Ở cửa hàng, ông chủ đang bận rộn cất ảnh cho cô, cô gọi điện cho Ôn Lực Nhã nhờ Lực Nhã đến trông Nghiên Nghiên giúp lại gọi về báo chuyện với chị Lâm, cũng dặn dò Lực Nhã sẽ tới nhà trông Nghiên Nghiên.
Giải quyết xong chuyện con gái sau đó cô gọi điện cho ông xã. Cô chưa điện thoại đã biết anh sẽ phản ứng thế nào, nếu không bận mổ thì nhất định anh sẽ vội vã đến chỗ cô.
Quả nhiên chưa đầy 30’ – cô nhớ khi anh bình thường đi làm đều mất 40’, anh kinh hoàng, phẫn nộ, mặt không chút máu chạy vào khiến ông chủ sợ còn tưởng anh đến để cướp.
– Rốt cuộc đã có chuyện chết tiệt gì xảy ra?
Anh cố gắng nhẫn sự tức giận hỏi cô. Ngồi xổm xuống nhìn vết thương ở mắt ca chân cô, động tác vô cùng mềm nhẹ, sợ khiến cô bị đau.
– Té ngã
Cô tránh nặng tìm nhẹ trả lời, quên mất bên cạnh còn có ông chủ ghét ác như cừu đã chứng kiến hết thảy.
– Phải nói là tai nạn xe cộ mới đúng. Ông chủ nhanh chóng trả lời.
– Đúng vậy, là tai nạn xe cộ. Mấy người bên cạnh cũng phụ họa. Họ còn kể tỉ mỉ:
– Có một chiếc xe vốn đậu ở trước cửa hàng tiện lợi, đột nhiên vượt đèn đỏ mà đâm vào cô Bạch, may mà cô Bạch nhanh chóng tránh được, nếu không thì…
Mọi người đều nói dường như chiếc xe đó có sẵn âm mưu còn khuyên bọn họ báo cảnh sát.
Bạch Lăng nghe xong chỉ muốn than vãn còn Đồ Thánh lại muốn giết người.
– Họ nói thật không.
Bạch Lăng không biết nên nói gì chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn anh.
Nhìn phản ứng của cô, Đồ Thánh cắn chặt răng oán hận suy nghĩ đó là ai?
– Vừa rồi anh nói là ở phía trước cửa hàng tiện lợi? Anh hỏi một người bên cạnh.
– Đúng, chính là cửa hàng 7-11 kia kia. Anh ta chỉ tay về phía đó.
– Cho nên chắc hẳn lúc đó camera theo dõi của cửa hàng đó sẽ ghi lại được biển số chiếc xe kia… Đồ Thánh đoan.
Người chứng kiến gật đầu.
– Chắc là có, nếu không tôi biết hướng chiếc xe kia đi, bên đường cũng có không ít cửa hàng tiện lợi, chắc hẳn sẽ có cửa hàng chụp được.
– Nếu cần người làm chứng có thể phiền anh không?
– Tất nhiên không thành vấn đề
Mọi người đều trăm miệng một lời.
Đồ Thánh ôm lấy Bạch Lăng.
– Cảm ơn, bây giờ tôi đưa cô ấy đến bệnh viện đã, lúc về sẽ cảm tạ các vị.
– Muốn cảm ơn chờ bắt được thủ phạm rồi nói sau. Ông chủ cửa hàng nghiêm túc nói.
Đồ Thánh gật đầu, sau đó ôm Bạch Lăng ra khỏi cửa hàng, lên xe đến bệnh viện.
Vết thương ở mắt cá chân được chụp X-quang, xương cốt không sao, chỉ bị bầm tím mà thôi, có thể nói là may mắn trong bất hạnh.
Sau khi biết kết quả, Bạch Lăng thở phàm nhẹ nhõm nhưng Đồ Thánh thì vẫn cứ lạnh như nhau, mặt thối ra khiến những cô y tá bình thường vẫn ngưỡng mộ anh đều sợ tới mức hận không thể tránh xa anh một chút.
– Ông xã, anh đừng có quau có thể nữa, các y tá đều bị anh dọa chạy rồi
Cô mở miệng nói nhưng anh cũng không buồn đáp.
– Anh đang giận em à?
Anh vẫn cứ im lặng như cũ
– Em không cố ý giấu anh chỉ là không muốn thấy anh lo lắng. Cô giải thích.
