tiếp theo đã xuất hiện trong phạm vi quét hình tinh thần lực của Nataya, cứ theo đà này, tối đa sau mấy chục phút, bọn họ sẽ có thể tiến vào trong chủ thành.
- Nataya, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Trương Hằng vốn đang vội vã lại bỗng nhiên yêu cầu nghỉ ngơi, hắn cũng không nói gì với Nataya, chỉ lấy ra chút đồ ăn nước uống, sau khi ăn xong trực tiếp nằm lăn xuống đất ngủ say như chết... Thấy vậy Nataya chỉ có thể cẩn thận quét hình khu vực xung quanh, đề phòng có người đột nhiên tìm đến, gần hai tiếng sau Trương Hằng mới tỉnh dậy.
- Nataya, ngươi là đồng đội của ta.
Trương Hằng bỗng nhiên nhìn về phía Nataya, hắn trầm mặc một lát, tiếp đó mới nói.
Nataya ngạc nhiên một chút, nàng gật đầu:
- Ta biết, ngươi vẫn luôn xem ta là đồng đội, chân thật hay giả dối, ta có thể cảm nhận rõ ràng.
Trương Hằng lại trầm mặc, hắn không biết nên nói như thế nào, một lúc lâu sau mới thở dài:
- Nataya, ngươi có tin tưởng ta không? Giống như tin tưởng chính bản thân mình, ngươi có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng ta không?
Nataya lập tức gật đầu với vẻ dứt khoát, thấy nàng như thế, lúc này Trương Hằng mới nói với giọng run run:
- Ta... ta… ta hi vọng ngươi có thể trở thành mồi nhử… Thật sự xin lỗi, nhưng xin ngươi tin tưởng ta, ta tuyệt đối không vứt bỏ ngươi, tuy rất khó hiểu, nhưng mà ta cảm giác được, Trịnh Xá đang ở bên trong tòa chủ thành kia, hắn đang đợi ta bước vào. Hơn nữa phía dưới tòa chủ thành này chính là phòng điều khiển, tuy dùng quét hình tinh thần lực chỉ có thể thấy một khu vực trống rỗng, nhưng kỳ thực khu vực trống rỗng đó chính là phòng điều khiển. Chúng ta thật là khờ, tòa chủ thành này khai thác nước ngầm, như vậy nhất định sẽ có mạch nước dưới lòng đất, nói một cách khác, phía dưới tòa chủ thành này xuất hiện khu vực trống rỗng cũng là chuyện bình thường, cho dù có tinh thần lực khống chế giả dò xét, cũng sẽ không cảm thấy có gì đáng ngờ, chỉ cho rằng đó là khu vực hình thành một cách tự nhiên do bị nước ngầm bào mòn...
Nataya nhìn thẳng vào mắt Trương Hằng rồi nói với vẻ rất nghiêm túc:
- Ta hiểu, ta sẽ thu hút lực chú ý của Trịnh Xá, trong khoảng thời gian này do ngươi mang theo Lý Cương Lôi tiến vào phòng điều khiển... Ngàn vạn bảo trọng, nhất định phải sống...
Thấy Nataya bình tĩnh như vậy, Trương Hằng chỉ cảm thấy mắt mình đau xót, nước mắt cũng chảy ra, hắn hít một hơi rồi nói:
- Ta biết rõ tính cách của Trịnh Xá, chỉ cần ngươi không làm gì hắn, hắn nhất định sẽ không ra tay giết ngươi, mặt khác ngươi không cần giấu diếm chuyện gì, nếu hắn hỏi thì cứ trực tiếp nói ra toàn bộ mục đích của ta, hắn nhất định sẽ không làm khó ngươi. Nataya, thực sự xin lỗi... cũng cám ơn ngươi, chỉ cần ta không chết, ta nhất định sẽ trở lại cứu ngươi, ta...
Trương Hằng rốt cuộc không nói thêm được lời nào nữa, bởi vì Nataya bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười thản nhiên vô tận, không chỉ như vậy, nàng còn đi đến bên cạnh, nhẹ nắm tay hắn, nàng đã biểu lộ thái độ của mình, không có thất vọng, không có trách móc...
- Đi thôi, Nataya, đồng đội vĩnh viễn của ta!

back top