Anh vẫn cứ cau có.
– Em xin lỗi mà
Cô thấy anh vô cùng tức giận thì vội mềm mại giải thích với anh.
Anh vẫn như thế, vô cùng cố chấp.
Được rồi, nếu đã như thế thì đừng trách cô….
– Ai u! đau quá.
– Sao thế, sao lại đau? Chân em đang bị thương còn xuống giường làm gì? Em định đi đâu?
Thấy cô kêu đau, Đồ Thánh vội chạy đến, cau mày trách cứ nhưng giọng nói lại tràn ngập sự yêu thương.
– Ai bảo anh không để ý đến em, em đành phải xuống giường đến chỗ anh xin lỗi thôi. Cô ủy khuất nói.
Đồ Thánh không biết nên làm thế nào nữa
– Chân em đau lắm, tay cũng rất đau. Cô lại tỏ vẻ đáng thương khóc thét.
– Sao cả tay cũng đau? Đưa anh xem.
Lúc trước không thấy cô kêu đau tay, anh vội vàng kiểm tra.
Vừa nhìn đến tay cô thiếu chút nữa Đồ Thánh té xỉu, hai tay cô bị trầy xước, một bên còn bị tím lại.
– Tay em cũng bị thương sao lại không nói
Anh vừa trách cứ vừa ấn chuông phục vụ.
– Em nghĩ chỉ là trầy da thôi, đừng lo.
– Sao lại không lo, chỉ bị trầy da cũng có thể dẫn đến uốn ván thậm chí ung thư máu, có khi còn bị viêm đến phải cắt tay đi em có biết không?
Không khoa trương như vậy chứ? Bạch Lăng vụng trộm nói thầm.
Tiếng đập cửa vang lên, một y tá đẩy cửa đi vào
– Bác sĩ Đồ, có chuyện gì sao?
– Tay cô ấy bị thương, chảy máu, phải xử lý ngay. Anh nói với y tá.
– Được. Y tá gật đầu, sau đó lập tức xoay người chạy đi chuẩn bị.
– Ngoài tay ra còn có chỗ nào đau không? đừng nhịn mà không nói. Anh nhíu mày hỏi cô.
– Chắc là không có đâu.
– Chắc là? Anh bất mãn với cô: – thế là thế nào.
– Người có chút đau nhức nhưng chắc là vì bị ngã thôi, không bị thương nữa.
– Cởi quần áo ra anh kiểm tra.
– Cái gì? Cô ngây người
– Cởi quần áo ra anh kiểm tra. Anh lặp lại lần nữa.
Cô nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn Đồ Thánh, thật không biết anh đang nói thật hay đùa nữa, nhưng chắc đến 70% là thật.
– Đừng đùa nữa, đây là bệnh viện, không phải trong nhà, nếu anh muốn kiểm tra về nhà em cho anh kiểm tra. Cô khuyên em.
– Phải xem có bị thương không thì mới tiện chữa trị luôn. Cởi quần áo ra cho anh xem xem.
Anh vừa ôn nhu thuyết phục vừa động tay..
– Ông xã! Cô giãy dụa kêu.
– Ngoan, cởi quần áo…
Cốc cốc‼!
Đột nhiên có tiếng gõ cửa khiến hai người ngừng lại, cùng nhìn ra phía cửa.
– Xin lỗi nhé, có phải bọn mình đến không đúng lúc không?
Vệ Thịnh nhếch môi tựa vào cạnh cửa, phía sau còn có Quí Hi, Lí Phong, Tề Thác.
– Sao các cậu là đến đây?
Đồ Thánh rút tay về, inh ngạc nhìn bọn họ.
– Lực Nhã gọi điện cho mình nên mình bảo các cậu ấy
Tề Thác nói, thấy Đồ Thánh rút tay về biết sau đó sẽ không có cảnh “phi lễ chớ nhìn” nữa bốn người cũng vào phòng bênh,
– Có khỏe không? Quí Hi quan tâm hỏi Bạch Lăng.
– Chỉ có mắt cá chân bị thương thôi, không sao. Bạch Lăng gật đầu: – cảm ơn mọi người đến thăm
– Nghe nói không đơn giản là tai nạn xe cộ? Vệ Thịnh hỏi Đồ Thánh.
– Anh nghe ai nói?
Bạch Lăng hỏi vì cô nhớ cô không nói gì nhiều với Lực Nhã và chị Lâm, chỉ nói mình không cẩn thận bị trật chân, không nghĩ mọi việc lại thế này.
– Tề Thác. Vệ Thịnh đáp.
Cô quay đầu nhìn.
– Lực Nhã nói.
Không đợi cô mở miệng hỏi, Tề Thác tự động nói:
– Về phần Lực Nhã thì hình như là chị Lâm nói cho cô ấy, mà Chị Lâm là nghe hàng xóm dưới lầu kể, còn hàng xóm nghe ai thì anh không biết.
Bạch Lăng nhắm mắt lại, hoàn toàn không còn gì mà chống đỡ. Bây giờ chắc cô thành người nổi tiếng ở đó rồi, có khi cuối năm còn có thể tranh cử ha ha.
– Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vệ Thịnh hỏi Đồ Thánh.
Đồ Thánh đang định mở miệng nói thì cô y tá khi nãy đã đẩy xe vào phòng bệnh, đột nhiên thấy phòng bệnh nhiều đại soái ca như vậy, không tự chủ được mà dừng chân, trợn tròn mắt.
– Phiền cô xử lí vết thương trên tay cô ấy
Đồ Thánh nói với y tá rồi nghiêng người hôn bà xã một chút rồi quay lại nói với đám bạn:
– Chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Vệ Thịnh gật đầu, năm người cùng ra khỏi phòng bệnh, để lại cô ý ta đang mơ mơ mộng mộng.
Tuy rằng biết bác sĩ Thánh Thủ đã có bà xã khiến cô rất buồn nhưng không sao, cô vẫn còn cơ hội khác, có thể lấy được một trong bốn soái ca còn lại là tốt rồi. Bọn họ bất kể là khí chất, diện mạo, chiều cao thậm chí chỉ là một động tác cũng đều vô cùng cuốn hút, không hề thua bác sĩ Thánh thủ chút nào.
Oa, cô nghĩ đến đời này có thể thấy một nam nhân ưu tú như Thánh thủ đã là tổ tiên phù hộ, không nghĩ bây giờ có thể gặp đến tận bốn người nữa.
Trời ạ, đây là thiên ý sao?
Nếu đúng vậy ông trời yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng,
Cố lên!
Giải quyết xong chuyện con gái sau đó cô gọi điện cho ông xã. Cô chưa điện thoại đã biết anh sẽ phản ứng thế nào, nếu không bận mổ thì nhất định anh sẽ vội vã đến chỗ cô.
Quả nhiên chưa đầy 30’ – cô nhớ khi anh bình thường đi làm đều mất 40’, anh kinh hoàng, phẫn nộ, mặt không chút máu chạy vào khiến ông chủ sợ còn tưởng anh đến để cướp.
– Rốt cuộc đã có chuyện chết tiệt gì xảy ra?
Anh cố gắng nhẫn sự tức giận hỏi cô. Ngồi xổm xuống nhìn vết thương ở mắt ca chân cô, động tác vô cùng mềm nhẹ, sợ khiến cô bị đau.
– Té ngã
Cô tránh nặng tìm nhẹ trả lời, quên mất bên cạnh còn có ông chủ ghét ác như cừu đã chứng kiến hết thảy.
– Phải nói là tai nạn xe cộ mới đúng. Ông chủ nhanh chóng trả lời.
– Đúng vậy, là tai nạn xe cộ. Mấy người bên cạnh cũng phụ họa. Họ còn kể tỉ mỉ:
– Có một chiếc xe vốn đậu ở trước cửa hàng tiện lợi, đột nhiên vượt đèn đỏ mà đâm vào cô Bạch, may mà cô Bạch nhanh chóng tránh được, nếu không thì…
Mọi người đều nói dường như chiếc xe đó có sẵn âm mưu còn khuyên bọn họ báo cảnh sát.
Bạch Lăng nghe xong chỉ muốn than vãn còn Đồ Thánh lại muốn giết người.
– Họ nói thật không.
Bạch Lăng không biết nên nói gì chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn anh.
Nhìn phản ứng của cô, Đồ Thánh cắn chặt răng oán hận suy nghĩ đó là ai?
– Vừa rồi anh nói là ở phía trước cửa hàng tiện lợi? Anh hỏi một người bên cạnh.
– Đúng, chính là cửa hàng 7-11 kia kia. Anh ta chỉ tay về phía đó.
– Cho nên chắc hẳn lúc đó camera theo dõi của cửa hàng đó sẽ ghi lại được biển số chiếc xe kia… Đồ Thánh đoan.
Người chứng kiến gật đầu.
– Chắc là có, nếu không tôi biết hướng chiếc xe kia đi, bên đường cũng có không ít cửa hàng tiện lợi, chắc hẳn sẽ có cửa hàng chụp được.
– Nếu cần người làm chứng có thể phiền anh không?
– Tất nhiên không thành vấn đề
Mọi người đều trăm miệng một lời.
Đồ Thánh ôm lấy Bạch Lăng.
– Cảm ơn, bây giờ tôi đưa cô ấy đến bệnh viện đã, lúc về sẽ cảm tạ các vị.
– Muốn cảm ơn chờ bắt được thủ phạm rồi nói sau. Ông chủ cửa hàng nghiêm túc nói.
Đồ Thánh gật đầu, sau đó ôm Bạch Lăng ra khỏi cửa hàng, lên xe đến bệnh viện.
Vết thương ở mắt cá chân được chụp X-quang, xương cốt không sao, chỉ bị bầm tím mà thôi, có thể nói là may mắn trong bất hạnh.
Sau khi biết kết quả, Bạch Lăng thở phàm nhẹ nhõm nhưng Đồ Thánh thì vẫn cứ lạnh như nhau, mặt thối ra khiến những cô y tá bình thường vẫn ngưỡng mộ anh đều sợ tới mức hận không thể tránh xa anh một chút.
– Ông xã, anh đừng có quau có thể nữa, các y tá đều bị anh dọa chạy rồi
Cô mở miệng nói nhưng anh cũng không buồn đáp.
– Anh đang giận em à?
Anh vẫn cứ im lặng như cũ
– Em không cố ý giấu anh chỉ là không muốn thấy anh lo lắng. Cô giải thích.
Anh vẫn cứ cau có.
– Em xin lỗi mà
Cô thấy anh vô cùng tức giận thì vội mềm mại giải thích với anh.
Anh vẫn như thế, vô cùng cố chấp.
Được rồi, nếu đã như thế thì đừng trách cô….
– Ai u! đau quá.
– Sao thế, sao lại đau? Chân em đang bị thương còn xuống giường làm gì? Em định đi đâu?
Thấy cô kêu đau, Đồ Thánh vội chạy đến, cau mày trách cứ nhưng giọng nói lại tràn ngập sự yêu thương.
– Ai bảo anh không để ý đến em, em đành phải xuống giường đến chỗ anh xin lỗi thôi. Cô ủy khuất nói.
Đồ Thánh không biết nên làm thế nào nữa
– Chân em đau lắm, tay cũng rất đau. Cô lại tỏ vẻ đáng thương khóc thét.
– Sao cả tay cũng đau? Đưa anh xem.
Lúc trước không thấy cô kêu đau tay, anh vội vàng kiểm tra.
Vừa nhìn đến tay cô thiếu chút nữa Đồ Thánh té xỉu, hai tay cô bị trầy xước, một bên còn bị tím lại.
– Tay em cũng bị thương sao lại không nói
Anh vừa trách cứ vừa ấn chuông phục vụ.
– Em nghĩ chỉ là trầy da thôi, đừng lo.
– Sao lại không lo, chỉ bị trầy da cũng có thể dẫn đến uốn ván thậm chí ung thư máu, có khi còn bị viêm đến phải cắt tay đi em có biết không?
Không khoa trương như vậy chứ? Bạch Lăng vụng trộm nói thầm.
Tiếng đập cửa vang lên, một y tá đẩy cửa đi vào
– Bác sĩ Đồ, có chuyện gì sao?
– Tay cô ấy bị thương, chảy máu, phải xử lý ngay. Anh nói với y tá.
– Được. Y tá gật đầu, sau đó lập tức xoay người chạy đi chuẩn bị.
– Ngoài tay ra còn có chỗ nào đau không? đừng nhịn mà không nói. Anh nhíu mày hỏi cô.
– Chắc là không có đâu.
– Chắc là? Anh bất mãn với cô: – thế là thế nào.
– Người có chút đau nhức nhưng chắc là vì bị ngã thôi, không bị thương nữa.
– Cởi quần áo ra anh kiểm tra.
– Cái gì? Cô ngây người
– Cởi quần áo ra anh kiểm tra. Anh lặp lại lần nữa.
Cô nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn Đồ Thánh, thật không biết anh đang nói thật hay đùa nữa, nhưng chắc đến 70% là thật.
– Đừng đùa nữa, đây là bệnh viện, không phải trong nhà, nếu anh muốn kiểm tra về nhà em cho anh kiểm tra. Cô khuyên em.
– Phải xem có bị thương không thì mới tiện chữa trị luôn. Cởi quần áo ra cho anh xem xem.
Anh vừa ôn nhu thuyết phục vừa động tay..
– Ông xã! Cô giãy dụa kêu.
– Ngoan, cởi quần áo…
Cốc cốc‼!
Đột nhiên có tiếng gõ cửa khiến hai người ngừng lại, cùng nhìn ra phía cửa.
– Xin lỗi nhé, có phải bọn mình đến không đúng lúc không?
Vệ Thịnh nhếch môi tựa vào cạnh cửa, phía sau còn có Quí Hi, Lí Phong, Tề Thác.
– Sao các cậu là đến đây?
Đồ Thánh rút tay về, inh ngạc nhìn bọn họ.
– Lực Nhã gọi điện cho mình nên mình bảo các cậu ấy
Tề Thác nói, thấy Đồ Thánh rút tay về biết sau đó sẽ không có cảnh “phi lễ chớ nhìn” nữa bốn người cũng vào phòng bênh,
– Có khỏe không? Quí Hi quan tâm hỏi Bạch Lăng.
– Chỉ có mắt cá chân bị thương thôi, không sao. Bạch Lăng gật đầu: – cảm ơn mọi người đến thăm
– Nghe nói không đơn giản là tai nạn xe cộ? Vệ Thịnh hỏi Đồ Thánh.
– Anh nghe ai nói?
Bạch Lăng hỏi vì cô nhớ cô không nói gì nhiều với Lực Nhã và chị Lâm, chỉ nói mình không cẩn thận bị trật chân, không nghĩ mọi việc lại thế này.
– Tề Thác. Vệ Thịnh đáp.
Cô quay đầu nhìn.
– Lực Nhã nói.
Không đợi cô mở miệng hỏi, Tề Thác tự động nói:
– Về phần Lực Nhã thì hình như là chị Lâm nói cho cô ấy, mà Chị Lâm là nghe hàng xóm dưới lầu kể, còn hàng xóm nghe ai thì anh không biết.
Bạch Lăng nhắm mắt lại, hoàn toàn không còn gì mà chống đỡ. Bây giờ chắc cô thành người nổi tiếng ở đó rồi, có khi cuối năm còn có thể tranh cử ha ha.
– Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vệ Thịnh hỏi Đồ Thánh.
Đồ Thánh đang định mở miệng nói thì cô y tá khi nãy đã đẩy xe vào phòng bệnh, đột nhiên thấy phòng bệnh nhiều đại soái ca như vậy, không tự chủ được mà dừng chân, trợn tròn mắt.
– Phiền cô xử lí vết thương trên tay cô ấy
Đồ Thánh nói với y tá rồi nghiêng người hôn bà xã một chút rồi quay lại nói với đám bạn:
– Chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Vệ Thịnh gật đầu, năm người cùng ra khỏi phòng bệnh, để lại cô ý ta đang mơ mơ mộng mộng.
Tuy rằng biết bác sĩ Thánh Thủ đã có bà xã khiến cô rất buồn nhưng không sao, cô vẫn còn cơ hội khác, có thể lấy được một trong bốn soái ca còn lại là tốt rồi. Bọn họ bất kể là khí chất, diện mạo, chiều cao thậm chí chỉ là một động tác cũng đều vô cùng cuốn hút, không hề thua bác sĩ Thánh thủ chút nào.
Oa, cô nghĩ đến đời này có thể thấy một nam nhân ưu tú như Thánh thủ đã là tổ tiên phù hộ, không nghĩ bây giờ có thể gặp đến tận bốn người nữa.
Trời ạ, đây là thiên ý sao?
Nếu đúng vậy ông trời yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng,
Cố lên!